Tình yêu: Ai bán mà mua – Update Chương 9

chào ace.
lâu nay là tàu ngầm TD. Mấy hôm trước có 1 người bạn chia sẻ chuyện tình của mình. mình thấy hay nên muốn mượn làm nền viết vài chap.
Văn mình ko hay, chỉ ghi lại chuyện của ng khác và thêm 1 ít cảm xúc của mình nên mong ae đừng chê nhá.
Tình yêu ai bán mà mua

CHƯƠNG 1: YÊU mà lựa à????

– Tin nóng hổi đây, tin nóng hổi đây…..

Một vùng quê yên tĩnh xứ dưa bị khuấy động bởi 1 vụ án vì tình.

Thủ phạm đã dùng một con dao phay chém bị thương cả nhà người tình, vì không được cưới người yêu…

– Bác nói thiệt nha, 2 đứa đã có gì đâu, bây giờ cứ coi như là đi chợ đi, con chọn con gái bác thì cũng để con gái bác chọn con đi.

– Chị nói em nghe cứ coi như 2 đứa chưa gặp nhau đi có gì đâu mà đau lòng dữ vậy á.

– Sao chị biết 2 đứa chưa có gì với nhau? em em nói gì đi Kim. Khánh hỏi nhẹ nhàng,

– Biết chứ sao không? Con Kim nó đâu có thích mày. Cô chị Ba nói.
……
Em, người con gái tên Kim chỉ biết đứng khóc trước cảnh những người yêu của mình bị gia đình nặng lời.

– Thôi anh Khánh anh đi về đi đừng nói nữa. Kim thổn thức.

– anh và em hãy coi như có duyên mà không có nợ đi anh.

– anh và em hãy coi như có duyên mà không có nợ đi anh.

– anh và em hãy coi như có duyên mà không có nợ đi anh.

Tiếng Kim văng vẳng bên tai khi Khánh, người con trai quay lưng cơn giận dữ, anh ta chạy ra chợ ở ngã 3 gần đó mua một con dao phay trở về nhà người yêu. Và trong cơn mất trí anh ta đã chém bừa bãi vào người nhà của người yêu của mình. Hậu quả là 3 người bị thương, và Khánh phải trả giá cho cơn giận với mức án 5 năm tù.

Cả nhà và hàng xóm ai cũng bất ngờ vì tin này, ở nhà Khánh là một đứa con ngoan hiền, chăm làm. Lúc nó quen Kim, nó cũng dẫn về ra mắt ba mẹ mình, cả nhà ai cũng đồng ý chuyện hai đứa mà.

Ai có dè ….

Một ngày như mọi ngày trong trại giam, Khánh phụ giúp quản giáo làm việc và sửa chữa các vật dụng. Khánh vốn là 1 thằng thợ điện, nó biết làm nhiều thứ do trước đi làm chung với bạn bè. Tính nó hay học hỏi nên cũng nhạy việc. Vào trong này, nhờ vậy mà được ưu ái hơn chút. Chỉ còn 2 hôm nữa là nó ra trại.

  • Ê, Khánh. Tao thấy mày hiền khô mà sao mày chém người ghê vậy? Ông Toàn, người bạn trong tù của Khánh hỏi.
  • ừ thì ,,,, lúc đó uất quá.
  • Haha, vậy bây giờ bị vậy nữa thì có làm vậy nữa không?
  • Không đâu, giờ bình tĩnh nhiều rồi. Mình còn gia dình, ba mẹ.
  • Rồi mày còn nhớ nó không?
  • Sao quên được anh.

…..

“- anh và em hãy coi như có duyên mà không có nợ đi anh.” Câu nói của Kim hôm đó vẫn luôn ám ảnh Khánh cho đến giờ.

Trả lời câu hỏi đó của ông Toàn, Khánh chợt nhớ về ngày xưa. Cái ngày mà nó và Kim lần đầu gặp gỡ. Tay nó nắm lấy nhau, ngón tay trỏ nó chạm nhẹ lòng bàn tay trái theo hình xoắn ốc như 1 thói quen. Nó cảm thấy như chuyện vửa mới hôm qua. Những câu nói , hình ảnh của buổi trưa hôm đó khi Khánh nổi điên chém người cứ trở về mỗi khi nó ngủ, nhưng hơn hết đó là những tình cảm mà nó dành cho Kim luôn cháy âm ỉ trong lòng nó.

Những cảm xúc chợt ùa về như thác đổ làm nó thấy cay cay sống mũi.

“Ừ, làm sao quên được.” nó nghĩ.

Chuyện ngày xưa của nó, cách đây hơn 10 năm. Năm đó Khánh đang là công nhân trong xưởng sản xuất ở 1 cty tại TP. Vừa học ra trường, vừa trải qua một mối tình đơn phương, nó đang cảm thấy rất vui vẻ với đám bạn đồng nghiệp. Cuộc sống cứ trôi qua nhẹ nhàng, cho đến một hôm.

-Ê, Khánh, mày nhìn gì dữ vậy con trai? Tiếng má Ánh kêu làm nó giật mình.

(Má Ánh là người làm lâu năm ở cty này, rất thương tụi nhỏ như Khánh, có việc gì má cũng chỉ bảo và nhất là hay cho tụi nhỏ mượn tiền mỗi cuối tháng.)

Hôm đó là ngày nó chạy máy ép, và cũng hôm đó trường Kim cho học sinh đi thực tập tại cty của Khánh. Sáng hôm đó, khi Khánh đang nhìn từ phòng ép ra ngoài thì thấy 1 nhóm chừng 7-8 người khách tham quan đi vào phòng đóng gói của má Ánh. Khi đó ánh mắt Khánh ngừng lại ở 1 cô gái có đôi mắt to và ướt.

Tiếng má Ánh làm cô gái ấy giật mình quay lại và chạm ánh mắt Khánh đang nhìn mình.

” Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương.

Ta đã nhìn nhau , bối rối thật lâu.”

Cả hai đều bối rối, tim Khánh đập loạn. Trái tim của chàng trai trẻ vừa lành sau một mối tình đơn phương chợt dồn dập, nó thấy có điều gì đó thôi thúc. Trong giây phút đó nó biết cô gái ấy thật đặc biệt. Và Kim cũng vậy, cô thấy mắc cỡ vì có người nhìn mình chăm chăm, cảm giác ánh mắt người đó nhìn mình thật lạ.

Cả 2 đều không biết mặt nhau vì đều đeo khẩu trang.

Và cả hai đều không biết rằng ánh mắt đó đã dẫn tới biết bao sóng gió cho 2 đứa. Suốt hơn 7 năm biết và yêu nhau, tụi nó khóc nhiều hơn cười.

Ôi cuộc đời thiệt là ….