Người hùng của tôi

FLASHBACK
Việt Thương len lén nhìn An Nhiên đùa giởn với bạn bè cô ấy . Việt Thương ước gì mình cũng được đứng bên cạnh cười đùa với An Nhiên. Nhưng cô biết đó chỉ là điều ước thôi vì An Nhiên còn không có liếc một mắt về phía cô. An Nhiên rất nổi tiếng trong trường nên có nhiều bạn bè . Năm nay là năm cuối của An Nhiên trước khi lên đại học, còn Việt Thương chỉ học lớp 10. Cả năm lớp 9, khi vừa nhìn thấy An Nhiên, trái tim của Việt Thương đã ngồi không yên. Cô thích và ngưởng mộ người con gái đó lúc nào không hay. Khi đến những ngày lể, Việt Thương thường làm thiệp tặng cho An Nhiên nhưng cô không giám đưa mà nhờ người bạn đưa giùm . Việt Thương chỉ có một cô bạn thôi và cô cảm thấy may mắn vì điều đó .
Tình cảm Việt Thương dành cho An Nhiên càng tăng lên khi An Nhiên đã đứng ra bênh vực cho cô. Việt Thương không những không xấu xí nhưng lại rất xinh đẹp, chỉ có điều cách ăn mặt và đầu tóc của cô làm nét đẹp của cô nhòa đi nên vì vậy mà Việt Thương luôn bị trêu ghẹo .
Khi Việt Thương đang đi từ lớp này sang lớp kia thì bị một đám người kéo lại . Việt Thương biết họ là ai vì Việt Thương luôn bị họ chọc phá mà
-Con một sách tụi bây ơi.
Việt Thương cuối đầu im lặng, cô mong thoát khỏi vòng tay họ nhưng họ coi cô như trái banh đẩy qua đẩy lại . Họ đẩy mạnh quá làm cô ngả nhào xuống đất . Nhưng rồi những cái đau của thể xác lẩn tinh thần dường như tan biến khi Việt Thương nghe giọng nói bên cạnh
-Em không sao chứ ?
Việt Thương ngước mắt lên rồi cụp mắt xuống khi cô thấy An Nhiên. An Nhiên nhìn những người vừa đẩy Việt Thương té và nói
-Mau xin lổi em ấy đi
Họ nhìn nhau nhếch môi
-Không xin lổi thì mày làm gì tụi tao?
An Nhiên giận dữ định đánh cho họ một trận, nhưng Việt Thương kéo tay cô lai
-Em không sao
An Nhiên nhìn Việt Thương và cơn giận của cô cũng nguôi ngoai
-Chị đưa em về lớp
Trước khi đi, An Nhiên quay sang nói với đám người đó
-Đừng để tao thấy tụi bây ăn hiếp em ấy nữa
Đưa Việt Thương tới lớp, An Nhiên định bỏ đi nhưng Việt Thương gọi lại
-Cảm ơn chị
Việt Thương hôn vào má An Nhiên rồi chạy đi . An Nhiên đưa tay sờ má mình rồi mỉm cười . Còn Việt Thương ngồi vào ghế mà tim vẫn còn đập liên hồi . Dư âm của nụ hôn vẫn còn rung nhẹ trên môi cô. Việt Thương thở nhẹ rồi mở sách ra.
END FLASHBACK
An Nhiên vào xe rồi mà cô không lái đi vội . Cô không hiểu vì sao cô lại đồng ý đi ăn tối với Việt Thương. Hay chính cô biết mà lại tự dối lòng mình ? An Nhiên thở dài, cô nhìn lên bâu trời rồi thì thầm
-Phúc Hân sẽ không giận chị nếu chị yêu thêm một lần nữa chứ ?
An Nhiên lắc đầu rồi lái xe đến chổ làm .
Cả ngày hôm nay An Nhiên không thôi nghĩ đến Việt Thương. Cô cảm nhận được Việt Thương rất thân quen. Cô cố nhớ mình đã gặp Việt Thương ở đâu nhưng nghĩ hoài không ra. An Nhiên đi lại lôi quyển yearbook ra. Cô lật từng trang rồi dừng lại ở trang gần cuối . Gương mặt của Việt Thương hiện ra và cô há hốc mồm . Cô đánh nhẹ vào trán mình
-Hèn chi nhìn quen như vậy .
Bỏ quyển yearbook vào chổ củ, An Nhiên nhìn đồng hồ rồi đi ra ngoài . Cô lái xe đến phòng tranh đón Việt Thương rồi cô đến một quán ăn gần biển . Lúc chiều An Nhiên đã đặc bàn sẳng nên khi cả hai vừa đến, họ đi vào trong liền mà không khỏi đợi lâu. Khi ngồi vào quán ăn rồi, Việt Thương hỏi
-Ở đây muốn đặc bàn phải gọi trước vài ngày, sao chị lại có thể lấy hẹn nhanh vậy
An Nhiên đá lông nheo rồi nói với Việt Thương
-Bí mật
Việt Thương nhìn xửng An Nhiên và lúc đó An Nhiên mới nhận thức được mình vừa làm gì . Đã lâu rồi An Nhiên không có cử chỉ đừa cợt với ai như vậy
-Xin lổi
Việt Thương mỉm cười, cô đưa tay mình sang vổ nhẹ vào tay An Nhiên
-Chị biết mình muốn ăn gì chưa?
Cái đụng chạm của Việt Thường như có một luồng điện chạy quanh người An Nhiên. Cô thích cái cảm giác này . Nó làm cho cô biết được rằng mình tồn tại trong cái thế giới nhỏ của Việt Thương
-Ở đây có steak và lobster rất ngon. Em hãy thử đi
Việt Thương giở vài trang sau của menu, cô cũng bắt chước An Nhiên đá lông nheo
-Em sẽ ăn nếu chút nữa chị gọi một ly kem dâu cho em.
An Nhiên nhìn thiên thần trước mặt mình, cô nói không suy nghĩ
-Em thật sự rất đẹp Việt Thương. Hơn 10 năm rồi, em thay đổi rất nhiều
Việt Thương không ngờ An Nhiên nhận ra cô. Việt Thương định hỏi nhưng lúc đó bồi bàn đi lại
-Xin lổi, hai người cần dùng gì
Gọi món ăn của cả hai xong, An Nhiên đưa một cái menu lại cho người bồi bàn còn một cái cô để lại bên mình . Khi người bồi bàn rời khỏi rồi, Việt Thương lên tiếng
-Chị vẫn còn nhớ em sao??
An Nhiên trả lời thành thật
-Lúc mới gặp thì không, nhưng lúc sáng nhìn kỷ hơn thì thấy em rất quen. Chị có coi lại yearbook nên mới biết . Nhưng mà sau lần đó chị không thấy em nữa ?
Việt Thương mỉm cười
-Chị có tìm em sao?
An Nhiên bối rối khi Việt Thương nhìn cô một cách yêu thương
-À , chị có tìm vì không biết em ra sao, có còn bị họ ăn hiếp không
Việt Thương rất vui trong lòng vì An Nhiên có quan tâm đến cô
-Sau ngày đó em không có đến trường nữa . Ba em chuyển em đến trường chuyên về nghệ thuật và ở đó em được phát triển về sở thích của mình
An Nhiên như tìm được câu trả lời . Lúc trước cô lo lắng không biết vì sao Việt Thương không đi học, nhưng cô không có điện thoại cũng như không biết tin gì về Việt Thương hết . Đến cả cái tên cô cũng quên hỏi
-Em rất vui vì chị quan tâm đến em
An Nhiên muốn che lấp cảm xúc trong lòng của mình nên hỏi
-Em nhận ra chị lần gặp đầu tiên đúng không? Nên em đã rất hoảng hốt
Việt Thương gật đầu . Cô lấy ta sờ lên đôi má nóng bừng của mình . An Nhiên mỉm cười, người con gái trước mặt cô thật sự rất dể thương. Việt Thương không biết rằng đêm đó An Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều về nụ hôn mà Việt Thương trao cho cô và sáng hôm sau cô đi học sớm chỉ muốn biết về Việt Thương nhiều hơn nhưng cô không có cô hội . Rồi cuộc sống của cô bận rộn với nhiều thứ nên cô quên mất cô bạn nhỏ này . An Nhiên không biết nếu ngày xưa cô và Việt Thương quen nhau thì không biêt; giờ đây cuộc sống của họ như thế nào . Nghĩ đến đó, An Nhiên lại cảm thấy giận mình hết sức . Đã chưa hết bửa tuối mà cô đã quên mất Phúc Hân. Sao cô lại có thể nghĩ đến chuyện đó vì nếu quen với Việt Thương thì cô đã không thể có Phúc Hân trong cuộc đời