[QUANTRADA] RA ĐỜI – Seri Truyện Người Lớn Hay (Update Chap 18)

-IV-

Khách hôm nay khá vắng, trời mưa có lẽ cũng tác động đến tâm lý, cái ướt cái lạnh có lẽ làm dịu đi rất nhiều sự hoang đàng và bức bối, làm cái phần con được nghỉ ngơi yên tĩnh, tiếng nhạc mix cũng trở lên chói tai lạc lõng.

– Mai! Em bảo chuyển sang nhạc ballad cho nó nhẹ nhàng một chút và bắt đầu mở khuyến mãi 1 kèm 1 cho hết buổi hôm nay nhé.

Mai “vâng” một tiếng và quy người đi, tôi cũng đi vào trong quầy. Anh Hiển cũng đang nhàm chán dựa lưng vào quầy nhấm nháp ly nước và đưa tôi một ly tương tự.

– Chị Nhi dạo này không thấy nhỉ?

– Vâng … cả tuần không thấy chị ấy đến.

Anh Hiển lơ đãng nói, tôi cũng lơ đãng trả lời.

– Em cũng không biết chị ấy đi dâu à?

– Vâng, chị ấy không nói gì.

– Em thử hỏi chị Tú xem.

Tôi quay sang nhìn anh Hiển, thoáng thấy sự bối rối trên mặt anh.

– Vâng.

Tôi trả lời lấy lệ, tôi biết anh Hiển si tình chị Nhi, có anh Phú ở đây anh không dám tỏ thái độ, nhưng từ khi anh Phú đi vắng, sự thể hiện của anh ngày một rõ. Từ thái độ chị Nhi, có lẽ anh cũng không có hi vọng gì. Ngoài anh Phú, có lẽ chỉ có tôi là chị có thái độ nhiệt tình, còn lại chị đều tỏ ra khá lạnh nhạt với mọi người, luôn giữ một chút kênh kiệu trong giao tiếp.

Cũng chưa thấy chị Tú xuống, cũng chẳng có việc gì, tôi quyết đinh đi lên tầng bà để kiểm tra. Chị Tú vẫn đang ngủ, trên người đắp cái chăn mỏng. Chị ngủ cũng không say lắm, khi tôi tiến đến bên giường, chị lười biếng mở mắt nhìn tôi.

– Chị có đói không?

Hơn năm tiếng từ sau cuộc tình, chắc chị cũng đói.

– Uh, chị đói.

– Chị muốn ăn gì?

– Hoa quả trộn đi, chị không muốn béo.

– Vâng. Đợi em một lát.

Tôi quay người đi xuống tầng một, làm cho chị một âu hoa quả trộn và một ly nước soda hoa dâm bụt. Vừa bước lên cầu thàng thì chú Kiên chạy đến.

– Này … có người muốn gặp cháu, đang ở ngoài cửa.

Tôi hơi nhíu mày, chẳng nghĩ ra ai muốn tìm mình.

– Vâng, chú bảo người ta đợi một lát, cháu lên rồi xuống ngay.

Dặn chú Kiên, tôi lại tiếp tục đi lên tầng. Chị Tú cũng chẳng thèm mặc áo, ngồi dậy trên giường nhận lấy cái khay của tôi. Tôi lại nuốt nước bọt khi nhìn bầu ngực to tròn nhễ nhại của chị lộ ra khi chị ngồi dậy. Chị Tú nhoẻn mộ nụ cười khiêu khích, cái lưỡi hồng hào của chị khẽ nhô ra khỏi đôi môi đỏ hồng, liếm nhẹ một cái, người chị cũng ưỡn lên đẩy bầu ngực lên cao hơn.

– Em phải xuống dưới.

Cố gắng đưa mắt rời khỏi bầu vú cua chị, cố gắng dẹp những rục rịch đang làm bụng tôi nóng lên, tôi quay người bước ra phía cửa để lại tiếng cười khúc khích của chị Tú phía sau lưng.

Chú Kiên thấy tôi mở cửa bước ra ngoài, liền chỉ tay về phía bên trái.

– Cô gái này muốn gặp cháu.

Tôi bước hẳn ra khỏi cửa nhìn theo hướng chỉ của chú Kiên, một cô gái cao ráo mặc một cái áo chùm kiểu chống nắng dài qua đầu gối, chiếc mũ vải rộng vành làm tôi không nhìn rõ mặt, chỉ có đôi môi trái tim đỏ tươi, cái cằm thanh tú trắng nõn lộ ra dưới anh đèn, tay ôm một đứa bé. Con bé đang ngoái cổ nhìn về phía tôi, khuôn nó bừng lên một nụ cười mừng rỡ, tay giơ lên về phía tôi. Bỏ qua cô gái, nhìn Khả My đang cười phấn khích khi thấy tôi, tôi cũng không dấu được sự vui thích.

– Chào Khả My nhé. Chú tưởng hôm nay không gặp được cháu cơ.

Cũng kệ cô gái có đồng ý hay không, tôi đưa tay để đỡ lấy con bé đang nhoài khỏi tay cô, ôm vào ngực.

– Chú nhớ Khả My lắm. Hôm nay Khả My ngoan không? Có khóc không? Uh … moa moa

Ngậm bàn tay con bé đang đập vào cằm tôi lắc nhè nhẹ để con bé càng phấn khích, người giãy lên trong tay tôi, tiếng cười càng lúc càng ròn.

– Anh có phải anh Huy không ạ?

Tiếng thanh thoát, em dịu của cô gái rụt rè cất lên, làm tôi mới nhớ tới sự hiện diện của cô ta.

– Vâng, đúng rồi. Cô là ai? Cô tìm tôi có việc gì không?

– Em … em … là mẹ Khả Nhi. Em … nhờ anh trông Khả My một lúc được không ạ?

Hôm nay chắc không đông khách, nếu có thêm một chút anh Hiển cũng vẫn có thể xử lý được. Chỉ là tôi đột nhiên có chút tức, muộn thế này cô ta còn bỏ con bé lại cho người lạ trông. Có lẽ nhìn thấy sự tức giận trên mặt tôi, cô gái hơi co người lại.

– Chị Hường hôm nay có việc bận, chị ấy bảo em … nhờ anh. Em chỉ đi một lúc rồi quay lại.

Cô bối rối giải thích.

– Được, tôi có thể trong con bé một lúc. Số điện thoại của cô là gì?

– Anh cho em số của anh được không ạ? Em sẽ bấm vào máy cho anh.

Đọc cho cô gái số điện thoại, cô ta bấm vào chiếc điện thoại của mình, mấy giây sau chiếc điện thoại của tôi rung lên, đưa chiếc điện thoại lên để cô ta xác nhận số, tôi cất trở lại túi quần. Cô gái nhặt cái túi đựng đồ của Khả My đưa cho tôi sau đó vội vã quay người chui vào chiếc taxi đang chờ ngoài đường. Con bé Khả My vẫn phấn khích giãy trong tay tôi, không để ý đến việc mẹ nó vừa rời đi.

Dưới tầng một khá ồn dù khách không đông mấy, tôi quyết định đưa con bé lên tầng ba. Khả My vẫn cười phấn khích vì mặt tôi dụi dụi vào người con bé, thỉnh thoảng lại ré lên khi tôi tung nhẹ lên và đỡ lấy.

Chị Tú ngồi trên giường vừa xúc hoa quả, vừa lướt lướt trên màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn tôi khi tôi bước vào, sau đó càng hứng thú nhìn tôi nô đùa cùng con bé.

– Con nhà ai đấy?

– Bạn chị Hường bán nước.

– À … con bé kháu khỉnh nhỉ. Đưa đây chị bế chút nào.

Chị vội vàng nhấc cái khay lên đặt vào cái bàn nhỏ cạnh giường. Rồi chợt nhận ra mình vẫn cởi trần, chị nhỏm người lấy cái váy mặc lên người. Tôi ngồi xuống cạnh giường, bế con bé đưa vào cánh tay chị đang giơ lên để đỡ lấy, tôi vừa rụt tay lại, con bé ngừng cười, miệng mím lại mếu máo trực khóc. Chị Tú nựng một lúc con bé cũng không nín, những giọt nước mắt ậng lên trong đôi mắt to tròn trào ra lăn xuống đôi má bầu bĩnh. Cuối cùng, chị cũng chịu thua, tôi nhận lại con bé ôm vào người vỗ về, con bé mới không mếu nữa ôm chặt lấy cổ tôi. Một lúc sau con bé từ mềm người, hơi thở đều đều ngủ trên vai tôi. Chị Tú vẫn ngồi trên giường ngây người nhìn tôi vỗ về con bé, sau đó đứng dậy nhặt áo ngực và cái quần lót trên giường đi vào phòng tắm.

Lắng nghe hơi thở đều đều của con bé, tôi khẽ khàng nhấc ra khỏi hõm vai, đặt xuống giường kéo cái chăn đắp lên người con bé. Tôi ngẩn người ngắm con bé, càng nhìn tôi càng thấy ưa thích.

Chị Tú đã quay lại đặt tay lên vai tôi, cũng chăm chú đứng nhìn con bé đang ngủ, tôi cảm thấy chị đang nén tiếng thở dài, khiến tôi phải rời mắt khỏi con bé để quay sang nhìn chị. Chị vẫn nhìn Khả My đang ngủ, trán chị có chút nhăn lại, tôi nhận ra ưu sầu trong mắt chị.

– Chị … về đây.

Một lúc sau chị buông tay khỏi vai tôi, nói khẽ và quay người ra cửa, tôi cũng nhẹ nhàng đứng lên đi theo chị. Chị Tú im lặng đi xuống cầu thang, chị như có chút tâm sự, không để ý đến cả câu chào của tôi cắm cúi đi ra cửa. Tôi đứng lại, nhìn bóng chị khuất hẳn sau cánh cửa mới quay lại quầy.

Khách có đông hơn một chút, nhưng cũng hầu như khách quen, hơn nửa là các cô gái trong đó phần lớn là các cô gái đến tìm khách, đang ngồi im lặng tụm ba tụm bốn buồn bã uống nước, hôm nay các cô có lẽ phải tự trả tiền nước.

– Thế nào anh?

Tôi hỏi anh Hiển đang đứng bên quầy, ánh mắt quan sát toàn bộ không gian quán.

– Chắc vậy thôi.

Số lượng khách ngồi có khoảng một phần ba số ghế, ánh đèn xanh đỏ theo tiếng nhạc không có hưng phấn như mọi hôm, uể oải quét qua lại. Lâu lắm mới có hôm như thế này, ít khách, ít hoạt động, ít thu nhập. Đứng với anh một lúc, cả hai đều im lặng, tôi cũng nhàm chán. Quyết định quay lên xem con bé ngủ.

Con bé vẫn ngủ, nhưng có vẻ không yên lắm, khuôn mặt xinh xắn của con bé thỉnh thoảng lại nhăn lại, một lúc lại giật mình, cái chăn đắp lên người bị nó đạp ra khỏi người. Đưa tay định kéo cái chăn đắp lại cho con bé, tay tôi bỗng giật thót một cái, cảm giác nỏng bỏng chạm vào cùi tay khi chạm vào đùi con bé, tôi có chút hốt hoảng đưa tay lên trán để kiểm tra. Nóng, nóng hơn bình thường rất nhiều, dù không có kinh nghiệm tôi cũng biết khả năng con bé bị sốt. Có chút hốt hoảng, tôi cũng không biết xử lý thế nào, vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho mẹ con bé. Điện thoại cứ đổ chuông nhưng mẹ con bé không nghe, sau gần chục cuộc tôi cuối cùng cũng không cố gắng nữa. Mở trình duyệt trên điện thoại, tôi tìm kiếm cách xử lý trên mạng. Trong cái túi của con bé, chỉ có quần áo, bỉm, hộp sữa ngoài ra không có gì. Theo hướng dẫn, tôi chạy vào nhà tắm lấy một cái khăn dấm ướt ước, vắt khô và quay lại đặt lên cái trán nóng bỏng của con bé. Có vẻ cái khăn ướt có chút tác dụng, mặt con bé giãn ra một chút. Tôi chạy xuống tầng một tìm trong túi cứu thương, cũng có nhiệt kế, lên lại phòng con bé đang nằm tìm các tủ cũng không có, việc kiểm tra nhiệt độ chỉ có thể bằng tay.

Mấy lần dấp nước vắt khô, chiếc khăn ướt rất nhanh lại nóng lên, con bé càng ngọ nguậy hơn, thỉnh thoảng cất tiếng ọ ọe khó chịu, đôi môi đã có chút khô cong lại, tôi càng lúc càng lo lắng. Cuối cùng, tôi quyết đoán đưa con bé đi bệnh viện.

Ôm con bé vẫn thiêm thiếp vào trong tay, cầm theo cái túi đồ cá nhân, tôi xầm xập lao xuống cầu thang, vòng qua quầy bar, tôi chỉ dặn nhanh anh Hiển một câu rồi cũng không chờ anh phản ứng chạy nhanh ra cửa.

– Sao vội vàng vậy cháu?

Chú Kiên thấy tôi hớt hải ôm con bé chạy ra khỏi cửa, cũng đứng lên vội vàng hỏi.

– Con bé bị sốt. Cháu đưa nó đến bệnh viện.

Chú Kiên chạy đến đưa tay đặt lên trán con bé.

– Sốt cao quá. Nhanh lên đưa con bé đến bệnh viện.

Chú Kiên vội vàng chạy xuống đường vẫy taxi hộ tôi. Trời vẫn mưa lâm thâm.

Chiếc taxi đỗ lại, chú Kiên cũng nhanh chóng quay lên lấy cái ô che cho tôi để chạy ra taxi.

– Đến bệnh viện nhi. Nhanh lên anh, con bé nó sốt cao quá.

Chui vào trong xe tôi vội vã nói với anh tài xế.

Chiếc xe rất nhanh lao đi. Có lẽ gặp nhiều trường hợp như vậy, anh tài xế bấm đèn nháy, lao vun vút trên đường. Cũng chẳng kịp nhìn số tiền, tôi rút một tờ một trăm đưa cho bác tài, rồi mở của vội vã chạy vào phòng cấp cứu.

– Cô y tá! Cấp cứu … cấp cứu!

Nhìn thấy cô y tá, tôi cũng chẳng kịp trình bày, chặn ngay trước mặt cô ta vội vã nói.

– Có chuyện gì vậy anh?

– Cháu bé nhà tôi sốt cao quá.

Cô ta đưa tay lên sờ tán con bé, rồi cũng vội vã bước đi.

– Anh đưa cháu vào đây.

Tôi chạy theo cô ta vào phòng khám ngay cạnh phòng cấp cứu và đặt con bé vẫn thiêm thiếp lên cái giường theo tay cô ta chỉ.

Cô y tá lấy ống nghe và cái cặp nhiệt độ, con bé bị cái ống nghe lạnh chạm vào người, giật mình một cái sau đó ọ ẹ rồi cất tiếng khóc ngằn ngặt, con bé có lẽ do sốt cao, dù khóc ngằn ngặt nhưng cũng không tỉnh hẳn, hai mắt vẫn nhắm, nước mắt tràn qua bờ mi khép chặt chảy xuống má. Bụng tôi tự nhiên quặn lên, không nhịn được ôm con bé lên vỗ về, con bé được tôi vỗ về, cũng ngừng khóc nhưng tiếng nấc vẫn vang lên kèm những cái giật nhẹ.

Được tôi bế trong tay, cô y tá cũng đặt được cái ống nghe vào lưng con bé, cái cặp nhiệt độ kẹp vào nách được tôi giữ trong tay.

– Cháu bé chắc bị nhiễm lạnh, để tôi cho cháu uống hạ sốt sau đó theo dõi tiếp.

Cô y tá lấy cái cặp nhiệt độ nhìn con số rồi nói với tôi.

– Liệu có nghiêm trọng không chị?

– Chắc không đâu, uống hạ sốt nhiệt độ sẽ hạ xuống. Không có hiện tượng bất thường nào khác. Anh đưa cháu sang phòng bên cạnh, để tôi lấy thuốc và làm hồ sơ cho con bé.

Tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào, cũng lần đầu tiên vào viện, nghe theo hướng dẫn của cô ý tá. Phòng nhỏ bên cạnh phòng cấp cứu có bốn cái giường, nhưng không có bệnh nhân. Chọn một cái giường sạch sẽ nhất, định đặt con bé xuống, nhưng vừa rời người tôi nó lại khóc, tôi đành ngồi lên giường bế con bé trong tay.

Cô y tá cũng xuất hiện, đưa cho tôi một gói thuốc bột và một chai nước. Có lẽ thấy tôi lóng ngóng, cô y tá lại quay đi và một lát sau quay lại với một cái ly nhựa và chiếc thìa, sau đó đổ gói thuốc với chút nước múc một thìa nhỏ đưa lên đôi môi đã khô cong của con bé. Con bé tự động hé mồm khi cái thìa chạm vào, thìa thuốc được đổ vào giữa đôi môi con bé, có lẽ do vị thuốc, con bé nhấm mấy cái mặt nhăn lại, nhưng cũng không nhè ra. Cuối cùng thì chén thuốc cũng được con bé uống hết, chỉ có chút trào ra ngoài. Chẳng biết có phải do thuốc hay không, nhưng sau khi uống hết chỗ thuốc và uống một chút nước lọc, con bé trở lên yên tĩnh hơn tiếp tục ngủ, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Yên tâm một chút, tôi tự nhiên lại buồn ngủ, lấy cái túi đặt sau lưng, tôi co chân ngồi lên giường ngả người gối vào cái túi đồ của con bé, ôm con bé lên người rồi cũng ngủ thiếp đi. Cho đến lúc có người khẽ lay người, tôi khẽ mở mắt ngái ngủ nhìn, cô y tá đang đứng bên cạnh giường.

– Tôi đo nhiệt độ cho con bé và làm hồ sơ.

Tôi gật đầu, ngồi dậy.

Cô y tá lấy cái cặp nhiệt đặt dưới cánh tay của con bé, lắp ống nghe vào tai đặt lên lưng.

– Hạ sốt rồi anh, không sao nữa đâu. Lát anh cho cháu uống sữa để lấy sức. Sáng mai bố con có thể về. Bây giờ để tôi viết hồ sơ cho con bé, kê đơn thuốc về nhà uống. Anh cho biết thông tin của cháu.

– Khả My … Trần … Khả My…. Tám tháng tuổi.

Cũng chẳng biết họ của con bé là gì, tôi lấy luôn họ của mình, hôm trước nghe chị Hường nói tháng của con bé, tôi cũng đọc luôn. Sau đó cho thông tin cá nhân của mình để cô y tá viết vào hồ sơ.

– Được rồi. Anh và cháu cứ nghỉ lại đây, sáng mai về cũng được. Trước khi về anh qua đóng tiền và lấy thuốc cho cháu.

– Cám ơn chị.

Nhìn cô y tá ra khỏi phòng, tôi định đặt con bé xuống giường để pha sữa, con bé lại ọ ọe không chịu. Cuối cùng, tôi cũng đành vừa ôm con bé vừa mở cái túi lấy hộp sữa và bình sữa ra khỏi túi, áng áng đổ mấy thìa sữa theo định lượng viết trên hộp vào trong cái bình, rồi vừa ôm con bé vừa cầm bình sữa sang bên phòng trực để xin nước. Cô y tá nhiệt tình giúp lấy nước và lắc cho sữa tan hết sau đó đưa lại cho tôi. Cám ơn cô y tá. tôi lại quay lại phòng, con bé Khả My rất ngoan, vừa ngủ vừa bú hết bình sữa khi tôi đưa cái đầu ti vào miệng con bé, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Hôm nay khu cấp cứu cũng không có ai, rất yên tĩnh, con bé đang ngủ ngon lành, cơn sốt đã rút đi, trả lại khuôn mặt khả ái sự yên tĩnh. Nhìn con bé một lúc, tôi lại thiu thiu buồn ngủ, ngả người gối lên cái túi, tiếp tục ngủ cho đến khi chiếc điện thoại rung lên liên hồi trong túi quần.

– A lô.

Giọng vẫn ngái ngủ, tôi đưa điện thoại lên tai nói nhỏ.

– Con … bé … làm sao?

Đầu bên kia có tiếng cô gái hốt hoảng gấp gáp trong điện thoại, còn chút ngái ngủ, tôi cũng không kịp định hình là chuyện gì.

– Con bé nào?

– Con … em … hu … hu

Tiếng cô gái càng hoảng loạn, sau đó là tiếng khóc hốt hoảng bật ra. Tôi cũng tỉnh táo lại.

– Khả My hả?

– Vâng … con … gái em…

– Đang ở phòng cấp cứu bệnh viện nhi.

– Con … bé … làm … hu … hu …?

Tiếng cô gái càng hoảng loạn hơn, tiếng khóc òa lên nghẹn câu hỏi của cô ta.

– Bị cảm lạnh. Nhưng không sao, giờ đỡ rồi. Con bé đang ngủ.

– Vâng … em đến ngay.

Tiếng cô gái gấp gáp, sau đó điện thoại tắt đi. Tôi có chút bực mình, đã hai giờ sáng, cô ta mới nhớ đến con bé. Có con bé nằm trên người, tiếng thở đều đều của nó, tôi lại dễ dàng ngủ mất lúc nào không biết.

Tiếng còi xe vọng từ ngoài đường làm tôi tỉnh lại, con bé vẫn ngủ yên lành trên người tôi, cả mấy tiếng con bé nằm trên người cũng làm tôi khá mỏi. Trượt con bé xuống giường để nhích người ngồi dậy, con bé cựa người nhưng không tỉnh dậy.

– Mẹ của Khả My? Trông con bé.

Bước xuống giường, tôi khoanh tay hỏi cô gái đang nằm trên cái giường bên cạnh, cũng vừa mở mắt khi tôi cựa mình đặt con bé xuống. Giọng tôi khá lạnh nhạt, sự tức giận từ đêm qua tự nhiên lại quay lại, tôi bước thẳng ra cửa.

Đi sang phòng trực để lấy hồ sơ và nộp tiền, đi sang hiệu thuốc mua thuốc sau đó quay lại phòng bệnh. Cô y tá đang lúi húi kiểm tra lần nữa cho Khả My. Con được mẹ ôm trong lòng, chiếc váy xanh chấm hoa hôm qua đã được thay bằng chiếc váy màu hồng có hình chú mèo Kitty mà tôi mua cho con bé mấy hôm trước. Tôi có chút vui vui vì con bé mặc chiếc váy này cũng rất đẹp, nhưng tự nhiên lại có chút lấn cấn, không hiểu mẹ nó thay chiếc váy này có ý gì không, chả nhẽ để lấy lòng tôi?

Tối hôm qua không quan sát được, giờ tôi mới nhìn kỹ mẹ con bé. Cô gái rất xinh, khuôn mặt trái xoan mịn màng, đôi môi trái tim đỏ hồng, hàng mi dài cong vút, mái tóc dài mượt được buộc gọn sau lưng, vẻ đẹp không rực rỡ nhưng thùy mị, dịu dàng. Con bé Trà My được thừa hưởng hầu như toàn bộ vẻ đẹp của mẹ nó. Bình thường, tôi sẽ rất tản thưởng vẻ đẹp của cô gái, nhưng chẳng hiểu sao nhìn cô tôi lại thấy hết sức bình thường có thêm chút bực bội, có lẽ vì sự e lệ, ngượng ngập, lo lắng có chút áy náy hiện rõ trên mặt cô ta trái ngược với ấn tượng vô tâm của cô ta khi tôi gọi hàng chục cuộc đêm qua.

– Con bé đỡ nhiều rồi. Nhưng vẫn cần tiếp tục uống thuốc và tránh nhiễm lạnh.

Cô ý tá thu ống nghe và đặt cái nhiệt kế vào khay, đứng dậy khỏi giường.

– Bố con bé xử ý rất tốt, kịp mang con bé vào viện lúc mới lên cơn sốt. Thường nhiều bố mẹ chủ quan cứ cho trẻ con uống thuốc, đến lúc không hạ được mới mang đến bệnh viện, trẻ con bị nhiễm lạnh sâu thành viêm phổi sẽ rất phức tạp. Với lại, đêm qua con bé nằm ngủ trên người bố cũng là một biện pháp tốt để điều hòa thân nhiệt, giúp cho nhiệt độ của con bé ổn định và không nhiễm lạnh thêm.

Cô y tá nhìn tôi cười cười, tôi cũng định thanh minh, nhưng nghĩ lại một chút cũng chỉ gật đầu, đôi khi không cần thiết phải nói nhiều vẫn tốt hơn. Tôi đưa túi thuốc vừa mua cho cô y tá, đơn thuốc chỉ có một chai thuốc siro hạ sốt.

– Thuốc tôi vừa mua, có cần chú ý gì không chị?

Tôi hỏi để cô ý tá giải thích thêm một lần cho mẹ con bé.

– Uống đủ liều lượng và thời gian như trong đơn là được.

Tôi đưa nốt cái sổ khám bệnh và đơn thuốc cho y tá để cô ta chỉ cho mẹ con bé.

– Anh chị cho cháu về đi.

Cô ý tá nói trước khi rời phòng.

– Cám ơn chị.

Con bé Khả My được nằm trong lòng mẹ rất khoái chí, bàn tay xinh xinh quơ ra nắm nắm, miệng cười toa toét thình thoảng lại phát ra âm thanh phấn khích không rõ.

– Bây giờ Khả My về nhà với mẹ. Về nhà ngoan đừng ốm nhé, hôm qua bị sốt một chút đã bớt xinh đi bao nhiêu đây này.

Tôi vừa nói vừa nựng nựng cái má bầu bình để con bé ré lên cười.

– Cô bế con bé, để tôi xách túi.

Mẹ con bé cứ ngồi ngẩn người nhìn, tôi phải giục cô ta để cô ta đứng dậy. Tôi cũng muốn về nhà, thằng Quang gọi điện lúc tôi mua thuốc, nhưng điện thoại lại hết pin đột ngột, không về thằng này nó lại chạy đi tìm loạn lên.

Xách túi đồ đi ra phía cổng viện, trời bắt đầu sáng lên, nhưng vẫn đầy mây nặng trĩu. Vẫy chiếc taxi đỗ ở cổng viện tiến đến để mẹ con Khả My lên xe, đặt cái túi đồ cá nhân vào cái ghế bên cạnh, gật đầu nhận câu cám ơn lí nhí của mẹ con bé, vuốt cái má của Khả My lần nữa và đóng của xe. Chiếc xe lăn bánh qua ngã tư, tôi mới đi đến chú xe ôm già đang nhìn tôi, đọc địa chỉ và đội cái mũ rẻ tiền lên đầu, may mà cái mũ không có lót nên không bị mùi hôi ám ảnh.
***