Mưa Sài thành

Mưa Sài thành


Tí tách… tí tách… từng hạt mưa nhỏ tựa mũi kim rơi đều trên trán, đâm thẳng xuống gò má ran rát, hắn vẫn câm lặng đứng bất động, đôi mắt không vui không buồn, mọi ánh sáng của tròng đen đã tắt, ngay cả màu vàng của đèn cao áp cũng không dám len lỏi vào đó đánh động mạch suy nghĩ. 

mua_sai_thanh

Hắn đứng trong mưa, cơn mưa mùa hạ nhạt thếch vô vị len vào khoé miệng. Tâm trí hắn bị nuốt gọn bởi hình ảnh một gia đình hạnh phúc trong quán ăn bên kia đường. Người chồng đang cười dịu dàng gắp thức ăn cho cô vợ trẻ, đứa con thấy vậy khoe chiếc răng sún ra ghẹo. Cảnh tượng đó không có gì lạ thường, cũng chẳng đáng để tò mò, nhưng hắn vẫn cứ nhìn, mặc kệ từng hạt mưa nương theo cơn gió mạnh quất lên khuôn mặt buốt giá, lãng quên người qua đường nhíu mày hiếu kỳ. 

Vì sao ư ? 

Hắn tự hỏi rồi lại tự trả lời trong nụ cười chua chát đầu lưỡi “vì người đàn ông đang làm tròn phận sự của người chồng người cha trong gia đình, cũng chính là người cho hắn nếm mùi của chữ yêu, nếm từng nụ hôn nồng ấm của mùi da thịt đàn ông”. Người đàn ông đó tối qua vẫn còn cùng hắn nhâm nhi tách café trên tầng thượng của 1 quán café Trung Nguyên, vậy mà giờ đây… 

Hắn thở dài, bước đi trong mưa, mắt nhoè nhoẹt làn nước lạnh buốt. Đây không phải lần đầu tiên hắn lầm lũi bước đi bên lề cuộc đời của người đàn ông đó. Mưa vẫn ôm gọn mọi ngả đường, không ngừng nghỉ, ngày càng lớn, hoàn toàn trái ngược các mạch cảm xúc trong lòng hắn, nơi đó chỉ có một màu tối tăm câm lặng. Có phải vì trái tim đã có quá nhiều vết thương, thêm nhát nữa cũng không làm nó ngừng nhịp đập? 

– Này! Ông muốn hành tui đến bao giờ đây ?

Có tiếng ai đó gắt lên với hắn, giọng nửa lo lắng nửa khàn khàn khó chịu. Người đó lại nói tiếp, tay tròng chiếc áo mưa mỏng tanh lên đầu hắn : 

– Cứ dầm mưa kiểu này, rùi chỉ khổ cho cái đứa thuê trọ cùng phòng là tui thui nè! Gì gì ? Về chứ còn tính đi đâu nữa ông tướng ? 

Hắn đi theo đà kéo, mí mắt ngập nước, không rõ là nóng hay lạnh, chỉ biết mắt mờ dần. Người đó lôi hắn vào căn phòng trọ quen thuộc, dùng chiếc khăn bông xù xì vò mạnh mái tóc sũng nước : 

– Ngay từ đầu tui đã bảo ông đừng yêu mấy ngừi có vợ rồi mừ không nghe! Lúc nào cũng ngất ngây trong mật ngọt của chiếc lưỡi không xương, đến khi chết chìm, ngóc cái đầu lên hớp hớp nước vì dầm mưa sinh cảm, lại chỉ biết réo “Hiếu ơi hiếu à, tui mún ăn hủ tiếu hà, hung ăn cháo nữa đâu” thì tui mặc xác ông á… – Nói rồi người đó ngửa cổ lên trần nhà than thở với giọng não nề – Sao tui khổ vầy nè, thuê trọ đâu không thuê, lại nghe lời dụ dỗ của cái tên quen nhau trong Phố nhìu chiện của Vuontinhnhan làm chi hả chời ? Hở một chút là nó dầm mưa, rùi nó hành tui đủ đường, mà khốn nỗi, cái thằng bồ của nó vào những lúc đó còn bận du hí với cô vợ trẻ xinh đẹp mỹ miều… Ui ui, ông trời có mắt hông vầy ? Tui đẹp giai hiền lành , seo toàn bắt tội tui vậy ? 

– Ai cần ông quan tâm! Kệ cha tui – Hắn quay đầu tránh đôi tay thô bạo, giọng phật ý lộ rõ, người đó thì thản nhiên cười cười 

– Chòi chòi, nhớ nha cha nội! Tự lau đầu đi, cảm là tui “luộc” ông luôn đấy – Vừa nói người đó vừa thảy chiếc áo khô cho hắn – Tui chẳng khuyên ông cái chi hết, vì ông tiếp tục bước vào nỗi buồn hay tự cho bản thân con đường mới , thì tất cả đều là lựa chọn của ông, ông phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của ông thui. Nhưng tui nói nghe nè, người phụ nữ_mẹ của cái cô bé sún răng đó không đáng là nạn nhân một lần nữa đâu. Nhất là trẻ con, đã sinh ra trong tình yêu vay mượn, thì cũng nên được lớn lên trong tình thương trọn vẹn. Ông là người hiểu rõ nhất mà phải không ? 

Hắn im lặng, lời người đó đang từ tốn len theo mạch máu chạy thẳng lên não, đánh thức “nhóc lý trí” đã ngủ đông bấy lâu nay. Hắn hiểu chứ! Hắn cũng là một đứa con sinh ra không có cha nên hắn hiểu cảm giác thiếu thốn tình thân là thế nào. Hắn cũng biết cả cảm giác làm đau người sinh ra mình nó ra làm sao, vì hắn từng làm mẹ hắn khóc hết nước mắt khi hắn tâm sự hắn là ai, là gì với mẹ. Ngày đó, mẹ khóc nhiều lắm, nhiều đến mức hắn cũng ứa nước mắt, nhưng may mắn mẹ lại là người mẹ lấy hạnh phúc của con cái làm niềm vui cuộc sống nên hắn không hối hận khi thú nhận. Rồi hắn phải tạm xa người mẹ hiền để lên thành phố trọ học, ở đây hắn quen anh, quen một người đã có vợ con. Anh cũng nói rõ hoàn cảnh bản thân ngay từ lúc mới quen, anh không ép hắn hay lừa dối hắn, và anh bảo: chỉ muốn có một người chia sẻ những vui buồn, muốn được “sống thật” ngoài những giây phút “giả dối” bên gia đình. Anh đến với hắn khi cần, và ra đi khi nặng chữ trách nhiệm. 

Ngay những phút mở lòng với nhau, hắn đã tự nguyện làm một người đi bên lề cuộc đời anh. Đối với hắn, trái tim anh có góc nhỏ dành riêng cho hắn là đã mãn nguyện rồi. Nhưng hôm nay, sau quá nhiều lần tự huyễn hoặc bản thân, sau quá nhiều lần vết thương rưng rức rỉ máu, trong cơn mưa rền rỉ, hắn đã nhận ra, giấc mơ chỉ là giấc mơ. 

Anh ngỏ lời yêu hắn trong một chiều mưa, hắn vui mừng tiếp nhận khi hạt mưa vẫn tí tách bên khung cửa, và hôm nay hắn quyết định bước ra khỏi cơn mưa đó, bước ra khỏi sự buốt giá của khí trời chỉ có nước với nước. Hắn nhất quyết bắt lý trí phải thực hiện được việc này, không phải vì những lời của tên bạn trọ cùng phòng, mà là vì hắn biết “trái tim hắn không còn chỗ chứa cho nỗi đau, nó cần được hàn gắn vết thương và nó cũng muốn được yêu thương trọn vẹn”. 

Mưa vẫn đều đều ngoài khung cửa, gió mạnh hơn làm tung chiếc rèm xanh ngọc bích, vài hạt mưa hắt vào ôm gọn khuôn mặt hồng hồng vì cơ thể bắt đầu thấm lạnh, hắn nhẩy mũi hai ba cái. Giọng lo lắng vang lên ấm áp khiến hắn nhận ra ngoài mẹ vẫn còn người quan tâm hắn thật lòng : 

– Ê cu ! Thay áo coi, hay mún tui phụ một tay ? 

– Cho ngắm mưa chút nữa coi – Hắn quay lại buông gọn để rồi tóm được ánh mắt mềm mại của người cùng thuê trọ, chính lúc đó hắn bất chợt nhận ra một thứ không có tên tồn tại bao lâu nay mà hắn quá thờ ơ không nhìn thấy. 

Với suy nghĩ đó, hắn bỏ qua đôi mắt phật ý, khoé miệng hơi nhếch lên vì phát hiện điều thú vị. Anh quen hắn trong lần cùng tình cờ trú mưa dưới mái hiên nhà người lạ, ngỏ lời trong một chiều mưa tầm tã ấm mùi café, và từ đó trở đi, bất kỳ cơn mưa nào cũng gắn liền với việc hắn thấy anh bên gia đình nhỏ, còn giờ đây lại một lần nữa, cơn mưa với những hạt nước trong veo đã đưa hắn bước sang trang sách mới_trang sách không có anh bên cạnh, trang sách không dành cho người đi bên lề cuộc đời của người khác, và chính cơn mưa này, hắn phát hiện “có một tấm lòng” luôn luôn chờ hắn thấu hiểu. 

Sao hắn có thể quên cái ngày 2 đứa lệ khệ khiêng mấy chiếc hòm gỗ vào căn phòng lợp mái tôn 20 met vuông? Sao hắn có thể quên những lời cằn nhằn cụ non mỗi khi hắn bỏ bữa vì muộn giờ làm gia sư? Sao hắn có thể quên những tách café cho đêm mùa thi đến? Vì nó là cuộc sống hàng ngày thân quen đến mức hắn nghĩ là hiển nhiên sao? Vì nó tự nhiên không toan tính đến mức hắn không nhận ra sự đặc biệt ư ? 

Và cái sự đặc biệt đang í ới gọi hắn nghe lạnh nhạt mà cũng đỗi bình yên : 

– Ê cu! Vô vuontinhnhan tám với tui và mí đứa nữa coi! WC thằng nè “ngon” lắm nè… 

Hắn cười_nụ cười yên bình rạng nét hạnh phúc. 

Mưa vẫn đều hạt gõ lên mái tôn những tiếp lộp độp, hắn biết mưa chẳng bao giờ đáng ghét! Mưa mang đến cho hắn vô vàn cảm xúc, dù là đau hay buồn thì mưa cũng vừa giúp hắn biết trân trọng thứ đang có nhiều hơn. 

Cùng một cơn mưa nhưng lại có nhiều ý nghĩa. Hắn yêu mưa Sài thành! Mưa làm hắn ngày hôm nay lớn hơn ngày hôm qua. 

Tí tách… tí tách…

Hết