Nữ Vệ Sỹ

bỗng nhiên có một vầng sáng mạnh ào đến và như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy mạnh bác quản gia văng ra cửa. chiếc chìa khóa đang nằm trong ở khóa cũng rơi xuống đất. vầng sáng ấy tất đi. mọi việc xảy ra vô cùng nhanh chóng khiến cho mọi người ngỡ ngàng. cánh cửa vẫn trở về với dáng điệu củ. im lìm và lạnh lùng một cách bí ẩn. khánh đứng đó. mở to mắt nhìn sự việc từ đầu đến cuối. khánh run rẩy sau đó ngã xuống và ngất lịm đi. mọi người hốt hoảng chạy đến đỡ khánh về phòng. ko hiểu sau khắp thân thể khánh lại nóng ran cả lên. khánh lên cơn sốt, trong cơn mê man. khánh đã nằm mơ. mơ về một nơi… lạnh lẽo
” hơ- mình đang ở đâu đây.. lạnh wa1… có aj ở đây ko- khánh thấy mình đang ở một nơi nào đó. khung cảnh trước mắt bị che bởi một màn sương mù dày đặt bít cả lối đi. một nơi hoàn toàn ko có bóng người. khánh cứ lần từng bước đi mãi. đi mãi đến khj thấm mệt ko đi nổi nữa thì khánh ngồi xuống bên một gốc cây lớn. và ko hiểu sau khánh lại khóc. giọt nước mắt rơi xuống chạm vào mặt đất vỡ tung ra.. khánh ko hiểu sao mình lại khóc. có lẽ khánh đang sợ. khánh sợ lắm, khánh sợ sự lạnh lẽo, sợ cô đơn.
Bỗng từ đằng xa. một bóng người nào đó hiện lên trong màn sương mờ ảo ấy. bóng người dần dần tiến về phía của khánh. đó chính là cô bé. cô bé mà khánh đã gặp lúc ban nãy. bây giờ khánh mới có dịp nhìn rõ cô bé ấy. cô bé khoảng chừng 7 hay 8 tuổi. gương mặt tròn, bầu bỉnh với đôi mắt to. tròn nhưng ko giấu đc vẻ đượm buồn trong đôi mất ấy
– tại… tại sao mày lại ở đây- khánh lắp bắp
– em xjn lổi. chính em đã đưa chị vào giấc mơ này và chỉ có chị mới có thể giúp em thoát khỏi nơi lạnh lẽo nào và vạch trần bộ mắt của tên quản gia ác độc ấy
– bác quản gia??? tại sao lại vạch mặt bác ấy??? tôi ko hiểu
– lúc trước papa em là một sĩ quan người pháp- đứa bé bắt đầu kể và trước mắt khánh hiện lên hình ảnh của ngôi biệt thự này, hiện lên tất cả nhưng j theo lời kể của cô bé-..ông quản gia chính là em ruột của papa em, vì gia đình em còn có một mình ông ấy là người thân nên papa đưa về đây sống chung. khj papa và mama mất đi, tất cả gia tài và ngôi nhà này thuộc về em. ông ấy liền đem lòng ganh tị và bắt buộc em phải chia số tài sản ấy cho ông ấy. ông ấy hứa là ông ấy sẽ nuôi em ăn học khôn lớn nhưng em đều không đồng ý. một hôm hắn đi về trong người nồng nặc mùi rượu. hắn lại tìm em và nói chuyện về việc gia tài. em tiếp tục không đồng ý và bỏ đi thì hắn dùng sợi dây nịt đánh mạnh vào lưng em từ phía sau sau đó siết cổ em cho đến chết. hắn đem thj thể em bỏ vào một chiếc bao rồi đem dìm xuống cột dưới một gộc cây lớn chìm xuống dưới hồ cạnh nhà. sau đó ông ấy loan tin em bị bắt cóc và hiển nhiên tất cả số tài sản của gia đình em đều thuộc về tay ông ấy- đứa bé kểva2 giàn giụa nước mắt
– thế tại sao bây giờ ông ấy lại muốn tìm em ???
– từ khj lấy đc gia tài ông ấy tối ngày cờ bạc rượu chè cho đến lúc trắng tay và phải bán ngôi biệt thự này để trả nợ nhưng em vì muốn tìm một người có khả năng như chị nên tất cả những người đến mua ngôi biệt thự này đều bị em hù dọa nên ngôi biệt thự này mới đc rao bán giá rẻ. Chị còn nhớ chiếc chìa khóa mà chị đem mở cửa lúc nãy ko. trên chiếc chìa khóa ấy có một lổ to bằng hạt ngô và ông ấy tìm em cũng vì muốn tìm cái này. đứa bé cầm tay khánh và đưa cho khánh một vật nhỏ víu màu xanh. là một viên kim cương xanh
chổ lõm ấy chị gắn viên đá này lên sẽ mở đc cánh cửa. viên kim cương ấy đang nằm trên cổ em……..
– vậy tai sao ông quản gia ko tìm xác em mà lấy. ko lẽ ông ấy ko còn nhớ chổ mà ông ta vùi xác em à- khánh ngắt lời
– ông ấy có xuống tìm em nhưng xác em đã bị vuột dây và đc nước cuốn trôi đến một nơi khác. chị hãy mau tìm em đi. em sẽ dẫn đường cho chị….”
nói đến dya6 bỗng khánh giật mình tỉnh giấc. khánh lại trở về hiện tại và việc đầu tiên bây giờ là khánh phải tìm ra xác của đứa bé tội nghiệp ấy
bỗng nhêin khánh thấy bên ngoài cửa số có một đốm trắng đang di chuyển và ngõ nhẹ vào cửa như muốn khánh hãy đi theo nó. khánh hiểu ngay đó chính là oan hồn của cô bé dẫn đường cho khánh nên cô liền bước nhanh xuống giường ” quái lạ sao mọi người ngủ say thế nhỉ?” khánh way đầu lại thắc mắc rồi bước nhanh ra phía bên ngoài mà ko hề biết rằng đang có một ánh mắt đang nhìn về phía cô, một ánh mắt khiến cho người khác phải gai người
Ánh sáng ấy dẩn khánh đến bên chiếc hồ bên cạnh ngôi biệt thự của bảo nhj. lúc này đang là giữa khuya nên trời khá lạnh. Nơi khánh đứng là ven bờ hồ bên cạnh một nhóm cây lạ đang vương mình trên mặt nước yên tĩnh. Rả rích đâu đó tiếng côn trùng sau cơn mưa đang kêu réo rắt bỗng dưng im bặt khj có sự xuất hiện của khánh. ánh s9áng ấy từ từ bay ra mặt nước sau đó dần dần chìm xuống. mặt nước đang yên lặng bỗng dưng gợn sóng, mặt nước 2 bên từ từ rẽ wa để lộ một con đường dẫn ra giữa sông trong khá là kì lạ.bỗng nhiên từ một nơi nào đó phát ra tiếng nói, là tiếng của cô bé ấy:
– bây giờ chị hãy đi xuống một chốc thì sẽ tìm thấy xác em. nhưng chị hãy cố gắng tập trung vì nước mở đc như thế này cũng nhờ vào năng lực của chị, nhanh lên
Khánh lật đật đi xuống dước rãnh nước đó. thật kì lạ, khánh không ngờ là mình có thể đi đc5 như thế này” y như trong truyện đoremon dzậy” khánh vừa nhìn xung quanh vừa thik thú. bỗng nhiên khánh cảm thấy cơ thể mình đau buốt và có một luồng hơi lạnh chạy toát lên sống lưng. khánh mở mắt nhìn rõ hơn, đúng là nó rồi. chiếc baop tải đen mà khánh đã gặp trong giấc mơ ấy. “nó” đang bị vướng vào một thân cây lớn ở giửa sông. khánh dùng hết sức lực của mình đi đến tháo sợi dây và đem cái bao ấy lên bờ. cô vừa bước chân lên thì nước ở 2 bên lại đổ ào xuống và dòng sông lại trở về im ắng, tĩnh mịch như lúc ban đầu. khánh thận trọng đặt chiếc bao xuống rồi nhẹ nhàng gỡ miệng bao ra. bên trong là cái xác khô của đứa bé ấy. khánh lại khóc vì cảm thương cho số phận cũa đứa bé…một tia sáng từ cố lóe lên khiến cho khánh phải chú ý đến. đúng là nó rồi, là viên kim cương màu xanh ấy. viên kim cương phát ra một màu xanh dịu nhẹ sau đó từ từ bay lên ngang mặt khánh. khánh nhẹ nhàng cầm lấy viên kim cương, trong lcú vui mừng mà không để ý tới xung quanh thì có một bóng đen đang cầm một khúc cây lớn đang từ từ tiến lại gần khánh…….
———————
“bốp” một vật cứng nên vào đâu khiến khánh ngã xuống bất tỉnh trong tay vẫn còn nắm chặt viên kim cương xanh. bóng đen ấy cúi xuống nhặt lậy viên kim cương sau đó nhếch mép cười, đó ko ạ khác chính là ông quản gia, kẻ đã gây ra cái chết cho đứa bé. hắn liền bỏ nhanh viên kin cương vào túi sau đó nhìn quanh một lược rồi quay lưng bước nhanh đi. bỗng nhiên hắn cảm thấy cái j đó ở phía sau lưng mình. hắn liền giật mính quay lại và hoảng hốt đi thấy trừ trong chiếc bao, xác của em bé ấy đang từ từ bay lên và từ từ tiến lại gần hắn. hắn sợ đến nỗi ko thốt đc thành lời và chân cũng ko bước vững nổi nửa. hắn cố ném tất cả những thứ trong tay đến cái xác chỉ với ước muốn nhỏ nhoi là cái xác ấy hãy tránh xa mình ra…xác em bé từ từ đưa 2 tay về trước sau đó bay đến siết chặt cổ của hắn rồi kéo hặn xuống sông và cả 2 cùng nhau biến mất..không gian lại trở lại như lúc ban đầu, chỉ còn mình káhnh nằm bất tình ở đó
…………………..
– này khánh !!1 làm j mà ngủ ngoài này, ko sợ muỗi cắn chết àh- phong lai khánh
– cái pà này bị khùng… muốn thưởng thức không khí ngoài trời hay j ấy . báo cho pà biết Đà Lạt này ma nổi tiếng đó nghen. làm tụi tui tưởng ma bắt pà rồi, đi kiếm muốn hụt hơi..A pà đang cầm cái j thế này. đẹp wá- bảo nhj vừa nói vừa chạy đến giật lấy viên kim cương xanh trong tay khánh
– tôi bị ai đó đập cây vào đầu bất tỉnh.. ủa cái xác em bé đâu tồi- khánh giật mình hòi
– xác em bé nào- cả 3 trố mắt đồng thanh
khánh liền thuật lại toàn bộ sự việc cho moịt người. cả 3 vẫn há hốc mồm và tròn mắt nghe khánh kể
– trời ơi bực mình wá…mấy người đừng có giỡn kiểu này với tui đc ko- khánh bực dọc la lên- bộ 3 người tính thj em mắt ai to hơn hả
– pà này trời lạnh nằm ngoài này chắc não bị đông đá rùi suy nghĩ bậy bạ hay seo ấy- bảo nhi vừa nói vừa lấy tay sờ lên trán khánh- pà ơi kon yếu tim đừng có nhát kon, kon sợ lắm cơ- bảo nhj chọc
kim bảo lắc đầu rồi bế khánh đưa vào trong nhà” quái lạ, ko lẽ mị người bị tẩy não hết rùi nhỉ” khánh thắc mắc. về đến nhà vừa đặt khánh xuống giường khánh liền ngồi nhỗm dậy
– này bảo nhj, pà đưa cho tui viên kim cương màu xanh lúc nãy đi
– ko đưa, cái này trong tay tui là của tui, tui tịch thu xung vào công quỹ do tui quản lí
– đưa cho tui nhanh lên, tui muốn mọi người tin tui- khánh bay đến giật lậy viên kim cương
– này bảo nhj cứ đưa viên kim cương cho khánh đi- kim bảo nói
bảo nhj liền phụng phịu đưa viên kim cương cho khánh. khánh liền bước tới lấy trong chiếc hộp cạnh giường ra chiéc7 chìa khóa. khánh lắp viên kim cương vào thì có một luồng sáng xanh dịu nhẹ ánh lên” mọi người d8i theo tôi” khánh bảo sau đó củng cả bọn đi đến chiếc cửa bí mật ấy. khánh liền nhẹ nhàng tra khóa vảo ổ.” tach” cửa mở ra rất nhẹ nhàng. mọi người củng nhau bước vào bên trong thì ạ cũng ồ lên ngạc nhiên. trông phng2 đc xếp ngăn nắp với rất nhiều búp bê của nhiều nước.
– ê pà khánh, đây là kho báu mà bà nói lúc nãy đó hả- bảo nhj chọc
– bảo nhj, đây chính là một kho báu vô giá đó- kim bảo nói
– cái j- bảo nhj tròn mắt ngạc nhiên
– mắt của tất cả búp bê ở đây đều đc làm bằng kim cương thật đó- kim bảo nói
trong khj cả bọn đang rất là ngạc nhiên, khánh cũng ngạc nhiên không kém vì ở chổ này, có một con búp bê rất lạ. nó hoàn mỹ hơn, to hơn và đc đắt ở một chỗ riêng biệt và đẹp nhất trong căn phòng. khánh sờ nhẹ lên mặt của con búo bê ấy thì bỗng dưng oan hồn của em bé hiện ra khiến cả bọn sửng sốt
– helu cả nhả- oan hồn nhe răng ra cười
– con….con ma..mà..pà nói đó hả- bảo nhj lắp bắp
– tại..tại sao em còn ở đây. chưa đầu thai nữa àh- khánh hỏi
– chưa…em chưa muốn đầu thai. ở đây zui hơn. con búp bê này em thik nhất đó. chị thấy nó có xinh giống em ko- đứa bé cười rồi chợt way wa thấy kim bảo- A anh nào đây, đẹp trạ wá. Anh ơi anh thấy em dễ thương ko ( èo..kon này cũng mê trao gớm)
– ma mà đẹp cái j- bảo nhj bĩu môi
– này ko liên quan tối nồi cơm điện nhà chị nhá. tui đâu có hỏi chị- đứa bé liếc xéo bảo nhj rồi lại way wa tươi cười với kim bảo- em quyết định tặng anh con búp bê này đó. chăm sóc nó dùm em nhaz. anh mà ko nhận thì tất cả đừng hòng về lại sài gòn- nói rồi đứa bé bay đến nhập vào con buóp bê biến mất trước sự ngơ ngác của cả bọn
– ahahahaha- khánh và bão nhj ôm bụng lăn ra cười- riết rồi ma cũng mê nữa kìa.ahhahaha pó tay luôn
còn kim bảo thì đành nhăng nhó đem cái của nợ àh ko đem con búp bê ấy về sài gòn. mọi chuyện kì quái ở đây tạm xếp lại và bước wa một trang mới