truyện ma: bốc mộ – Tác Giả Thịnh Thơ Thẩn

phần 1:
chuyện cách đây cũng khá lâu khi mình còn là một đứa trẻ, đủ nhận thức để biết những chuyện đang xảy ra…hồi đó nhà mình thuộc dạng khá giả trong vùng, không biết nhờ vận may hay phước ông bà để lại mà nhà mình làm gì cũng trúng lớn…có của ăn của để nên cuộc sống của mình khá sung túc…nhưng được một thời gian thì liên tiếp những biến cố xảy ra, khiến cuộc sống của cả gia đình dòng họ bắt đầu thay đổi…đầu tiên là vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng của cậu mình, khiến gia đình cậu phải bán ruộng vườn để lo cho tính mạng của cậu…sau khi hồi phục cậu mình nuốt nước mắt khi nghỉ tới việc vợ con nheo nhóc và ruộng vườn không có lấy gì nuôi sống cả nhà…nhớ lại hôm đó, đang chạy xe bình thường bỗng nhiên cổ lái cậu cứng đờ rồi như có thứ gì đó bẻ cổ lái vậy..khiến cậu mình đâm vào cột điện chấn thương sọ não, nhưng người xưa có câu của đi thay người…còn người là còn của nên an ủi được phần nào gánh nặng tâm lí…tưởng đâu mọi thứ trở lại bình thường thì ít hôm sau mợ mình đi hái lá dâu cho tằm bỗng nhiên trượt chân xuống hồ đuối nước qua đời…mình nhớ như in buổi tối hôm đó khi cả nhà mình đang ăn cơm…mẹ mình nhận được điện thoại bảo tin mợ đi làm mãi không thấy về, bỡi mợ mình chưa bao giờ bỏ 2 đứa con nhỏ đang đói meo chờ mẹ về ăn cơm cả… mọi người lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng mãi không thấy đâu…hôm đó trời mưa dầm, ai cũng lạnh cóng đi tận vào những đồi cà phê để tìm mợ nhưng không thấy…bỗng nhận được tin báo từ một người hàng xóm nói lúc chiều thấy mợ mình vác bao đi vào đám dâu sau nhà một người quen xin lá…vừa nhận được tin báo là tất cả mọi người hối hả từ khắp nơi kéo về đám dâu đó, khi mình tới nơi thì thấy rất đông người đang đứng quanh một cái hồ nhỏ nằm giữa đám dâu…trên bờ còn để một bao dâu cứng ngắt, và một đôi găng tay cao su được xếp ngay ngắn…nhưng không thấy mợ mình đâu, lúc này mọi người đến càng đông hơn đem theo rất nhiều đèn pin soi khắp nơi và tập trung lại nơi cái hồ kia, bỗng một người la lên:
– cái ủng…có cái ủng dưới hồ..
những thanh niên đứng đó lập tức nhảy tùm xuống hụt lặn mò mẫm nhưng chỉ vớt được chiếc ủng…ném lên bờ họ tiếp tục mò đến khi tìm thấy chiếc ủng thứ 2 thì đó cũng chính là lúc tìm thấy mợ mình…chiếc ủng vẫn nằm trong chân mợ và toàn thân mợ chỉa ngược xuống dưới đáy hồ…những tiếng khóc bắt đầu cất lên giữa trời mưa…xác mợ được vớt lên đặt lên đám cỏ, họ hàng mình chạy tới khóc lóc kêu tên mợ …bỗng máu trong miệng mợ mình chảy ra dử dội, máu tươi chả ra đầy mặt khiến ai ai cũng sợ hãi…ngay lúc đó một người già trong xóm gào lên:
– người nhà tránh xa ra hết, để bà con làng xóm lo…
nhưng vì quá tiếc thương nên họ hàng mình ai cũng bu quanh nắm tay chân mợ không muốn đi…tới khi bị hàng xóm kéo hết ra thì tự nhiên máu trong miệng mợ không chảy nữa…mợ được đưa lên xe máy chở về nhà, những tiếng khóc bi thương cứ dồn dập suốt quảng đường về nhà…2 đứa con nhỏ đang chờ mẹ về, chúng không biết rằng mẹ nó đã không còn nữa…khi xác mợ được chở về và được đem vào nhà, 2 đứa con nhỏ khóc thét lên khi nhìn thấy mẹ nó mặt trắng bệch…chúng lao vào ôm mẹ thì máu trong miệng mợ lại ứa ra dử dội, không ai dám đến gần cả chỉ có họ hàng nhà mình là lao đến kéo 2 đứa nhỏ ra nhốt vào trong phòng khoá cửa lại, chúng nó đập cửa rồi gào khóc dử dội khiến ai chứng kiến cũng không thể kiềm nước mắt…mình chỉ dám đứng từ xa nhìn mà thôi, mình ứa nước mặt trong sợ hãi…những người có kinh nghiệm thì chạy tới chạy lui nhờ người phụ nữ gan lì nhất để thay đồ và tắm rửa cho mợ nhưng không ai dám làm cả..biết rằng không thể để mợ như vậy được, mẹ mình cùng mấy dì vừa khóc vừa chạy tới lấy nước lấy khăn tắm rửa lâu người cho mợ, máu cứ ọc ra khiến mẹ mình phải lấy vãi lâu liên tục…đến khi máu chỉ còn chảy ra thành từng dòng nhỏ thì mình biết rằng mợ mình đã tuôn ra hết máu trong người rồi…mình như chết lặng trước cảnh tượng đó, tiếng mưa kèm theo những tiếng khóc thê lương khiến tai mình như ù đi, bên ngoài dịch vụ tang lể đã dựng rạp đầy đủ…một loạt tiếng trống vang lên như báo hiệu cho mọi người biết rằng có người mất khiến mình giật mình đứng sát vào mép tường ngồi thừ xuống…nhìn mọi người nhốn nháo mình khiến mình chợt khóc nức nở…
còn tiếp