Thằng Tâm – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 125 END)

Chương 11

An ríu rít như con chim non, sà hết hàng này quán nọ. Tâm cười nhẹ, lẽo đẽo theo sau. Lâu lắm rồi Tâm mới thấy lại An của ngày xưa, 1 thời ấu thơ nhưng đầy xúc cảm. Đi chơi xong, Tâm lại đưa An đi chùa trong làng, đi qua lại những điểm 2 đứa hay đi. Nghe tiếng An hò hét những địa điểm ấu thơ, Tâm như thấy lòng mình thật dịu dàng. Giá mà Tâm có thể không phải lên thành phố, giá mà An không phải theo bố mẹ lên Đak Lak, giá mà…

Đến tối, mẹ kiếm đâu được miếng thịt ngựa, Tâm và thằng Tính reo hò. Cả 2 như thuồng luồng baba, chén cơm với thịt ngựa như ăn bim bim. CHị Thanh có vẻ không thích thịt ngựa, anh Công nhà Tâm lại như mọi khi, hầu cơm cho chị.

Tâm duỗi người thật thoải mái, cảm nhận sự êm ái và thơm tho trên giường của mẹ. Hôm nay Tâm đưa An đi kha khá nơi, giờ mới cảm thấy hơi mỏi mệt. Nhưng nằm trên giường của mẹ thì lại khác, thật êm và dễ chịu. Mẹ bước vào, hôm nay mẹ mặc 1 bộ nỉ màu ghi. Mẹ vào màn và tắt đèn. Mẹ chui vào chăn rồi rúc vào người Tâm. Tâm khoác tay ra xoa nhẹ lưng mẹ, để mẹ gối đầu lên vai Tâm. “ Cảm ơn con, mẹ sẽ có 1 giấc ngủ ngon lành “. Mẹ rục rịch người để tìm tư thế phù hợp rồi dần ngủ. Tâm có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ và đều của mẹ.

Tâm dần an tĩnh, và đi dần vào giấc ngủ. Bỗng mẹ chợt cựa mình, chân mẹ gác lên qua hông Tâm, ngay trên thằng nhỏ. Tâm định mặc kệ, nhưng cảm giác cái chân nằng nặng làm chim Tâm khó chịu. Tâm lấy tay để nhẹ chân mẹ ra, nhưng 1 lát mẹ lại đặt lại đúng trên chim nó. Dần, mẹ nằm nửa người đè lên người Tâm. Tâm lấy tay định dịch mẹ ra chút, bỗng nó chạm vào cái gì thật mềm. Hóa ra nó đã chạm vào ngực mẹ nó. Mẹ nó mặc áo nỉ, nên nó không để ý mẹ có mặc áo con không. Tâm định rút tay lại, nhưng lại tiếp tục sờ vào ngực mẹ. Ngực mẹ thật mềm và to, như ngực thím Lan. Nghĩ đến đây, con chim Tâm bỗng chợt cứng lên. Con chim đang bị chân mẹ đè, giờ cứng lên, làm Tâm thật muốn chết. Mẹ đang nằm đè nửa người lên nó, muốn nhấc chân mẹ thật khó. Nó đành mặc kệ, tay tiếp tục xoa nhẹ ngực mẹ. Tim nó đập thình thịch, cảm giác thật kích thích. Nó làm nhè nhẹ, sợ mẹ nó dậy. Được 1 lúc, ngực mẹ nó chợt cứng lên, hơi thở của mẹ có chút nặng nề. Tâm dần xoa mạnh hơn, vừa xoa vừa bóp nhẹ ngực mẹ. Mẹ khẽ rên lên khi nó bóp ngực mẹ, Tâm giật mình bỏ tay ra. Mẹ vẫn như cũ, thở đều như trước. Tâm đặt tay lên ngực mẹ, nó nhìn mẹ thật lâu. Mẹ của nó thật đẹp, nhưng cũng là người nó vô cùng yêu quý. Tâm sợ, nếu mẹ thức dậy thì sẽ ra sao, nó không dám nghĩ tiếp. Có lẽ, như thế này cũng là quá tốt rồi. Tâm hơi xoay người, hôn nhẹ lên môi mẹ, rồi nó ôm lấy mẹ. Mẹ cũng quàng tay ra ôm nó. Tâm dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng 28 tết, mẹ nó không phải đến trường nữa. Mẹ gọi 3 anh em dậy dọn dẹp nhà cửa, dù mẹ đã dọn hầu hết rồi. Thằng Tính kiếm đâu được bộ dây đèn nhấp nháy, nó treo từ cổng vào đến sân, luồn qua các cây, trông cũng có vẻ đẹp. Tâm dọn dẹp qua qua vườn sau, quét dọn lá khô vun vào rồi vùi vào đất. Vì nó đọc ở đâu đó rằng, lá mục sẽ tạo ra mùn, tốt cho đất hơn là đốt lá khô, ô nhiễm môi trường. Xong việc, Tâm lại đến cuối vườn, nơi An đã đứng sẵn chờ nó. Tâm chở An lên trường cũ, nơi cả 2 học. Xong rồi lên huyện chơi, đi xem tết.Trời lành lạnh nhưng Tâm thấy nóng bừng. Vì đằng sau Tâm, An đã dựa hẳn người vào nó. Hai tay An quàng qua ôm lấy bụng nó. An bảo “ ôm Tâm thế này thật là thích. An cảm thấy lưng Tâm thật ấm. Giá mà ngày nào An cũng được Tâm chở đi chơi thế này “.

Tâm không nói gì, nó biết ý An. Nhưng giờ nó và AN cách nhau xa quá, nó cũng chưa có gì để có thể lo toan cho An cả. Có lẽ 1 vài năm sau thì được. An tựa đầu vào lưng Tâm, khẽ hát:

Một ngày sống bên anh sẽ muôn đời
Dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng năm
Lạy trời được yêu mãi nhau người ơi
Đừng mang trái ngang chia lìa lứa đôi

Thế gian ơi sao nhiều cay đắng
Tình vẫn đắm say người cũng xa ta rồi
Ngồi ôm vết thương lòng đớn đau
Nghe tình rên xiết trong tim sầu

………………………………

Giọt mưa xuân lất phất rơi, An giơ tay khẽ hứng từng hạt mưa. Có 1 hạt mầm đã nảy trong cơn mưa xuân. Nhưng ai nào biết, hạt mầm này sẽ thế nào. Đưa An về, Tâm không về nhà mà đạp xe đi. Lòng Tâm nặng trĩu, nghĩ đến vài ngày tới sẽ phải xa An, Tâm không biết phải làm gì để giữ An. Tâm còn mẹ, lời hứa lo cho gia đình. Tâm còn tương lai mịt mờ, chưa học hết cấp 2 của mình. Nếu Tâm tiếp tục làm thợ xây, vậy Tâm và An sẽ có thể không, Tâm cũng không rõ. Tâm chợt thoáng nghĩ đến Xoan và Lan, 2 người đàn bà đưa Tâm vào đời. Cả 2 đã có gia đình, nhưng Tâm chợt thấy có trách nhiệm với họ. Chàng trai dắt xe đạp, ngước nhìn sông Hồng cuồn cuộn, bỗng thấy mọi thứ mịt mù.