SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY

mùa hè năm đó ….
như bao mùa hè khác.Một mình tôi lặn lội lên đồi gió hú mỗi buổi chiều tìm kiếm những hồi ức xưa….
Vắng bước chân bọn tôi; dường như hoa cỏ dại mọc chen lấp lối.
Cây xoài rừng um tùm cảnh và trái.
Hoa cỏ may lấn lối đi. thêm cả mấy bụi hoa trinh nữ e lệ cười duyên đón nắng. Mới hôm qua nàng còn chạy tíu tít khắp đồng cỏ. nay cỏ may cao lên rồi mà sao chẳng thấy dáng nàng đâu?

Đất cao nguyên mưa cả ngày đêm. vậy mà mỗi chiều lên đồi tôi vẫn phong phanh cái áo mỏng mà thôi. chiều về trên con đường làng đất đỏ ngập bùn. tôi lang thang dưới con mưa phùn ngang qua nhà Em.

” Nhà cần bán”

có lẽ Em dối tôi. Em chẳng ở nhà bà Dì như em nói. Gia đình em đi thật. chứ không chẳng treo bảng bán nhà.Cổng nhà không đóng. tôi bước vào sân u mịch lặng ngắm nhìn giàn thiên lý dưới hiên nhà. Nhớ ngày nào Em dựa vào vai tôi nghe tôi kể chuyện đánh nhau.

Tôi sẽ đi tìm em Nhưng muốn thế tôi cần có tiền lộ phí. Mỗi ngày đi làm. tôi đều để dành 5000₫ làm lộ phí.

40km là khoảng cách thật sự lớn nếu biết rằng ngày đó không có điện thoại. không email. ít xe đò.
Ngày đó giao tiếp con người là sự nhân văn tối thượng. sự giao tiếp đó sau này thế hệ con cháu phải có trường để học” Trường dạy giao tiếp trực tiếp” . đổi lại con cháu chúng ta được cái gọi là ” Thế giới phẳng”.

Mùa hè qua đi với bao hoài niệm.

Năm nay không như mọi năm. tôi được mua nhiều quần áo mới. Được mua một chiếc xe đạp cũ đi học. dù sao không thể ngày nào cũng đi bộ gần chục cây số đi học. Chỉ qua mấy tháng mà ria mép tôi đã đen và nhiều. Giọng tôi ồm ồm như một thằng đàn ông thực thụ. sự biến đổi về sinh lý và cả tâm lý. tôi không còn là thằng con trai loi choi nữa. tự dưng tính tình trầm lặng và co mình vào cái rọ.

Cấp ba là cấp học của người lớn. bằng chứng là không chỉ tôi mà đám bạn tôi cũng hổng giò hơn hẳn. Bọn con gái không loắt choắt như cấp hai. tất cả đều mặc áo dài và tha thướt……

Lớp tôi là lớp 10a3.

có bốn trường cấp 2 ở huyện dồn vào một trường công có 10 lớp mười. một lớp chọn và chín lớp bình.

duyên số thế nào chỉ còn tôi và thằng tiến mập ở chung lớp.

tất cả đều bỡ ngỡ với tất cả.
Bọn con gái lần đầu mặc áo dài trước đông người nên ngó trước che sau hệt như là có bầy chó dưới chân luôn chực sẵn cắn áo dài. Bọn con trai thì đứa nào cũng như ngáo đá.

Tôi lững thững bước vào trường nhìn quanh quất.

Cốp….cốp….

– Mẹ cái thằng này . Đi thế hả?

– Dạ. Em xin lỗi- tôi ngươc nhìn một thằng đeo bảng tên lớp 11 mặt cực bố láo.

Nó quay mặt bước đi không thèm nói một lời.

tất cả ấn tượng ngày đầu cấp ba là thế. thêm cả việc đạp xe về nhà thở như bò……

Học được vài ngày thì tôi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch đi tìm em. may mắn lúc này bên cạnh tôi còn có thằng Tiến.

– Ê. Tiến. Thứ bảy này tao muốn xuống bảo lộc đi tìm Trà My. mày đi cùng tao nhé. tao cúp cua một bữa.
– ơ…Đm cái thằng này. mới học đã đòi cúp học rồi.

– Thứ Bảy này chẳng có môn nào quan trọng. Tao lo được . Mày đi với tao không?.

Thằng Tiến không vô tâm như tôi nghĩ. Nó biết sự thay đổi tính cách của tôi sau mùa hè. Nó biết vì sao tôi buồn. Nó sau này là thằng bạn chân thành của tôi. nhất là quãng thời gian cấp ba.

– Để tao suy nghĩ. Mai tao trả lời.

– Uhm. Mà mày không phải lo tiền bạc. Tao có tiền . Hè tao đi làm dành dụm được.

Nó gật đầu đồng ý.

Lòng tôi như thoát khỏi gánh nặng. vậy là tôi sẽ đi thăm em. mặc dù chẳng biết em có nhớ tôi không. Có nhớ tôi như tôi nhớ em. có muốn gặp tôi không? .

Nhờ đó tâm trạng tôi có thêm mấy ngày vui vẻ.

Thứ bảy tôi lên mua hai ổ bánh mì nhét vào ba lô đi học.
Chờ thằng Tiến ở ngay đầu làng rồi hai thằng đèo nhau đi….
Đó là lần đầu tiên tôi đi xa nhà bằng chiếc xe đạp…đi một mình như một thằng đàn ông ; à không có thêm thằng bạn nữa. nhưng đại khái là không phải cha mẹ dẫn đi.

Bảo Lộc ở đâu tôi biết chết liền. thằng bạn tôi cũng đếch biết.

Lên xe rồi mới thấy ngu . lẽ ra tôi không nên rủ thằng Tiến. nên rủ thằng Phong”Con” hay thằng chuột con gì bảy tôi đi thôi. rủ thằng Tiến đi là sai bài. Nó là con khủng long khi leo lên chiếc xe đạp.

may mắn là nó là đứa tâm lý. Nó thỉnh thoảng đổi tài cho tôi….

– Chú ơi chú. Cho con hỏi trường Bảo Lộc ở đâu?
– Con chạy thẳng miết đường này. khoảng ba cây số nữa rồi nhìn thấy một cái cột thật cao. bên cạnh là trường học đó con.
– Dạ. tụi con cám ơn Chú.
– Uhm. mà tui bay đi không nón niếc gì vậy.

Tôi đã sắp biến ước mơ của tôi sắp thành hiện thực. Tôi tưởng tượng ra cái cảnh gặp em trước cổng trường. Em nhìn tôi rôi bật khóc chạy tới ôm chầm lấy tôi. Tôi tự mỉm cười trước viễn cảnh đó.

Sự đời không như ta mơ….

Tới cổng trường tôi thật sự choáng ngợp.

Trường học to vật vã.

cái cổng trường cũng to hơn trường tôi.

cả hai trăm cái áo dài lập lờ trước mắt hệt như những cánh bướm.

Tôi không biết vợt con nào vì con bướm nào cũng xinh. cũng trắng trẻo và dễ thương.

Làm sao tìm Trà My trong cả vườn xinh này?

Hai thằng mày đi đâu đó? – có tiếng nói vọng ra từ đám thanh niên ngồi trước cổng trường uống nước.

– Dạ. Em đi tìm Bạn em.

– Bạn tui mày học trong này à? Tụi mày ở đâu tới?

– Dạ. tụi em ở Di Linh xuống.

đám thanh niên nhìn một lượt qua hai thằng tôi.

– hừm…ngồi đây uống nước đã. Tí tao tìm bạn cho .

Thằng mặt Sẹo ấn vai tôi ngồi xuống. thâm tâm tôi linh cảm chuyện chẳng lành.
Tôi gọi chai nước xá xị rồi để chai cạnh bàn…..

thằng Tiến nhìn tôi gườm gườm.có lẽ nó hiểu hành động của tôi. nó dắt chiếc xe đạp quay đầu về hướng đường…..

Tôi vẫn nhìn qua cổng trường tìm em.

Trà My ơi? Em có đi học không? hãy để anh thấy em.

cả đám áo dài túa ra. có lẽ em học buổi chiều chăng?

” Tìm Em như thể tìm chim. chim bay miền Bắc tôi tìm biển Nam”

Tụi mày có tiền không. trả tiền nước đi?

Giọng cái thằng mặt Sẹo đưa tôi về thực tại.

– Dạ. Nước tụi em uống bọn em trả.

– Không. Tụi mày trả hết cả.

– Ơ. Bọn em quen biết gì tụi anh đâu- Tôi cố nói cứng. Thẳng Tiến mập lẻn ra lấy xe.

– A. ĐM. bọn này. tao nói trả hết là phải trả hết nghe chưa? – Thằng Sẹo giọng đe dọa.

– Mấy anh lớn rồi bắt nạt. mà anh không được chửi ĐM. em. Em không thích- Tôi bắt đầu sôi gan bật lại.

– A . mày ngon- Nó sấn sổ tôi.

Tôi cầm chai nước ngọt Phang lên đầu nó rồi bỏ chạy lên xe thằng Tiến.

Hai thằng cắm cổ đạp xe giông thẳng vào trong thị xã Bảo Lộc.

Dẫu biết xứ khác quê người mình xa tới. nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nghe ai chửi mấy từ đó là tôi như một con người khác. như một thằng điên. sẵn sàng bất chấp tất cả.

– Thẳng chó. Sao mày liều thế. tao tưởng mày tự vệ thôi chứ sao lại phang nó. Bây giờ phải làm sao?- Giọng thằng Tiến hổn hển.

– Thôi mày chạy đi. tao làm tao chịu. đíu để liên quan mày- Tôi đáp.

Hai thằng đạp xe vào tận trung tâm . ghé công viên mới dám nghỉ.

– Bây giờ mày tính sao? – Nó hỏi tôi.

– Chiều nay tao quay lại tìm Trà My. mày ở đây chờ tao.

– Mày Điên hả? đập tụi nó xong quay lại. muốn chết hả.- Nó hốt hoảng nhìn tôi.

– Lỡ rồi. dẫu sao tao cũng phải tìm Trà My. chết tao cũng tìm.

-Tao có thằng Em ở đây. bây giờ vầy. để tao đi tìm nhà nó. tao nhớ mang máng. Mày ở yên đây chờ tao về rồi tao với mày đi. chết thì chết chung. chứ tao đéo phải đứa hèn bỏ bạn bè.

– Vậy cũng được. mày đi đi. cầm ổ bánh mì mà ăn. Tao ở đây đợi mày.- Tôi đồng ý.

– Uhm. chờ tao ở đây.

Bóng nó rời khỏi công viên cũng là lúc tôi phát hiện ra sự bất thường.
Công viên trưa vẳng vẻ bỗng “Trâu” về đầy ăn cỏ. ” Trâu là ” Trẻ Trâu” chứ không phải ” Trâu ” thường.
thằng nào cũng lăm lăm khúc sắt….

Tim tôi đập thình thịch.
Không kịp suy nghĩ……

Tôi vứt dép bỏ chạy………………