Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

NĂM MƯƠI BẢY​

Tường ngừng xe ngoài đầu hẻm nhỏ, anh phụ Hoàng Oanh xách kéo mớ vali đồ đạc của nàng vô nhà. Nghỉ mấy ngày mượn xe của công ty du lịch, anh về tận Saigon đón nàng từ Mỹ về… Cho nàng nghỉ lại khách sạn ở đó một đêm, sáng nay anh mới chở nàng về căn nhà vốn ngày trước là của cả gia đình, bây giờ chỉ còn mình anh ở… Xách hết đồ vô để trong nhà, anh quay qua nàng :
– Anh phải đi trả xe. Xong thì chắc anh ghé qua văn phòng kiểm tra lại công việc suốt mấy ngày anh nghỉ, chiều anh về… Em ở nhà tắm rửa gì đó rồi đi ngủ một giấc cho khỏe nghe… Đồ đạc để đó, chiều anh về sắp xếp… À… chiều anh về, anh chở em đi ăn cơm luôn… vậy nghe…
Nói xong, Tường kéo nàng lại gần, hôn nhẹ lên trán nàng. Nhìn theo bóng lưng của chồng, hai hàng nước mắt ứa ra rồi chảy dọc trên đôi má trắng hồng. Nàng cảm kích thật sự. Từ khi bước xuống máy bay, gặp được anh, anh hoàn toàn lo lắng hết mọi thứ cho nàng, từ miếng ăn, giấc ngủ… Anh nhớ như in nàng thích gì và không thích gì… Hình như trong anh không có cái hố ngăn cách giữa hai vợ chồng nàng suốt một thời gian dài vừa qua… Anh đối xử với nàng rất chu đáo, gần như là hoàn hảo, cái cách đối xử của một người chồng rất yêu thương và tôn trọng vợ mình…
Lái xe chậm chậm lên văn phòng, trong tim Tường chợt nhói lên một cái… Thật sự, anh còn rất yêu Hoàng Oanh. Anh không hề muốn chia tay với nàng… Nhưng cuộc đời khó có thể nói điều gì… Anh chỉ lạ là từ lúc gặp anh ở sân bay, về tới khách sạn, ở lại bên cạnh anh một ngày hôm qua… Hoàng Oanh rất bình thường, nàng không hề nhắc một câu một chữ gì về chuyện ly dị của hai vợ chồng, nàng ăn uống, nói cười rất bình thản… chỉ y như là nàng vừa đi chơi một chuyến xa về… Nàng cũng lo lắng, săn sóc, hỏi han anh về mọi chuyện rất… bình thường… Thấy vậy Tường cũng không dám nói gì về chuyện ly dị, ly hôn… Anh muốn tự nàng là người nói ra trước, vì anh không phải là người ra đi…
………………………………………
Quay trở về nhà sau một buổi chiều ngồi đọc một đống giấy tờ báo cáo, tờ trình… Ký duyệt một số công văn, phương án kinh doanh… Tường cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết… Tâm trạng anh giờ này không khác gì một gã thanh niên đang tuổi yêu thương, háo hức vì biết có một người phụ nữ xinh đẹp đang ở nhà chờ mình về dẫn nàng đi ăn cơm như ngày xưa…
Nhưng, thật bất ngờ cho anh khi bước vô nhà… Phỏng khách như sáng lên vì sự lau chùi, sắp xếp gọn gàng mang đậm dấu tích của bàn tay vợ anh như những ngày trước đây. Anh không phải là người đàn ông làm biếng dọn dẹp hay ăn ở bầy hầy, nhưng bàn tay của người đàn ông trong công việc nhà muôn ngàn lần không thể nào so sánh với bàn tay của một người phụ nữ được!… Khi nhẹ chân bước xuống nhà bếp kiêm cả phòng ăn, Tường càng ngạc nhiên hơn nữa, ngạc nhiên tới độ như chết lặng khi anh nhìn thấy trên bàn ăn đã sắp sẵn chén đũa và đặc biệt, có một chân giá cắm đèn cầy đã được đốt sẵn… Ngọn lửa trên hai cây đèn cầy màu hồng và sát dưới chân giá cắm là một bình thủy tinh nhỏ cắm một cành bông hồng đỏ thắm… Anh chợt cảm thấy ấm áp, xúc động không thể nói được thành lời…
Bất chợt, một vòng tay ôm dịu dàng ấm nóng quàng quanh bụng anh, một thân người mềm mại áp sát vô lưng anh, không cần biết anh cũng biết đó là ai… Hai tay nắm lên hai bàn tay đang ôm mình, anh nhỏ giọng :
– Anh nói về dắt em đi ăn cơm mà… Sao em lại nấu làm chi cho cực vậy?
Hoàng Oanh cất tiếng, hình như giọng nàng hơi bị nghẹn lại :
– Em đâu có mệt… Anh có nhớ hôm nay là ngày gì của vợ chồng mình không?…
Không chờ anh trả lời, nàng tiếp tục :
– Ngày này, cách đây đúng hai mươi năm, là ngày anh gặp em trên thư viện trường đại học… Năm đó anh học năm cuối cùng, còn em là cô sinh viên năm đầu tiên bước chân vô đại học… Anh nhớ là đã nói gì với em không?
Không gỡ vòng tay nàng ra khỏi người, nhưng thân hình anh xoay lại, anh nâng mặt nàng lên, nhìn sâu vô đôi mắt vẫn còn đen láy, rạng ngời ánh sáng của nàng, đôi mắt đang long lanh như có nước… Anh hôn nhẹ lên mái tóc thơm, nhẹ nhàng chậm rãi :
– Có… anh nhớ… Anh chọc em… Anh nói là cứ ngơ ngơ như em có ngày anh cưới em làm vợ mà em cũng chưa biết là đã thành vợ anh đó, nhỏ…
Hoàng Oanh dụi mặt lên ngực chồng, nàng như thổn thức :
– Nên em muốn chiều nay mình chỉ ở nhà, anh ăn cơm em nấu… Xong rồi mình mới nói chuyện… được không anh?
– Ừ… anh nghe em… sao cũng được… cho tới giờ, em vẫn là người anh không bao giờ muốn trái ý em…
Nàng thả vòng tay ra khỏi người anh, chớp mắt, đôi môi đầy xinh đẹp mỉm cười :
– Vầy đi, giờ anh đi tắm rửa cho mát, em dưới này dọn cơm, xong anh xuống ăn cơm nghe…
………………………………………
Ăn cơm xong, Hoàng Oanh hối Tường lên phòng khách ngồi uống nước coi tivi đi… Để nàng dọn rửa rồi đi tắm, sau đó nàng sẽ xuống chơi với anh…
Lâu lắm, cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, ngồi nhìn cái tivi hoài cũng chán, vừa tính nhổm người đứng dậy thì đứng khựng lại… Trong khuôn cửa phòng ngủ xuất hiện một người thiếu phụ. Khuôn mặt trắng hồng không cần trang điểm, đôi lông mày đen nhánh vẽ hình vòng cung trên đôi mắt đen to có đôi rèm mi cong vút, cái mũi cao thanh tú làm đôi môi đầy đặn có chút son bóng hồng hồng thêm nét quyến rũ… Nàng mặc chiếc váy ngủ màu trắng mỏng dài qua đầu gối, khoác thêm một áo khoác phủ bên ngoài thắt dây ngang bờ eo nhỏ cũng màu trắng… Nàng đứng đó nhìn anh, trong đôi mắt sáng ngời lung linh một ánh tin yêu đằm thắm, nàng chỉ đứng đó và mỉm cười… Trong đầu Tường chợt sáng lên hình ảnh của đêm hôm đó, đêm đầu tiên sau ngày cưới của hai vợ chồng… Hình như Hoàng Oanh cũng mặc một chiếc váy ngủ và cái áo khoác dài thắt dây bên ngoài y như vậy, cũng khuôn mặt đó, cũng miệng cười mỉm đó… Trái tim anh chợt đập nhanh, anh bước tới nắm tay nàng dìu nàng tới ngồi bên cạnh anh trên chiếc ghế sôpha dài…
Hai đôi mắt cứ nhìn nhau thật lâu… Rồi thì nàng là người mở miệng trước, giọng nàng thật êm nhẹ, trong trẻo và ăm ắp tình yêu thương :
– Anh… Thiệt ra, lần này em về sau chừng đó thời gian, không phải là để làm thủ tục ly dị với anh. Chừng đó thời gian sống xa anh, em biết anh thiệt thòi hơn em vì phải xa hai đứa con của mình… Cũng chừng đó thời gian đủ để em suy nghĩ thấu đáo, suy trước nghĩ sau tới tận cùng chuyện của vợ chồng mình… Trước giờ em chỉ có một mình anh là chồng, mãi mãi về sau em cũng chỉ muốn là vợ anh cho tới ngày cuối cùng… Hai đứa con mình cũng đã lớn, cũng đã biết suy nghĩ chín chắn cho ba mẹ, một phần em quyết định lần này trở về để nói trực tiếp với anh mà không nói qua điện thoại hay mail… Là do hai đứa con của mình hối thúc em… Trước mắt trong vòng ba năm tới em sẽ đi qua đi lại với anh và với con… Sau khi thằng Bi nó ra trường đi làm, nó bảo đảm sẽ lo cho bé Bo học hành tới nơi tới chốn… Anh em nó không muốn em để anh ở bên này một mình, tụi nó muốn em trở về sống với anh, hai vợ chồng mình sẽ không cách xa nhau nữa… Cu Bi nó còn nói, nếu sau này anh muốn qua đó ở với mẹ con em thì chính nó sẽ đứng ra lo cho anh, là con lo cho cha qua bên đó… Còn nếu anh không muốn đi thì chính em sẽ quay về ở luôn với anh ở đây… Sau này có điều kiện thì hai vợ chồng mình thỉnh thoảng bay qua thăm con, hoặc không thì anh em nó bay về thăm mình…
Thấy vợ ngưng lại như lấy hơi sau một hồi nói sự tình trước sau, Tường kéo vai nàng cho nàng úp mặt lên ngực anh, giọng anh cũng rù rì, ấm áp, đôi chỗ như nghẹn ngào :
– Anh cảm ơn mấy mẹ con… Cảm ơn em, Hoàng Oanh à… Bụng anh thì em biết rồi đó, anh đâu có muốn phải rời xa mấy mẹ con… Chỉ có điều, lòng tự trọng của một thằng đàn ông… Mà thôi, không nói tới những chuyện không vui… Bây giờ em nói vậy thì anh nghe… Anh hoàn toàn tùy theo sự sắp xếp của mẹ con em… Có điều…
Thấy anh ngập ngừng, nàng ngẩng đâu nhìn anh ra vẻ dò hỏi, Tường nói tiếp :
– Cực cho em phải bay qua bay lại… cả nửa vòng trái đất chớ gần gũi gì… Anh thì cứ ở một chỗ, chỉ biết chờ em về…
Hoàng Oanh cười nhỏ, lắc đầu :
– Cực gì đâu anh, em khỏe mà…
– Anh nói cái này nè, từ lâu nay anh cũng có để dành được ít tiền, với lại bây giờ anh đi làm cho thằng bạn, thu nhập cũng khá… Anh sẽ phụ với em cho hai đứa con mình ăn học tới nơi tới chốn, khi nào cu Bi ra trường đi làm, thì anh vẫn phụ với nó chăm sóc cho bé Bo… Còn em, nếu sau này em về với anh, anh sẽ sắp xếp với bạn anh đi làm cùng chỗ với anh… Đúng ngành học kinh tế của em ngày xưa luôn…
Nàng ngồi thẳng lên, nghiêm trang nhìn anh nhưng trong ánh mắt nàng anh vẫn nhìn thấy lóe lên sự tươi cười, vui vẻ :
– Thôi… mấy chuyện đó tính sau… Bây giờ anh phải để cho em khen anh một chút nè…
Tường nhướng mắt ngạc nhiên :
– Anh làm gì đâu mà em khen?…
– Có. Tủ đồ của em vẫn thơm, vẫn sạch như vừa giặt xong… Em cứ nghĩ không phải đi xa từng đó thời gian… Anh ở nhà vẫn chịu khó chăm sóc cho em…
Tường mỉm cười nói cho nàng nghe… Thỉnh thoảng anh vẫn đem quần áo, đầm váy, kể cả những bộ đồ lót nàng cất lại trong tủ… phơi nắng, giặt giũ, xịt vô ngăn tủ của nàng nước hoa mà ở nhà nàng vẫn xài… Cho nên, Hoàng Oanh đi đã gần ba năm mà tủ đồ của nàng vẫn không cũ đi hay có mùi ẩm mốc…
– Nhớ em thì anh hay lục soạn, lôi quần áo, đồ đạc của em ra giặt giũ, phơi nắng… Mà càng làm thì anh lại càng nhớ em… Cho nên lần này em về, nếu em không nói thì anh cũng nói, mãi mãi em vẫn là vợ của anh, vẫn ở lại trong trái tim anh hình bóng cô sinh viên năm nhất xinh đẹp ngơ ngơ ngày nào… Có thể, theo yêu cầu của em, anh sẽ ký vô đơn ly dị cho em, nhưng chỉ là thủ tục… còn thật sự…
Giọng Tường tự nhiên nghẹn lại… Hoàng Oanh đưa tay lên ôm hai bên má anh, đôi mắt nàng đăm đắm nhìn anh tha thiết :
– Em biết và em tin anh vẫn còn yêu em như những ngày đầu tiên. Bây giờ, em chỉ muốn gia đình mình trở lại như trước đây, chỉ thiếu hai đứa con… Em sẽ cố gắng về với anh bất cứ lúc nào…
Giờ thì giữa hai vợ chồng không còn điều gì làm mất tự nhiên nữa, anh vòng tay ôm nàng kéo sát lại, đôi môi anh từ từ gần lại đôi môi nàng… Hoàng Oanh khẽ khép mắt cho hai rèm mi cong rung động, hai cánh môi hồng hé mở đón đợi nụ hôn của chồng sau một thời gian dài thiếu vắng nhau… Đầu lưỡi Tường ló ra lướt nhẹ trên từng làn môi căng mềm âm ấm làm thân hình nàng run nhẹ, nàng hé môi ngậm đầu lưỡi chồng mút nhẹ vô miệng, vòng tay nàng siết chặc ngang thắt lưng anh… Trong khi nụ hôn tái hợp của hai vợ chồng đang diễn ra thì hai bàn tay anh vuốt ve nhẹ nhàng trên bờ lưng vẫn còn thon thả, mềm mà săng chắc… Hai bàn tay chu du khắp trên lưng nàng một lượt rồi như ngờ ngợ ra điều gì, anh đỡ nàng đứng lên, tháo cho sợi dây thắt ngang bụng nàng, luồn tay vô trong vuốt ve trên bờ eo thon của vợ, lần xuống nắn bóp đôi mông căng tròn bên ngoài lớp vái váy mỏng… Anh ngẩng lên nhìn nàng đang đứng trước mặt anh, khuôn mặt Hoàng Oanh ửng hồng như cô gái trẻ lần đầu tiên được ôm ấp… Anh nheo mắt :
– Không mặc đồ lót luôn…
Nàng nhào lên, đè anh ngồi dựa ngửa ra lưng sôpha rộng, hai chân nàng dang ngang trên đùi anh, đưa cặp môi hôn lên mũi chồng, nàng thầm thì :
– Em vẫn còn nhớ tính chồng em mà… Trước khi lên giường ngủ không được mặc đồ lót…
Luồn hai bàn tay dưới gấu váy đang phủ ngang đùi nàng, anh sờ soạng, nắn bóp trên làn da trơn láng mịn màng của đôi mông nàng, anh còn cố chọc ghẹo nàng thêm câu nữa :
– Vậy là… tối nay… mình lại động phòng hả vợ?…
Không trả lời chồng, nhưng ánh mắt lung linh và động tác ép sát khu vực giữa háng xuống trên giữa hai đùi anh lắc nhẹ qua lại đã thay cho câu trả lời chính xác và đầy đủ nhất… Anh áp mặt lên trước ngực nàng, thầm thì :
– Em biết không?… Tối hôm qua trong phòng khách sạn anh chỉ muốn… nhào qua với em… nhưng anh không biết em có ưng không… nên cuối cùng… anh không dám…
Nàng cọ cọ cái cằm nhỏ lên mái tóc anh :
– Anh có biết là em không hề ngủ vì chờ anh không?… Em cứ tưởng là anh sẽ leo lên giường rồi ôm em như ngày xưa… Em chờ hoài… em nghĩ là anh không còn yêu thương em nữa…
Trải lòng ra cho nhau rồi thì cả hai người lại gắn môi vô nhau, trao nhau một nụ hôn nồng nàn nữa… Tường vừa hôn nàng, vừa lần tay cởi cái áo khoác ngủ bên ngoài rồi kéo hai vai váy ngủ ra khỏi hai cánh tay trần trắng ngần mịn màng… Anh đẩy nàng ngồi thẳng lên, đôi mắt đam mê rực cháy đăm đắm ngắm nhìn đôi vú nàng hoàn toàn để lộ ra trước mắt anh… Đôi bầu vú không bao giờ anh quên được, anh cứ tưởng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy, không còn được cầm nắm vuốt ve nó nữa…
…………………………………………

***​

Đi làm về Nhiên thấy có ánh sáng từ bên nhà mẹ Hiền. Không biết là cả mẹ Hiền cùng về hay chỉ có mình Mỹ Hạnh. Lên lầu tắm rửa xong, Nhiên chắp tay sau lưng lững thững đi qua nhà mẹ Hiền. Mở cửa bước vô nhà, xộc vô mũi anh là mùi thức ăn thơm lừng… Bóng người đứng trong bếp với mái tóc được cột cao trên đầu khoe cái gáy trắng nõn, thân hình được che chắn bởi cái váy hoa mặc trong nhà cao ngang đầu gối… Chỉ là Mỹ Hạnh chớ không phải mẹ Hiền… Sợ làm cô giật mình khi đang nấu ăn, anh đành lên tiếng :
– Ui… thơm quá… vậy mà Nhiên tính về rủ chị đi ăn ngoài chớ… hì hì…
Biết Nhiên về từ lâu vì nghe tiếng xe anh chạy vô sân, trong bụng cô cũng háo hức được nhìn thấy anh, được nghe tiếng anh nói, và nhất là… được anh ôm hôn, vuốt ve, nựng nịu… Không ăn thì thôi, ăn rồi thì mới biết là ngon nên cứ thèm… Đó là tâm trạng của cô giáo Mỹ Hạnh sau một tuần mê mải chuyện giường chiếu với Nhiên… Đi vắng hơn nửa tháng trời về thăm ngoại rồi theo mẹ đưa ngoại vô Saigon, có nhiều đêm cô vẫn cứ nhớ lại những cảm xúc có được khi nằm bên cạnh anh như vợ nằm bên cạnh chồng… Những động tác, những lời thì thầm khi cùng nhau hưởng thụ khoái cảm chuyện ái ân vợ chồng… Những lúc đó, bụng cô cứ nóng lên, giật thót từng cơn để âm đạo cô ướt đẫm dâm thủy tràn ứa… Cô mong tới ngày về với anh…
Quay lại lườm anh bằng ánh mắt long lanh chớ không hề hung dữ, môi cô lại mỉm cười :
– Xì… xạo tổ… Biết Nhiên ở nhà ít khi nấu cơm ăn, hay ăn tầm bậy ngoài đường nên về tới nhà là chị lo đi chợ về nấu cơm cho Nhiên ăn đây nè… Có muốn đi ra ngoài chị cũng không cho đi đâu… đừng mơ…
Anh bước sát tới, ôm gọn thân hình quen thuộc trong tay, anh hôn phớt qua đôi môi cô, mở lời nịnh hót :
– Nhớ chị ghê luôn… đi có mấy ngày về xinh đẹp hẳn lên nè…
Khuôn mặt vốn đang ửng hồng vì không khí trong bếp lại đỏ thêm một chút, trong bụng vui thích nhưng cô làm bộ không ưng :
– Xì… lại xạo nữa… chị mà đẹp cái gì… Mà nè…
Cô xoa bàn tay lên khắp trên ngực, trên mặt anh, giọng cô có vẻ thương cảm :
– Ở nhà Nhiên làm biếng ăn uống đàng hoàng, đúng không? Người ngợm gì ốm teo à… Từ bữa nay không được ăn cơm ngoài, nghe chưa… Về nhà chị nấu cơm bồi dưỡng cho… Mai mốt mẹ Thủy về lại la chị không biết chăm em à…
Nhiên chưa chịu thả nàng ra, nheo mắt cười cười :
– Chị cho ăn đồ bổ… Khỏe quá thì tối làm sao Nhiên ngủ được?…
Chưa kịp hiểu ẩn ý đen tối trong câu nói của anh, cô trợn mắt :
– Khỏe thì ngủ mới ngon chớ… Mắc gì ngủ không được?…
Một bàn tay yêu quái vuốt nhẹ trước bầu ngực cô :
– Khỏe lên thì phải… ôm chị ngủ mới được…
Mỹ Hạnh giờ mới hiểu ra ý định của anh, cô đẩy anh ra, đôi mắt lại lườm anh thêm một cái nhưng trong bụng cô lại như nở hoa :
– Thôi dẹp… lúc nào thấy mặt người ta cũng nghĩ tới chuyện đó… Tránh ra cho chị đi dọn cơm… Đồ… dê xồm…
Nhiên bật cười rồi cũng quay qua phụ cô dọn cơm… trong cái đầu anh bật lên ý nghĩ… “Ở nhà có được yên thân đâu mà không ốm… Hầu như tối nào không ở cùng người này cũng có người kia… Không gặp buổi tối thì lại được lôi kéo gặp ban ngày… Ờ… từ ngày Mỹ Hạnh đi cho tới lúc cô về, anh quên bẵng An Nhiên… Mà cũng không thấy cô nhắn gọi gì hết, cô đi Saigon rồi sao?…”
………………………………………
Nếu ai để ý sẽ thấy nhà của Nhiên hoàn toàn chìm trong bóng tối, vì anh chủ nhà tối nay không về nhà… Sau khi ăn cơm với Mỹ Hạnh và phụ cô dọn rửa xong thì chính cô lại kéo anh lên lầu cùng cô… Để mặc kệ anh với cái tivi led treo tường trong phòng, cô soạn đồ đi tắm…
Bước ra khỏi phòng tắm trên người cô hoàn toàn kín mít với cái áo khoác lớn mà cô choàng lên người từ trong phòng tắm, sợi dây được cô cột thắt ngang bụng… Nhiên có muốn nhìn cái gì cũng chẳng thấy… Cô ngồi xuống bàn trang điểm trong phòng chải đầu… Vừa chải cô vừa nói với anh :
– Nhiên nè… chuyện của mình, Nhiên tính sao?
Nhiên ngồi dậy nhìn quanh, lấy một cái ghế tới ngồi sau lưng cô, anh cầm lấy cái lược trong tay cô rồi thật nhẹ nhàng, anh chải nhẹ từng lọn tóc cho cô…
– Ý chị là sao?
– Chừng nào mình… làm đám cưới?
– À ha… Nhiên thì lúc nào cũng được… nhưng còn phải chờ mẹ Thủy, mẹ Hiền về… Rồi để hai mẹ bàn tính… chớ Nhiên đâu dám tự ý…
– Chà chà… con trai ngoan ghê ha… Nói vậy chớ… hai mẹ tính hết rồi…
– Hả?… Làm sao hai mẹ biết… Bộ chị…
Mỹ Hạnh gật đầu… Cô rủ rỉ nói cho Nhiên nghe trong khi anh vẫn nhẹ nhàng và nâng niu chải tóc cho cô… Vừa rồi khi đưa bà ngoại đi Saigon, cô và mẹ Hiền có ghé nhà Hồng Thu, vừa thăm Hồng Thu mới sinh con, vừa thăm Hồng Thủy… Và chính mẹ Hiền là người đề cập tới chuyện hôn nhân của Nhiên và Mỹ Hạnh… Thoáng một chút ngạc nhiên nhưng rồi Hồng Thủy vui mừng đón nhận tin vui này ngay lập tức… Trong lòng bà, vốn đã coi Mỹ Hạnh như con gái mình, bà biết cô ngay từ lúc cô còn chưa biết đi, sống bên cạnh mẹ con Hiền từ gần ba chục năm nay, bà hiểu biết tính tình và khả năng của Mỹ Hạnh hơn cả hiểu biết về hai đứa con gái ruột của bà là Hồng Thu và Hồng Thanh… Cho dù Mỹ Hạnh lớn hơn Nhiên tới ba tuổi nhưng bà cho là không thành vấn đề. Chính Mỹ Hạnh sẽ là người mang hạnh phúc, niềm vui và bình an tới cho thằng con trai yêu quý của bà… Từ tình cảm như đối với con gái, chuyển qua thành con dâu, đối với bà có niềm hạnh phúc nào hơn nữa… Bà vui mừng chấp nhận… Và sau khi bàn chuyện với Hiền, cũng như hai đứa con gái, Hồng Thủy quyết định cho Nhiên và Mỹ Hạnh được cưới nhau vào dịp cuối năm nay…
Nhiên nghe xong, anh cũng hơi bần thần :
– Vậy là… mấy tháng nữa… chị là vợ Nhiên hả?…
Nghe anh thốt như không thành lời, Mỹ Hạnh quay lại nhìn đăm đăm :
– Bộ Nhiên không muốn hả?
Anh bật cười, ôm cứng thân hình mềm mại tươi mát của cô vô ngực mình :
– Sao lại không muốn… Có một người vợ như chị, nằm mơ cũng không thấy được… Nhiên lại muốn… muốn…
Mỹ Hạnh mở to mắt, ửng hồng đôi má :
– Đừng có nói là muốn… cái chuyện đó nghe…
Nhiên lắc đầu :
– Không. Nhiên muốn cưới chị ngay ngày mai… Tới đó lúc nào Nhiên cũng… cũng… đè chị ra được mà không phải sợ có người biết…
Cô giơ nắm đấm nhỏ xíu dúi lên ngực anh :
– Thấy chưa… lòi ra rồi…
Nhiên nhìn cô với anh mắt bắt đầu có lửa, tay anh luồn trong vai cái áo khoác từ phòng tắm của cô, xoa nắn bóp nhẹ nhàng trên hai bờ vai mềm, ấm áp :
– Hạnh có muốn không?… Có muốn Nhiên… đụ vợ mình không?…
Nghe câu hỏi hoàn toàn trần trụi đầy tính gợi dục của Nhiên, cô đỏ bừng mặt mày nhưng lại chúi người úp mặt vô ngực anh, cô thì thào rất nhỏ nhưng đủ cho Nhiên nghe :
– Ngu sao mà không muốn!…
…………………………………………