Truyện Kinh Dị – Số Kiếp

Chương 7: Tứ Thánh Ngũ Hành.

Khi xe cứu thương đến vàtrở được chú út vô trong viện thì cũng đã là quá muộn rồi. Kết quả xét nghiệm tửthi sơ bộ cho thấy chú út chết phần lớn nguyên nhân là do mất máu bởi việc cắmmột loạt đinh rỉ bẩy tấc vào tĩnh mạch. Bên cạnh đó, đến tận bây giờ các bác sĩvẫn không thể tin vào kết quả sét nghiệm khi mà việc chú út bị nhiễm trùng máubởi những chiếc đinh rỉ lan nhanh đến một mức đáng kinh ngạc. Nói về phần NgọcLam, việc chú út qua đời bởi bàn tay của quỷ dữ càng làm cho cô thêm hận cáingười thanh niên trong bộ đồ đen mà thôi, và máu của cô ngày càng sôi sục, sự hậnthù trong lòng Ngọc Lam có lẽ đã thực sự tuôn trào. Nói về phần ba của NgọcLam, việc chú út qua đời đã làm giám đoạn công trình, một phần là vì cả đám thợsau những gì mà họ chứng kiến đã đồng loạt xin nghỉ việc, một phần nữa là bâygiờ trong nhà có đám tang thì thử hỏi làm sao có thể tiếp tục công trình đượccơ chứ. Thế nhưng cái khổ tâm nhất ở đây là cái căn nhà hiện giờ đang tu sửakia không chỉ có một mình gia đình Ngọc Lam ở mà còn có cả gia đình của ba ngườiem của bố Ngọc Lam ở nữa. Thêm vào đó là cả bốn hộ gia đình này còn đang đithuê nhà ở, nên cho dù không vướng bận đám tang chú út, thì cả bốn gia đìnhcũng không thể nào cứ thuê nhà ở mướn mãi thế được. Chính vào cái hôm ăn giỗchú út, bố của Ngọc Lam đã đập cốc và quyết tâm xây dựng xong căn nhà này bằngmọi giá, và bác ta nói rằng sau đám giỗ một trăm ngày của chú út thì bác ta sẽđi thuê thợ về và tiếp tục công trình.

Nóivề phần Ngọc Lam, tùy rằng cái lòng hận thù trong cô hiện đang sôi sung sục. NgọcLam bây giờ không chỉ phải suy nghĩ cách để bảo vệ người nhà mình thoát khỏicon quỷ dữ trong lốt người kia, mà bên cạnh đó cô còn phải nghĩ ra cách để làmsao tiêu diệt được hắn, để hắn không còn lộng hành trên cõi đời này nữa. Tuynhiên, có một vấn đề nữa khiến Ngọc Lam có phần hơi lo ngại, đó là bản thân côsợ rằng cô sẽ không bảo toàn nổi tính mạnh của mình. Chính cái đêm hôm nào màcô phải đối mặt với con quỷ nữ kia đã cho cô hiểu ra một điều rằng “muốn bảo vệđược người khác, trước tiên phải bảo vệ được mình đã”. Chính vì ba cái vấn đềchính đó, mà bản thân Ngọc Lam bây giờ càng dành thời gian lấn sâu hơn vào việctìm hiểu và nghiên cứu phép thuật của mộc phù thủy. Càng tìm tỏi đọc hiểu baonhiều, thì Ngọc Lam càng cảm thấy mình mơ hồ bấy nhiêu. Thâm tâm cô càng phânvân hơn nữa khi mà cô như nhớ ra lại lời nói của ông nội mình ngày nào, để trởthành một phù thủy, việc quan trong nhất là phải có “thần”. Cái “thần” ở đâynghĩa là gì? “Thần” ở đây không chỉ đơn giản là cái ham muốn có được sức mạnh từbề trên, mà còn là cái cảm giác “thần thánh hóa”. Một cái cảm giác thông suốtvà tĩnh tâm. Đó là những điều mà một người thực sự có căn duyên với nghiệp phùthùy sẽ trải qua nếu như người đó thực sự tìm hiểu và học hỏi để trở thành mộtthầy phù thủy. Nhưng đối với Ngọc Lam thì có lẽ là cô không có căn duyên để trởthành phủ thùy, vì cô không chỉ không có cái “thần”, mà cô lại càng không cócái cảm giác “thần thánh hóa”.

Hômđó, sau một hồi chán nản đọc sách mộc phù thủy của ông nội, Ngọc Lam quyết địnhmở cửa đi dạo dưới công viên bệnh viện để tìm một chút trong lành, một chútthoáng đãng, hay cũng có thể coi là một chút thảnh thơi. Ngọc Lam đang ngồi ởghế đá thì cô để mắt thấy một nhóm nữ y ta đang hóa vàng. Ngọc Lam chợt nhớ rahôm nay là ngày mồng một, nghĩ đến đây, Ngọc Lam cứ thế hướng mắt về đám vàngmã đang được hóa một cách vô thần, trong đầu cô cái suy nghĩ về cõi âm lại ùnùn hiện về, một suy nghĩ về sức mạnh ma quỷ, thần thánh. Bất ngờ hình ảnh ngườithanh niên áo đen lại hiện về, rồi cứ thế, những cái ý nghĩ cay độc và hận thùlại đổ dồn về. Ngọc Lam cứ ngồi ở ghế đá, trong đầu là suy nghĩ hận thù sôisung sục, mắt thì không biết từ lúc nào đã chằm chằm nhìn vào cái đám lửa hóavàng mã. Hình ảnh Ngọc Lam bản thân mình giết chết người thanh niên trong bộ đồđen như hiện rõ trong đầu cô, và thế rồi bất ngờ thay, cái đám lửa hóa vàng mãdo mấy nữ y tá đang hóa gần xong kia bống bùng lên liếm cả vào tay mấy cô nữ ytá khiến họ bị bỏng nhẹ. Nhất loạt một đám người có mặt trong sân vội lao tớicoi coi mấy cô nữ y tá đó có bị sao không. Mấy cô y tá đó khi thấy lửa bùng lênthì cũng hoảng loạn do bất ngờ mà ngã ngửa ra đằng sau. Họ bàn tán và không hiểutại sao tự nhiên đám lửa lai bùng lên mạnh như thế? Cứ như thể là có người cầmcan xăng dội vào vậy. Riêng Ngọc Lam thì vẫn ở chỗ ghế đá, cô từ từ run rẩy đứngdậy, trong đầu cô là một loạt câu hỏi đổ dồn về “tại sao đống lửa đó lại bùnglên? Chẳng phải cô vừa chằm chằm nhìn vào đó hay sao? Không lẽ nào cô là ngườilàm cho đám lửa đó bùng lên?”.

Quayvề phấn Khánh, sau cái đêm chứng kiến cảnh chú út của Ngọc Lam đã mật mạng rasao thì cậu ta bây giờ càng lo ngại hơn nữa cho Ngọc Lam. Nghĩ rằng bản thân NgọcLam sẽ không đủ sức để chống trọi lại sức mạnh của quỷ dữ, Khánh đã một lần nữađích thân đến ngôi nhà của ông thầy Trường để cám ơn ông ta về lần trước và đồngthời là để nhờ ông ta cố nghĩ cách coi làm sao để cứu được Ngọc Lam. Nhưng có lẽnhững điều mà Khánh mong muốn đã hoàn toàn sụp đổ khi cậu đứng ngay trước cửacăn nhà hẹp mà dài của ông ta trong con ngõ nhỏ này. Căn nhà của ông Trường trướcmắt Khánh không còn âm u và lãnh lẽo như cái lần mà cậu ta và Ngọc Lam đến. Cănnhà của ông Trường bây giờ đã sáng sủa và thoáng hơn rất nhiều, những đồ vật hắcám như đồ tế lễ đã không cánh mà bay. Khánh tay xách một ít hoa quả và cáiphong bì ở trong đang đứng đó ngó nghiêng thì một người phụ nữ trung niên bướcra hỏi:

-Cậu cầntìm ai?

Khánh nhìn mặt người đàn bà này thìlạ lẫm lắm, cậu ngờ vực hỏi:

-Báccho cháu gặp thầy Trường.

Người đàn bà này nghĩ rằng Khánh làngười nhà của ông ta, bà nói:

-ÔngTrường trong này, mời cậu vào đây.

Thế rồi Khánh lặng lẽ cởi giầy theosau lưng người phụ nữ này đi lại vào căn buồng ngày nào mà ông Trường thườngxuyên làm lễ. Khánh kinh hãi đến mức suýt nữa cậu đánh rơi cả túi hoa quả khimà trước mắt cậu giờ đây là một ông Trường bị cụt cả hai tay, quanh đầu cuốn mộtcuộn băng trắng ngay mắt đang ngồi trên xe lăn. Khánh run rẩy khẽ thốt lên:

-Trờiơi …

Ông Trường như vẫn còn nhớ ra đó làKhánh, ông ta khẽ đáp:

-Lạilà cậu đó sao?

Thế rồi ông Trường nói với người phụnữ kia:

-Bà cóthể cho tôi và cậu đây nọi việc riêng một chút được không?

Người phụ nữ này đáp lời sau đó bàta đi ra đầu ngõ bỏ mặc lại một mình Khánh và ông thầy Trường trong nhà. Khánhnhẹ nhàng tiến đến bên cạnh thầy Trường, cậu ta hỏi:

-Thầy… có có chuyện gì xảy ra vậy?

Thầy Trường thở dài nói:

-Takhuyên chân thành với cậu một câu, hãy tránh xa gia đình và người conn gái hômnào mà cậu đưa đến đi … nếu không kết cục của cậu sẽ không khác gì ta đâu.

Khánh nghe thấy những lời nói đóthì tim cậu như thắt lại, cậu nói giọng run rẩy:

-Nhưng… nhưng con thật lòng yêu cô ta mà thầy … không lẽ … không lẽ thực sự không còncách nào nữa sao?

Thầy Trường ngồi nghe Khánh nói nhưđiên tiết lên, ông ta đập mạnh hai cái cánh tay cụt lên thành chiếc xe đẩy gàolên:

-Khôngcòn cách nào đâu! Hãy tránh xa nó ra!!!

Khánh đứng đó nghe cái tiếng quáttháo mà rùng mình lạnh lẽo, thế rồi cậu nhẹ nhàng đặt túi hoa quả và cái phongbì lên lòng ông thầy Trường. Khánh lùi bước nói:

-Concó chút quà, xin phèp thầy, con đi.

Thế rồi Khánh lùi bước, nhưng thầy Trường đã hất đổ cái gói hoa quả đó củaKhánh xuống đất. Ông ta đưa cánh tay cụt chỉ lên về phía trước nói giọng caynghiệt:

-Cậuhãy nghe lời tôi, tránh xa nó ra … nếu không muốn bị như tôi.

Mặc cho những lời nói cat nghiệt đócủa ông Trường, Khánh vẫn lặng lẽ tiến ra cửa không nói năng gì mà đi về.

Đốivới Khánh, có lẽ như vậy đã là chấm, cậu ta bây giờ không còn biết trông cậyvào ai để giúp Ngọc Lam ngoại trừ bản thân mình ra. Nói về phần Ngọc Lam, cái cảnhtượng đám lừa bùng lên hôm nào đã khiến cho cô có một suy nghĩ khác về còn đườngsự nghiệp phù thủy. Ngọc Lam thu dọn đồ đạc về ở với gia đình mình, thêm vào đócô đã đi gặp hết tất cả những người bạn thân quen của ông nội mình để tìm hiểurõ hơn về cái nghiệp phù thủy. Thế nhưng tất cả những gì mà họ nói với cô đều rấtmơ hồ, cũng có lẽ vì bản thân họ không phải là một thầy phù thủy có tiếng nhưlà ông nội của cô. Nhưng đó không phải là dấu chấm hết đối với Ngọc Lam, đã cómột số người bạn của ông Mạnh chỉ cho cô đến gặp một người ở thầy có lẽ còn nổitiếng hơn cả hiện đang trú tại Đội Cấn, ngay đối diện với Quốc Tử Giám, một ngườiđàn ông đứng tuổi không phải làm nghề phù thủy mà là một ông thầy tà bị mù mớidọn từ trên Sa Pa về, người đàn ông đó có tên là Halem.

NgọcLam không khó khăn gì mấy để tìm ra được căn nhà của ông thầy từ trên núi này.Khi bước vào nhà của ông Halem, Ngọc Lam có một cái cảm giác rất chi là lạ thường,không phải là cái cảm giác như khi cô bước vào nhà của những tên thầy tà mà ámkhí sung thiên. Căn nhà của ông Halem mang lại cho cô cái cảm giác êm đềm, tĩnhlặng đến lạ thường, có thể nói cái cảm giác tựa như là ở chùa vậy. Ngọc Lam bướcvào đến phòng khách còn đang ngơ ngác thì một cô gái trẻ đẹp duyên giáng bướcra hỏi:

-Em tớitìm ai?

Ngọc Lam hỏi:

-Chịcho em hỏi, đây có phải nhà ông Halam không ạ?

Cô gái mỉm cười đáp:

-Đúngrồi em, ông đang đợi em đó.

Ngọc Lam nghe xong thì còn ngạcnhiên đến muôn phần, “không lẽ nào ông thầy tà này lại có tài phép đến như thếhay sao?”, Ngọc Lam nghĩ thầm trong đầu và đi theo người con gái trẻ tuổi nàyvào phòng trong. Đập vào mắt Ngọc Lam là một ông lão đeo kính đen, mái tóc mầutiêu, dáng người gầy gò, nước da ngăm đen. Ông Halem như nghe thấy được tiếngbước chân của Ngọc lam bước vô nên đã nở một nụ cười và nói lớn:

-Cuốicùng đứa con của Hỏa Thiên Phụng cũng đã đến rồi.

Càng nghe ông Halem nói thì NgọcLam còn càng ngạc nhiên hơn nữa, Ngọc Lam còn chưa kịp hỏi tại sao ông lão lạigọi mình như vậy thì ông ta đã chìa tay ra phía trước mà nói:

-Conngồi xuống đi.

Ngọc Lam khẽ ngồi xuống cái ghế gỗdài đối diện với ông Halem, người con gái trẻ tuổi kia sau khi đã đi rót một lynước lọc cho Ngọc Lam thì cô ta lại lặng lẽ ngồi xuống thiền trước hai bức tượnglạ lắm. Ngọc Lam dõi mặt nhìn theo thì để ý thấy bức tượng khá to này gồm có bangười, một người con gái trẻ tuổi với mái tóc bạch kim đang quỳ gối đỡ lấy mộtngười đàn bà khá lớn tuổi ăn mặc rách rưới, bên cạnh đó là bức tượng một ônglão râu tóc bạc phơ tựa như ông bụt hay ông tiên gì đó, duy chỉ có điều là đằngsau lưng ông ta có một đôi cánh trắng đẹp lắm đang mở rộng ra. Còn đang ngồi đónheo mắt cố đoán coi cái tượng kia là mô phỏng ai thì ông Halem lên tiếng:

-Uốngnước đi con.

Ngọc Lam lúc này mới chợt nhớ ramình tới đây để làm gì, cô đưa cốc nước lên làm một ngụm. Sau đó Ngọc Lam đặtly xuống nhanh nhẩu hỏi:

-Ông chocon hỏi, tại sao…

Chưa nói hết câu thì ông Halem đãđưa tay lên miệng ra hiệu cho Ngọc Lam yên lặng. Thế rồi bỗng chốc cả căn phòngbỗng toát ra một mùi hoa sen thơm ngào ngạt, Ngọc Lam hít hà một lúc mà như bịcái hương thơm quyến rũ này làm cho cả cơ thể lâng lâng. Ông Halem hạ tay xuốngvà nói:

-Ta biếtcon là ai và đến đây với mục đích gì, trước tiên ta sẽ kể cho con nghe về NgũThánh, sau đó tự con sẽ hiểu ra nhiều điều.

Ngọc Lam nghe ông Halem nhắc đến “NgũThánh” thì cũng lạ lẫm lắm, thế nhưng rồi cô cũng im lặng thả hồn theo mùihương hoa sen thờm nồng để nghe ông Halem kể.

Tươngtruyền rằng ngay từ sau khi trái đất bị Thiên Phụ phá hủy để lập lại chật tự đãgần như biến thành một vùng đất chết, tuy nói rằng nước mắt của Vương Mẫu đãlàm dịu đi cái ngọn lửa hủy diệt, thế nhưng mà bản thân trái đất vẫn không thểnào sinh sống được. Thiên Phụ thì vô cùng hối hận về việc mình làm, thế nhưngông ta hiện thời cũng chưa nghĩ ra cách nào gây tạo nên sự sống được tự nhiênnhư xưa ngoại trừ cách tạo ra con người lại từ đầu. Nếu quả thật cả Thiên Phụvà Địa Mẫu phải tạo lại con người thì việc này khá là tốn thời gian và tiênkhí. Tuy nhiên, Địa Mẫu đã nghĩ ra một cách, đó là nhờ vào bốn vị tiên trên trờigắn liền với trái đất nhất từ trước đến nay, đó là những ai? Chính là Kimthánh, Mộc thánh, Thổ thánh, và Hỏa thánh. Khi bốn vị thánh này chung tay hợp sứctạo nên sự sống trên trai đất rất đơn giản và nhanh chóng, còn việc xửa chữacon người ra sao là tùy vào ý Thiên Phụ và Địa Mẫu. Sau này khi sự sống được lậplại rồi, Thiên Phụ và Địa Mẫu đã gián tiếp cho bốn vị thánh này quyền quản lývà trông nom loài người. Chính vì như thế mà tại sao mỗi người đều có một mệnhkim, mộc, thủy, thổ hoặc là hỏa. Thêm vào đó rất nhiều người học phép thuật haylàm nghề gì có liên quan tới tâm linh đều phải nắm rõ thuyết ngũ hành, vì chínhbốn vị thánh này có thể được coi gần như là những người đã ban cho loài người sựsống lần thứ hai. Điều còn đặc biệt thú vị hơn nữa đó là bốn vị thánh này mỗingười đều có một con vật cưng nuôi cho riêng mình, Kim thánh thì có kim long, Mộcthánh thì có mộc lân, thổ thánh thì có thổ quy, và hỏa thánh thì có hỏa phụng.Bốn con vật này chính là bốn con vật tứ linh mà người đời vẫn ca ngợi và thờ phụngcho tới nay. Ngọc Lam nghe ông Halem kể tới đây thì ngắt lời:

-Truyềnthuyết mà ông nói nghe rất hấp dẫn nhưng có chỗ không hợp lý.

Ông Halem mỉm cười nói:

-Con nóita nghe thử coi?

Ngọc Lam nói:

-Đúng nhưông nói thì ngũ hành phải là năm yếu tố bao gồm kim, mộc, thủy, thổ và hỏa. Vậytại sao lại chỉ có bốn vị thánh? Đáng lý phải là năm chứ? Thế thủy thánh ở đâu?Sao không thấy nhắc tới?

Ông Halem cười phá lên, thế rồi ông nói:

-Con quảrất tinh ý, quả thật đã là ngũ hành thì phải có tất cả là ngũ thánh, vậy tạisao lại chỉ có bốn? con thử nghĩ coi thủy thánh sẽ là ai?

Ngọc Lam ngẫm nghĩ một lúc, thế rồicô hỏi:

-Khônglẽ thủy thần là ám chỉ ông trời?

Ông Halem vô tay đáp:

-Nói đúnglắm, thủy thần chính là ông trời. Vì cho có dù gì đi chăng nữa, vẫn phải có ôngtrời thì mới có sự sống được.

Thế rồi ông Halem rướn người nói:

-Thựcra trước đây cũng có thủy thần, nhưng ông ta đã bị xóa bỏ rồi, nếu con muốn hiểurõ thêm thì hãy đọc lại truyện Sơn Tinh và Thủy Tinh thì con sẽ rõ.

Ngọc Lam gật gù, bây giờ có lẽ là cô ta đã thực sự khâm phục về tài hiểu biết củaông Halem. Ngọc Lam hỏi thêm:

-Vậy tạisao ông gọi con là con của Hỏa Thiên Phụng?

Ông Halem nhếch mép cười, thế rồiông đáp:

-Chắchẳn con cũng còn nhớ mang máng ông nội con, thầy Mạnh mộc phù thủy, thường nóivới con rằng con là đứa con mà ông trời ban cho đúng không nào?

Ngọc Lam khẽ đáp:

-Dạ.

Ông Halem nói tiếp:

-Con quảđúng là đứa con mà ông trời ban cho dòng họ nhà con, vì người nhà con nói chocùng cũng hành thiện tích đức. Nói về nhà con, tuy là bây giờ đang gặp hoạn nạnnhưng đó là về vấn đề người nhà con đã can thiệp quá nhiều vào luật nhân quả.Tuy nói là tích đức thì vẫn được thưởng, nhưng tội thì vẫn phải chịu phạt màthôi. Con có biết là phải hành thiện tích đức tới cỡ nào thì người nhà con mớicó được con không? Chỉ tiếc rằng ông nội con đã nhìn lầm, con không phải là concủa mộc thiên lân mà là con của hỏa thiên phụng thôi.

Ngọc Lam nói giọng có hơi buồn bã:

-Như vậythì có ích gì chứ?

Ông Halem đổi giọng:

-Con đừngbao giờ tự coi thường bản thân mình và sức mạnh tiềm ẩn mà con đang có. Sở dĩbây giờ con chưa nhận thức được sức mạnh tiềm ẩn là vì con chưa giác ngộ, điềuthứ hai là con còn quá u mê và chưa được đánh thức. Đường học hành của con vôcùng chắc trở, vì con sinh ra không phải để am hiểu về kiến thức của người trầnthế, mà là con sẽ am hiểu về tâm linh và mở rộng kiến thức về đạo lý của cuộc sống.Với đôi tay khéo léo của con, con sẽ ban phát niềm tin và an lành đên cho conngười. Điều con cần làm nhất bây giờ là phải vượt qua, vượt qua được cái thờiđiểm khó khăn này, phải vững lòng con ạ.

Ngọc Lam càng nghe ông Halem nóithì càng cảm thấy tuyệt vọng, cô thở dài nói giọng ngao ngán:

-Nhưngcon thì làm được gì chứ khi mà bản thân mạng sống của con còn không giữ nổi?

Ông Halem nói giọng quyết tâm:

-Hãy tinở bản thân con ạ, con sẽ làm được nếu thực sự trong lòng con muốn. Mọi việc đềuở bản thân con, ta sẽ giúp con. Nhưng trước hết ta muốn nói rõ với con một điều,con là hiện thân, là con của Hỏa Thiên Phụng. Thế cho nên con không thể học mộcphép được, con phải học hỏa phép, và ta hứa ta sẽ giúp đỡ con hết cách có thể.

Ngọc Lam càng nghe ông Halem nóithì cô còn càng có một chút tự tin hơn. Thế nhưng chợt trong đầu Ngọc Lam lóelên một tia suy nghĩ, ông nội cô thường căn dặn rằng với những tên thầy tà caotay phải cẩn thận, vì người ta mà có cách giúp được mình thì chắc chắn có cáchhại mình. Ngọc Lam vốn là một cô gái thẳng tính, cô nói:

-Thứ lỗicho con nhưng có vẻ như ông là người biết khá nhiều, hay nói cách khác có vẻnhư ông là một ông thầy cao tay. Ông mạn phép cho con hỏi ông là ai? Và bức tượngmà người con gái kia đang ngồi thiền đằng trước là mô phỏng ai?

Ông Halem vẫn ngồi im lặng lắngnghe Ngọc Lam nói mà mỉm cười. Ngọc Lam sợ rằng mình mạo phạm người tốt, vì sâuthẳm trong thâm tâm như có điều gì đó mách bảo cô rằng ông Halem là người tốt,phải chăng chính là cái cảm giác thư thái an nhàn mà cô cảm nhận được khi bướcvào đây? Ngọc Lam vội nói thêm:

-Nếucon mà lỡ mạo phạm tới ông thì ông cho con xin lỗi, con thực sự chỉ tò mò quámà thôi chứ tuyệt đối không có ý…

Ông Halem cắt ngang lời:

-Khôngsao con ạ, ta biết trong đầu con đang rối bời chuyện gia đình, ta không tráchcon đâu. Bức tượng mà Liên đang ngồi thiền trước mặt kia là tượng của Thiện TaiThánh và Khắc Tử Lão đó.

Ngọc Lam nghe hai cái tên thì càngcảm thấy lạ lẫm vô cùng, chưa kịp hỏi thì ông Halem đã quay đầu về phía Liên gọi:

-Liênra đây thầy bảo.

Liên ghe tiếng ông Halem gọi thì mởmắt đứng dậy từ từ ngồi xuống cạnh ông ta. Ngay khi Liên vừa đứng dậy thì mùihương thơm hoa sen cũng như biến mất. Ông Halem cầm lấy tay Liên nói:

-Liênđây chính là hiện thân của một bông hoa sen dưới tọa Phật Tổ đó con.

Ngọc Lam nhìn Liên mà không nói lênlời, thế nhưng rồi cô quay ra hỏi ông Halem:

-Thứ lỗicho con hỏi cái này trước, Thiện Tai Thánh là ai? Và Khắc Tử Lão là ại ạ?