SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 221

Xin chào mọi người.

Trong những ngày rảnh rỗi sắp bị mất việc thì em lại sinh nông nỗi mang đến cho mọi người một bộ truyện. Bộ truyện này em dự định viết không quá dài, chỉ tầm 60 chương. Đến hiện nay em đã viết được một phần ba câu chuyện, đã quá lâu không đụng lại nên văn chương khá lủng củng kèm theo một số lỗi chính tả, mong mọi người thoải mái góp ý ạ.

Câu chuyện kể về cậu sinh viên hai mươi ba tuổi đang vào năm cuối đại học, truyện không có gì để kể đến khi mọi chuyện ập đến với cậu như một trò đùa. Một số mối quan hệ xung quanh cậu bắt đầu có những phát sinh dần tiến xa hơn. Những việc đó sẽ chuyển biến và phát sinh những tình huống như thế nào? Liệu cậu sinh viên đó sẽ xử lý ra sao? Tiếp theo mời mọi người theo dõi.

Lưu ý:
+ Tất cả tình huống trong truyện, tên gọi, địa danh đều không có thật.
+ Một tuần có thể ra từ 3 đến 5 chương tùy theo mức độ rảnh trong công việc hiện tại của em.

Cảm ơn mọi người.

Chương 1: Nhà Cậu Năm

Một thằng con trai hai mươi ba tuổi như nó đến bây giờ vẫn độc toàn thân. Gia đình nó gọi là khá giả, hơn chục mẫu ruộng đủ để nuôi sống nó và anh hai. Nó không phải không muốn yêu, nhưng ông trời đường như không cho nó được toại nguyện yêu một cách đoàng hoàng.

Nó đang ngồi viết một bộ truyện ngắn, bỗng tin nhắn zalo hiện lên.

“Ê Phương, giải giúp tao bài này với.”

Một cô bạn cũ tên Duyên, học chung từ hồi cấp ba bỗng dưng nhắn tin cho nó. Con nhỏ này được nó gọi là ghệ hụt bởi vì lúc trước nó cũng có tìm hiểu, nhưng cuối cùng vẫn là nó tới chậm một bước.

Hai đứa vẫn thỉnh thoảng nhắn tin qua lại, vẫn có vài câu nói chọc ghẹo nhau.

“Có chuyện gì?” Nó trả lời.

“Giải giùm tao đi.” Duyên nhắn nó. Một bức ảnh được gửi qua, trên đó hơn chục câu toán học căn bản.

“Mấy câu này mà cũng không giải được nữa hả?” Nó đáp lại.

“Bây giờ có giải giúp không?” Duyên phản hồi.

Nó thả icon mặt cười, đối với con gái thì nó vẫn có một sự ưu ái đặc biệt.

“Ừ thì giải. Mà giải rồi tao có được gì không?” Nó hỏi tiếp.

“Giải lẹ đi. Không hết giờ bây giờ.” Duyên hối thúc nó.

“Rồi rồi đợi chút.”

Mấy bài toán đang làm khó Duyên được nó giải một cách nhanh chóng ra giấy, sau đó nó chụp hình gửi lại Duyên.

“Rồi. Cảm ơn nhé. Chút tui nhắn lại sau.”

Nó cười khẽ một cái, sau đó đóng zalo tiếp tục viết bộ truyện đang dang dở kia.

“Ê chút đi câu cá không mậy.”

Đang tập trung viết truyện, chợt tin nhắn zalo hiện lên làm nó mất hứng thú.

“Câu cái con mẹ…..”

“Ê chơi chửi mậy.”

“Soạn đồ nghề đi. Để ăn cơm trưa đã.” Nó trả lời.

Nhìn lại đồng hồ, giờ cũng hơn mười một giờ trưa rồi. Chắc cơm cũng đã nấu gần xong. Hai lần tin nhắn làm nó mất cảm hứng viết truyện, thế là nó xách chổi đi dọn dẹp phòng.

Hiện tại đó đang học năm tư đại học, nơi nó ở không phải là nhà của nó mà lại là nhà của mợ năm nó.

Khi mới lên đại học, nó định mướn trọ ở riêng cho thuận tiện nhưng ba mẹ nó chẳng cho phép nó ra ở ngoài. Thế là nó phải sống chung với gia đình mợ năm nó trong suốt bốn năm qua.

Cậu năm nó ít khi ở nhà, mợ năm nó buôn bán ngoài cửa hàng nên cũng ít khi ở nhà. Cậu mợ có hai người con gái, một người sắp lấy chồng còn một cô nhỏ hơn nó ba tuổi.

Đúng là con gái thành thị có khác, hai cô em gái nó tướng ta trông ngon khỏi phải bàn cãi. Cô chị cao tận mét bảy, dáng người cân đối không chê vào đâu được. Cô em thì hơi múp một chút do không cao bằng chị, nhưng tuyệt đối cũng cực phẩm.

Nó sống ở đây giống như một cực hình, ngày nào nó cũng phải ngắm hình hai người con gái mơn mởn trước mặt. Đối với một thằng con trai hai mươi ba tuổi như nó quả thực không sung sướng chút nào.

Nó được cậu năm giao cho cả tầng một và trên sân thượng, tầng một có tới hai phòng và bên ngoài ban công. Tầng thượng thì cả một khoảng sân lớn, nó lại thích trồng cây nuôi cá nên nó tận dụng sân thượng để thỏa mãn đam mê.

Vừa quét xong tầng một, nó vừa đặt lưng xuống võng nằm thì âm thanh bên dưới vọng lên.

“Phương ơi xuống ăn cơm.”

“Ơi… Xuống liền.”

Nó lật đật xọt vào cái quần dài rồi chạy xuống nhà bếp, ở đây có một điều sung sướng đối với nó là cơm nước dâng tới tận miệng. Mỗi khi nó đi học cũng chỉ báo là hôm nay có về ăn cơm hay không thôi.

Cơm nước đã có hai đứa em gái của nó lo sẵn sàng. Đôi khi nó nghĩ sống ở đây cũng không quá không thoải mái.

Nó bước xuống nhà bếp, vẫn như mọi khi. Bốn quả đào tròn trịa sau lớp áo mỏng manh đập vào mắt nó làm nó chẳng muốn ăn cơm.

Chẳng hiểu vì sao hai cô em gái nó lại rất thoải mái khi ở nhà, bình thường ra đường chơi ăn mặt cũng kín đáo. Nhưng ở nhà là không bao giờ mặt áo lót cả.

Có khi nó thấy rõ hai núm vú hồng hào hiện ra mồn một mỗi khi một trong hai khòm xuống lấy đồ.

“Nay ăn món gì á.” Nó hỏi.

“Cá kho với canh chua.” Cô em gái tên Nhi trả lời.

“Ngon à nha. Mợ năm nay không về ăn cơm hả.” Nó bước tới sống chén lấy chén đũa, thuận tiện bới cơm rồi hỏi.

“Nay mẹ có khách nên bảo ăn cơm trước á.” Chị gái tên Thư bên ngoài bước vào nói.

Lúc nó mới lên đây sống ở nhà còn có cả má nuôi, bởi vì Thư đang đi làm còn Nhi thì phải đi học. Mợ năm lại ít khi ở nhà nên mướn thêm người giúp việc và nấu cơm.

Nhưng hiện tại Thư chưa có công việc, còn Nhi thì vừa mới thi đại học xong nên cơm nước đã giao lại cho hai chị em.

Bởi vì hai cô nàng ăn uống khá kén chọn, mỗi lần muốn nấu đều phải hỏi trước nên khá bất tiện. Giờ được thoải mái nấu nên không phải lo việc hôm nay ăn gì nữa.

Sống ở đây ba năm, nó cũng nhận ra được sự thay đổi của Nhi. Bây giờ cô nàng phổng phao hơn ba năm trước khá nhiều. Gương mặt hơi tròn kèm theo chiếc má lúm đồng tiền trông rất xinh, chiều cao gần mét sáu thì quá được.

Nơi cần to cũng đã to đến mức cần thiết, ba năm qua nó thường xuyên nhìn ngắn hai cặp bánh bao này nên cũng khá quen thuộc.

Cô chị thì tròn trịa đầy săn chắc, đầu ti có hơi to nhô ra ngoài. Còn Nhi thì trông rất mềm mại, quầng núm hồng tròn trịa nhọn hoắt bao lấy đầu ti nhỏ xíu.

Mỗi lần ăn cơm nó đều được ngắm nhìn đến nỗi trở thành thói quen của nó, hai cô em gái cũng chẳng mảy may suy nghĩ một chút gì cứ thoải mái trưng bày ra đó cho nó chiêm ngưỡng.

Sau khi cơm nước xong xuôi nó phụ dọn dẹp chén đũa, nó liền lao lên phòng viết tiếp bộ truyện. Những hình ảnh mơn mởn kia làm cảm xúc nó dâng trào không biết bao nhiêu lần.