Truyện Sex Cực Hay 2018 – Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ

Phần 2:

Sau buổi hẹn hò tối hôm ấy, Phong chuyển tiền cho Hoàng. Anh dặn dò Hoàng thật kỹ, phải chuyển đủ 600 đô cho Vy Thư ( chỉ hẹn đi ăn tối nhưng anh trả đủ cho số tiền một ngày hẹn hò) và nhắn em ko cần phải gọi điện cám ơn anh. Anh và Vy Thư ko gặp nhau nữa. Cả 2 nhanh chóng trở về với thực tại, với đời sống hằng ngày. Đôi lúc ngồi ngẫm nghĩ, Phong cảm thấy hơi nhớ. Anh nhớ nụ cười, cái nắm tay bẽn lẽn và cả thân hình nhỏ bé, đáng yêu. Anh thầm mong cho cuộc sống của cô gái nhỏ thuận lợi hơn, và mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô.

Riêng Vy Thư, nghe lời dặn của Hoàng, cô tủi thân cầm số tiền và ko liên lạc với Phong. Số tiền đó đủ cho mẹ cô chạy thận trong 3 tháng và tiền học của đứa em. Tạm thời cô không nhận đi tour nữa, Phong là khách đầu tiên của cô. Cô sẽ cố gắng kiếm việc, làm thật nhiều, cô không muốn bán mình. Trong thâm tâm, cô muốn lưu giữ một hình ảnh tốt đẹp của mình với một người con trai, người đã làm tim cô rung động, xao xuyến. Cô mong lắm, muốn lắm, muốn được người ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, an ủi mình. Nhưng cuộc sống là phải thực tế, ko thể xa rời thực tại. Cô và anh là hai thế giới khác xa nhau. Cô không dám hi vọng hay mong mỏi điều gì. Nghĩ đến đây thôi, cô bật khóc nức nở. Miệng cô lắp bắp những câu nói vô nghĩa: “Anh là gì? em là gì của anh? Mối quan hệ giữa anh và em là gì? Chẳng ai cho ai một danh phận rõ ràng. Đôi khi muốn gọi điện đấy, hỏi thăm đấy, xem anh đi đâu và làm gì đấy nhưng chợt nhận ra ta chẳng là gì của nhau! Cuộc vui nào cũng tàn, giấc mơ nào cũng tỉnh. Quan trọng nhất là con người phải biết đâu là mơ, đâu là tỉnh. Ừ thì khi mơ, người ta có thể thả trôi cảm xúc theo một mối quan hệ, một danh phận không thể gọi tên. Nhưng khi tỉnh, hãy trở về với thực tại, với hai danh phận đã được số phận đặt tên. Ta là 2 người xa lạ mà thôi. Rung động đầu đời, những cử chỉ thân mật, những ánh mắt trìu mến mãi cứ ám ảnh cô, khiến cô ko lúc nào thôi suy nghĩ. Dường như nó quá sức chịu đựng với một cô gái bé nhỏ, thơ ngây, non nớt như cô. Cô chỉ biết khóc và khóc.

Thời gian cứ thế trôi. Một tháng, ba tháng rồi sáu tháng. Tưởng như thời gian đã xóa đi ký ức, mọi thứ đã an bày, đã về đúng khuôn khổ. Nhưng đến một ngày, mọi thứ chợt bừng dậy. Đó là một buổi tối định mệnh đã được số phận gọi tên.

Hôm đó Phong có hẹn ăn tối với đối tác nước ngoài trong một nhà hàng sang trọng.

Đúng 7h tối, bàn tiệc trang trọng đã dọn ra. Phong và 5 vị khách Anh quốc đang ngồi bàn chuyện, dùng cơm trong tiếng dương cầm du dương. Bỗng đâu đó, Phong nghe có tiếng nói của một người con gái, giọng nói ấy quen lắm. Cảm giác xưa lại tràn về. Anh quên sao được giọng nói nhỏ nhẹ, trẻ con nũng nịu ấy. Cái thứ ngôn ngữ nói nhỏ nhẹ, đáng yêu ấy một lần nữa ngập tràn trí óc, chiếm hết con tim anh.

Vy Thư: Dạ, 2 chị dùng gì ạ?

Khách bàn bên: Cho chị 2 phần Bít tết và 2 ly cocktail Daiquiri.

Vy Thư: Dạ, anh chị chờ một tí ạ, em mang thức uống lên trước nhé!

Bàn bên cạnh có 2 cô gái xinh xắn, tóc vàng hoe, khoác trên người toàn đồ đắt tiền. Đứng cạnh hỏi khách là cô bé phục vụ mặc đầm hồng, khăn đô trắng. Phong giật mình, Vy Thư – con bé trong trang phục nhân viên phục vụ nhưng xinh chẳng khác nào nàng công chúa trong chuyện cổ tích. Phong nhìn chằm chằm, hướng ánh mắt theo bước chân Vy Thư. Một lúc sau, Vy Thư từ trong quầy bar mang theo hai ly cocktail cho khách. Bất chợt, cô hướng ánh mắt về phía xa và giật mình. Đằng ấy là Phong. Tay cô run rẩy, 2 cái ly nằm trên chiếc mâm va vào nhau leng keng rồi cái mâm nghiêng nghiêng, 2 ly nước tuột khỏi mâm, rơi xuống đất cái xoảng. Cocktail bắn tung tóe, tràn vào giày của cô khách tóc vàng.

Khách: con nhỏ kia, mày làm ăn vậy hả, mày thấy ướt hết giày tao rồi ko?

Con bé run rẩy, hai tay xoa xoa vào nhau như đang tìm kiếm một sự ban ơn, tha thứ.

Vy Thư: Dạ, em xin lỗi, em ko cố ý, em lỡ tay, mong chị thông cảm, bỏ qua cho em.

Mặt nó biến sắc thấy rõ, cảm giác sợ sệt hiện rõ trong đôi mắt ngấn lệ.

Khách: Làm ăn cà chớn rồi xin lỗi mà xong hả, quản lý đâu, đuổi việc nó ngay, mày lột áo ra mà chùi giày cho tao.

Cô gái tóc vàng xinh xắn nhưng miệng lưỡi toàn phun ra nọc độc. Với vẻ hung tợn, cô ta lao đến túm lấy áo Vy Thư như muốn xé toang ra. Con bé vừa khóc vừa van nài sự tha thứ.

Nhưng, cô gái tóc vàng vẫn thái độ hung dữ, nạt nộ, tay vung lên muốn tát vào mặt con bé.

Khách: Mày mau lau giày cho tao, có biết đôi giày này bao nhiêu tiền ko? Cái thứ làm công, kẻ ở như mày làm cả năm có đền được ko?

Ngay lúc đó, anh quản lý nhà hàng có mặt, anh cũng cúi đầu xin lỗi khách đồng thời quát thẳng mặt con bé:

Quản lý: Em làm ăn vậy hả, có đền nổi đôi giày ko? còn ko mau xin lỗi chị đi?

Khách: Xin lỗi mà xong, mày tưởng tao hiền à. Giữa chỗ đông người mày mang cả mâm nước úp vào mặt tao mà đòi xin lỗi à? Có mà quỳ xuống xin thì chị bỏ qua.

Đến bước đường cùng, cô bé quỵ 2 chân, run rẩy: “ Mong chị tha lỗi cho em”. Giọng nó run run, nước mắt giàn giụa.

5 vị khách Anh quốc bắt đầu ko hài lòng, đứng dậy, định đi sang giúp giải quyết sự việc nhưng Phong ngăn lại với lời trấn an: “ hãy để tôi giải quyết vụ việc”.

Con bé vẫn đang quỳ trước mặt cô gái tóc vàng hung tợn. Cô ta tỏ ra rất hả hê, cười bỡn cợt. Ngay lúc đó, bóng người đàn ông mặc veston đen lịch lãm bước đến ngăn giữa 2 người. Người đàn ông nhanh chóng cúi xuống, nắm lấy bàn tay đang run cầm cập của con bé, dìu nó đứng dậy.

Phong: Em đứng dậy đi

Nói rồi Phong nhanh tay túm lấy chiếc khăn trải bàn rút một cái thật mạnh, ly chén, dĩa văng vỡ loảng xoảng giữa nền nhà. Rồi anh nhanh nhẹn cúi xuống, quỳ một chân trước mặt cô gái hung tợn.

Phong: Để anh lau giày cho em nhé.

Nói rồi ngay lập tức, Phong dùng chiếc khăn trải bàn chùi xèng xẹt vào đôi giày cô gái hung tợn. Cô gái giật mình, lập tức bước lui về phía sau. Phong đứng dậy, chìa ra một cái card visit và mở lời:

Phong: Mọi hư hại vật chất của em anh sẽ đền, em cứ tính toán rồi liên hệ, anh sẽ cho người mang đến tận nơi.

Cô gái chết đứng trước những hành động liên tục của Phong, chỉ biết trơ trơ như gỗ. Cả gian phòng, mấy chục cặp mắt dán về phía 3 con người. Phong tiếp tục rút trong túi ra một chiếc khăn tay, anh nhanh chóng tiến về phía cô gái bé nhỏ, lau những giọt nước mắt đang lăn dài.

Phong: Em ko sao chứ?

Con bé vội nắm chặt tay anh, nó ngăn anh lại, ko để chạm vào nó. Phong cố lấn tới, nắm chặt tay con bé ghì sang một bên để tiếp tục. Con bé nhăn mặt, hất tay một cái thật mạnh rồi quay lưng, vừa đi vừa ôm mặt khóc. Nhưng Phong đã nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay con bé. Hai con người “ xa lạ” lại giằng co, giãy dụa trong cơn giận, ức. Giữa nhà hàng đông khách, cô gái tóc đỏ như nhân vật phản diện đại diện cho cái ác trong một bộ phim tình cảm sướt mướt. Nó làm tô thêm vẻ vi diệu cho màn diễn xuất quá đạt của 2 diễn viên chính amateur. Và giữa màn giằng co ấy, con bé với sự chịu đựng, dồn nén bấy lâu bỗng cất lên tiếng hỏi lớn:

Vy Thư: Em là gì của anh?

Nó òa khóc. Bao nhiêu tâm tư, tình cảm, bao nhiêu dồn nén như dồn hết vào câu hỏi ấy.

Phong: Là người yêu của anh, anh xin lỗi, anh yêu em

Phong ôm chầm lấy con bé, cái ôm thật chặt. Rồi anh đặt nhẹ lên bờ môi nhỏ nhắn run run một nụ hôn bất tận.

Phong: Anh xin lỗi, lần hôn đầu anh vẫn chưa chắc lắm, giờ thì anh biết, nụ hôn này chắc chắn là dành cho em. Hai người ôm nhau trong tiếng vỗ tay reo hò của những vị khách. Cô gái vai ác nhanh chóng thu dọn, rời khỏi hiện trường. Phong dắt tay Vy Thư tiến đến chỗ anh quản lý

Phong: Xin lỗi, tôi biết anh làm quản lý, phải quản lý nhân viên, nhưng cái cách hành xử của anh chẳng ra dáng quản lý, càng làm tổn hại cái tính đàn ông của chúng ta. Chào anh, tôi xin dẫn người yêu tôi về. Mọi chi phí cứ tính vào bàn tiệc của tôi, người của tôi sẽ trả.

5 Vị khách đối tác Anh Quốc cảm thấy khoan khoái trong lòng, liên tục đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu cho Phong đi về kèm theo 2 từ: ‘good good” và tiếng cười sảng khoái. Anh nhanh chóng nắm tay cô gái bé nhỏ rời nhà hàng trong tràng pháo tay tán thưởng của những vị khách vui tươi..