Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16

Một câu chuyện đầu tay… miễn bình luận, suy diễn bối cảnh hoàn cảnh…

***

Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn ngoài hành lang khiến Hiên không thể không chú ý. Nhịp chân ấy đã khắc sâu trong tâm trí của Hiên hai năm nay đến nỗi dường như cả hơi thở anh cũng đồng điệu theo từng bước của bóng dáng thướt tha đang bước vào căn phòng.

***​

Diệu thả người xuống cái ghế quen thuộc của mình, cái ghế nhún nhẹ khi bờ mông cô chạm phải. Diệu dựa ngửa vào lưng ghế, đôi chân thon nhỏ duỗi thẳng hết mức có thể dưới ngăn bàn, hai tay lần lượt xoa đều hai bắp đùi mỏi nhừ. Đêm qua cô đã phải nhún nhảy hết sức trên người chồng mình, rồi sáng nay lại một mình phi chiếc xe tay ga nặng ỳ từ Tiền Giang lên Sài Gòn trở lại với công việc, sau đó dành cả hai tiếng đồng hồ đi lên đi xuống ba tầng lầu chỉ để trình ký bộ hồ sơ dang dở từ tuần trước. Nhiêu đó là quá sức chịu đựng đối với cơ bắp của chân cô.

Nhưng cô đang vui…

Diệu lim dim đôi mắt, nhớ lại những dư vị ngọt ngào của đêm qua, lâu rồi chồng cô mới dai sức như thế, lâu rồi cô mới trải nghiệm lại cảm giác lên đỉnh là như thế nào. Phận làm vợ, cô không dám để cái suy nghĩ chồng mình yếu ớt trong lĩnh vực chuyện ấy lởn vởn trong đầu, nhưng suốt bao năm lấy nhau, dù đã có một mụn con, anh vẫn hoài quanh quẩn trong cái vòng lặp thời gian năm bảy phút. Khi mà cô bắt đầu hứng khởi lên thì cũng là lúc anh kết thúc.

Đêm qua, anh kéo dài được hơn hai mươi phút…

Diệu khẽ mỉm cười với những suy nghĩ vẫn vơ chạy qua chạy lại trong đầu. Có lẽ là do bình rượu của ông chú Sáu nên chồng cô cầm cự lâu nhất từ trước đến giờ. Hay cô xin hẳn một lần cho chồng dùng trước mỗi lần hành sự nhỉ. Cái vị cay cay nồng nồng của rượu mà lưỡi anh truyền qua miệng cô vẫn còn đọng lại cho đến sáng hôm nay nơi vòm họng. Nuốt nước miếng một tý, cảm nhận thêm một ít mùi vị tanh tanh quen thuộc của tinh dịch anh. Hôm qua anh chồng cô xuất tinh nhiều thật, sau khi lấp đầy âm hộ cô, cái đầu tù vẫn rỉ rỉ thêm vài đợt nữa khi cô lau sạch nó bằng miệng. Nó vẫn cứng ngắt khi tay cô vuốt dọc vắt hết những gì còn tồn đọng bên trong nơi gốc thân. Nhưng thôi, những phút cuối anh đã thấm mệt, chỉ còn mỗi cô cố gắng kết thúc và dọn dẹp tàn cuộc.

– “Hôm qua anh đã làm tốt lắm rồi!”

Diệu chấm dứt những lan man của mình bằng câu chốt trên, quyết tâm quay lại với công việc sáng thứ hai. Nhìn quanh phòng mình, cô nhận thấy mọi người vẫn đang lơ đãng công việc vì những việc riêng. Ngày đầu tuần lúc nào cũng vậy, cái không khí trong văn phòng Diệu lúc nào cũng uể oải chán chường. Mọi người dường như còn dư âm của ngày chủ nhật, với những buổi tiệc đêm, vài chuyến đi chơi vội vã, hoặc lăn dài trên nệm giường êm ấm không muốn dậy. Lâu lâu trong phòng lại vang lên tiếng ngáp ngắn bị kềm nén của ai đó.

Diệu co đôi chân của mình lại, cố xua tan cơn buồn ngủ mệt mỏi, cô mở phần mềm thực hiện công việc, lướt tay thoăn thoắt trên bàn phím, mắt chăm chú từng dãy số từ từ nhảy ra. Bộ sơ mi trắng và váy đồng phục văn phòng của Diệu bị kéo căng theo dáng ngồi thướt tha.

Những biểu hiện của Diệu nãy giờ đều được thu vào tầm mắt của kẻ si tình phía bên kia ô cửa văn phòng…

…Ô cửa trong suốt bằng kính…

***​

Thoái lồm cồm ngồi dậy, đầu anh nhức như búa bổ. Mấy ly rượu Tiền Giang hôm qua anh nạp vào người dường như chưa bay hơi hết, cứ chực trào trong lồng ngực.

Trên bàn gỗ bên đầu giường, ly nước chanh nóng đã chễm chệ trên đó từ lúc nào, à mà giờ nó cũng nguội rồi. Húp hết trong một hơi, vị chua chua trôi tuột xuống cần cổ, dằn lại những thứ đang tồn động tại đó, Thoái thấy mình đỡ đờ đẫn được phần nào. Vợ anh lúc nào cũng chu đáo như vậy…

Mỉm cười nhớ lại đêm hôm trước, lần đầu tiên anh thấy mình cầm cự được lâu tới vậy khi làm tình với vợ. Những phút cuối cùng do đã uống rượu quá nhiều nên anh không còn sức nữa chỉ có thể nằm im để vợ mặc sức nhún nhảy trên người mình. Ấy vậy mà dương vật anh vẫn cứng ngắt như que củi, nó ướt đẫm dâm thủy của vợ anh nhưng lại chẳng hề có dấu hiệu muốn kết thúc.

Hình ảnh người phụ nữ của mình rũ rượi đê mê gục trong lồng ngực thở hổn hển sau khi anh xả hết tinh hoa vào nơi thâm sâu nhất, làm Thoái lần đầu tiên trong đời hài lòng về sức đàn ông của bản thân. Trong khi cơn buồn ngủ kéo đến, anh còn mơ hồ cảm nhận được bờ môi xinh xắn của vợ mình trượt dài theo thân dương vật, ấm nóng và ướt át. Cây gậy thép của anh dường như hồi tỉnh nhưng chủ nhân của nó thì ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Thoái tặc lưỡi, anh chỉ áy náy một điều duy nhất là sáng nay không còn sức để chở vợ lên lại Sài Gòn.

Mặc vội chiếc quần lửng ở nhà, Thoái lững thững ra bên hiên xem thằng nhóc con anh đã đi học chưa. Anh thấy chú Sáu đang nhấp vài ngụm trà trên bật thềm trước cửa.

– Bây dậy rồi đó à, tao đưa thằng cu Minh đi học rồi! – Chú Sáu mở lời trước khi Thoái kịp hỏi.

– Dạ cảm ơn chú Sáu, qua say quá giờ con mới dậy nổi… – Thoái vừa cười hì hì vừa xoa xoa cái đầu ít tóc của mình ra vẻ hối lỗi.

Chú Sáu im lặng… nhìn đâu xa xăm ngoài cửa như giả vờ chả nghe câu hối lỗi của thằng cháu.

Vì lòng chú… còn đang dậy sóng… đêm qua chú có một bí mật mà cả đời này chắc chẳng dám kể ai nghe…

…Sống để bụng… chết mang theo…

***​

Tay Hiên xoay vun vút cục Rubik ba mặt một cách thuần phục, việc anh đã làm cả triệu lần trong ba mươi mấy năm nay, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang quan sát những cử chỉ của Diệu, cô gái nhỏ hơn anh một tuổi thuộc phòng bán hàng chỉ ngồi cách anh một tấm kính. Lồng ngực anh luôn thổn thức từng hồi khi nhìn thấy Diệu dù đôi khi chỉ là một khoảnh khắc lướt qua.

Anh không biết tình cảm anh dành cho cô xuất hiện từ lúc nào. Chắc chắn không phải là lần đầu tiên hai người chạm mặt, thời điểm đó cũng cách đây gần mười năm rồi. Ngày Diệu đi lấy chồng, Hiên còn chẳng cảm giác gì gọi là ghen tuông buồn bã hay tuyệt vọng theo kiểu thất tình cả. Ấn tượng của cô khi ấy đối với anh chỉ là một cô gái nhí nhảnh, hoạt bát.

Rồi ngày Hiên lấy vợ, anh cũng vô tư mời cô như những đồng nghiệp thân thiết, chẳng có một chút lợn cợn gợn sóng tình nào hết. Và đến giờ, con anh đã năm tuổi, anh vẫn còn yêu vợ mình rất nhiều. Đi đến đâu anh cũng tự hào với người vợ đoan trang nết na của mình. Anh coi việc lấy được người vợ này là thành công lớn nhất và duy nhất của cuộc đời anh mà đang sống.

Nhưng cái thổn thức, quặn thắt trong lồng ngực Hiên diễn ra mấy năm gần đây là sự thực. Nó len lỏi qua từng ngóc ngách trong suy nghĩ, nỗi nhớ ngày một dày đặt hơn, thậm chí ngay cả trong giấc mơ. Thật may, anh không có thói quen nói mớ.

Anh biết tình cảm này là sai, lương tâm anh cũng không cho phép bản thân làm gì quá giới hạn. Nhưng lý trí thì nói thế, chứ con tim thì không chịu nghe lời. Nó cứ day dứt vào thứ bảy và chủ nhật, những ngày anh không thể gặp Diệu. Hai ngày ấy cả gia đình Diệu nếu không về quê chồng, thì lại về quê cô. Hai ngày ấy anh không được thấy bóng dáng đã trở thành quen thuộc. Anh ghét những chiều cuối tuần, làm gì cũng lơ đãng, hoặc say bét nhè với lũ bạn để thỏa lấp nỗi nhớ, hoặc lang thang khắp Sài Gòn này, để tìm chút an yên cho con tim. Để rồi khi mệt mỏi lết thân xác về nhà, con tim anh lại một lần day dứt với hình ảnh vợ hiền con ngoan.

Bên vợ bên con, Hiên sai… anh biết… nhưng anh thể cản ngăn cái tình cảm chết tiệt này được nữa rồi. Dường như đã quá muộn để lý trí anh có thể ngăn cản tình cảm của mình. Con tim Hiên cứ thế day dứt cả đêm với những cảm xúc pha trộn cuồn cuộn đến quặn lòng. Để rồi sáng đầu tuần, nó lại trở về với nhịp đập theo đôi guốc quen thuộc ngoài hành lang.

Ánh mắt giờ vẫn đang nắm bắt từng chuyển động của Diệu, cái vươn vai, cái ngáp kềm nén, cái cử chỉ chỉnh lại áo ngực len lén, tất cả anh không bỏ sót một chi tiết nào. Cho đến khi tiếng mở cửa phòng anh vang lên, anh mới kéo sự tập trung của mình khỏi hình ảnh thướt tha đấy.

Hiên trồi đầu lên khỏi màn hình vi tính ngăn cách anh với cửa phòng. Người vừa đến chậm rãi bước về phía Hiên với một nụ cười tươi trên khuôn mặt cùng với hộp cơm trên tay.

– Cơm vừa ship đến nè anh!

Hiên đưa tay nhận lấy hộp cơm của mình. Ngày nào cũng vậy, vợ chồng anh đều có đồ ăn riêng để dùng bữa trưa thay vì xuống căn tin ăn tập trung như mọi người. Đồ ăn được công ty cung cấp thì nói thật, nguội lạnh và khó ăn vô cùng.

– Một hộp thôi à? Em không ăn sao?

Hiên ngước lên thắc mắc, mùi thức ăn trong hộp cơm xộc vào mũi anh thơm phức. Hiên vô thức nuốt nước bột trong khi hỏi, anh đói, sáng giờ chỉ có ly cà phê sữa trong bụng.

– Em còn no lắm… Sáng nay ăn đủ rồi!!

San, vợ anh nở nụ cười tinh quái trước khi quay lưng bước ra khỏi phòng. Hiên nhìn theo dáng người thâm thấp nhưng nảy nở của vợ khuất dần sau cánh cửa. Vợ anh không phải thuộc dạng sắc nước hương trời, nhưng cũng thuộc dạng xinh xắn so với mặt bằng chung của công ty. Nàng sở hữu một gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn, nét ngây thơ vẫn toát ra vẹn tròn ngay cả khi đã qua một lần sinh nở. Ấy vậy mà trái ngược với khuôn mặt học sinh, cơ thể nàng lại mang sự nảy nở thành thục, nàng không cao, chỉ tầm một mét sáu, nhưng lại sở hữu đôi gò bồng đảo căng tròn sau lớp áo sơ mi công sở, thứ vũ khí chết người mà đã có bao chàng trai trong công ty từng mơ ước được một lần sở hữu lúc nàng còn độc thân.

Hiên vẫn còn nhớ rất rõ ngày anh và San công khai tình cảm trong một bữa liên hoan của khối văn phòng công ty. Một vài chàng trai không dấu nổi vẻ ganh tỵ khi anh kéo tay nàng lướt qua từng bàn tiệc. Những ánh mắt tiếc nuối vội lướt qua đôi gò bồng đảo được nâng niu bởi chiếc đầm dạ hội khoét sâu, nửa trên phần bầu ngực căng tròn no nê. Đó cũng là đêm đầu tiên anh chết ngộp giữa khe ngực bồng bềnh đó…

…Ngày hôm ấy…

***

…Trời mưa…​

San ôm cứng vòng eo của người yêu, cúi thấp đầu nép chặt vào lưng anh, cảm nhận những hạt mưa rơi nhột nhạt trên bờ vai trần của mình. Chiếc xe Dream xé tan màn mưa trong đêm tối, từng cơn gió lạnh ngắt luồn thẳng vào những kẽ hở của bộ đầm dạ hội San đang mặc, xiết qua làn da, lượn quanh đôi chân bắt chéo một bên xe. Trời đã khuya, cuộc vui hôm nay tan trễ, tiệc liên hoan công ty kéo dài hơn San nghĩ, nhưng cô rất vui vì đã công khai được tình cảm dành cho anh với mọi người.

Hiên lái xe trong cơn mưa ngày càng nặng hạt, anh cố gắng chạy thật nhanh vì lỡ quên áo mưa, đầu anh chếnh choáng hơi men. Hôm nay Hiên cũng vui, nhìn San xinh đẹp rực rỡ luôn nép sát cạnh mình, anh cao hứng đến nỗi ai mời anh cũng uống. Hiên biết, những người đàn ông thật lòng đến cụng ly chúc mừng tình yêu của anh và San thì ít, mà chủ yếu chỉ là được một lần tia tầm nhìn vào sâu trong khe ngực khoét sâu, vun tròn trong cúp đầm của San kế bên anh. Anh mặc kệ, anh tự hào, anh làm lơ hết tất cả những ánh mắt cháy bỏng ấy.

– Anhhhhh…. Anh…. anh….

– Két…… rẹt… …

San la lên thất thanh hốt hoảng, tay cô bấu chặt lấy hai hông Hiên. Quán tính của chiếc xe khiến người San dúi dụi ra đằng trước, bầu ngực to tròn ép chặt vào lưng bạn trai. Mắt cô trong thoáng chốc nhắm nghiền, tim như ngừng đập vài giây.

Hiên thở dốc, lồng ngực anh đập dồn dập liên hồi. Đầu xe Exciter của anh chỉ còn cách đít chiếc bán tải đang dừng đèn đỏ chưa đầy một gang tay. Gồng cứng lấy tay ga, mồ hôi toàn thân Hiên toát ra lạnh ngắt hòa cùng nước mưa. Lúc nãy hơi men dư âm của buổi tiệc khiến đầu óc Hiên mụ mị chìm sâu vào những suy nghĩ vẩn vơ, cũng may tiếng hét kịp thời của San khiến anh choàng tỉnh lập tức.

– Anh có sao không…!

– Không… không sao…

San hỏi Hiên trong lo lắng, giọng cô không dấu được đôi chút run rẩy. Một khắc nguy hiểm đã trôi qua, những chuyện không hay đã không xảy ra, San đang dần hoàn hồn lại. Cô thấy anh ngoái đầu cố nhoẻn miệng cười trấn an mình. Gương mặt hiền hiền của anh lúc nãy còn đỏ lựng vì bia rượu, nay đã chuyển sang tái nhợt, không biết là do cơn mưa, hay do pha lơ đểnh đầy nguyên hiểm vừa rồi.

Hiên dụi dụi mắt mong nhanh chóng tỉnh lại trong men rượu. Trí óc anh cố tập trung vào nhiệm vụ lái xe để đưa người yêu an toàn về nhà. San ngồi sau lo lắng phập phồng sau pha tai nạn hụt khi nãy:

– Anh buồng ngủ hở?! – Nàng ân cần hỏi anh.

– Có lẽ anh uống hơi nhiều… nhưng chắc không sao!. – Hiên cố trấn tĩnh San cũng như trấn tĩnh bản thân.

– Hay… hay… kiếm chỗ nào có mái hiên, dừng lại, trú mưa tý cho tỉnh ngủ anh! – San ngập ngừng đề nghị.

Nếu như loại xe Hiên đang chạy là một chiếc tay ga hoặc số thường thì nàng có thể yêu cầu đổi tài với anh. Ngặc nỗi, Exciter là loại tay côn mà San chưa hề biết chạy.

Cơn mưa bỗng dưng lớn đột xuất ngay sau lời đề nghị như ngầm đồng ý với ý kiến của San. Hiên chưa kịp trả lời thì cũng buộc phải tấp nhanh vào mái hiên nhà gần nhất.

San lo lắng vuốt vài cọng tóc lòa xòa trên gương mặt Hiên trong khi anh đang loay hoay dựng chân chống. Cử chỉ ân cần của nàng khiến tim Hiên xao xuyến, anh kéo nàng lại đặt một nụ hôn lên mái tóc ướt. Chợt Hiên thấy thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay mình run nhẹ khi một làn gió luồn qua nơi hai người đang đứng. Tệ thật, hôm nay, anh không mang áo mưa lẫn áo khoác.

– Em lạnh hở?!

Hiên lúng túng hỏi người yêu một câu mà anh bất chợt thấy vô duyên. Dĩ nhiên là nàng lạnh mới run rẩy như thế. Nhưng với San, câu hỏi của anh làm nàng thấy mình ấm lại đôi chút, nàng khe khẽ gật đầu, càng nép sát vào lòng anh hơn.

Hiên xoay người đưa lưng hứng lấy chiều gió thổi, vòng tay anh siết chặt lấy San, tặc lưỡi nhìn quanh, cố tìm lấy một giải pháp nào giảm bớt cơn lạnh run của nàng. Hiên nhận ra ngôi nhà nơi cả hai trú mưa đã đóng cửa tắt điện tối thui, nhưng ánh sáng heo hắt của một bảng hiệu cách đó một căn vẫn sáng nhòa một góc phố. Đó là ánh sáng duy nhất trong tầm bán kính một trăm mét trở về. Cái bảng hiệu chễm chệ ở tầng một của ngôi nhà bốn tầng, các cửa sổ đều kéo màn kín mít, cửa chính ánh sáng vàng vọt leo loét chập choạng, nhìn sơ qua cũng biết được đây là một cái khách sạn cỡ nhỏ.

Hiên mấp máy môi, ngập ngừng với suy nghĩ của mình. Vô đó chắc chắn là ấm hơn cho hai người, nhưng anh vẫn chưa dám đề nghị thẳng, sợ San nghĩ mình có ý định này nọ xấu xa. Bất chợt một cơn gió thốc lạnh ngắt thổi mạnh qua chỗ cả hai trú mưa làm hiên buột miệng:

– Hay là mình vào kia nhỉ…?

Trống ngực Hiên bỗng đập liên hồi, luồn khí lạnh của cơn gió kia chẳng thể giảm nhiệt độ cơ thể Hiên tăng dần sau câu gợi ý không kịp kiềm lại. San ngoái đầu về phía Hiên đang nhìn, vài giây trôi qua trong im lặng cho đến khi tiếng cô khe khẽ trong vòng tay Hiên:

– Ừm anh… lạnh quá…!

***​

San nép sát sau lưng Hiên, tránh ánh mắt len lén của gã tiếp tân, ngọn đèn mờ ảo của căn phòng càng làm cho làn da ướt mưa của cô khiêu gơi hơn lúc nào hết. Hiên thì hồi hộp đến độ không để ý đến tầm nhìn của gã đàn ông trước mặt mình. Anh không hay men rượu trong người bay biến đâu mất, cứ như người vô thức trong lúc làm thủ tục rồi dắt nàng vào thang máy. Đây không phải lần đầu anh vào khách sạn với tình nhân, nhưng lại là lần đầu của anh và San, người mà anh chỉ mới ôm hôn được vài lần.

Sức nóng của căn phòng khách sạn làm San thấy cơ thể mình ấm dần lên. Căn phòng nhỏ nhưng mọi thứ gọn gàng sạch sẽ, mùi thơm thoảng nhẹ, ga giường trắng tinh, một khách sạn nhỏ nhưng làm ăn có vẻ uy tín.

Cạch…

Tiếng chốt cửa tuy nhỏ nhưng cũng đủ lọt vào tai San. Cô quay lại đúng lúc Hiên ngước lên nhìn mình. Từ lúc đồng ý cùng anh bước vào đây San đã lường trước được những gì có thể xảy ra tiếp theo. Cô đã từng từ chối những cử chỉ sờ mó của anh khi hai người hôn nhau vài lần, nhưng hôm nay với tâm trạng phơi phới sau buổi tiệc cùng với việc đã chính thức công khai, con tim cô mách bảo lý trí không còn gì để trì hoãn tình yêu nữa.

Hiên vô thức tiến từng bước đến gần San hơn, tim anh đập liên hồi dù không phải lần đầu anh vào khách sạn cùng con gái. Trước mắt Hiên là cô gái anh đang yêu với làn da lấp lánh vì nước mưa, gương mặt hơi tái vì lạnh, dù đã trôi bớt son phấn vẫn xinh xắn đáng yêu.

Bầu ngực San phập phồng gấp gáp khi hơi thở Hiên đã phà sát mặt cô. San từ từ khép mắt lại, cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh, có chút vị mặn mặn của mưa. Bàn tay San đặt hờ lên ngực Hiên, áo anh đã ướt đẫm vì hứng toàn bộ cơn mưa khi phóng xe nãy giờ.

– Ưm…

San rên khẽ một tiếng khi Hiên siết chặt cô vào lòng. Qua giây phút ngọt ngào của nụ hôn ban đầu, dục tình trỗi dậy, lưỡi anh len lõi vào khe môi San, cô nhẹ nhàng đáp lại. Hơi thở và nước miếng của Hiên ngập mùi bia, còn bờ môi San thoang thoảng vị món bánh tráng miệng. Đôi môi cả hai nếm cái dịu dàng của tình yêu còn đầu lưỡi hưởng ứng cái mãnh liệt của nhục cảm. Khoảng cách của hai người giờ chỉ còn là những lớp vải, cơ thể cảm nhận từng chỗ lồi lõm của đối phương. Vẫn dính chặt lấy nhau, Hiên tiến một bước, San lùi lại một bước, từ tốn nhẹ nhàng. Bộ ngực căng tràn của San theo chuyển động của hai người đã vun lên quá nửa khỏi mép chiếc đầm cúp ngực. Hạ bộ của Hiên thì khốn khó hơn, chật cứng vun đầy dưới hai lớp quần.

Bắp chân San chạm nhẹ vào tấm ra trải giường, cô khựng lại nhưng quán tính của Hiên làm cô mất đà, bờ mông tròn lẳng rơi nhẹ xuống mặt nệm êm ái. Môi của cặp tình nhân rời nhau trong giây lát, khi theo phản xạ tự nhiên Hiên chững lại bật dậy. San ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Hiên, sau khi tầm mắt cô lướt nhanh qua đũng quần căng phồng của anh. Hiên toang cúi xuống trao cho San thêm một nụ hôn, chợt ngập ngừng, hơi thở trở nên căng thẳng.

Bàn tay San với những ngón thon nhỏ đang xoa nhẹ và đều lên hạ bộ của Hiên, mắt cô vẫn nhìn anh, cảm nhận dương vật nhúc nhích khẽ bên dưới lớp vải. Nó đang to hơn nữa. Sau thoáng ngập ngừng, môi Hiên lại tìm đến môi người yêu. Hai cái lưỡi xoắn lấy nhau cuồng nhiệt hơn. Tiếng chóp chép phát ra đều đặn xen lẫn tiếng mở khóa dây nịt. San nhắm mắt tận hưởng tình yêu, mọi hành động của San đều dựa vào cảm nhận của đôi tay.

Hiên dừng hôn, anh đứng thẳng dậy, nhìn xuống, hồi hộp chờ đợi. Khóa nịt anh đã được San cởi bung ra. Cô hé mở mắt, gương mặt ôn nhu quan sát anh trong khi tay kéo từ từ phéc mơ tuy xuống. Tiếng kim loại đanh thép vang lên khi quần Hiên rơi xuống sàn nhà. Dương vật anh được giải phóng một lớp tù đày, cố gắng vương ra khỏi chiếc quần lót, độm cao.

Hiên xoa má San nhẹ nhàng đầy tình cảm trong khi cô quan sát hạ bộ mình. Nhịp tim Hiên sau một hồi phấn khích đang cố điều hòa từ tốn lại.

Trước mắt San là nơi hấp dẫn dục tình nhất của người yêu, bộ phận nam tính đang ngạo nghễ chiến đấu muốn đâm xuyên qua lớp vải cuối cùng đòi tự do. Chiếc quần lót được kéo căng ra phía trước, làm hai bìu ngọc được đôn cao lấp ló ra hai bên mép quần.

San hít thở sâu, cố giữ nhịp tim bình thản. Hạ bộ anh rậm rạp thật, những cọng lông xoăn tít nở bung từ giữa háng. Cô xoa nhẹ hai bìu ngọc của Hiên, đẩy nhẹ lên phía trên, gián tiếp đẩy phần dương vật anh vượt qua mép quần lót. Chỗ đầu rùa ẩn nấp dưới lớp vải một vệt đậm loang dần, loang dần.

Hiên hít thở gấp gáp khi cái đầu rùa đã mấp mé thoát ra gần hết khỏi quần mình. Nơi lỗ tiểu rịn rịn một giọt nước sền sệt. Góc độ quan sát của Hiên chỉ thấy được đỉnh đầu San nên anh không biết được biểu hiện của cô lúc này. Anh luồn tay vào mái tóc San xoa nhẹ, những lọn tóc mượt mà len lỏi qua các kẽ ngón tay. Mắt anh xoáy sâu hơn nữa khung cảnh phía dưới hạ bộ anh. Thu vào tầm mắt anh trước tiên là chóp mũi San, phập phồng theo nhịp thở đôi chút hỗn loạn. Kế đến là nửa trên đôi gò bồng đảo của nàng đang trực trào ra khỏi phần cúp ngực, một quần màu nâu nhạt nho nhỏ lấp ló.

Một tay San đã luồn vào quần lót từ phần mép bên hông, trực tiếp tiếp xúc với bìu ngọc của Hiên, đùa nghịch trong chật chội. Tay còn lại cô quệt qua lại ngón trỏ nơi rãnh lổ tiểu vừa len lỏi ngoi lên. Giọt nước sền sện thấm nhé bám dính lên ngón tay San lập tức.

Phựt…

Hiên nín thở. Dương vật anh bật tung ra, cứng ngắt ngạo nghễ khi được giải phóng sau động tác bất ngờ của San. Không một dấu hiệu báo trước, cô đã tuột quần lót của anh đến gần sát đầu gối một cách dứt khoát. Chiếc quần bị kéo căng như sắp rách bởi hai chân Hiên chưa kịp khép lại. San mê mẩn nhìn cái vật nam tính của người đàn ông mà cô vừa giải thoát cho nó. Trong vô thức không khỏi so sánh với người cũ ngày xưa.

Nó to hơn, gân guốc hơn, lớp lông đen tuy rậm rạp nhưng trật tự dồn hết về dưới gốc, chừa lại trần trụi phần thân hơi cong xuống, nửa hồng hào, nửa đỏ tím… San thích thú khi phát hiện ra phần đặc biệt nhất của nó… có một mụt ruồi bên phải gần đầu rùa, cứ như là một con mắt của dương vật anh…

Hiên xoa tóc San gấp gáp hơn khi cô xóc nhẹ dương vật anh. Đã hơn sáu tháng rồi, hạ bộ anh mới được tiếp xúc trực tiếp với bàn tay mềm mại của người khác giới. Dương vật anh đang gật gù theo từng chuyển động của San, tỏ vẻ như rất hài lòng. Máu nóng bắt đầu lan tòa khắp cơ thể Hiên từ dưới háng.

Hiên như phát cuồng khi một tay San nghịch ngợm hai hòn ngọc, một tay càng ngày càng xóc nhanh cái của quý của anh. Đang ngửa mặt lim dim tận hưởng, chợt Hiên cảm giác hạ bộ ấm áp ướt át lạ thường. Hiên biết điều gì vừa xảy ra, anh hơi giựt mông về sau khi bờ môi San đã ngậm hẳn phần đầu rùa vào trong, bàn tay đang xoa tóc cô đẩy ngược ra.

– Đừng em… nó dơ… anh chưa rửa…

San ngước lên nhìn Hiên, khóe mắt cong lên như cười, lắc đầu thay cho câu trả lời. Môi San miết lại, bắt đầu đẩy sâu dương vật anh vào miệng mình hơn nữa. Lưỡi cô cảm nhận mỗi milimet khúc thịt đang trườn vô từng chút một. Vị ngai ngái mằn mặn của người vừa uống bia trôi tuột xuống cổ họng San. Cô nuốt hết, không hề thấy ghê, tận tình chăm sóc khúc thịt của người đàn ông cô đang yêu.

Hiên hít hà thật sâu. Dương vật anh đã được San nuốt lấy toàn bộ, nó nở to hơn bao giờ hết, phần thân dưới ấm nóng với chiếc lưỡi cuộn tròn bên trong. Tóc cô lòa xòa phủ xuống cả chùm lông xoăn tít. Đôi chân Hiên bủn rủn khi San lại từ từ miết môi kéo dương vật anh ra đến tận đầu rùa.

Chụt… Bựt…

Dương vật Hiên bật tung đập vào bụng khi thoát khỏi bờ môi ẩm ướt ma quái của San. Nó căng phồng, bóng nhẫy nước miếng. San nắm hờ cái đầu tù bầm tím, đẩy ngược lên. Cô dí sát mặt mình vào hạ bộ anh, lưỡi quét một đường thẳng tấp từ hai bìu trứng lên tận lỗ tiểu. Hiên sướng tợn, cảm giác được bạn tình chăm sóc dương vật đã rất lâu rùi anh mới được hưởng thụ lại…

… Ẩm ướt hoang dại…​