Tôi Yêu Chị Gái

Chap3 : “gặp lại chị”
tôi và Sooyoung quyết định sẽ đi một vòng quanh Seoul để tham quan, lần đầu tiên lên thành phố khiến hai đứa quê mùa như chúng tôi kô khỏi bỡ ngỡ.
– aigoo nhiều đồ ăn ngon quá, mình muốn Kfc, Kimpap, tokbokki, nangmyeon… – Sooyoung chỉ trỏ thèm thuồng mỗi khi đi qua cửa hàng ăn.
– thôi nào về phòng mình sẽ nấu mì gói cho cậu ăn – tôi xoa dịu khi thấy nước dãi cậu ta chảy ra ngoài tới nơi.
Chúng tôi đã đi qua tất cả các khu vui chơi giải trí, vâng chỉ là đi qua thôi chứ kô vào ở nhà các phụ huynh đã căn dặn như vậy. Càng tiến sâu vào trung tâm thành phố thì mọi thứ càng như tách biệt khỏi thế giới của tôi. Sự xa hoa, lỗng lẫy của cả con người và cảnh vật khiến chúng tôi trở lên lạc lõng, có thể tưởng tưởng giống như hai con dế trũi trong một đám dế mèn.
– kìa Yul chiếc xe kia đẹp quá, kô biết bán đi thì mua được bao nhiêu cái bánh nướng nhỉ? 1triệu hay 1tỉ hay…? – Sooyoung lẩm bẩm tính toán khi nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa một nhà hàng lớn. Tôi đã bị thu hút, nhưng kô phải chiếc xe đó mà là cô gái vừa bước ra dưới sự dìu dắt của một người đàn ông. Cô gái có mái tóc vàng choé xoăn nhẹ, ăn mặc sành điệu và có khuôn mặt giống chị gái tôi.
– chị – bất giác tôi gọi, như phản xạ chị quay sang phía tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau nhưng chỉ 3giây sau đó chị quay đi và bước theo người đàn ông vào trong.
– Omo, cô gái kia có phải Sooyeon unni kô? – Sooyoung cũng ngỡ ngàng kô kém.
Tôi kô còn tâm trạng để đáp lại câu hỏi của cậu ấy vì đầu tôi bây giờ đang có hàng tá những câu hỏi tự đặt ra. Sao chị lại tỏ ra kô quen tôi? Hay chị kô nhận ra tôi? Điều đó là kô thể, tôi là em gái của chị ấy cơ mà, dù tôi có đen đi hay cao hơn thì tôi vẫn là Kwon Yuri. Người đàn ông đó, ông ta là ai? Sao ông ta lại đi cùng chị gái tôi? Nhìn họ có vẻ rất thân thiết. Đầu óc tôi quay cuồng trong mớ câu hỏi.
– Ơ này Yul, cậu đi đâu thế? – Sooyoung gọi khi thấy tôi chạy theo hướng vào nhà hàng. Kô suy ngĩ nhiều nữa, tôi muốn gặp chị, tôi rất nhớ chị. Nhưng vừa đặt chân đến ngưỡng cửa thì bảo vệ đã ngăn tôi lại, có lẽ vì bộ dạng của tôi kô thích hợp để vào những nơi như thế này.
– chị cháu ở trong đó, xin chú hãy cho cháu vào. – nhìn dáng vẻ cầu khẩn của tôi ông bảo vệ buông tay ra và để tôi vào.
Đảo mắt xung quanh hòng tìm được bóng dáng quen thuộc, tôi thấy chị và người đàn ông đó đang cụng ly với nhau ở cái bàn bên trong góc.
– chị – tôi gọi trong niềm vui sướng, kô cần biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần đó là chị thì tôi kô còn quan tâm gì nữa cả.
– Jessica ai vậy? – người đàn ông quay sang hỏi khi thấy tôi đang đứng trước mặt họ.
– em kô biết. – và đó là câu trả lời của chị.
___
– cậu có chắc cô gái đó là Sooyeon unni kô? – Sooyoung hỏi khi chúng tôi ngồi trên ghế đá gần các toà nhà cao tầng.
– Yah ý cậu bảo mình kô phân biệt được đâu là chị gái àh? – tôi cau có trước câu hỏi của Sooyoung, chả phải ít phút trước chính cậu ta cũng khẳng định như vậy sao.
– àiss mình kô có ý đó, chỉ là sao chị ấy kô nhận ra cậu? Còn người đàn ông kia sao ông ta lại gọi chị ấy là Jessica?
Tủi thân kô đáp lại, có thể chị ngại khi có một đứa em quê mùa như tôi. Cuộc sống của chị đã thay đổi chăng? Hay chính bản thân chị đã thay đổi.
___
trở về kí túc xá tôi nằm vật ra giường úp mặt xuống gối, hình ảnh chị và người đàn ông đó cứ bám lấy tôi, điều lạ là lúc đó tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Chắc tôi bị bệnh tim, Kwon Yuri này sắp chết vì bệnh tim, nhưng tôi còn chưa báo hiếu được bố mẹ ngày nào, tôi còn chưa có một mối tình vắt vai, vậy kô phải sẽ rất uổng phí sao?
– đi nấu mì đi cậu hứa sẽ về nấu mì cho mình – cô bạn thân tốt bụng của tôi có một đặc điểm là những chuyện gì về thức ăn thì sẽ nhớ rất dai. Ngày tôi năm tuổi, bác Choi cho tôi vài cái kẹo khi tôi qua nhà Sooyoung chơi và mười năm sau mỗi lần chúng tôi cùng ăn kẹo là cậu ấy lại nhắc về chuyện đó.