Cô Giáo Mộng My – Truyện Dâm Mới 2021 – Update Chương 7
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Cô Giáo Mộng My – Truyện Dâm Mới 2021 – Update Chương 7
Tác Giả: Hoa Trâm Tử
Danh Mục: Lãng mạn, Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: cu bự, không chịu nổi, me con
Lượt Xem: 211 Lượt Xem
Trong khi Cô Vy đang hoành hành nam bắc, dù đang bế quan nhưng mình cũng xin góp vui với ae một mẫu chuyện ngắn về Cô My, trong truyện ngoài Cô giáo My ra thì còn có một số nhân vật khác có một chút yếu tố ll và loly, ae nào không có hứng thú về chủ đề này thì không nên theo dõi truyện tránh nhận phải những gì không mong muốn, ngồi ăn mì tôm viết truyện mong ae đừng chê trách quá nhiều nhé, chúc Event thành công rực rỡ, thanks so much!
Nguồn: Thiendia88
**********
Chương 1: Áo trắng tinh khôi.
Mùa hoa phượng nở báo hiệu một năm học chuẩn bị kết thúc, tại một khoảng sân trường đỏ rực những cánh hoa tươi thắm, những tà áo dài tung bay trong gió, nụ cười xinh đẹp của các nữ sinh đang cùng nhau vui đùa, những ánh mắt tinh nghịch của các nam sinh đang vào độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
“Ý Lan…bạn nhìn kìa…”, Tố Như vén mái tóc ngắn điểm hoa, đưa tay chỉ về một gốc Phượng Vỹ, cô khẽ mỉm cười, tiến lại gần ngồi bên cạnh nhẹ huých vào vai cô bạn thân của mình.
Đôi mắt đẹp Ý Lan hướng về nơi bạn chỉ trỏ, thấy một khuôn mặt điển trai đang ngẩn ngơ nhìn mình, thì đôi mày ngài nhíu lại quay sang Tố Như làm như có như không.
“Hừm…lạ lắm sao?”
“Khích khích…không lạ…nhưng mình để ý nãy giờ cậu ấy cứ nhìn bạn…xem ra có người sắp thành cây Si rồi đó…”
“Tố Như…đó là Bình, bạn cùng lớp tụi mình đấy”, vuốt vuốt làn tóc mây bồng bềnh, Ý Lan khóe môi mỉm cười lại nhìn đến cậu bạn đang ngồi ở đằng xa kia, nhẹ dậm chân xuống đất mấy cái tỏ ý trách móc, trong mắt thoáng hiện vẻ lườm yêu, gò má áng lên một mảng mây hồng trông càng thêm kiều diễm.
“Ưm…thì đúng là Bình mà…học cùng lớp thì đã sao chứ…nhìn kỹ Bình cũng đẹp trai lắm chứ bộ…hihi…chỉ hơi nghịch một chút thôi…”
“Bạn còn nói nữa…bạn có biết mình với bạn ấy có quan hệ gì không?”
“Quan hệ gì?…”, Tố Như lúng liếng đôi mắt to tròn hỏi bạn.
“Hừm…Bình là em họ mình, lần trước nói với bạn rồi đấy…”
“Ahhh…mình nhớ rồi…hihi…nhưng…vậy thì đã làm sao…chỉ là họ hàng xa mà…nếu không cậu ấy đã không nhìn cậu đắm đuối như vậy…hứm…”
“Thích ngắm thì cứ ngắm thôi…mình làm sao mà cấm được chứ”, Ý Lan lại một mực quấn lấy lọn tóc, khuôn mặt phây phây cũng chẳng thèm để ý những lời bạn nói.
“Hhơ…chẳng phải có gì đó thì mới…khai mau…đừng có dấu tui…”, Tố Như thấy bạn ra vẻ dửng dưng lại càng thêm tò mò, biết cô bạn thân của mình không giỏi nói dối nên lại ra sức châm chọc, nhất định phải có thu hoạch được gì đó thì mới thôi.
“Ahhh…khích khích…đừng chọc lét mà…ái nhột…hứm không chơi với bạn nữa…tui vào lớp đây…khích khích…”, Vén lên tà áo dài trắng tinh khôi, phủi lấy bờ mông hình trái tim đầy đặn, Ý Lan xấu hổ chạy nhanh vào lớp, không quên liếc mắt nhìn Bình một lần nữa, nụ cười xinh đẹp như làn nắng xuân lại khiến chàng nam sinh vẻ mặt ngây ngốc.
Bình vẫn ngồi tám chuyện cùng lũ bạn, làn da hơi ngăm đen khiến nó trông chững chạc hơn so với bọn chúng, tuy vậy khuôn mặt của Bình có một nét thanh tú vẻ thư sinh, một nét đẹp nó thừa hưởng được từ mẹ mình. Đôi lông mày đậm và ánh mắt sáng ngời khiến nó có sức hút không hệ nhẹ trước các bạn nữ sinh trong lớp, mặc dù cùng đám bạn hay bày ra những trò quái đản khiến các thầy cô giáo cũng bó tay, nhưng học lực của Bình lại rất tốt và luôn luôn nằm trong top đầu về kết quả học tập.
Đám bạn thân này của Bình thì cũng đa phần là các nam sinh có chút nghịch ngợm mà thôi, những đề tài chính của chúng chỉ quanh quẩn xung quanh mấy cái game trên mạng, Bình không quan tâm lắm mặc dù nó chơi game cũng rất giỏi.
Nhìn ngắm tà áo dài thướt tha khi Ý Lan chạy lướt qua, Bình đang tự hỏi bản thân về cái cảm giác lâng lâng khó tả khi bắt gặp ánh nhìn và nụ cười của nàng, nên khuôn mặt nó cứ ngẩn ra một hồi lâu, cho đến khi tiếng trống trường làm nó tỉnh lại, mới cùng lũ bạn kéo nhau vào lớp.
Mặc dù là họ hàng xa khi mẹ của cả hai là chị em con Dì với nhau, nhưng hai bên gia đình thực ra lại rất gần gũi, bởi hai nhà chỉ cách nhau vài con phố, trong khi đó bố của hai chị em lại đều công tác trong lực lượng quân đội.
Bình vẫn thường hay sang nhà chơi và học bài cùng Ý Lan, có hôm còn ở lại dùng cơm với hai mẹ con nàng. Dì Hoa là một người phụ nữ đẹp với làn da trắng sữa mịn màng cùng mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt mọng nước và thân hình đầy đặn cân đối. Bình rất thích tiếp xúc với dì bởi từ cơ thể Hoa luôn tỏa ra mùi hoa Nhài quyến rũ.
Và tất cả những vẻ đẹp đó đều được Ý Lan thừa hưởng một cách trọn vẹn, cùng với nét thanh xuân mơn mởn, mỗi khi ở kề cạnh nàng, Bình luôn cảm thấy trong người rạo rực một cơn sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ òa.
Sân trường lại vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng lá rơi xào xạc và những tiếng phát âm từ các lớp học đang trong giờ Anh ngữ, nắng chiều đã bắt đầu nghiêng về trời tây.
Tiết học thứ ba với môn Toán còn vương lại một chút căng thẳng bởi thầy Trà là một người khó tính, mặc dầu hôm nay đã bắt đầu tổng kết cuối năm, nhưng vốn nghiêm khắc, vị thầy giáo già vẫn miệt mài kiểm tra kiến thức tổng hợp của từng người một.
Bình thở dài một hơi khi vừa bị ông giáo già gọi dậy gõ đầu một phen, chúng bạn nghịch ngợm thường ngày đang ngồi cạnh cũng lấm lét căng thẳng chẳng kém, chỉ sợ bị thầy tùy hứng gọi tên mà thôi.
Những nam sinh trong lớp này dĩ nhiên lại càng có lý do mong ngóng thời gian mau trôi nhanh, bởi vì điều mà chúng mong chờ hằng ngày khi đến trường lại nằm ở tiết Văn học ngay sau đó và tiết học Tổng kết cuối năm vào cuối buổi ngày hôm nay.
Bởi ở đó có xự xuất hiện của một cô giáo vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, không những khiến cho các bạn nam sinh, mà thậm chí các bạn nữ sinh cho dù là xấu hay đẹp cũng đều yêu quý và thầm mến mộ…cô giáo Mộng My.
Khi bước chân vào cấp ba học đường, Bình và các bạn trong lớp vẫn không thể tin được lớp mình lại được chủ nhiệm bởi một cô giáo xinh đẹp và đáng mến đến như vậy. Cho đến bây giờ, đã là năm thứ hai mà mọi chuyện cứ ngỡ như là mới bắt đầu.
Vừa chủ nhiệm vừa phụ trách môn Văn học của một lớp cũng được coi là phá phách có tiếng, nhưng với tài quản lý và giọng nói ngọt ngào, cô giáo trẻ nhu mỳ là thế nhưng mọi yêu cầu và nhắc nhở của cô đều được chúng học sinh vâng lời răm rắp, lại còn ngoan ngoãn một cách đáng yêu hết sức.
Và cuối cùng thì tiếng trống lại vang lên một lần nữa, Bình và các bạn đã nhanh chóng yên vị chỗ ngồi, mọi ánh mắt đều mong chờ hướng về nơi cửa lớp, không khí háo hức hiện rõ khi mới chỉ nghe tiếng guốc lạch cạch, mà các bạn nam sinh dường như đang nín thở, mong chờ màn xuất hiện của cô giáo Mỵ…à không…cô giáo Mộng My.
Các bạn nữ sinh vẫn thì thầm với nhau không biết hôm nay cô My sẽ mặc tà áo dài màu gì?… mái tóc mượt mà ngang lưng của cô có búi cao lên như hôm trước không?…Làn môi mọng nước của cô đánh son màu cam lệ hay hồng đào?…Đôi khuyên tai phải xinh đẹp như thế nào để được cô đính vào làn da như bạch nguyệt?…tất cả hòa quyện với nhau tạo nên một không khí kỳ lạ không thường thấy ở các lớp học bình thường.
Nắng chiều nhẹ chiếu bên thềm cửa, bỗng dưng lại mềm mại óng ánh khi tà áo thướt tha bám theo gót chân ngọc ngà, khẽ phất tung bay cùng làn gió như tô điểm thêm vẻ đẹp của cô giáo My vốn đã vô cùng quyến rũ, nhìn cả lớp đang hướng mình đứng chào, cô nở một nụ cười đầy yêu thương và rạng rỡ.
“Chào các em!…”
“Oaaaaa….”
Cô My thích thú khi các bạn học sinh đang nhìn mình xuýt xoa trầm trồ, hôm nay cô bận một mảnh áo dài phía trên thuần một màu tím ngắt, bên dưới lại trắng ngần tinh khôi, đôi guốc màu đen điệu đà làm nổi bật lên bàn chân thon thả mịn màng, mái tóc xoăn bồng bềnh đan vào nhau từng lọn tinh tế đến cực điểm, đưa tay ra hiệu cho các em ngồi xuống, cô nhẹ nhàng bước lại trên bục giảng và đặt bờ mông căng đầy như ngạt thở của mình xuống ghế.
“Thế nào…các bạn có nhớ cô không?”
“Có ạ…”
Cả lớp lúc này mới sực tỉnh lại đồng thanh hô vang một trận rồi nhìn nhau cười khúc khích, một số bạn nam sinh dường như vẫn đang còn vướng vào trầm mê chưa thoát ra được, khóe miệng rỉ ra từng dòng nước dãi đến không kịp hứng lấy.
“Cô ơi…cô mới làm tóc ạ?…”, một bạn nữ sinh người nhỏ nhắn đang ríu rít nhìn cô giáo chủ nhiệm của mình hỏi.
“Umh…đẹp không?”, My kéo nhẹ tóc sang một bên vai làm lộ ra cổ trắng ngọc ngà, khẽ cười với cô bạn nhỏ.
“Uầy…đẹp lắm ạ…cô cho em sờ chút được không ạ?”, một bạn nam mập mạp mũm mĩm nhanh nhảu chen vào.
“Hừm…không…phải giữ nguyên hiện trường…cấm sờ…”, My đáng yêu lườm lườm làm cho cả lớp cũng cười rộ lên, cô đảo một vòng ánh mắt nhìn tất cả các bạn học sinh trong lớp, những khuôn mặt ngây thơ, những nụ cười trong sáng quen thuộc.
“Cô ơi…áo này cô mua hay đặt may mà đẹp thế ạ?”
“Cô đặt người quen may cho đấy…”
“Cô ơi…đôi khuyên tai nhìn lạ mà đẹp quá…”
“Umh…cô mới được tặng đấy…khích khích…”
“Cô ơi…bí quyết để có làn trắng mịn là gì ạ…”
“Cô uống sữa ông Thọ đấy…”
“Cô ơi…làm thế nào để kiếm được triệu đô…à không…làm thế nào để sau này cưới được vợ đẹp như cô ạ?…”
“Hahaha…”
“Được rồi…cả lớp trật tự nào…làm như cô là người mẫu đóng quảng cáo vậy đó hả…hôm nay cô định cho các bạn làm một bài kiểm tra nhẹ để kết thúc chương trình văn học năm thứ hai này…nhưng thôi…bây giờ cô cho các bạn tự bàn luận và đánh giá về một tác phẩm yêu thích của nền văn học nước nhà…còn lại dư thời gian thì cô trò mình sẽ tâm sự với nhau nhé…”
“Hoan hô cô…”
“Cuối buổi chúng ta sẽ làm buổi tổng kết cuối năm và chuẩn bị cho ngày mai Bế giảng cũng như liên hoan kết thúc năm học…”
“Và sau đó…”
…
Bình ngồi ở dãy cuối lớp học, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn đến Ý Lan ngồi ở phía trên, nàng vẫn cười cười nói nói cùng Tố Như bên cạnh, công việc chuẩn bị cho ngày mai được cô My phân công đâu vào đấy, một vài bạn nữ khéo tay sẽ bày đặt hoa quả bánh kẹo cho buổi liên hoan, các bạn nam sắp xếp bàn ghế và trang trí, Bình được giao nhiệm vụ treo bảng thành tích và hình ảnh kỷ niệm lên bảng viết.
Chiều tan trường, các nam thanh nữ tú kéo nhau lũ lượt ra về đông kín cổng trường trung học, tiếng gọi nhau ý ới, tiếng nổ xe máy hòa lẫn tiếng trêu đùa trò chuyện. Tố Như đèo Ý Lan trên chiếc xe đạp điện, thấy Bình đang lững thững đi bộ phía trước thì đưa tay đánh “bép” một cái lên bả vai, rồi lao vút trên đường phố tấp nập, để lại sau lưng tiếng cười khúc khích cùng vẻ mặt ngơ ngác của Bình.
Vì nhà chỉ cách trường mấy dãy phố nên Bình vẫn thường hay đi bộ đến trường, vừa đi vừa trò chuyện cùng mấy đứa bạn. Rẽ ngang rẽ dọc vài đoạn, về đến nhà thấy ngoài cổng có vài chiếc xe ô tô đang đậu thì biết nhà đang có khách, vừa vào thì mấy người bạn của mẹ cũng đã chuẩn bị ra về.
“Cu Bình đi học về rồi đấy hả?”, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm vừa mang dày vừa nhìn Bình cười nói.
“Dạ vâng…cháu chào bác Tuấn, chào các cô”
“Cu Bình càng lớn càng đẹp trai giống Bố nhỉ…Hương này, có khi hai chị em mình làm xui với nhau được ấy nhỉ…chị là chị chấm cu con rể này rồi đó nha”, một bác gái thân hình hơi mập, chính là mẹ của một bé cấp dưới học cùng trường, dơ tay lên xoa xoa lấy cái đầu của Bình cười tít mắt.
“Vâng…làm xui với nhà đại gia thì còn gì bằng, đợi chúng nó học xong thì nên cho cưới luôn chị à…”, mẹ Bình nửa đùa nửa thật cất giọng nói nhẹ nhàng.
“Hahaha…nhớ nha…thôi bọn chị về nhé…bữa nào rảnh ghé chị chơi nhé…”
“Vâng…anh chị về thong thả”
Mẹ Hương của Bình vốn dĩ là một cô gái quê lên thành phố lập nghiệp, lại có duyên ăn nói nên rất phù hợp với công việc buôn bán. Vào những ngày tuổi trẻ, cũng đã góp được không ít vốn liếng, đang dự định mở rộng kinh doanh thì không may vướn vào một vụ lùm xùm tranh chấp, đối thủ lại thuê dân xã hội đến cướp đi tất cả hàng hóa, lại còn đe dọa dùng vũ lực ức hiếp cô gái đơn bạc, vào đúng lúc gần như tuyệt vọng thì một chú bộ đội xuất hiện và giải vây nàng khỏi bọn côn đồ, mặc dù chỉ giữ lại một ít tài sản nhưng dù sao cuộc sống cũng bớt đi phần nguy hiểm và có thể tiếp tục công việc kinh doanh, cảm kích trước lòng dũng cảm của chú bộ đội mà cô gái trẻ đã kết nên duyên vợ chồng cùng ân nhân của mình, chính là ông giáo của Bình ngày nay.
Về sau này, khi chồng bắt đầu đi lên trong sự nghiệp quân nhân, thì công việc của Hương cũng trở nên thuận lợi hơn, vì vậy mà kinh tế của gia đình đã dần gia nhập vào giới trung lưu, và bắt đầu các mối quan hệ làm ăn ngày càng phát triển, mà người phụ nữ lúc nãy muốn làm xui gia cùng là một đại gia bất động sản, cũng là bạn làm ăn lâu năm.
Hiện nay, Hương là chủ của một dãy cửa hàng dịch vụ, công việc quản lý cũng đã nhàn nhã hơn so với lúc mới đầu, cho nên có nhiều thời gian hơn cho gia đình và các mối quan hệ quan trọng, một tay xoay sở chuyện trong chuyện ngoài suôn sẽ, là một hậu phương vững chãi cho bố của Bình yên tâm công tác.
Giống như bố của Ý Lan, bố của Bình cũng đều phục vụ trong lực lượng hậu cần, một tháng thường về một hai lần là nhiều, nên nhà thường không có khách đến chơi thì cũng chỉ có hai mẹ con Bình đi ra đi vào.
Bình nhìn mẹ mặc một bộ đồ bó màu đen kín đáo từ đầu đến chân, đang nấu nướng trong bếp thì cũng chạy lại phụ giúp.
Thân hình của mẹ Hương không phải kiểu phụ nữ nhỏ nhắn mà có một chút đậm đà của con gái vùng quê hay các cô gái dân tộc, tuy vậy bàn tay, bàn chân lại thon gọn duyên dáng chứ không thô kệch một chút nào, đứng bên cạnh Bình cũng không thấp hơn bao nhiêu, điểm đặc biệt trên cơ thể mẹ mà Bình rất thích đó là cặp đùi lớn và bờ hông rất nẩy nở và săn chắc, vòng eo tuy không nhỏ nhưng vừa đủ để tôn lên cặp mông đồ sộ, bờ vai đầy đặn và khuôn ngực sâu thăm thẳm, làn da trắng ngày càng căng mịn khi ngày nay mẹ thường dùng rất nhiều sữa tắm đắt tiền.
Nhìn thì nhìn vậy chứ Bình cũng chỉ gọi là thưởng thức chứ không dám bất cứ ý đồ gì trên cơ thể mẹ Hương, những cảm nhận này thì nó cũng chỉ mới bắt đầu lĩnh ngộ được gần đây khi đã được nếm qua hương vị của người khác giới, tất nhiên với ánh mắt trìu mến như vậy thì cô gái đó không ai khác chính là Ý Lan rồi…Tố Như quả thật rất là nhạy bén, bí mật này cũng chỉ có hai chị em giữ với nhau mà thôi.
Hơn ai hết, Bình biết mẹ Hương đã từng trải cay đắng và những vấp váp trong xã hội nên khi nghiêm túc, chỉ cần ánh mắt mẹ trừng lên một cái thì ngay cả bố của Bình cũng thón dái chứ đừng nói đến Bình, chính vì vậy mà mặc dù ông giáo của Bình lúc mới cưới, trẻ trung cao to đẹp trai là vậy mà tuyệt nhiên không có bóng hồng nào dám lai vảng xung quanh, cơn ghen nhẹ nhẹ của mẹ Hương thì Bình cũng mới thấy có một lần, mà thật sự cuối cùng bố của Bình và cô đồng nghiệp kia cũng chẳng có gì, nhưng nó nhớ mang máng là cả cái đại đội nơi bố của Bình đóng quân cũng phải xém cháy, việc này khiến ông giáo nó bị kỷ luật không hề nhẹ.
Tắm rửa xong, Bình đi xuống thì thấy mẹ Hương đã bày đầy một mâm cơm nên chạy lại ngồi gắp, nhìn mẹ đang ngồi buộc tóc ở bên cạnh, hai cánh tay đưa lên làm lộ ra cái bụng phẳng với lỗ rốn sâu hoắm, bên dưới chỉ có một ít mỡ cùng làn da mịn màng không một nếp nhăn, Bình một miệng đầy cơm thố lố nhìn mẹ.
“Ah…mẹ mới đi hút mỡ bụng hả mẹ?”
“Hút cái đầu mày…bụng mẹ xưa giờ vẫn vậy nhé”, Hương gõ nhẹ lên đầu con một cái, thấy cái mỏ nó đang ngồm ngoàm rớt cả cơm thì bật cười la lên.
“Con nhớ lúc bé to lắm mà…sao giờ tóp đi nhiều thế?”
“Hừm…chỉ có lúc mẹ mang bầu mày mới to nhé…tóp là tóp lúc nào…nó sẵn vậy đấy”
“Thế à… để bụng mỡ ôm cho sướng, giống bố ấy”, Bình cợt nhả trêu mẹ Hương.
“Xứ…biết cái gì…tinh tướng…mai Bế giảng rồi hả…kết quả học tập thế nào không thấy nói năng gì hết vậy…”
“Mẹ lo gì…con lúc nào chả học lực khá…tuần trước họp phụ huynh cô giáo không nói với mẹ à?”
“Ừm…mẹ bận nên không đến được…họp phụ huynh toàn mấy ông bà gì gì đâu không…suốt ngày khoe con mình…mẹ nhờ dì Hoa nắm giúp mà cũng quên chưa có hỏi qua nữa…”
“Vâng…mẹ yên tâm đi…hỏi làm gì cho mất công”
“Coi chừng đấy…mẹ không khuyến khích mày chạy đua theo thành tích nhưng cũng đừng có mà chểnh mảng đấy…nghe chửa”, Hương nghiêm mặt nhìn rồi cũng dùng cơm với Bình, bàn tay búp măng đính nhẫn kim cương lấp lánh nhanh nhẹn gắp thức ăn cho cậu con trai yêu quý.
“Vâng…”
“Ở đời hơn nhau ở năng lực đối mặt và giải quyết khó khăn chứ không phải là cái bảng điểm, nhưng ít nhất mày phải cố gắng vào Đại học để làm cơ sở cho phát triển sau này…nhà mình thì hiện giờ cũng coi như là có điều kiện…tài sản tất cả sau này là của mày hết, nhưng phải biết tự lập, chứ không phải ỷ lại vào bố mẹ…nghe chửa”
“Nghe rổi…”, Bình lấm lét nhìn mẹ đang lên dây cót, tất nhiên nó hiểu những điều mẹ Hương nói, nhưng tinh thần nó mới vừa được hào hứng mấy hôm nay khi sắp được bước vào kỳ nghỉ hè, nên cũng chỉ cười cười gật gật nghe mẹ nhắc nhở.
“Umh…ngoan…ăn đi con…”
“Thôi mà…mẹ đừng gắp thức ăn cho con nữa…lớn rồi…con tự gắp được…”
“Lớn cái gì mà lớn…khi nào tốt nghiệp xong thì tôi thả cửa…lúc đó anh muốn làm gì thì kệ…mẹ mày không quan tâm nữa”, Hương mỉm cười âu yếm nhìn con.
“Thế con tưởng mẹ muốn con phải tự lập cơ mà…”
“Ừ thì…thôi ăn đi…tự gắp lấy mà ăn…”, Hương không ngờ bị thằng con hỏi vặn nên cười gượng, bấy lâu nay nàng chăm cho nó đến từng cọng tóc nên theo thói quen cũng chẳng bỏ được, đành gắt nhẹ một câu cho đỡ ngượng, nghĩ lại nó sắp được nghỉ hè thì cũng nên để cho tinh thần nó thoải mái một chút, hai mẹ con lại cùng cười nói.
Trong lòng Hương thì thằng con vẫn còn nhỏ bé lắm, thỉnh thoảng nàng chỉ lên mặt vài câu cho nó đỡ chểnh mảng, có mỗi một mụn con Hương nào nỡ để nó tự bươn chải chứ, nhưng ít nhất cũng phải cho nó hiểu được tinh thần của thế hệ trung lưu cao cấp, thì về sau mới có thể bền vững tồn tại lâu dài ở cái xã hội này.
Các cửa hàng đa số đều đã có quản lý lo nên công việc của Hương cũng chỉ mất một ít thời gian trong ngày, còn lại nàng đều chăm lo và theo dõi những bước đi của chồng con. Bình thì một tay nàng săn sóc từ nhỏ, đến lúc dậy thì Hương còn biết đêm nào nó mộng tinh nữa là, mở máy giặt ra là nàng biết ngay bởi mũi nàng thính lắm, cảm thấy có chút tanh nồng là y rằng đêm qua cu cậu lại táy máy.
Cho đến gần đây thấy ánh mắt con thỉnh thoảng trộm nhìn mình Hương mới sinh nghi, sáng sớm ghé lên phòng con gọi dậy thì thấy dưới tấm chăn, hạ thân Bình đang chổng ngược lên trần nhà. Chẳng một chút ngại ngùng Hương lén kéo nhẹ chăn và quần đùi con ra thì mới hốt hoảng. Con cu Bình vừa to vừa dài khiến nàng giật mình, lại phát hiện cái đầu nấm bóng lưỡn của nó đã trồi ra ngoài, lúc này Hương biết rằng thằng nhóc này xem ra đã biết mùi gái rồi nên mới xảy ra cơ sự như này.
Hương đành thở dài thườn thượt đi xuống phòng khách ngồi, tự an ủi dù sao con mình cũng đã lớn đến thế kia rồi, bình thường thấy nó bạn gái cũng nhiều nhưng ít khi có thân thiết với ai, chỉ có con Ý Lan nhà dì Hoa…nghĩ đến đây Hương mới giật nảy cả cửa mình, lúc nhìn đến khúc thịt gân guốc của thằng Bình thì hạ thân nàng đã ứa nước từ lúc nào nàng cũng chẳng hay, một tháng ông xã về có một hai lần mà nàng nhu cầu cũng cao lắm chứ, nhìn thanh niên trai tráng như thằng Bình chịu sao nổi…tự nhiên Hương muốn chạy lên nhìn kỹ con cu Bình một lần nữa…ngồi trên ghế sofa mà nàng lại cảm thấy hồi hộp, tay đặt lên ngực thở hổn hển, trong lòng thầm ước lượng lại kích thước con cu của Bình, cặp đùi to mẩy hờ khép vào nhau, bờ hông căng đầy nhẹ đẩy đưa lên mặt nệm.
“Trời ạ…to vậy mà đút vào chết con nhà người ta à con…không lẽ con Ý Lan sao ta…đúng vậy rồi…lúc trước sang thấy nó nhìn mình mặt cứ đỏ đỏ…dáng đi lại không ổn như vậy thì chắc là nó rồi chứ ai…”
Hương ngồi lẩm bẩm một mình, đang phân vân không biết có nên hỏi rõ với thằng Bình hay cứ để nó tự nhiên như vậy, dù sao nàng cũng ưng cái Lan lắm, xinh đẹp lễ phép lại học giỏi, xưa nay vẫn xem như con gái trong nhà. Rồi không biết nên nói chuyện với mẹ nó sao đây, còn nữa, ông xã mà biết liệu có phản đối không? Bao nhiêu câu hỏi khiến trong đầu Hương lúc đó cứ vẫn vơ một hồi rồi lại quay lại với con cu thằng Bình.
“Chậc chậc…con Ý Lan cũng thật là…của thằng Bình to vậy đút vào nó vẫn chịu nổi nhỉ…đút vào mình, mình còn không chịu nổi nữa là…”
“Ấy chết…nghĩ bậy gì đâu không…chậc chậc”
Đó là lúc mà Hương biết vì sao ánh mắt thằng con nay đã có thêm sự thèm muốn khi nhìn thấy cơ thể phụ nữ, vì vậy mà từ hôm đó nàng bắt đầu chú ý ăn mặc kín kẽ hơn. Cũng không hỏi chuyện thằng Bình nữa, thỉnh thoảng chỉ lựa lời khuyên bóng gió cho nó hiểu chuyện, tránh gây ra việc ngoài mong muốn mà thôi.
Việc này tuy quan trọng nhưng từ bữa giờ Hương vẫn chưa nói với ông xã để ông yên tâm công tác, còn dì Hoa thì cũng chỉ nói đùa về việc nếu kết thông gia với nhau thì liệu có ổn không, mà cũng thấy chị ấy không nói gì, dù sao thì hai nhà cũng thân thiết bấy lâu nay, mà quan hệ họ hàng cũng không gần cho lắm, nên cũng nửa đùa nửa thật mà cười với nhau.
Sáng sớm, Hương đang nấu nướng thì thấy Bình đi xuống, quần áo đồng phục đã chỉnh tề, chỉ có khuôn mặt là vẫn còn hơi ngái ngủ.
“Dậy sớm thế?”
“Hì hì…mẹ nấu gì đó…cần con phụ không?”
“Xong rồi…ăn đi…rồi còn đến trường…”
Bình vâng dạ rồi cùng mẹ Hương dùng bữa sáng, thoảng nghe tiếng hàng rong theo từng con phố vọng lại, tinh thần phấn chấn, Bình cất bước trên những con phố đến trường, trong làn xe tấp nập, loáng thoáng tung bay những tà áo dài trắng tinh khôi.