Noel

Author: Takarinchan 
Status: Oneshot 
Rating: PG13 
Category: Gay Stories
Summary: 

Tôi thích đêm Noel. Những đêm mà ngay cả những giấc mơ cũng trở nên ấm áp như cái ôm của tình nhân. Tôi thích cảm giác đi giữa đám đông đang len nhau tới nhà thờ. Rất thích. 

Ngày nào đó trong quá khứ, tôi đã có một nguyện ước nho nhỏ là được cùng người-nào-đó lang thang trong đêm Noel. Rồi đứng giữa thánh đường, cùng cầu nguyện. 

Thời gian cứ dần làm rơi rớt những ước mơ. Có khi do chúng bị nhạo báng. Cũng có khi do chúng bị quên lãng. Có khi chúng bị những ước mơ khác chen lấn xô đẩy…

Tặng đến người tình đáng yêu của anh. Anh chỉ muốn nói hẹn gặp lại, không muốn nói tạm biệt.

noel_tinh_yeu

Giáng sinh là một ngày đẹp trời, ít mây, bầu trời trong hơn những ngày đông xám xịt khác. Đêm gieo vào đầu người ta một nỗi hứng khởi mơ hồ. Nhất là một đêm rực rỡ như thế. Em len lỏi qua những ngôi nhà treo chật cứng những bóng đèn đủ màu, thi thoảng dừng lại ngắm những cái hang bằng xốp và những cái máng ngựa chất đầy cỏ thơm, cả vài dòng suối giả chảy lung linh nữa. Tất cả đều lấp lánh trong đêm. (Khuôn mặt em cũng lấp lánh. Khuôn mặt mọi người cũng lấp lánh). Dù rất ồn ào nhưng tiếng hát thánh ca vẫn vang lên êm ái. Em dừng lại một chút để ngước nhìn cây thập tự nhấp nháy trên nóc nhà thờ. Rồi chen vào dòng người đang cố len lỏi tới gần giáo đường, em vô tình đánh rơi máy ảnh. Em vội vã cúi xuống nhanh đến nỗi va một cái đau điếng vào đầu một người khác đang cúi xuống nhặt dùm em món đồ. 

Từ ấy, em được gọi là: Noel. 

* * *


– Lạy chúa, cầu cho con sớm quên những chuyện không vui.

Em quỳ ở ghế trong thánh đường, tì trán lên hai tay, “Hình như mình bắt đầu tin vào chúa rồi”. Em bật cười ngớ ngẩn.

Điện thoại em rung. Một bản chuông quen thuộc vang lên làm em đau đớn. Em nhắm chặt mắt lại để nước mắt không lăn ra. Em chụp lấy điện thoại, gửi tin nhắn để kết thúc dịch vụ, xoá bỏ tất cả những bản nhạc chờ êm ái có tựa đề liên quan đến Giáng sinh. Em nhấn delete tất cả những bài nhạc chuông đã nhờ người ấy chọn. Nhưng rồi nước mắt rớt xuống màn hình điện thoại và những ngón tay run lẩy bẩy, em không đủ can đảm.

* * *


Em là một thằng bé hay suy nghĩ nhiều, thường quy chụp lỗi lầm về phía mình. Khi Tiến nói với em rằng anh ấy muốn chia tay, em đã gần như van vỉ anh nói cho em biết em đã làm gì có lỗi, em sẽ sửa, Tiến muốn gì em cũng làm. Em sẵn sàng chịu nhục. Thế rồi em đã ngồi lại một mình ở quán vắng đó, với một chiếc nhẫn trên bàn, và nước mắt chậm rãi lăn xuống, suốt cả một chiều. 

“Noel là ngày đức chúa kính yêu giáng sinh xuống trần. Vì khi gặp em anh cảm thấy rất vui. Vì em là nguyên nhân làm anh vui, nên anh sẽ gọi em là Noel”. 

Thế là cũng qua được hai mùa Noel rồi, em tự nhủ. Nhưng bây giờ khi em bước trong đêm Noel, không có ai gọi em là Noel cả. Tiếng người ta trò chuyện vui vẻ, nhiều người hét lên náo nhiệt, nhưng thế giới như lặng ngắt khi chẳng ai gọi em 2 tiếng trìu mến: “Noel!”

Năm nay Noel rực rỡ và huy hoàng hơn những năm trước. Em bước như mộng du vô thức giữa một giữa một biển người đông đúc. Rất nhiều tiếng nói cười. Rất nhiều người hạnh phúc. Thành phố hình như nhỏ hẹp đến ghê người. Ngột ngạt đến mức muốn điên lên. Nhạt nhẽo đến mức gờn gợn nơi cổ họng. Em mệt mỏi dựa lưng vào của nhà thờ, tiếng Thánh ca lại vang vang khắp nơi trên bầu trời thành phố. Chúa lại sinh ra. Còn em, còn tình yêu, thì như đã chết rồi. 

Bất chợt điện thoại em lại reo lên bản nhạc chuông về ngày giáng sinh, em thẫn thờ nhìn số máy quen thuộc và bóng người đứng lặng lẽ trước mặt em. Là anh.

* * *


Anh có vẻ già và gầy gò hơn khi cằm lún phún đầy râu, hốc mắt hõm sâu và ánh mắt tán loạn. Anh nói muốn nói chuyện với em. Em vô tình gật đầu không nghĩ ngợi gì cả. Bước vào một quán nước nho nhỏ, anh gọi một cốc cà phê, một cốc nước cà chua như thói quen đã có từ lâu thật lâu, và rồi bắt đầu bằng một giọng rời rạc, anh kể về câu chuyện của mình – kể với em một cách vô tình đến lạnh lùng. 

– Anh xin lỗi vì đã đối xử không tốt với em. Thật ra, phải xin lỗi vì từ hai năm trước đã nói yêu em. Anh có yêu một người, yêu đơn phương trong hơn ba năm liền. Cho đến khi gặp em, anh đã quyết định thử yêu một người khác xem sao. Nên anh đã chọn em…

Em, chìm trong yên lặng. 

– Tuần trước anh mới được tin Dương bị tai nạn nên vội quay về, em nhớ hôm anh lỡ hẹn với em không? Hôm đó anh đã ngủ với Dương, anh không muốn lừa em nên anh đã nói chia tay em.

Em, chìm trong yên lặng. 

– Bây giờ Dương bỏ anh rồi. Anh chỉ như đồ thay thế của nó. Anh buồn lắm. Đau lắm em à!

Em, chìm trong yên lặng. 

– Em có giận anh không?

Em không thể im lặng được nữa. Em phá lên cười. Em cười vật vã, em phải chùi hai khóe mắt vì cười quá nhiều. Rồi em vội nín bặt khi thấy có thật nhiều ánh mắt nhìn em. Em nhẹ nhàng chìa những ngón tay mảnh dẻ và nói thật khẽ: 

– Em chưa giận anh bao giờ.

Lúc chới với trong nỗi buồn, người ta thường cố gắng tìm một cái phao để bám vào. Nhưng rồi tới bờ, người ta quăng bỏ cái phao đó. Em nghĩ mông lung khi anh mạnh bạo tiến vào sâu trong cơ thể em. Em siết chặt tay lên bờ vai ấm áp của anh, trái tim run lên, không còn cảm giác ngột ngạt nữa, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo…

Những làm da trần chạm vào nhau, người ta lãng quên quá khứ, bỏ qua tương lai, và chỉ còn thực tại. Em bật ra một tiếng kêu nho nhỏ vì đau đớn xen lẫn sung sướng. Mắt em lờ đờ và nhìn mơ hồ lên trần nhà. Những cơn đau quen thuộc cũng không kéo em ra khỏi sự mơ hồ đó. Em chỉ thoáng giật mình khi ba giờ sáng, vụt mở mắt và thấy một mớ quần áo hỗn độn dưới sàn. Thoáng giật mình thôi, ngay sau đó em lại chìm vào cơn mê mệt. Điều em nhớ nhất hình như chỉ là tiếng gọi quen thuộc trong những tiếng rên của anh. 

“Noel!” 

Đó, có lẽ là lần cuối cùng em hạnh phúc vì được gọi là Noel.

* * *


Em không còn nhớ cảm giác khi bước ra khỏi khách sạn đó nữa, ngoài cảm giác đau rát nơi bụng dưới và cảm giác muốn cười đến phát điên. Hơi trống trống và lạ lẫm. Giống như một miếng thuỷ tinh đã bị mình tự tay đập vỡ. Hoặc là cảm giác có thứ gì đó đã vĩnh viễn rời đi, vĩnh viễn biến mất, để em ở lại hoang mang và bơ vơ.

– Thằng khốn nạn! Thằng đểu! Thằng chó chết!

Em điên cuồng chửi rủa. Nước mắt lại lăn. Em biết mình đã bước qua thời ngây thơ và non nớt để bắt đầu trưởng thành rồi.


* * *



Một mùa Noel lại qua. Thành phố êm ái chìm trong cái rét se sắt của những cơn gió tràn về từ phương Bắc. Nhà thờ đứng trầm ngâm như một người già từng trải, thấu hiểu những đau khổ mình đã trải qua. Rồi sắp đến lễ phục sinh, lúc ấy sẽ lại rực rỡ và náo nhiệt niềm vui. 

Em bắt đầu có thói quen tới thánh đường mỗi khi rảnh rỗi. Dù không theo đạo, em vẫn cầu nguyện. Lúc nào ông mục sư nhận ra em cũng mỉm cười với em, thật tốt khi lại có thêm người tin vào chúa. Con người ta chỉ cần bám víu vào lòng tin thôi phải không? Chỉ cần tin mình đang thanh thản. Chỉ cần tin mình đang lãng quên. Em đang nguyện cầu cho mình tin vào điều đó. Tin rằng trái tim mình đang lành lại và ai cũng có được hạnh phúc. Kể cả em. Kể cả em.

Vì thành phố này tưởng chừng là rộng lớn nhưng thực ra lại nhỏ hẹp vô cùng, nên nhiều lần em vẫn gặp gặp lại Tiến. Khi thì anh đi cùng một vài đứa bạn, cười rất tươi. Khi thì anh đi cùng một cậu nhóc khác, cười một cách hạnh phúc. Đôi lúc Tiến nhìn thấy em, nhưng anh im lặng, em cũng im lặng, và cứ thế họ đi qua nhau như những người không quen. Có người nói với em, khi em biết im lặng trước quá khứ thì tức là em đang lớn dần.

Cũng có những lúc nào đó em muốn lại được gọi bằng cái tên Noel quen thuộc. Nhưng cái tên đó chỉ có hai người biết mà thôi, thành ra em đành phải tự nhẩm lại một mình. Còn chiếc nhẫn nữa, em không thể tháo ra dễ dàng như anh, nó thít chặt vào ngón tay em. “Chắc mình phải đến tiệm vàng bạc”, em nghĩ, nhưng rồi em cứ để yên nó nằm im trên tay như thế. Thà vậy còn hơn. Nhỡ đâu mỗi lần nhận thấy ngón tay mình trống trống, em lại thấy buồn thì sao ? 

Nỗi đau nào cũng sẽ dai dẳng và cào xé trái tim một thời gian. Nhưng cuộc đời là thế. Không có sẹo thì không thể biết cẩn thận khi bước đi. Quan trọng hơn là không thể sống mãi với nỗi buồn, như thế thì chán chết. Có thể khóc lóc, có thể dại dột, nhưng phải vượt qua. Đó là triết lý mà nỗi buồn dạy dỗ những đứa ngốc như em.

Vậy nên em hãy cứ nhắc cái tên Noel để nhắc về một quãng thời gian tuyệt vời. Nhưng em biết mà, năm nào cũng có Noel. Đúng không? Chỉ có điều là phải chờ đợi thôi, đừng nóng vội và buồn lòng. 

Noel là giáng sinh. Em là lý do của niềm vui, nên em sẽ được gọi là Noel. Chẳng bao lâu sẽ có người tìm thấy nguồn gốc của niềm vui, (à của hạnh phúc chứ) mà thôi. Lúc đó hy vọng em cười thật tươi như lần đầu tiên em được gọi bằng cái tên Noel. Thế nghĩa là em đã tự đứng lên được rồi đấy. Cũng có nghĩa là em đã trưởng thành.


Hết.