Nữ Vệ Sỹ

Tại Bv đà lạt
– bác sĩ, kim bảo có sao ko /???- khánh chạy đến hỏi ngay khj bác sĩ vừa cấp cứu cho kim bảo
– cô kim bảo ko sao. Chỉ bị đâm trúng phần mềm thôi. Có lẽ chút nữa sẽ tỉnh. Các vị có thể vào thăm bệnh nhận
bác sĩ vừa dứt lời thì khánh liền chạy vào phòng của kim bảo bỏ lại phong cùng với bảo nhj. Lúc này chính bảo nhj cũng cảm thấy mệt mỏi nên tựa người vào băng ghế ngủ thiếp đi. Phong ngồi gần bên. Nhìn bảo nhj. Gương mặt cô lúc này lộ rõ vẽ mệt mỏi. nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt cô. Bảo nhj như một khối pha lê trong suốt không tì một vết bẩn. phong yêu bảo nhj. Yêu cái nét nhí nhảnh, tốt bụng và gương mặt như thiên thần của bảo nhj. Càng yêu bảo nhj bao nhiêu nhiêu trong lòng phong như có một ngọn lữa bùng cháy dữ dội bấy nhiêu vì phong biết. trái tim bảo nhj ko bao giờ hướng về phong
– bảo nhj. Dây đi- phong gọi khẽ
– uhm…..- bảo nhj cựa mình rồi mở mắt nhìn phong- Phong, kim bảo có sao ko
– kim bảo ko sao. Đang nằm trong phòng. Nhj có thể vào thăm đc đó
bảo nhj vội vàng chạy vào trong phòng bệnh bỏ lại phong ngồi đó. Phong muốn xé nát kim bảo ra, muốn kim bảo biến mất mãi mãi trên cái thế gian này “sao lại là kim bảo, tại sao người đâu tiên cô ấy nói khj thức dậy lại là kim bảo, ko lẽ tình cảm của mình cô ấy không hề cảm nhận đc hay sao” phong suy nghỉ rồi đứng dậy, đi ra ngoài
…………..
Trong phòng bệnh của kim bảo
-Khánh, kim bảo có sao ko?? Bảo nhj rụt rè hỏi
– cô còn vào đây nửa àh. Cô xém giết chết kim bảo rồi đó cô biết ko??
– này, làm như tui muốn lắm hả. cô tưởng tui vui lắm àh??
– ………
-Tôi muốn ở đây với kim bảo. cô đi ra ngoài đi
-Cô nằm mơ àh??
– ờ thì nằm mơ. Cô có tưởng tượng ra cảnh đêm khuya có một người đi ra đường ngủ với mấy con ma ko nhỉ. Chúng đang chào đón cô đó
Khánh liền tức tối bỏ ra ngoài( cái câu này công hiệu ghê nhỉ) bỏ lại bảo nhj cùng với kim bảo ở đó. Nhj ngồi xuống bên kim bảo. cô ko biết làm j hơn là ngồi đó nhìn kim bảo. một lúc sau kim bảo chợt cựa mình rồi tỉnh giấc. 4 bề lúc này là một màu trắng xóa của căn phòng bệnh viện. kim bảo cảm thấy hơi đau phía lưng và khó chịu với mùi của bệnh viện. kim bảo cảm thấy phía tay phải của mình nặng trịch và không cử động đc. Cô way wa nhìn thì bắt gặp ngay gương mặt đang say ngủ của bảo nhj.. bảo nhj lúc này như một chú mèo con mệt mỏi đang ngủ trên tay kim bảo. kim bảo nhìn bảo nhj thật lâu. Mọi đau đớn từ vết thương dường như bị xóa sạch. Bảo nhj đem đến cho kim bảo một cảm giác thoải mái. Kim bảo nắm nhẹ lấy tay bảo nhj rồi cả 2 cùng chìm vào giấc ngủ
………….
Về phần khánh sau khj chạy ra khỏi phòng thì cô cũng đi dạo một vòng cho đỡ bực bội. một đêm trôi wa thật nhanh. Cảnh vật bây giờ khá mở ảo cùng với cái se lạnh của đà lạt. những giọt sương còn đọng lại trên chiếc lá. Giọt sương long lanh nhẹ nhàng rợi xuống mặt đất mặc cho chiếc lá cố níu giữ nhưng vô vọng. trong cảnh vật mờ ảo bỗng một người hiện ra, là phong. Phong đang ngồi trên một chiếc ghế đá dưới một gốc cây to. Khuôn mặt lúc bây giờ của phong cũng như cái giá lạnh, ảm đạm của đà lạt lúc sang sớm
– phong, làm j ngồi đây vậy??? khánh gọi
phong ngước lên. Là kahnh1, bỗng dưng phong cảm thấy khánh bây giờ như một tia nắng maj. Khánh mỏng manh không làm cho cái lse lạnh của đà lạt trở nên ấm áp nhưng ít nhất củng làm cho lòng phong cảm thấy bớt trống trãi hơn. Khánh đến, ngồi kế bên và dường như hiểu đc j đó, khánh liền nói với phong
– phong đi với khánh chút. Khánh cũng đang buồn lắm. khánh phát hiện ra một nơi này hay lắm
nói rồi khánh liền đứng dậy bước nhanh khiến cho phong phải đi theo
……………………….
hj h r đi học nha. pp
Nơi khánh dẫn phong đến là một dốc đồi. trên đỉnh đồi ấy có một cái cây cao to. Cành lá của nó cũng xanh rì nhưng những laòi cây khác trên xứ sở sương mù này nhưng nó có một điểm khác rất đặt biệt: cành lá của cây đc treo đầy nhưng tờ giấy màu hồng
– cây này là cây j ??- phong ngây ngô hỏi
– hj khánh nghe người dân ở đây nói cây này là cây cầu duyên( hok pik phải ko nha nhưng cây này có thật 100%. R ko nhớ rõ tên). Khj mình viết tên mình và người mà mình yêu lên cùng tờ giấy rồi tren trên cây khj ko lâu sao 2 người đó sẽ là một đôi. Phong thử ko???
– ờ, cũn đc
thế là phong cùng khánh đi đến mua từ những người bán dạo xung quanh 2 tờ giấy nhò. Sau đó cả 2 người cùng ghj vào tờ giấy đó tên của người mà mình yêu mến( cái này R ko cần nói các bạn cũng pik họ ghj tên aj rùi hén)xong rồi cả 2 cùng nhau ném tờ giấy ấy lên thật cao trên ngọn cây với mong muốn nhỏ nhoi là điều ước của họ sẽ thành hiện thực. xong, cả 2 người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhau đi về phía bệnh viện với một tâm trạng thoải mái hơn
cả 2 về đến bệnh viện. khánh liền chạy đến bên phòng của kim bảo. cô nhẹ nhàng mở cửa ra thì thấy một cảnh tưởng làm cô và phong đau nhói trong tim: bảo nhj với kim bảo đang ngủ say nhưng bàn tay kim bảo nắm chặt lấy bàn tay của bảo nhj, hình như cả 2 đang mơ một giấc mơ thật đẹp, giấc mơ có hiện diên hình ảnh của đối phương
– này. Dậy hết. 2 người dậy koj- khánh tức tối hét lớn khiến cho cả 2 giật mình tỉnh giấc
– mày làm cái j vậy hả- phong liền đến nắm lấy cổ áo kim bảo
– chuyện j vậy. phong. Kim bảo đang bị thương m2. phong làm j vậy hả- bảo nhj cảm thấy tức giận khj bỗng nhiên phong đến gây sự với kim bảo
phong nhìn bảo nhj. Sau đó phong buông cổ áo kim bảo ra rồi nhanh chóng đi ra ngoài
– này. Tôi và cô có thể ra ngoài nói chuyện một chút đc ko??? Khánh đến nói nhỏ vào tai bảo nhj. Bảo nhj gật đầu rồi cả 2 cùng đi ra ngoài
– cô thik kim bảo??- khánh hỏi với cẻ mặt nghiêm trọng
– ơ..đâu có. Thik hồi nào- bảo nhj chống chế
– ko thik. ờ! Vậy thì tốt. tôi thik kim bảo. tôi tưởng cô thik kim bảo thì khuyên cô nên từ bỏ ý định đó đi. Kim bảo ko ngó ngàng đến một đứa con ít lóc choc như cô đâu
– cô nói aj con nít lóc chóc hả?
– tôi nói cô đấy
– cô…………..
– hahah tôi biết cô định nói j rồi. tôi ko cần ở ngôi nhà đầy ma ám của cô nữa. cô khỏi cần đuổi. tôi sẽ về trong ngày nay. Còn cô. Ko đc lại gần kim bảo của tôi
– kim bảo của cô??? Tôi có nghe nhầm ko đấy?? kim bảo là của cô khj nào??/ cô nên nhớ bây giờ kim bảo đang là vệ sĩ của tôi đấy nhé- bắc đầu nổi điên
– tui nói của tui thì sao??/ cô làm j đc tui. Trước sao j kim bảo cũng thuộc về tui thôi
– hj. Cô có học tiếng anh không. Cô biết từ” no. never” ko. Đó cũng là từ mà toi định nói với cô đấy. NO, NEVER
– cô……… kim bảo nhất định sẽ thuộc về tôi. Cô dám cả với tôi ko
– cá??? Cái này vui nè. Cô muốn cá cái j???
– aj thua người đó sẽ phải mất 2 cái biệt thự vào tay người thắng và ko bao h xuất hiện trước mặt của người thắng và kim bảo. ok
– ok thì ok. Tôi sợ cô àh ( vậy là giao kèo đc lập ra. con gười khj yêu thật đáng sợ. và mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu )
————-
hjxhjx R hok kím đc hình cây cầu duyên j đó. hum bữa ss R đi có chụp hình đem dzìa mà seo nay tìm hok có. nếu tỳm đc R sẽ bổ sung sau. thank các bạn đã theo dõi truuyện của R. love all. Moazzzzzz
vậy là cuộc cá cược diễn ra giữa 2 người nhưng trong lòng bảo nhj cảm thấy có lỗi lắm. một vụ cá cược đối với một tình yêu. Bảo nhj ko muốn như vậy nhưng bảo nhj cũng không thể thua vì nếu thua. Bảo nhj sẽ mãi mãi mất kim bảo
đến xế trưa. Kim bảo nhờ bảo nhj đến làm thủ tục xuất viện dưới sự đồng ý của bác sĩ. Chẳng mấy chốc cả bọn lại cùng nhau đi đến ngôi biệt thự nhà bảo nhj để dọn đồ đạc cùng nhau về sài gòn
– mấy người có thể đi lại đây chút xíu đc ko
– đi đâu- kim bảo hỏi
– thì đi rồi biết. tui vừa phát hiện ra chỗ này hay lắm
– nhưng còn bọn họ….
– cứ cho họ về trước đi. Ok
kim bảo ngoan ngoãn đi theo bảo nhj. Nơi bảo nhj dẫn kim bảo đến là một nơi rất đẹp và thơ mộng. ở đây có một loài hoa lạ mà kim bảo chưa từng đc nghe wa. Một con đường trải dài hoa phượng tím
– wao, đẹp wá- kim bảo mắt sang rực rỡ
– hjj pik mấy người sẽ thik mà- bảo nhj vừa cười vửa nhìn kim bảo. bỗng nhiên mắt 2 người va vào nhau. Giây phút ấy. cả thế giới như ngưng đọng lại. bỗng nhiên họ cảm thấy như nghe đc nhịp tim, hơi thở của nhau. Ko đc rồi. kim bảo đã ko kìm lòng đc nữa. kim bảo nhẹ nhàng cuối xuống, đặt lên môi bảo nhj một nụ hồn và kim bảo giật mình vì BẢO NHJ CŨNG ĐÁP TRẢ LẠI NỤ HÔN ẤY. CẢ 2 HÒA QUYỆN VÀO NHAU TRONG PHÚT CHỐC. đột nhiên bảo nhj xô kim bảo ra
– á đau- vì bất ngờ bị xô ra nên vết thương của kim bảo bị động
– có sao không- bảo nhj liền chạy đến với vẻ mặt lo lắng. lại một lần nửa ánh mắt 2 người lại chạm vào nhau khiến cho bảo nhj thẹn thùng đỏ mặt
– bảo nhj xl………….
– Ko người xl là kim bảo mới đúng…..
– Thui bảo nhj về àh. Kim vảo về luôn ko( công nhận mắc cỡ hỏi một câu rất có duyên )
– Uhm- kim bảo chậm rãi đi theo bảo nhj. Kim bảo cảm thấy vui.lần đầu tiên bảo nhj lại xưng hộ khá dịu dàng với kim bảo( kiu tên còn bình thường toàn là mấy người dzí tui ko àh) Và lần đầu tiên trong tình yêu. Kim bảo lại có cảm giác này. Kim bảo đc maệnh danh là kẻ trăng hoa, kẻ lừa tình nhưng ko hiểu sao hôm nay, chỉ vì một cô tiểu thư lóc chóc lại mang đến cho kim bảo cảm giác ấm áp, gần gủi và hp đến như vậy
…………………………..
Tại biệt thự
– có một tin không tốt lành cho cả 4 người đây- bỗng nhiên bác quản gia nói trong lúc mọi người dọn đổ đạc sắp xong khiến cho cả 4 phải dừng lại để lắng nghe
– chuyện j vậy bác.- phong hỏi
– tôi vừa nghe trên đài có một cơn bão rất lớn đang chuẩn bị đỗ xuống đà lạt. có lẽ hôm nay cô câu không về sài gòn đc rồi
– quái lạ. đà lạt mà cũng có bão nữa àh. Chuyện này hôi lạ àh nha- phong vừa nói vừa chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời
– chắc ông lầm rồi đó. Trời trong xanh thế này mà. Ông trông gà hóa cuốc rồi – khánh cười
bác quản gia không nói j đi ra ngoài còn cả bọn thì vẫn tiếp tục sắp xếp phần đồ còn lại của mình
– này. Nhìn kìa- mọi người giật mình vì bỗng nhiên khánh hét lên và nhìn theo hướng tay của khánh. Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo tới. những ánh nắng của buổi trưa mỏng dần rồi từ từ bị mây đen che lấp đi. Tất cả tối sẩm lại. không khí lạnh lẽo lại bao trùm. Bỗng nhiên một luồn sấm chớp xé tan bầu trời đen kia. Tiếng sắm đinh tai khiến người khác phải đinh tai nhức óc
– áaaaaaaaa khánh sợ wákim bảo ơi- khánh vừa nói vừa chạy đến ôm chầm lấy kim bảo
– thui ko j đâu khanh đừng sợ. chỉ là sấm thôi mà- vừa nói kim bảo vừa gỡ tay khánh ra vì kim bảo cảm nhận đc hỳnh như có ” yêu khí” ( chị bảo nhj nhà taz chứ aj)
– bảo đến rồi đấy. để tôi đóng tất cả cửa nẻo lại đã- bác quản gia lên tiếng khiến cho mọi người cuống cuồng chạy đi đóng chốt tất cả cửa lại
– có lẽ chúgn ta phải ở lại đây thêm một ngảy nữa- phong thở dài nói
thế là cả bọn quyết định ở lại biệt thự tránh bão. Buổi tối hôm đó là một buổi tối kinh hoàng