Thằng Cháu – Ông Bác YSL Và Bà Thím Dâm Đãng

CHƯƠNG NÀY KHÔNG CÓ SEX!!!!
Ngồi cô đơn trong bóng tối, ông Huy thẫn thờ nhìn khói thuốc bay bay. Trong phòng ngủ, sau một ngày truy hoan cuồng nhiệt, vk ông đang ngủ ngon lành cùng người tình; ông ngồi một mình trong phòng khách, thẫn thờ nhớ về Châu, người vk trước của ông, số ông sao mà khổ, cả 2 người vk đều vì tình mà rời xa ông.
Cách đây hơn 20 năm, Đồng Thành Huy là một thanh niên đầy triển vọng, gia cảnh giàu có, được ăn học đàng hoàng, có chí tiến thủ, Huy được bao nhiêu cô gái hâm mộ mơ ước, nhưng anh mãi lo cho sự nghiệp của mình, mãi đến hơn 30 tuổi, khi đã trở thành trưởng phòng trẻ nhất của công ty dầu khí Gasco, Huy mới nghĩ đến chuyện lập gia đình. Cha mẹ làm mai cho anh con gái của một người bạn, Lệ Châu, cô giáo viên 25 tuổi duyên dáng xinh đẹp, lần đầu tiên gặp mặt, trái tim Huy đã rung động trước sự diệu dàng của nàng. Đám cưới của 2 người nhanh chóng được tổ chức trong niềm vui của 2 họ và bạn bè, ngày cưới, cô dâu chú rể hạnh phúc bên nhau trong tiếng chúc tụng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, công việc bộn bề cuốn lấy chàng trưởng phòng trẻ vẫn còn hừng hực khao khát khẳng định mình trong xã hội, để lại người vợ trẻ cô đơn trong căn nhà rộng thênh thang.
Lệ Châu là một cô gái đơn giản, cô không cần một người chồng giàu sang, quyền lực; cô chỉ muốn một gia đình êm ấm, cần một người sẻ chia những căng thẳng trong công việc và gia đình; dần dần Lệ Châu cảm thấy cô ko hòa hợp với Huy được, công việc của anh, cô không thể giúp được gì, những tranh đấu thương trường quá phức tạp với cô, những bữa tiệc xã giao hào nhoáng ồn áo khiến cô đau đầu, những cái bắt tay, những cái ôm theo “phong cách phương Tây” của những đối tác, cấp trên của chồng khiến cô khó chịu; cô lạc lõng giữa những người phụ nữ khác, họ than phiền về chuyện chồng con, bồ bịch, họ bàn tán về những món trang sức đắt tiền, những trang phục hàng hiệu; Lệ Châu cẩm thấy mình ko thuộc về thế giới đó, với cô, chỉ cần một bữa ăn gia đình ấm cúng, những bộ quần áo giản dị, bảng đen phấn trắng cùng những đứa học trò thơ ngây. Huy vô tâm với cảm nhận của vk, với anh, gia đình này chỉ cần anh đi làm là được, Lệ Châu chỉ cần ở nhà lo chuyện nhà cửa, làm đẹp, mua sắm và hòa nhập với “hội những bà vk giàu sang” để giúp anh có thêm chút hậu thuẫn; Huy dần khó chịu khi vk mình lãnh đạm với những cuộc vui, gia đình nhỏ dần xảy ra mâu thuẫn, Huy vắng nhà nhiều hơn, anh ko còn nài nĩ vk đi theo mình đến những bữa tiệc, ‘đàn bà dở dở ươn ươn, càng mềm mỏng càng lấn tới!’ với suy nghĩ đó, Huy bỏ mất vk mình lúc nào ko hay.
Lệ Châu trở lại cuộc sống như hồi còn độc thân, hằng ngày đến trường lên lớp, về nhà tự nấu tự ăn, chỉ khác là căn nhà rộng hơn, lạnh lẽo hơn và cô đơn hơn; đôi khi nàng lặng lẽ nhìn 2 vck tươi cười hạnh phúc trong bức hình cưới mà nước mắt chảy dài. Trưa nay, Huy lại không về ăn cơm, Lệ Châu cũng ko muốn về căn nhà lạnh lẽo đó, tan học từ lâu, học sinh giáo viên về hết, nàng ngồi một mình trong phòng giáo viên, ánh mắt buồn bã xa xăm, nghĩ đến bữa cơm cô độc mà nàng thở dài ngao ngán. Ánh mắt buồn bã, hơi thở dài chán nản của người thiếu phụ không qua được ánh mắt của một người hữu ý.
– Sao cô Châu giờ vẫn chưa về?!
Giọng nói trầm trầm đưa Châu về với hiện tại.
– Ơ! Anh Lành chưa về ak?
– Chưa, tôi ở lại làm ít việc.
Thầy Lành, người cũng như tên, lành như cục đất, đã 40 tuổi rồi mà vẫn còn độc thân. Thầy là giáo viên có thâm niên trong trường, dạy nhạc – thể dục, kiêm nhiệm luôn cả Phụ trách Đội, là con người tài hoa, khéo tay, hát hay đàn giỏi, lại siêng năng hiền lành, có tâm với học sinh trường lớp, cho nên việc thầy đến giờ vẫn độc thân ai cũng lấy làm lạ. Từ ngày đầu Lệ Châu đi dạy, Lành rất nhiệt tình giúp đỡ, thường giúp cô làm dụng cụ dạy học nên nàng rất quý anh, nhưng tình cảm nàng dành cho anh chỉ ở mức như một người anh trai; nàng nào biết, ngay khi vừa nhìn thấy nàng, trái tim Lành đã rung lên những nhịp đập vừa thổn thức lại vừa đau đớn.