Thần Hi Đích Yêu (Truyện Ngắn) Les

Hôm sau các tỳ nữ phát hiện, công chúa bệnh điên ngày càng trầm trọng. Biểu hiện là:
Công chúa trở lại phủ liền đối với các đồ vật xem xét chăm chú vô cùng, còn liên tục nói: ” Này, có yêu tinh ở trong không? Nếu có hãy trả lời ta một tiếng”.
….
Công chúa nghiên cứu thật lâu cái bánh bao trước mặt, lẩm bẩm lầu bầu: ” Bánh mỳ đều biến thành đẹp trai như vậy, bánh bao sẽ biến thành dạng gì đây ta?”
……
Công chúa trịnh trọng nói với cái chảo rán trong bếp: ” Người phải mau mau tu luyện, về sau làm cho ta thật nhiều đồ ăn ngon .”
…………
Thu đi đông đến, trong nháy mắt đã hết năm. Thần Hi lười nhác nằm trong lòng Tĩnh Lam nghe tiếng pháo giao thừa râm ran ngoài phủ, khóe miệng mơ hồ có ý cười. Ngày mai chính là bắt đầu một năm mới, sẽ có rất nhiều điều thú vị đang đợi họ.
Năm mới đã đến, nơi nơi trong phủ đều rộn ràng câu “Tân niên khoái hoạt” (chúc mừng năm mới)
Theo truyền thống, gia đình nào trong ngày đầu năm đều nhất định phải ăn món sủi cảo. Có điều Thần Hi làm sao lại cho phép Tĩnh Lam có thể ăn sủi cảo một cách bình thường, yên ổn được. Đảo mắt tinh quái, nàng lại có chủ ý hay ho đây.
Nô tỳ nhanh chóng dâng lên món sủi cảo được chính đầu bếp hoàng cung mang đến, màu sắc hương liệu thượng đẳng, quả thực là thiên hạ đệ nhất mĩ vị. Tuy nhiên nếu một cái sủi cảo bỗng biến thành một đứa trẻ chỉ cao bằng gang tay thì ngươi nên làm sao bây giờ?. Tĩnh Lam chính là đang dở khóc dở cười vì nó.
Tại sao a? Ngay lúc nàng mở miệng ra để ăn cái sủi cảo đầu tiên thì cái sủi cảo bỗng nhảy đến trên bàn, rồi từ từ xuất hiện cái mũi, cái miệng, cuối cùng biến thành một đứa trẻ mũm mĩm hồng hào, còn luôn miệng gọi nàng là “phụ thân”. Tĩnh Lam quả thực sững sờ, chỉ biết chăm chăm nhìn bé con trước mặt. Nàng quay đầu lại thấy bên cạnh mình Thần Hi vẫn đang che miệng cười run rẩy. Như nghĩ ra điều gì, Tĩnh Lam bỗng phá lên cười sung sướng.
Thần Hi ngạc nhiên hỏi nàng: “Ngươi bị ngốc à? Có gì mà bắt chước ta cười?”
Tĩnh Lam long lanh mắt nhìn nàng đáp ” Hi nhân, ta thật vui đó. Bé con này là ngươi tạo ra, lại gọi ta là phụ thân. Như vậy chẳng phải ta là cha còn ngươi là mẹ sao, tiểu mẫu thân?. Ta đương nhiên phải vui vẻ rồi.”
Thần Hi xấu hổ, đỏ bừng mặt rồi tàng hình trốn biệt.
Tĩnh Lam cười cười nựng đứa trẻ cho đến khi nó biến lại thành hình sủi cảo.
—-
Ngày 15 tháng 1 (rằm tháng giêng)
Từ sáng sớm Tĩnh Lam đã gọi Thần Hi dậy để đi Nguyên Diệu Tự cầu phúc. Đây là ngôi chùa nổi tiếng của kinh thành, nghe nói tượng Quan Âm Bồ Tát trong chùa thường xuyên hiển linh càng khiến cho danh tiếng của chùa lan rộng.
Vãn cảnh chùa đầu năm quả là vô cùng sôi động. Suốt dọc đường nườm nượp văn nhân tài nữ, ngựa quý xe thơm, tràn ngập phồn hoa xuân sắc. Tĩnh Lam cẩn thận đem Thần Hi ôm vào lòng ngực, tránh không cho đụng chạm đến người khác. Kỳ thật Tĩnh Lam không cần như thế vì Thần Hi chính là một mảnh linh khí, đụng tới thân người cũng sẽ tự động xuyên qua, nhưng Tĩnh Lam thật không thích người khác đụng vào Thần Hi của nàng, vì thế vẫn tiếp tục cẩn thận che chắn. Có điều dân chúng xung quanh nhìn qua lại đều cảm thấy tư thế của Tĩnh Lam thật buồn cười, do vậy lại càng thêm chứng minh lời đồn Chiêu Dương công chúa phát điên.
Đi mỏi chân cũng tới Đại Hùng Bảo Điện, Thần Hi nhìn lên tượng Quan Âm Bồ Tát trang nghiêm tĩnh tọa một lát rồi cười ầm lên. Thấy nàng như thế Tĩnh Lam cũng cẩn thận quan sát tượng phật trước mắt, quả nhiên phát hiện một luồng yêu khí. Thần Hi niệm chú rồi vung tay bắt quyết, luồng yêu khí từ tượng phật liền bay ra đến trước mặt hai người rồi chậm rãi ngưng tụ thành hình một chàng trai tuấn tú. Hóa ra thanh niên tên gọi Hồ Ngạn này là một con yêu hồ chín đuôi đã tu luyện ngàn năm. Ba năm trước đây vô ý đi tới Nguyên Diệu Tự bỗng nảy ý muốn hóa thân làm Bồ Tát để lừa gạt mọi người. Hắn không ngờ dân chúng lại tin tưởng, ngày ngày quỳ bái không ngớt, bởi vậy liền ở lì trong chùa không đi nữa.
Trải qua một hồi nói chuyện, Tĩnh Lam cùng Thần Hi phát hiện Hồ Ngạn là một con hồ ly thiện lương. Nó bình thường chỉ thích lừa gạt người nhưng cũng không làm điều gì xấu, ngược lại còn thường xuyên giúp dân chúng giải quyết khó khăn. Vì thế ba người tán gẫu thật vui vẻ, vỗ tay nhận làm bạn tốt.
Trên đường về Tĩnh Lam nói với Thần Hi, hóa ra yêu quái cũng không phải tất cả đều xấu. Yêu quái cũng giống thần tiên, cũng có cái tốt, cái chưa tốt. Thần Hi chỉ cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt nheo lại như hình trăng lưỡi liềm nhìn Tĩnh Lam thật lâu.
—-
Ngày mùng một tháng ba, hoàng đế mở tiệc mời tất cả hoàng tộc. Chiêu Dương công chúa Tĩnh Lam cũng có mặt góp vui.
Hoàng cung lộng lẫy là nơi quý khí đất trời hội tụ, cũng là chỗ oán khí, yêu ma vờn quanh. Từ xa xa nhìn lại, Thần Hi phát hiện phía trên hoàng cung long khí cực mạnh nhưng lại có thật nhiều hắc khí kề bên. Thần Hi lắc lắc đầu, thầm than hoàng cung quá đen tối nhưng lại là điều đương nhiên. Từ xưa đến nay, cho dù là hoàng đế sáng suốt đến đâu cũng không thể cam đoan hoàng thành luôn bình tĩnh vô tranh, đơn giản là vì ở nơi nào có con người, nơi đó sẽ có tham lam ghen tị.
Đi vào Ngự hoa viên đã thấy quý quý cẩm tú đập vào mắt, nơi nơi đều là vương công quý tộc cùng gia quyến đang hân hoan nói cười, sơn hào hải vị rơi vãi, rượu chảy thành sông, ca hát vang vọng cả một góc trời.
Thần Hi bám vào người Tĩnh Lam, mày nhíu chặt. Nàng vốn ghét nhất chính là những kẻ giàu có xa hoa mà vô sỉ. Bởi vì Tĩnh Lam là đương kim Thánh thượng tối sủng ái muội muội nên được xếp ngồi ngay phía bên phải Hoàng đế. Thần Hi ngồi trên đùi Tĩnh Lam chăm chú quan sát vị quân vương này. Hoàng đế cùng Tĩnh Lam có năm phần tương tự về nét mặt nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Có lẽ vì thời gian mà trên mặt Hoàng đế có thật nhiều nếp nhăn, chỉ thấy tang thương cùng lãnh khốc vô tình. So sánh với Tĩnh Lam ôn nhuận trong sáng quả là một trời một vực.
Thần Hi cảm thấy hết sức hài lòng với Tĩnh Lam. May mắn Tĩnh Lam không biến thành bộ dáng như Hoàng thượng, may mắn vẫn còn một viên bảo ngọc chưa nhiễm bụi mờ nơi hoàng gia.
“Này, Lam Lam ngốc ”
Thần Hi nhẹ nhàng cắn tai nàng, ghé vào nói nhỏ:
“Ta bỗng nhiên phát hiện ngươi thật quá đáng yêu”
Tĩnh Lam mặt hơi hơi đỏ nhưng hết sức giả bộ bình tĩnh, tay cầm chén rượu chỉ run nhẹ một cái. Thần Hi khẽ thở dài tựa vào ngực nàng, cảm thụ Tĩnh Lam ấm áp hơi thở cùng tim đập. Chính là nàng cũng biết, bên trong trái tim tưởng chừng đã thấy rõ thế gian hư ảo của mình đang dần biến hóa.
—–
Rằm Trung Thu đã qua mà Thần Hi vẫn trầm buồn. Tĩnh Lam âm thầm đếm trong đầu, đã muốn 3 ngày mà Tiểu Hi không cùng nàng đùa giỡn hay chọc phá. Mấy ngày nay Thần Hi chỉ lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, không nói chuyện, luôn cúi đầu tư lự.
Thần Hi đang nghĩ gì? Chẳng lẽ sinh bệnh? Chính là linh khí cũng sẽ sinh bệnh sao?
Hay chính mình không cẩn thận làm Thần Hi giận? Không có khả năng, mình luôn lấy nàng làm trung tâm cưng chiều lo lắng.
Chẳng lẽ điều xấu nhất đã đến: Thần Hi thích người khác rồi nên mới không thèm để ý nàng.
Trời ơi, không phải, nhất định không phải thế.
Tĩnh Lam liền lâm vào vòng tự oán tự suy diễn âm u.
Lại 3 ngày trôi qua, Thần Hi vẫn tiếp tục trầm mặc
…..
Cuối cùng Tĩnh Lam không chịu nổi loại dày vò này nữa, nàng mang hết dũng khí hỏi Thần Hi: ” Hi nhân, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì không để ý tới ta?”
Thần Hi như trước cúi đầu, khe khẽ nói: “Ta đang tự hỏi một vấn đề rất quan trọng”
Tĩnh Lam thật khẩn trương, trong lòng bàn tay đã hơi hơi vã mồ hôi…
Thần Hi tiếp tục nói: ” Ta đang suy nghĩ xem có nên luyện thành một bộ thân thể đích thực”
Tĩnh Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên bừng bừng kích động hỏi gấp: “Cái gì? Ngươi có thể luyện thành thân thể, vì sao không chịu nói sớm?”
Thần Hi uể oải đáp: ” Trước kia là trêu đùa ngươi, giờ ta lại thay đổi chủ ý”
Tĩnh Lam mặt đen lại, trán nổi gân. Thật muốn bóp chết kẻ hư hỏng này.
Tuy nhiên đại công chúa vẫn nghiến răng ôn nhu nói: “Ngày mai liền luyện đi, dù thế nào ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”, trong lòng ầm ĩ hét vang “Tốt quá rồi, chuỗi ngày tê tái đã qua. Cuối cùng lại có thể ôm Hi nhân mềm nhũn thơm thơm ngủ thật thích”.
Hôm nay là ngày để Thần Hi luyện thành thân thể. Tĩnh Lam dậy thật sớm, nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi gấp gáp gọi người chuẩn bị xe ngựa cùng hành lý.
Thần Hi vừa bị Tĩnh Lam dựng dậy, mắt nhắm mắt mở càu nhàu hỏi: “Trời còn chưa sáng, ngươi muốn đi làm cái gì?”
Tĩnh Lam (vô cùng hưng phấn): “Đương nhiên là đi luyện thân thể cho Hi nhân, yên tâm, chân trời góc biển ta đều cùng đi với ngươi”
Thần Hi (vẫn nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu trễ nải, chậm chạp nói): “Luyện thành thân thể có rất nhiều loại phương pháp, không nhất định phải đi quá xa”.
Tĩnh Lam (phấn khích như cún con xin ăn, có thể thấy cái đuôi ve vẩy): ” Đó là phương pháp nào?”
Thần Hi (mỉm cười): “Nguyên hình của ta là một khối ngọc, ta chỉ cần tìm một khối ngọc tốt rồi nằm ở trên, khoảng ba trăm năm là luyện thành thân thể”
Tĩnh Lam (há mồm kinh ngạc): ” Những ba trăm năm á? Thế thì lâu quá”
Thần Hi (tiếp tục mỉm cười): ” Ngươi hiện tại đã muốn là bán tiên, chờ ta ba trăm năm cũng không thành vấn đề”
Tĩnh Lam (ôm chặt Thần Hi, kỳ thật chỉ như ôm không khí vì không cảm nhận được nàng): “Không cần, ta nghĩ ngay lập tức muốn ôm ngươi, ta không đợi được”
Thần Hi (cười gian): “Ngươi muốn ôm ta? Phải ôm cũng là ta ôm ngươi”
Tĩnh Lam (mặt đỏ bừng) : “Không phải cái ôm kia, mà là ôm thật đơn thuần cơ” (Không đen tối sao hiểu nghĩa nhanh vậy)
Thần Hi (cười hắc hắc) : “Hóa ra Lam Lam thật ngây thơ a”
Tĩnh Lam (mặt đỏ lừ thật giống cái mông loài động vật nào đấy): …..
Thần Hi (cười giảo hoạt): “Thật ra còn có một loại phương pháp chỉ cần bốn mươi chín ngày”
Tĩnh Lam (lại tiếp tục phấn chấn): “Phương pháp nào?
Thần Hi (bỗng nhiên cười thật quỷ dị): “Chính là lấy yêu bổ hình”
Tĩnh Lam (vẻ khó hiểu): ” Thế nghĩa là sao?”
Thần Hi (bỗng nhiên ghé vào bên tai Tĩnh Lam, âm trầm nói): “Chính là ăn luôn những yêu quái cấp bậc thấp bé hơn ta, đem bọn hắn tinh phách luyện thành thân thể”
Tĩnh Lam (sợ hãi đóng băng)….
Thần Hi (nhẫn nhịn cười, làm ra vẻ hung tàn): “Chẳng hạn như với lão quản gia ếch tinh Hà Thanh, ta sẽ chặt bốn chân hắn xuống làm canh ếch. Sau đó đem tất cả đám tiểu yêu hoa cúc ở hậu viện phơi khô làm trà hoa cúc. Con hồ ly tinh ở Nguyên Diệu Tự lột da làm khăn choàng cho ngươi còn yêu tinh bánh mỳ ở Bách Tửu Lâu sẽ biến nó thành chân chính bánh mỳ, ăn hết không còn một mẩu vụn”
Tĩnh Lam (mặt mày nhăn nhó, run rẩy): ” Đổi phương pháp khác thôi, làm như vậy thật quá tàn nhẫn”
Thần Hi bỗng trở nên nghiêm túc, trầm tư. Hàng lông mi dài khẽ chớp động, đôi mắt trong veo như nước lưu chuyển ánh sáng, từ từ nói: “Kỳ thật còn có một loại phương pháp đặc biệt, không cần sát sinh, chỉ cần bảy ngày có thể hoàn thành. Chính là đối với ngươi sẽ tạo nên thương tốn rất lớn”
Tĩnh Lam (cao hứng nhảy dựng lên): “Không vấn đề, chỉ cần có thể thật sự chạm vào ngươi, dù làm cái gì ta cũng nguyện ý”
Thần Hi (nâng đầu lên nhìn thẳng Tĩnh Lam): ” Ta cần của ngươi dương khí”
Tĩnh Lam ( khẳng khái kéo ra cổ áo): “Là muốn uống máu của ta sao? Cứ việc uống thật nhiều vào” (dứt lời còn vươn dài người để lộ cần cổ trắng bóng)
Thần Hi cười gian ghé sát Tĩnh Lam, thổi một hơi vào tai nàng nói nhỏ: “Nếu đã có ý tốt, ta càng cần thật nhiều”
Thần Hi hé miệng ép sát đôi môi như cánh hồng của Tĩnh Lam, từ từ hút ra một luồng khí màu trắng đục.
Tĩnh Lam nhìn khuôn mặt Thần Hi phóng đại trước mắt mình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt…
Kết quả…
Kết quả……
Kết quả là Tĩnh Lam đã bị Thần Hi “ăn” sạch sẽ, đến xương cốt cũng không còn. ( ăn chính là “ăn” đó nha)
Ai u, cụ thể quá trình là như thế này:
Ban đầu Thần Hi chỉ là một khối linh khí lúc ẩn lúc hiện nên chỉ có thể dùng miệng hấp thu dương khí của Tĩnh Lam, nhờ vậy tích tụ được nhiều dương khí rồi bắt đầu biến hóa, thân thể thật sự thành hình. Tiếp đó liền tiến dần thăm dò Tĩnh Lam, vì thế sờ qua sờ lại, tiếp tục sờ hơn nữa,
……..
Cuối cùng đã mang Tĩnh Lam đang mê mê tỉnh tỉnh kéo lên giường.
Màn gấm buông xuống,
………
(còn thế nào xin mời tự tưởng tượng a)

Trong suốt 7 ngày sau đó Thần Hi không ngừng hấp thụ Tĩnh Lam dương khí, hoặc là hôn môi, hoặc là động chạm, hai người chưa từng rời nhau một khắc. Thần Hi từng dự đoán Tĩnh Lam sẽ không để ý mình “ôm” nàng, nhưng chính là không nghĩ đến Tĩnh Lam lại nhiệt tình như thế.
Thần Hi ghé vào người Tĩnh Lam, đợi Tĩnh Lam tỉnh lại để nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng.
Kết quả……
……….
Tĩnh Lam tỉnh dậy thấy Thần Hi đang ngủ say bên cạnh mình, thân thể đã luyện thành một mỹ nhân yêu nghiệt liền sung sướng ôm chặt lấy hôn nồng nhiệt, tay còn không ngừng sờ tới sờ lui trên người Thần Hi, miệng liên tục nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá, sờ được thật là thoải mái”
Sau đó, thật trùng hợp bị quản gia Hà Thanh đẩy cửa vào nhìn thấy,
Sau đó, trên thực tế tiểu công Thần Hi đã bị biến thành danh nghĩa tiểu thụ, siêu cấp mỹ nhược thụ,
Sau đó, Thần Hi được nô tỳ dâng tặng một bát súp đậu đỏ nhân sâm thật lớn,
Lại tiếp sau đó, Thần Hi trở thành Chiêu Dương công chúa phủ duy nhất chủ nhân, Lam Lam chính thức xuống hàng “thê nô” (sợ vợ), cả ngày chỉ ngây ngô cười quấn chặt lấy Thần Hi.
Ba năm sau hai người đột nhiên biến mất không rõ tung tích.
Có người nói: công chúa bị quỷ ám, bắt xuống cõi U Minh rồi
Có người lại nói: công chúa được thần tiên phù trợ đã cưỡi hạc lên trời, gia nhập tiên ban.
……..
Chỉ biết, ở mái hiên của Chiêu Dương phủ, vẫn còn đong đưa chiếc chuông gió bằng trúc, trên đó có hai hàng chữ đỏ tươi múa lượn, như muốn báo tin mừng với nhân gian:
“Nguyện thiên hạ hữu tình nhân, đô thành liễu quyến thuộc
Thị tiền sanh chú định sự, mạc thác quá nhân duyên” *
— Chính văn hoàn —
[*] Cầu cho những người có tình trong thiên hạ đều đến được với nhau/ Nếu đã định sẵn từ kiếp trước thì đừng bỏ lỡ nhân duyên