[QUANTRADA] RA ĐỜI – Seri Truyện Người Lớn Hay (Update Chap 18)

-XVII-

Dù đêm qua ngủ khá muộn, nhưng buổi sáng tôi vẫn thức dậy rất sớm, Huyền vẫn đang ngủ say, khuôn mặt xinh đẹp của cô phảng phất một nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn, nụ hôn tôi đặt lên môi cô làm cho khuôn mặt của cô thêm rạng rỡ.

Lựa người nhẹ nhàng xuống giường để không đánh thức Huyền, tôi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó thay bộ đồ thể thao và ra khỏi nhà cho cữ chạy buổi sáng. Trời khá lạnh, đang giữa mùa đông, chỉ còn hơn tháng nữa đã là Tết, từ giờ đến Tết tôi sẽ rất bận dù sao cận Tết nhu cầu gì cũng tăng dù tôi không muốn tăng sản lượng rượu, nhưng cũng không thể để các nhà cung cấp thất vọng khi nhu cầu thị trường đối với rượu của tôi càng ngày càng tăng. Sản lượng đã tăng lên thêm hai mươi phần trăm và bắt đầu phân phối đến các nhà phân phối, dù vậy mỗi ngày tôi đều nhận được các yêu cầu tăng số lượng cung cấp, cũng rất nhiều cuộc gọi riêng. Ngoài ra tháng này cũng xuất lô hàng đầu tiên đi châu Âu, tuần sau tôi phải sang một chuyến để chính thức khai trương đại lý đầu tiên, đại lý này cũng là chú Thuận giới thiệu, là một người bạn cũ của chú định cư ở Đông Âu mà không trở về như chú. Tôi thực sự cảm kích chú Thuận dù đến giờ tôi cũng chưa hiểu nguyên nhân chú Thuận lại nhiệt tình giúp đỡ tôi đến vậy, việc hỗ trợ gìn giữ truyền thống như chú nói cũng không thể thuyết phục được tôi.

Khi tôi quay về nhà, Huyền cũng vừa thức dậy, cô vẫn lười biếng nằm trên giường. Mắt cô nhìn theo tôi ngay khi tôi vào phòng, nụ cười tinh khiết buổi sáng khiến tôi một luồng hơi ấm áp đang lan tỏa toàn thân,

– Chảo buổi sáng, em yêu!

Quỳ xuống cạnh giường, ghé sát mặt vào cô để hôn lên đôi môi ngọt ngào. Tay cô vươn lên ôm lấy cổ tôi, để nụ hôn được sâu hơn, tôi lại nóng lên hừng hực, người cô hơi cong lại để dịch lại gần tôi, bầu ngực của cô từ từ lộ ra hoàn toàn khỏi cái chăn. Tay tôi không nhịn được lại phủ lên bầu vú của cô, người cô càng cong hơn, hơi thở càng lúc càng bấn loạn, mùi cơ thể của cô càng trở lên nồng đậm. Giờ thì chẳng có gì cản được tôi, mặc kệ mồ hôi toát ra làm cái áo thun mặc trong có chút ẩm ướt, tôi phóng lên giường, để bàn tay cô ôm lấy vai tôi kéo lại, hai chân cô đạp cái chăn rời hẳn người để mở ra đón tôi vào, cái quần thể thao vội vã tụt xuống ngang đùi để cái buồi vội vã đi vào trong cô.

– Anh … ơi …

Tiếng cô thằng thốt khi cái cương cứng của tôi xâm chiếm cái lồn của cô, lấp đầy sự khao khát của cô, để sự hứng khởi buổi sáng thổi bay chúng tôi vào những cơn lốc khoái cảm. Để tôi và cô cùng vội vã hẩy lên đón nhận nhau, những tiếng rên để biểu hiện sự khoái cảm càng lúc càng bấn loạn, của cả tôi và cô.

– Em … thích … ahh …

Tôi rất hưởng thụ sự nỉ non của cô khi cô đang trao đảo bởi những đợt sóng khoái cảm không ngừng, đang mạnh mẽ đâm sâu vào trong cô, để tôi cũng báo cho cô biết, những gì tôi đang trải qua cũng không khác gì cô.

– Ahhh … ahhh … em … ra … anh … ơi …

Tiếng cô cất lên cao vút đề ghì chặt lấy tôi, để tôi cũng căng mình phát tiết toàn bộ sự khoái cảm của tôi sang cô, để cả hai chúng tôi cùng rung động mãnh liệt.

– Anh … yêu … em….!

Khoái cảm đang từ từ thu về, tôi không nhịn được mà phát tiết tình cảm của tôi dành cho cô, để cô nhu nhược ôm lấy đầu tôi kéo xuống hôn lên môi tôi một nụ hôn dịu dàng.

– Em yêu anh!

Mắt cô long lanh, dịu dàng nói với tôi, sau khi môi cô rời môi tôi. Sự ngọt ngào bao phủ toàn thân tôi, để tôi ôm chặt cô hơn.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên để chúng tôi cùng tỉnh lại từ trạng thái hạnh phúc ngọt ngào. Đã đến giờ để bắt đầu một ngày mới.

– Bế em vào tắm.

Huyền thực sự quyến luyến cảm giác được tôi chăm sóc, sau thời gian đầu cô ngại ngùng.

Như mọi ngày, tôi không nhịn được sự say mê đối với cô mà nấn ná trên mọi ngóc nghách trên cơ thể cô. Tôi không thể ngừng cảm cảm thán vì làn da hoàn hảo của cô, làm da mịn màng, trắng nõn không một vết sẹo. Bầu ngực tròn căng, săn chắc nhô lên ngạo nghễ, thân hình thắt đáy lưng ong tuyệt mỹ. Đến giờ tôi vẫn không thể tin cô đã một lần sinh nở.

Chúng tôi bước ra khỏi buồng tắm, lau khô người cho cô, quấn một cái khăn khô lên người sau đó mới ra khỏi nhà tắm.

– Anh sang đánh thức con đi, để em xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng.

Bình thường, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà vẫn là đặc quyền của cô, Hạnh không thể chiếm được, cô chỉ nấu bữa tối.

Thay bộ quần áo mới, tôi đi sang phòng Khả My, con bé giờ này cũng đã thức dậy, nhưng sẽ không ra khỏi phòng, nó luôn đợi tôi và Huyền sang để chào buổi sáng.

– Chào buổi sáng bố! Chúc bố một ngày thật vui vẻ!

– Chào buổi sáng con gái! Bố cũng chúc con một ngày thật ngoan và vui vẻ!

Con bé chạy đến nhảy lên để tôi đỡ lấy ôm vào người, khi tôi vừa bước vào phòng.

– Con đã sẵn sàng rồi à?

– Vâng ạ! Đi xuống nhà ăn sáng, bố ơi.

Cầm cái ba lô của con bé và chiếc khăn len nó đã lấy sẵn để trên giường, tôi bế con bé xuống tầng hai. Huyền đã mặc bộ đồ ở nhà bằng vải bông đang chuẩn bị bữa sáng, Hạnh cũng đang bên cạnh chuẩn bị bát đũa. Con bé cất tiếng chào Huyền và Hạnh

– Con chào mẹ! Cháu chào cô Hạnh!

– Chào con gái!

– Chào cháu yêu!

Huyền nói vọng ra từ sau quầy bếp, nồi cháo đã bắt đầu bốc khói trên bếp.

– Hai bố con uống nước dưa hấu đi, rồi ăn sáng. Hôm nay cả nhà ăn cháo nhé. Hôm qua cô Hạnh đã nấu sẵn rồi.

Tôi và Khả My cùng cầm cốc lên uống, tôi phải giảm tốc độ để con bé uống hết trước, để con bé reo lên vui vẻ.

– Con thắng bố rồi nhé!

– Thế mới là con gái của bố chứ.

Tôi phụ họa với con bé, lấy tờ giấy lau vết nước hoa quả dính quanh miệng nó.

Huyền bê cái khay đựng cháo ra bàn, từng bát cháo thơm lừng đặt trước mặt từng người, Hạnh chia thìa cho từng bát.

– Chuẩn bị đến Tết, em chuẩn bị đủ các phần quà sớm để mấy hôm nữa gửi là vừa đẹp. Có một số khách đặc biệt, em chưa biết hết thì cứ hỏi Phượng.

– Vâng, danh sách đồ em đã đặt rồi, mai và ngày kia sẽ nhận đủ, sau đó em sẽ đóng từng phần.

– Em cũng chuẩn bị quà cho anh để mang sang bên kia khai trương nhé.

– Vâng ạ.

Xúc thêm một thìa cháo, tôi quay sang nhìn Khả My.

– Con gái sẽ tặng gì cho cô giáo?

Con bé nuốt nhanh miếng cháo.

– Váy bố ạ.

– Sao con lại muốn tặng cô váy?

– Cô chỉ có hai cái váy thôi.

Tôi nhướn mày, quay sang nhìn Huyền, cô khẽ gật đầu.

– Vậy mẹ sẽ chuẩn bị cho con nhé.

Lúc trước, Huyền thường cấm con bé nói chuyện trong bữa ăn, nhưng tôi thực sự không quen bữa ăn trong im lặng, nên Huyền cũng chịu. Bữa ăn thường là lúc cả nhà cùng ngồi quây quần với nhau, cũng là lúc gần gũi nhất.

Ăn sáng cũng kết thúc, Huyền và Hạnh thu dọn bát đũa. Tôi và Khả My ra bàn uống nước để đợi Huyền thay quần áo.

– Bố ơi! Bố đi công tác lâu không?

– Bố sẽ đi một tuần. Con gái muốn quà gì mua sẽ mua cho con nhé.

– Con có nhiều quà rồi. Con chỉ muốn bố về sớm với con thôi.

– Bố sẽ về nhanh với con ngay khi xong việc. Sang năm con có muốn đi cùng bố mẹ không?

– Ah … vâng ạ! Nhưng con không biết nói tiếng nước ngoài, có đi được không ạ?

– Được chứ con. Con đi cùng bố mẹ mà. Lớn thêm một chút con sẽ học tiếng Anh.

– Con sẽ bảo mẹ dậy con. Lúc đó con sẽ nói tiếng Anh.

Con bé hồ hởi nói.

– Con cố gắng lên nhé. Lúc đó, con sẽ làm phiên dịch cho bố.

– Đi nào, hai bố con!

Tiếng Huyền vang lên, Khả My nhảy ngay xuống khỏi lòng tôi, chạy đến nắm tay Huyền.

– Mẹ ơi! Mẹ dậy con tiếng Anh nhé, để con nói chuyện với người nước ngoài.

– Mẽ sẽ dậy con, nhưng con phải tiếng Việt thật giỏi đã. Phải thuộc hết các chữ mới học được tiếng Anh.

– Vâng ạ. Con sẽ học thật giỏi tiếng Việt.

Con bé vui vẻ, chạy trước xuống cầu thang, tôi đi sau Huyền.

– Anh vẫn quyết cho con bé đi cùng à?

– Ừ, cho con đi cùng để con tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Anh nghĩ tốt cho con. Với lại, anh không muốn tâm trí em lại phân thành hai, nửa dành cho anh, nửa nhớ con.

– Vâng.

Huyền dừng lại, khoác lấy tay tôi đi xuống tầng hầm.

Khả My đã ngồi vào ghế dành riêng cho con bé, Huyền ngồi vào ghế phụ, tôi vào xe. Chiếc xe êm ái khởi động và từ từ đi ra khỏi hầm khi cánh cửa tự động mở ra.

Trên đường đi, con bé liên tục nói chuyện, hỏi đủ thứ chuyện, tôi và Huyền phải dùng hết khả năng để trả lời con bé. Đỗ xe gần cổng trường con bé, quàng cái khăn kín cổ cho con bé, kéo cái mũ áo lên, bế con bé trên tay đi nhanh vào lớp.

– Con chào bố!

– Chào con gái! Hẹn gặp con vào buổi tối nhé.

Nhìn con bé theo cô giáo vào hẳn lớp, tôi mới quay người đi về chỗ xe đỗ.

Ngồi vào ghế lái, hơi nghiêng đầu để bàn tay Huyền vuốt lên má tôi. Hành động cô thường dùng để thể hiện tình cảm của mình.

Lái xe khỏi trường con bé, hòa vào dòng xe cộ đang ngày một đông.

– Tết này em sẽ về sớm với bố mẹ. Mẹ bảo năm nay sẽ tự gói bánh trưng.

– Mẹ bảo em về sớm à?

– Không ạ, hôm nọ mẹ nói với Khả My, nhưng em hiểu ý, mẹ muốn nhắn với em.

Tôi tủm tỉm cười, mẹ tôi rất lạ. Huyền cũng cười, nụ cười thể hiện tâm trạng của cô rất tốt.

– Hôm nay anh sẽ đến văn phòng chú Thuận để theo dõi buổi mở bán. Buổi trưa anh đến đón em đi ăn nhé. Lâu lắm rồi mình chưa đi ăn riêng với nhau.

– Vâng ạ.

Đỗ xe phía trước khách sạn, Huyền nghiêng người hôn lên môi tôi.

– Chúc một ngày làm việc vui vẻ, em yêu!

– Anh cũng thế nhé. Chúc anh một ngày vui vẻ, như ý!

Cô nghiêng đầu để tôi vuốt má, sau đó mở cửa ra khỏi xe.

***

Chú Thuận đã giao việc điều hành cho các con trai, thời gian chính của chú là vui với những thú vui của người già. Cây cảnh, trà thuốc, rượu những món chơi truyền thống và chăm sóc vợ. Cô nhà chú cũng đang hồi phục rất tốt, nhưng hậu quả đột quỵ cũng không thể phục hồi hoàn toàn được, cô phải hoàn toàn phụ thược vào xe lăn, lúc nào cũng phải có y tá ở bên cạnh.

Rời khách sạn tôi phải chạy ra ngoại ô, trang trại của chú cách thành phố cũng khá xa, được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ kiểu nhà bắc bộ, có vườn cây ao cá, nhà thủy tạ rất cầu kỳ, nhưng lại cho cảm giác yên bình thanh tĩnh.

Đợi một lúc cảnh cổng mới mở ra để tôi đánh xe vào, nhờ người giúp việc lấy cho cái xe đẩy, lấy đồ ở trong cốp xe chất đầy một xe, sau đó cùng chú giúp việc đẩy vào nhà. Từ ngoài cổng vào nhà chú cũng khả xa, xuyên qua một cái vườn rất lớn, phía trước là cái sân gạch ba vanh đỏ cũng rất rộng. Chú Thuận đón tôi ngay ngoài thềm, tiếng chú sang sảng cất lên kèm tiếng cười vui vẻ.

– Mang gì mà nhiều đồ vậy?

– Bố cháu kiếm được cây đinh lăng già, gửi lên biếu chú. Với lại mấy bình rượu để chú ngâm rượu.

– Cậu Khánh này, hôm nọ đã bảo để chú xuống lấy mà.

Khánh là tên bố tôi, cũng là tên đệm của tôi, bố tôi ít hơn chú Thuận tám tuổi.

– Vâng. Nhưng mà một cành bị gãy, bố cháu sợ nó bị hỏng, lên quyết định đào luôn. Lá và cành đã sấy khô, xắt sẵn để chú có thể pha nước dùng luôn. Còn gốc cây vẫn để nguyên.

Cây đinh lăng này được một người bạn của bố tôi giới thiệu, rất già mà lại mọc trong rừng vốn cũ là một bản người dân tộc, nhưng sau này nhà nước quy hoạch để hỗ trợ chính sách vùng cao nên bỏ hoang. Mấy cây đinh lăng là do họ bỏ lại, qua mấy chục năm không ai ngó ngàng tới. Cái cây bố tôi biếu chú Thuận già hơn, thân cây chẳng hiểu sao bị gãy ngang mọc ra hai nhánh, cái gốc cũng nở ra xù xì. Điểm đặc biệt là khi đào lên, phần củ trông rất giống một cái đầu rồng, chỉ cần tỉa một chút phần gốc là có một cái đầu rồng hoàn chỉnh.

– Chú thật sự cảm kích bố cháu, chú đã kiếm một thời gian rồi nhưng lại không kiếm được cây nào đủ già. Không ngờ chỉ nói một câu, thế mà bố cháu sau một tuần đã báo là tìm được rồi.

– Cũng tình cờ chú ạ. Bố cháu chỉ gọi điện cho mấy người bạn, mấy chú ấy tìm cho. Trong đó, chắc cũng là do sự may mắn của chú nữa.

– Chú xem này!

Cái củ khá nặng, phải có chú giúp việc đỡ một bên, tôi mới giữ nó ngay ngắn trên tay được.

– Ồ … đầu rồng. Củ này hiếm lắm đấy … tìm cũng chẳng được

Chú tiến gần, tiến xa, rồi xoay sang hai bên để ngắm cái củ.

– Cậu vào trong lấy cái tấm xốp mềm ra đậy … cẩn thận … nhẹ thôi không rụng mất râu …

Tôi cũng không dám thả hẳn tay nữa, cố giữ để chú giúp việc chạy vào nhà.

– Chú sẽ phải kiếm một cái bình thật to để ngâm cả củ này … xoay cái mặt này ra … Ha ha ha … bạn chú sẽ lại ghen tị lồng lộn …

Chú khoái trí cười, hai xoa vào nhau.

– Chỗ này không được, chú phải gọi người đến cắt phần này đi … Nó mới làm đầu rồng mới đúng là đầu rộng thực thụ.

Chú người làm chạy từ trong nhà ra với hai tấm đệm xốp, lại một lúc loay hoay mới đặt được cái gốc cây đúng ý của chú Thuận.

– Chú mang thật cẩn thận, giữ nguyên như thế này, để trong phòng mát ấy để nó đừng bị khô đi. Phải một hai hôm mới có bình được. Hai túi cành và lá này chú lấy hộp cho vào để hàng ngày uống… Đi vào đây uống chè với chú.

Chú Thuận dặn chú giúp việc rồi kéo tôi vào nhà, đi xuyên ra đằng sau ra cái nhà thủy tạ của chú. Xung quanh cái nhà thủy tạ đã buông rèm chắn gió, cái bàn gỗ cổ đặt ở chính giữ, phải trên là cái lò than hồng đặt một cái siêu bằng gốm đang phả ra vòi hơi nước. Một chiếc máy tính đang mở đặt trên cái bàn gỗ nhỏ bên cạnh.

– Uống nước đi.

Chú rót một chén chè vào cái chén hắc sa lòng trắng, nước chè màu xanh phản chiếu lên cũng mùi thơm bốc lên làm tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái mà chưa cần uống.

– Chú cháu mình làm một cái độ nho nhỏ nhé.

– Vâng ạ!

– Theo cháu trong Nam bán nhanh hay ngoài Bắc bán nhanh?

Hôm nay mở bán rượu của tôi, chỉ có hai điểm ở Hà Nội và HCM, do không quảng cáo rầm rộ, nên cũng khó đoán, tôi vẫn nghĩ ngoài Bắc sẽ bán nhanh hơn vì nhiều người biết rượu của tôi. Cũng chẳng khách khí, tôi chọn ngoài Bắc.

– Chưa chắc đâu. Trong Nam nhiều người dám chơi hơn, nhiều người có điều kiện hơn.

Chú Thuận háy háy mắt nhìn tôi, sau đó kéo cái bàn lại gần.

– Đây nhé, cháu theo dõi đi.

Trung tâm mua sắm của chú đã mở được nửa tiếng, nhưng số lượng bán trong Nam đúng là đã gấp đôi ngoài Bắc.

– Sao nhanh vậy ạ? Mới buổi sáng mà đã nhiều đi mua sắm vậy ạ?

Nhìn con số, tôi không kìm được sự ngạc nhiên.

– Chú không bán như rượu bình thường. Chỉ có khách hàng có thẻ vàng trở lên mới được mua, theo thư mời. Sau buổi giới thiệu của cháu hôm qua, giờ chắc trong giới không mấy người không biết. Tin tức âm thầm lan nhanh lắm.

– Dạ … vâng …

– Dòng rượu này phải được đối xử đặc biệt, không chỉ vì chất lượng của nó, mà còn cả sự xuất hiện của nó nữa. Thế cho nên chú mới không cho cháu được gửi đi biếu trước khi nó xuất hiện trên thị trường. Dù chỉ là thủ thuật nhỏ, nhưng cũng sẽ làm giá trị của nó tăng lên.

– Dạ, cám ơn chú.

– Yên tâm. Chú đòi quyền phân phối độc quyền, không phải chỉ vì bản thân nó, mà còn vì truyền thống mà nó mang trong mình. Chú lại càng hi vọng, truyền thống cha ông có thể vang danh thế giới, như lịch sử hào hùng của dân tộc mình vậy.

Tôi nhìn chú, sự cảm kích nồng đậm trong mắt, sự hào hứng của chú thực sự kích thích khiến tôi cảm thấy cay cay ở mũi.

– Ngày chú còn ở bên kia, đã rất nhiều lần mang rượu gạo ra nước ngoài. Nhưng thật tiếc, không loại nào có dấu ấn thật đặc biệt để nó trở nên nổi bật. Lần này chú lại thấy hi vọng mới. Này … trong miền Nam hết hạn định của ngày hôm nay rồi … ngoài này cũng sắp hết. Để ngày mai xem phản ứng thực sự như thế nào? Vậy là cháu thua nhé.

– Vâng ạ. Vậy cháu sẽ phải chung gì ạ?

– Nấu cho chú một nồi rượu thủ công để chú ngâm củ đinh lăng.

– Vâng ạ, đầu tuần tới cháu sẽ mang lên cho chú.

– Khà … khà …

Chú bật cười.

– Tuần sau cháu sang bên kia, không cần quá căng thẳng, cháu sang lần này để biết tình hình, chuẩn bị cho cuộc thi sau Tết là chính. Dự thi là loại vàng và bạc, để tạo danh tiếng cho thương hiệu. Còn bán đại trà vẫn là rượu loại thường kia. Cần gì cháu cứ nói với chú Bính.

– Vâng ạ. Mà thật ra cháu lại thấy thị trường Châu Á mới là nơi thực sự khiêu chiến, khi mà rượu gạo là loại rượu quen thuộc. Ở châu Âu, nó cũng chỉ là rượu mới, hương vị mới.

– Đúng, cháu nói đúng.

– Cháu đã gom hết các loại rượu phổ biến từ ngũ lương, mao đài, đến soju, sake … cách thức họ nấu rượu có chút tương đồng, nhưng mục đích lại khác nhau. Rượu của TQ, họ thiên về hương vị tạo ra trong quá trình lên men, rượu soju, sake lại trong về sự tinh khiết của rượu nên họ loại bỏ nhưng hương vị khác. Trong khi đó, cách nấu rượu truyền thống của mình lại tôn trọng hương vị tự nhiên của nguyên liệu gốc. Cho nên, sẽ dễ hơn nếu nhắm đến Hàn Quốc và Nhật Bản.

– Vậy còn châu Âu?

– Theo kiến giải của cháu, châu Âu là dễ nhất, vì họ dễ chấp nhận một loại hương vị mới, do tính đa dạng của các dòng rượu châu Âu. Rượu của mình dễ uống, hương vị tự nhiên và giàu hậu vị. Thế nhưng để phát triển được ở châu Âu lại không dễ chút nào, ngoài việc đảm bảo thành phần, thì sự đa dạng của các thương hiệu rượu sẽ làm rượu của mình bị nhấn chìm. Cho nên, cháu sẽ lấy dễ bỏ khó. Ở Châu Âu chỉ cần duy trì sự tồn tại, lấy thời gian để tạo sự thân thuộc, lấy chất lượng để khẳng định danh hiệu. Còn chú trọng chính vẫn là thị trường trong nước, sau khi đã đứng vững ở thị trường trong nước, thì việc tấn công sang thị trường châu Á sẽ thuận lý thành chương, do khoảng cách địa lý, do mật độ người Nhật, Hàn ở VN đang đông dần lên. Ở châu Á cũng không cần tham gia các cuộc thi, vì sự cục bộ địa phương rất mạnh, mà chú trọng tính phổ quát của thương hiệu, sau đó tham gia các hiệp hội.

Chú Thuận càng nghe nụ cười của chú càng rạng, nét mặt của chú cứ làm tôi có cảm giác đó là vẻ mặt của tiền bối đang thưởng thức sự tiến bộ của hậu bối.

– Có lẽ đúng. Mặc dù không nghiên cứu về thị trường rượu, nhưng chú lại bị thuyết phục. Cứ như vậy đi, chú ủng hộ cháu. Không nên dục tốc bất đạt, mình có thời gian mà. Danh tiếng tạo dựng bằng thời gian, mới là danh tiếng lâu dài.

– Vâng, thật ra cũng phải trải qua thời gian mới thấy được những kinh nghiệm. Cháu cũng đang dần thay đổi chiến lược, sẽ để thị trường quyết định sự phát triển của công ty. Cháu sẽ không thu mình lại nữa, chấp nhận khiêu chiến, chỉ như vậy mới trưởng thành được.

– Chàng trai! Cháu cũng đang trưởng thành.

***

Rời nhà chú Thuận cũng gần trưa, từ chối lời mời ở lại ăn cơm cùng cô chú, tôi chạy đến khách sạn để đón Huyền. Cũng không đợi lâu, Huyền đã xuất hiện ở cửa kính, cô mặc bộ vest văn phòng sẫm màu, khoác ngoài là cái áo dạ đồng màu. Đôi chân dài đi thành một đường thẳng, mỗi bước đều nhau, mái tóc dài buông xõa bồng bềnh theo mỗi bước chân, khuôn mặt cô nhìn thẳng về phía chiếc xe của tôi bỏ qua những ánh mắt nhìn theo khi cô đi qua. Mắt tôi cũng không thể rời khỏi cô, trên người Huyền như tỏa ra một luồng hào quang, cảm giác rất khó nói, nó làm tôi càng lúc càng đắm chìm, chỉ còn lại hình ảnh của cô tồn tại trong tâm trí. Tôi quên cả việc ra khỏi xe để đón cô, cho đến lúc cô ngồi vào ghế, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cô.

– Anh càng lúc càng say đắm em hơn. Ngay cả việc rời ánh mắt khỏi em cũng trở thành điều không thể.

Ánh mắt Huyền long lanh cũng dán vào tôi, nụ cười trên mặt cô càng lúc càng xán lạn, sau đó nở bung rạng rỡ càng làm tâm trí tôi ngất ngây.

– Anh lúc nào cũng biết cách nói ngọt ngào như vậy, em làm sao mà kháng cự được.

– Không phải anh nói, đó là trái tim anh nói. Ngay cả nó cũng không thể diễn đạt được tình cảm của anh dành cho em.

Huyền càng lúc càng gần mặt tôi, đôi môi đỏ của cô như cháy rực trong mắt tôi, làm tôi phải nhắm mắt lại để tận hưởng sự nóng bỏng nhưng ngọt ngào của nó.

– Em yêu anh!

Tiếng Huyền rất khẽ, dịu dàng truyền vào trong tim tôi, càng làm cho nụ hôn trở nên càng đậm đà hơn. Sự đạm đà không phải xuất phát từ nhu cầu bản năng, mà nó được sinh ra do sự nồng đậm của tình yêu. Tình yêu của tôi và cả của cô nữa, dành cho nhau.

– Anh yêu em!

Chúng tôi rời môi nhau, lái xe ra khỏi chỗ đỗ theo một trình tự tự nhiên, vốn dĩ diễn ra như thế. Cả câu chuyện chúng tôi nói trên xe, cũng diễn ra hết sức tự nhiên. Tôi kể cho cô câu chuyện sáng nay ở chỗ chú Thuận, cả chiến lược mới đã định hình trong đầu tôi.

– Sáng nay em cũng vừa tranh luận với Mark. Những khách sạn nước ngoài họ luôn có thiên kiến đối với các sản phẩm trong nước. Họ luôn đóng vai của kẻ ban phát. Không chỉ có rượu của anh, mà còn các sản phẩm nội địa khác.

– Cũng chính vì thái độ đó mà anh mới quyết định thay đổi, lựa chọn đối đầu thay vì thu mình lại. Từ những điều khoản chèn ép trong hợp đồng, cho đến việc không cho logo của mình xuất hiện công khai trên trang web của họ, đủ để anh hiểu rằng họ coi thường mình như thế nào. Nên anh mới quyết tâm để mình lớn mạnh, sẽ đến ngày chính anh sẽ chèn ép lại họ.

– Họ chẳng đây đổi gì trong suốt bao nhiêu năm nay. Thật ra có rất nhiều doanh nghiệp của mình nhận ra điều đó, từ chối hợp tác với họ. Nhưng cũng có nhiều doanh nghiệp nhỏ không đủ sức hoặc không dám phản kháng để mặc họ chèn ép.

– Sẽ đến lúc mình chèn ép lại họ, họ sẽ phải hạ mình xuống.

– Hôm nay, sau cuộc tranh luận, em đã suy nghĩ, có lẽ đã đến lúc dừng lại rồi, không tiếp tục làm công cụ cho họ để chèn ép người mình nữa. Em cũng đã học được nhiều, đã có đủ kinh nghiệm, đủ hiểu họ. Em cũng muốn mình sẽ quay lại để cho họ hưởng cái cảm giác bị chèn ép nó như thế nào.

Tôi nở nụ cười vui vẻ, tôi đã đợi được thời cơ.

– Em về giúp anh đi. Giai đoạn tới sẽ rất nhiều áp lực, anh sợ mình không đủ sức gánh vác.

– Em …

– Em là một phần của cuộc đời anh, sẽ cùng anh chia sẻ cuộc đời này, sẽ nắm tay anh đi hết cuộc đời này.

– Vâng … em sẽ.

Huyền đưa tay để nắm lấy tay tôi, bàn tay cô nắm rất chặt.

– Cám ơn em.

Cuối cùng cũng đến điểm tôi muốn đến. Đỗ xe vào lề đường, tôi mở cửa bước xuống đưa cho người trông xe tiền trông, đi lên vỉa hè để nắm lấy tay Huyền.

– Sao lại dừng ở đây anh?

Huyền nhìn xung quanh nghi hoặc, không có quán ăn nào xung quanh.

– Vì món cá kho niêu ngon.

– Ah … anh vẫn nhớ à?

– Vì có người cứ khen tấm tắc món cá ngon mà anh lại chưa được thưởng thức. Nên hôm nay quyết định ăn xem sao.

Huyền đỏ mặt, ngón tay khẽ cong lên cại vào lòng bàn tay tôi.

– Hôm đó tại anh bảo anh không thích ăn cá chứ.

Tôi cười ha hả, kéo cô vào cái ngõ.

Hôm đó cũng lâu rồi, cũng buổi trưa tôi trông con bé ở nhà, còn Huyền đang đi làm, cũng ngại nấu ăn nên tôi rủ Huyền đi ăn ngoài. Lúc ăn cơm do có Khả My, nên tôi ôm nó để Huyền ăn cơm trước, chắc do đói hoặc do món cá kho quá ngon, mà Huyền ăn rất nhiều hết sạch khúc cá. Lúc tôi ăn chỉ còn bát canh cua và đĩa rau xào, Huyền cũng ngượng định gọi thêm nhưng tôi gạt đi, chỉ ăn cơm với canh.

Quán cơm chỉ là quán bình dân, nằm sâu trong ngõ, nhưng rất đông khách do nấu ngon và lại rẻ. Lần này, tôi gọi nhiều món hơn, ngoài món cá kho niêu, còn thêm đĩa đậu rán và thịt đùi luộc, canh cua và rau muống xào. Công nhận món cá kho niêu rất ngon, miếng cá trắm chín nục như tan ra trong miệng, thịt cá ngọt bùi quyện thêm mùi thơm của giềng, tiêu nguyên hạt, béo của thịt ba chỉ.

– Qua Tết sau cuộc thi rượu về, sẽ bắt đầu xây dựng xưởng mới, trên khu đất phía sau. Lúc đó anh sẽ phải ở dưới đó để đảm bảo việc xây dựng và lắp đặt thiết bị. Việc ký hợp đồng thêm các hợp đồng cung cấp gạo, mở rộng đại lý phân phối, hợp đồng vận chuyển, quảng bá sản phẩm một mình Phượng lo không xuể được, mà anh cũng không yên tâm giao toàn bộ cho Phượng. Lúc đó phải có em cáng đáng nữa mới được.

– Vâng ạ.

– Từ giờ đến Tết còn hơn tháng nữa, có đủ cho em làm thủ tục nghỉ không?

– Đủ anh ạ.

– Vậy thì năm nay mình về ăn Tết sớm với bố mẹ. Mấy năm vừa rồi, anh cũng bận túi bụi, không có cái Tết nào được trọn vẹn. Năm nay, sẽ ăn một cái Tết thật đầy đủ, đúng nghĩa. À còn chuyện này, anh cũng chưa hỏi em. Năm nay em có định về nhà em không?

– Không … em … vẫn chưa sẵn sàng.

Huyền hơi trùng xuống, tôi cũng không hỏi thêm nữa, một số chuyện qua Phượng tôi cũng biết, mấy năm nay cô không về nhà, hai mẹ con vẫn ăn Tết trên này.

– Anh Hiển mới nhắn tin cho anh. Anh ấy vừa nghĩ ra đồ uống mới, mời mình đến thưởng thức. Ăn xong anh và em qua nhé. Để anh thử xem, món mà anh ấy khoe khoang như thế nào? Anh ấy có vẻ thách thức lắm, lát em uống cấm không được khen.

Tôi chuyển hướng câu chuyện để Huyền phân tâm, để cô thoát khỏi cảm giác nặng nề trên mặt. Huyền cười và gật đầu.

– Nói chung anh ấy dù thế nào cũng không thể thắng được anh, kể cả có ngon hơn cũng vậy. Anh có em đứng về phe anh rồi. Mà anh đoán chắc không có gì đột phá, quanh đi quẩn lại cũng là trộn chung với nhau.

– Thì cocktail không phải là trộn chung với nhau, anh cũng làm vậy mà.

– Ừ thì trộn chung với nhau, nhưng đều phải có vị chủ đạo. Em uống đồ anh pha lúc nào cũng vui vẻ đúng không? Vì ngoài vị chủ đạo, anh còn biết tâm trạng em như thế nào để gia giảm cho phù hợp. Mà quan trọng là mỗi lần pha cho em, anh còn dùng cả tình yêu của mình.

– Xì …

Huyền bật cười, nét mặt lại rạng rỡ.

– Mình đi nào.

Huyền đứng dậy trả tiền, cô vẫn dùng cái ví cũ, mấy cái tôi mua cho cô, vẫn còn nguyên trong tủ. Tôi tán thưởng sự giản dị của cô, trên người cô món trang sức duy nhất chỉ là cái dây chuyền tôi tặng, nhưng trong thâm tâm tôi luôn muốn cô lúc nào cũng phải rực rỡ, những đồ dùng cũng phải thật rực rỡ để tô điểm cho sự rạng rỡ của cô.

– Mấy cái ví mới em toàn cất trong tủ. Anh muốn em lúc nào cũng rực rỡ, mọi thứ của em cũng vậy.

– Ví cũng chỉ để đựng tiền, mấy cái ví anh mua em sẽ giữ cho mới.

– Em phải sử dụng thì nó mới hữu ích chứ.

– Mà anh không sợ rực rỡ, lại lắm kẻ vo ve à?

– Anh giữ được trái tim em rồi, anh không lo. Anh muốn cả thế giới phải ghen tị với anh.

Tôi xiết chặt bàn tay Huyền trong tay tôi để khẳng định lời tôi nói.

***