Tiểu yêu của anh

– Á á á…!!! – Cô gái kia hét lên thất thanh. Cà phê, sữa, ca cao dính hết lên người cô ta, tạo thành 1 thứ hỗn hợp nâu đen, dinh dính… Híc híc!! – Mày, mày!!
– Ôi!! Xin lỗi, xin lỗi!! – Hương giật phắt cái khăn… lau bàn của anh chàng kia, sấn đến lau lấy lau để, thật ra nàng muốn trét cái hỗn hợp kia ra đầy người con nhỏ này thì đúng hơn!!
Trịnh Vũ không biết làm sao!! Con tiểu yêu này quả thật độc ác mà!! Nhưng anh cũng biết là Hương sắp gặp chuyện rồi.
Không biết từ ngóc ngách nào, 4 tên mặc áo đen, cao lớn bước ra đứng chắn trước cô gái này.
Nếu là cô gái khác, Trịnh Vũ đã ra tay can thiệp. Nhưng đây là Hương, anh chỉ muốn đứng đó xem kịch hay thôi.
Người trong quán biết sắp có chuyện nên cũng tản ra, tìm chỗ núp để ngó, ai cũng than thầm cho Hương.
………………………
Chương 17: MỘT CHỌI BỐN
Hương lừ mắt nhìn bốn tên áo đen.
– Muốn gì?? – Nàng hỏi.
Bốn tên áo đen không trả lời, mà thay vào đó là cái giọng của con nhỏ kia.
– Mày khôn hồn thì quì xuống xin tao tha cho, không muốn no đòn thì dập đầu 3 cái cho tao!!
Hương cười khẩy, thì ra nó muốn dùng vũ lực ép nàng!!
– Từ trước đến nay, ngoài bố mẹ ra, bà đây chưa biết quì trước mặt ai hết. – Nàng nói. – Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời.
Trịnh Vũ không ngờ Hương cứng đầu như thế, anh biết nàng lợi hại nhưng 1 chọi 4 có quá sức của nàng không…
Bốn tên áo đen không nói không rằng, lặng lẽ vây quanh Hương. Nhìn bốn tên này nhanh nhẹn như thế, nàng biết bọn chúng “có nghề” hết. Nàng cẩn thận nhìn quanh, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Trịnh Vũ thấy chết không cứu thật là quá đáng mà!!
Không khí căng thẳng nghẹt thở, mọi người căng con mắt ra coi rốt cuộc trận chiến sẽ ra sao.
Một tên nhập cuộc ngay lập tức, hắn tặng nàng một “cước” mở hàng, quả không hổ cho chữ “đánh thuê”, hắn thằng tay mà chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc.
Nhanh như cắt, Hương chụp lấy cái ghế, phang thẳng vào chân hắn, khung ghế bằng sắt, chân hắn chịu sao nổi?? Ba tên còn lại cũng mau chóng nhập cuộc.
Nhìn thế trận bất lợi cho Hương như thế, Trịnh Vũ không khỏi thấp thỏm. Chẳng phải anh muốn báo thù hay sao?? Thế nhưng nhìn 4 đánh 1 kiểu này, anh muốn nhảy vào giúp quá!! Híc híc!!
Nhưng Hương không hề nao núng, khi 3 tên kia xông vào, nàng đạp chân vào chiếc bàn gần đó, nhún người bay lên rồi đá thẳng bào đầu 1 tên, tên đó choáng váng, đập đầu vào nắm tay vịn cầu thang, ngất xỉu.
– Ô!!
– Ôi cha mẹ ơi!!
– Con ai mà giỏi thế!!

Những tiếng khen liên tục rộ lên từ đám khán giả. Không ai có thể ngờ 1 cô gái chân yếu tay mền như Hương lại đánh đấm “đỉnh” đến thế!! Tất nhiên là trừ Trịnh Vũ ra, nhưng anh cũng không khỏi giật mình. Hoá ra thực lực của con nhỏ này không chỉ có thế!!
Những tiếng khen càng khiến cho cô gái kia khó chịu.
– Lũ các người ăn tiền của ba tôi mà không hạ được con nhỏ kia sao?? – Cô ta hét lên!!
Như những kẻ chỉ biết nghe lệnh chủ, 3 tên còn lại, kể cả tên bị phang ghế vào chân lại lao vào. Lần này một tên tóm được vai Hương. Hắn chưa kịp mừng thì đã thấy chân đau buốt, theo phản xạ, hắn thả tay nàng ra. Ngay lập tức hắn lại lao đến Hương, tung 1 quyền. Một tay nàng đỡ ngay đòn đánh, tay còn lại túm chặt cổ áo hắn, lợi dụng sức lấn tới của hắn mà ném hắn đi. Tên đó “thuận đà” lao vào đám bàn ghế gần đó, bất tỉnh luôn!!
– Trời ơi!
– Cao thủ!
– Hay quá!!
Các khán giả tưởng mình đang coi phim kiếm hiệp!!
Những lời khen kèm theo tiếng vỗ tay vang lên. Trịnh Vũ cũng nhận ra đó là 1 đòn judo. Thực hiện đòn đánh chớp nhoáng như vậy thì hồng đai rồi chứ không ít.
Hương nghe những lời khen mà mặt mày nhăn nhó, nàng vừa mới thực hiện đòn kazura otosi xong, sức lực như muốn bốc hơi gần hết. Nếu còn dây dưa thể nào cũng thảm bại.
Hai tên kia thấy thế thì càng cẩn thận gấp đôi. Chúng liên thủ với nhau lao tới. Hương vội nhảy bật lại phóng lên chiếc bàn gần đó. Ngay sau đó, nàng lao tới, đá thẳng vào mặt một tên. Hắn khiếp hãi tránh ngay lập tức nhưng không ngờ đó chỉ là đòn giả vờ, chộp được thời cơ, nàng rút gót chân sau đá mạnh vào đầu hắn. Nàng dùng hai chân kẹp chặt đầu hắn, xiết rồi vặn mạnh người, quật đầu hắn nện mạnh xuống đất. Tên thứ 3 hộc máu mũi. Ngất xỉu không kịp trăn trối gì.
Tên kia lợi dụng lúc nàng còn đang kẹp cổ tên kia dưới đất liền lao vào. Lần này thì Hương chết chắc.
– Á!! Trịnh Vũ!! – Theo bản năng, nàng hét lên, Người mà nàng có thể cầu cứu chính là anh!!?!
– Thằng hèn!! – Đến đây thì anh không nhịn nổi nữa, dù Hương không kêu cứu thì anh cũng không NHỊN nổi nữa.
Tên kia không ngờ Trịnh Vũ lại lao vô cứu Hương, bất ngờ, hắn lãnh trọn cú đấm của anh. Hương ngẩn người, không ngờ anh lại cứu cô. Dù anh không nhanh nhẹn sắc sảo như nàng nhưng cú đấm của anh mạnh đến nỗi tên này ngất ngay tại chỗ, dù đấu với anh, nàng cũng khó thắng. Hương thầm nhủ.
Đến đây thì tiếng vỗ tay rầm rầm nổi lên, không ai không phục nàng, ngay cả hành động “cao đẹp” của Trịnh Vũ nữa. Dù cho khi nãy anh giương mắt đứng nhìn!!
Hương phủi phủi quần áo đứng dậy, mọi người trong quán nhìn nàng đầy ngưỡng mộ. Nhưng Hương không có thời gian để tự hào, nàng nhớ tới con nhỏ đó, giờ là lúc nàng tính sổ với nó. Chân nàng nhức đến nỗi đi cũng khó, chỉ tại đầu mấy tên kia cứng như cục gạch, đá vào muốn gãy chân, đã thế lại còn đi giày cao gót, khốn khổ cho bàn chân của nàng.
Càng đau, Hương càng tức!! Nàng quyết cho cô ta kia biết thế nào là lễ độ.
Thấy Hương tiến lại, cô ta hồn vía lên mây. Tưởng con bé đó dễ bắt nạt, ai ngờ nó cho đo ván 1 lần 3 thằng cận vệ. Đã thế Trịnh Vũ lại còn dám giúp nó!!
– Mày… Mày muốn gì?? – Cô ta hỏi, răng đánh lập cập. Quả là mất tác phong dân “thành phố” quá.
Hương vẫn lừ lừ tiến lại, Trịnh Vũ biết sắp có chuyện xảy ra, liền đưa tay giữ Hương lại, với cả anh cũng không muốn thấy con gái đánh nhau, hay nói đúng hơn là không muốn nhìn nàng đánh con gái.
– Đủ rồi Hương! – Anh nắm chặt vai nàng.
– Buông ra!! – Hương thét lên!
Nàng biết có cương với anh cũng vô ích, nàng không còn đánh nhau nổi nữa.
Hương từ từ dừng lại.
………………………………
Chương 18: TRỊNH VŨ! HẮN CŨNG ĐÂU ĐẾN NỖI…
Hương dừng lại nhưng hoả khí chưa tan. Trịnh Vũ thấy vai nàng cứ run lên thì đâm lo. Anh sợ nếu còn để nàng ở đây thì lại phiền phức!
Nhìn bãi chiến trường với ba kẻ bại trận, anh lắc đầu ngán ngẩm. Hương ra tay nặng quá!! Hình như còn thiếu tên anh hạ!!
Chủ quán lúc này mới te te chạy ra, nhìn Trịnh Vũ rồi hỏi.
– Cậu Trịnh, quán chúng tôi…
– Ông không cần lo, bao nhiêu tôi sẽ đền hết. – Trịnh Vũ nói. Anh không ý thức được mình đang hào phóng với nàng.
Nghe anh nói, chủ quán chả thèm rườm rà nữa.
– Đi thôi! – Anh kéo tay Hương nhưng chợt khựng lại. Mặt nàng tái mét, mồ hôi lấm tấm. – Sao thế?? – Anh hỏi
Hương cắn răng chịu đau, chân nàng đi không nổi nữa. Nàng cũng không muốn nhờ Trịnh Vũ thêm lần nữa. Khi này tức quá nàng quên cả đau, giờ bình tĩnh lại nàng mới tháo mồ hôi hột.
– Không việc gì tới anh! – Hương nói.
– Hừ! – Nàng làm lòng tự tôn của anh tổn thương ghê gớm. Anh muốn bỏ đi quách cho rảnh nhưng nhìn Hương anh lại không nỡ. Haizz!! Làm người “tốt” khổ ghê!!?! Đúng là chưa có ai tự khen kiểu Trịnh Vũ, híc híc!!
Không nói nhiều nữa, Trịnh Vũ bế Hương lên, mặc cho nàng dãy dụa!!
– Bỏ ra Trịnh Vũ mặt dày!! Bỏ ra!! – Hương đỏ mặt thét lên. Giữa nơi công cộng mà bị con trai ôm, nàng ngượng không chịu nổi. Haizz, thế mà lúc ôm Trịnh Vũ nàng lại không ngượng!!
– Tôi quăng cô xuống nhé!!?! – Trịnh Vũ đanh giọng. Bộ tưởng anh ham sao, còn dám gọi anh là “mặt dày” giữa bao nhiêu người, có ý tốt mà lại còn bị ****.
Nghe Trịnh Vũ doạ quăng xuống đất, Hương đành im.
Giờ mà bị quăng xuống đất chắc nàng nằm luôn!!
Thấy hai người ôm nhau, bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào. Nhưng Trịnh Vũ đã lạnh lùng bế Hương đi thẳng.
Ngồi lên xe, Hương thấy thoải mái vô cùng!! Quả thật nàng cũng nên cảm ơn Trịnh Vũ mới đúng!! Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy Trịnh Vũ không hề đắc tội gì với nàng, đã thế lại còn bị nàng chơi xỏ hết lần này đến lần khác, hôm nay quả thực anh đã giúp nàng 2 lần. Hương nghĩ, biết thế mà sao nàng vẫn không thể ưa nổi anh, vì sao vây?? TRỊNH VŨ! HẮN CŨNG ĐÂU ĐẾN NỖI…
– Anh đưa tôi đi đâu thế?? – Hương hỏi.
– Về nhà.- Trịnh Vũ đáp ngắn gọn.
– Hả?? Dừng xe!! – Hương như bị châm kim vào mông, về nhà?? Chẳng phải nàng đang trốn bà già hay sao?? Sao có thể về được.
– Sao? Đánh nhau đến thế mà còn không muốn về hả? – Trịnh Vũ hỏi.
– Trịnh Vũ, đây là chuyện tôi muốn nói với anh đó!! – Đến nước này, Hương không thể không nói ra. Nàng nhăn nhó khổ sở nhìn Trịnh Vũ.
– Hả?? – Thấy con tiểu yêu này mập mở, anh thắc mắc quá!
– Tôi muốn anh giúp đối phó với mẹ tôi. – Hương nói ngắn gọn, đã gần đến nhà nàng rồi, không thể dài dòng được nữa!!
– … – Trịnh Vũ nhìn Hương đầy nghi ngờ, qua lần trước anh tiếp xúc với mẹ cô, anh thấy bà là người hiền lành, đơn giản. Ba nàng mới là lão yêu tinh thực sự, y như nàng, thậm chí còn hơn!! Anh tự hỏi nếu cưới nàng về, hai cha còn nàng “song kiếm hợp bích” chắc anh đầu hàng vô điều kiện quá!!
– Nhưng hiện tại tôi không thể về được, mẹ tôi mà… – Hương ấp úng, chưa bao giờ anh thấy con tiểu yêu ấp úng thế này, he he, tự nhiên anh thấy hả dạ vô cùng!!
– Thế cô muốn đi đâu? – Nghe Trịnh Vũ hỏi thế, Hương cũng không biết trả lời làm sao. Cô không phải loại người thích nhờ vả hay dựa dẫm, đặc biệt là đối với Trịnh Vũ, nhưng chân đau thế này biết đi đâu?? – À, mà cởi giày ra đi, chân đau mà còn sợ xấu hả! – Trịnh Vũ nhắc khéo.
Hương ngước lên thì thấy Trịnh Vũ đang “đắm đuối” nhìn… chân nàng. Nàng không khỏi… nổi da gà!!
– Tên bệnh kia, không lo lái xe, nhìn gì mà nhìn!! – Hương quắc mắt nhìn Trịnh Vũ!!
– Ờ ờ!! – Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, Trịnh vũ đâm ra… hơi ngượng. Anh lại tập trung lái xe. Con nhỏ này giỏi thật, đau thế mà cũng không thèm kêu la!!
Thật ra Hương đau lắm, thèm kêu la lắm nhưng… trước mặt Trịnh Vũ đáng ghét, nàng không dám mở miệng. Híc híc, sĩ diện quá!!
Đang mải cằn nhằn Trịnh Vũ, nàng không để ý chiếc xe đã đỗ xịch trước 1 căn biệt thự to không thua gì nhà nàng!!
– Đến rồi, xuống đi! – Nghe tiếng Trịnh Vũ, nàng mới sực tỉnh ngó ra.
– Ơ đây là đâu?? – Hương hỏi?
– Nhà tôi. – Trịnh Vũ thờ ơ nói, mở cửa bước ra.
Đi được mấy bước mà không thấy Hương ra, anh mới sực nhớ chân Hương đau. Trịnh Vũ quay ngược lại mở cửa xe thì đang thấy nàng hầm hầm nhìn mình, anh phì cười, đưa tay định bế thì Hương gạt phắt ra.
spinner.gif
– Giận rồi hả?? – Trịnh Vũ nén cười hỏi.
– Giận cái đầu anh!! Tránh ra! – Hương vừa xấu hổ vừa tự ái.
– Ha ha!! – Trịnh Vũ bật cười nhìn Hương, tự nhiên anh thấy mắc cười dễ sợ!!
Anh bế Hương lên, mặc cho nàng chống cự.
– Có ai ở nhà anh không? – Hương hỏi.
– Có, mẹ tôi!! – Trịnh Vũ cười gian ác.
– A!! Thế thì buông tôi ra!! – Hương giãy giụa, Hương không thể để bà già bên đó thấy, bà này mà mách với ông già nàng thì nàng còn mặt mũi nào để đấu với ổng nữa. Ổng sẽ cười hả hả mà nói: ” Ba biết mà con gái, con cũng khoái thằng nhỏ đó mà, haiz, để ba qua thưa chuyện…”
Nhưng Trịnh Vũ giữ chặt nên nàng đành bó tay!
– Mẹ tôi có làm gì cô đâu mà cô làm ghê thế?? – Trịnh Vũ tất nhiên không biết những gì nàng đang nghĩ.
– … – Hương biết có giãy cũng vô ích, nàng nắm yêm, phải nghĩ kế làm sao cho bà già kia không biết người Trịnh Vũ ẵm là nàng!!
Trịnh Vũ bấm chuông, một lúc sau thì bà giúp việc chạy ra mở cửa. Trịnh Vũ hiên ngang ẵm Hương đi thẳng vô nhà.
…………………….
Chương 19: BÊN NGOÀI NGỒI ĐOÁN!!
Trịnh Vũ bế Hương băng băng vào phòng khách thì thấy bà Trịnh ngồi đó cùng Phong.
– Đi đâu đó vậy mày!! – Phong thấy Trịnh Vũ liền láu táu hỏi. Chợt thấy anh ẵm cô gái nào trên tay, Phong khựng lại.
– Ai vậy con?? – Đến lượt bà Trịnh “bồi” thêm.
– Đừng nói!! – Hương rên khẽ!!
He he, Trịnh Vũ gian ác nhìn xuống. Hương đã rúc mặt vô ngực anh rồi.
– Dạ, mẹ đoán thử coi? – Trịnh Vũ gian trá nhe răng cười!
– Thằng khỉ này! Nói thì nói chứ còn… – Bà Trịnh sốt ruột, đây là lần đầu tiên con bà dẫn bạn gái về, đã thế lại còn ôm ấp thân mật. Đời nào bà nghĩ đây là con bé đã “chiến” với con bà đâu!!
Người tò mò ngoài bà Trịnh còn có Phong. Cô gái này lạ quá, hình như anh chưa thấy bao giờ, chắc là “em” mới của Trịnh Vũ. Nhưng tại sao thằng này lại dẫn gái về nhà hiên ngang như thế nhỉ. Anh nhớ Trịnh Vũ đã từng nói: “Tao chơi cho vui thôi, làm gì có chuyện dẫn về ra mắt ông bà già???” thế mà hôm nay nó đã làm ngược lại, tò mò quá!!
– Ai vậy Vũ??
– Đi nhanh lên Trịnh Vũ chết tiệt! – Hương lại rên lên!! Cô thấy Trịnh Vũ sớ rớ ở đây hoài, híc híc!!
Nghe Hương van xin mình, Trịnh Vũ vừa khoái trá vừa buồn cười. Anh thở dài một tiếng lắc đầu!!
– Ai dà!! Hương, sao không ra chào mẹ anh 1 tiếng!! – Trịnh Vũ gian ác đến thế là cùng!! Anh đã đoán ra phần nào lí do Hương muốn tránh mẹ mình, đã thế anh phải nhân cơ hội này thôi. Haiz!!
– Trịnh Vũ, tôi sẽ giết anh!! – Hương rít lên, mồ hôi nàng vã ra ướt áo, lí nhí rủa thầm anh.
– HẢ?? – Bà Trịnh cùng Phong đồng thanh há mồm. Bà đâu có ngờ con nhỏ này chính là… Còn Phong, anh lại càng không ngờ hơn. Trịnh Vũ ghét con bé này thế, sao hôm nay còn ẵm nó về??
Trịnh Vũ bỏ lại sau lưng 2 ánh mắt ngạc nhiên và ngơ ngác, anh bước thẳng lên phòng!!
Lên đến phòng, anh thả nàng xuống giường!!?! May mà là giường nệm!!
– Ối!!
Hương, nàng bị Trịnh vũ thả xuống bất ngờ thì tối tăm mặt mũi. Lúc nàng chống tay ngồi lại được rồi thì lại bắt gặp ánh mắt hả hê của anh. Nàng tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ánh mặt rừng rực lửa hận, nàng muốn giết chết anh ngay!!
– Cởi ra! – Bây giờ Trịnh Vũ mới lên tiếng.
– Không!! – Hương chống cự, nàng không thèm nhờ anh nữa!!
– Có cởi không. Hay để tôi giúp cô?? – Trịnh Vũ trợn mắt nhìn Hương!!
Lại nói đến Bà Trịnh với Phong. Thấy Trịnh Vũ ẵm nàng lên phòng thì không khỏi tò mò, hai ánh mắt nhìn nhau không hẹn mà gật đầu. Họ bám theo Phong lên… tận cửa phòng. Bà Trịnh 1 bên, Phong 1 bên cùng… áp tai vào cửa nghe ngóng.
PHỊCH!! Một tiếng vang lên, chẳng phải là tiếng thả xuống nệm sao?? Bà Trịnh và Phong không hẹn mà cùng nuốt ực 1 cái!! Làm gì mà nóng thế!!
Tiếp theo đó là những tiếng: ” Cởi ra”, “Không”, “Có cởi hay không? Hay để tôi giúp cô.”… Trong đầu 2 người lập tức hình thành 2 luồng suy nghĩ!!
Bà Trịnh không ngờ thằng con mình dám coi cái nhà này như… khách sạn!! Có bà ở nhà mà dám hiên ngang cùng con nhỏ “dâu tương lai” kia làm chuyện… bất chính!! Ờ thì biết là trước sau cũng cưới nhưng cần gì phải vội thế!!?! Con bé kia mới học 12 thôi mà!!
Còn Phong, anh cũng không ngờ thằng bạn đại ca của anh lại dám ngang nhiên… hành động như thế!! Anh không hiểu nó làm sao mà thu phục được con nhỏ la sát đó để đưa nó về đây, lại còn thả lên giường như thế!! Híc híc!! Mà con nhỏ đó đẹp cỡ nào mà Trịnh Vũ không nhịn nổi, phải đòi nó “cởi” ngay như thế!!
Dường như để giúp cho 2 luồng suy nghĩ đen tối kia tiếp tục “thả sức sáng tạo”, Trong phòng lại vang ra tiếng kêu.
– Á á á… Ai da đau quá!!… Trịnh Vũ chết tiệt dám…
– Ngậm cái mồm cô lại!! Sao mới nãy nhịn giỏi lắm mà…
– Á á á… Anh thử xem có đau không??… Ai da, đau chết mất, nhẹ tay thôi đồ độc ác!!
– Cô mà còn la nữa là tôi bịt mồm cô lại đấy!! Đồ tiểu yêu, sao mà to mồm thế…
– Á… nhẹ cái tay thôi Trịnh Vũ mắc dịch, tôi mà hết đau thì anh đừng có trách!!
– Á à!! Còn dám to mồm doạ tôi hả!! Để tôi cho cô biết thế nào là đau!!