The Doll And The Girl

Ngày xửa ngày xưa,có một đứa con gái sống trong một thế giới kì lạ với bầu trời màu tím.Nó có một cái tên rất hay.
Thái Trác Nghiên.
Song mọi người thường biết nó dưới cái tên “Charlene”hơn.Nó không thích “Thái Trác Nghiên”.Theo như một số ít người thật sự biết nó,lý do cho sự không thích này có liên quan đến việc nó không có cha.Nhưng chớ dại mà nhắc chuyện này ra,cũng như đừng bao giờ nhìn thẳng vào mắt nó.
Theo như những lời đồn đại,chỉ cần nhìn vào mắt nó,bạn sẽ bị mất đi trái tim.
Chuyện có thật hay không,không ai biết.Song những người hiểu rõ nó,không ai có thể cảm nhận được tình yêu một lần nữa.
Đó là một vài nét cơ bản về Charlene.Để tiếp tục câu chuyện và tìm hiểu thêm về nó,hãy thử suy nghĩ câu hỏi:
“Bạn có từng sưu tập một cái gì đó chưa?”
Nếu câu trả lời là có thì bạn sẽ biết nó hơn một chút nữa,vì nó cũng có sưu tập.Nó sưu tập búp bê.Nghe con nít quá phải không?
Không hề con nít đâu.
Búp bê luôn luôn khác nhau,muôn hình muôn vẻ và luôn luôn xinh đẹp.
Có gì con nít trong việc thích sưu tập cái đẹp cơ chứ?
Nó sưu tập được ba năm rồi,kể từ hồi nó 15 tuổi.Bộ sưu tập cho đến nay cũng phải hơn trăm con.Cũng nhờ thêm nó là tiểu thư nhà khá giả nên những con búp bê mới và lạ nó đều có,từ con Hàn Quốc mắt to cho đến con Anh Quốc tóc nâu,có cả một con gốc Phi với đôi mắt đen dữ dội nữa.Nó đã phải trải qua không ít để có được bộ sưu tập này,tốn không biết bao nhiêu tiền của và thời gian săn tìm,thậm chí có khi phải đổ máu nữa.Đúng,đổ máu.Vì nó thực sự rất say mê búp bê.
Theo nó,sưu tập búp bê có thể so sánh như một nghệ thuật vậy.
Chắc bạn đã cũng hiểu nó là kiểu người luôn luôn đạt được những gì mình muốn rồi chứ.
Bây giờ hãy suy nghĩ tiếp câu hỏi sau:
“Bạn có yêu thích một thứ gì đó đến phát cuồng chưa?”
Không biết bạn ra sao chứ nó thì đương nhiên là nó đã biết cảm giác này rồi.Quá quen thuộc là đằng khác.Có những lúc chợt nhìn thoáng qua một con búp bê đẹp mà không biết nơi bán hay chủ sở hữu,nó đã không tiếc tiền truy tìm.Thậm chí có khi nó còn không ăn không ngủ tham gia vào việc truy tìm đó nữa.Nó luôn bị ám ảnh.Bạn chưa biết lòng ham muốn có thể khiến bạn đi xa đến mức nào đâu.
Bởi thế,khi được hỏi “Bạn sẽ làm gì khi quá thích một thứ gì đó?”nó đã trả lời là : “Đoạt được bằng mọi giá”
Nó làm đúng y như thế.Từ lâu nó đã quyết định sẽ không thương thuyết,hay trả giá gì cả.Không phải đối với những thứ mà nó thích.Nó sẽ mua.Nếu không mua được,nó sẽ đánh cắp.Nó phải có được cái thích.Nó phải có được con búp bê mà nó muốn,để có cơ hội được ngắm,được chạm vào và để làm phong phú thêm cho bộ sưu tập.
À,mà đã có sưu tập thì đương nhiên sẽ có một thứ được thích nhất.
Nó cũng có một con búp bê mà nó rất thích.
Con búp bê có mái tóc dài đen mượt,đôi mắt long lanh và nụ cười rất dễ thương.Theo những người khác thì con búp bê này trông cũng bình thường thôi.
Nhưng với nó thì khác.
Nó gần như phát điên khi nhìn thấy con búp bê này qua cửa sổ của một căn nhà lớn.Con búp bê được đặt trong một chiếc tủ kính nhìn ra ngoài đường.Nó cảm thấy tim nó như ngừng đập giây phút nó nhìn vào khuôn mặt thánh thiện ấy.
Ngày hôm sau nó lại trở lại,ngồi dưới gốc một cái cây ven đường mà nhìn lên.
Ngày hôm sau nữa.
Và ngày hôm sau nữa.
Nó quyết định nó sẽ sở hữu cho được con búp bê này.
Nhưng ý định đó bị ngăn cản bởi một người đàn ông và một người phụ nữ.Họ tự nhận là chủ của con búp bê.Họ đã đuổi nó đi trước khi nó kịp ngỏ lời.
“Đừng hòng đụng vào con Hân!!”
Một lũ ngốc,nó nghĩ.Họ không biết là họ đã mất cái gì đâu.
Tuy vậy nó cũng thầm cười.Nó đã biết tên của con búp bê ấy.
Hân.
Nó thích cái tên này.
^^^^^^^^^^
Đương nhiên là sau đó nó vẫn không bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục quay lại nữa.Lần này thì nó kín đáo hơn,và cũng bạo dạn hơn.Nó chờ cho đến khi hai người kia đi thì mới cạy cửa để mà vào.
Lần đầu tiên được đứng gần con búp bê đến vậy,nó cảm thấy cơn ham muốn trong lòng trỗi dậy mãnh liệt.Tay nó run run,chỉ muốn giật lấy con búp bê.
Song nó lại bị ngăn cản bởi chiếc tủ kính.
Chiếc tủ này rất dày và nặng.Nó không tài nào nhấc nổi hay đập bể được.
Thế là nó chỉ biết ngồi bệt xuống sàn nhìn con búp bê.
Dù vậy,nó cũng cảm thấy rất vui khi con búp bê nhìn nó và ngượng ngùng nở nụ cười.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Nó cứ trở lại như thế rất lâu.Cho đến một ngày kia,nó nhận ra chiếc tủ kính có một vết nứt.Đến lúc này nó đã có thể trò chuyện được với con búp bê.
“Xin chào,tôi là Charlene”
“…ừm…chào,tôi tên Hân…”
^^^^^^^^^^^^^^^
Nó và con búp bê nói chuyện với nhau trong một khoảng thời gian khá lâu.Nó biết được con búp bê đã chán phải ở trong chiếc tủ cũng như cái nhà này.Con búp bê muốn được đi ra ngoài,ra cái thế giới mà nó chỉ có thể nhìn thấy qua khung cửa sổ.Nó nghĩ thế giới đó chắc phải đẹp lắm.
Charlene cũng gật gù đồng ý.Nó mừng khi thấy chiếc tủ kính ngày càng có nhiều vết nứt hơn
^^^^^^^^^^^^^^^^
Nó quyết định con búp bê này là con yêu thích của nó vào một đêm mùa hè,hai người kia đã đi đâu đó,bỏ lại con búp bê một mình.Nó đã xuất hiện,bầu bạn với con búp bê.
Nó đã đúng khi tin con búp bê này đặc biệt.
Hân là một sự kết hợp giữa những cực đối lập,dịu dàng và dữ dội,mong manh nhưng rực lửa,làn da trắng như tuyết và đôi mắt bùng cháy khao khát.
Nó thật sự khiến Charlene phát điên lên.
Con búp bê quá xinh đẹp và chiếc tủ kính đang nứt ra.Charlene phải kiên trì.Chỉ một chút nữa.
^^^^^^^^^^^^^^^^^
Vào một ngày đẹp trời,chiếc tủ kính vỡ hoàn toàn.
Nó mừng rỡ chạy đến đỡ lấy con búp bê.Con búp bê cũng hạnh phúc mà ngã vào vòng tay nó.
Cả hai nhân cơ hội này liền chạy đi khỏi căn nhà lớn,bỏ lại người đàn ông ông người phụ nữ đứng khóc.
Cả hai cứ chạy đi,qua bao nhiêu con đường,gồ ghề cũng như bằng phẳng.Chạy rất lâu.
Thế rồi cả hai dừng lại.
Charlene mừng rỡ nhìn con búp bê trong tay mình.
Và nó ngỡ ngàng.
Con búp bê từ bao giờ đã dính đầy bụi và bùn đất trong lúc chạy trốn.
Con búp bê đã không còn dễ thương xinh xắn nữa.
Con búp bê đã không còn đặc biệt nữa.
Tay nó run run.
Về phần con búp bê,khi nó nhìn cảnh vật xung quanh lần đầu tiên.Nó hoảng hốt nhận ra đây không phải là những gì nó nghĩ.
Thế giới này sao đầy bụi bặm cùng những sinh vật xấu xí ?
Thế giới này sao không xinh đẹp như nó nghĩ ?
Thế giới này sao không xinh đẹp như Charlene đã nói ?
Nó nhìn khuôn mặt ấy trông chờ một câu trả lời.
Nhưng câu trả lời không bao giờ đến.
Nó chỉ nhìn thấy dáng của Charlene bước đi,ủ rủ và mệt mỏi.
Sau mọi cố gắng và công sức,giờ đây hiện thật đã giáng một đòn quá nặng.Charlene không thể chấp nhận được chuyện đó.Đó là con búp bê nó thích nhất.Con búp bê đặc biệt của nó.Sao bây giờ lại như vầy?
Nó không thể chấp nhận.Nên nó đã bỏ đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Cuộc đời vẫn tiếp tục trôi trong thế giới có bầu trời màu tím.
Con búp bê trôi dạt từ nơi này sang nơi khác,trong lòng luôn nhớ về những hồi ức khi nó vẫn còn ở trong chiếc tủ kính,khi nó vẫn xinh đẹp,khi nó có được người trò chuyện.
Con búp bê mãi sống trong cái quá khứ xinh đẹp ấy,nó không nhận ra đôi mắt một thời từng bừng sáng nay chỉ còn là hai cửa sổ vô hồn.
Còn Charlene vẫn tiếp tục với bộ sưu tập.Có thêm hàng trăm con búp bê khác được thêm vào.
Nhưng cũng như bộ sưu tập thiếu đi con búp bê ưa thích,nó cảm thấy như mình bị thiếu đi một cái gì đó.
Cảm thấy trống vắng vô cùng.
Thế rồi vào một buổi chiều nọ,khi vô tình đi ngang qua căn nhà lớn năm xưa,nó bần thần đặt tay lên ngực trái.
Và nó nhận ra mình đã mất đi trái tim.