[Tiếp tục kể chuyện] CHỊ

-II-

Suốt mấy tuần sau đó tôi cứ như cảm giác bị mất cái gì đó, người cứ ngẩn ngơ, trong những giấc ngủ hình ảnh chị lại hiện lên, khi tôi đưa tay ra bắt lấy chị lại biến mất. Sau đó là cảm giác nhớ nhung, tôi thực sự nhớ chị, nó cứ cồn lên làm tôi không chịu được. Cuối cùng tôi phải gọi thằng Hiếu.

Thằng Hiếu đến chỗ hẹn với tôi. Mặt nó tươi tỉnh, yêu đời còn huýt sáo theo điệu nhạc tiến quân ca. Rót cho nó li beer, tôi cũng chẳng buồn nhìn nó, ngửa cổ làm hết nửa vại.

– Chị ấy đâu?

Câu đầu tiên tôi nói với nó sau khi tu hết nửa cốc beer. Nó cũng cầm ly beer, không uống một nửa mà tu ừng ực hết sạch cốc. Sau đó, nó nhìn tôi rất nghiêm trang.

– Mày quên chị ấy đi.

– Chị ấy đâu?

– Mày quên chị ấy đi. Đó là tất cả những gì tao có thể nói.

– Địt mẹ. Mày bảo tao đi gặp rồi, muốn gì mày cũng chiều. Chị ấy đâu?

– Tao xin lỗi, nhưng đúng là tao không nói được.

– Đệt…

Tôi cũng ngửa cổ tu nốt ly beer. Lại mở thêm một chai nữa và rót đầy cốc. Nó cũng lấy thêm một chai rồi rót vào cốc của nó.

– Chị ấy chủ đông gọi điện thoại cho tao chiều hôm đó, cũng đồng ý giúp tao chỉ với một điều kiện, không được nói gì bất cứ thông tin nào của chị ấy cho mày.

Nó đưa ly lên, uống một ngụm rồi lại đặt xuống.

– Tao xin lỗi. Nhưng chỗ đó quá cao so với tao và mày. Bọn mình chỉ có cố cũng không nhìn lên được.

Tôi chán nản, tôi biết thằng này, nó đã hứa thì sẽ không bao giờ vi phạm lời hứa. Nhưng tôi không cam lòng, tôi lại nhớ chị.

Sau hôm đó cái tên chị luôn được tôi chú ý, tôi tìm kiếm trên mạng, tôi dò hỏi chị Minh, dò hỏi những người mà tôi quen biết có chút vai vế và địa vị trong xã hội, nhưng đều nhận được cái lắc đầu.

Dần dần tôi cũng nguôi ngoài, nhưng thỉnh thoảng lại giật mình và đuổi theo để rồi nhận ra tôi nhận nhầm người. Tôi cũng bắt đầu dùng phương pháp cổ điển nhất dùng người thay người, nhưng càng như vậy tôi lại càng thấy nhạt nhẽo, càng không thể tìm được cảm giác tôi có với chị. Cuối cùng tôi cũng chẳng buồn làm quen với ai nữa, lâu lâu cần giải tỏa tôi lại tìm đến Hiền. Đơn giản Hiền lúc nào cũng sẵn sàng để tôi hết mình để tôi phát tiết.

Nhiều khi tôi cũng thấy mình vô lý, lúc đầu tôi thẳng thừng từ chối Hiền, nhưng cô lại người đầu tiên tôi nghĩ đến khi đã vô vọng tìm kiếm được cảm giác mà tôi có khi làm tình cùng chị. Có lẽ bởi câu nói của cô.

– Dù anh có từ chối em bao nhiêu lần đi nữa, nhưng bất cứ khi nào anh muốn, anh cũng có thể đến với em.

Đúng là để bạn tình, Hiền là viu vật, không phải vì cô hấp dẫn nhất mà vì cô biết cách chiều lòng đàn ông và dù trong bất kỳ trạng thái tâm lý như thế nào, cô cũng vẫn sẽ biết cách dùng kỹ năng của mình để đến khi tinh lực của tôi được phát tiết hoàn toàn.

Cuộc sống tôi bỗng nhiên bình lặng đi rất nhiều, ngoài thể thao, những trò khác vốn là đam mê của tôi cũng dần dần làm tôi chán. Nhưng tôi lại thích quay về nhà với bố mẹ tôi. Từ sau khi tôi bỏ nhà đi ra ngoài ở riêng vì sự phản đối của bố mẹ khi tôi quyết định không tìm việc làm nữa, mà quyết định theo đuổi chứng khoán.

Tôi hiểu tâm tư của bố mẹ. Bố mẹ tôi vốn cả đời làm viên chức nhà nước, bố tôi làm bí thư đảng ủy tại Sở công thương thành phố, mẹ tôi làm ở Ban tuyên giáo thuộc Thành ủy. Nên việc tôi bỏ nhà nước là điều cực kỳ khó chấp nhận, đặc biệt tôi lại là con một.

Mặc dù kinh tế gia đình tôi không phải khá giả chỉ đủ ăn nhờ đồng lương của bố mẹ tôi, căn nhà mà bố mẹ tôi ở cũng là do cơ quan cấp miễn phí theo tiêu chuẩn của cán bộ đảng chuyên trách do cả hai bố mẹ tôi cộng lại. Nhưng do là con một nên tôi được bố mẹ tôi chiều từ bé, gần như chưa bao giờ tôi bị mắng và có lẽ vậy mà tôi nghịch từ khi mới lớn. Tôi yêu khá sớm, khi học lớp mười tôi đã có bạn gái nhờ vẻ ngoài cao to và cũng thuộc loại đẹp trai, chơi thể thao giỏi. Lần quan hệ đầu tiên cũng với cô bé người yêu đầu tiên của tôi, một cô gái con nhà giàu rất xinh, tôi đã phải mất rất nhiều công sức trog hai tháng trời để có thể tán được cô. Cuộc tình của chúng tôi kéo dài hết thời học sinh phổ thông chỉ chấm dứt khi cô được gia đình cho du học.

Thời học sinh, ngoài vẻ ngoài đẹp trai, chơi thể thao giỏi và có chút mồm mép, đúng là tôi không có gì khác. Học bình thường, gia đình cơ bản và câu nói mà người yêu đầu của tôi nói lúc chia tay làm tôi đau mất mấy năm sau.

– Em yêu anh mấy năm chỉ vì anh đẹp trai, chơi thể thao giỏi, sức khỏe tốt và mang anh đi khoe với bọn bạn bè không làm em mất mặt. Thế thôi, chúng ta chia nhau cũng chẳng có gánh nặng gì.

Câu nói đó không làm thay đổi quá nhiều hiện tại của tôi, nhưng lại làm tôi thay đổi về tư duy, trong mắt tôi con gái chỉ là một bông hoa để tôi có thể thưởng thức, khi đã chán tôi lại tìm một bông hoa khác và một quyết tâm tôi sẽ phải kiếm thật nhiều tiền.

Do lực học khá bết bát, cũng may tôi thi đỗ vào khoa hóa thực phẩm, ngành học tôi chẳng có chút hứng thú nào. Tôi bắt đầu nghĩ cách đi buôn, “câu phi thương bất phú” tôi luôn tâm niệm trong lòng. Chẳng hiểu sao tôi buôn bán rất mát tay, ban đầu tôi dùng tiền tiết kiệm từ tiền bố mẹ cho tôi mỗi ngày, tôi lọ mọ xuống tận các xưởng gia công để mua những cái áo phông giá rẻ, tồn kho và mang vào ký túc xá bán, mỗi áo chỉ lãi năm đến mười nghìn, nhưng lại rất đắt hàng. Dần số tiền tôi tích được ngày một nhiều, tôi bắt đầu chuyển sang đặt áo với những hình ảnh ban nhạc, diễn viên thần tượng Hàn Quốc đang rất thịnh hành được in trên áo và tất nhiên giá bán cũng tăng lên, ký túc xá không thỏa mãn được như cầu tiêu thụ nữa, tôi bắt đầu lân la sang các ký túc xá các trường bạn và đăng cả trên mạng xã hội và forum sinh viên. Công việc kinh doanh mở rộng, tiền bạc cũng rủng rỉnh hơn, tôi cũng bắt đầu nghĩ đến những mặt hàng khác. Tôi nhận đặt hàng bất cứ thứ gì mà sinh viên cần, chỉ cần thị trường có là tôi sẽ tìm mọi cách để cung cấp.

Trong thời gian bán hàng tôi cũng để ý đến một cô bé bằng tuổi sinh viên Kinh tế, cũng là một trong những hoa khôi của trường. Việc tán đổ cô rất đơn giản với tôi, những bó hoa, những món quà xinh xắn, những lời tán tỉnh ngọt ngào và vẻ bề ngoài đẹp trai, phong cách tự tin mà tôi luyện được khi đi bán hàng chẳng mấy chốc cô đã ngã vào vòng tay tôi.

Việc coi các cô gái là bông hoa, nên việc cô còn trinh trong lần đầu tiên chúng tôi quan hệ cũng chỉ để lại cho tôi một chút áy náy, sau đó tôi cũng vất qua đầu. Quan hệ của chúng tôi kéo dài được gần một năm thì tôi bắt đầu chán vì sự nghiêm túc của cô, vì những những kế hoạch cô xây dựng sẵn cho tương lai của chúng tôi. Tôi chủ động chấm dứt, khi tôi nói với cô điều đó với lí do tôi thấy mình không xứng đáng với cô, sẽ không đạt được kỳ vọng mà cô mong muốn. Cô khóc rất nhiều, nhưng tôi vẫn giữ thái độ kiên quyết. Nhưng câu nói của cô, lại một lần nữa phải suy nghĩ.

– Anh là đồ khốn nạn. Rồi anh sẽ phải trả giá vì phá hủy một cô gái trong trắng, anh cứ chống mắt mà xem quả báo.

Tôi không chủ động tán tỉnh bất kỳ cô gái nào nữa, nhưng tôi cũng hấp dẫn những cô gái bạo dạn, ham chơi. Và cứ như vậy cho đến khi tôi tốt nghiệp, ngoài những mối quan hệ vui vẻ bình đẳng với những cô gái ăn chơi, tôi cũng tiết kiệm được một khoản kha khá đối với một sinh viên mới ra trường.

Sau khi tôi tốt nghiệp, với chuyên nghành của tôi và quan hệ của bố mẹ, tôi được nhận vào một xí nghiệp thực phẩm thuộc thành phố. Tôi an phận thủ thường được một năm thì xí nghiệp phá sản và phải chuyển thành xí nghiệp cổ phần. Tôi nằm trong danh sách phải cắt giảm, tự nhiên lại thấy mình được giải thoát, cũng chẳng nói với bố mẹ câu nào, tôi ký đơn và nhận mấy tháng lương đền bù.

Tôi bắt đầu tìm kiếm cách làm ăn, nhưng xã hội khác hoàn toàn với ký túc xá, số tiền tôi tích cóp được rất nhanh bay mất hơn nửa do số hàng tồn đọng không bán được. Đang lúc tôi chán nản thì chị Minh đến chơi, khi đó tôi cũng chỉ biết chị kiếm được rất nhiều tiền qua lời chê bai của bố mẹ tôi, nhưng lại để tôi ấn tượng. Tôi hẹn chị đi café và nói chuyện trực tiếp với chị về cách kiếm tiền.

Sau buổi đó, tôi bắt đầu tìm tài liệu về chứng khoán và cũng lần mò lên trên sàn để xem, một tháng sau tôi mở tài khoản tại công ty chị tôi đang làm và bắt đầu thận trọng tập chơi. Mấy tháng đầu do chưa có kinh nghiệm, tôi chơi có thua có thắng, nhưng mấy tháng sau bắt đầu khả quan hơn, số tiền đã mất tôi dần kiếm lại được càng làm tôi mê mẩn.

Cuối năm đó có một đợt IPO rầm rộ, thông qua chị tôi và tìm hiểu thông tin, tôi quyết định chơi lớn. Tôi đầu tư toàn bộ số tiền tôi có vào một công ty công nghệ và đúng như tôi dự đoán, giá cổ phiếu của công ty đó lên vù vù, chỉ mấy tháng sau đã tăng gần gấp ba lần, tôi quyết định bán ra.

Cũng do tôi may mắn hoặc có thể nói tôi mát tay, tôi vừa bán ra hết thì cổ phiếu cũng bắt đầu giảm nhiệt. Từ số tiền kiếm được tôi mua sắm giàn máy tính mới và bắt đầu dán mắt vào màn hình. Lúc này bố mẹ tôi mới biết tôi đã nghỉ làm, bố tôi bắt đầu mắng, lúc ăn cơm mắng, buổi tối mắng dù tôi có giở đủ mọi dẫn chứng, rồi dùng ngay cả tài liệu tuyên giáo mà mẹ tôi mang về cũng không thay đổi được quan điểm của bố tôi, làm nhà nước mới đóng góp cho sự phát triển của đất nước. Cuối cùng tôi không chịu được nữa, tuyên bố tôi sẽ ra ở riêng nếu bố tôi cứ bắt tôi phải đi làm nhà nước. Bố tôi giận tung nhà và không khoan nhượng gầm lên đuổi tôi ra khỏi nhà dù là giữ đêm.

Thế là tôi bắt đầu cuộc sống tự do. Tôi thuê nhà, mang bộ máy tính ở nhà đi và lao vào sự đam mê này. Say men chiến thắng, tôi chơi rất bạo tay nhưng nó lại mang cho tôi kết quả to lớn. Cuối năm đó tôi đã mua được nhà riêng, thêm nửa năm sau tôi mua được chiếc ô tô mà tôi vẫn dùng đến bây giờ. Đến năm thứ hai thì bố mẹ tôi cũng nguôi ngoai và chấp nhận sự thật rằng tôi không thể đi làm nhà nước được nữa, tôi và bố làm lành với nhau, nhưng tôi cũng không quay về nhà, nhưng đồ đạc trong nhà tôi cũng dẫn sắm mới cho bố mẹ, thỉnh thoảng cuối tuần mới về nhà ăn cơm với bố mẹ tôi một hai ngày.

***

Khi tôi ở nhà nhiều hơn, mẹ tôi là người vui mừng nhất và mẹ tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy vợ của tôi. Mẹ tôi bắt đầu giới thiệu cho tôi con gái những người bạn mà mẹ tôi quen biết. Tôi kiên quyết phản đối, nhưng mẹ tôi hết dùng biện pháp cứng rắn không được, lại dùng biện pháp mềm dẻo khác. Suốt ngày mẹ tôi kêu già, mẹ thèm có cháu bế, rồi nhà mình neo người, cần phải sớm có người nối dõi. Tôi đành phải nghe theo mẹ, tôi đến các cuộc hẹn với thái độ thờ ơ và mỗi người gặp tôi lại sẽ kể ra một lô một lốc các khuyến điểm dù tôi cũng không rõ trong đó có bao nhiêu khuyết điểm đúng. Nhưng ít nhất cũng làm mẹ tôi phải bỏ qua để đi tìm người mới cho tôi.

Cứ như vậy đến mùa hè tiếp theo, hơn một năm tôi không được gặp chị. Tôi cũng bức bối vì việc suốt ngày phải đi nghe mẹ than thở về việc lấy vợ của tôi, rồi lại khoe vừa tìm được một cô gái tuyệt lắm. Tôi quyết định đi đi chơi. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa đi đâu, nghĩ đến mấy lần thằng Hiếu rủ đi xuyên việt, tôi quyết định lần này sẽ đi. Tôi tức tốc gọi cho thằng Hiếu, thằng cứt mở điện thoại lên tôi đã nghe giọng phụ nữ vọng đến và sau đó nó thông báo đang ở Đà Nẵng, rủ tôi vào cùng. Tôi đồng ý ngay và nhờ nó đặt giúp khách sạn.

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc vất vào trong xe, nói với mẹ tôi một tiếng và phóng xe đi ngay.

Trưa hôm sau tôi đến Đà Nẵng, biển xanh, cát trắng, nắng vàng đúng là để mô tả Đà Nẵng lúc này. Tôi đỗ xe vào bãi đỗ ven biển, sau đó chạy ào ra bãi tắm, hít một hơi không khí biển mằn mặn, nhưng trong lành làm người tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hứng chí, cũng chẳng thèm gọi thằng Hiếu vôi, tôi về xe lấy cái quần short đi biển, đi đến chỗ thay đồ thuê một ngăn tủ, sau đó thay quần áo, mặc cái quần tắm chạy nhanh ra biển và nhào mình xuống nước.

Thỏa thích vùng vẫy trong làn nước biển trong xanh, đến lúc mệt nhoài tôi mới lững thững bước lên bờ, gọi người bán hàng rong đi đang đi ngang qua, lấy một beer lạnh và một túi lạc luộc, tôi hứng thú đứng nhìn những cô gái mặc đủ loại quần áo tắm đang chạy lên chạy xuống bãi biển vừa sảng khoái hớp một ngum beer, thả một củ lạc vào mồm.

Uống hết lon beer, người cũng khô, tôi lên bờ lấy đồ và trả chìa khóa tủ, sau đó cũng chẳng tắm tráng và thay lại quần áo, vẫn chỉ chiếc quần short tôi chui vào xe và gọi thằng Hiếu. Đánh địa chỉ nó đưa vào cái màn hình GPS của xe, tôi đến chỗ nó.

Khu resort nó đang ở nằm ngoài thành phố, trên con đường đi xuống phổ cổ Hội An. Khi tôi đến, nó đang cùng một người phụ nữ khá trẻ, đang nằm trên cái ghế dài trước căn biệt thự sát bãi biển. Cô ta đeo một cái kính đen, đội một cái mũ nan rộng vành, mặc bộ bikini hai mảnh khá nhỏ, hai cái vú căng tròn giả tạo chỉ được che một chút bởi cái áo tắm màu hồng nổi rõ hai cái hạt trước ngực, chiếc bụng phẳng nhưng không thể dấu được vết mổ nhỏ ngang qua bụng.

Khi thằng Hiếu đứng dậy ôm lấy tôi, cô ta cũng nhấc đầu lên gật một cái, đưa tay kéo cái kính xuống nhìn tôi từ đầu tới chân, ánh mắt như đang nhìn một kiện đồ vật vậy.

– Mày lấy phòng hộ tao ở đâu?

Vỗ vỗ vào lưng nó một cái, rồi tôi ra hỏi. Nó đưa cánh tay chỉ về phía xa xa.

– Căn thứ ba từ ngoài vào.

Khá tốt, khá xa chỗ nó ở, tôi có chút không thoải mái với người phụ nữ bên cạnh nó.

– Phòng booked dưới tên tao hay tên mày?

– Tên mày.

– Ok, tao lấy phòng trước đã. Gặp lại sau.

Tôi cũng chẳng đợi nó phản ứng quay người đi luôn, cũng chẳng thèm nhìn người phụ nữ bên cạnh nó, kệ thằng Hiếu nói với theo, tôi cũng chỉ phẩy phẩy tay rồi làm ký hiệu gọi điện thoại sau đó đi về phía khu lễ tân.

Nó đặt cho tôi căn phòng đơn, ngay tầng một giống như căn của nó, có đủ đồ dùng như một căn hộ studio. Vất đồ đạc vào trong cái tủ, bỏ quần áo vào cái túi giặt, tôi lấy thêm một lon beer và một gói snack ra trước của vừa uống beer vừa ngắm biển. Sau khi uống hết lon beer và gói snack, tôi quay vào phòng thả mình xuống giường và khoản khoái ngủ luôn.

Tôi tỉnh dậy khi trời đã về chiều, chiếc điện thoại để rung báo mấy cuộc gọi lỡ của thằng Hiếu. Bấm điện thoại gọi lại cho nó, thằng Hiếu sau câu phàn nàn vì tôi không nghe điện thoại, rủ tôi tối đi ăn với hai bọn nó và đám bạn của cô gái kia. Ngần ngừ một lát, tôi cũng đồng ý, tôi chưa biết làm gì tối nay.

Vất điện thoại xuống giường tôi đi vào nhà tắm, sau khi tắm xong quấn cái khăn quanh hông rồi đi lấy quần áo. Tôi chỉ mang mấy bộ quần áo đơn giản, hầu như toàn quần jeans và áo thun, cầm chiếc quần jeans cưng cứng tôi lại bỏ xuống lấy cái quần đũi duy nhất mặc vào và mặc thêm cái áo thun. Chiếc áo thun hơi bó, nhìn hơi phô với cái quần đũi. Nhớ ra ở reception có bán mấy cái áo ộc tay bằng vải cotton, tôi quyết định đi mua. Cửa hàng quần áo trong khu resort chuyên bán quần áo thoảng mát đi biển, tôi quyết định lấy ba bộ cả dài cả ngắn và ba chiếc áo in hình hoa lá khá đẹp, để mặc khi ở đây.

Thằng Hiếu mặc gần giống tôi, cũng cái áo hoa hòe hoa sói và chiếc quần đũi, khác là nó đi đôi giày vải, còn tôi đi đôi dép xỏ ngón. Còn người phụ bên cạnh nó, mà tôi chưa biết tên nhưng cũng không muốn hỏi, mặc một cái váy vải suông thoải mái nhưng trước ngực lại xẻ một đường đến ngang rốn phía trên buộc bằng một sợi dây vải, trông có vẻ kín đáo nhưng chỉ cần cử động là khe ngực lộ ra lấp ló, bên trong không mặc áo ngực.

Dự định uống rượu, nên chúng tôi đi taxi vào thành phố. Quán bọn nó chọn nhìn ra sông Hàn, những chiếc thuyền giăng đèn đi lại trên sông, những chiếc đèn lắp dọc hai bờ sông và những ánh đèn màu từ các quán ven sông hắt xuống mặt sông lunh linh rực rỡ. Đám bạn của thằng Hiếu, chính xác là đám bạn của người phụ nữ bên cạnh nó, đang ngồi xung quanh cái bàn dài trong phòng riêng trên tầng ba của quán, tiếng cười nói ồn ào đủ các thứ giọng bắc trung nam. Đám đàn bà ăn mặc diêm dúa, sang chảnh có cả trẻ lẫn đã sồn sồn hầu hết có vẻ đều động qua dao kéo, ngực gần như vồng lên cùng một kiểu dáng, da mặt đều có những chỗ phồng căng lên không hợp lý. Những túi hàng hiệu đủ loại đặt lên bàn, treo trên tay hoặc mắc sau ghế, cơ số những tia lấp lánh khi những người phụ nữ quay qua quay lại.

– DCM!

Tôi chửi thầm một câu, bọn đàn ông đa phần còn trẻ, mặt mũi đầu tóc đều được chăm sóc ỹ lưỡng trông đều tựa tựa như nhau chỉ có tôi và thằng Hiếu là đầu tóc khá tùy tiện, tôi thích để tóc dài vì tóc tôi khá mềm, còn thằng Hiếu thì vẫn kiểu lệch mái từ khi tôi mới quen nó. Nhưng câu tôi chửi không phải là đầu tóc, mà dcm là bộ quần áo chúng mặc trên người tương tự như tôi và thằng Hiếu. Tôi lại chửi thầm thằng Hiếu một câu, nó đéo bảo tôi trước mà chỉ cười đểu đểu khi thấy tôi mặc bộ này.

Tôi cũng lịch sự gật đầu chào một lượt trước khi ngồi vào cái ghế trống bên cạnh thằng Hiếu, các ánh mắt bắt đầu soi mói vào tôi như muốn cắt từng cm cơ thể tôi ra để nghiên cứu. Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng vì có cả những ánh mắt khiêu khích từ mất thằng đực rựa. Tôi bắt đầu muốn đứng dậy rời đi, nhưng thằng Hiếu lại đá chân tôi, tôi lại phải cố ngồi thêm một lát để nghe những tiếng chào hỏi, những cái ôm của người phụ nữ đi cùng thằng Hiếu với bạn cô ta. Những ánh mắt vẫn liếc nhìn tôi nóng bỏng, những tiếng thì thầm rồi tiếng cười ré lên sau đó ánh mặt lại xuyên qua người tôi. Cả người như kiến bò, khiến tôi càng muốn đứng dậy.

– ĐM. Tao đéo chịu được nữa.

Tôi nói nhỏ vào tai thằng Hiếu.

– Mày ngồi thêm một lát, uống xong chầu khai vi rồi hãy đi.

– Tao đéo ngờ mày lại xuống cấp như vậy. Khác cl gì đĩ đực.

– Tao biết đéo đâu, vào đây mới biết. DCM, tao còn tởm nữa là mày.

Tôi nhún vai, không nói thêm gì nữa. Tôi yên lặng không nói lời nào, thỉnh thoảng giải vờ cười và gật đầu một cái nếu có ai hướng tôi hỏi, tôi không quan tâm đến nội dung câu hỏi. Tôi đéo giống bọn họ.

Cuối cùng thì người phục vụ cũng mang khay rượu lên, đủ mỗi người một shot, ly rượu thủy tinh trong vắt đựng bên trong là hai lớp rượu màu xanh đỏ. Tiếng ồn ào đứng dậy, sau đó là vỗ tay lên mặt bàn ba cái và cùng hô “Dzô” sau đó mỗi người ngửa cổ đổ li rượu vào mồm. Vị ngọt, thanh, the của bạc hà trộn lẫn với vị rượu nồng khá dễ uống. Đặt li rượu xuống tôi như được giải thoát, tôi lịch sự ghé qua người bạn thằng Hiếu nói tôi có việc, sau đó đứng dậy gật đầu mấy cái về các hướng miệng lẩm bẩn câu tạm biệt rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Hít một hơi không khí thoảng đãng bên người tôi thấy thư thái hẳn, bắt đầu rỏ bước dọc theo hè phố, tạt vào một cái quán mỳ trong ngõ thoảng đãng sạch sẽ gọi một bát mỳ quảng, sau đó lại vòng ra phố chọn một quán café và ngồi ngắm nhìn dòng người qua lại ngày một tấp nập.

***

Bỗng tôi cả người tôi như đông cứng lại, mắt tôi liếc qua bóng người đang đi ngang qua quán phía bên con đường ven bờ sông. Tôi bật dậy rút ví lấy một tờ tiền đặt lên bàn và lao ra khỏi quán, tránh những chiếc xe đang chạy trên đường, lao sang phía con đường dọc bờ sông và đuổi theo bóng dáng mà mắt tôi vẫn dán theo. Tôi rẽ dòng người luôn miệng xin lỗi khi gạt họ sang hai bên để nhận không ít tiếng càu nhàu, bóng người phía trước ngày một gần, tôi cất tiếng gọi, nhưng không thể phát ra âm thanh. Tôi rối lên, cũng chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ vội vã lao đến gần cái bóng người phía trước. Sau đó ôm chặt trong tay, vừa ôm cái bóng trong vòng tay tôi đã nhận ra đúng là người mà tôi vẫn nhớ nhung, mùi thơm cơ thể, cảm giác mềm mại quen thuộc dội vào tâm trí làm mọi giác quan của tôi như mờ đi, chỉ có tiếng lùng bùng vang lên trong tâm trí.

– Tôi … đã tìm chị … tôi nhớ chị …

Đó là tất cả những gì mà tôi khàn khàn nói ra khi cơ thể người phụ nữ có chút kinh hoảng đang dãy dụa trong vòng tay tôi. Rồi cũng không cho thân hình trong tay tôi định thần, hai tay tôi chuyển lên bưng lấy khuôn mặt mà tôi vẫn thỉnh thoảng mơ về và cúi xuống mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại, ấm áp, ngòn ngào đang run rảy vì kinh hoàng. Tôi cứ như mê đi, quên hết mọi thứ nếm náp đôi môi mà tôi vẫn thèm muốn. Thế rồi cơ thể trong tay tôi cũng dừng giãy dụa, mềm đi ép sát vào người tôi, đôi môi cũng đáp lại nụ hôn của tôi, dịu dàng ngậm lấy đôi môi đang vội vã của tôi để nó trấn tĩnh lại và bắt đầu một nụ hôn dài. Hơi thở của tôi ngừng lại thưởng thức những hương vị ngọt ngào của nụ hôn đang không ngừng truyền lên làm tôi như say như mê. Cho đến khi môi tôi bị mạnh mẽ dứt ra, khi chị ngừng lại để lấy lại hơi thở.

– Cậu … cậu …

Chị hổn hển không nói hết câu.

– Tôi đã tìm chị rất lâu rồi.

Giọng tôi rất nhẹ, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt chị sau đó lại bị hút vào đôi mắt sâu thẳm của chị. Hai bàn ta dịu dàng vuốt ve má chị.

– Cậu bỏ tôi ra đã. Mọi người đang nhìn kìa.

Cuối cùng chị cũng lấy lại được bình tĩnh, cầm hai tay tôi kéo xuống và lùi lại một bước.

– Cậu tìm tôi làm gì?

– Không biết, nhưng tôi đã nhớ chị cồn cào.

– Cậu …

Nhưng tôi thấy được nụ cười kín đáo nhếch trên môi chị, một chút ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt chị.

– Sang bên kia.

Chị chỉ sang bên đường. Sau đó buông tay tôi ra, đi nhanh băng qua đường, tôi vội vã dduoir theo cầm lấy bàn tay chị giơ tay cản xe để dắt chị qua đường, chị không giật tay ra mà để yên cho tôi nắm lấy. Bàn tay chị rất mềm, những ngón tay dài thon thả trơn mượt trong bàn tay tôi, làm có cảm giác nếu bóp mạnh một chút bàn tay chị sẽ tan vào trong lòng bàn tay tôi.

Sang đến bên đường chị bước nhanh hơn như kéo tôi theo, chị không rẽ vào quán café ngoài mặt đường mà đi vào cái ngõ bên cạnh đi vào cái quán phải sau, chọn một cái bàn khá kín đáo phía góc xa kéo tôi đến.

Chị ngồi xuống, tôi cũng ngồi xuống nhưng tôi không rời tay chị, người tôi ngồi hướng về phải chị.

– Ai cho cậu cầm tay tôi?

Chị gắt lên khẽ giật bàn tay khỏi tay tôi, nhưng tay tôi không rời, cũng chẳng trả lời câu hỏi chị.

– Chị có biết tôi đã tìm chị nhiều như thế nào không? Trong suốt hơn một năm tôi luôn hỏi thăm tin tức của chị. Mỗi đêm về tôi lại mơ thấy chị, đau khổ nhìn chị tan biến, để rồi đêm sau lại vô vọng tóm lấy chị. Tất cả những gì đã diễn ra vẫn ghi tạc trong lòng, từng cái nhíu mày, từng cảm giác ngọt ngào khi hôn lên môi chị, từng cảm giác khắc cốt ghi tâm mà tôi đã trải qua với chị, không biết bao nhiêu lần hiện lên trong lòng tôi. Để rồi lại khắc khoải nhớ nhung. Chị đã ở đâu?

Tôi nói không sắp xếp, mọi thứ cứ tự nhiên tuôn ra. Giọng nói hiện đủ mọi cảm xúc, ấm ức, nhớ nhung, ủy khuất. Bàn tay tôi cũng từ từ đưa lên ôm lấy mà chị, ngón tay vuốt lên vành tai, đúng cảm giác này. Tôi nhắm mắt lại, để cảm giác nhu nhuyễn, run rảy trên làn da của chị từ đầu ngón tay truyền lên lan tỏa khắp ký ức của tôi. Ấm áp như dòng nước từ từ lan toàn tử tim tràn ra mọi ngóc nghách của cơ thể.

Sự ấm áp làm tôi không nhịn được trong vô thức khẽ rên rỉ một tiếng, ngay sau đó tôi cảm nhận được sự run rảy của chị, sự run rảy như khi lần đầu tiên tôi tiếp xúc với chị vậy. Tôi mở mắt, nhìn thấy những vết đỏ lan trên má chị, mắt chị cũng trở lên nhu hòa như nước, tiêu cự cũng dần dần biến mất. Mặt tôi từ từ tiến gần đến, mặt chị cũng tiến về phía tôi đến khi môi chúng tôi chạm vào nhau và quấn quýt lấy nhau, tôi tự nhiên cũng cảm nhận được sự rung động trong lòng chị cũng mãnh liệt không khác gì nhau, một cảm giác tương thông vi diệu nối tôi và chị với nhau qua đôi môi lan sang người chị và tôi để cả hai cùng nhìn thấy tấm lòng của nhau, nhìn thấy sự rung động và cả những khát khao đang dần lớn lên.

– Đi.

Chị bỗng bật dậy kéo tay tôi, cả hai chúng tôi vội vàng lao ra khỏi quán café cũng không thèm để ý cô bé phục vụ vẫn ngẩn ngơ đứng bên cạnh trên tay là quyển menu. Chúng tôi vội vã đến nới mà trong lòng chúng tôi nhắn nhủ cho nhau.

Cánh cửa phòng khách sạn vừa đóng lại sau lưng, tôi và chị cuống quýt lao vào nhau, cùng dìu nhau về phải chiếc giường, đôi môi gắn chặt lấy nhau, tay vội vã cởi đồ trên người của nhau và cùng ngã xuống giường để cái buồi của tôi đã đi vào trong chị.

Tràn ngập sự thống khoái làm tôi và chị cùng hét lên khi cái buồi ngập sâu trong cái lồn đã ngập ngụa những khát khao. Hai cơ thể của tôi và chị cùng hết sức gắn chặt lấy nhau, cùng nhau tham lam hẩy lên dập xuống để thỏ mãn sự khát khao đang ngày một bùng lên như muốn bắn tung hai chúng tôi ra xa. Cảm giác khoái cảm ồ ạt trào ra cuồn cuộn lan tỏa khắp cơ thể, cái buồi không ngừng dập vào sâu hơn để bới tung mọi khao khát của chị để biến nó thành khoái cảm cho cả hai chúng tôi.

Rồi khoái cảm của tôi bùng nổ, toàn bộ biến thành những dòng tinh lực mạnh mẽ bắn sâu vào trong chị để chị bật người hét lên một tiếng cao vút sau đó cả cơ thể rung lên bần bật để đón nhận những dòng lũ khoái cảm đang ầm ầm không ngừng bùng lên quét qua người chị. Hết đợt này đến đợt khác, cả tôi và chị đều liên tục hét lên những tiếng thất thanh để phát tiết sự công phá của khoái cảm.

Rất lâu sau, trải qua sự tàn phá của khoái cảm, hai chúng tôi chỉ con thoi thóp vô lực ôm chặt lấy nhau và mơ màng ngủ thiếp đi để tinh lực có thời gian phục hồi.

Khi vừa tỉnh dậy, sự khát khao lại bùng lên để cái buồi của tôi lại điên cuồng lao vào ngập sâu trong cái lồn cũng đang tràn ngập khát khao đón chào và rồi toàn bộ tinh lực lại tan ra bởi sự cuồng loạn của khoái cảm.

Tôi cũng chẳng hiểu và cũng không cần hiểu nguồn tinh lực làm thế nào để phục hồi nhanh như vậy, để chúng tôi tỉnh lại lại lao vào nhau, rồi lại nguồn tinh lực lại tan ra khi khoái cảm bùng lên cuốn đi. Toàn bộ nước, snack, đồ ăn gọi lên đều bị chúng tôi tiêu hao sạch cho đến cơ thể không thể kịp phục hồi sự tiêu hao tình lực nhiều như vậy thì chúng tôi mới chính thức chìm vào giấc ngủ thực thụ, để rồi khi tỉnh dậy mới nhận ra đã qua ngày hôm sau nữa. Toàn bộ cái giường thấm đẫm tinh lực của chúng tôi và khô lại cong lên những nếp gấp cứng đét, xù xì. Trên người chúng tôi cũng vậy, từng mảng khô ráp trải khắp người từ trên tóc xuống dưới hai chân, cảm nhận được cả tiếng lạo xạo khi chúng tôi ôm nhau khi tỉnh lại.

Sau đó là tiếng cười, tiếng cười lanh lảnh của chị vang lên lan ra khắp phòng, khiến tôi cũng bật cười thành tiếng, sau đó tiếng cười biến thành ngặt nghẽo không ngừng. Cho đến khi chị đưa tay lên vuốt ve má tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

– Em … em rất hạnh phúc. Cám ơn anh!

– Anh yêu em!

Sự xao xuyến từ những dư âm thỏa mãn những khát khao, nhớ nhung của tôi, sự dịu dàng và thỏa mãn mà tôi nhận được từ trong câu nói của chị, vì chị đã gọi tôi là anh, khiến tôi không kìm được bật ra.

Tôi nhìn thấy sự run rảy trên khuôn mặt của chị, ngón tay của chị trên má của tôi miết mạnh vào má tôi. Chị vẫn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, nhưng tôi không nhận được câu trả lời tương ứng của chị.

Một lúc sau chị buông tay ra, ngồi dậy, chợt mày chị nhăn lại khiến tôi phải nhổm dậy.

– Em sao vậy?

– Em … không sao … chỉ là ở dưới có chút tê tê … nó đang ộc ra …

Cũng không cần sự đồng ý của chị, tôi cúi xuống khẽ tách hai đùi của chị ra và đẩy người chị lên một chút. Hai cái vồng mu phồng cao lên của chị đã đỏ lên thành hình tròn xung quanh cái lồn của chị, bên trong cái lồn đỏ hồng của chị một dòng nước trắng phau đang trào ra chảy xuống giường thành một vũng.

– Hay chị nằm nghỉ thêm một lát.

Mặt tôi nhăn lại đau xót. Một cái lồn đẹp như vậy, mà vì sự điện cuồng của tôi nó tấy lên.

– Anh xin lỗi.

Ôm đầu chị vào ngực, tôi khẽ nói.

– Không sao, em không sao. Anh bế em vào tắm nhé, em phải về thôi. Hơn một ngày biến mất chắc mọi người sẽ loạn lên mất.

Cả hai chiếc điện thoại hết pin, không sạc đã đen xì từ khi nào.

Tôi đứng lên đi vào nhà tắm kiểm tra vòi nước và xả sẵn để nó nóng lên, sau đó mới quay lại bồng chị trên tay đi vào nhà tắm. Vừa dùng vòi xịt rửa trôi những mảng lợn cơn trên da của chị, tôi vừa say mê thưởng thức nó, nó không phải hoàn mỹ nhất, ngực chị nở nang nhưng hơi rủ xuống, cái bụng cũng không phẳng phiu mà tròn lẳn, cặp mông ta tròn, hai đùi thon dài. Chị hấp dẫn có lẽ từ sự đầy đặn, tròn trịa lại thành sự hoàn mỹ khi nó nằm trên thân thể chị, tay tôi vuốt ve trên mỗi tấc trên cơ thể chị, từ sâu bên trong không ngừng sản sinh sự khát khao, say mê. Tôi chậm, rất chậm để lau rửa cho chị, tôi không muốn tay mình rời khỏi cơ thể củ chị.

Chậm thì cuối cùng cũng phải kết thúc, lau khô người chị, quấn nó xung quanh người chị, tôi định bế chị vào phòng khách thì chị ngăn lại.

– Em tốt rồi, anh tắm cho anh đi, rồi mình đi ăn. Em đói lắm rồi.

Chị bước ra khỏi phòng tắm, tôi cũng nhanh chóng xả lại kỹ càng cơ cơ thể và quấn cái khăn quanh người đi ra ngoài. Chị đã mặc xong cái váy hoa mềm mại trên người, đôi sandal da mảnh đi dưới chân, khuôn mặt ngời lên rạng rỡ mỉm cười nhìn tôi đi ra khỏi phòng tắm đưa cho tôi bộ quần áo đã được chị vuốt lại thẳng thớm. Tôi mặc quần áo và cùng chị rời khỏi khách sạn.

Trời đã giữa trưa, ánh nắng có chút chơi chang. Hơn một ngày chúng tôi vui vầy trong khách sạn quên hết những gì xảy ra bên ngoài, làm tôi có chút khó thích ứng, ánh mắt nheo lại vì chói. Ra khỏi khách sạn, chúng tôi đi dọc con phố tìm quán ăn, cuối cùng chọn một quán bún bò. Húp một miếng nước dùng tôi mới thấy mình đã đói như thế nào. Cũng chẳng quan tâm ánh mắt thích thú của chị đang nhìn, tôi gọi thêm một bát nữa mới thấy cảm giác đói lúc nãy biến mất. Tôi mới nghĩ đến một việc, tôi chưa biết thêm về chị, ngoài cái tên biết từ lần trước và chị cũng chưa tỏ thái độ vì câu tỏ tình của tôi.

– Anh có thể yêu em được không?

Tôi hỏi khẽ, giọng có chút bất an. Chị vẫn nhìn tôi mỉm cười.

– Anh cần thể hiện anh yêu em như thế nào, để em bị chinh phục.

– Vậy … anh có thể liên lạc với em không?

– Được, nhưng không phải lúc này. Lúc nào đến em sẽ cho anh liên lạc với em.

Chị đưa mu bàn tay khẽ vuốt lên má tôi một cái. Tôi thẫn thờ ngồi yên, cũng chẳng để ý đến việc chị đã đứng dậy rời khỏi quán. Vậy có khác gì lần trước? Chỉ là tôi có thêm chút hi vọng đợi chờ chị liên lạc lại. Tôi vũng dậy, chạy ra khỏi quán, nhưng cũng chỉ thấy chiếc taxi lao đi.

Tôi cũng chẳng biết thằng Hiếu có sốt ruột không, gọi chiếc taxi tôi về khu resort. Cắm chiếc máy vào cái sạc, một lúc màn hình sáng lên, chiếc máy khởi động lại, một chàng những tiếng tinh tinh vang lên của những tin nhắn hăm hở đẩy về máy.

Tin nhắn của bố mẹ tôi, tin nhắn của thằng Hiếu, tin nhắn của chị Minh, tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của nhà mạng … mất gần nửa tiếng để tôi đọc hết đống tin nhắn và nắm nội dung, cũng mất gần một tiếng để gọi điện hết lượt giải thích tại sao tôi biến mất hơn một ngày.

Có một tin nhắn từ số lạ làm tôi bừng bừng hưng phấn “Cám ơn anh! Em sẽ liên lạc với anh”, nhưng rồi lại thất vọng vì số điện thoại đã tắt máy. Tôi liên tục gọi, nhưng hết ngày cũng không được.

Tôi có chút chờ mong, lại có chút chán chường, nên quyết định rút ngắn kỳ nghỉ dù thằng Hiếu cứ nằng nặc rủ tôi ở lại thêm hai ngày để nó về cùng tôi.

***