Truyện Kinh Dị – Số Kiếp

Chương 13: Tượng Sống.

Sáng sớm hôm đó, NgọcLam cùng với ông Halem và Liên thuê một chiếc xe taxi đi tới Phủ Lý để gặp cáingười mà ông Halem hứa rằng Ngọc Lam sẽ rất bất ngờ. Chiếc taxi dừng trước cửamột tiệm làm tượng khá lớn trong vùng. Sau khi giả tiền taxi xong, Ngọc Lam vàLiên như lạc vào khu sân trước của nhà, nơi bầy vô số các bức tượng thần thánhvà thú. Ngọc Lam bước từng bước chậm rãi quanh cái sân trước, cô đưa mắt nhìnnhững bức tượng Quan Vũ đứng uy nghiêm lững lững, trong tay là thanh long đao.Thế rồi bên cạnh đó là những bức tượng Phật Tổ và tượng Quan Thế Âm Bồ Tát vớidáng vẻ hiền từ thanh cao với khuông mặt vô cùng phúc hậu và sống động. NgọcLam dừng chân đứng trước một bức tượng kỳ lân bằng đá đen giáng vẻ oai nghiêmhùng dũng. Ngọc Lam đứng đó nhìn chằm chằm vô cái mặt của con kỳ lân này, “thậtlà sống động quá”, Ngọc Lam nghĩ thầm trong đầu. Đứng trước con kỳ lân bằng đáđen này, cô ta có cảm giác như con kỳ lân có thể chồm lấy cô bất cừ lúc nào vậy.Ngọc Lam đưa tay lên vuốt ve đầu con kỳ lân này một cái cảm giác mát lạnh tỏara khắp tay cô. Thế rồi ngay khi cô ta đưa tay ngang qua hai cái lỗ mũi trâu củacon kỳ lân này thì cô rụt tay lại vô người hoảng hốt. “Không thể nào…”, NgọcLam đứng đó run rẩy đưa đôi mắt nhìn con kỳ lân này, rõ ràng lúc nãy khi cô đưatay ra chạm vào cái lỗ mũi trâu của nó thì cô ta cảm nhận được một cái hơi thởnóng phả ra vào tay cô, cứ như thể là con kỳ lân còn đang sống và thở ra cáihơi thở tràn đầy sinh lực vậy. Ngọc Lam định đưa tay ra rờ lại mũi của con kìlân một lận nữa thì bất ngờ tiếng ông Halem gọi lớn:

-NgọcLam…

Ngọc Lam thoáng giật mình, cô rụttay lại quay đầu trả lời và đi lại về phía cửa chính của tiệm.

Từxa xa tiến lại vào gần thì Ngọc Lam có thể nhìn thấy ông Halem và Liên đang đứngđó nói chuyện với một người đàn ông trạc tuổi trung niên, tầm ngoài ba mươi. NgọcLam tiến tới, ông Halem quay qua nói:

-Giớithiệu với con, đây là chú Bảo Thạch.

Ngọc Lam ngoan ngoãn cúi đầu chào,chú Thạch cũng tươi cười chào cô, sau đó chú ta mời cả ba người vô nhà ngồi uốngnước. Ngọc Lam ngồi ở cái bàn nước làm bằng đá, cô đưa mắt nhìn khắp tượng đượcbầy trong nhà, đủ các loài động vật trên đời, thật là đẹp quá. Thế rồi cô hướngmắt để ý tới bộ tượng mười hai con giáp làm bằng đá cẩm thạch xanh sáng bónglung linh. Chú Thạch rót nước trà mời ba người, vừa rót chú vừa nói:

-Đâylà cô bé mà thầy nói với tôi hay sao?

Ông Halem ngồi đó mỉm cười nói:

-Đúngvậy đó.

Chú Thạch đẩy ly nước trà cho từngngười, thế rồi chú ta đẩy ly trà về phía Ngọc Lam mà nói:

-Cháuuống nước đi.

Ngọc Lam khẽ cúi đầu sau đó đưa haitay đón lấy ly trà đó. Chú Thạch ngồi đó ngắm nhìn Ngọc Lam một hồi lâu, NgọcLam ngồi đó để ý thấy ánh mắt của chú Bảo Thạch cứ nhìn mình thì cũng có chút engại mà đỏ mặt. Chú Bảo Thạch thấy vậy mới chẹp miệng mà nói:

-Thậtđúng là tuổi trẻ tài cao, quả nhiên là có thần sắc của thánh thần.

Ngọc Lam càng nghe chú Bảo Thạchnói càng cảm thấy lạ lẫm và không hiểu ý của chú ta là gì. Chú Bảo Thạch nói tiếp:

-Cháucho chú coi thử chân thân của cháu được không?

Ngọc Lam nghe cái câu hỏi này củachú ta thì thấy lạ lắm, cô quay mặt qua bên phía ông Halem khẽ nhìn. Ông Halemdường như có thể cảm nhận được cái sự rụt rè của cô, ông ta nói:

-Con đừnglo, ở đây toàn người nhà, con cứ thể hiện đi.

Ngọc Lam vâng lời, thế rồi cô khẽđưa tay phải lên mặt bàn ngửa ra. Chỉ trong nháy mát, trong lòng bàn tay của côbỗng hiện ra một con chim vành khuyên lửa đỏ rực. Con chim vành khuyên này cứnhảy nhót trong lòng bàn tay cô mà hót tiếng hót rứu rít. Liên nhìn con chimvành khuyên lửa trong tay cô thì thích thú lắm, còn chú Bảo Thạch thì trố mắtra nhìn. Ngọc Lam để cho con chim vành khuyên nhảy nhót hót líu lo một lúc thìcô nắm chặt tay lại, ngay tức thì con chim vành khuyên lửa này tan biến. Chú BảoThạch ngồi đó vỗ tay khen:

-Quảđúng là hiện thân của hỏa phụng thiên, khá, khá lắm.

Ngọc Lam nhìn thấy cái vẻ mặt hồ hứngphấn khởi đó của chú Bảo Thạch thì cô cũng không nhịn được cười. Thế rồi cô hỏi:

-Chúđã biết cháu là hiện thân của hỏa phụng thiên, vậy cháu tin rằng chú cũng phảicó phép thuật, chú có thể cho cháu coi được không?

Chú Bảo Thạch nhìn Ngọc Lam mỉm cườinói:

-Cháuquả là có con mắt tinh đời ha.

Thế rồi chú Bảo Thạch quay mặt vềphía bộ tượng mười hai con giáp đang để trên kệ chỉ tay mà nói:

-Trongbộ tượng kia, cháu thích con nào nhất?

Ngọc Lam nhìn một lúc, thế rồi côchỉ tay nói:

-Cháuthích dần.

Chú Bảo Thạch đứng dậy lấy tượnghình còn hổ đang trèo núi ra để lên bàn nước. Ngọc Lam bây giờ mới có cơ hộinhìn gần, bức tượng dần bé bằng lòng bàn tay này được trạm khắc đẹp quá, rất cóhồn. Chú Bảo Thạch nói:

-Cháunhìn kí nhé.

Nói xong chú ta úp hai tay lên bứctượng dần mấy giây, sau đó thả tay ra. Ngọc Lam ngồi đó nhìn bức tượng chắmchú, lúc đầu thì cô không thấy có gì thay đổi. Bất ngờ, mắt Ngọc Lam như sánglên khi cô có cảm nhận như cô nhìn thấy hai mắt con hổ này chớp lia lịa. Thế rồichỉ mấy giây sau, một lọat tiếng “răng rắc” nứt đá vang lên. Con cọp đá cẩm thạchxanh bỗng quẫy mình nhẩy khỏi chân núi mà đi lòng vòng trên mặt bàn trước sự ngạcnhiên và tràn đầy kinh hãi của Ngọc Lam.

Concon cọp đá này cứ đi vòng quanh trên mặt bàn, thi thoảng nó lại gầm lên nhữngtiếng gầm tí hon nhìn rất đáng yêu. Ông Halem ngồi bên lúc này mới nói:

-Giớithiệu với con, chú Bảo Thạch đây là hiện thân của quy thạch thổ.

Ngọc Lam quay đầu ra nhìn ông Halemvới ánh mắt ngạc nhiên, hóa ra cái người mà ông Halem muốn cho cô gặp mặt lạilà một trong tứ thánh, thổ thánh. Nếu đúng như những gì ông Halem nói, thì thổthánh là người có sức mạnh của đất. Bất kề vùng đất nào mà được ông ta đặt chânlên hay làm phép thì ngay lập tức mảnh đất đó sẽ trở nên mầu mỡ và vững chắc.Điều đặc biệt hơn nữa, tất cả những thú vật được làm nên từ đất nung hay như đáthì thổ thánh có thể hóa cho chúng sống dậy và di chuyển y như là những sinh vậtsống thiệt vậy. Ngoài ra, thổ thần còn có một con thú cưng nữa đó chính là thổquy, một con rùa đất với cái đầu dài y như con rắn mà chúng ta vẫn thấy ngàynay ở các bức tranh treo tường trong bộ tứ linh. Sau khi Ngọc Lam và chú Bảo Thạchbiết được chân thân của nhau thì hai người mừng rỡ lắm, nói chuyện với nhau thoảimái và cởi mở hơn hẳn, cứ như thể là người một nhà vậy. Ngồi tâm sự được mộtlúc, ông Halem mới nói tren vào:

-NgọcLam con, con hãy nói với chú Bảo Thạch về vấn đề tượng đi?

Chú Thạch có hơi lạ lẫm nhìn NgọcLam, bản thân cô lúc này mới như nhớ ra việc đặt mua tượng. Cô thổ lộ luôn:

-Chú à,chẳng là nhà con mới mở một cái điện. Mà như chú biết đấy, chân thân con là hỏaphụng thiên. Nay con muốn đặt một số pho tượng về hòa thẩn và chư phật, liệuchú có thể giúp con không?

Chú Bảo Thạch mỉm cười đáp:

-Con khỏilo, chú sẽ làm cho con một bộ tượng phật, tượng hỏa thần và một số vị thần mặtđỏ khác để con thờ phụng. Ngoài ra chú sẽ khuyến mại cho con thêm bốn con kìlân nữa để trấn điện được không?

Ngọc Lam mỉm cười đáp:

-Vậythì được quá ạ … nhưng mà có đắt tiền không chú?

Nghe Ngọc Lam hỏi câu này, tức thìcả ông Halem và chú Thạch phải phì cười, chú ta nói:

-Con yêmtâm, dù gì cũng là chỗ quen biết. Thêm vào nữa cái việc mà chú làm tượng nàycũng là do ông trời ban cho, nên tuyệt đối không hám lời, chú sẽ cho con biếtgiá cả, còn việc thanh toán, con giả dần dần cũng được mà.

Ngọc Lam ngượng đỏ mặt, cô ta gãitai cám ơn chú Thạch rối rít. Thế rồi chú Thạch quay ra hỏi Ngọc Lam:

-Thếông Halem đã đưa con đi gặp Long và cô Hoa?

Ngọc Lam nghe thấy tên hai ngườinày lạ lẫm quá mới quay ra nhìn ông Halem, bất ngờ ông Halem hằn giọng, thế rồiông nói vẻ mặt nghiêm nghị:

-Códuyên tạo ngộ, chắc chắn sẽ gặp, nhưng còn một vấn đề quan trọng hơn nữa.

Cả chú Thạch và Ngọc Lam nghe thấyđiệu bộ của ông Halem thì hai người như tắt hẳn niềm vui. Ông Halem nói tiếp:

-Nhà củaNgọc Lam đang gặp đại họa, hôm nay tôi đích thân dẫn cháu nó tới đây là muốnxin cậu mấy bức tượng binh lính nhà Trần về để trấn nhà cho Ngọc Lam.

Ngọc Lam nghe đến đây thì cô bất ngờlắm, “không lẽ nào ông Halem cũng biết được việc nhà cô sẽ gặp ba cái đại họa?”Ngọc Lam thầm nghĩ. Về phần chú Thạch, nghe thấy ông Halem nhắc tới việc xin tượngbinh lính nhà Trần thì chú ta có hơi sợ hãi mà lấm tấm mồ hôi trên trán, da gà ởhai cánh tay chú như từ từ dựng đứng. Chú ta có phần sợ hãi cũng đúng thôi, vìtượng ai chứ riêng tượng binh lính nhà Trần là rất thiêng, từ xưa đã từng có nhữngcâu truyện nói về việc nhà Trần chống trọi lại với quỷ dữ, cho dù thời đài nhàTrần đã qua, tuy nhiên vong linh của binh lính, tướng lãnh hay như vua chúa đờiTrần vẫn còn sống mãi và nghe đâu họ vẫn đang chiến đấu với quỷ dữ ở một thế giớinào đó. Chú Thạch nói giọng có hơi e ngại:

-Tôi hỏicái này thầy đừng nghĩ tôi gì, nhưng nhà cháu nó gặp vấn đề gì mà phải cần tớitận binh lính nhàTrần để iểm nhà?

Ông Halem nói:

-Nếutôi đã mạn phép xin cậu tượng binh lính nhà Trần, thì chắc hẳn cậu cũng phải hiểunhà của Ngọc Lam đang đối đầu với ai rồi chứ?

Chú Bảo Thạch thở dài đáp:

-Thôi đượcrồi thầy và mọi người đi theo tôi.

Nói rồi chú Bảo Thách đứng dậy đưacả hai người đi xuống một căn hầm ở dưới đất đằng ngoài sân sau.

Vừađặt chân xuông đấy, Ngọc Lam dường như có thể cảm nhận thấy nhiệt độ giảm độtngột khiến cho cô lạnh run người. Chú Bảo Thạch với tay bật công tắc đèn, ngaylập tức hiện ra là cỡ tầm mười bức tượng cao được phủ vải cẩn thận ở dưới hầm.Chú Thạch tiến tới một bức tượng, chú ta chắp tay lạy, sau đó thay vì giật mạnhtấm vài che trên tượng, chú ta từ từ dùng hai tay kéo nhẹ tấm vải xuống, để lộra bức tượng một dũng sĩ thời nhà Trần trên mình là bộ áo giáp uy nghiêm, bênhông đeo gươm dài và tay thì lăm lăm ngọn giáo. Ngọc Lam nhìn bức tượng này màcô như bị hớp hồn, thật là hùng dũng, thật là oai nghiêm quá. Chú Bảo Thạchquay ra nhìn Ngọc Lam, ông Halem và Liên nói:

-Đây làtượng của cảnh vệ nhà Trần, thầy tính coi nhà Ngọc Lam cần bao nhiều lính?

Ông Halem đưa tay lên bấm một lúc,thế rồi ông nói:

-Năm tượnglà đủ rồi.

Chú Bảo Thạch hỏi tiếp:

-Bao giờthì chuyển đến nhà?

Ông Halem nói luôn:

-Tốinay luôn đi.

Cả Ngọc Lam và chú Thạch nghe thấyông Halem nói vậy thì hết cả hồn, “Không lẽ nào tối nay nhà mình gặp đại họa?”,Ngọc Lam nghĩ thầm. Chú Thạch nói:

-Nhưnggiờ đã đầu chiều rồi, sợ phải đêm mới đến được.

Ông Halem nói:

-Cứungười là quan trọng, mong cậu cố giùm.

Ngọc Lam càng nghe ông Halem nóithì càng sợ hãi và lo lắng hơn. Sau khi xin địa chỉ nhà của Ngọc Lam xong, chúThạch tức tốc gọi cho thằng con mình để đánh xe về trở tượng đi, còn ba ngườiNgọc Lam, ông Halem và Liên thì cáo biệt và lên taxi ra về. Trên xe Ngọc Lam lolắng lắm, cô gặng hỏi ông Halem:

-Ông ơi,liệu nhà con đêm nay sẽ gặp tai họa ra sao ạ?

Ông Halem lần tay nắm chắc lấy tayNgọc Lam, ông nói:

-Con ngheta nói, đây là cái nghiệp mà nhà con phải trải qua. Đừng nói bố mẹ con trốn đihay đánh động gì cho nhà con biết. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, con sẽ lođược mà, nên nhớ con là hỏa phụng thiên.

Ngọc Lam nghe ông Halem nói vậy, côvẫn còn lắp bắp:

-Nhưng… nhưng mà …

Ông Halem nắm chặt lấy tay Ngọc Lamnói giọng cương quyết:

-Nghelời ta, hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, nếu con còn muốn cả nhà con sốngsót hiểu chưa!

Ngọc Lam cúi đầu khẽ nói:

-Dạ.
Tốihôm đó, cả nhà Ngọc Lam đang ngồi ăn cơm ngon lành, chỉ riêng có Ngọc Lam là cứbồn chồn trong lòng ăn cơm không vô. Mẹ cô nhìn thấy con gái mình vẻ mặt thấtthần thì bác ta hỏi:

-Con làmsao thế?

Ngọc Lam thấy mẹ mình như để ý cô mớigiả vờ cười nói:

-Dạcon không sao ạ.

Thế rồi cô giả vờ lùa cơm ăn. Bố NgọcLam lúc này mới nói:

-Bố vàmẹ đã bàn nhau, thấy con giỏi về thiết kế quần áo và may vá, nên bố mẹ tính mởcho con một cửa hàng quần áo, con đồng ý không?

Ngọc Lam nghe đến đây thì nói:

-Dạ,nhưng bố mẹ có tiền không ạ? Mở cửa hàng quần áo bây giờ đắt lắm.

Mẹ Ngọc Lam nói:

-Mẹ cóngười quen cho thuê cửa hàng giá rẻ ở phố Hội Vũ, có gì bố mẹ sẽ vay tiền mởcho con.

Ngọc Lam nghe đến đây, cô cúi đầunước mắt lưng tròng cảm động nói:

-Con cámơn bố mẹ.

Lúcnày chú ba của Ngọc Lam mới đi làm về vừa rẽ vô đến cái ngõ thì bất ngờ từ đằngsau là độ năm chiếc xe Sh đi sát vào chú ta. Một thanh niên trọc đầu chỉ taynói:

-Thằngnày là người nhà nó.

Vừa nói dứt câu, chú hai của NgọcLam chưa hiểu gì thì một chiếc Sh khác chạy lên ngang hàng, tên này rút từtrong báo quận ra một con phóng dài, ở trên có khắc sơn đen nét vẽ loằng ngoằng.Tên đầu trọc này chém mạnh khiến chú hai đứt luôn cánh tay phải, cả người và xeđổ ra mặt đất. Chú hai chưa kịp kêu lên thì hai chiếc xe Sh đi ngang hàng dừnglại, hai tên đằng sau bước xuống rút phóng chém lia lịa vào người chú, chẳng mấychốc mà chú hai của Ngọc Lam đã chết ngay tại chỗ. Người dân trong ngõ thấy vậythì sợ hãi chạy nép vô nhà. Xử xong chú hai, hai tên này lại leo lên xe và haichiếc Sh lại nối đuôi ba chiếc xe Sh khác tiến thẳng tới nhà Ngọc Lam. Năm chiếcSh thì dừng lại trước cửa, năm tên ngồi sau, mỗi thằng một con phóng hùng hộlao thẳng vào sân, sau đó năm chiếc xe Sh vọt đi luôn. Chú ba đang đứng ngoàisân thấy mấy thằng đầu trọc lao vào sân hùng hổ tay cầm dao thì chú đã cóthoáng chột dạ. Ai ngờ chúng nó vừa tới chỗ chú ba chưa nói chưa rằng nó chémcho chú ba một nhát ngang người. Máu chảy đầm đìa, chú ba gặng chạy lao thẳngvào nhà của Ngọc Lam. Cả nhà Ngọc Lam thấy chú ba lao vào nhà, trên người làmáu me be bét thì hốt hoảng vô cùng. Cả bọn năm thằng sộc vào nhà, bố Ngọc Lamđỡ người em mình, bác ta nhìn bọn này thì như nhận ra ngay, bác ta hét lớn:

-Tôi đãgiả hết nợ nần, các người còn muốn gì?!

Một tên giơ phóng lên hét lớn:

-Đây khôngcòn là vấn đề tiền nong nữa rồi!

Nói rồi hắn chém mạnh một phát khiếncho bố của Ngọc Lam đang đỡ chú ba không kịp né nên nhát dao đó chém mạnh vàotay bố của cô và vào người chú ba. Cả bốn tên kia nhất lọat lao vào định lùa cảhai mẹ con Ngọc Lam thì cô nghiến răng vung tay mạnh. Một con chim lửa vút xuấthiện hất văng cả bốn thằng ra sân ngã lăn cu đơ. Thằng chém bố Ngọc Lam lúc nàymới quay lại nói:

-Hóa ralà máy.

Thế rồi hắn cầm dao lao tới, nào ngờcon cọp lửa ở đâu hiện ra chồm lấy tên này lôi hắn ra sân. Thằng này cứ thế cốchống cự với con cọp lửa, mấy thằng đàn em lúc này mới hấp tấp dứng dậy, chúngcầm dao chém mạnh vào thân con cọp lửa. Con cọp lửa như bị chém làm cho đau đớn,tức thì nó cũng buông thằng này ra. Chả mấy chốc mà cả năm thằng cầm phóng đãquây lấy con cọp lửa. Bố mẹ Ngọc Lam đứng đó nhìn thì tuyệt đối không thấy concọp lửa, chỉ thấy năm thằng đang đứng quây vòng tròn. Tức thì Bố Ngọc lam quát:

-Còn khôngmau gọi công an!

Tức thì mẹ Ngọc lam lao ra bàn điệnthoại, còn bố Ngọc Lam dù bị chém vẫn cố đỡ lấy chú ba. Ngọc Lam đứng đó nhìn cảnhcon cọp lửa thì cô e ngại rằng nó sẽ lâm nguy. Tức thì cô đưa hai tay ra trướcmặt, Ngọc Lam nghiến răng vận lực, hai mắt cô bỗng bốc lửa, cả hai tay cũngngùn ngụt lửa đỏ. Hai cọp lửa khác hiện ra lao vào giải cứu cho con cọp kia. NgọcLan đứng đó hét lớn:

-Lũchúng mày sẽ chết ở đây!

Tức thì cả sân nhà Ngọc Lam diễn racảnh tượng hỗn loạn mà chỉ có cô nhìn được, ba con cọp lửa quần nhau với năm thằngđầu gấu. Bọn đầu gấu này bây giờ toàn thân, ngay cả vùng mặt gân đen nổi lênchi chit. Chúng nó cầm phóng chém mạnh vào mặt mấy con cọp lửa, còn mấy con cọpnày thì hết lấy chân tát vào người xong lại chồm lên chúng.

Đanglúc gay cấn, một thằng đầu trọc như nhận ra Ngọc Lam đứng đó điều khiển mấy concọp lửa thì nó lao tới cầm phóng chém ngang người cô. May mà Ngọc Lam dùng haitay bốc lửa đỡ kịp lưỡi phóng. Ngọc Lam gồng mình, lưỡi phóng sắc cửa vô tay côkhiến cho máu chảy ra. Bây giờ thì Ngọc Lam đã nhìn rõ mặt tên đầu gấu này, gânđen không chỉ nổi khắp cổ và mặt, mà trong lòng trắng của hắn cũng có gân đen,nhìn thật đáng sợ. Tên đầu gấu này giằng lưỡi phóng ra thì Ngọc Lam cũng ngã xuốngđất. Ngay khi cô vừa ngã, phượng hoàng lửa hiện ra dùng hai cánh che lấy thâncô, tên đầu trọc kia thì mặc sức chém vào hai cánh của con phượng hoàng lửa khiếncho lửa bắn văng ra tung tóe. Ngọc Lam nhìn sắc mặc của con phụng hoàng lửa thìcô biết nó đau đơn đớn lắm, nhưng vẫn nhất quyết không buông cánh ra mà quyết bảovệ cho cô. Ngay trong khi tình thế nguy ngập, bất ngờ bên tai Ngọc Lam là tiếngrầm rầm đến rung cả mặt đất. Thế rồi một tiếng xé gió “vút” phát ra, chỉ trongtích tắc, một chiếc giáo bằng đồng đen đã đâm xuyên người tên đầu trọc. từ chỗvết thương máu đen rỉ ra, thế rồi hắn đổ gục người xuống đất. Ngọc Lam hướng mắtra ngoài cửa thì cô kinh hãi hơn nữa, đứng ở cửa nhà Ngọc Lam chính là nắm bứctượng lính cảnh vệ đời Trần bằng đồng đen đang cử động y như người sống vậy.