Nữ Vệ Sỹ

Cả bọn đóng cửa xong liền cùng nhau ngồi lại trên chiếc bàn đặt giữa phòng khách. Tất cả đếu im lặng vì chẳng aj hợp ý nhau về một đề tài nào cả. ngoài sân mưa kéo đến ần ần kèm với tiếng gió. Mọi người im lặng làm cho cái không khí trở nên ghê rợn hơn
– ngồi vầy chán wá- cuối cùng cũng có một người lên tiếng. là bảo nhj
– uhm chán thiệt đó- là tiếng của khánh
…………lại tiếp tục im lặng…………..
– hay là bây h tụi mình đi vòng vòng tham quan ngôi biệt thự này đi. Phong thấy ngôi biệt thự này còn rất nhiều phòng mà mình chưa biết- lời đề nghị của phong nhanh chóng đc cả bọn đồng ý dưới sự dẫn đường của bác quản gia.
Bác quản gia dẫn cả bọn đi hết dãy phòng này đến dãy phòng khác. Tất cả các phòng đầu bình thường. ko có j đặt biệt. chỉ riêng có căn phòng cuối cùng nằm ở phía trên cùng của ngôi nhà. Căn phòng ấy đặt biệt hơn các phòng khác vì cửa của nó làm từ gỗ đc bao bọc bởi một lớp đồng trông cỗ kính nhưng ko kém phần sang trọng. từ căn phòng như toát ra một ma lực ghê gớm nào đó kiến cho cả bọn phải đồng thanh hỏi” căn phòng đó chứa j ” ( cái này gọi nôm na là nhìu chiện hay tò mò ýh)
– bác cũng ko biết nữa. căn phòng ấy ko có chìa khóa. Bác cũng chưa từng đặt chân vào trong đó bao giờ- bác quản gia nói
– vậy có cách nào vào trong đó xem đc ko bác
– ko. Phòng bên đó là một phòng kín ko hề có cửa sổ. cô cậu ko vào trong đó đc đâu. Thôi chúng ta cùng trở ra phòng khách đi. Chắc trời cũng bớt bão rồi
thế là tất cả cùng đi lên phòng khách. Khánh cũng đi theo mọi người nhưng như có một ma lực nào đó khiến cho khánh way đầu lại nhìn cánh cửa kì bí đó thêm một lần nữa. bỗng nhiên khánh thấy cánh cửa đột nhiên mở ra. Một bàn tay gầy trơ xương của ai đó hé ra từ khe cửa và vẫy khánh
– áaaaaaaaaaaaaa- khánh hét lên thất thanh
– chuyện j vậy khánh- cả bọn xúm
khánh cảm thấy sợ. cô như tê liệt toàn thân. Ko đứng vững trên đôi chân của mình nữa. khánh run rẩy chỉ tay về phía cánh cửa sau đó ngất xĩu
………………………..
Tại phòng khách
– khánh sao rồi phong- kim bảo hỏi
– khánh hoảng loạn lắm. tôi vừa mới cho cô ấy uống thuốc an thần rồj .cô ấy vừa mới thiếp đi. Ko biết khánh đã gặp cái j nữa
– khánh chỉ vào cánh cữa nhưng mình way lại có thấy j đâu- bảo nhj nói
tất cả đều hoang mang riêng bác quản gia. Ông ngồi trên chiếc ghế với tách trà nóng trong tay như để sưởi ấm cho đôi bàn tay đang lạnh toát vì run sự của ông, gương mặt ông dần tái mét đi
– này bác, bác bị sao vậy
– ko có j đâu, tôi….tôi đâu có bị j- bác quản gia lắp bắp
bảo nhj không hỏi nữa. không gian lại trở nên yên lặng đến nặng nề. ngoài trời cũng đã khá tối. tiếng côn trùng rả rích sau cơn mưa
…………
hjzhjz viết tới đây so cảm thấy bùn ngủ wá. thui hẹn mọi người khj khác nha. ngủ ngon
Tại phòng khách
– khánh sao rồi phong- kim bảo hỏi
– khánh hoảng loạn lắm. tôi vừa mới cho cô ấy uống thuốc an thần rồj .cô ấy vừa mới thiếp đi. Ko biết khánh đã gặp cái j nữa
– khánh chỉ vào cánh cữa nhưng mình way lại có thấy j đâu- bảo nhj nói
tất cả đều hoang mang riêng bác quản gia. Ông ngồi trên chiếc ghế với tách trà nóng trong tay như để sưởi ấm cho đôi bàn tay đang lạnh toát vì run sự của ông, gương mặt ông dần tái mét đi
– này bác, bác bị sao vậy
– ko có j đâu, tôi….tôi đâu có bị j- bác quản gia lắp bắp
bảo nhj không hỏi nữa. không gian lại trở nên yên lặng đến nặng n62. ngoài trời cung4 đã khá tối. tiếng côn trùng rả rích sau cơn mưa
………….
Bỗng một hồi lâu sau. Bác quản gia lên tiếng
– tôi có chuyện muốn cho cô câu biết. Nhưng ko biết có nên hay ko
– chuyện j. bác cứ nòi đi- bảo nhj hối thúc
– cô cậu còn nhớ câu chuyện mà tôi kể cho các người nghe về ông sĩ quan hay ko ???
– nhớ !! có chuyện j ko bác
– thật ra 2 người đó đã có với nhau 1 đứa con gái. Nhưng từ khj 2 người ấy mất đi thì ko hề thấy con của họ đâu nữa
– trùi chắc sợ wá pỏ đi hay pỏ nhà theo giai chứ j – bảo nhj bĩu môi
– thế nó bao nhiêu tuổi- kim bảo thắc mắc
– 7 tuổi- bác quản gia đột nhiên mở trừng mắt lên nhìn cả bọn khiến cho cả đám phải run sợ
“áaaaaaaaaaaa” là tiếng của khánh. Tất cả đầu nhanh chóng chạy lên phòng khánh xem có chuyện j
– chuyện j vậy khánh- phong hỏi
– ngoài…ngoài cửa sổ…..có một con búp bê…đang…đang nhìn khánh- khánh ko nói nên lời
phong liền lấy hết sức dũng cảm cùa mình chạy ra mở cửa nhưng ngoài cửa ddày đặt một màu đen của bóng đêm. Phong way wa
– phong có thấy j đâu
– có…có một đứa bé…đứng nagy sau lưng phong kìa…phong ko thấy àh- khánh xám mặt chỉ vào phía sau phong. Phong giật mình way wa nhìn lại nhưng ko thấy j hết. cả bọn đều sợ đến toát mồ hôi. Ông quản gia lắp bắp
– đúng là nó thật rồi. là oan hồn của đứa trẻ..Nó thật sự đã chết rồi…Cô.. chính cô là người mà chúng tôi cần tỳm bấy lâu nay..chỉ có cô mới có thể giúp chúng tôi tìm thấy xác đứa bé. Cô có một khả năng đặt biệt. Chúng tôi đã tìm ra cô rồi- ông quản ra vửa nói vừa đan xen vẻ mừng rỡ và khiếp sợ
Trời đã wá nữa đêm. Khánh sau một thời gian xúc động mạnh cũng dần dần ngủ thiếp đi. Mọi người aj cũng khá mệt mỏi nhưng cũng cố thay phiên nhau canh chừng khánh. 11 giờ đêm. Không hiểu có một luồng sức mạnh nào đó ào đến ru cả bọn vào cơn ngủ mê mang thì khánh đột nhiên mở bừng mắt dậy. cô nghe có tiếng bước chân của một người nào đó đang từ từ, chậm rãi tiến về phía căn phòng ” hjzhjz chắc tên nào đang đj uống nước hay sao ấy, ồn wá” khánh vừa nghĩ vừa lấy gối che mặt lại thì bỗng nhiên cô giật mình tỉnh giấc
– sao……âm thanh này….lạ wá…nếu là người thì phải có tiếng chân chạm vào sàn chứ…đằng này sao lại nhẹ wá vậy
khánh giật mình nhìn quanh thì thấy mọi người đang ngủ cùng với khánh nhưng tất cả đều đang trong cơn mê.. khánh hoảng hốt lao đến lay mình kim bảo, phong và bảo nhj nhưng vô vọng. tiếng chân mổi lúc một gần hơn. Bỗng nhiên cánh cửa chợt mở ra. Đập vào mắt khánh là hình ảnh oan hồn của một đứa bé gái nhỏ nhắn, nó từ từ tiến lại gần phía khánh. Khánh hoảng hồn chạy đến chụp lấy chiếc ghế đánh mạnh vào đầu của đứa bé. Đầu đứa bé văng ra bỗng nhiên biến thành một chiếc đầu búp bê rồi thể xác đứa bé lại mọc lên một cái đầu khác. Oan hồn từ từ tiến lại gần phía khánh
– chị ơi…..cô phải chị nhìn thấy em không…..cứu em với….em ở dưới này lạnh lắm chị ơi…..!!- đứa bé vừa nói vừa tiến gần lại sát mặt của khánh lúc này đang té bất động trên sàn nhà
– không..không…… tôi không thấy j hết.biến mau….tôi ko thấy aj hết- kahnh1 hét lớn
– chị ơi….em lạnh lắm…cứu em với… chị ko thấy thì tại sao chị lại nghe em nới j……. chị ko cứu em em sẽ theo chị suốt đời…em lạnh lắm chị ơi………
– nhưng làm cách nào…tôi….tôi cứu đc em…- khánh vừa nói vừa lết thân mình đến gần góc tủ. đột nhiên tay của cô va phải chiếc tủ làm cái rương trên bàn rơi ra. Một chiếc chìa khóa hình cây thánh giá rớt xuống.. một vầng sáng chói lóa cả mắt bỗng nhiên lóe sang cả căn phòng.” Áaaaaaaa” hồn ma đứa bé tội nghiếp hét lên thất thanh sau đó củng nhau biến mất cùng với thứ ánh sáng đó. Khánh chỉ kịp nghe thoáng wa là ” mở cánh cửa” sao đó mọi việc lại trở về như lúc ban đầu. bỗng nhiên mọi người cũng dần dần tỉnh giấc…
…………….
– này khánh. Sao cô lại ngồi đây. Cô tỉnh dậy lúc nào thế- bảo nhj vừa dụi dụi mắt vừa hỏi
– tới giờ mấy người mới chịu tỉnh àh. Mấy người có biết tôi xém bị cái oan hồn chết tiệc ấy nhát cho chết rồi ko- khánh hét ầm lên khiến cho mọi người sửng sốt
– đâu. Đâu. Oan hồn chỗ nào ???- bảo nhj vừa nói vừa rúc người vào sau lưng kim bảo
– nó biến đi rồi. tôi nhặt đc cái này. Có lẽ là chìa khóa của căn phòng bí ẩn kia- khánh vừa nói vừa giơ chiếc chìa khoá lên
chiếc chìa khóa hình dáng cũng giống như những cái bình thường khác. Nhưng điều đặc biệt là nó đc làm bằng vàng. Một chiếc chìa khóa tầm thường nhưng từ nó lại toát lên một vẻ thần bí và làm cho gười khác cảm thấy ghê rợn
– giờ chúng ta làm j với nó đây- bảo nhj hỏi
– còn hỏi nữa hả. mở cánh cửa ra chứ làm j. ko lẽ pà để tui bị ám suốt đơi hả. pà ăn cái giống j mà đần thế- khánh gắt
– ờ thì đây đần. vậy pà thong minh chịu khó đi một mình đi nhá. Thượng lộ bình an. Tui ngủ- nói ori62 bảo nhj leo lên chiếc giường của khánh và lấy chăn trùm kín người lại
– thôi nếu cô bảo nhj ko đi thì 4 chúng ta đi đi. Nhanh chóng lên- bác quản gia hối thúc khiến cho cả đám phải nhanh chóng đi ra khỏi phòng
– này bộ đi hết thiệt hả- bảo nhj ló đầu ra hỏi
– ờ đi nház. ờ lại zui zẻ nha- khánh cười chế giễu
– tui đi nữa. đừng bỏ em người ơi- bảo nhj lật đật phóng nhanh xuống đất chạy theo. Tất cả 5 người cùng nhau đi đến căn phòng ấy. khánh sợ sệt nấp mình vào sau lưng kim bảo
– này. Aj mở cổng cánh cửa đi. Khánh không dám
– uhm để phong mở cho- nói rồi phong liền cầm lấy chiếc chìa khóa mà khánh đưa cho. Lấy hết sức cam đảm. phong hít lấy một hơi dài rồi nhẹ nhàng tra chìa khóa vào ổ. Tiếng “cạnh” vang lên nhưng lạ một điều là chiếc cửa vẫn ko hề nhúc nhích
– sao kì vầy nè. Mở ko ra.- phong vừa nói vừa đẩy mạnh cánh cửa
tất cả thấy vậy liển chạy đến giúp phong tong cánh cửa ra nhưng cánh cửa ấy vẫn chẳng hề nhúc nhích. Chỉ riêng bác quản gia và khánh là đứng đó ko tham gia cùng cả bọn. một lát sau tất cả cũng đã thấm mệt. phong mệt mỏi rút chiếc chìa khóa ra ném đi chổ khác. Chiếc chìa khóa văng đến chạm vào chân bác quản gia khiến cho ông giật mình
– phù…mệt wá…. Àh bác mở thử koj koj đc ko….cánh cửa này ghét tụi cháu ko thèm mở hay sao ấy- phong nói
– bác mở thử đi- bỗng nhiên khánh lên tiếng
bác quản gia run run khom người xuống cầm chiếc chìa khóa. Ông chậm rãi tiến lại gần. ông tra chiếc chìa khóa vào ở thì bỗng nhiên………