Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52

[Vẽ tranh #25]

… Đố mọi người biết đây là ai..!

vx3eLaY.jpg
<Trâm face – minh họa>

sA1PVG7.jpg
<Thủy face – minh họa>

Cuối cùng là:

781r6HC.jpg
<là Tuyền tưng công chúa>

<Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, diện mạo nhân vật chỉ đúng 80-90% so với ảnh>

… Vừa chạy xe, lưng Cương cảm giác thấy rõ bầu ngực Tuyền như ko có gì để giữ lại bởi cái bộ đồ lót “có như không” đó. Bộ ngực cứ lăn tới lăn lui trên lưng Cương, khi em nó lúc thì dựa tay lên bình xăng, lúc thì ôm ôm, sờ sờ vào bụng Cương. Đường thì nhìu xe lắm chứ… nhưng do bị bộ phận nhạy cảm của em tra tấn yêu như vậy, có xe ben đứng trước mặt mà bấm còi… anh chắc cũng chả nghe gì hết. Bỗng Tuyền la:

“Chòng thích hem..?”

Ù…! Thì ra là nãy giờ em nó cố tình làm vậy để thằng anh lẫn thằng ku đề phải vừa lái xe mà vừa “mít ướt”. Cương kêu:

“Nhiu đó nhằm nhò gì với anh..! Hớ..!”

Tuyền: “Hong nhằm nhò hả..! Vậy… nhằm nhò chưa..! Hả …. Hả..?” – Ẻm vừa nói, vừa chụp vào thằng ku cứng hơn bao giờ hết ở dưới, và tiếp tục xoay xoay cơ thể cho bộ ngực đáng ghét, đáng bóp tán tán vào lưng Cương. Nhiu đó hề hấn gì với anh… cùng lắm đổ mồ hôi ướt cả áo và thằng ku bị nở ra thêm và giật giật liên hồi thoi. Tuyền:

“Hì hí hí hí..! Chòng… làm gì mà nó thở thở vậy chòng..?”

Cương ngơ ngơ như mới ngủ dậy:

“Hả… cái gì.. Gì..?”

Tuyền ko nói, mà cầm thằng ku rồi bóp bóp, lắc lắc y như cầm cái cần số xe hơi mà gặt liên lục từ số N lên số 5 vậy. Cương:

“Ah..! Con bé này..! Anh chở vô hotel đánh đòn giờ á..!”

Tuyền: “Hì hì..! Cái gì..? Chòng đòi chở em cái gì..? Hả…hả..?” – vừa nói, vừa gạt cần số và lắc trái cây tiếp.

Cương: “Ưm…! Con bé này..! Muốn bị chòng đè ra hiếp hay sao mà cứ..!”

Tuyền: “Hị hị hị..! Muốn hơm..? Hi hi hi..!”

Không thể tha thứ cho hành động bạo hành chòng bằng loại vũ khí đến từ thiên nhiên trên người Tuyền được. Dù tay còn hơi hơi rát… nhưng Cương vẫn rồ ga lên trên dưới 80-90km/h trên đoạn đường vẫn còn ít xe qua lại. Tuyền theo phản xạ mà phải siết mạnh vòng tay và ép chặt 2 bịt sữa tươi hình nửa cầu đó. Gặp phải ngã tư đèn báo đỏ, Cương thắng gấp tới nổi người anh bị chồm lên trước mà khom xuống, cả tấm thân Tuyền bị trượt mà leo lên đè hết vào người anh, cặp mông thần thánh zãnh lên, hổng khỏi mặt ghế, ngực trượt dài 1 khoảng trên lưng Cương… Khi người 2 đứa vừa trở lại vị trí:

“Chát… chát… chát chát bốp bốp..!” – Tuyền đánh vô lưng Cương mấy cái liên tục. Em trách:

“Chòng chạy kì quá àh..! Đau người ta nè..! Hứ…!”

Cương hơi quay đầu ra sau khi xung quanh có vài người dừng đèn đỏ chung:

“Ui… anh hông biết..! Tại anh muốn vô trường lẹ để… Đau lắm hả..?”

Tuyền tự nhiên cười cười gian xảo:

“Hm hm hm hm..! Để làm gì..? Hả..?”

Rồi, vậy là biết bả nhõng nhẽo chứ đau đớn gì tầm này. Cương ngập ngừng:

“Để ơ..! Để… để khám ngực cho vợ ớ…!”

Tuyền “chát” anh thêm một cái. Mấy người xung quanh nhìn 2 đứa tí tởn với nhau, hoặc có thể do pô xe ồn quá nên ngía qua:

“Hẹ hẹ hẹ hẹ..! Khám cái gì của chrui..? Hả..? Biết bị gì hông mà khám..? hửm..?”

Cương: “Biết đó…! Lát… chòng dẫn vô phòng khám… chịu hôn..?”

“hm hm hm hm..! Nói òi đó nghe..! Khám hông ra gì là biết tui..!” – Tuyền gằn giọng đe dọa Cương làm cho anh sợ khiếp vía mà toát mồ hôi, nhìn lên cái bộ đếm ngược trên cây cột đèn mà cứ nôn nao cho nó mau thành 00. Tuyền lại chồm lên mà ép 2 loại trái cây kì lạ mà mềm mại lên lưng Cương. Mấy người xung quanh cứ nhìn 2 đứa… chắc tại cái xe hoy..!

Vừa hiện ra 00, đèn đỏ mới tắt 1 cái… Cương nẹc pô rồi nhả côn. Xe “èn..!” một tiếng dài mà lao đi như ruồi bay. 2 đứa long nhong teo nhỏ lại trong mắt những người đang từ từ chạy ủn ủn qua cái ngã tư. Thật là xúc xích..!

Chạy vào trường học, tới bãi gửi xe. Chỉ có vài chiếc đang đậu. Cương nhìn thấy có chiếc xe ga quen thuộc của Thi đang dựng ở một góc sát tường. Anh “ụn..!” chiếc xe mình… lộn… xe mượn, vô sát gần với xe Thi, cố tình cho tụi nó hửi hơi nhau, rồi anh nhẩm trong đầu:

“Nha… mày nha..! Lát đè em nó vô tường kế bên mà ịch nhau nha..! Lỡ mà nó đẻ thêm chiếc nữa… là tao bắt con bây đem bán, lấy mấy trăm triệu xài chơi nha… nha..!” – Cương nhân hóa cái xe mượn của mình lên.

Cương thấy Tuyền mới xuống xe, mà đã bặm môi bặm miệng cười tủm tỉm như đã nghe tâm sự của anh với cái xe vậy. Em nó la:

“Kiếm xe của người ta… đậu kế bên mới được à..!”

Ồ..! Thì ra em nó cũng nhớ được cái xe ga là của Thi. Cương nói:

“Thì chòng đi khám bệnh cho vợ..! Lỡ vợ bị gì la lên, đau đớn… xe nó nghe được thì cũng có người kế bên an ủi…” – ổng nói như đúng rồi á.

Tuyền “chát” cho anh thêm vài cái nữa:

“Đau cái gì mà la… Hả cái ông biến thái này…! Người ta chỉ… rên hoi..! Hì hí hí hí..!”

Nhìn cái tướng em nó với cái áo và quần bó hết cả 2 cái đồi núi đằng trước và sau… cùng mấy cái viền “lưới bắt sò” bên trong nổi cộm lên… Cương muốn hiếp em nó ngay tại chỗ. Mà thoi..! Đi vô “phòng khám” rồi tính gì tính. Sức khỏe em nó vẫn là trên hết. Hì hì..!

Cương khóa 2 cái nón bảo hiểm dưới yên xe, rồi nắm tay em đó dắt đi. Tuyền hỏi:

“Chòng… dắt em đi khám bệnh ở đâu dạ..?”

Cương: “Phòng khám nam với nữ. Bà xã muốn vô phòng nào..?”

Tuyền: “Vô đó hả..?” – em nó như biết ở đâu, nên nói:

“Lỡ có người rồi… ờ sao..?”

Cương: “Hớ..! Khám bịnh… chứ có phải đi chơi đâu mà sợ..!”

Tuyền: “Hi hi hi hi..! Chòng … biến thái quá à..!” – ẻm vừa nói, vừa lẽo đẽo theo Cương mà cười tủm tỉm.

Đến nhà vệ sinh dưới tầng trệt, chung tầng với lớp học 2 đứa. Cương và Tuyền rình rình… nhìn vô nhà WC nam ko thấy ai… nhưng nó hôi ko chịu được. Tới lúc ngía qua WC nữ… nó ko hôi, nhưng cũng ko có mùi gì.

“Vô phòng khám nữ nha..!” – Cương đề nghị với Em nó.

Tuyền ko nói, chỉ bặm môi cười bẽn lẽn. Cương nhìn qua nhìn lại, không thấy ai khác nữa. Chỉ thấy 2 bịt sữa của em nó đang thòng xuống qua lớp áo thun. Thằng ku lại cứng lên. Cương lờ đờ đôi mắt, nắm tay em nó, kéo nhẹ vô phòng WC nữ. Có 3 phòng mà cả 3 đều trống. Cương lựa ngay phòng sát vách, xa chỗ bồn rửa tay nhất rồi kêu:

“Em vô đây, anh khám cho nè..!”

Tuyền cười cười, nhéo Cương 1 cái vô eo. Rồi đi vô trước, Cương chụp tay lên 2 hông em nó mà lết đằng sau. 2 đứa đóng cửa lại… Cánh cửa phòng toilet của từng phòng thuộc dạng hở 1 khúc ở dưới, chừng 10cm gì đó, đối diện bức tường, mà chắc do phòng cuối dãy nên không gian nó rộng hơn mấy phòng còn lại. Cũng tiện lắm nhể..!

77nunpu.jpg

<Tuyền body – minh họa>

Cương vừa khóa cửa phòng lại, thì liền quay lại mà ngắm nhìn em nó. Nay Tuyền cột cái tóc đuôi ngực lên, làm mặt em nhìn thon và nhỏ hẳn ra, lộ cả phần cổ thon thả đang được phần cổ áo phủ lên. Em bặm môi mặt bẽn lẽn nhìn anh, làm như sắp bị ăn thịt hổng bằng. Cương hỏi:

“Em bị đau chỗ nào..?” – nói thì thầm giống như đang bàn thế sự quốc gia mà ko cho ai nghe được.

Tuyền: “Hm hm..! Em hổng biết nữa..! Hình như… là chỗ nào cũng đau hết á a… lộn… bác sĩ..!” – cái môi chúm chím lại như nén nén hơi phụt ra.

Cương khoanh tay lại, chống nhẹ vài ngón lên cằm, liếc lên trên tường, nhìn vào khoảng không mà suy nghĩ như kiểu ta đây đang chẩn đoán gì đó vậy. 2s sau:

“Uhm. Vậy chắc anh phải khám kĩ lắm mới được..!” – vừa nói, vừa gật gật với vẻ mặt như nghiêm trọng lắm vậy.

Cương đóng nắp bồn cầu lại, xé khăn giấy rồi phủ lên cho em nó ngồi lên. Tuyền vừa ngồi xuống, vừa phì cười 1 cái rồi liền ngậm miệng lại.

Cương: “Giờ anh khám toàn thân… đụng vô đâu mà đau là la lên nghe… Ờ mà nói thoi chứ đừng có la..! Hm hm..!”

Tuyền với tay, nhéo eo Cương 1 cái rồi bỏ 2 bàn tay chống lên gối mà hít sâu một hơi. Cương kêu:

“Giờ nhắm mắt lại! Mở miệng ra thở, để anh khám răng..!” – Em nó vừa nhắm, miệng vẫn mỉm mỉm. Lát cũng mở hé miệng ra.

Cương dùng tay, véo nhẹ lên tai em nó, xong lại vân vê xung quanh vành tai 2 bên. Em nó nhột, hơi rụt cổ lại, rồi cũng trở lại bình thường. 1 tay Cương áp vào má Tuyền, tay kia để vài ngón lên má còn lại rồi nựng em nó. Tuyền hơi nghiêng đầu lúc bên này, lúc bên kia như để áp mạnh mặt mình vào tay anh. Được 1 lúc, anh cúi xuống từ từ, kê miệng mình gần môi em nó. Vừa chạm vào, em nó hơi giật nảy nhẹ người, rồi mở mắt ra. Chừng 1 giây thì em lại lim dim đôi mắt và nhắm lại hẳn. Cương bắt đầu mút nhè nhẹ lên đôi môi hồng hồng mềm mại mà thoang thoảng mùi son… Tuyền cũng hơi ngửa mặt lên mà há miệng rộng hơn chút nữa… thở mạnh “hờ hờ..!” hơn chút nữa. Cương vừa mút được 1 lúc thì nhả môi em ra mà thì thầm:

“Hơi thở thơm..! Môi mềm..! Ko bị gì hết..! Má đỏ hồng… tuần hoàn máu tốt..! hm hm..!”

Tuyền bặm môi, vẫn nhắm mắt rồi giơ tay đánh vai anh một cái:

“Anh… lộn … bác sĩ khám lẹ ih..! Em còn đi học nữa..!”

Cương cười cười ra gió, rồi hơi đi ra bên hông em. Cương la:

“Em hít sâu, thở mạnh ra đi..!”

Tuyền nghe rồi, em làm theo. Cương thấy bộ ngực nổi bật qua lớp áo thun bó cứ phồng tới phồng lui. Anh tranh thủ mà ngắm nhìn nó, cộng thêm viền lót nổi lên làm anh thấy mà nứng hơn phần nào. Cương để tay trái hờ sau lưng Tuyền, tay phải để lên trước bộ ngực. Em vừa hít hơi vào là nó phồng lên, ưỡn ra trước và chạm vào tay Cương. Chợt em dừng lại ngay đó chừng 2s… rồi thở ra lại, miệng em “Hừm hứm..!” như khoái chí, bộ ngực lại thu về, lưng em chạm vào mấy ngón tay trái của Cương. Rồi em lại cứ hít ra thở vào như vậy chừng vài lần, ngón tay trái Cương áp lên lưng em luôn và xoa xoa. Anh cảm nhận được sợi dây mỏng manh của 2 cái lưới đang chụp lên 2 “đầu con sứa” phía trước của Tuyền. Điều đó làm tăng độ nứng của thằng ku. Lúc này em cũng thở bình thường lại, nhưng Cương lại áp luôn bàn tay phải mình lên 1 đầu của “con sứa” bên kia. Nó vừa mềm, vừa dai dai và có nhô lên cái cục tròn tròn mà cưng cứng trên chóp. Qua 1 lớp vải và 1 lưới, Cương vẫn cảm nhận được bầu ngực của em.

Cương miết dọc viền “lưới” của cả 2 bên con sứa. Thấy thích thích… anh nói:

“2 con sứa bự, mềm, dai… mà bỏ vô cái lưới có xíu… hà..!”

Tuyền chợt mở mắt ra:

“Ủa…! Sứa gì anh..?”

Cương: “Nè..! 2 đầu con sứa tròn tròn, bự bự nè..!” – vừa nói vừa xoa mấy ngón tay lên 1 bên “sứa” của em.

Tuyền mới nhắm mắt lại, cười “hm hm..!” rồi la:

“Tự nhiên đang khám bịnh… cái nhảy qua bắt sứa luôn à..!”

Cương: “Hớ..! Bác sĩ ở nhà gần biển, đang khám mà nghe dính lưới… cũng phải chạy ra coi chứ..!”

Tuyền: “Hớ..! Ghét..!” – vừa nhắm mắt, vừa chửi anh bằng những lời lẽ thậm tệ, ko thể chấp nhận được. Rồi ẻm cười tủm tỉm nữa.

Cương vừa xoa mấy ngón tay lên đầu 2 con sứa, vừa xoa bóp nhẹ mấy ngón tay trái sau gáy của Tuyền. Em nó ngửa mặt lên như hưởng ứng, người rung rung theo nhịp xoa của Cương. Anh hỏi:

“Hồi sáng sứa bị lưới ép như vậy, có đau hông..?”

Tuyền vẫn cười mà nói:

“Đau lắm ó..! Phải làm kĩ… nó mới hết ó..!”

Cương vừa nghe, anh cúi đầu xuống, tính ngậm vào 2 chóp đầu sứa, mà nghĩ lại, thấy em nó mặt áo trắng, ngậm vô rồi chỗ đó nó thâm lại, người ta nhìn vô thấy kì. Nên thôi… anh ngưng xoa cả 2 bàn tay, nhưng vẫn để trên đó, rồi nói:

“ih..! Nghe nói mới dính lưới được thêm con sò bự dắm ó..! Em đứng lên… đứng dậy bắt với anh nè..!”

Tuyền mở mắt ra, tay che miệng cười ko ra tiếng, chỉ có gió bật ra mà rung cả cơ thể. Rồi cũng đứng lên… Cương liền ngồi xuống, kê mặt gần nơi được cho là đã dính lưới 1 con sò bự… anh tự tay tháo sợi dây lưng, khóa kéo, và tuột hẳn cái quần em xuống tới nửa đùi. Cái lưới đen xuyên thấu lộ ra, Tuyền vẫn bấu nhẹ hai tay lên đầu Cương, em thở mạnh mà có thể thấy bụng em nhấp nhô liên tục. Cương thấy con sò bự với cái khe ở giữa háng Tuyền đang hiện ra mờ mờ qua lớp lưới. Anh kê ngay mũi mình vào mà hít. Tuyền:

“A…ha ha..! Nhột..!” – người em hơi ưỡn uốn nhẹ ra, làm con sò cụng cụng vào mũi Cương.

Cương: “Sò bự, ướt ướt… mà thơm quá à..!” – vừa nói vừa lắc nhẹ cái đầu cho chóp mũi cạ liên tục lên con sò.

w9kos3y.jpg

<Tuyền pussy – minh họa>

Tuyền ko nói gì nữa, mà cứ thở mạnh và ưỡng ẹo, bặm môi và bấy mạnh hơn lên tóc Cương. Cảm giác mũi và miệng chạm được vào con sò đang ẩm ướt của em qua lớp vải ren mỏng tanh, và hình dạng cực dâm của nó… Cương nóng mặt hơn, anh không chịu nổi nữa, mà bú vào đó. Mới có phát đầu tiên, Tuyền “Ợh..!” lên và nắm mạnh vào tóc Cương. Anh vừa bú, vừa liếm cho ướt nhem cái lưới, phần đang áp vào con sò nhạy cảm của em nó. Tay trái anh để phía trước mà vuốt ngón tay lên 2 đùi trước của Tuyền, tay phải anh ộp cả bàn ra sau cặp mông săn mẩy của em nó… lâu lâu lại miết theo mép lưới có cộm lên mấy chi tiết hoa văn. Từ vuốt và miết, sau vài chục giây, Cương chuyển qua bóp, miệng chuyển qua hút lấy cái hột gần cuối cái khe của con sò. Anh lại lè lưỡi ra mà khều khều vào chỗ đó. Tuyền thở gấp ra gió, lâu lâu “hơ hơ hơ..!” như mất hơi. Ngoài kia bắt đầu nghe thấy tiếng vài chiếc xe đang chạy vào trường.

Được 1 hồi, Cương sờ lên cái khe con sò, thấy nó ấm ấm mà nhầy nhầy, anh ngửa mặt lên nhìn Tuyền mà nói:

“Sò này ướt quá à..! Để anh xiêng nướng nó nha..!”

Tuyền cúi xuống nhìn anh, bặm môi cười mà mắt đờ đẫng. Gương mặt em lúc ngược sáng nhìn nó đẹp và dễ thương hơn mọi khi, nhất là bữa nay em cột tóc lên nữa. Cương đứng thẳng dậy, tuột quần mình ra tới nửa đùi, thằng ku ngã xuống từ bụng và chỉa thẳng về phía Tuyền. Em nói:

“Anh muốn xiêng nó vô sò hả..?”

Cương: “Uhm..!” – rồi anh mút lấy môi Tuyền ngay lập tức.

Tuyền 1 tay ôm lưng Cương, một tay nắm vào thằng ku mà kéo lại gần sò của mình. Cương 1 tay băng bó, áp vào lưng em nó, tay kia bóp lấy con sứa bên tay phải anh qua cái áo và cái lưới tam giác bên trong. Cảm giác tưng mẩy và dai mềm lại truyền qua bàn tay anh. Tay Tuyền vuốt nhẹ vừa phải vào thằng ku. Cương thấy sướng ê cả háng và đùi. Lúc này, anh ép tay sau lưng em nó về phía mình, Tuyền vội rút tay ra thì thằng ku nó đâm vào cái khe hình thành từ con sò và 2 má đùi trong, ngay háng của em. Do nó đã quá ẩm nhầy nên thằng ku trượt vào đó dễ dàng. Sự ma sát với cái lưới sexy của Tuyền ko hề có chút đau rát hay khô thốn. Cương bắt đầu cho thằng ku đâm thụt liên tục chậm chậm vào trong đó. Em nó chỉ còn biết dựa đầu vào vai Cương, 1 tay ôm mông và tay còn lại ôm vào lưng anh mà bấu sờ khắp mọi chỗ, cảm nhận mọi thớ cơ đằng sau Cương.

2 đứa chỉ dám thở mạnh chứ ko muốn la lên. Được 1 hồi nữa, chợt có tiếng bước chân ai đó đi vào nhà vệ sinh. 2 đứa cũng lường trước được sự việc khi đang public ngay chỗ này, nên ko dừng mọi động tác lại, mà chỉ làm chậm hơn một chút. Tuyền ngẩng mặt lên nhìn Cương, mắt vẫn lờ đờ, rồi lại nhìn về phía cửa và nén thở để ko phát ra tiếng lớn. Cương cũng vậy, anh vẫn tiếp tục trượt thằng ku dọc cái khe sò và giữa 2 đùi đang kẹp vào cây thịt đó. Cũng may là nay anh ko mang dây nịt, nên có làm gì mạnh cũng tránh được tiếng “leng keng” như kiểu “lạy ông ku ở sò này”. Cảm giác có một người đứng bên ngoài mà làm gì đó, khi mình đang “bắt sò” ở trong toilet… khiến Cương càng thích thú và nứng hơn… và anh nghĩ Tuyền tưng cũng thấy vậy.

Bỗng nghe thấy tiếng nhựa lộc cộc, xong chà sàn, tạt nước…Rồi… vậy là bà lao công..!

Trượt lên con sò của em nó nãy giờ, cũng chưa đạt đến lúc “xịt sữa”… Cương quyết định xoay người em lại, Tuyền tự động làm theo, rồi chống 2 tay lên nắp bồn xả trên bồn cầu, mông chu về phía sau, mặt em hơi nhìn ngang qua như chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra sau lưng mình. Tóc Tuyền trùm 1 mảng lên vai em, một mảng rớt thòng xuống dưới. Lúc này Cương thấy được “cái lưới” bản hẹp đang bọc lấy một mảng để che đi lờ mờ khe mông của em. Mép lưới có hoa văn, chạy dọc từ sau lưng mà chui xuống dưới chỗ hõm, nơi con sò cư ngụ.

2 đứa ko dám nói gì vì có người đang vất vưởng bên ngoài, chỉ đờ mặt ra vì sương sướng và hơi sợ sợ bị phát hiện. Cương xoa nhẹ lên bầu mông em nó, sáng mới tắm rửa, nên nó vừa mềm vừa láng mịn. Nhìn vào cái áo ôm body của Tuyền, Cương ko còn muốn vờn sò trong lưới nữa. Anh dùng tay, vén nhẹ đáy lưới của em nó qua 1 bên, cả 2 mép sò hiện ra mà ko một sợi lông, nhưng cũng ko rõ màu sắc con sò thế nào, vì nó đang bị khuất sáng. Cương kê đầu thằng ku, mới chạm nhẹ vào 2 mép sò, người Tuyền hơi co lại để phản ứng. Con sò này thật là nhạy cảm, chắc nó muốn chạy trống khỏi “cây que” mập hơn bình thường đang muốn xiêng vào nó. Bỗng Cương nghe thấy bà lao công khi nãy hình như đã bước ra khỏi “phòng khám nữ” để qua phòng nam mà làm gì đó lào xào. Cương cúi xuống mà thì thầm với Tuyền:

“Sò bự quá à..! Anh xiêng que nó nha..!”

Tuyền phì cười mà ko nói gì, chỉ ngoe nguẩy cái mông làm 2 má mông đánh nhẹ lên đầu thằng ku. Cương nhổm thẳng người lại, bấu nhẹ 2 tay lên 2 bên hông Tuyền, canh cho đầu que xiêng ấn vào cái mép sò đang ướt nhầy của em nó. Cảm giác hơi thốn thốn, nhưng vẫn khoái khoái, thích thú. Cái mép sò tự động dẫn hướng đầu que trượt dọc mép, tới khi “rụp..!”… đầu que đã đâm vào con sò 1 khúc. Tuyền nhíu lỗ nhị, hơi cong bụng lại để phản ứng, mặt đang cúi bỗng ngẩng nhẹ lên… rồi bặm môi mà bấu chặt tay vào nắp bồn xả ở trên. Cương lại xiêng cái que vừa mập, vừa ngắn hơn mấy cái que bình thường mà đâm sâu hơn vào con sò… Tuyền “Ứm..!” nhỏ 1 tiếng, em đưa 1 tay chống thẳng xuống nắp đậy cái bàn ngồi ở dưới, bụng lại cong lên. Cương đang xiêng được nửa que vào trong con sò khít rịt của Tuyền, anh nhìn nghiêng qua để thấy được một bên “đầu sứa bự” của em nó đang thòng xuống, chợt Cương đâm mạnh cho hết chìu dài của cây xiêng vào con sò nghe cái “bạch”, em nó “Ứm..!” lên và thấy đầu sứa nó tưng ra trước rồi hồi lại rất nhanh, y như một miếng rau câu đang sóng sánh vậy. Chợt nghe:

“Muỗi hả..?” – bà lao công ở đâu bay qua lại, vô tình nghe thấy tiếng xiêng sò.

2 đứa đột ngột chựng lại rồi nhìn nhau. Xong Tuyền nhanh trí nói mà như rên:

“Dạ..! Muỗi cô..!”

Lao công: “Ơi..! Mấy đứa vô sớm quá, cô chưa kịp xịt phòng..!”

Tuyền: “Dạ..!”

Cương cảm thấy bên trong con sò như siết mạnh vào cây que rất nhanh, tới nỗi anh hơi thốn mà phải bặm môi lại. Nhưng rồi, anh lại cảm thấy sướng. Cương ko muốn cứ đứng yên như vậy hoài, anh với 2 tay, ôm vào 2 con sứa dai mềm bên dưới, dùng sức mà ép vào và kéo người em nó thẳng đứng lên. Tay kia có hơi rát nhưng ko sao. Bà lao công vẫn cứ nói gì đó… còn em thì cứ “dạ” cho có. Cương bắt đầu hẩy hông lên chầm chậm, cây que bắt đầu trượt ra trượt vào, đâm mấy nhát ko ngừng vào con sò của em. Tuyền thở gấp, mạnh hơn nhưng cố kiềm lại cho khỏi bất ngờ bật hơi ra thành tiếng. Rồi lại nghe âm thanh quét dọn, lau chùi sàn nhà. Cứ hễ tiếng “sột xẹc” từ cây chổi quét nước kêu lên, thì Cương lại hất mạnh hông vào 2 bờ mông tưng tưng của Tuyền, 2 con sứa cũng vì vậy mà nẩy lên, tóc em nó rung rinh theo mỗi nhịp đâm que của Cương.

Càng xiêng vào con sò, hơi ấm và chất nhầy bên trong nó chảy ra càng nhìu hơn… độ co bóp càng dữ dội hơn dù chưa quá chục lần. Bên ngoài vẫn âm thanh sột xoạt, bên trong vẫn tiếng thở hổn hểnh như bị nén giảm đi. Chợt cái “đáy lưới” bên dưới co cái “phặc” mà trở lại vị trí giữa khe mông của Tuyền, cạ vào bên hông cây xiêng. Cương cúi mặt xuống, nhìn thấy cây xiêng bóng nhẫy liên tục ma sát vào cái lưới, cảm giác hơi nhột, hơi rát… nhưng ko sao, vì cặp mông tròn tưng đang liên tục biến dạng khi hạ bộ anh ép ra ép vào tụi nó, khiến anh càng bị kích dục nhìu hơn. Tuyền tự dùng 1 tay bịt miệng mình lại, tay kia vòng ra sau mà vịnh vào hông Cương. Em nó đang còn mặc áo, bỗng bị Cương vén nhanh lên, lộ hẳn 2 đầu con sứa trắng nõn đang tưng nẩy dồn dập bên trong 2 mảng lưới hình tam giác. Cương ko lột lưới ra để “bắt sứa”, mà chụp luôn 2 tay lên đó, 1 tay ôm hờ, 1 tay bóp nặn đầu sứa liên tục qua lớp lưới đen.

Nhìn xuyên thấy được 2 cái chóp hồng hồng của con sứa bên trong lớp lưới, Cương cúi đầu, mút lên vai Tuyền, cùng lúc nhìn bàn tay mình đang véo mà kéo 2 cái chóp hồng hồng, cứng cứng đang nhú lên. 2 đầu sứa mềm dai liên tục bị nhào nặn trong cái lưới. Mùi hương nữ tính của bé Tuyền phảng phất khiến cây xiêng sò lại nở bự thêm, bên trong sò lại bóp hẹp lại. 2 đứa vẫn ko dám xiêng mạnh vì sợ cái mông em nó bị tát bởi hạ bộ Cương mà phát ra tiếng “bạch… bạch..!”. Một lúc trôi qua… cảm giác xiêng sò, bóp sứa khi có một người đang đứng ở ngoài, chỉ chị che nhau bởi 1 lớp cửa mỏng manh làm Cương thấy hông mình dần ê ê lên… đó là dấu hiệu của thần tinh. Anh tranh thủ âm thanh đang dọn vệ sinh của bà lao công bên ngoài, mà nói nhỏ:

“Nước cốt dừa… sắp sôi..! Cốt dừa sắp sôi..! Anh bơm… bơm em..!”

Tuyền nghe vậy, em liền vòng ngược 2 tay ra sau, siết lấy đầu Cương cúi xuống mà ép mạnh môi lên bờ vai em.

“Roẹt… roẹt..!”

Cương và Tuyền cùng gồng mình. Cương hơi co chân lại, ôm 1 tay bóp mạnh vào con sứa, 1 tay siết vào eo Tuyền… rồi nhướn chân thẳng lên để cây xiêng đâm hết cỡ vào trong con sò của Em nó vài lần. Tuyền như bị cây xiêng ghim vào sò mà đẩy hổng người em lên khỏi mặt đất, xong lại hạ xuống vài lần theo nhịp đâm của Cương. Cho tới lần xiêng cuối cùng… người em bị Cương và cây xiêng móc kéo cơ thể em lơ lửng trên không, 2 chân gồng lên, duỗi thẳng mà vẫn ko chạm xuống được mặt đất dù đã có đôi giầy cao gót. Cảnh tượng giờ, là Cương đang gồng 2 chân, hơi ngả người về sau, 2 tay ôm siết vào eo và Con sứa của Tuyền mà nhất lên cao. Cây xiêng bên dưới liên tục bơm từng đợt nước cốt dừa vào trong con sò đỏ mọng nước. Miệng Tuyền há ra thở gấp và mạnh, mắt trợn ngược lên. Con sò bóp cứng ngắc que xiêng như ko cho nó rút ra được khi vẫn còn giật giật. Vậy là món sò rim nước cốt dừa và sứa bóp thấu đã được Cương chế biến xong. Đúng là người đầu bếp bựa như con ngựa đang giao phối..!

Vài giây trôi qua, thưởng thức được món ăn mà Tuyền ướp, Cương nấu… cả 2 từ từ thả lỏng người. Tuyền thì thầm bên tai:

“Thả… thả em xuống chòng..!” – vừa nói, vừa thở như đứt hơi vì bị hiếp hông bằng.

Cương: “Hôi để vậy đi..! Lâu lâu mới xiêng được con sò, bắt luôn con sứa mà..!”

Tuyền bặm môi, mắt vẫn lim dim nhưng thục cho anh một chỏ vào sườn hông. Cương từ từ thả em xuống. Anh đang tính rút cây xiêng ra…

“Ah..! Đừng chòng… đừng..! Để ở trỏng chút đi…!”

Cương vẫn ôm dựng người em nó, que xiêng vẫn nằm bên trong con sò mọng nước của Tuyền mà còn vẫn thấy nó bóp nhẹ từng cơn vào cây que. Thật là sung sướng..! Không biết bà lao công đã đi khỏi Phòng khám nữ từ lúc nào… không gian trở nên yên ắng. Chỉ còn xa xa nghe tiếng mấy chiếc xe máy từ từ chạy vô trường. Cương đợi 1 lúc rồi nói:

“Chòng rút que ra nha..!”

Tuyền: “Hừm hứm..! Tự nhiên lôi con người ta đi khám bịnh, xong giờ bắt người ta làm sứa rồi sò đồ… Ghét..!”

Cương: “Sò sứa ngon lắm mà..! Hm hm..! Anh rút que ra đó..!”

Tuyền gật gật chậm cái đầu. Cương với lấy mớ khăn giấy kế bên, quấn 1 bụm lên tay rồi chậm vào dưới cái khe sò của em… từ từ rút que xiêng ra, mục đích để nước dừa ko chảy dính ra cái lưới tình dục và cái quần dài của Tuyền ở dưới đùi. Bụm khăn giấy mới thấm vào cái khe sò được 1 lúc thì đã ướt nhầy ra, Cương phải quấn thêm vài bụm và ịnh vào đó giúp Tuyền. Em nó chống tay lên nắp bồn xả nước, chu cặp mông nóng bỏng ra cho Cương chăm sóc.

1 hồi sau, cảm thấy chất dinh dưỡng trắng ko còn chảy ra nữa, Cương vén nhẹ cái lưới vô cho trùm lên lại con sò khô ráo nước, kéo tiếp cái quần em lên, mấy ngón tay cạ cạ, lướt trên làn da đùi và mông mịn mềm của em lần cuối trước khi nó khuất hẳn trong cái quần đen nhám. Tiếp theo, anh cũng kéo nhẹ áo em xuống để bao bọc 2 con sứa sữa căn mọng nãy giờ bị mắc lưới và chế biến qua bàn tay của Cương. Vừa ăn bận chỉnh tề lại, Cương chưa kịp kéo quần mình lên để che chắc que xiêng, thì em nó quay người lại, vòng tay lên cổ mà mút lấy miệng anh nhè nhẹ như vẫn còn dư âm của buổi tiệc hải sản đầy cảm xúc. Em nhả môi anh ra mà nói:

“Chòng thích hải sản của em hông..?”- chu cái mỏ ra mà hỏi.

Cương: “Hải sản để trong lưới ăn ngon lắm đó..! Hm hm..!”

Tuyền cúi mặt xuống cười tủm tỉm, rồi ngước lên nhìn mặt Cương, soi qua, ngó lại, xong hất cái mặt lên:

“Vậy trưa về ăn nữa hông..? Hả… hả..?”

Cương: “Ngu gì hổng ăn..! he he he..!”

Tuyền cắn gió mấy cái như đe dọa Cương, nhìn mặt em vừa dễ thương, vừa thấy dâm dâm sao đó. Em mới nhìn xuống chỗ cây que:

“Hm hm hm..! Que gì đâu mà nóng như than ớ..! Làm sò người ta chín muốn khéc luôn à..! hi hi hi..!”

Cương: “Vậy chín mấy lần òi..?”

Tuyền: “Hơ..! Ai mà nhớ..!”

Cương: “Để tới trưa bắt tiếp ăn..! he he..!”

Tuyền: “Hơ..! Ai cho bắt mà ăn..! Đố bắt được ớ..!”

Cương: “Vậy đó hả..! Hoi giờ bắt luôn, ăn luôn cho nó khỏi chạy..! He he he..!”

Tuyền: “Hong..! Ai cho..! Đi ra cho người ta đi đái..! Đi… nhanh!”

Cương: “Lỡ chòng ra… có ai đi vô sao..!”

Tuyền: “Đáng đời..! Hị hị hị..! Cho quê cho biết..! Ha ha ha..!”

Cương: “Nhớ cái mặt em nha..! Hoi anh đi ra đó..!”

Tuyền nói thì nói vậy, nhưng Cương vừa mở cửa phòng “tè”, là ẻm chen ngang rồi vụt ra cửa WC. Thấy em nó nhìn qua, ngó lại, rồi quay đầu nhìn Cương mà gật gật… Cương đi qua bên hông em nó, đúng là ko có ai thiệt. Anh “chụt” vào má em nó kèm theo một cái Bóp Sứa và đi từ từ ra, đứng đợi gần cây cột nhà kế đó. Tuyền “bốp” vô lưng 1 cái rồi nheo mắt đe dọa anh như muốn ăn ku nuốt… gì đó, xong cũng bước vô lại toilet để làm chuyện cá nhân của em. Chắc là Cương nấu hải sản dở, nên ẻm vô nấu lại cho ngon để chiều “hâm lại” ăn. Ahihi..!

Chừng 2’ sau, ẻm đi ra, ôm vô tay Cương cho ngực ép vào tay anh, tạo độ êm cái và truyền cảm “hứng”. Vô lớp, thấy Thi đã ngồi sẵn ở trong đó. Bữa nay con mén nó đi bắt sò bắt sứa chung với CƯơng, rồi bị dính virus hí hửng hay sao đó… nó chạy vào, ôm bé Thi:

“Ah..! Chị Thi..! Hi hi hi..! Chị khỏe hơm..?” – 2 con sứa… a… bộ ngực của em nó cứ tì vô lưng Thi.

3OSELXz.jpg

 

Thi: “Ơ… Uhm..! Chị khỏe..! Có gì mà vui vậy..?”

Tuyền chỉ “hm hm..?”, Cương nói:

“Bả đói quá nên bị tưng đó em..!”

Tuyền: “Ah..! Đúng òi..! Nãy chòng đi mà hông thèm dừng lại cho người ta ăn luôn..! Chị thấy ổng ngược đãi em hông..! Vợ chồng ăn nằm cả mấy năm… mà như vậy đó..! Hix..!”

Thi: “Oh..! Vậy là em lấy chòng rồi hả..? Anh Cương… sao bỏ đói vợ vậy..? Hi hi..!”

2 cô gái nhìn anh. Thi thì chỉ cười cười, còn con tiểu yêu kia thì nheo mắt, bặm môi mà đe dọa Cương y như hồi nãy… mặt đầy sát tinh khí. Cương sợ hãi:

“Cắn chết 2 đứa giờ..! Hùa ăn hiếp anh hả..!”

Tuyền: “Đó đó..! Chị thấy hông..?! Chị mà ổng còn đòi cắn nữa kìa..! Quánh ổng đi chị..!”

Thi chỉ che miệng cười, làm như hổng sợ Cương điên lên mà cắn thiệt hay sao đó. Gan thiệt luôn trời..! Làm Cương phải nổi cơn cuồng phong mà chửi:

“Thi ăn sáng chưa em..?”

Thi: “Dạ… uhm… trưa em mới ăn lận anh..! Hm hm..!”

Tuyền: “ih..! Sao chị hổng ăn sáng đi..? Chị ốm mà còn muống giảm cân hả..? Chòng… coi chỉ kìa..!”

Cương: “Kệ người ta… em này… thiệt..! Thôi anh xuống mua gì đó ăn đại nha..! Thi đói kệ chỉ..! Hm hm..!”

Tuyền: “Đó… chị thấy hông… ổng kệ chị luôn kìa..! Nghỉ chơi ổng đi chị..!”

Thi chỉ cười cười chứ ko nói gì. Cương chả hơi đâu quan tâm tới Thi làm cái khỉ gì hết… ưu tiên cho ai bắt “hải sản” chung với anh thôi. Vậy là ảnh ùa xuống sân, chạy ra cửa ngó qua ngó lại… Thật sự thì mấy quán ăn ở trường này cũng ít, vì xung quanh chỉ toàn mấy dự án bự bự, hiếm có nhà dân lắm. Cũng may sao, thấy có bà bán bún thịt nướng, Cương chạy lại rồi mua 3 phần… 2’ sau chạy nhanh vào hành lang lớp của mình. Cương để một phần ăn bên ngoài bệ tường cửa sổ, cố tình ko cho ai thấy, anh đi vô.

“Ủa..! Chòng..! Mua có 2 cái thiệt luôn đó hả..?” – Tuyền ngơ ngác nhìn Cương.

Cương: “Thì Thi có ăn đâu mà mua..! Đúng hông nè..!”

Tuyền: “Hơ..! Vậy hoi… chị với em ăn chung nè..! Ghét chòng gì đâu á..!”

Thi: “Thoi được rồi..! 2 người ăn đi..!”

Tuyền nhìn qua Cương mà lườm kiểu chì chiết, căm thù như địch thủ mà cảm giác muốn bay vào xé nát áo anh ra rồi làm gì ko biết. Cương cười cười, rồi chạy ra ngoài… 4-5s sau, anh đi vô, cầm theo hộp đồ ăn. Thi với Tuyền lỏ mắt ra nhìn, đơ cái mặt ra. Cương thừa biết Thi hay nhịn ăn để tiết kiệm, như lời chị Trang kể, nên rất hận Thi… coi em nó như người dưng nước lã chưa được lọc qua máy laser á. Bởi phải cho lúc nào cũng theo dõi để mà ám hại.

“Ăn đi nè..! Ăn đồ của bé Tuyền là lây bịnh tưng của nó á..!”

Tuyền tròn mắt ra: “Hả cái gì..?”

Thi: “Dạ thoi… anh ko cần phải vậy đâu mà..!”

Cương: “Hông ăn là anh đánh đòn bé Tuyền á..!”

Tuyền: “Ủa..! Tự nhiên người ta ko ăn… cái đánh em là sao..?”

Cương: “Ai biểu loi nhoi..! Hên có Thi ở đây, ko là quánh cho em tơi tả..!”

Tuyền chắc nó biết cái vụ “đánh tơi tả” của anh là sao, nó tủm tỉm cười mà nhìn muốn đè ra… à mà thoi. Thi kêu:

“Vậy thôi cám ơn anh..! Hm… hm..! Ôi… mà sao anh đi mua nhanh thế..?”

Tuyền: “Ổng sợ em đó chị..! Hông chạy ra mua… là em trị ổng tới công chuyện luôn á..!”

Cương lườm yêu con mén một cái rồi nói:

“Người ta ác độc, phải cho em ăn cho bự như con bé này nè..! Vậy mới đã..!”

Không biết Thi trong đầu nghĩ gì, mà cúi mặt cười mỉm mỉm. Còn bé Tuyền nó bặm môi, giá giá cánh tay như muốn đánh Cương, xong cũng cười cười… chả biết 2 chị em nó đang nghĩ gì. Chắc bị sự thâm độc của Cương làm cho trong lòng cảm thấy thống khổ, nên cam chịu để khỏi bị anh “đâm sau lưng”. He he he..!

Một hồi thì 3 đứa cũng ăn xong, dọn dẹp, rửa ráy… Mấy sinh viên cũng dần lấp đầy các ghế trong phòng. Cô Vân, giáo viên giảng dạy đi vào, sắp xếp mọi thứ rồi đưa ra một thông báo:

“Àh… lớp mình ha…! Mình học cũng gần hết khóa rồi. Thì tuần sau trở đi… mấy em chỉ cần lên đây 1 ngày một tuần, thứ tư. Chủ yếu để ôn tập lại đặng làm đồ án thôi ha… Lúc trước khi đăng ký học thì các em cũng biết đồ án này kia sao rồi ha..!”

oBzJM5q.jpg

<Vân – minh họa>

Cả lớp nhao nhao lên. Một sinh viên nữ lên tiếng:

“Vậy đồ án làm sao cô?”

Vân: “Đây cô có mang vài cuốn đồ án mẫu cho mấy đứa coi tham khảo. Nói là đồ án vậy thôi… chứ cũng như hồi đó đi học mà kiểm tra 1 tiết à..! Miễn vẽ được mấy bước cơ bản, rồi ăn thua khả năng mấy đứa thoi. Với bữa giờ cô thấy em nào cũng được hết. Này có gì đâu khó..!”

“Khó lắm cô ui..! Hết gặp cô được rồi…! Khó ở lắm cô ưi..! Á hạ á hạ á hạ…!” – một thanh niên 3D ẻo lả lên tiếng.

Vân: “Trời coi nó kìa..! Bộ tui ba má mấy anh sao mà làm thấy ớn..! Ah..! Ý anh là học xong ra, rồi quên tui luôn gì..! Chứ số phone tui chắc để thờ đúng hông..?”

Nam 3D: “Chòi ôi..! Cô nghĩ sao hà..! Em thương cô muốn chết hà..! Ở đó mà..!”

Vân: “Thoi đi ông ơi..! Học cả nửa năm, chưa gọi cô nó được một lần mà giờ coi kìa..!” – Cô vừa nói, vừa chề môi lắc đầu.

Nam 3D: “Thì giờ em quan tâm nè..! Để tối em gọi cô cho cháy máy luôn..! Hi hi hi..!”

Vân: “Tối tui có chuyện khác rồi..! Cần anh chắc..!”

Nam 3D: “Úi..! Quên..! Cô bận với chồng rồi..! Quên..! Hí hí hí..!”

Nhắc tới chồng, tự nhiên thấy nụ cười mỉm của cô dần biến mất. Cô đổi nhanh chủ đề:

“Mà mấy đứa có sđt cô rồi ha..! Tuần sau mình ít gặp, nhưng mà cần gì thì gọi hỏi. Miễng đừng chơi ngay giờ tui đang ngủ à..! Cho rớt luôn là đừng trách.”

Thực ra, Tuyền với Cương học với cô vậy thôi, nhưng chưa hề có sđt của cô dạy mình. Cương kêu lên:

“Cô ơi..!” – cả lớp nhìn Cương. Anh tiếp:

“Dạ… em chưa có số cô..! Cho em xin cái..!”

Nam 3D: “Cô thấy hông… người ta học cả nửa năm còn chưa có số cô kìa..! Em có số cô mà cô chửi em vậy đó..! Hu hu hu..!”

Vân: “Thôi đi anh kia..! Nhìu khi người ta bận nên quên xin thôi chứ có gì đâu. Còn hơn có số rồi mà không hề tương tác cả nửa năm. Xớ..!”

Nam 3D hất cái mặt lên “Hứm..!”, rồi nhìn nhìn, soi soi Cương. Vân mới nói:

“Đây cô cho lại số mấy đứa nha..! Nhớ… cái nào liên quan thi cử, đồ án thì hỏi. Hoặc vẽ viết gì đó cũng được, ko còn học, nhưng vẫn hỏi được ha. Gọi ko được thì nhắn… có thời gian thì cô trả lời cho..!”

Nam 3D: “Vậy em nhắn tin… hỏi chuyện con cái được hông cô..? Hi hi hi..!”

Vân: “Đó… nữa..! Anh muốn hỏi con gì..? Con trai thì tui ko có… chứ gái thì có một con nha..!”

Nam 3D: “Hoi hoi hoi..! Tưởng con trai thì còn…” – nói mà cái mặt nhìn ẹo thấy ghê. Mấy đứa khác cũng nhìn cười cười.

“Mà chắc con gái cô đẹp lắm nè..! Hì hì hì..!” – lại là nam 3D.

Cô Vân chỉ im im, chề môi và lắc đầu. Mấy nam 3D kế bên đánh “bốp” vô tên 3D đó rồi kêu:

“Mày… nhìu chuyện..! Để cô cho rớt luôn giờ..!”

Cô Vân chả thèm trả lời, mà nói:

“Rồi đó..! Cô cho số đó..! Mốt đừng hỏi nữa nha..!”

Cương: “Dạ..!”

Cương với Tuyền tranh thủ lưu số Vân lại, còn Thi chắc biết lâu rồi, nên em nó chả bấm chả lưu gì hết. Hoặc có thể ko cần hỏi, nên chả thèm lưu. Cương nghĩ “Wao..! Vậy tuần sau coi như có nhiều thời gian để làm một số việc quan trọng rồi… Hi hi..!” (đương nhiên ko có bậy bạ cạ tùm lum đâu à nha). Còn bé Tuyền thì nhìn chăm chăm qua anh mà nheo mắt, bặm môi cười cười như kiểu đang có một âm mưu gì đó với Cương vậy. Thật là sợ hãi, khiếp vía..! Tới nỗi thằng ku cảm nhận được luồng âm khí từ Tuyền, rồi khóc nhè luôn mà. Xong buổi học cũng diễn ra bình thường. Nay ko vẽ người mẫu hay gì hết, mà chỉ tập trung vào giải thích và hướng dẫn làm đồ án.

3 tiết học cũng kết thúc với bao câu hỏi về đồ án làm cả đám hơi nhức đầu. Cương hỏi Tuyền:

“Nãy giờ nhức đầu luôn á..! Thôi đi kiếm gì ăn uống cho hồi sức lại hông..?”

Tuyền: “Hi hi hi..! Vậy nay em đãi nhơ..!”

Cương: “Anh tính rủ Thi đi luôn kìa..! Đãi gì đãi..!”

Tuyền: “U vậy hả..! Chị ơi…! Đi luôn hông..?”

Thi: “Thoi 2 người đi đi, chị ăn ở nhà rồi..!”

Tuyền: “Đi đi mờ..! Đi chị..!” – em vừa nói, vừa lay lay cổ tay Thi như năn nỉ.

Cường thêm vô: “Đi đi Thi..! Nay 2 tụi mình ăn chực bé Tuyền nè..! He he he..!”

Tuyền: “Hơ… ai cho chòng ăn..! Về ăn cơm nguội ih..! Hí hí hí..!”

Cương: “Ăn em luôn chứ ở đó..!” – rồi anh quay qua Thi:

“Đi Thi..! Cơm để anh qua nhà em ăn cơm nguội cho con Tuyền nó vừa lòng..!”

Tuyền: “Ờ đúng òi đó..! Chị..! Mình quăng ổng ở nhà chị, rồi 2 chị em mình đi ăn tiệm..! Kệ tía ổng..! Hì hì hì..!”

Thi: “Thôi… 2 người đi đi..!”

Cương: “Em hông đi… là anh bắt bé Tuyền ăn luôn đó..!”

Tuyền: “Ủa..! Sao em liên quan gì… mà cái gì cũng lôi em ra đòi ăn này ăn nọ hết hử…! Hử..?” – vừa nói, em vừa hất cái mặt đáng ghét lên như thách thức.

Thi thấy 2 đứa nhây quá, ko chịu buông tha… quyết định:

“Thoi… vậy em đi..! Đừng có ăn Tuyền..! Tội nghiệp nó..!”

Không biết em có ý gì khi nói vậy, nhưng Cương chỉ cần biết Thi chịu đi ăn chung là được rồi. Xong 3 đứa dọn dụng cụ, giấy viết rồi định đi ra khỏi phòng… Cương chợt thấy cô Vân còn đang lui cui làm gì đó trên bàn giảng viên. Anh hỏi thăm:

“Ủa… cô chưa về hả..?”

Vân đang tập trung làm gì đó trên máy laptop, mà mặt mày nhăn nhó, khó chịu. Cương lại hỏi:

“Cô..! Chưa về hả cô..?”

Cô hơi hết hồn nhìn vô 3 đứa:

“Úi..! À..! Chưa em..!” – cô quay lại nhìn laptop mà “chật” lưỡi mấy cái, rồi lẩm bẩm:

“Chậm như gì..!” – rồi lại chật lưỡi thêm mấy cái nữa.

Cương tò mò, tính há miệng hỏi nữa… thì con bé Tuyền tưng chen vô:

“Gì vậy cô..? Chậm gì..?”

Vân nhìn 3 đứa chừng mấy giây mà tròn mắt. Xong mới nói:

“Oh..! Máy tính thoi em.. Không có gì đâu..! Mua mới có mấy tháng, mà giờ chậm. Làm này làm kia mà cứ đứng đứng, rề rề… nản quá..!” – cô nói xong, thở dài 1 cái và khoanh tay nhìn lại cái máy.

Nhìn thấy người gặp nạn, ai mà thèm giúp… chỉ có đứa rãnh háng như Cương mới:

“Nhiều khi để lâu ko làm lại máy nên chắc chậm thôi cô..!”

Vân: “Ủa…! Em cũng biết mấy cái này hả..?”

Cương: “Dạ..! Có biết chút chút thôi cô..!”

Tuyền vừa nghe, ẻm la lên:

“Trời ơi, cô hông biết ảnh hả..! Ảnh còn làm video…” – ẻm chưa kịp nói xong thì Cương chen vô vì sợ tiết lộ thân phận mình:

“Đâu em coi thử coi nó bị gì được hông cô..?”

Tuyền: “Ah… người ta đang nói chuyện… tự nhiên anh…”

Cương nghe em nó hố rồi, liền cau mày lại mà nhìn em. Tuyền như biết Cương kêu im cái miệng lại, ẻm ko hé thêm lời nào nữa, mà chu chu cái mỏ lên như để Cương thấy dễ thương mà tha cho. Vân hỏi:

“Video gì em..? Cương..! Video gì..?”

Cương ko đánh lạc hướng được, nên đành:

“Dạ..! Em làm freelancer, hay nhận làm video cho người ta thôi cô..! Hm hm..!”

Vân: “Ù…! Hay vậy ta..! Đâu bữa nào làm cô cái coi chơi đi! Hm hm hm..!”

Cương: “Dạ..! Em cũng bình thường thôi cô..! Cần thì cứ nhờ cũng được..! Mà làm dở thì cô ráng chịu nha..! He he he..!”

Vân: “Ủa gì kì vậy..! Làm dở là cô khỏi trả tiền à..! Mà em làm chắc cũng nhiều rồi ha… sao dở được..!”

Cương: “thì em làm cô coi thử, ko lấy tiền. Nên dở thì cô ráng chịu..! He he he..!”

Vân: “Cái thằng..!” – vừa nói vừa cười và lắc đầu nhẹ.

Tuyền lanh chanh chen vô:

“Cô thấy hông..! Làm cho người ta, mà vô tránh nhiệm… bỏ bê con người ta luôn thấy hông..!” – mặt em nó như lái lái, mỉa mỉa Cương gì đó mà biểu hiện thấy rõ.

Cương: “Mệt cô nương quá..! Để anh với cô nói chuyện..! Quánh đòn giờ..!”

Tuyền: “Hưm..!” – hất cái mặt lên, lườm lườm anh.

Thi đứng sau chỉ biết che miệng cười nhẹ. Vân hỏi:

“Đó… em coi thử coi máy cô bị gì hông..?”

Cương mới ngía lướt lướt qua màn hình laptop Vân thì oi thoi… file rồi shortcut rồi tùm lum tùm đồ nó đầy trên màn hình chính, ko có 1 thứ tự hay sắp xếp gì coi cho gọn. Nhấp vô ổ cứng cũng y chang..! Trời ơi…! File phiết gì quăng tứ hệ, nhìn như bãi rác… hỏi sao ko chậm. Anh nói:

“Qua chẩn đoán ban đầu, thì cô để file lộn xộn, không có phân ra rồi gom gọn lại, nên chắc vậy mà chậm. Còn có do gì thêm thì em chưa biết, tại mới nhìn sơ qua thôi cô..!”

Vân: “Ừh..! Hm hm..! Cô cũng làm biếng sắp xếp lắm..! Vậy giờ xếp lại thôi là được hả em..?”

Cương: “Dạ..! Thì cô cứ phân ra loại file nào cùng đuôi nhau, thì xếp chung lại. Rồi coi sao..! Chứ có mấy cái đi sâu vô nữa… nói dài dòng cô cũng ko hiểu đâu.”

Vân: “Ùh..! Ghê ha..! Nào giờ mới biết trong lớp có IT luôn á..! Hm hm hm..!”

Cương là đi “nhéo ti” chứ IT gì. Chẳng qua hay game đồ, xài soft này nọ riết cũng phải rành chút ít thôi. Cương kêu:

“Dạ… thì cô cứ làm thử đi. Được thì được… không được thì đem ra tiệm cho nó coi, không thì gọi em. Em cũng ko phải chuyên gia… nhưng biết gì chỉ nấy thôi à..!”

Vân: “Thoi… có gì gọi em..! Chứ đưa ra tiệm cho nó bày ra thêm bệnh..! Uhm..! Có gì cần cô hú cho nha..!”

Cương: “Dạ..! Nhớ kêu em giờ nào ko phải giờ ngủ. Ko thôi đừng có trách em à..!”

Vân: “U..! Dám hù dọa giáo viên luôn… ghê ta..!”

Cương: “Dạ..! Em bất chấp mà..! Hm hm..!”

Vân: “Thôi được rồi..! Ủa mà mấy đứa tính đi về hả..! Ôi cô xin lỗi làm phiền nãy giờ..!”

Tuyền: “Ko sao đâu cô..! Cũng 3 đứa về tính đi ăn rồi cũng ở nhà ngủ thôi cô..! Cô đi ăn chung hông..?”

Vân: “Hm hm..! Thoi mấy đứa đi đi..! Đúng là… 3 đứa em cô thấy học được nhất lớp..! Mà sao hay ha..! Ngồi xúm tụm với nhau luôn chứ..!”

Cương: “Có gì đâu cô..! Em vẽ xấu nên ngồi hửi hơi 2 đứa này! Hm hm..!” – đúng ròi… hửi trên lớp lẫn ở nhà riêng luôn mà.

Tuyền: “Đúng òi cô..! Nhờ em mà ổng mới lên tay đó..! Hay chưa..! Hi hi..!”

Vân: “Hm hm..! Thiệt..! Thôi mấy đứa đi đi..! Cô ngồi đây chút rồi lát mới ăn..! Hây za..! Chiều còn dạy tiếp nữa..!” – cô vừa nói, vừa gồng mình như để giãn cơ, rồi thả xụi người xuống kiểu mệt mỏi.

3 đứa chào Vân, rồi dung dẻ đi ra khỏi lớp học…

Tới bãi đậu xe, Thi đi trước, Cương và Tuyền đi sau. Cương hỏi nhỏ:

“Lát đi ăn gì bà xã..?”

Tuyền để ngón tay lên cái môi đang chu ra thấy ghét, nghiêng đầu qua… nghiêng đầu lại như suy nghĩ. Rồi:

“Ah..! Hay đi ăn lẩu hải sản đi..! Em biết chỗ ngon lắm nè..! Đi hông chòng..?”

Cương: “Sáng mới ăn xong..! Giờ ăn nữa hả..?” – vừa nói vừa nhìn em mà cười gian xảo.

Tuyền “bốp” vào vai Cương một cái:

“Muốn gì hả..! Tin đánh cho chết luôn hông..?!”

Cương chỉ cười cười khoái chí. Tuyền bặm môi, nhéo thêm anh vài cái vì cái dư âm của sự tức giận. Bỗng:

“Ôi..! Ai để xe kì vậy trời..!” – Thi la lên.

Cương với Tuyền nhìn lên, thấy Thi vừa đi tới chỗ xe ẻm, xong đứng nhìn vào chiếc xe mượn của Cương. Tuyền hỏi:

“Gì vậy chị..?”

Thi: “Em nhìn này..! Ai chơi để cái xe to tổ tướng kế xe người ta này..! Sao mà dắt ra đây..! Kì ghê luôn á..!”

Lần đầu tiên thấy bé Thi tức giận, nhưng Cương lại thấy thích, vì nhìn rất dễ thương. Tuyền có vẻ biết rồi, ẻm tính nói, nhưng Cương lay lay tay ẻm, lắc nhẹ đầu như ra hiệu đừng nói gì hết. Tuyền ngậm miệng lại, cười chúm chím. Cương nói Thi:

“Em dắt hổng được hả..?”

Thi: “Uhm. Anh nhìn này..! Như vầy rồi sao em dắt ra được..!” – Vừa nói, ẻm vừa chen vô để lấy xe mà ko được, do 2 xe quá sát nhau. Thi mới đi qua chỗ cái moto, dùng hết sức mà kéo kéo cái đít xe qua 1 bên, rồi lại nhích lên mà dựng xe moto thẳng lên, tính lùi nó ra ngoài, nhưng chắc sức yếu, nên đẩy lùi lại mà mặt nhăn thấy ghê luôn. Còn 2 ông bà kia thì đứng đó, nhìn nhau cười. Ác độc..! Cương thấy tội, nên kêu:

“Em nè..! Để anh phụ..!”

Thi: “Ưm..! Nặng quá..! Giúp em hộ cái..!” – ẻm lùi ra xa cái moto 1 chút.

Cương chưa ghim chìa khóa vô đâu… chỉ ngồi lên xe, chống chân xuống rồi đẩy lùi nó ra. Xong anh như muốn bù cái tội troll cô gái thiên thần của mình, liền nhảy xuống moto mà lại gần xe Thi mà nói:

“Ai kì quá ko biết..! Để xe vậy, làm em cực thân hà..!”

Thi: “Em không biết xe ai nữa..! Người gì vô duyên quá ko biết nữa..!”

Cương dắt xe Thi ra, nhưng vẫn để hơi gần chiếc moto. Bé Thi:

“Cám ơn anh nha..!”

Cương ko nói gì, mà quay qua ghim chìa vô chiếc xe “của ai vô duyên” mà bật cái “cộc” lên. Thi há miệng, nhăn mặt, nheo mắt nhìn vào bản đồng hồ của xe moto. Em ngơ ngác hỏi:

“Ui..! Xe anh Cương đó hả..? Ui..!”

Vậy là 2 cái đứa “vô duyên” kia đứng cười khằng khặc một cách khoái chí. Thi lại nói:

“Ui…! Xe anh Cương thật ah..?” – mặt ngáo ngơ, nhìn muốn nhéo cho cái.

Tuyền vừa cười, vừa lên tiếng:

“Cái ông này nè chị..! Sáng ổng kiếm cho được xe chị để dựng sát bên mới chịu ớ..! Hi hi hi..!”

Thi bặm môi, “bốp” cho Cương một 2 cái gì đó:

“Ah..! Nãy giờ… dám trêu em này..! Trêu này..!”

Cương tội nghiệp, đứng đó hứng đòn chí mạng của cô gái thiên thần, làm anh nhưng mềm nhũn ra. Cương vừa cười vừa la:

“Anh… muốn để… vậy cho có cặp chứ bộ..! Ha ha ha..!”

Thi: “Vậy nãy giờ cố ý để em nhọc công đẩy xe anh đi vậy đúng không..?! Người gì vô duyên quá ko biết nữa..!”

Tuyền: “Ổng đời nào có duyên đâu chị..! Ha ha ha..!”

Cương: “Cắn chết em giờ..!”

Tuyền giơ giơ cánh tay trước mặt Cương:

“Nè..! Cắn đi..! Cắn..! Nè..!”

Cương ghét con mén này quá, anh chộp liền cái tay em nó mà cắn hờ hờ vô đó. Vậy mà ẻm cũng:

“Ah..! Ah..! Ổng ăn thịt em nè..! chị coi được hông..! Hực hực hực..!” – khóc giả tạo thấy ớn.

Thi cũng ko còn vẻ mặt hăm dọa Cương nữa, mà nhìn 2 đứa vô duyên diễn tuồng, rồi che miệng cười. Cương:

“Hứm..! Đi ăn lẹ nè..! Để chị Thi của em đói là tới chỉ ăn thịt em luôn á..!”

Thi: “Ơ..! Em đâu phải như anh đâu mà..! Hì hì..!”

Tuyền: “Ghét..! Chị… lát mình cho ổng nhịn luôn chị..!”

Thi ko nói, mà chỉ đứng cười. Cương la:

“Thôi..! Đi ăn..!” – nói xong rồi anh cũng đề máy xe.

Cái xe lại làm ồn cả một khu vực. Thi kêu:

“Ôi..! Xe gì ồn thế anh..?”

Cương: “Ờ..! Xe Tào… nên chạy riết bị xuống máy mới kêu vậy đó em..! Hm hm..!”

Thi: “Hình như xe này đắc lắm đúng ko anh..?”

Cương: “Anh ko biết nữa..! Xe bạn anh cho mượn. Tại tối qua qua nhà nó, về cái nó cho mượn luôn, khỏi đón xe ôm..! Hm hm..!”

Thi: “Àh..! Hèn gì..!”

Tuyền: “Ổng làm gì có tiền mua nổi mấy xe này..! He hé..!”

Cương: “Tại người ta hông muốn mua thôi..! hớ..! Thôi lên xe đi bà xã đáng ghét..!”

Tuyền: “Hơ..! Ghét mà khoái đi chung lắm..! Hm hm hm..!” – Rồi ẻm leo lên xe khi Cương chưa ngồi nữa. Xong còn nhún nhún nhún… làm như muốn “cưỡi ngựa” với Cương vậy.

Thi: “Hai người đi trước đi..! Chứ em đâu biết đường đâu..!”

Tuyền: “Chị biết quán XXX hông..? Ngay chỗ đường XXX mà có nguyên con kênh đối diện đằng trước á..!”

Thi: “Àh..! Quán đó ah..! Chị cũng đi ngang qua đó… mà chưa có dịp ghé bao giờ hết..! Vậy qua đó ah?”

Tuyền: “Uhm..! Vậy chị cứ chạy đi..! Ai tới trước thì cứ gửi xe vô đó rồi chờ..!”

Cương: “Em chỉ anh đó..! Chứ anh ko biết đường đâu à..!”

Tuyền: “Chị thấy hông..! Không có biết ăn uống, quán xá gì hết..! Hỏi sao ế tới giờ..!”

Cương chả nói, vì anh biết số phận mình hẩm hiu, có biết mùi vị đời nó sao đâu mà dám cãi. Suốt ngày cứ lo kiếm tiền, rồi ăn “hải sản” qua ngày vậy đó. Thấy mà muốn đã thương hại cho biết mặt. Thi cũng đứng đó cười che miệng, chắc coi thường cái bản mặt Cương hay sao đó. Buồn..!

Rồi ai nấy lên xe. Con mén chưa gì đã tì 2 con sứa căn mọng nước vào tấm lưng tội nghiệp của anh, làm nó kích động thằng ku dựng đứng cùng 2 trái trứng.

“Ngồi vậy luôn hả Tuyền..?” – Thi la lớn hỏi, vì xe ồn quá.

Tuyền: “Xe này nó vậy đó chị..! Em ngồi cực thân muốn chết..! Có ổng sướng àh..!”

“HA ha ha ha..!” – Thi lại che miệng cười, gục mặt lên mặt đồng hồ xe em nó.

Cương: “Hôi đi nè..! Ở đó sướng với khổ..! Anh nướng em luôn giờ á..!” – Cương nói với Tuyền bằng những lời chua cay (đương nhiên là ăn hải sản nướng mà ướp 2 cái vị đó thì mới ngon chớ).

Rồi Thi rồ ga chạy lên trước, 2 đứa vô duyên kia chạy sau. Mục đích Cương sợ đi trước rồi phà âm, phà khói vô mặt Thi… nó kì cụt. Thi bé cũng chạy nhanh dữ dằn lắm à..! Cương chạy thụt mạng 30km/h mà còn mém đụng đít xe em hoài á. Tuyền nói:

“Thôi anh chạy vượt lên luôn đi..! Chứ thấy chỉ chạy chậm quá à..!”

Cương: “Uhm..!” – Cuối cùng, Cương cũng rề rề lên trước, lết qua khỏi mặt Thi có 79-80 km/h thôi hà… Chạy moto mà như đàn bà á..!

Tuyền chỉ tới chỉ lui, cuối cùng cũng tới một quán ăn XXX mà em nó nói ngon. Nó nằm ngay chỗ cũng ít nhà cửa, trước quán, cách 1 con đường nhỏ chỉ rộng chừng 5-7m gì đó, là một con kênh mà như con sông, có hàng rào kiêng cố rất cao, khoảng nửa mét mà chặn dọc theo bờ. Nói hàng rào vậy chớ… chỉ là mấy cọc sắt ghim dọc men kênh, nối với nhau bằng mấy sợi dây xích. Chắc khuyến khích mấy đứa con nít quởn quởn nhảy xuống tắm chơi vậy đó.

Dựng xe trước quán, thấy bên trong cũng rộng. Bề ngang chừng 10m, dài chắc hơn 20m mút chỉ đằng sau. Có hơn cả chục cái bàn sắt mà mặt gỗ nhỏ nhỏ, thấp lè tè cỡ nửa mét, kèm mấy cái ghế gỗ dạng gập lại được, để xung quanh. Chỉ có vài nhóm người đang ngồi bên trong, già có, sồn sồn có, thanh niên cũng có… đặt biệt là có một nhóm chừng hơn 5 người gồm trai gái như sanh viên, đang ngồi gần cửa quán. Cả quán thấy Cương với Tuyền ở trước mà cứ chăm chăm nhìn vào, chắc ồn quá nên dùng ánh mắt để chửi. Cương cũng tắt máy xe, anh hỏi:

“Quán cũng rộng ha..! Mà ở ngay chỗ cũng đẹp nữa..! Nhưng có thiệt là ngon hông đó bà xã..?”

Tuyền: “Hơ..! Lát ăn rồi biết..!”

Cương: “Chờ Thi tới rồi vô luôn nha..! Em đứng vô trong cho mát ih..!”

Tuyền đứng vô trong hiên quán, Cương đứng mé mé mép lề đường hóng Thi chạy qua. 1-2′ sau… bóng dáng quen thuộc của Thi xuất hiện xa xa. Em nó ko ăn mặt như Ninja Lead, vậy mà ko hiểu sao chỗ nào cũng trắng… (đương nhiên là chỗ cần hồng là hồng, đỏ là đỏ, đen là đen nha… chứ có phải xác chết đâu mà trắng trạch toàn thân).

Thi chạy ùa vô, để xe kế xe MƯỢN của Cương. Em nó mở mask ra:

“2 người chạy nhanh lắm luôn..!”

Cương: “Tại xe anh dỏm, chạy chậm là tắt máy à..! Nhanh mới tản nhiệt được..! Hoi đi vô nè..!”

3 đứa vô mà cả quán ai cũng nhìn. Không biết do thấy 1 thằng thanh niên có 2 thiên thần hộ tống 2 bên, hay chỉ chú ý tới mỗi 2 cô gái nữa. Chắc là 2 cô gái… chứ Cương có đẹp gái đâu mà được nhìn, dù mặc cũng giống nữ lắm…! Dãy ngoài có gió lùa, sáng sủa, nên Cương ko hỏi, mà ngồi ngay cái bàn gần cửa, sát tường, cùng dãy là nhóm sanh viên sanh đẻ gì đó ngồi cách bàn Cương chừng hơn 5m. Cương ngồi quay mặt hướng vô tường, Thi và Tuyền ngồi vuông góc, trước mặt Cương mà nhìn ra ngoài con kênh. Cũng hên là trời dịu nắng, mùa thu gió đu đưa thổi qua con k… con gì đó tự hiểu 😀

Một bé nhân viên ốm ốm đi ra:

“Anh chị ăn gì ạ..?”

Cương: “2 đứa kìa..! Lựa gì đi..! Món nào xịn xịn á..! Rồi lát bé Tuyền nó trả..! He he he..!”

Tuyền: “Hơ..! Cho anh nhịn..! Hm hm hm..!” – ẻm lại quay qua nói với nhân viên:

“Cho mình 1 nồi lẩu hải sản lớn..! 2 đứa con gái ăn thoi..! Ông kia nhịn nha bạn..!”

Thi cười rung vai, nhìn Cương. Anh ko nói gì mà chống cằm, ngắm 2 đứa. Bé nhân viên:

“U..! Vậy là anh này nhìn miệng 2 chị thoi hả..? Hm hm hm..!”

Tuyền: “Đúng òi..! Ổng giữ eo, kiêng cử dữ lắm..! Thấy mặt ổng hông..! Con trai con đồ mà như con gì ko ớ..!”

Bé nhân viên tủm tỉm cười:

“Con gái hả chị..? Hm hm hm..!”

Tuyền mắt sáng rỡ: “Ờ…! Đúng ròi đó..! Đúng rồi đó em..! Ha ha ha..!”

Cương phẫn nộ kêu lên:

“Ừa..! Phải òi..! Ăn mình đi..! Xớ..! Em nè..! Cho anh thêm 1 phần hàu nữa nha..!”

Bé nhân viên: “Hm hm hm..! Dạ có luôn..! Ăn hàu tốt cho nam lắm anh..!”

Cương: “Ừa..! Tốt nhìu thứ lắm đó..!”

Thi chắc cũng hiểu, nên cười phì ra. Tuyền bặm môi, nhìn qua ngó lại… chụp ngay miếng khăn giấy chưa khui mà chọi vô Cương. Cương la:

“Ha..! Khăn giấy để lau nha..! Chọi chọi… tốn tiền quán người ta à..!”

Tuyền nheo mắt, bặm môi hăm dọa cái tìm thức đầy màu hồng đỏ của Cương. Bé nhân viên:

“Vậy là 1 lẩu hải sản lớn… một phần hàu thêm nữa đúng ko ạ..?”

2 đứa kia im im. Cương: “Uhm em..! Nhớ lát ghi hóa đơn… đưa con bé này nha..!” – anh hất hất mặt qua chỗ Tuyền.

Tuyền cầm miếng khăn giấy khác tính chọi Cương, anh trợn mắt lên. Ẻm thu mình lại như con sò ko vỏ, chắc chui lại vô lưới đó mà..! Bé nhân viên vừa cười, vừa đi vô trong.

[Hết phần 25]

<Còn nữa, nhưng sợ quá 50k chữ, ko gom chung 1 post được. Mọi người chờ phần sau nha..!>