CHUYỆN TÌNH ĐA THẾ HỆ – Truyện Dâm Người Lớn

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN TÌNH ĐA THẾ HỆ – Truyện Dâm Người Lớn

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 169 Lượt Xem

Phần 4: Nơi rừng thẳm

Vào một ngày cuối năm lớp 9, tôi lên đường xuống Rạch-Giá để đi vượt biên. Chuyến đi đổ bể vì bị mấy đứa “canh me” làm l bãi. Thay vì tìm cách trở về Sài-gòn, tôi được mẹ tôi nhắn tin bảo hãy qua Châu-Đốc ở trọ nhà Dì Thu-Hương để chuẩn bị đi chuyến sau. Dì Thu-Hương là em rut của mẹ tôi, năm đó Dì chừng 33 hay 34 tuổi. Hồi tôi còn bé, Dì có ghé nhà tôi chơi vài lần. Tôi nhớ là Dì rất ?Tây?, lúc nào cũng mặc mini-jupe, mang giày cao gót, lại là cựu nữ sinh Marie Curie nên hay chêm tiếng Tây trong lúc nói chuyện. Khoảng năm 1970 Dì theo vài người bạn qua Campuchia mở nhà hàng Tây, nghe nói cũng thành công lắm. Đến cuối năm 1974, thấy tình hình chính trị bên đó ln xn, Dì bán phần hùn rồi trở về Việt Nam, mua căn phố mở tiệm tạp hóa ở Châu-Đốc.

Gặp lại Dì, tôi thấy Dì vẫn không khác khi xưa. Dì nhỏ con, chỉ cao chừng 1m5, lại có thân mình dây thon gọn, nhưng đáng chú ý nhất là hai má lúm đồng tiền và có chiếc răng duyên nên Dì nhìn chỉ chừng ngoài 20. Dì lại biết cách chải tóc, chưng diện nên nhìn đầy nét hấp dẫn nữ tính, dễ bắt mắt những kẻ hiếu sắc. Bởi vậy mấy tay cán b tỉnh, huyện cứ lân la đến thăm Dì hoài. Dì cũng lợi dụng họ để xin giấy tờ đầu này, ưu tiên đầu nọ. Gặp tôi, Dì mở rng hai tay ôm chầm lấy tôi:
– Ôi chao. Cháu của Dì bây giờ lớn quá. Cao hơn cả Dì nữa rồi. Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, cháu 15.

Theo kế hoạch của Dì, tôi phải ngày ngày đi giao dịch với mấy người Miên để học tiếng của họ cho thạo. Nhiều khi phải ăn cơm nhà họ, ngủ đêm ở nhà họ, quấn xà-rông, sống như người Miên.
Tôi cũng phải làm lụng dan nắng cho da đen lại và nhìn tướng tá cho lam lũ mt chút. Tôi ở Châu-Đốc với Dì cũng gần 8 tháng. Dì vẫn còn đc thân, tuy có mấy ông bồ nhưng không thật sự cặp với ai.
Cuối cùng, ngày lên đường mà chúng tôi khổ công chuẩn bị cũng đến. Lần này chúng tôi đi đường b. Hai dì cháu theo đám người đi buôn lậu vượt qua biên giới rồi quá giang đủ thứ xe tàu, từ xe bò, xe ba gác, ghe thuyền, đến xe đò, kể cả xe quân sự, xe tăng để đến Nông Pênh. Ở Nông Pênh, Dì Thu-Hương bắt liên lạc được với người dẫn đường trong tổ chức. Bước đầu xem như tạm êm xuôi.

Đoạn hai của chuyến đi mới là gay go và nguy hiểm vì phải đi qua những vùng giao tranh đầy mìn bẫy và đầy bọn du kích Khơ-me Đỏ và Khơ-me Xơ-rây. Nếu lọt vào tay Khơ-me Đỏ thì chúng có thể giết hết những người Duồn(Việt Nam), còn người Miên thì chúng đem đổi với Hồng Thập Tự Thái để lấy gạo. Bọn Khơ-Me Xơ-Rây thì thích hãm hiếp phụ nữ, lục soát để cướp vàng, nữ trang. Nếu chống cự thì chúng cũng giết thẳng tay. Vì vậy tôi và Dì Thu Hương phải cố gắng không để l rằng mình là ngườI Việt. Nếu bị tụi Khơ-me Xơ-Rây bắt, tụi nó nhiều đứa chơi bùa ngãi nên không dám đoạt vợ người ta, chỉ hiếp con gái đc thân. Khi rơi vào trường hợp này, Dì Thu-Hương sẽ nhận là vợ của tôi. Sau 8 tháng lao đng lam lũ, tôi đã nhìn già hẳn đi so với tuổi 16, râu tóc cũng đã mọc dài ra vì mấy ngày không cạo.

Càng gần đến biên giới Thái, chúng tôi phải đi b theo đường mòn xuyên rừng. Người dẫn đường đi trước cẩn thận dò xét xem có dây mìn hay không. Sau hai ngày lặn li, chúng tôi bị mt toán lính Miên mặc áo trận rằn ri, đi mũ beret đỏ chận lại. Họ trang bị vưà M16, vừa AK47, trông họ giống như lính dù VNCH nhưng lại nhìn cực kỳ hung dữ, mắt đằng đằng sát khí. Họ trói tay, bịt mắt chúng tôi, lấy hết bao bị của chúng tôi rồi dẫn về trại. Trong trại, cũng có mt số người tị nạn đang chui rúc trong những túp lều bằng cây rừng như những cái chuồng.

Tên chỉ huy trại bị què mt chân. Hắn ra lệnh cho đám tù mới sắp hàng cởi hết quần áo cho chúng khám xét, bất kể nam nữ. Chúng thọc tay vào miệng, vào hậu môn mọi người, phụ nữ thì bị xét trong cửa mình để tìm xem có dấu vòng vàng ht xoàn gì không. Sau đó chúng tách con gái đc thân qua mt bên, các cặp vợ chồng qua mt bên, thanh niên đc thân qua mt bên.

Khi màn đêm buông xuống là cơn ác mng bắt đầu. Từng tốp lính Miên đi lùng bắt các cô gái đc thân để hãm hiếp. Tiếng kêu khóc, van xin, lẫn tiếng la hét, chưởi bới vang đng cả trại. Chốc chốc lại nghe tiếng súng nổ làm ai nấy khiếp đảm.

Sáng hôm sau, bọn đàn ông tị nạn bị bắt ra làm lao đng cho bọn lính. Đêm qua, có hai cô gái vì chống cự đã bị chúng dùng báng súng đập chết. Tôi và mt thanh niên nữa bị bắt đào huyệt ngoài bìa rừng để chôn xác hai cô xuống. Nhìn hai thân thể trần truồng đầy vết bầm và vết máu của hai thiếu nữ, tôi không khỏi rơi lệ. Nghe nói bọn lính hàng chục tên sau khi đã giết hai cô, có nhiều tên vẫn còn luyến tiếc vì chưa được thỏa mãn đã tiếp tục hãm hiếp trên xác của hai cô. Chúng tôi vác hai cái xác lõa lồ bỏ xuống huyệt. Tôi quì xuống khấn vái cầu cho hai cô nàng siêu thoát, rồi lấy xuổng lấp đất lại.

Buổi tối ở trong trại là mt địa ngục trần gian. Nếu thỉnh thoảng không giật mình khiếp đảm vì vài trái đạn pháo kích rơi gần đó thì cũng phải thường xuyên đối diện với những màn bạo hành của đám lính kháng chiến Miên. Chuyện hãm hiếp tập thể hàng đêm đã trở thành thường tình. Đúng như người dẫn đường đã tiên đoán, bọn lính này đeo đủ thứ bùa nên không dám hiếp vợ người ta. Dì Thu-Hương còn nguyên vẹn không bị xúc phạm là nhờ Dì nhận là vợ của tôi. Mãy ngày đầu trong trại, chúng tôi phải cố nhớ gọi nhau là anh với em chứ không được quên xưng hô dì cháu với nhau nữa.

Đêm đó, chúng tập trung các cặp vợ chồng trẻ vưà đến trại. Dĩ nhiên trong đám này có tôi và Dì Thu-Hương. Mt tên chỉ huy Miên biết nói tiếng Việt, trọ trẹ vừa ra lệnh bằng tiếng Miên vừa bằng tiếng Việt:
– Vợ chồng tụi bây. Cởi quần áo ra! Đụ nhau cho tao coi!

Cả đám tị nạn rởn tóc gáy. Đám lính chung quanh lên cò súng lách cách. Bọn chúng tôi sợ quá vi vàng cởi hết quần áo ra. Có mấy cô đang lúc kinh nguyệt máu chảy cả xuống chân. Dĩ nhiên là trong hoàn cảnh như thế không có thằng con trai nào có hứng thú nổi, vì vậy cu anh nào cũng xìu ra, rút lại nhỏ tí. Thằng chỉ huy đến từng cặp ra dấu cho bên nữ phải quì xuống ngậm cu của chồng để làm cho nó cứng lên. Tôi nhìn Dì Thu-Hương. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dì trần truồng như vậy. Ánh mắt Dì lô vẻ ngần ngại nhưng rồi Dì cũng quì xuống, tay Dì nâng cu tôi lên đưa vào miệng. Hành đng của Dì khá vụng về và ngượng ngạo nên tôi biết Dì không phải là tay sành sõi về việc ái ân trên giường. Nhưng dù sao thì cảm xúc được bà Dì trẻ đẹp ngậm cu mình làm tôi hứng lên và con cu của tôi bắt đầu cương lên, dài ra đến gang tay. Mắt Dì Thu-Hương l vẻ sợ hãi trước sự lớn mạnh của con cu trong miệng Dì. Các cặp kia cũng đã bắt đầu nằm xuống lâm trận. Dưới ánh trăng lung linh, cả mt khoảng sân trở thành huyền hoặc với chừng chục cái mông đàn ông nhấp nhô lên xuống giữa hai đầu gối đàn bà. Tôi quì xuống trước Dì Thu-Hương. Dì nhìn tôi không nói, chỉ khẽ gật đầu. Đoạn Dì nằm ngữa xuống sân, dạng hai chân ra. Tôi nằm lên người Dì, nhét cu vào cửa mình của Dì. Cửa mình Dì hơi chật nên tôi phải ấn mạnh vài lần mới vào được. Dì cắn răng chịu đau rồi nhắm mắt lại. Tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh chi lạ. Tôi nhớ lại kinh nghiệm ái ân với Thanh-Hà ngày trước, tự nhủ phải cố làm sao cho kéo dài thật lâu mà không nổ bùng ra chiếu. Tôi định cúi xuống hôn môi Dì nhưng Dì mở mắt lườm tôi và quay đầu qua mt bên không cho tôi hôn. Tôi đưa bàn tay mân mê hai vú nhỏ nhắn của Dì. Dì nhíu mài, giả vờ kéo đầu tôi vào sát mặt Dì và nói nhỏ vào tai tôi:
– Thành không được lợi dụng! Mình chỉ đóng kịch thôi, không phải làm thiệt!

Tôi cười thầm. Dù là đóng kịch, tôi vẫn muốn Dì Thu-Hương phải được hưởng khoái cảm tận mây xanh như tôi đã cho Thanh-Hà, cho chị phụ trách Ngọc-Huệ, cho cô giáo Mỹ-Hạnh.

Chỉ hai ba phút sau, các cặp kia đều đã vãn tuồng. Các anh chồng giật giật xuất tinh vào thân thể vợ rồi ngã ra thở. Bọn họ lật đật ngồi lên mặc lại quần áo rồi đứng chờ lệnh. Trong khi đó, tôi vẫn còn dai dẳng ra vào trên người Dì Thu-Hương. Bọn lính xúm lại quanh hai chúng tôi, cười nói chỉ trỏ. Dì Thu-Hương cố cưỡng lại cảm giác sướng khoái đang càng lúc càng dâng lên. Bất ngờ, tôi đè hai tay Dì xuống đất rồi mạnh bạo hôn lên môi Dì thật nồng nàn. Bị tấn công bất ngờ, Dì buông thả nên khoái cảm trào lên thành phút cực khoái. Dì thốt ra mt tiếng rên rồi gồng người lên chịu đựng cái sướng ngất ngây đang dâng lên từ âm hạch vụt tỏa ra khắp người. Lúc đó, tôi mới xuất tinh vào người Dì. Tôi đt nhiên nhận thức được là mình vưà làm mt chuyện hết sức loạn luân. Tôi đã giao hợp với Dì rut của mình.

Mấy ngày sau đó, Dì Thu-Hương vừa giận vừa thẹn không thèm nói chuyện với tôi. Còn tôi, có mấy tên lính Miên bây giờ lại đâm ra ngưỡng m tôi. Thế nhưng, bọn chúng lại biến tôi thành mt thứ giải trí cho chúng, thành mt hình thức phim con heo ?sống? để chúng xem hàng đêm. Cứ vài đêm, chúng lại gọi tôi và Dì Thu-Hương lên, bắt làm tình với nhau đủ kiểu để chúng có hứng trước khi đi hãm hiếp con gái trong trại.

Mãi cũng chán, bọn lính Miên bắt đầu bày ra nhiều trò chơi mới. Mt đêm, chúng cho gọi chừng 5 gia đình lên. Chúng chia thành từng cặp nam nữ, bắt cởi hết quần áo, và ra lệnh rằng khi nghe tiếng còi thì mọi người phải nằm xuống làm tình với nhau. Chỉ có điều mỗi cặp đều là mẹ và con trai, chị và em trai, anh và em gái, hoặc cha và con gái. Ai nấy khóc lóc mếu máo nhưng cũng phải thi hành vì không làm là chết. Chúng tái diễn trò giao hợp lọạn luân tập thể này hàng đêm và kéo dài cả tuần, mục đích là làm cho các bà các cô phải mang thai với chính con trai, em trai, anh, hoặc cha của mình.

Mt trò khác mà bọn lính hay làm là bắt mấy bà mấy cô có nhan sắc nhất phải giao hợp với chó và heo ở ngay giữa trại cho mọi người xem. Sau bao ngày bị dày vò, nhiều bà nhiều cô đâm ra chay đá. Có mấy cô cũng khá xinh đã tình nguyện làm chuyện thú dâm để thế chỗ cho các bà các cô khác còn yếu tinh thần. Vì được bọn lính dễ dãi đối với mình, tôi tìm cách làm mt cái gì đó để giúp các cô. Tôi ra suối xách nước về tắm cho các con chó hay các con heo thật sạch sẽ trước khi nó gần gủi với các cô. Có lần tôi tò mò hỏi chị Kim Yến, mt cựu nhân viên kế toán chừng 30 tuổi, về cảm giác lúc giao hợp với thú vật. Chị còn khôi hài kể lại:
– Con heo nó khác thường lắm. Dái của nó thì nhỏ, nhưng ở đằng đầu thì có mt đoạn dài như sợi dây. Khi vào bên trong người mình thì cái đoạn đó tìm vào tử cung, chui qua cổ tử cung vào xoáy xoáy tận bên trong, tạo ra cảm giác rất lạ. Nó cũng xuất tinh ngay trong tử cung của mình. Con heo nó nhiều mỡ nên ôm nó cũng êm, chỉ có điều lông cứng làm nht nhạt cả người đến nổi da gà.

Kinh nghiệm của các cô với loài chó cũng không khác khi Thanh-Hà kể cho tôi nghe. Chỉ có điều cục ngấn mà con chó đút vào cửa mình các cô nhiều khi đến nửa tiếng mới xệp xuống, làm cả hai bị dính trong trạng thái giao cấu, nằm chơ vơ giữa trại. Lúc đó, tinh dịch chó cứ liên tục chảy rề rề vào âm đạo. Cái ngấn đó cũng như cái nút chận không cho tinh dịch thoát ra ngoài. Khi được hỏi đùa rằng có thấy sướng khi làm tình với chó với heo không, có chị thú thật trong chỗ riêng tư:
– Ngoài mặt thì mình phải làm ra vẻ nhục nhã đau khổ, nếu không thì bà con sẽ cho rằng mình là đồ đĩ ngựa. Nhưng thật ra có lúc mình cũng tò mò muốn xem cảm giác thật sự ra sao. Có khác ăn nằm với người hay không. Mình cũng được sướng vài lần, với con chó berger của thằng chỉ huy. Dái của nó dài và to hơn đàn ông, khi đút vào người mình rất là đầy đặn. Nó cũng dai sức, làm hoài, chứ còn đàn ông thì chừng hai ba phút là xong, nhiều khi mình chưa đi dến đâu hết.

Ở trại lính Miên ba tháng, chúng tôi được đưa qua bên kia biên giới Thái để giao cho Cao Ủy Liên Hiệp Quốc đem về trại tị nạn đường b. Sau khi khám sức khỏe, hầu như 90% phụ nữ trẻ tuổi đều mang thai. Có người xin phá thai, có người sẽ đem cho con cho các hi nhà thờ sau khi sinh con, có người quyết định giữ thai. Dì Thu-Hương quyết định giữ đứa bé vì dù sao đó cũng là giọt máu trong gia đình. Ngày tháng lại nhanh chóng trôi qua, nhiều đứa bé bắt đầu chào đời. Có bà mừng rỡ khi thấy con giống chồng mình. Có bà thấy con nhìn giống trong gia đình nhưng vẫn đau khổ vì nghi rằng đó là giọt máu loạn luân giữa mình với con trai, hoặc với anh em rut, hoặc với cha mình. Mãy bà sinh con ra đen đủi như lính Miên đều đem cho hi nhà thờ.

Dì Thu-Hương sinh mt bé trai và đặt tên là Thiên Định. Nó nhìn vừa giống tôi vưà giống Dì, không chối vào đâu được.

Khi qua tới Mỹ, hai dì cháu được mt gia đình Mỹ bảo lãnh về nông trại ở South Dakota. Chúng tôi ở với họ cho đến khi tôi 18 tuổi thì mới dọn ra riêng. Chung quanh không có mt người Việt Nam nào, quê hương, gia đình, họ hàng thì ngàn dặm cách xa, chắc chắn không bao giờ có thể gặp lại. Đã có lúc tôi đề nghị với Dì Thu-Hương là mình hãy xóa đi quá khứ, quên rằng Dì là Dì của tôi. Tôi xin làm hôn thú với Dì và sẽ sống với nhau như vợ chồng chính thức để tôi có thể chăm lo cho đứa bé. Thế nhưng Dì đã nổi nóng lên lớp tôi:
– Thành có điên không hả? Dì bao giờ cũng là Dì rut của Thành! Dì không có mặt mủi nào nhìn lại anh chị em nếu Dì làm chuyện phản luân thường như vậy! Dì chỉ van xin Thành mt điều là đừng bao giờ cho bé Thiên Định biết nó là con của Thành. Dì dư sức tự kiếm sống được để nuôi con. Thành hãy tự lo cho mình, lo đi học để sau này còn giúp cho mẹ Thành.

Sau đó Dì mang bé Thiên Định dọn về San Jose vì liên lạc được với vài người bạn cũ ở đó. Tôi vừa ghi tên đi học ở Community College, vừa đi làm quét dọn cho mt khu thương xá lớn. Được ít tiền, tôi mua quà đóng thùng gởi về Việt Nam cho mẹ. Tôi gởi tiền cho Dì Thu-Hương nhưng thư bị trả lại. Vài tháng sau, tôi gửi thư thăm cô giáo Mỹ-Hạnh và biết rằng tôi cũng đã để lại mt đứa con cho cô. Từ đó, tôi bắt đầu đi làm nhiều giờ hơn để gởi quà về chu cấp cho mẹ con cô Mỹ-Hạnh.

Đón xem Phần 5: Tháng Bảy Mưa Ngâu

(Hết Phần 4 … Xin xem tiếp Phần 5 )