Trò Đời – Truyện Người Lớn Siêu Hay

Phần 4: Câu chuyện mùa thu
Từ cái ngày ông cụ chuyển lên sống cùng cả nhà Linh, mình và nàng cũng ít khi gặp mặt nhau. Một phần do cuộc sống sinh viên tất bật và một phần cũng vì bản thân mình lúc ấy đang muốn giành thời gian để khám phá và tìm kiếm những mối quan hệ mới với mấy cô bạn cùng đại học. Lần đầu tiên mình gặp lại nàng là khoảng một tháng sau khi nhập học. Mấy hôm đấy, máy tính nhà nàng bị hỏng nên nàng có nhờ mình qua xem giúp. Lâu rồi không được gặp lại cô bạn thân nên mình cũng nhanh chóng nhận lời, tranh thủ dịp này hỏi han xem cuộc sống của nàng sau khi lên đại học có gì mới không. Mình hẹn nàng tầm 4h chiều thứ 7 mình sẽ qua giúp nàng sửa lại máy tính nhưng lại bất ngờ có việc đột xuất vào 3h chiều nên chiều hôm ý, mình đã đến nhà nàng sớm hơn 2 tiếng đồng hồ mà quên không báo trước cho nàng.
Đó là một buổi chiều giữa tháng mười, trời đã chuyển sang thu, thời tiết đã không còn oi ả như hồi hè nữa mà râm mát hơn. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ đẩy những chiếc là vàng rụng lăn chầm chậm dưới đất khiến khung cảnh thật thanh bình. Có chút gì đó lãng mạng. Bước thật nhanh đến nhà nàng, mình bấm chuông cửa với một tâm trạng nửa hào hứng nửa hồi hộp. Đã 1 tháng rưỡi kể từ lần cuối mình gặp Linh. Cái lần gặp cuối đó, cũng là cái lần mà Linh trao cho mình lá thư “Lord of Friendzone” oan nghiệt ấy. Ngày ấy, vừa nhận được tin báo đỗ đại học của một trường nhóm TOP, sự sĩ diện và kiêu hãnh của một thằng con trai mới lớn bị lá thư đó làm tổn thương. Mình giận nàng nên trong suốt thời gian từ hôm ấy cho đến ngày nhập học mình không gặp lại Linh, cũng chẳng nhắn tin với nàng nữa. Chỉ sau khi đi học được khoảng hơn nửa tháng, mình mới nhắn tin lại với Linh và hai đứa cũng nhanh chóng làm lành lại với nhau. Lần này được gặp lại nàng, trong lòng mình rộn lên một cảm giác hào hứng khó diễn tả.
Gần hai phút sau khi bấm chuông cửa, vẫn chưa thấy có ai ra mở cổng. Đoán chắc do mình đến sớm hơn dự kiến nên có thể đúng lúc nàng ngủ trưa, giờ chắc mới đang dậy chỉnh trang lại quần áo. Mình bấm thêm một lượt chuông nữa rồi kiên nhẫn chờ đợi. Ánh sáng le lói hắt qua cánh cửa kính nhà nàng báo cho mình biết có ai đó đang xem TV ở phòng khách. Chắc là ông cụ nhà nàng. Nghe nàng kể ông nội nàng rất gia trưởng nên mình đoán chắc ông cụ biết có người gọi cổng nhưng để kệ cho nàng tự ra mở cửa. Sự im lặng tỏa ra từ bên trong căn nhà làm mình thấy khó chịu. Gần 5 phút sau, tiếng lạch cạch từ cánh cửa gỗ mới phát ra khiến lòng mình hào hứng trở lại. Cánh cửa từ từ hé mở và Linh bước ra nhìn mình mỉm cười. Nụ cười của nàng vẫn thật đẹp nhưng cũng có một chút gì đó kỳ lạ, gượng gạo. Trái ngược với suy nghĩ của mình rằng Linh sẽ bước ra đón mình với một bộ trạng thái hoàn mỹ, chỉnh chu như cái tính cách của nàng, Linh ăn mặc khá đơn giản và có phần xộc xệch. Gương mặt đỏ ửng, mướt mồ hôi, mái tóc hơi rối vừa được vuốt lại bằng tay, chiếc áo ba lỗ màu hồng cùng với chiếc quần đùi thể thao ngắn cũn bó sát lấy người nàng khoe cặp đùi trắng muốt dài miên man khiến nàng vừa có vẻ lôi thôi nhưng cũng lại tràn đầy khiêu gợi. Vừa bước ra cổng vừa cột vội lại mái tóc cho gọn, nàng cố chào mình thật tự nhiên những vẫn không dấu được hơi thở hổn hển và cơ thể nhễ nhại mồ hôi của nàng.
Sau một tháng rưỡi không gặp lại, thân hình nàng thay đổi nhiều đến đáng ngạc nhiên. Cặp vú nở nang độn lên như muốn giật bung chiếc áo lót, vùng hông eo ót không chút mỡ thừa tôn lên vẻ nảy nở của hai bờ mông căng đét trong chiếc quần đùi bó chặt khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng chỉ muốn ôm lấy mà nắn bóp. Làn da trắng ngày càng mịn màng và mùi mồ hôi tỏa ra từ người nàng quyện với mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm thật khiến cho người ta cảm thấy kích thích. Cố lấy lại bình tĩnh, mình hỏi nàng:
– Linh đang làm gì mà mãi mới ra mở cổng vậy? Mà sao mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế?
– À, Linh đang tập thể dục ở tầng thượng ý mà… xin lỗi Q nhé. – nàng trả lời một cách vội vàng.
Nghe nàng nói vậy, mình cũng không hỏi gì thêm mặc dù vẫn hơi thắc mắc việc nàng vẫn tập thể dục vào lúc 2h chiều. Nhưng nhìn qua cơ thể nuột nà của Linh, mình cũng đoán để có được thân hình như vậy, Linh chắc phải tập luyện nhiều lắm, cuộc sống sinh viên thoải mái hơn có lẽ cũng khiến cơ thể nàng phát triển nảy nở nhanh vậy. Thực sự lúc ấy, mình không hề nghĩ rằng, để có được cơ thể khiêu gợi chết người kia của nàng là công sức suốt gần hai tháng qua nàng được ông cụ truyền “lộc” cho đều đặn. Gái mới lớn có hơi đàn ông vào thì không khác gì nụ hoa đang hé mở bỗng gặp mưa xuân, cứ thế mà đua nhau nở rực rỡ.
Bước theo nàng vào trong nhà, phòng khách không có ai dù trên màn hình TV vẫn đang chiếu chương trình “Thế giới động vật”. Có lẽ là về cuộc sống của một bầy khỉ đột vì trên màn hình lúc này, đập vào mắt hai đứa là cảnh tượng một con khỉ đột đực to lớn đang giữ chặt một con khỉ đột cái chỉ lớn bằng một nửa nó từ phía sau mà nhấp hùng hục trong tiếng rú rợn người của hai sinh vật đang cuồng loạn trong mùa giao phối. Liếc thấy cảnh tượng trên màn hình, Linh giật mình vội vớ lấy chiếc điều khiển TV mà tắt vội đi, mặt đỏ bừng ngượng nghịu. Mình thấy hơi lạ vì hồi còn đi học mình với nàng hay cùng nhau xem lén phim sex ở nhà nàng suốt mà có bao giờ thấy ngại đâu, vậy mà giờ chỉ là cái cảnh thú vật giao phối trong chương trình thế giới động vật lại khiến nàng ngượng. Dù vậy, mình cũng chỉ nhìn nàng bật cười chứ không nói gì.
Lúc đi lên cầu thang, liếc nhìn qua cánh cửa khép hờ của phòng ông cụ, mình thấy ông cụ đang cởi trần ngồi trên giường và quay mặt vào trong. Dù không nhìn rõ, nhưng mình vẫn có thể thấy tấm lưng trần vạm vỡ và bóng loáng mồ hôi của ông cụ. Lạ là hôm nay thời tiết khá mát mẻ, trong phòng lúc ấy cũng có quạt mà ông cụ chẳng thèm bật, cứ ngồi thừ ra như thế để mặc cho mồ hôi đang nhỏ tòng tòng xuống chiếu. Mình lên tiếng chào ông cụ nhưng ông cụ không trả lời, cứ ngồi quay mặt vào trong mà thở phì phì. Chẳng biết nói gì thêm, mình bước vội theo nàng lên tầng để vào phòng nàng.
Mặc dù không phải lần đầu gặp ông cụ, nhưng mình vẫn không quen được cái thái độ lầm lì của ông cụ. Ngay từ khi mình còn nhỏ, ông cụ đã tỏ rõ thái độ mỗi khi bắt gặp mình đến nhà nàng chơi. Mà không chỉ mình, ông cụ luôn tỏ vẻ khó chịu đối với mọi thằng con trai xung quanh Linh. Ngồi loay hoay kiểm tra xem máy tính của nàng trục trặc chỗ nào trong khi Linh nằm dài trên giường quan sát mình đầy vẻ mệt mỏi. Thỉnh thoảng mình lại liếc trộm cơ thể căng tràn nhựa sống và mời gọi của nàng trong khi hai đứa tán dóc với nhau mấy chuyện vu vơ.
Screenshot_20190624-1158282.png
(Ảnh chỉ mang tính chất minh họa)​
Tranh thủ lúc nàng không để ý, mình với tay vuốt nhẹ lên cặp đùi mướt mồ hôi của Linh. Giật mình, nàng vội ngồi dậy và lùi lại. Ôm lấy chiếc gối đặt lên đùi, Linh nhìn mình cắn môi như muốn nói điều gì đó. Đúng lúc đấy thì có tiếng “CHOANG…” như tiếng cốc vỡ ở dưới nhà. Nghe thấy vậy, Linh liền đứng dậy và nói:
– Chắc là ông nội Linh lại làm vỡ cốc chén dưới nhà rồi. Linh xuống dọn dẹp chút xít, Q cứ kiểm tra hộ Linh xem máy tính hỏng ở đâu nha.
Nói xong nàng lon ton chạy xuống nhà để mình lại một mình với chiếc máy tính. Chán nản, mình ngồi kiểm tra chiếc máy tính tiện thể lục lọi xem trong máy có gì hay ho không. Mải mê kiểm tra từng file một, mình nhìn lại đồng hồ thì nhận ra từ lúc Linh xuống nhà đã gần 15 phút chưa thấy nàng lên. Uể oải đứng dậy bước ra cửa phòng nàng ghé tai xuống nhà nghe ngóng. Bên dưới tầng im lặng một cách kỳ lạ. Mình gọi Linh nhưng không thấy tiếng trả lời mà chỉ nghe thấy tiềng lục đục bỗng nhiên phát ra khá to từ phòng ông cụ. Thấy lạ, mình định bước xuống nhà thì bỗng nhiên tiếng chuông từ chiếc điện thoại của mình đang đặt trên bàn máy tính reo lên. Quay trở vào để xem ai đang gọi, là cuộc gọi đến của Linh. Tò mò không hiểu cô nàng đang ở dưới nhà thì chỉ cần nói vọng lên là được rồi, việc gì phải gọi điện mình liền nghe máy. Từ đầu bên kia, giọng Linh có vẻ ngắt quãng và hổn hển, nàng bảo mình chờ nàng chút xíu nàng sẽ lên ngay. Mình cúp máy vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Linh đã bước từ ngoài của phòng vào, hơi thở hổn hển, người nhễ nhại mồ hôi, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ hơi ngấn nước.
– Có chuyện gì mà Linh ở dưới đó lâu vậy? Mà từ dưới nhà lên trên nhà thì sao phải gọi điện làm gì cho tốn tiền.
– À, ông Linh làm đổ bát cháo… Linh phải ở dưới dọn đám cháo dưới đất nên hơi lâu… Linh phải gọi điện thoại chứ không dám nói to vì sợ làm phiền ông nội nghỉ… Không sao đâu Q. Thế Q gọi Linh lên có chuyện gì vậy?
– Q kiểm tra máy cho Linh xong rồi, giờ phải cài lại máy. Linh xem trong ổ C có file nào quan trọng cần giữ thì chỉ cho Q để chuyển sang ổ E kẻo cài xong lại mất.
Nghe vậy, Linh liền đến ngồi cạnh mình và mở từng file nhờ mình chuyển hộ. Được ngồi sát gần nàng, mình mới để ý thấy trên cổ và ngực Linh có mấy vết xước và vài vết thâm như dấu vết bị người ta hôn mút. Quay mắt nhìn vào màn hình giả vờ như chăm chú. Mình hỏi Linh:
– Đi học được một tháng rồi, thế Linh có quen anh nào mới ở trường không?
– À, bạn mới thì Linh quen hết cả lớp rồi. Mọi người cũng dễ gần…
– Không, ý Q là “bạn trai” ý. Linh đã có anh chàng nào mới ở trường chưa?
Linh quay lại nhìn mình cùng lúc mình cũng quay sang nhìn nàng. Có vè nàng đã kịp nhận ra ánh mắt mình liếc qua vùng cổ và ngực nàng. Đưa tay lên che mấy vết thâm trên ngực và cổ, Linh quay mặt đi không nhìn vào mắt mình:
– Thì vẫn như hồi cấp 3 thôi, nhưng mà giờ lớn hơn nên cũng khác…
Câu trả lời nửa chừng bâng quơ này thật khiến cho con người ta bối rối vì muốn hiểu như thế nào tùy tâm trạng của người nghe mà suy luận. Lúc ấy, mình nghĩ chắc là Linh đã có người yêu mới vì hồi cấp 3 nàng thay bạn trai như thay áo. Nhưng “lớn hơn nên cũng khác” ở đây có lẽ là nàng đã không còn tỏ ra giữ kẽ như với mấy anh chàng hồi cấp 3 nữa. Nếu hồi cấp 3 nàng chỉ cho mấy cậu mọt sách kia nắm tay thì giờ có lẽ nàng đã thoải mái hơn với anh chàng người yêu mới, có lẽ không chỉ dừng lại ở hôn hít…
Hai đứa ngồi im lặng một lúc không nói thêm câu nào. Bỗng có tiếng ông cụ gọi nàng xuống nhà. Linh nói vọng xuống kêu ông cụ chờ nàng chút khi nào xong việc thì nào sẽ giúp ông cụ nhưng tiếng ông cụ gọi lại càng gắt hơn. Có vẻ bực tức, Linh quay sang nói với mình:
– Ông nội Linh đang ốm nên khó tính khó nết lắm, Q cứ ở trên này cài lại máy giúp Linh nhé, Linh xuống xem ông Linh cần gì xong lên ngay.
Nàng đứng dậy và bước nhanh xuống nhà. Một lần nữa, mình lại ngồi một mình với cái máy tính đang cài đặt lại. Chẳng biết làm gì để giết thời gian, mình mở tủ quần áo của nàng ra để xem có gì hay ho không. Bên trong có khá nhiều đồ lót mới, hầu hết là đồ lót ren có thể nhìn xuyên thấu, thậm chí có cả quần lọt khe, thứ mà mình chưa từng thấy nàng mặc hồi còn học cấp 3. Có lẽ nàng mới mua chúng sau khi vào đại học. Nhưng mà nàng lấy đâu ra tiền để mà mua nhiều như thế? Chẳng nhẽ là gã người yêu mới của nàng tặng? Nghĩ vậy, trong lòng mình dâng lên một cơn ghen thầm với kẻ may mắn kia. Nhớ lại thân hình nuột nà của Linh, tưởng tượng cảnh nàng mặc đám đồ lót mỏng manh khiêu gợi này khiến con cu của mình tự động cương lên bứt rứt. Tiếng điện thoại reo lên, lại là Linh gọi:
– Q à, chắc phải mất một lúc nữa Linh mới xong việc. Thế cài lại máy có lâu không Q?
– Chắc khoảng 15-20 phút.
– Vậy ha. Chắc tầm đó Linh cũng mới xong việc. Q cứ cài lại máy giúp Linh nhé, khi nào xong việc Linh lên ngay.
Nghe nàng nói vậy, mình đoàn chắc cô nàng sẽ ở dưới nhà một lúc lâu đây. Cầm chiếc quần lót ren trên tay, mùi thơm từ chiếc quần phả vào mũi mình thật kích thích. Đã gần 3 tháng kể từ cái lần mình được làm tình với nàng, cảm giác lần đầu được quan hệ cùng với một người con gái khiến mình ghi nhớ đến ám ảnh và chỉ ước lại được một lần nữa được cùng nàng ân ái đến kiệt sức. Nằm lên giường của nàng, áp chặt chiếc quần lót lên mũi để hít lấy mùi hương thơm dịu và kéo con cu ra sóc cật lực. Trong đầu mình tưởng tượng ra cảnh nàng mặc bộ đồ lót này run rẩy trong vòng tay một gã đàn ông nào đó, chiếc quần lót này là mảnh vải cuối cùng trên người nàng, rồi cũng sẽ bị lột ra, phơi bày cơ thể trần truồng đẹp đẽ, khiêu gợi của nàng trước ánh măt thèm thuộc của gã đó. Và gương mặt xinh xắn của nàng đang nhăn nhó, rên xiết, quằn quại bên dưới tấm thân phàm tục với con cu bẩn thỉu đang điên cuồng đâm chọc vào trong lỗ bím khít rịt của nàng.
Screenshot_20190624-1220092.md.png
(Ảnh chỉ mang tính chất minh họa)​
Càng tưởng tượng ra những cảnh đó, cảm xúc của mình càng trở nên mãnh liệt. Cơn ghen, sự tức giận, mong muốn chiếm hữu, cảm giác bất lực, sự ham muốn, kích thích… khiến mình gồng cứng người ngồi dậy mà bắn từng tia tinh dịch xuống nền đất.
Thả người nằm phịch xuống giường, mình thở dốc chán nản. Sau cơn cực khoái là cảm giác trống trải như vừa rơi xuống hố sâu vô tận. Gác tay lên trán rồi ngẩng đầu nhìn con cu mềm xìu sau khi được xuất tinh, mình cười chua chát tự hỏi bản thân vừa làm cái gì vậy? Người con gái đó từng là của mình, vui buồn cùng mình, cùng phấn khích mỗi khi lén bố mẹ khám phá về cơ thể của nhau những ngày mới bước vào dậy thì, nhưng giờ tất cả những gì mà mình có thể làm… là thủ dâm với một cái quần lót. Uể oải ngồi dậy, mình cất vội đám đồ lót của nàng vào trong tủ và lấy giấy lau sạch đám tinh dịch dưới nền nhà rồi ngồi lên ghế nhìn vào máy tính như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mình ngồi được vài phút thì máy tính cũng cài lại xong. Ngồi đợi thêm 5 phút nữa vẫn chưa thấy nàng lên. Tính ra kể từ lúc Linh xuống nhà đến giờ cũng được khoảng 20 phút. Nhìn vào đồng hồ đã 2h45, mình phải về để còn chuẩn bị đi có việc. Nhấc máy điện thoại gọi cho nàng nhưng không thấy nghe máy. Mình đành đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi bước xuống nhà. Vừa bước xuống cầu thang, mình gọi:
– Linh ơi, chắc Q phải về trước để còn đi có việc…
Chưa dứt câu thì cánh cửa nhà vệ sinh dưới gầm cầu thang bật mở. Linh bước từ trong nhà vệ sinh ra, mồ hôi nhễ nhại, mái tóc lúc trước được buộc vào thì giờ buông xõa, ướt nhẹp, bết lại hai bên má, gương mặt đỏ ửng nhưng lại hiện rõ vẻ mệt mỏi thiếu sức sống, quần áo nàng đang mặc trên người cũng dính chặt lấy cơ thể ướt nước, để lộ ra bộ đồ lót mờ ảo ẩn hiện bên trong. Nàng nhìn thấy mình liền bước vội về phía đầu cầu thang, mặc dù nàng đã cố gắng bước thật tự nhiên nhưng mình vẫn có thể nhận ra đôi chân nàng đang run rẩy theo từng bước đi. Nàng nhìn mình mỉm cười ngượng nghịu và cố nói tự nhiên nhưng không thể che dấu được hơi thở hổn hển.
– Q cài xong máy hộ Linh rồi hả…. Linh cám ơn nhé…. Thế Q có muốn uống nước không? Linh pha cốc nước mát cho Q uống đã nhé.
– Không cần đâu, giờ Q phải đi gấp. Có gì để hôm khác Q qua nhà chơi nhé.
Linh nhìn mình cười gượng gạo, hai tay vuốt vuốt mái tóc ướt như muốn chải thẳng lại. Tiếng ông cụ từ trong nhà vệ sinh vọng ra:
– Linh ơi… đỡ ông quay về giường đi con…
Linh giật mình quay lại nhìn về phía phòng vệ sinh dưới gầm cầu thang rồi nhìn mình lí nhí:
– Ông mình bị ốm… yếu quá nên không tự đi đâu được… muốn đi thì mình phải dìu đỡ…
Nghe vậy mình cũng thấy ái ngại cho nàng. Gật đầu tỏ vẻ thông cảm, mình bảo nàng:
– Không sao, Linh có cần Q giúp dìu ông Linh về phòng không?
– Không cần đâu… cái này Linh tự làm được… với lại ông Linh khó tính lắm… người lạ chạm vào ông không thích đâu…
Nói xong nàng loạng choạng bước vào trong nhà vệ sinh và dìu ông cụ ra. Nhìn ông cụ đi run lẩy bẩy trông đến là tội. Chắc là ông cụ ốm cũng nặng. Cơ thể bóng nhẫy mồ hôi, chiếc quần đùi ướt sũng một mảng dưới háng. Khi ấy, mình cứ nghĩ là ông cụ đi tiểu ướt cả quần. Về phần Linh, nàng có vẻ cũng không khá gì hơn ông cụ. Lúc nãy đi một mình nàng còn không vững, giờ phải dìu cả ông cụ đang ôm chặt lấy người nàng. Hai người cứ bước đi xiêu vẹo từ căn phòng vệ sinh về căn phòng ông cụ chỉ cách có 3m mà như thể một chuyến hành trình vật vã. Nàng định ngả ông cụ nằm xuống giường thì ông cụ bất chợt ngã người xuống kéo cả nàng cũng ngã theo và nằm đè lên nàng. Nghe tiếng hét của Linh, mình chạy vào xem có chuyện gì thì thấy nàng đang nằm ngửa trên giường, ông cụ nằm sấp đè lên người nàng, vục mặt vào giữa hai bầu vú của nàng, hai chân nàng bị cơ thể ông cụ chèn vào giữa cố gắng co lên để tì lên mặt chiếu. Cảnh tượng giống như thể hai người họ đang làm tình trong khi vẫn mặc quần áo vậy. Cố gắng xua đi mấy suy nghĩ bậy bạ ấy ra khỏi đầu, mình vội chạy lại giúp nàng gỡ ông cụ ra và đặt ông cụ nằm ngay ngắn trên giường.
Nhìn nàng vật lộn để chỉnh cho ông cụ nằm đúng tư thế. Mình chỉ biết thở dài không hiểu vì sao bố mẹ nàng không đi thuê người giúp việc mà lại để nàng phải nhoài sức ra để chăm sóc ông cụ như vậy. Trong mắt mình lúc ấy, ông cụ chỉ còn là một lão già hom hem, vô hại, sắp xuống lỗ chứ không hề ngờ rằng, ông cụ chẳng hom hem hay vô hại chút nào. Sự yếu ớt vật vã của ông cụ chiều hôm ấy là vì một lý do khác chứ chẳng phải do đau hay ốm.
Tắt đèn và khép cửa căn phòng lại để cho ông cụ nghỉ, mình và Linh bước chậm rãi ra ngoài cổng. Quay lại nhìn nàng tiếc nuối cho một lần gặp mặt sau hơn tháng trời mà không kịp nói chuyện gì nhiều, mình khẽ gọi:
– Linh này…
– Sao vậy? – Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn mình.
Chờ có vậy, mình bước nhanh áp sát người vào nàng, vòng một tay ôm lấy nàng và đưa mặt lại gần định tranh thủ hôn lên đôi môi hồng hào mọng nước của nàng. Nhưng Linh đã kịp quay mặt đi, một tay đặt lên ngực mình đẩy nhẹ ra, một tay bám lấy cánh tay mình đang ôm nàng, giọng nàng khẽ vang lên như sợ ông cụ ở trong nhà nghe thấy:
– Đừng…
Thấy nàng từ chối nụ hôn, mình cũng không muốn làm quá. Cả hai im lặng không nói gì. Từ từ buông nàng ra, mình bước ra cổng và chào nàng:
– Q về nhé. Linh ở lại chăm ông nhé. Lúc nào rảnh Q lại qua nhà Linh chơi.
Linh không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Mình bước đi lững thững trên con đường, chốc chốc lại ngoái lại phía sau. Linh vẫn đứng lặng im ở cửa nhìn theo mình, ánh mắt nàng hiện lên một vẻ buồn bã xa xăm. Tiếp tục bước đi thêm một đoạn đến gần chỗ rẽ rồi quay lại lần nữa, lần này nàng đã không còn nhìn theo mình nữa, cánh cửa gỗ đã khép lại chỉ còn sự im lặng. Từng cơn gió vẫn thổi nhè nhẹ đưa những chiếc lá vàng bay dọc con đường, một khung cảnh buồn man mác. Vừa bước đi vừa đá những chiếc lá vàng rụng dưới chân, mình thơ thẩn hát trong nỗi trống vắng của gã sinh viên đang chơi vơi vì một bóng hình mờ ảo.
Trái tim ta cùng hòa tiếng thu sang…
Trái tim ta cùng hòa tiếng ca vang…
Mùa thu xao xuyến, xanh thắm bầu trời…
Khoảng khắc trái tim vẫn mong chờ….