Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

CHƯƠNG #11 (~7)

Ba đứa nhỏ cố gắng tỏ ra “tự nhiên” càng lâu thì cả đám càng thêm hồi hộp, tim đập bình bịch trong ngực tụi nó gần như có thể nghe thấy được ở nơi vắng lặng như vầy. Càng quýnh quáng, tụi nó càng cảm thấy người bán vé hình như đang câu giờ, tìm cách đứng dưới sân nói chuyện gì đó với anh Ngàn thêm một lúc chứ chưa chịu đi ngay. Trong lòng đứa nào cũng thầm cầu khấn cho bà cô “nhiều chuyện” đó đi khuất cho rồi. Thậm chí hạ thể thằng Bo vẫn đang co giật trong khi “bơm” liên tục vào bướm em gái, nó tiếc cảm giác cực phê này nên vẫn chưa rút ra khỏi con em, mà cứ để vậy để vừa hồi hộp, run sợ, cũng đầy kích thích. Thực tế, nó không thể tìm được kích thích nào mạnh hơn khi “gieo giống” cho con em ở nơi công cộng, ngay trước mặt người lạ mà người ta hoàn toàn không phát hiện, dù hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tụi nó trong lúc nói chuyện với anh Nhàn. Cảm giác “độc địa” này đẩy cực khoái của nó lên một tầm cao mới, khiến nó cố gắng giữ cho thân trên bất động, trong khi thân dưới vẫn đang co giật dữ dội, mu áp sát vỗ ập mông mền mại của con Loan. Thậm chí có lúc thằng nhóc cảm thấy tiếp tục giữ cho mình “bình thường” gần như là điệp vụ bất khả thi. Nhưng không thể tin nổi là nó đã làm được, vì có vẻ như sau một lúc nhân viên bán vé tìm cách đứng nói chuyện với anh Nhàn mà vẫn chưa phát hiện được gì, hai phe ngầm “giằng co” với nhau một lúc, sau đó tụi nhóc thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhân viên đó quay lưng đi ra.

Anh Nhàn nhìn bóng lưng to bè của người bán vé đó đi ra khỏi cổng chính, theo con đường có hàng cây sa mộc đi thêm một đoạn, rồi rẽ sang phải chỗ quầy vé. Lúc đó anh chợt phát hiện lưng áo mình đã ướt đẫm. Không khí lành lạnh trên cao nguyên khiến cho lưng áo anh càng thêm lạnh.

Rùng mình một cái, anh nhìn lên thì thấy ba anh em trên kia đang lần lượt đưa tay quệt mồ hôi ướt đẫm trán.

Anh Nhàn cố gắng hạ nhịp tim đang đập rầm rầm trong lồng ngực mình, rồi vừa thở ra một hơi thật dài, anh vừa run run nói

– Họ đi rồi. Phù phù… Đã an toàn… Hờ hờ… Xuống đi!

Thằng Bo hết nhịn được nữa, há miệng thở phì phò như bò kéo xe, hơi thở nóng hổi phả vào mặt con Loan, thổi bay bay mấy sợi tóc mai lòa xòa phía trước trán con nhỏ.

Thằng Bi thậm chí còn giơ nắm tay lên đấm vào không khí như kiểu ăn mừng chiến thắng “Yeah! We did it!” của phương Tây.

Anh Nhàn phải nắm chặt máy chụp hình bằng hai tay, rồi giơ lên trước trán, cúi người làm động tác … váy lạy ba anh em đứng trên lầu một cái, khiến thằng Bi cười khúc khích, có chút run rẩy nói nhỏ

– Xém chết! Hí hí…

– Con lạy mấy ba mấy má!

– Haha… Em hông liên quan nha anh. Chỉ có hai đứa tụi nó thôi á. Sửu nhi công nhận có khác.

– Em biết mà không can thì cùng một giuộc với hai đứa nó luôn còn gì?! Phù phù…

– Phù phù… Cái cô kia tự dưng dở chứng… phù phù… còn có cái màn đi vô “thông báo hết giờ” nữa chứ. Hờ hờ… Làm người ta đang cao trào mà phải nín thở muốn đứt hơi! Phù phù…

– Họ thắc mắc sao cả đám đang ồn ào bỗng dưng im ắng nên họ đi kiểm tra đó ku! Còn chống chế nữa!

– Ủa. Phù phù… Vậy người ta đã nghi rồi à? Hí hí… Hờ hờ… Nhịn thở mệt thật chứ không đùa… phù phù…

– Trời ạ. Đi đêm có ngày gặp ma nha Bo! Làm anh xém đứng tim.

– Hihi… Thì cũng qua truông rồi mà anh… Phù phù… Mà công nhận, phù phù… ra trong nó ngay trước mặt người lạ, phù phù… kích thích vãi.

– Anh lạy! Kích thích cỡ đó dễ quá cố lắm à!

– Haha… Thông cảm cho nó đi anh. Em nhìn thôi còn thấy phê rồi á.

– Ờ. Anh em hai đứa bây hay lắm!… Thôi, đi ra! Mồ hôi tươm ướt tay anh rồi, không cầm máy được nữa, cùng không có tâm trạng chụp choẹt gì nữa. Mấy đứa cứ chơi cái trò đó hoài có ngày anh đau tim. Hờ hờ…

– Haha… Em cũng sợ teo chứ đâu đùa. Vừa thấy anh đập đầu ra dấu “biến căng” là em hoảng hồn rồi. Tưởng anh giỡn. Ai ngờ hỏi lại anh xong thì cô kia cũng vô tới. Bả đi lẹ thiệt chứ không đùa. Em chỉ kịp chạy qua đứng cho đủ mặt “gia đình vui vẻ” để họ bớt nghi hai đứa này thôi à. Hihi…

Vừa nói thàng nhóc vừa nhìn xuống chỗ cáu mu lông lá của thằng em vẫn còn đang ép vào cặp mông trần của con Loan.

– May hồn là em cũng thuộc bài các ký hiệu đó! Ứng biến cũng lanh nữa… Hic hic…

– Em mà! Dù hơi bị đẹp trai nhưng được cái là thông minh, sáng suốt. Há há…

– Phụt! Mày làm tao sặc rồi nè Bi! Phù phù…

– Xuống nhanh đi! Bộ tính đứng đó làm nhát nữa hả?

– Hơ hơ… Đợi em rút ra đã, từ từ đi anh. Nhanh quá nó phọt xuống sàn nhà người ta hết. Phù phù…

– Hơ hơ… Khi nào xong thì nhắn tin anh nha. Hoặc email cũng được. Anh đi trước đây.

– Khoan khoan dừng đó chớ đi! Haha…

– Khoan cái… Bây giờ chúng bây có xuống không thì bảo?!

Vừa nói anh Nhàn vừa nhíu mày nhìn thằng Bo rùn người xuống phía sau em nó, rồi đứng thẳng lên, con ku bự hơn cổ tay, ướt nhẹp, lộ ra loang loáng dưới ánh nắng chiều trước khi bị nó kéo lưng quần lên che lại.

Con Loan thì vuốt vuốt tà váy phía sau xuống, rồi còn ngó ngó dưới sàn phía sau mình.

Xong xuôi ba anh em dắt nhau đi xuống lầu. Tụi nó biết anh Nhàn nổi sùng rồi nên cũng không dám ầu ơ ví dầu thêm chút nào nữa trên đó.

Anh Nhàn nhìn con Loan theo hai anh lớn bước xuống cầu thang mà tướng đi kỳ kỳ. Vạt váy xanh phía sau của nó nhàu nhĩ như ai vò.

Thằng Bi đi sau chót, xuống tới nơi nó tiến sát tới bên cạnh, hạ giọng thì thào với anh Nhàn

– Nó “vãi” cả “dây” từ chỗ cửa sổ xuống các bậc thang rồi anh Nhàn. Mỗi bước chân là một bãi. Hic hic…

– Trời ạ! Vậy thì lên đường sớm thôi. Họ vô kiểm tra lần nữa là chết.

– Không rõ có thấm ướt vạt váy sau không nữa.

– Để coi!

Nói xong anh Nhàn cùng thằng Bo nhìn phía sau đứa con gái trong nhóm. Cái mông tròn căng của con nhỏ vểnh lên phía sau nhìn rất đã. Nhìn thêm mấy lần rồi anh Nhàn thở phào nói

– Cũng may màu xanh này nhuộm loang, chắc không sao đâu. Chứ thuần màu như cái váy nó mặc chỗ hang động hôm qua thì có đó. Hôm qua đi ra cửa hang anh thấy lộ á, nhưng mấy dân quân kia chắc không để ý.

– Èo èo! Anh để ý vụ đó luôn, chứ chỗ hang kia em sợ ma gần chết, nên lo chạy ra ngoài à.

– Hừ! Hai thằng to xác mà vẫn sợ ma. Thôi, lên Đồng Văn đi.

– Dạ!

Từ trong nhà đi ra, thằng Bi cười tủm tỉm nhìn con Loan đầy ý tứ, thằng Bo thì mặt đầy thỏa mãn, chỉnh sửa trước quần liên tục, kéo áo trùm rộng ra chỗ đó để “cái lều” không quá lộ liễu.

Con Loan cứ đi vài bước lại quay ra sau nhìn những “dấu vết” nho nhỏ “rơi vãi” kêu “tí tách” dưới đất, đến nỗi anh Nhàn phải đi sát cạnh nó, lén lút vỗ mông nó kêu “đét” một cái rồi hạ giọng thì thào

– Đi thẳng thớm bình thường coi! Đừng làm người ta chú ý chứ!

– Dạ. Mà lát nữa lỡ có ai trượt té thì…

– Anh lạy! Suỵt!

– Dạ… Hic hic…

Cả đám cố gắng bước đi một cách “bình thường” nhất.

Lúc lấy xe ra thì trời đã về chiều. Thằng Bo vừa đội nón cho con em vừa nói

– Công nhận ở miền núi trời nhanh tối ghê.

– Đúng vậy. Mới cỡ bốn rưỡi mà cứ tưởng như sáu giờ.

– Bây giờ mình đi thẳng lên Đồng Văn chứ đâu có đi đâu nữa hả anh Nhàn?

– Chạy một lèo lên Đồng Văn thôi. Trời sắp tối rồi, muốn ghé chỗ nào cũng đâu có thấy đường đâu mà chụp ảnh nữa. Còn cây cô đơn, với một vài bản làng mà không kịp đâu.

– Ok anh. Lạnh rồi á. Trên này thời tiết đổi nhanh thật.

– Mày nói tao mới để ý, bắt đầu lạnh như Đà Lạt rồi.

– Trên này đâu có cây cối gì đâu, toàn là đá núi cho nên ban ngày thì có thể nóng, có thể mát, nhưng đêm hầu như đều lạnh hết. Nhiệt độ thay dổi nhanh lắm.

– Kệ đi, trời lạnh ăn ngon hơn mà.

– Khoản “kia” cũng phê hơn nữa. Hí hí…

– Ờ. Thấy hai đứa lén lút làm anh cũng thèm nãy giờ.

– Haha. Anh Nhàn nha! Bây giờ chịu thú nhận rồi ha! Không phải chỉ có tụi em đâu ha.

– Anh cũng là đờn ông mà. Hí hí.

– Vậy còn chờ gì nữa anh?! Chạy cho lẹ thôi!

– Đồng Văn thẳng tiến nào!

– Haha…

– Mà còn xa không anh?

– Không. Chục cây số nữa thôi.

– Yeah! Sắp được tắm nước nóng rồi. Em thèm tắm ghê á.

– Anh cũng thèm (em) ghê á. Hí hí…

– Bi! Chốn công cộng…

– Úi! Sorry! Tại hồi nãy nó “được” mà em chưa, bức xúc quá anh!

– Anh cũng có được đâu hè?!

– Anh … già rồi, mần ăn gì được nữa đâu mà ham hố mấy cái đó?!

– Haha… Ờ. Được lắm! Chê anh già vậy lát tối thi coi ai “trụ” được lâu hơn, dám hông ku?

– Hơ hơ… Thôi anh. Kính lão đắc thọ. Em còn trẻ, còn phẻ, hổng nên đôi co với người già làm gì, thắng cũng đâu có vẻ vang.

– Hahaha…

Đoạn đường này cũng nhiều đèo dốc, nhưng tụi nó cứ chạy thẳng một mạch không dừng. Thằng Bi chạy lên nói với anh Nhàn

– Đồi núi chỗ này hình như càng nhiều đó anh Nhàn. Nhiều hơn đoạn dưới kia.

– Ờ. Em nói anh mới để ý. Đúng là nhiều thật chứ.

– Chụp hình không anh…

– Ơhhhh… Thôi, anh muốn bé Loan hơn. Hahaha…

– Yeah… Anh em mình cùng chí hướng ghê á. Hahaha…

– Em… em cũng vậy nữa.

– Chà chà! Em đúng là em của tụi anh rồi đó Loan, hí hí… Chạy nhanh lên anh Nhàn.

– Vừa vừa thôi hai ông thần. Lỡ mà “cá vàng” chụp một phát là từ nhanh thành chậm đó.

– Úi. Anh nói mới nhớ. Đi chậm lại đi anh. Hic hic…

– Haha… Không cần chậm rì đâu, chạy theo anh! Canh tốc độ theo luật là được.

– Yes sir!

Thế là hai xe đi đường và “tuân thủ pháp luật tối đa”, chỗ nào gắn bảng cấm tốc độ bao nhiêu là anh Nhàn chạy chậm bấy nhiêu.

Cũng may mà như thế, vì chỉ chục cây số từ dinh vua Mèo lên thành phố Đồng Văn mà đã có hai trạm. Có kinh nghiệm “giữ thẳng lái” từ trạm Quản Bạ, nên hai lần này thằng Bi chỉ hơi sợ khi qua trạm thôi, chứ không đến nỗi tuôn mồ hôi ướt áo như thằng Bo hôm qua nữa. Nhưng cứ qua một trạm là hai thằng ku đều cảm giác tóc gáy mình dựng đứng lên hết.

Khi gần tới Đồng Văn, thằng Bi thở phào nói với thằng Bo ngồi sau

– Kỳ này về, tao với mày đủ 18 tuổi thì đi thi bằng lái cho rồi đi Bo.

– Ờ. Ngay và luôn. Đi vầy có ngày nhồi máu cơ trym quá.

– Ờ. Sợ vãi ra. Mà luật gì kỳ. Bên Mỹ 16 tuổi được thi bằng lái xe hơi rồi, còn ở Việt Nam thì cứ phải đủ 18 mới cho chạy xe máy trên 50 phân khối.

– Đúng. Tao với mày to như con voi rồi mà vẫn “còn nhỏ”, chưa đủ tuổi lấy bằng lái xe máy.

Trong khi hai thằng ku còn đang bức xúc về việc chưa đủ điều kiện thi bằng lái xe, cả nhóm đã chạy lên một con dốc nhỏ, rồi đổ xuống thị trấn bên dưới.

Anh Nhàn giảm tốc độ, đợi xe hai đứa đi lên song song rồi quay qua nói

– Tới rồi.

Lập tức hai thằng ku quên luôn chuyện bằng lái xe, cùng nhau hú lên mừng rỡ

– Há há! Cuối cùng ta đã tới Đồng Văn rồi.

– Hú hú… Yeah!!!!

Anh Nhàn nghe vậy thì vội vã tăng ga như cố gắng tránh xa hai thằng đang vung vẩy tay chân như hai con dã nhân đi sau. Tụi nó đang khiến cho bao người đi đường phải giật mình nhìn lại, sửng sốt trong tích tắc, rồi cười tủm tỉm. Có lẽ dân chúng vùng này cũng quen với những đám trẻ trâu như vậy, nên hai “con dã nhân” chỉ làm vài người giật mình một chút rồi quay đi.

Thằng Bi hơi ngạc nhiên khi thấy anh Nhàn tự nhiên chạy nhanh hơn, mặc dù đã vô thành phố, nó lật đật vặn ga chạy đuổi theo.

Lên tới song song với xe anh Nhàn, nó hỏi

– Khách sạn mình ở có gần đây không anh?

– Cũng không gần lắm nếu đi bộ, nhưng đi xe thì nhanh à.

Nói xong anh dẫn tụi nó rời khỏi con đường chính xuyên qua hơn phân nửa trung tâm thị trấn, rẽ sang đường nhỏ, chạy vòng vèo một lát thì dừng lại trước một hằng rào đá.

Ba đứa nhỏ ngước mặt nhìn lên thì thấy một cái bảng bằng gỗ nho nhỏ ghi chữ Cô Hồng’s Homestay. Tụi nó ngớ ra, thì ra “khách sạn” là chỗ này.

Anh Nhàn nhìn đám nhỏ rồi cười cười nói

– Tới rồi. Không ở nhà nghỉ, ở homestay kiểu của người dân tộc để đổi không khí nha!

– Oh. Nhà này là nhà gỗ giống như nhà Chuyện của Pao kìa!

– Ờ. Anh coi review trên trang đặt phòng thấy Tây nó chấm điểm cao dữ lắm. Mà Tây đã khen thì khỏi phải suy nghĩ nữa. Không “ảo” như người Việt mình chấm điểm đâu.

– Ok anh, đổi không khí càng tốt.

– Mà sao em thấy cái bảng này giống như trong phim Tèo Em ghê á! Cô Hồng mà bị rớt chữ “g” thì càng giống. Hí hí…

– Sặc. Đúng là… giống thiệt chứ không đùa. Em nói anh mới thấy. Haha…

– Không biết cô chủ có mập ú như trong phim không?

– Lát vô check in rồi hỏi luôn là biết chứ gì. Khà khà…

– Ờ. Nhưng hai đứa nhớ đừng lộ liễu quá họ đuổi cổ mình ra à. Hờ hờ…

– Tụi em làm gì tới mức đó hả anh? Đầu hai thứ tóc rồi cũng biết cư xử chứ bộ.

– Haha… Tóc gì mà hai thứ?

– Tóc thường và tóc ngứa chứ gì.

– Sặc. Chịu thua mấy đứa!

Thế là tụi nó chạy xe qua cái cổng gỗ mộc mạc, chạy vào con đường rải sỏi nhỏ, vô đến bên trong.

Có một anh mặc đồ thổ cẩm đen thấy khách vô liền đi ra đón.

Thằng Bi thì thào

– Không phải cô chủ.

Anh Nhàn vội tằng hắng, rồi nói át tiếng thằng nhóc

– Mình tên Nhàn. Có đặt một phòng bốn người kèm ăn hai bữa ăn tối và một bữa sáng mai luôn đó.

– À. Em chào anh Nhàn. Em là Hùng. Phòng của nhóm mình bên em đã chuẩn bị xong rồi. Mọi người nhận phòng, tắm rửa rồi xuống nhà ăn tối lúc 7 giờ nha anh.

– Ok bạn. Để xe ở đâu đây?

– À. Mọi người chạy xe xuống dưới nhà sàn đi ạ. Vui lòng để gọn lại và đừng khóa cổ nha.

– Oh. Nhà vườn mà không khóa cổ có mất xe không anh Nhàn?

– Chắc không đâu Bi. Đây an ninh lắm, không như Sài Gòn đâu, hihi…

– Vâng. Chỗ chúng em an ninh lắm. Mở homestay được 7 năm rồi mà chưa từng mất xe hay gì cả.

– Wow. Quá tốt.

Trao đổi xong, cả đám vác ba lô và đồ đạc lên, theo anh Hùng đi lên một cầu thang gỗ, lên cái nhà sàn rất to cũng toàn bằng gỗ. Sau đó cả nhóm theo hành lang tới một phòng có view nhìn ra những ngọn núi xa xa. Thực ra ở khoảng giữa view cũng có những nhà hộp bê tông lô nhô nữa, nhưng đám phượt này đâu có cần view đẹp làm gì, bây giờ thằng nào cũng chỉ mong được thấy cái “view” giữa hai chân con Loan thôi.

Lúc này đã hơn 5 giờ, còn hơn tiếng rưỡi nữa mới tới giờ ăn tối, nhưng mặt trời đã khuất sau những rặng núi lô nhô ở phía Tây, chỉ còn lại ánh sáng khuếch tán với ráng chiều đỏ rực ở xa xa, khiến cho những ngọn núi quanh thung lũng của thị trấn trở nên nổi bật, đẹp không thể tả.

Thằng Bo liền móc điện thoại ra, rồi đi ra rìa lan can giơ máy lên chụp.

Anh Nhàn cùng con Loan bước vào phòng, đã bỏ ba lô xuống và loay hoay lấy chứng minh nhân dân đưa cho anh bạn tên Hùng. Xong anh gọi với ra

– Hai đứa, đưa chứng minh cho nhà nghỉ kìa!

– Dạ. Đợi em chút. Bi, mày lấy dùm tao trong túi đi.

Sau khi nhận chứng minh nhân dân của 3 thằng xong, anh bạn kia liền nói

– Nhà tắm ở dưới đất, xuống hết cầu thang quẹo phải, đi hết lối đi bằng tre là đến nha mấy anh.

– Ok bạn. Lát ăn tối 7 giờ đúng không?

– Vâng. Đúng 7 giờ anh nhá. Vì ăn chung cả gia đình và nhiều khách khác nên nhà mình cố gắng đúng giờ ạ.

– Ok cảm ơn bạn nha. Nhóm mình sẽ đúng giờ. Chứ cũng hơi đói rồi, hihi..

– Vâng. Em chào mọi người ạ.

– Bye bye bạn!

Anh Nhàn nói xong thì móc máy chụp hình ra ngoài hành lang chụp hoàng hôn cùng với hai thằng Bi-Bo. Con Loan thấy vậy cũng chạy theo ra.

Cả đám con trai thấy con nhỏ mới nhớ tới “ưu tiên” khi vô nhà nghỉ này, liền dẹp điện thoại, tắt camera, rồi kéo nhau vô phòng.

Thằng Bo còn chưa kịp đóng xong cửa phòng thì thằng Bi đã ôm siết lấy con em.

Và rồi sau đó cả đám 3 thằng chơi gangbang con nhỏ ngay trên cái giường nệm êm ái suốt hơn một tiếng.

Mãi đến khi điện thoại anh Nhàn báo thức bảy giờ kém mười lăm, hai thằng Bi-Bo mới uể oải ngồi dậy.

Lúc đó anh Nhàn vẫn đang dập những cú chót vào bướm con Loan, nên anh liền nói nhanh trong khi vẫn không ngừng thúc ku

– Hực hực… Bo… hực hực… tắt dùm anh! Phù phù… Hực hực…

Thằng Bo cầm điện thoại lên, làm mặt ngố, giả vờ lật trái lật phải, nhìn lom lom cái điện thoại như người rừng mới xuống phố, lần đầu nhìn thấy cái vật dẹp dẹp đang phát nhạc này. Rồi nó giơ máy về phía anh Nhàn, nhăn răng ra cười ngô nghê hỏi

– Tắt sao anh? Password là gì vậy?

– Tắt… Phù phù… Tắt đại đi em… Hực hực… Đâu cần… password để tắt đâu… Phù phù…

Thằng Bi nhịn không được nữa, nó phụt văng nước miếng rồi cười ha há, kêu lên

– Hahaha.. Ác vừa vừa nha Bo! Người ta đang nước sôi lửa bỏng mày còn cà khịa kiểu đó thì khẩu nghiệp lắm à.

– Haha… Tao đang test khả năng phản ứng và kiểm soát hành vi của anh như nào trong những lúc như vầy á. Chứ hồi nãy ở chỗ nhà Vua Mèo tao làm tốt lắm rồi.

– Thằng khỉ kia! Phù phù… Cà khịa với anh ha… hực hực… Lát nữa… Lát nữa.. Hơ hơ…. Ahhhh… Grừ….

– Haha… Ổng ra rồi.

– Ờ. Ngắt kết nối toàn tập rồi. Hồi nãy mạng còn lag, chứ giờ là disconnected luôn rồi.

– Một phút mặc niệm cho ảnh.

– Thành kính phân ưu!

– Vô cùng thương tiếc!

– Anh vẫn sống mãi trong trym chúng em.

– Ờ. Anh cứ ra đi thanh thản.

– Chúng em sẽ rất nhớ anh cho đến khi…

– Phù phù… Hai thằng khốn kia! Phù phù…

– Ủa… anh connect lại được rồi hả?

– Hahaha… Ảnh mà trả lời mày được bây giờ thì siêu nhân đó.

– Ờ. Bò sữa Long Thành mà. “Sữa” nhiều, sướng cũng nhiều hơn người ta hết thảy.

– Ảnh sướng một lần mà nãy giờ bằng người ta sướng mấy lần à. Sao ông trời bất công ghê.

– Phù phù… Hai thằng ku đen kia! Phù phù… lợi dụng lúc ta không thể nói được mà độc thoại ha! Phù phù… Hãy đợi đấy! Hực hực…

– Haha… Công nhận anh Nhàn mới nhịn có vài phút mà giờ đã nói líu lo rồi.

– Ờ. Ảnh đã trở lại, lợi hại hơn xưa. Haha…

Anh Nhàn không có cách gì, đành bỏ ngoài tai những lời cà khịa của hai thằng sửu nhi. Trong cái đuôi của cơn cực khoái, anh cúi xuống hôn lên môi con Loan một cái thật sâu, nhân tiện xoa xoa cặp vú non của nó một cách đầy cưng chiều, khiến con bé hạnh phúc nở nụ cười tươi như nụ hoa còn đọng sương sớm, ưỡn ngực lên áp vào bàn tay của anh Nhàn, tận hưởng sự vuốt ve của anh trên thân thể trần truồng của nó.

Mãi sau này lớn lên nó mới biết mình đã may mắn như nào khi gặp được những người anh sung mãn lúc hành động, và dịu dàng ngay sau đó. Cơ thể con nhỏ bị ép chặt chỗ bướm, khuôn ngực lại bị siết chặt trong vòng tay ôm siết đầy cưng chiều của anh Nhàn, khiến nụ hôn của nó với anh càng thêm tan chảy.

Nếu như không có tiếng nói của thằng Bo ở kế bên, nhắc anh Nhàn một lần nữa về giờ ăn tối, có lẽ con nhỏ cũng tình nguyện được ở mãi trong vòng tay ôm siết của anh.

Trời đã lạnh hơn hồi sáng rất nhiều, lúc này không có gì tuyệt hơn là được áp cơ thể trần truồng của mình vào cơ thể cuồn cuộn bắp thịt và cao to của anh Nhàn, nên con nhỏ chợt bật ra một tiếng rên rỉ đầy lưu luyến khi anh Nhàn buông nó ra, và cả khúc thịt bự cũng được anh rút ra khỏi người nó, để lại một khoảng trống rỗng giữa hai chân.

Anh Nhàn nghe vậy liền cúi xuống hôn lên môi con nhỏ thêm mấy cái, rồi dỗ dành

– Xuống ăn tối đi em, đi dạo chút rồi về mình “yêu” nhau tiếp. Lâu bao nhiêu cũng được hết, hì hì…

– Cả đêm luôn được không anh? Em muốn quá. Hí hí…

– Chơi luôn. Cả đêm! Hà hà…

Vậy là trong những câu dỗ dành của anh Nhàn cứ như dành cho con nít mẫu giáo, con Loan mới chịu ngồi dậy cho anh Nhàn mặc áo và váy thun vô cho nó.

Là đứa … đẹp gái nhất phòng này, nên nó có quyền mà. Cứ ngồi yên đó cho anh mặc đồ, vuốt tóc, buộc tóc gọn lại mà chẳng cần làm gì hết. Chưa kể thỉnh thoảng anh còn trìu mến hôn lên một bộ phận nào đó trên thân thể nó nữa, như ngực, vai, gáy, lưng, và cả trên vành tai…

Được cưng chiều theo kiểu đầy chất ngôn tình như vầy, đứa con gái chớm dậy thì nào mà không “đổ gục”, đứa con gái nào mà chịu cho nổi.

Còn “hậu quả” là sau đó con nhỏ phải để thằng Bo cõng đi xuống cầu thang, thì nó thấy cũng bình thường như cân đường – ký gạo thôi, chẳng có gì to tát hết.

Cả đám thõa mãn hoàn toàn, thoải mái đi xuống chỗ ăn tối. Vừa bước xuống cầu thang gỗ tụi nó đã thấy ngay chỗ ăn là khoảng trống ngay bên dưới nhà sàn, có kê một dãy bàn ghế, và đã có hơn chục người ngồi sẵn, cũng khá đông.

Một vài thủ tục xã giao là cần thiết khi anh Nhàn thấy rất nhiều cặp mắt nghi ngờ đang ngó tới con Loan trên lưng thằng Bo. Vẫn bổn cũ soạn lại, nào là “em nó bị đau chân khi đi chụp hình trên đá tai mèo ở dưới đèo”, còn lý do “trật chân” trong hang động ở Quản Bạ đã là chuyện của hôm qua rồi, không mang ra nói được nữa.

Con nhỏ được thằng Bo đặt ngồi xuống ghế trong những đôi mắt đầy thông cảm, có cả ngờ ngợ, lẫn sững sờ của nhiều thực khách đang ngồi quanh mấy cái bàn ăn dài được kê san sát nhau.

Bữa tối hôm đó có rất nhiều món ngon, từ quen thuộc như chả giò, măng chua xào lòng cá gì đó, lẩu cá suối, tới cái món mà cả đám chờ đợi khá nhiều là lạp sườn.

Thằng Bo gắp một miếng vô chén con Loan, rồi gắp cho mình, rồi bỏ vô miệng nhai thử, và nói

– Nhìn giống như lạp xưởng nhưng mà ăn khác ghê đó anh Nhàn.

– Mùi khói nồng lắm đúng không?

– Đúng vậy. Thịt với mỡ bên trong cũng xắt khá to, ăn lục cục chứ không được xay nhuyễn giống như lạp xưởng người Hoa ở Sài Gòn.

– Nên lúc đầu anh đã nói với em rồi, nó tên lạp sườn chứ không phải lạp xưởng đâu. Không có mai quế lộ đâu.

– Đúng là không có Mai Quế lộ, hèn gì em thấy nó khác hẳn hoàn toàn.

– Cái này nghe nói gia vị ướp cũng khác nữa. Hình như phải bỏ mắc khén và muối hay gì đó vào trong lúc ướp, rồi sau đó người ta treo trên bếp để xông khói cho nó khô và săn lại như vầy, lúc ăn thì dù có hấp hay chiên thì mùi khói vẫn nồng bên trong thịt, không hết được.

– Khói thì không sao. Em ăn vẫn thấy ngon, nhưng mà phần thịt bên trong không được xay nhuyễn, ăn nó cứ lục cục kiểu gì á.

– Ờ. Ăn cho biết đi. Có canh, rồi măng chua xào lòng cá ngon ghê đó mấy đứa. Nhìn vậy chứ ăn ngon lắm.

– Dạ. Để em thử.

Cả đám ngồi ăn và nói chuyện khá nhỏ, vì trên bàn ăn có cả Tây đi du lịch nữa, chứ không chỉ có người Việt Nam. Nhưng dãy bàn này rất dài, được ghép từ 4-5 cái bàn lại với nhau, có cả gia đình chủ nhà ra ăn chung luôn, mặc đồ thổ cẩm đen như một loại đồng phục nên cũng dễ phân biệt với khách lưu trú. Trong bữa ăn, hầu như người Việt không mấy ai nói chuyện với người lạ hết, chỉ có Tây tám với Tây rất thoải mái, có lẽ văn hóa giao tiếp của họ open hơn Việt Nam nhiều. Còn dân Việt thì nhóm nào nói chuyện với nhóm đó. Không khí trên bàn ăn khá vui vẻ.

Thức ăn cũng được chủ nhà dọn ra liên tục, và rất nhiều, nên ngay cả đám ăn nhiều như anh Nhàn và hai thằng sinh đôi cũng ăn nhiệt tình đến no căng bụng, mà đồ ăn trên bàn vẫn còn.

Ăn xong cả đám bốn đứa đồng loạt đứng lên. Con Loan sau một lúc ngồi ăn đã lấy lại cảm giác của đôi chân, nên vịn vai thằng Bi tự đi về phòng được rồi, không cần phải cõng nữa.

Lên tới phòng thì anh Nhàn nói

– Bây giờ lấy đồ xuống đi tắm, rồi đi dạo, hay là đi dạo xong về tắm luôn?

– Tắm đi anh. Trời lạnh tắm cũng nhanh lắm. Chứ mặc đồ dơ này từ sáng tới giờ đi dạo đâu có thoải mái.

– Rồi, vậy lấy đồ đi tắm nha.

– Dạ.

Thế là bốn đứa mở ba lô lấy quần áo và những vật dụng vệ sinh, rồi kéo nhau đi xuống nhà tắm.

Chỗ này đón khá nhiều khách, cho nên khu nhà tắm cũng được xây một lúc đến năm cái. Có lẽ những du khách khác đều đã tắm trước bữa ăn hết rồi, nên lúc này cả năm phòng tắm đều trống.

Bốn đứa dù rất không muốn, nhưng vẫn phải chia nhau ra để vào 4 phòng tắm khác nhau, chứ không dồn hết vô một chỗ như trong nhà nghỉ được.

Trời lạnh mà có dòng nước nóng phun lên da thật là sảng khoái, nên cả đám mất gần 5 phút chỉ để đứng dưới vòi nước nóng, tận hưởng những tia nước nóng từ vòi sen massage trên khắp mấy thân thể ê ẩm vì ngồi xe máy đường dài, và vì … bị gangbang quá mạnh của con Loan.

Thế nhưng bước ra khỏi nhà tắm đầu tiên lại không phải là anh Nhàn, hay cặp sinh đôi, mà là con Loan. Mái tóc ướt được nó xoắn lại và liên tục lau khô bằng cái khăn lông, trong khi đứng đợi ba anh còn lại.

Vài phút sau thằng Bi cũng vừa xong và mở cửa bước ra, sau đó là anh Nhàn và thằng Bo. Cá bốn đứa dắt nhau đi lên lại trên phòng mà không biết có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào bóng lưng của tụi nó từ phòng tắm duy nhất vẫn còn có người bên trong.

Nếu con Loan còn đứng đây, có lẽ trong cự ly gần như vầy nó sẽ thấy được gã đàn ông lạ mặt có hình xăm XIII đã từng đè nó ra chơi trên bãi cỏ, trên đảo giữa hồ ở ngoại thành Đà Lạt, chỗ trồng rất nhiều hoa.

Sau lần đó con nhỏ gần như quên béng đi hai gã đàn ông, nên lúc nãy ngồi vô bàn ăn nó vẫn không nhận ra được hai gương mặt ngỡ ngàng nhìn nó chằm chằm khi nó được cõng xuống khu ăn tối. Một phần cũng do hai gã đàn ông đó ngồi cùng phía với nó, nhưng lại cách cả mấy cái bàn với bao nhiêu người, cho nên sau khi ngồi xuống rồi thì nó không thể nhìn thấy hai gã đó được nữa. Còn khi ăn xong, đứng lên thì nó chỉ lo vịn vai anh Bo và anh Bi để cố gắng bước đi lên lầu, chẳng có thời gian và nhất là không có lý do để nhìn lại toàn bộ thực khách đang còn ngồi tại bàn.

Còn Loan cũng không biết chủ nhân của đôi mắt bên trong buồng tắm kia đang mừng rỡ đến run rẩy như thế nào. Suốt thời gian qua, từ cái lần “gặp gỡ” con nhỏ trên bãi cỏ trước căn chòi ăn uống, gã cùng thằng bạn hầu như mỗi tuần đều chạy tới chạy lui vài lần trên con đường mà con nhỏ đã cho địa chỉ, nhưng vì không nhớ số nhà, mà chỉ có tên đường, nên hai gã cứ chạy hú họa ngang đó, hi vọng có thể vô tình bắt gặp con nhỏ, và lần nào cũng đều ra về trong thất vọng.

Không ngờ tối nay hai gã chẳng cần làm gì mà đã gặp lại con nhỏ một lần nữa. Đúng như một câu nói nói của tụi Tàu, “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”, (đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, khi đạt được lại chẳng tốn chút công sức). Hai gã đã “theo dõi” đám thanh niên và con nhỏ từ khi tụi nó ăn xong, đi lên phòng, cho tới khi tụi nó rủ nhau đi tắm thì một gã cũng nhanh chân đi vào cái phòng tắm còn lại, để một thằng đứng ở xa xa, trong góc tối của mấy cây cột nhà sàn, móc điện thoại ra bấm bấm, tỏ vẻ như đang chờ phòng tắm trống. Cái mũ áo khoác trùm trên đầu giúp cho không đứa nào nhận ra gã khi tụi nó bước lên thang lầu, nhưng gã có thể nghe lén được tiếng một thằng con trai trong nhóm thì thào

– Hay mình khỏi đi dạo được không anh Nhàn? Gangbang cho con Loan nó lết đi luôn, hí hí…

– Suỵt! Đi dạo phố ban đêm cho biết Đồng Văn chứ. Mình còn cả đêm mà. Kiểu gì nó cũng “chết” với anh em mình, hà hà..

Tiếng của mấy đứa càng lúc càng nhỏ khi tụi nó đi về căn phòng ở tuốt đầu kia của nhà sàn.

Gã đàn ông đợi, đợi thêm một chút, tới khi nghe tiếng chìa khóa tra vào cửa, thì gã nhanh chóng bước ra vườn cây phía trước nhà sàn, và làm như vô tình ngắm cảnh ban đêm rồi quay lại nhìn lên trên, vừa kịp thấy bóng lưng một thằng con trai to bự cuối cùng trong nhóm đó khuất sau cánh cửa phòng cuối hành lang.

Khi “chốt” được số phòng của cả đám rồi, gã đàn ông vờ như đi thả bộ ngoài vườn thêm một lúc để không gây chú ý cho vài khách Tây cũng đang lang thang hút vape rồi nhả khói ầm ầm như cái ống lò ở gần đó.

Đám bốn đứa Bi-Bo chẳng biết tí gì về những chuyện vừa xảy ra. Tụi nó vô tư về phòng, cất quần áo dơ, cất các vật dụng vệ sinh, rồi kéo nhau đi dạo.

Anh Nhàn nói

– Đi bộ nha mấy đứa. Đi bộ mới thấy được thị trấn này như nào.

– Ok anh.

– Em hổng ok. Chân em đi hổng nổi.

– Trùi ui! Tội cưng ghê! Tội chưa xử á! Đi hổng nổi vậy mà nãy dám hẹn với anh Nhàn vui xuyên đêm heng! Haha…

– Hẹn là vì người ta… người ta … sau đó đâu có cần đi bộ nữa đâu.

– Haha… Chọc em chi vậy Bi?! Cõng em nó đi.

– Dễ mà anh! Trời lạnh mà có cái mền 37 độ phủ trên lưng càng ấm nữa.

– Ờ. Haha… Anh biết em chẳng tốt lành gì rồi.

– Khà khà… Người ta… người ta… làm thanh niên xung phong mà anh còn chọc nữa. Haha…

Thằng Bi giả vờ … e thẹn, nhái lại cái đoạn ngập ngừng của con em vừa nãy khiến con nhỏ mắc cỡ đỏ mặt, nó kêu lên

– Anh Bi nha! Chọc em hoài.

– Ủa. Anh chọc gì đâu.

– Thì…

– Thôi thôi, haha… Đi thôi mấy đứa. Khuya quá họ đóng cửa hết đó.

– Ủa. Mới tám giờ mà khuya gì anh.

– Em đừng quên mình không ở Sài Gòn nha!

– Ờ ha. Đi thôi!

– Loan lên lưng anh nè!

– Dạ. Hí hí…

– Coi nó kìa! Được cõng là cười hí hí.

Cả đám lại kéo nhau ra khỏi phòng, lần này con Loan Yên vị trên lưng thằng Bo một cách đầy thỏa mãn và ấm áp.

Xuống cầu thang, tụi nó gửi chìa khóa lại cho anh bạn tên Hùng đang ngồi trực trước một cái bàn trong góc nhà dưới đất, rồi bắt đầu thả bộ trên con đường nhỏ vòng vèo lên dốc.

Từ Homestay đi vào con đường trung tâm thị trấn không quá gần cho nên tụi nó mất gần 10 phút mới đến được con đường nhựa với đèn đường sáng rực. Thằng Bo kêu lên

– Về với thế giới văn minh dzồi!

– Haha… Chứ hồi nãy mình ở nơi hoang dã chắc.

– Hoang dã thì hông phải, nhưng ít văn minh hơn ở đây.

– Công nhận. Anh nắc mà cứ sợ cán sàn nó sập.

– Đó đó! Em cũng thấy vậy. Không biết phòng ván gỗ vậy có cách âm không?

– Chết pà! Anh quên kiểm tra vụ đó.

– Hơ hơ… Anh Nhàn ơi! Không biết phòng kế bên mình có ai thuê không?! Chứ nếu có người thì chắc hồi chiều mình cho người ta nghe “bản tình ca mùa hè” cả tiếng mấy rồi quá.

– Hic hic. Lát về phải check lại mới được. Không cách âm mà gangbang ầm ầm thì toang rồi.

– Hí hí… em thấy có sao đâu mấy anh. Tụi mình yêu nhau thì là tự do của mình mà.

– À… Ừ… Cái này… Nhiều người GATO đó em, nên không muốn người khác sung sướng.

Không chỉ anh Nhàn lọng ngọng, mà cả hai thằng Bi Bo đều không thể giải thích với con Loan rằng luật pháp và xã hội không cho phép mấy đứa con trai lớn như tụi nó có bất cứ quan hệ tình dục nào với con gái chưa đủ 16 tuổi. Suốt thời gian qua, cả đám đã “tẩy não” con nhỏ một cách hoàn hảo về chuyện quan hệ tình dục “thoải mái”, khiến con nhỏ rất thoáng trong chuyện đó. Thế nhưng ở khía cạnh luật pháp thì chẳng đứa nào muốn cho con nhỏ biết hết, cũng luôn dặn nó không được cho ai biết.

Cho nên đến khi cảm thấy bé gái này cư xử và ăn nói một cách không thể hồn nhiên hơn, anh Nhàn bỗng giật mình. Anh thầm nhủ có lẽ đã đến lúc làm công tác tư tưởng cho con nhỏ về chuyện này rồi, dù không dạy thì sau này nó đọc báo hay xem TV cũng sẽ biết thôi. Thà dạy sớm thì nó còn có thể giữ kín miệng. Nhìn thân thể thon dài của con nhỏ đang nằm thoải mái trên lưng thằng Bi, cái mông đã bắt đầu phát triển bề ngang một chút rồi, ra dáng thiếu nữ rồi, không biết khi nào thì nó sẽ có kinh nguyệt lần đầu tiên. Ý tưởng để cho con nhỏ mang bầu rồi sinh con giống như em thằng Đen là cực kỳ cám dỗ và kích thích, tuy nhiên anh Nhàn biết cuộc sống ở thành phố nhộn nhịp thì khả năng đó khó có thể xảy ra. Thành phố thì không phải như trong bìa rừng chỗ nhà anh Đen, lỡ có gì là toang ngay.

Nhìn cái mông tròn của con nhỏ đong đưa và áp sát lên phần dưới lưng của thằng Bi, anh Nhàn tự hỏi không biết có bao nhiêu trăm triệu tinh trùng đang bơi đua tốc độ cao ở bên trong âm đạo con nhỏ, không biết lúc này đã có một cái trứng đầu tiên nào của con nhỏ chín và rụng xuống mà chẳng thằng nào biết hay chưa. Nhưng nghĩ mãi mà cũng chẳng làm được gì, nên anh Nhàn lắc đầu mấy cái để rũ bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi tư tưởng, rồi hòa cùng ba đứa nhỏ nhìn ngắm phố phường thị trấn trên cao nguyên đá.

Kiến trúc ở đây chẳng có liên quan gì đến nhà trình tường hay nhà sàn truyền thống của người dân tộc cả. Toàn bộ nhà cửa hai bên đường đều là nhà ống bê tông vuông vức, y chang dưới Sài Gòn. Nếu không có cái lạnh cắt da, làn sương mờ ảo đang khoác hờ lên phố phường, che bớt ánh sáng vàng ươm từ những bóng đèn đường ở trên cao, thì không ai nói nói đây là đường phố của một thị trấn vùng cao xa xôi của Việt Nam cả.

Đến bây giờ anh mới hiểu lời của một chú chơi nhiếp ảnh chung trong hội, Đồng Văn và Mèo Vạc đã đánh mất gần hết linh hồn của phố núi rồi. Cũng may một số ngôi làng quanh đây, như chỗ Phố Cáo hôm qua vẫn còn giữ được nét đặc trưng của một vùng đất mà khoảng 20 năm trước khi nhắc đến hầu như không ai biết, vì tính biệt lập và độc đáo của nó. Tính hai mặt của phát triển du lịch, giao thông công cộng đã khiến cho cho bộ mặt của vùng đất này phải trả giá rất nhiều, kèm theo nhiều vấn đề khác nữa.

Anh Nhàn quay qua nói với cả đám

– Anh đang tự hỏi không biết mình có nên ghé cái trạm dừng chân Mã Pí Lèng panorama hay không.

– À cái chỗ bị dân mạng chửi ầm ầm đó hả anh?

– Nó đó! View từ ban công của nó nhìn ra con sông là cực đẹp. Tuy nhiên vấn đề là bản thân cái công trình đó lại chắn hết tầm nhìn của cả một hẻm vực Tu Sản luôn. Cho nên nếu mình tới để chụp hình thì chắc chắn sẽ có những góc ảnh đẹp không thể nào tả được, nhưng mà làm vậy thì mình cũng ủng hộ cho cái chỗ bất hợp pháp đó phát triển tiếp tục.

– Trời ơi! Căng nhờ!

– Hay mình cứ tới đại đi anh?! Chỗ đó có tồn tại hay bị dẹp là chuyện quản lý của chính quyền. Còn khi nó vẫn đang hoạt động thì mình cứ đến thôi.

– Chỗ nào cũng có hình mà góc đẹp như vậy lại bỏ qua, đi về sẽ tiếc dữ lắm đó anh.

– Haha… Ừ. Thôi thì cứ ghé ha. Để anh lên plan nhét chỗ đó vô.

– Yeah!

Đi lang một lúc thằng Bi thở phì phì hỏi

– Trên này tối có gì chơi không anh? Hay cứ đi dạo vầy thôi?

– Hình như có một quán cà phê nhà cổ gì đó, bạn anh nói style cổ cổ cũng ăn ảnh lắm. Để google xem. À. Thấy rồi, cách đây 400 mét.

– Phù, đỡ quá. Tưởng cách mấy cây số chắc chớt.

– Haha. Đứa nào kêu có cái mền 37 độ trên lưng thì sướng lắm mà.

– Thì sướng mà anh. Sướng lưng á. Chứ chân thì hổng sướng.

– Haha… Ráng đi. Mỏi thì đổi cho Bo kìa.

– Mày mỏi chưa? Đưa nó qua tao.

– Thôi, sắp tới quán rồi, đổi chi mắc công. Mày cõng nó chuyến về đi.

– Ok man!

Thế là lại đi tiếp. Tụi nó đi tới một chỗ trống gì đó, mà anh Nhàn coi trên điện thoại thì thấy đây là nền chợ cũ Đồng Văn, được xây từ thời Pháp, mà giờ chật và nhỏ quá, không theo kịp sự phát triển đô thị, nên người ta dời tiểu thương sang chợ mới rộng hơn gấp nhiều lần, cái chợ cũ này để bán cafe và đồ lưu niệm thôi.

Cả đám ngắm nhìn nền chợ cao ráo, cổ kính mà thấy tiếc cho một nét văn hóa đã không theo kịp sự phát triển của du lịch. Anh Nhàn nói

– Bên Trung Quốc họ khôn lắm, những nơi cổ kính như vầy họ bảo tồn rất tốt, thậm chí mở rộng ra thêm chứ không dẹp luôn đâu.

– Vậy hả anh? Em tưởng tụi Tàu thì dã man lắm chứ.

– Không hề. Nó đi qua nước ngoài làm đủ thứ chuyện xấu, nhưng trong nước nó quản lý tốt cực kỳ. Bạn anh nói có những khu cổ trấn, mà khi làm đập thủy điện Tam Hiệp đã phải di dời, thế là họ dời cả một trấn lên chỗ cao mới, cao hơn mấy trăm mét so với chỗ cũ, nhưng xây dựng lại y chang, kể cả từng viên gạch ngói cũng mang từ trấn cũ lên dùng lại. Nên trấn đó sau đó vẫn có người dân sinh sống, vẫn tiếp tục làm du lịch “cổ trấn” mặc dù địa điểm cổ trấn thật sự thì đã nằm sâu mấy trăm mét dưới mặt nước sông Dương Tử rồi.

– Wow! Quá kinh khủng. Vậy mà mình chửi tụi Tàu đi đâu cũng quậy tưng. Ai ngờ họ cũng có mặt làm được tốt ghê.

– Uh. Mình bóc phốt, và nói những chuyện nó ra thế giới làm bậy, còn những chuyện nó làm tốt thì gần như phớt lờ thôi.

– Đồng Văn này mà được quản lý theo cách kia thì chắc giờ này khác lắm ha anh?! Nhà trình tường, chợ cũ…

– Đúng đó. Nên lên đây anh không muốn ở khách sạn hay nhà nghỉ gì hết, mà dắt mấy đứa vô homestay kiểu truyền thống của người địa phương đó.

– Ờ. Truyền thống ha! Vách gỗ không cách âm, chơi kiểu gì, bao lâu thì phòng kế bên chúng nó đều nghe hết.

– Ặk! Đừng có đá xéo anh được không?! Hơ hơ… Hồi nãy thằng nào cũng điên cuồng, có thằng nào để ý cách âm cách eo gì đâu. Haha…

– Lát về em phải thử mới được.

– Thử sao?

– Gõ vô vách. Nếu bên kia có ai gõ lại mà mình nghe được thì là không cách âm.

– Haha… Anh … sa mạc lời. À. Tới quán cafe rồi nè mấy đứa.

– Trời ơi. Đông đen luôn.

– Vô coi thử có bàn trống không. Thứ Năm mà đông ghê.

– Có bàn kìa anh. Bàn đang có người đứng lên đó.

– Bo chạy tới xí bàn đi. Không thôi người khác ngồi mất.

Thằng Bo lật đật chạy tới len vào giữa hai dãy ghế, rồi xí ngay được một cái bàn bốn chỗ ngồi mà nhóm khách vẫn chỉ mới đứng lên, còn chưa đi ra hết. Cũng có vài khách chậm chân hơn một chút, tính chen vào nhưng thằng Bo đã nhanh miệng nói

– Bàn này nhóm mình đã ngồi rồi bạn ơi!

Ngay sau đó là anh Nhàn đi tới, rồi thằng Bi chen trong dòng người cõng con Loan đi qua, thế là cái bàn trống hiếm hoi đó đã chắc chắn thuộc về tụi nó.

Bốn đứa ngồi xuống, đợi một lúc mới có phục vụ chạy tới dọn ly dơ đi, rồi một lát sau mới có người lau bàn, nhận order.

Menu ở đây khá phong phú, có cả sinh tố, kem lẫn nước ép, không thua gì dưới Sài Gòn, giá tầm năm mươi mấy ngàn nhưng được cái không khí nhộn nhịp đông đúc trong một căn nhà cổ nên khách gần như kín chỗ, luôn có khách đứng chờ bàn trống để ngồi vào.

Một lát sau các loại sinh tố và nước ép được bưng ra, cả đám ăn, uống thử và đều khen ngon. Hồi những người lớn trong nhà còn sống, mấy đứa nhỏ cũng hay được dắt đi đến những quán cà phê như vầy, cho nên cả ba đứa Bi-Bo lẫn con Loan đều biết ngon hay dở ngay, chứ không phải đụng gì cũng khen ngon.

Anh Nhàn gọi nước ép thơm, ở đây họ làm chuẩn nước ép, không pha nước lọc cho loãng ra như vài quán đểu dưới Sài Gòn, chỉ cần nhìn màu nước vàng đậm, sánh đặc là biết nước ép nguyên chất rồi.

Không gian quán khá đẹp, được làm trên nền một căn nhà cổ kính, tường đất vàng ươm, nhưng có thêm design vô nên khá art, chứ không tối như nhà cổ chính gốc.

Ly nước còn chưa uống được bao nhiêu nhưng hình thì không thể không chụp. Cả đám nhìn anh Nhàn giơ máy ảnh lên bấm lia lịa hết góc này tới góc khác của quán, xong rồi anh quay qua chụp tụi nó. Có mấy ly nước mà đứa này rồi đứa kia cứ mượn của nhau để cầm lên sống ảo. Tụi nó tám về hành trình ngày hôm nay, về món mì tôm sống ăn cùng mận chua lét rồi uống nước lọc vô cho no, rất may mà không đứa nào bị Tào Tháo rượt giữa đường.

Thằng Bi lại nhớ tới nhà Vua mèo, không phải vì chỗ đó đẹp, mà vì “mượn” bối cảnh nhà đó làm chỗ cho bầy con chục đứa tưởng tượng của nó chạy giỡn chơi đùa thì sẽ rất vui, nhất là khi nó thấy thằng Bo đã “hiện thực hóa” ý tưởng đó với con em ngay tại trên lầu ngôi nhà, và “minh chứng” hùng hồn nhất là lúc đi xuống, con bé đã “rải nọc” của thằng Bo xuống sàn trong từng bước chân luôn.

Thằng Bo có lẽ … thỏa mãn rồi nên không ấn tượng về chỗ dinh thự đó bằng Phố Cáo. Nó cứ nói miết về những hàng rào đá, về nhà trình tường với vách đất sét vàng ươm như nghệ. Anh Nhàn cũng nghĩ vậy, với anh không gì đẹp hơn văn hóa của một vùng được lưu giữ qua rất nhiều năm mà vẫn tồn tại gần như trọn vẹn, cái đó mới quý, mới hiếm có khó tìm. Con Loan thì nhớ tới con dốc chín khoanh dựng đứng mà cứ thấy chiếc xe của hai thằng Bi-Bo bò từng chút lên thấy tội.

Cả đám vui vẻ, cười giỡn, lấy điện thoại ra selfie, hưởng thụ không khí rôm rả của quán, cho tới tầm mười giờ tối thì con Loan bắt đầu ngáp dài. Anh Nhàn thấy vậy kêu tính tiền. Tụi nó đợi hơn 15 phút mới được tính tiền để đi về.

Đường về thằng Bo lại thay thằng Bi cõng con em. Vừa đi tụi nó vừa nhìn mấy trái đào lông treo lủng lẳng trên cành cây ven đường mà trầm trồ. Trên này trồng đào như ở Sài Gòn trồng me chua có trái làm cây xanh đường phố vậy, nhưng có lẽ nhà ai cũng có nên mọi người chẳng thấy mấy trái đào đó quý giá gì hết. Cứ lủng lẳng nặng trĩu cành mà không ai hái.

Con Loan ngồi trên lưng thằng Bo mà cứ ngước mặt lên nhìn những trái đào loà xòa trên đầu, rồi chép miệng ra vẻ thòm thèm

– Nhìn ngon ghê ha mấy anh.

– Ừ. Ngon thật. Căng đét.

– Trái đào mà “căng đét”?

– Mông em chứ đào gì, há há…

– Trời ơi! Người ta nói mấy trái đào trên kia kìa!

– Há há. Tại em không nói rõ làm chi.

– Mấy trái này nhìn vậy chứ ăn đắng nghét hà.

– Ủa. Sao vậy anh Nhàn?

– Còn xanh mà. Xoài xanh thì chua, đào xanh đắng hơn khổ qua.

– Ủa. Anh ăn rồi hả?

– Đào lông này trên Bảo Lộc trồng được mà. Trái xanh cắn một cái nhả ra không kịp. Hồi mới dọn lên đó anh còn ham lắm, sau này hết ham.

– Đúng là anh Nhàn gì cũng biết hết.

– Bách khoa toàn thư luôn. Hihi…

– Không phải biết hết, anh chỉ biết hơi nhiều thôi nha mấy đứa. Haha…

Cả đám nghêu ngao đi dạo dọc con đường chính một lúc, sau đó rẽ vào đường nhỏ, rồi đi xuống đường nhánh, đường ngách để về tới homestay. Nếu không nhờ Google Maps thì có lẽ khó ai có thể tìm được cái homestay ở trong con hẻm nhỏ xíu này. Bù lại, diện tích của homestay khá to, rộng rãi và thoáng mát, lưng tựa núi, rất có view cho ai thích sống ảo.

Thằng Bo cõng em qua cổng rào bằng gỗ, liền thở phào và nói

– Phù phù. Cuối cùng cũng tới nhà. Hơ hơ…

– “Cuối cùng” cái gì?! Khà khà… Mày cõng nó đi xuống dốc tí mà than. Tao cõng nó đi ngược dốc còn chưa nói gì đây.

– Thì tao nói tới nhà thôi mà, phù phù…

– Haha… Thôi không nói với mày nữa. À. Sáng mai mình chụp ảnh chỗ này đi anh Nhàn. Em thấy sát vách núi sau nhà có nhiều góc sống ảo lắm đó.

– Nãy mới tới anh nghía sơ qua rồi, nhưng hoàng hôn, góc đó tối lắm nên chưa chụp thôi. Ban ngày đủ sáng lên hình đẹp hơn.

– Yeah. Mai mình lại có hình sống ảo rồi, hí hí…

– Ờ. Em mặc áo đầm nào nổi bần bật luôn đi rồi anh Nhàn chụp cho.

– Dạ. Hí hí…

– Đi tour này bao dư hình làm avatar cả năm. Chỉ cần giơ máy lên là có hình đẹp.

– Đúng thật. Chỗ nào lên hình cũng phê cực kỳ.

– Suỵt. Nói nhỏ thôi mấy đứa. Tới khu nhà rồi. Buổi tối cũng nên nói nhỏ thôi nha, còn có Tây nữa á. Đừng để họ nói dân Việt Nam mình không biết giữ lịch sự chốn công cộng.

– Ok anh.

Cả đám đến quầy tiếp tân để lấy chìa khóa. Ngồi trực là một chị mặc áo thổ cẩm đen chứ không phải anh bạn tên Hùng hồi chiều. Có lẽ gia đình này thay phiên nhau trực tiếp tân. Thấy con Loan vẫn còn đeo trên lưng thằng Bo, chị liền nói

– Em nó vẫn chưa khỏe à mấy bạn?

– Khỏe rồi chị. Nhưng thích được cõng như vậy đó, hihi…

– À. Thì ra làm nũng các anh đây mà. Chị tưởng nếu chưa thì nhà chị có dầu nóng xoa bóp tốt lắm. Đau chân xoa bóp một vài lần là đỡ ngay thôi.

– Dạ, cảm ơn chị. Nhưng nó khỏe ru rồi chị ơi. Hồi nãy ra phố đi quán cà phê nhà cổ nó còn chạy tung tăng đó, chỉ là đi về đây xa quá nên lại nhõng nhẽo đòi cõng thôi. Hihi…

– Ừ. Có em gái dễ thương như vầy thì các anh yêu chết đi được.

Con Loan nghe vậy thì rúc mặt vô cổ thằng Bo. Còn anh Nhàn thì cười giả lả với chị tiếp tân

– Dạ. Hihi… Thôi tụi em lên phòng nha chị.

– Ừ. Chúc mấy đứa ngủ ngon nha!

– Dạ. Cảm ơn! Chị cũng vậy nha!

Cả đám xã giao một chút rồi lên cầu thang gỗ đi về phòng. Cái hành lang gỗ kêu cót két dưới chân thằng Bo khi nó phải mang trọng lượng của hai người. Thằng Bi đi sau cười hi hí, thì thầm

– Bước đi ngàn cân nè anh Nhàn.

– Khà khà… Đúng vậy thật.

– Nhìn nàng ta kìa. Được cõng rồi nằm phê trên lưng thằng Bo luôn.

– Ờ. Thấy nó hình như buồn ngủ gì đó.

– Em có muốn đi đánh răng không Loan?

Con Loan ngóc mặt dậy, giọng nhừa nhựa

– Hay là khỏi đi anh. Ở dơ một tối đi. Đi xuống nhà tắm xa quá hà, lạnh nữa.

– Ừ. Tối nay em ngủ sớm đi. Sáng mai dậy mình chụp sương sau nhà.

– Yeah.

– Suỵt!!!

– Úi, em quên, hihi…

Thằng Bi tra chìa khóa rồi mở cửa phòng, thằng Bo cõng con Loan đi tới tận giường, rồi rùn người hạ em gái xuống cho con nhỏ ngồi lên giường, sau đó nó ngồi thụp xuống tháo giày con nhỏ ra, rồi cởi áo khoác con nhỏ bỏ qua một bên. Xong xuôi nó nói với hai thằng con lại

– Tối nay ngủ “bình yên” ha mọi người?!

– Ờ. Nhìn nó ngáp dài kìa. Ngủ “bình yên” thôi. Hihi…

Thế là con Loan mặc quần áo như vậy nằm dài ra giường bên cạnh anh Nhàn, còn hai thằng Bi-Bo thì ngủ giường bên kia. Trời lạnh nhưng tụi nó vẫn cởi truồng rồi đắp mền ngủ. Ngủ truồng quen rồi nên mặc quần áo tụi nó không ngủ được, khác hẳn anh Nhàn và con Loan vẫn mặc nguyên đồ.

Thằng Bo trước khi kéo mền trùm kín mặt thì nhìn qua giường bên kia rồi nói

– Bên kia mặc full đồ kìa Bi. Nhất là anh Nhàn. Ngủ vậy hay thật á.

– Ờ. Đúng hay. Tao mà có gì trên người thì ngủ cứ khó chịu.

– Hai thằng ku nhiều chuyện kia! Ta buộc vô thế như vầy để ngủ “bình yên” chứ hay ho gì. Mặc đồ khó chịu muốn chết.

– Hí hí… Thì ra… Mình cứ tưởng ổng siêu nhân lắm.

– Hóa ra cần “dụng cụ hỗ trợ” để “ngủ bình yên”.

– Haha… Thôi ngủ. Good night hai ku.

– Good night một ku với một bướm.

– Haha… Bướm ngủ rồi. Nhanh ghê.

– Chắc nó mệt.

– Ờ. Bye hai đứa.

– Bye anh!