SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY

Chương VI: Biến Cố

Điện thoại chiều hai chín tết.

Giọng thều thào

– Anh qua đón em gấp, ngay đầu ngõ

– Có chuyện gì vậy? Ổn không Em

– Nhanh lên Anh- Giọng bên kia ngắt quãng

Tôi cuống cuồng tìm quần áo xỏ vội, rồi leo nhanh lên xe phóng như điên. Tới đầu hẻm đã thấy một mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch. Hai quầng mí thâm đen, Chân nửa dép nửa không. Tay cầm giỏ đồ chờ đợi.

– Đi…Đi…gấp, Chở đâu cũng được.

Tôi phóng thẳng xe ra cầu Bình Lợi xuống mé sông. Không gian thế này đủ để một con người bối rối lấy lại bình tĩnh. Chờ đợi cho tiếng khóc khôn nguôi mới cất tiếng hỏi

– Em ổn không? Chuyện thế nào ?

Ngày xưa đi học lớp bán hàng, tôi được dậy và duy trì thói quen đến bây giờ. Các bạn ạ! Tiếp xúc một người đang không muốn kể chuyện, một đối tác ít nói, một người khó tính thì hãy chịu khó xử dụng những câu hỏi mở. Đừng đưa câu chuyện vào thế trả lời có hoặc không.

– Chồng em đuổi Em đi. Em đã kể hết rồi. Kể rằng Em yêu Anh

Nghe câu nói đó, người tôi bay bổng lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa tầng không trung. Ai đã từng có cảm giác này chưa? Đã từng nghe người yêu giới thiệu mình cho bố mẹ.

– Mẹ à, Đây là bạn trai con.

Cảm xúc ấy khiến chúng ta tự hào.

Hiện giờ cảm xúc tôi cũng y chang, có điều không hiểu sao lòng tôi còn bị pha thêm chua xót, Hệt như ly nước đường có gia vị hơi nhiều chanh. Đau đớn xen lẫn với tự hào, Buồn phiền xen lẫn với niềm vui. Nửa đực nửa cái.

– Hôm nay kể cho em nghe câu chuyện về một cô gái nhé? Cô gái đi qua đời Anh

Rồi Tôi đưa bàn tay lau khô giọt nước mắt lăn trên má, vén mái tóc đồng thời vén luôn cả một thời thơ ấu. Câu chuyện về cuộc tình giữa tôi và Trà My được lật từng trang từng trang. Tôi rút cả chiếc nhẫn bằng bạc hai đứa sắp đôi. Giờ con nguyên trong ví. Chiếc nhẫn đơn thân.

Em ngồi đó lắng nghe chăm chú, Bên cạnh bờ sông rì rào sóng do những chiếc phà cát ngang tạo ra. Gió mé sông lồng lộng khi chiều xẩm tối. Lưng quay về hướng mặt trời lặn, dáng ngồi được chiếu tỏa lên bờ cỏ và in xuống nước tạo thành hình tượng đá. Tôi cứ kể miết kể miết như trút lòng tâm sự. Em ngày càng nép sát bên rồi dựa hẳn cả đầu lên đôi chân , tựa má và đầu gối làm điểm tựa. Hai đứa không còn ngó thấy mặt nhau, chỉ là cảm nhận thôi. Tôi vẫn say xưa với hoài niệm về thời ấu thơ, kể hết mọi chuyện.

Trà My đâu còn ở đây. Nhưng cũng giống như tư thế tôi và Em đang ngồi, không thấy mặt nhau nhưng chắc hẳn rằng ở một thứ gọi là linh cảm. Vẫn thầm gọi tên như Tôi đang gọi trong muôn vàn nỗi nhớ. Lồng vào câu chuyện tôi còn nhắc nhớ cả đồi gió hú, mái trường cấp hai, làng Nam Định và Hà Nội. Nhắc đến trận chiến đấu đổ máu năm nào ngoài cổng trường Bảo Lộc. Đến khi nhắc lần ái ân cuối cùng ngoài Thủ Đức, Chiếc Phà đi ngang qua khiến giọng tôi lạc đi. Một khe nước hắt mạnh vào bờ rồi cuộn lên thành con sóng lớn. Lòng tôi cũng có phà ngang qua, vỡ òa và rơi nước mắt.

Trà My à ! Anh yêu em nhiều hơn tất cả.

Hoàng hôn lịm tắt. Có nguồn hơi nóng từ người phụ nữ bốc lên, ôm chầm lấy tôi òa khóc nức nở

– Phong, Anh đừng kể nữa. Em đau lòng thay cho Trà My.

Tôi tự dưng bật cười.

– Ngộ heng, chuyện đời anh mà làm gì Em nhảy tọt vào

Em cũng bật cười đáp lại, tay lau lau nước mắt

– Anh nè, Sau này hi vọng nếu anh ôm một cô gái khác, anh cũng sẽ kể về em như vầy. Lúc đó có là ma Em cũng sẽ tạt ngang qua nghe anh nhắc.

– Uhm, Đừng nói chuyện xui rủi. Kỵ lắm – Tôi đáp

Hai đứa pha trò rồi tự sướng với nhau. Không khí nặng nề theo ánh hôn hoàng chôn mất. Trời về khuya lạnh lẽo. Cái bụng reo lên nhắc

– Em đói không? – Tôi bất giác

– Khỏi hỏi, sáng giờ em chưa có gì. Nhưng không thích ăn cơm, muốn ăn thịt người thôi

Đoạn cười ha hả ù té chạy, Tôi mỉm cười thêm lần nữa đua theo, yên vị trên lưng chiếc xe Nouvo. Em ngồi sau cười đùa tíu tít. Hai đứa ra hướng cầu Đỏ ngồi lề đường ăn hủ tiếu gõ, bốn tô.

– Gia Thiều này, Em nên về nhà. Còn có đứa con nữa. Ra đi như vầy không có ổn

Em ngước mắt nhìn tôi, ngưng ăn và nói

– Còn chồng Em ?

Tôi bặm môi suy nghĩ rồi rỉ rả:

– Tạm thời giờ nên bế con về ngoại đi, Cho chồng Em bớt giận đã rồi từ từ tính….

Không khí lại xìu xuống hệt như trái bóng bị chọc thủng lỗ, Nước mặt lại rơi lã tã trên tô nước lèo. Ngước nhìn thằng Phong nửa oán trách nửa van xin

– Anh còn là con người không Phong? Chuyện đến nước này với Em rồi mà anh vẫn khuyên em về gia đình. Chẳng lẽ không tin nói thật. Hay coi Em là hạng đàn bà lăng lòa yêu đương vụng dại ?

Tôi im lặng không đáp.

– Tất cả cần thời gian, anh nhận ra được hết tấm chân tình của Em, cũng rất quý trọng tình cảm em ban tặng nhưng cần thời gian. Anh không muốn em là Trà My thứ hai. Để anh suy nghĩ chín chắn đã. Nếu quyết định theo, nhất định hai đứa đến đích được.

Hai đứa chở nhau về, ôm tôi sát rạt. Tôi là một thằng đàn ông ít suy nghĩ, dám nói dám làm về liều hết sức, nhưng chẳng hiểu sao hôm đó trên đường tự dưng thành một người khác, Một đứa toan tính thiệt hơn, sợ cái này, sợ cái kia. Nửa thích thú nửa hoang mang. Ngồi sau là một thiên thần, một người phụ nữ từng đi du học, Ở bên Em chắc tôi không thiếu điều gì, chắc cũng chẳng cãi lộn thường xuyên như vợ mình, Chắc sẽ nuôi và giáo dục con cái thật tốt. Cả nghìn lý do đưa ra rồi thụt lại.

Bỗng thấy mình yếu đuối và nhận ra bản thân chỉ là một thằng đàn ông tầm thường như bao đàn ông khác.

To be continue…