Tôi Yêu Chị Gái

Chap12: “chị mất tích”
Lên đến Seoul chị về ngay nhà chồng còn Tiffany theo chúng tôi về kí túc xá. Người hào hứng nhất có lẽ là Sooyoung nhưng chỉ đến khi nhìn thấy Sunny dễ thương tay trong tay với Hyomin phòng bên cạnh thì nụ cười trên môi cậu ấy vụt tắt.
– Yul ơi trái tim mình tan nát mất. – Sooyoung gục trên vai tôi nức nở.
– bình tĩnh nào mình sẽ làm canh bò hầm cho cậu. – tôi chỉ biết dỗ dành cậu ta bằng cách này.
– kô. – trả lời dứt khoát, lần đầu tiên Sooyoung từ chối thức ăn và tôi biết mức độ đang nghiêm trọng như thế nào.
Dù ngịch ngợm phá phách thì chúng tôi chỉ là những cô gái với trái tim yếu ớt và chân thành, nhìn Sooyoung đau khổ tôi cũng buồn lòng kô kém.
– Yuri unni, Sooyoung unni em nhớ hai người quá, về quê có mang quà lên cho em kô? – Yoona vui mừng ra mặt khi chúng tôi đến quán cafe làm.
– cả anh nữa, nghe Yoona nói quê bọn em có rất nhiều thứ ngon?- đến lượt Nichkhun, tôi đoán hai người họ đã giành hàng giờ đồng hồ để bàn về “quà dưới quê”.
– tất nhiên rồi. – tôi đưa cho họ mỗi người một túi bánh nướng đặc sản Gyeonggi-do và họ tặng cho tôi nụ cười rộng đến tận mang tai.
Khẽ lướt qua một lượt nhưng kô thấy chị ở quán, chắc giờ này chị đang trong vòng tay của chồng bù đắp cho những ngày nhung nhớ của ông ta. Chỉ cần ngĩ đến thế là tim tôi lại đập một cách khổ sở.
Vài ngày sau chị cũng kô đến, gọi điện thoại kô thấy bắt máy, hỏi NichKhun thì anh ấy bảo chị chỉ đến duy nhất một hôm mà theo như tính toán đó là hôm chúng tôi từ quê lên.
Lo lắng, bất an kô biết chuyện gì đã xảy ra với chị mà mấy hôm nay tôi kô tài nào chợp mắt. Cứ mỗi lần nhắm mắt hình ảnh chị gặp nguy hiểm ẩn hiện lại làm tôi sợ hãi đến tột độ.
– mình sẽ đi tìm chị ấy, mình kô thể sống nếu có chuyện gì xảy ra với chị gái mình. – tôi bật dậy giữa đêm và nhanh chóng khoác áo đi ra ngoài mặc cho lời can ngăn của mấy người cùng phòng.
Thời tiết Seoul ban đêm như doạ người, cái lạnh giá buốt thấu xương đang làm đông cứng dòng máu trong cơ thể tôi. Bước đi thật nhanh mặc cho những bông tuyết phủ trên đầu trắng xoá, tôi đã biết làm thế nào để tìm chị. Ban tối hỏi NichKhun về công ty của chồng chị thì anh ấy bảo trụ sở chính nằm đối diện sông Hàn nên bây giờ tôi sẽ đến đó, tôi kô thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Mỗi phút giây qua đi sự hoang mang tăng dần làm tâm trí tôi điên đảo.
– cháu muốn gặp chù tịch Lee Soo Man. – tôi nói với người bảo vệ già.
– aigoo cô gái này bị điên sao? Giờ này chủ tịch đang ở nhà ngủ chứ đâu đến công ty, có gì thì hãy để sáng mai đi.- bác bảo vệ nói.
– vậy hãy cho cháu biết nhà của chủ tịch ở đâu?
– Omo đến chủ tịch cũng có sasaeng fan. Ông ấy đã có vợ rồi đừng đến nhà người ta quấy rối, cô gái hãy đi đi trước khi tôi báo cảnh sát. – bác bảo vệ ngĩ tôi là fan cuồng của Lee Soo Man có ý định đột nhập vào nhà để gặp “thần tượng”.
Tôi đã suy ngĩ lại rồi, gặp ông ta cũng kô giải quyết được gì cả nên tôi sẽ làm theo như ý người bảo vệ kia “đột nhập vào nhà”.
Ngồi co ro trong một góc khuất quan sát đến tận gần trưa hôm sau tôi mới thấy chiếc xe quen thuộc đi vào công ty, vậy là tôi còn phải chờ đến khi ông ta đi về. Chạy ra hộp điện thoại công cộng gọi cho Sooyoung bảo cậu ấy xin ngỉ học hộ rồi ngồi luôn trong đó tránh rét. Nỗi lo sợ làm tôi quên đi cả cảm giác đói.
Cuối cùng khi cơn buồn ngủ ập đến thì xe của ông ta cũng đi ra, bắt ngay chiếc taxi đậu gần đó tôi giục người tài xế đi nhanh để kô mất dấu. Vâng lần đầu tiên trong đời đi taxi nên cảm giác say kô thể chống lại, sau khi xe dừng gần toà biệt thự lộng lẫy thì người tôi chỉ còn cái xác kô hồn. Đến lúc thanh toán tiền taxi tôi gần như đứt dây thần kinh vì mất đi nửa tháng lương, sau vụ này tôi phải đòi chị giả lại tiền.
Chị đang sống ở đây sao? Một lâu đài với chàng hoàng tử già. Bỗng dưng tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi kô thể mang lại cho chị những thứ này, kô giúp gì được cuộc sống của chị.
Sau khi bóng dáng chiếc xe khuất sau cánh cổng lớn tôi mới tìm cách để đột nhập. Leo trèo là sở trường nên chẳng khó để tôi vào bên trong, nhưng quan trọng phòng của chị ở đâu trong tòa nhà rộng lớn này.