SAD STORY

Réo rắt… réo rắt…
Thì thầm…
Rồi lại vút lên cao…
Tiếng vĩ cầm của em bao giờ cũng vậy – như chính bản thân em – Dịu dàng, hiền hoà nhưng cũng mãnh liệt đến dữ dội. Nhiều lúc, tôi tự hỏi mình rằng… phải chăng tôi đã yêu em vì khúc vĩ cầm đặc biệt ấy…
………………………………………….. ………………………………………….. ………..Khúc nhạc thiên thần…
* * *
Có lần tôi kể cho em nghe về tuổi thơ tôi – Những ngày thơ ấu gắn liền với biển. Chẳng biết có phải vì sinh ra và lớn lên ở thành phố biển hay không mà tôi yêu biển đến thế… Những ngày mới xa nhà, tôi nhớ quay quắt cái mùi vị nồng nồng, mằn mặn thân thương ấy. Những cơn gió biển hoà quyện với mùi cá rất đặc trưng cứ quần lấy những giấc ngủ khiến tôi không tài nào chợp mắt. Thế rồi hôm sau, em xuất hiện cùng cây đàn vĩ cầm và một nụ cười bí ẩn…
Khúc nhạc của em đã đưa tôi về với biển. Tôi đắm chìm trong tiếng đàn như ngụp lặn theo từng con sóng. Tôi nghe thấy tiếng biển cười, biển hát và cả những tiếng gió nô đùa, tiếng những rặng phi lao rì rào trên đồi cát…
Lần đầu tiên sau một thời gian xa nhà, tôi lại nhìn thấy biển quê hương…
Có lẽ cũng từ lần đầu ấy, tiếng đàn của em đã đi vào cuộc đời tôi… Phải chăng em là một thiên sứ được phái xuống với tiếng đàn diệu kỳ để xoa dịu trái tim tôi ?
………………………………………….. ………………………………………….. ……..Em là thiên thần của tôi…
* * *
Một chiều cuối đông, tuyết vẫn rơi trắng xoá và gió vẫn lạnh lùng thổi từng cơn rét buốt, tôi đắm chìm trong một mùa hè. Phải ! Chính xác hơn là trong “khúc hạ” mà em đã viết tặng riêng tôi – một “khúc hạ” dịu dàng xoa nhẹ những mệt mỏi, lo lắng, một “khúc hạ” bình yên như chính trái tim em. Và cũng như mọi lần, em kết thúc bản nhạc rồi nhìn tôi cười thú vị.
“Chị ơi, em muốn nói chị nghe một chuyện bí mật.” – Ánh mắt em tinh nghịch nhìn tôi có phần như dò hỏi.
“Nhưng chị phải hứa giữ bí mật cho em nhé. Hứa nhé… Chị !” – Giọng em tràn ngập hạnh phúc – cái hạnh phúc ấm áp đến nỗi dường như lan truyền cả một phần sang tôi.
Tôi gật đầu một cách khẳng định: “Chị hứa.”
“Em có người yêu rồi, chị ạ” – Mặt em đỏ bừng – “Em muốn chị là người đầu tiên biết tin này. Chị sẽ chúc phúc cho chúng em, phải không chị …?!”
Tôi sững sờ nhìn em mà như không tin nổi vào tai mình…
………………………………………….. ………………..Đôi cánh thiên thần mở ra, đẹp… và trắng muốt…
Rồi ngày ấy cũng đến.
Nụ cười của em sáng rực bên người con trai nọ. Bỗng dưng, tôi chợt cảm thấy căm ghét người đó hơn lúc nào hết – cái kẻ đã có được tình yêu của em. Nhưng tôi lấy tư cách gì để làm điều đó ? Tôi chỉ là một người bạn của em, hay… có hơn nữa cũng chỉ là một người chị… Tôi không có quyền ! Em là một cô gái tốt, em còn cả tương lai hồng trước mặt. Tôi thầm ước nếu bộ soarê trắng kia là đôi cánh để thiên thần trở về trời như một câu chuyện cổ tích nào đó thì tôi sẽ không chần chừ một phút nào để đem nó giấu ngay lập tức. Nhưng…
Trước khi lên xe, em ôm choàng lấy tôi lần nữa – đôi mắt đen láy long lanh hạnh phúc.
………………………………………….. ………………………………………….T hiên thần không thuộc về tôi…
Ngồi giữa căn phòng vắng, chợt cảm thấy lòng mình se lạnh…
Chẳng phải một ngày đông.
Nhưng dường như vẫn có tiếng gió rền rĩ, rét buốt từ nơi nào đó…
Chợt nhớ tiếng đàn thân quen vẫn réo rắt mỗi ngày…
Bước lại gần kệ đĩa, mở một chiếc đĩa độc tấu của em…
Cơn gió lạ từ đâu vẫn thổi.
Vặn volume thật to…
Gió vẫn thổi.
Không đúng ! Không phải là tiếng đàn.
Không phải !
Đó là cảm giác …
Nhớ em !
Không còn gió.
Thay vào đó là một khoảng lặng.
Kỷ niệm hiện về…
Tan.
………………………………………….. ………………………………………..Ả o ảnh thiên thần nhạt nhoà…
Tôi vẫn thường đến thăm em sau ngày em lập gia đình. Mỗi lần nhìn em là mỗi lần đau thắt. 10 năm không xoa dịu nổi một vết thương… Nụ cười của em vẫn sáng, vẫn đẹp, vãn dịu dàng, nhưng đã là nụ cười của một người phụ nữ trầm tĩnh, chín chắn hơn. Và em hầu như cũng không còn chơi đàn nữa – vì thời gian quá bận rộn cho công việc gia đình. Tất cả những gì còn lại với tôi chỉ là đĩa thu duy nhất mà em tặng tôi hơn chục năm trước.
………………………………………….. ………………………………………….. ………….Thiên thần vẫn đẹp…
Dạo này cảm thấy trong người khác lạ…
Bác sĩ bảo rằng nhiều lắm chỉ sống được thêm một tháng …
Tôi lại sắp mất em lần nữa…
Ánh nến leo lét giữa căn phòng tối…
Nên…
Hay không…
Sai…
Hay đúng…
Nói…
Hay không nói…
Tự gật đầu với mình.
Quyết định.
Nói với em rằng: Chị yêu em.
Tôi biết… em sẽ hiểu nó theo cách của riêng em và tôi sẽ hiểu nó cũng theo ý nghĩa của riêng tôi. Nhưng… tôi vẫn muốn trước khi ra đi có thể nói với em lời cuối cùng đó. Bởi vì thực sự, tôi biết rằng: Tôi đã rất yêu em !
………………………………………….. …………………………………………�� �……………
Trễ rồi… Công việc nhiều quá. Đã tự hứa với mình là đúng giờ này hôm nay sẽ đến gặp em – cái giờ phút mà hơn chục năm trước đã cho tôi gặp em lần đầu tiên.
Trễ rồi…
Chân bước vội…
Hình như vừa đánh rơi một thứ gì đó…
Quay lại và phát hiện ra chiếc đĩa em tặng đã rơi lại ở đoạn mới sang đường…
Hoảng hốt chạy lại!
Chiếc đèn màu đỏ chuyển thành xanh…
………………………………………….. ………………………..Khúc nhạc thiên thần vang lên…… tha thiết…
Mãi………
…………… yêu…………
………………………………em……….�� �…