Truyện ngắn: Anh sẽ lấp đầy quá khứ của em

Sự tốt bụng, nhiệt tình của gã ở cái xứ lạnh lẽo và lạ lẫm này đôi khi, với cô như vòng tay ấm áp sưởi ấm con người cô.

Bữa tiệc Giáng Sinh tổ chức cho sinh viên Việt Nam được diễn ra trang trọng.

Cô say sưa dạo bản Sonata Ánh Trăng của Bethoven trong cái nhìn đầy ngưỡng mộ của mọi người, trong đó có cả gã. Những âm thanh du dương, lúc trầm lúc bổng, lúc ngậm ngùi, xót xa chạm đến biết bao tâm hồn dưới kia. Cô khóc, bao nhiêu nỗi niềm chợt ùa về với trái tim, cô nhớ về đóa bằng lăng tím anh tặng cô vào ngày sinh nhật, nhớ những nấc thang cô cùng anh trèo lên không biết mỏi, nhớ về những buổi hoàng hôn trên biển,…Bản Sonata vẫn được tiếp tục, mỗi nốt nhạc vang lên là mỗi dòng cảm xúc tận đáy trái tim cô, nó tha thiết pha chút niềm khát khao cháy bỏng. Phím đàn cuối cùng vang lên, mọi người đứng dậy, những tràn pháo tay vang lên, cô cuối chào rồi khuất bóng sau cánh cửa phía hậu trường.

Gã nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, im lặng. Đêm Giáng Sinh, sông Seine thật đẹp! Thành phố hai bên bờ dường như được khoát lên bởi thứ ánh sáng kiêu sa, lấp lánh của những vòng hoa kim tuyến. Những dải đèn đầy màu sắc lung linh huyền ảo trên các cây thông hòa cùng điệu nhạc du dương. Những du thuyền trên sông sáng rực với nhũng đoàn khách từ đâu ùn ùn kéo đến, tháp Eiffel trở nên đẹp lạ lùng, cầu Alexandre III như dải vải đầy màu sắc bắt qua dòng sông Seine thơ mộng… Mọi thứ thật hoàn hảo!

Gã tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ, quay sang quàng cho cô, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và buốt giá của cô. Cô gục đầu lên vai gã, gã choàng tay ôm lấy bờ vai gầy của cô.

– Em không thấy đêm nay mọi thứ đều hoàn hảo sao? Đôi khi quá khứ lại là thứ phá vỡ sự hoàn hảo ấy.
Gã đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, dịu dàng, ấm áp.

– Anh muốn lấp đầy quá khứ của em.

Truyện ngắn: Anh sẽ lấp đầy quá khứ của em

Ca khúc ” La vie en rose ” cổ điển của Edith Piaf với giai điệu mê hoặc, ngọt ngào, lãng mạn vang lên càng khiến Paris tráng lệ và huy hoàng hơn bao giờ hết.

” Quand il me prend dans ses bras, il me parle tout bras. Je vois la vie an rose…”

Quá khứ, cô yêu Duy. Yêu say đắm, và rồi anh ra đi không lời từ biệt. Cô đau bởi sự nhạt nhòa trong cái cách anh để lại cho cô trước lúc anh ra đi. Cô muốn một ngày nào đó được gặp lại anh, muốn nghe anh giải thích, muốn xem anh sống có tốt không. Thế là đủ. Ở cái nơi xa lạ này…. Giờ đây, cô dần chạm được điều cô khao khát suốt tám năm qua. Thế nhưng, cô thật sự mệt mỏi, chán chường bởi cái mà cô gọi là sự ràng buộc trái tim. Cô thấy cô đơn, và cần lắm một bờ vai cô có thể dựa vào. Cô không còn sức để chờ đợi, níu giữ tình yêu ấy nữa.

Sau Giáng Sinh, tiết trời trở nên ấm áp, tuyết ngừng rơi, bầu trời trong xanh hơn. Tan sở, gã chờ cô trước cửa văn phòng, vừa nhìn thấy cô, gã cầm tay kéo cô chay và chui lọt vào chiếc taxi đang chờ sẵn. Cô ngơ ngác như con nai vàng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã mỉm cười “Mình hẹn hò nhé?”. Ca khúc ” Joelie taxi” ngân vang, cô cảm thấy ấm áp, nhưng lòng cô vẫn còn nặng lắm. Gã là một chàng trai ấm áp, lãng mạn, tình yêu của gã với cô thật cháy bỏng, nồng nàn, đôi khi khiến cô nghĩ mình như đang trong chuyện cổ tích. Một gã người Pháp, một cô nàng Việt Nam, một người chưa bao giờ yêu, một người vẫn mang hình bóng xưa cũ trong tim,… Một người vô cùng lãng mạn, nồng nhiệt, một người lại cực kì kho khan bởi sự tổn thương vốn có,… Cô sợ, sợ một ngày kia, tình yêu ấy sẽ lại khiến cô đau thêm lần nữa.

Hơn một năm sau, cô về Việt Nam thăm gia đình. Suốt thời gian ấy, gã chạy ngược chạy xuôi, thu thập thông tin về một người là Duy.

Cô trở lại Paris. Đó là một buổi chiều có nắng, gã hẹn cô ra bờ sông Seine, nhưng gã đã không đến!

Cô đến đó, người đứng đối diện với cô không ai khác, đó là Hải Duy, người con trai đã từng rất thân với cô, đã ra đi không lời từ biệt và để lại cho cô biết bao nhiêu nỗi niềm. Cô không tin vào mắt mình “Là anh, là anh thật rồi”, cô không khóc, không một sự xúc động được thể hiện ra. Cô quay lưng định bỏ đi, anh bước đến, giữ bàn tay cô lại “Thanh Hà, là anh đây”. Cô quay người, khóc nức nở. Anh ôm lấy cô, mặc cho cô đang khóc.

Cơn sốt hành hạ cô đã ba ngày rồi, suốt ba ngày ở bệnh viện, Romain vẫn luôn bên cạnh cô, chăm sóc cô. Gã đã gặp Duy, kể hết mọi chuyện như những gì cô tâm sự. Gã biết, cô sẽ chẳng thể nào thoải mái và quên đi mọi thứ nếu vẫn chưa nhận được lời giải thích nào từ Duy. Gã biết nếu cô gặp lại Duy, có thể gã sẽ mất cô, nhưng gã không thể không làm vậy, bởi gã yêu cô, gã không muốn cô suốt đời ôm lấy quá khứ ấy và tổn thương.

Truyện ngắn: Anh sẽ lấp đầy quá khứ của em

Cô tỉnh dậy sau hơn ba ngày, cô muốn Romain đưa đến tháp Eiffel, lên đến tầng cao nhất, và ngắm Paris về đêm. Gã lo lắng cho sức khỏe của cô nhưng rồi cũng chiều ý. Ngoài trời, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng xóa bay bay qua ngọn tháp, dưới kia, cuộc sống vẫn thế, vẫn hối hả, tấp nập và ồn ào. Thế nhưng, giờ đây, cô thấy bình yên. Bởi ít ra cô cũng biết anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình, ít ra cô cũng biết anh đã từng mến cô nhưng vì biết mình sẽ ra đi nên không muốn thổ lộ, ít ra anh đã biết tình cảm cô dành cho anh đã từng sâu sắc như thế nào, ít ra giờ đây cô và anh vẫn tiếp tục là bạn, ít ra cô cũng đang có một tình yêu đích thực, ít ra…ít ra cô biết mình rất hạnh phúc.

Romain đưa tay ôm cô từ đằng sau, đặt một nụ hôn lên má, thì thầm vào tai cô “Về Việt Nam kết hôn em nhé!”