Mình là vợ chồng mà!!

Thiên Thiên ôm chầm lấy tôi, nước mắt cô ấy cứ rơi cứ rơi, không sao kiềm chế lại được, tôi ôm cô ấy thật chặt, như mún nói rằng anh sẽ làm mọi thứ vì em, cô ấy buôn tôi ra, ngã đầu lên vai tôi.
– Anh không trách em sao?
– Trách gì chứ? Anh càng thương em nhìu hơn. Vì anh biết trước sau gì? Em cũng cho anh biết.
– Nếu một ngày nào đó em lừa dối anh, anh sẽ tha thứ cho em chứ?
– Anh tin em không phải là người như vậy?
– Anh sẽ luôn ở bên em chứ?
– Hì hì.. uhm, luôn luôn ở bên em, bên em lúc em vui, bên em lúc em buồn, bên em lúc em thành công, bên em lúc em thất bại, bên em cả trong giấc ngủ.
– Em cũng sẽ ở bên anh như anh ở bên em vậy.
Tôi đỡ Thiên Thiên , nhìn Thiên Thiên với lòng yêu thương hết mực, tôi lấy tay lau nước mắt của cô ấy, đôi mắt đã sưng tấy cả lên, khóc vì sợ người đàn ông kia , khóc vì sợ cô ấy sẽ mất tôi. Tôi lấy tay vén tóc cô áy, tôi đặt một nụ hôn lên tráng cô ấy, nụ hôn không dừng ở đó, nó đi xuống mắt của ấy, đôi má, và nó đang tiến gần đến đôi môi của Thiên Thiên, hai đôi môi chạm vào nhau, nhẹ nhàng, thật lâu, thật sâu sắc, cả hai chúng tôi dường như cảm nhận được sự ngọt ngào của đôi môi.
Tôi đưa Thiên Thiên về nhà, đợi cô ấy bước hẳn vào nhà tôi mới yên tâm quay về.
……
Sáng hôm sau, tôi cùng với cô ấy đi lên Đà Lạt, đến Đà Lạt cũng trưa rồi, lúc đó có người đến đón chúng tôi vè khách sạn hạng 4 sao, tiệc mitin sẽ được tổ chức ở khách sạn đó lun, , hai phòng, tôi một phòng và cô ấy một phòng,chuyến Đà Lạt kéo dài 3 ngày 2 đêm. Nó đem lại cho tôi nhiều thứ mà tôi không thể ngờ được. Không khí Đà Lạt đúng là lạnh thật, buổi trưa của nó mà tôi chẳng hề thấy nóng gì cả.
Chúng tôi cùng ra ngoài đi dạo, quanh khách sạn có trồng rất nhiều hoa, đúng là Đà Lạt xứ sở của các loài hoa. Thiên Thiên khoác lấy tay tôi.
– Ở đây thật đẹp anh nhỉ?
– Uhm, ở đây không khí trong lành quá! Nó không xô bộ như ở trên mình.
– Mỗi năm chúng mình ra đây đi anh?
– Hì hì… được thôi, em thích anh sẽ dẫn em đi. Nhưng tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc dành cho các công ty họp ở đây. Không phải đi chơi đâu nhá!
– Em biết chứ bộ? Anh thấy cô thư kí Mai thế nào?
– Sao em hỏi vậy?
– Thì em thấy cô ấy cũng xinh, có vẻ rất nhanh nhẹn trong công việc.
– Àh!!! Anh hiêu ý em rùi? Em ghen phải không?
– Hứ,,, ai thèm ghen chứ? Chỉ hỏi thui, anh thấy có đúng vậy không?
– Uh, thì đúng. Mà cô ấy có vẻ cao hơn em thì phải? hí hí…
– Hứ.. cao hơn thì sao chứ? Em vẫn dể thương hơn cô ấy mà.
– Anh thấy cô ấy dể thương hơn.
– Hả? cái gì? ( cô ấy đưa tay nhéo ngay cái eo của tui, làm tau điến cả người ) ai dể thương hơn hả?
– Đau, đau… em dể thương được chưa?
– Anh suốt ngày chỉ chọc em.( cô ấy tựa đầu vao vai tôi)
– Hì hì…. Về khách sạn ăn trưa thui.
Tôi cùng cô ấy về khách sạn nhanh chóng, hai đứa cùng thưởng thức buổi trưa, nói chuyện vui vẻ, tôi thì cứ chọc cô ấy, làm cô ấy mém xíu giận bỏ về. Buổi tiệc cũng đến một cách nhanh chóng, bao nhiêu nhà kinh doanh nổi tiếng đều có mặc ở đây, đây giống như một buổi giao lưu, làm thân thiết nhau hơn để có sự làm ăn tốt đẹp.
……..
Nhà hàng được bố trí sắp xếp nhìn rất đẹp mắt, nhà hàng tối hôm đó, như dành riêng cho các nhà kinh doanh lớn họp mặt, sang trọng, lịch thiệp, buổi tiệc bắt đầu từ lúc 7h tối, đúng 7h tôi có mặt ở đó, với bộ vest đen cùng với chiếc nơ đen. Tôi đến làm quen với các nhà kinh doanh khác, họ là đối tác của ba tôi, đối tác đều ngạc nhiên khi thấy tôi, vì họ chỉ nghe qua chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt. Tôi cầm ly rượu đi khắp khu nhà hàng.
Đang đứng chuyện trò với các đồng nghiệp cùng lứa, mói làm quen trong tiệc, thì tôi nghe xì xầm xung quanh, mọi ánh mắt đều hướng về một người con gái, đó là Thiên Thiên, cô ấy thật sang trọng và quyến rũ trong chiếc áo sơ rê trắng dài, ôm sát người, tóc cô ấy xoăn lại như là cô ấy mới uốn vậy. Mọi người ai cũng ngạc nhiên ở đâu có một thiếu nữ xinh đẹp đến thế, đến dự tiệc của các doanh nhân chứ.
Mọi người càng ngạc nhiên hơn, khi cô ấy tiến về phía tôi, tôi gần như chết đứng vì cô ấy, cô ấy thật đẹp. không có từ nào để diễn tả vẻ đẹp lúc đó của cô ấy, có thể nói rằng đẹp hơn cả chữ đẹp. Các chàng trai lịch lãm, cảm thấy thất vọng khi cô ấy đến gần tôi, và khoác tay tôi, mỉm cười thật tươi với tôi, sao tôi cảm thấy thật hạnh phúc làm sao.
– Cô thư kí hằng ngày của tôi đây sao?
– Hihi… của anh chứ của ai?
– Bao nhiêu chàng trai đang nhìn em kìa?
– Chứ bao nhiêu cô gái cũng chết ngất vì anh đó.
– Hi hi… hum nay biết nói lại anh ùi hả?
– Chứ sao? Em học từ anh đó.
– Lát nữa anh và em khiêu vũ ha!
– Hihi.. để em suy nghĩ đã.
– Suy nghĩ lẹ đi, nếu không có người khác dành mất đó!
– Ai dám dành chứ!!!
– Đúng ùi, em dữ thấy mồ, hog ai dám dành đâu.
– Anh! Sao kiu em dữ, em giận đó.
– Thui thui, em hiền.
– Hihi..
Đang nói chuyện vui vẻ với nhau như thế, bổng có một ánh đèn lóa lên, làm tôi và Thiên Thiên qua cả mắt, thì ra đó là anh chụp hình, anh chụp hình đi săn ảnh, những khoảnh khắc tự nhiên nhất, ảnh sẽ chụp lấy. Anh chụp hình tặng chúng tôi tấm hình anh ấy đã chụp được. Tấm hình thật đẹp, rất tự nhiên không có gì tả được, tôi và Thiên Thiên đang nhìn nhau cười, tấm hình đó như muốn nói chúng tôi sinh ra là đã dành cho nhau rồi.
– Hì hì.. anh sẽ giữ nó!
– Không! Em giữ!
– Vô tay quan là của quan ( tôi nhét nó vào bên trong áo vest)
– Thấy ghét!!!
Lúc đó khúc nhạc khiêu vũ được mở lên, “Touch Me When We’re Dancing” mọi người ai cũng có cặp để nhảy, lúc đó tôi cũng mời Thiên Thiên ra khiêu vũ cùng tôi, tôi nắm tay cô ấy dắt cô ây ra giữa đứng, điệu nhạc nhẹ nhàng đưa tôi và cô ấy khiêu vũ thật đắm say, đến mức mọi người phải nhìn chúng tôi nhảy, gần như không gian đó được dành riêng cho chúng tôi, tay tôi ôm eo cô ấy còn một tay nắm chặt lấy tay cô ấy, tay cô ấy để lên vai của tôi, tôi đưa tay chuyển người cô ấy rất nhẹ nhàng, chúng tôi như hòa quyện vào nhau một cách dể dàng. Tiếng nhạc vừa dứt là chúng tôi cũng được nghe những tràn pháo tay, mà mọi người xung quanh nhìn chúng tôi, họ nói chúng tôi thật đẹp đôi, thật hạnh phúc bên nhau.
….
Buổi tiệc cũng nhanh chóng kết thúc vào lúc 10h. Tôi và Thiên Thiên về phòng của mình, hình ảnh của Thiên Thiên cứ quanh quẫn trong đầu của tôi, tôi nhớ đến lúc khiêu vũ cùng Thiên Thiên. Chưa bao giờ tôi yêu Thiên Thiên như lúc này, tôi đến chiếc vali mở nó ra, lấy chiếc nhẫn tôi đã để trong đó, tôi băng khoăn có nên cầu hôn cô ấy lúc này hay không? Nhưng tôi vẫn chưa nói sự thật về tôi cho cô ấy biết. Thế là tôi quyết định qua phòng của cô ấy.
– Ủa? sao anh chưa ngủ nữa?
– Anh không ngủ được.
– Sao vậy?
– Vì anh nhớ em.
– Hihi.. em cũng nhớ anh nên không ngủ được nè.
– Thiên Thiên áh! Anh có chuyện này muốn cho em biết! Anh phải trằn trọc dữ lắm, mới đưa ra quyết định này.
– Có chuyện gì vậy anh? ( cô ấy nhìn tôi với vẻ lo lắng )
– Nói ra điều này, có thể khiến cho em sock và sẽ muốn rời xa anh mãi mãi, có thể em sẽ rất ghét anh.
– Anh nói chuyện kì quá àh! Em không thích vậy đâu?
– Anh không phải là con trai.
– Hả? anh đừng có giỡn mà!
– Anh nói thật ( tôi nói với giọng đầy nghiêm túc, với đôi mắt thật buồn)
– Vậy anh là con gái!
– Uhm.
– Anh này!!! ( cô ấy ôm tôi, ngã đầu vào tôi, làm tôi rất ngạc nhiên, sao cô ấy không hét lên, không chửi tôi) dù anh là con gái nhưng em vẫn yêu anh, em yêu anh chứ em ko yêu thân xác của anh, em yêu tâm hồn, tính cách của anh. Cho dù anh không phải là trai, nhưng với em anh làm một người đàn ông tuyệt vời.
– Sao em không phản ứng gì hết? sao em không tránh xa anh.
– Vì em biết có chạy ra khỏi trái đất này, em biết một điều em đã yêu anh mất rồi!
Hạnh phúc lại đến với tôi một lần nữa, sao tôi may mắn đến như thế chứ, Thiên Thiên không rời xa tôi, cô ấy lại muốn được ở bên tôi nhiều hơn. Tôi mong rằng hạnh phúc nảy sẽ tồn tại,ông trời đừng bắt tôi phải rời xa cái hạnh phúc bây giờ.
– Em làm vợ anh nha? Được không?
– Anh đang cầu hôn em đó hả?
– Chúng mình cưới nhau nha! ( tôi nhìn cô ấy, ùi mở hộp nhẫn trước mặt cô ấy)
– Em… Em… ( cô ấy nhẹ gật đầu, ùi cười đỏ mặt)
Thế là tôi đeo nhẫn vào tay cô ấy, tôi ôm lấy cô ấy, rồi đặt nụ hôn của tôi lên môi cô ấy, chúng tôi đang hưởng hạnh phúc cùng nhau. Những ngày còn lại ở Đà Lạt, chúng tôi chơi đùa cùng nhau, ngắm hoa, đi nhà thờ,đi thác, suối. Có hôm kia, cô ấy đang đi cùng tôi bổng trợt chân té xuống lăn lăn trên đồi cỏ, tôi chụp theo, thế là cũng té thôi, tôi cùng cô ấy lăn xuống, quần áo dơ hết, lúc đứng dậy, cô ấy bị trật chân, thế là tôi cõng cô ấy về khách sạn, đang đi thì trời lại mưa, tôi phải dừng lại để cô ấy xuống , cỡi áo khoác ra đưa cho cô ấy che, thế là tôi cõng cô ấy chạy trong mưa chiều, tôi và cô ấy cùng cười khúc khích.
……..
Chuyến đi Đà Lạt đã kết thúc, tôi hạnh phúc vì ông trời đã ban cho tôi một cuộc sống thật tốt đẹp, tôi tự hứa với lòng mình sẽ trân trọng và giữ gìn nó. Tôi dẫn Thiên Thiên ra mắt cả gia đình của tôi, cô ấy run lắm, chưa bao giờ cô ấy phải như thế này, cả nhà tôi đã có mặt đông đủ.
Tôi dẫn cô ấy vào nhà,cô ấy chào cả nhà tôi, rồi tôi ngồi ở ghế sofa bự, ngồi kế bên cô ấy, tay tôi nắm lấy tay cô ấy, để cho cô ấy bớt run. Cô ấy ngồi khép nép hog dám lên tiếng,chỉ khi nào có ai hỏi thì cô ấy mới dám lên tiếng nói chuyện.
– Thưa cả nhà, con muốn thưa một chuyện quan trọng.
– Gì đó con trai của cha!!!
– Xin phép gia đinh cho con được lấy Thiên Thiên làm vợ!
– Con đã suy nghĩ kỉ chưa? Con quen Thiên Thiên không được bao lâu mà, không lẽ tình cảm sâu như thế sao?
– Dạ! Con yêu Thiên Thiên, và muốn lấy Thiên Thiên làm vợ. Con biết cô ấy sẽ mang đến hạnh phúc suốt đời này cho con. Cô ấy cũng đồng ý làm vợ của con.( tôi nắm lấy tay Thiên Thiên để lên ngực, quay qua cười với cô ấy)
– OH!!! Anh hai như vậy quá được ùi. Như anh mong đợi đó. ( cô ba lên tiếng) cả gia đình hai bên đều tương xứng với nhau.
– Chú ba: hì hì… chú biết thế nào cũng có ngày này mà. Con đúng là cháu ngoan của chú.
– Chú 5: uhm, con thật may mắn lắm đó Thiên Thiên.mới lấy được Caca làm chồng đó, chú tin nó sẽ là người chồng người cha tốt.
– Thiên gật đầu cười nhẹ: dạ
– Chú 5: nè caca chú nói vậy thui, chứ con hog được ỷ lại đó, con phải hết sức thương yêu Thiên Thiên đó. Vì đa số chú thấy các cô tiểu thư ai cũng hư hỏng mà Thiên Thiên thì không có vậy.
– Cô Ba:tụi con tín chừng nào đám cưới ?
– Con chưa biết nữa cô ba? Cô ba đi xem ngày tốt dùm con được hog?
– Cô ba: àh ,cái đó cô ba lo được con yên tâm. Thiên Thiên này đi theo cô Ba xuống bếp dọn trái cây và nước lên cho gia đình mình dùng nè con.
– Dạ ( cô ấy đi theo cô ba)
– Chú 4: hì hì… chú 4 xin lỗi con nha, từ hum con về mà chú ít quan tâm quá.
– Cô 4: chú con ít nói lắm, nên con thông cảm ha.
– Dạ, hog sao đâu cô.
– Uh, mà bên nhà của Thiên Thiên đã biết chuyện này chưa? ( cha tôi lên tiếng,lúc đó Thiên Thiên và cô 3 tôi cũng vừa ra)
– Dạ chưa ,có thể ngày mai con sẽ qua nhà Thiên Thiên để xin hỏi cưới cô ấy.
– Không được ngày mai anh và cha của anh phải cùng qua đó. Ba em khó tính lắm, phải có người lớn nói chuyện mới được.
– Hì hì… được rồi ngày mai cha sẽ cùng qua với các con.
Tôi đưa Thiên Thiên về nhà
– Ngày mai anh gặp ba em, sao anh thấy run quá.
– Hihi.. cũng như em ngày hum nay thui mà.
– Cảm ơn em ( tôi ôm lấy Thiên Thiên) vì đã yêu anh, và đồng ý làm vợ của anh.
– Hihi.. Anh phải như chú anh nói đó. Không là em sẽ giận anh lắm đó.
– Uh, Anh hứa mà.
– Tính ôm em cả ngày hay sao vậy? ( cô ấy vừa nói vừa cười)
– Uhm, muốn ôm cả ngày luôn.
– Anh về đi, chuẩn bị ngày mai qua nhà em nữa.
Tôi vào xe, thì thấy cô ấy gõ vào cửa kính, tôi kéo cửa kính xuống:
– Chuyện gì vậy em?
– Em quên làm một việc.
– Việc gì vậy?( lúc đó cô ấy hôn lên má của tôi, ùi nhìn tôi cười hạnh phúc)
Hì hì… tôi về nhà mà lòng cảm thấy hạnh phúc làm sao? Lúc đó anh Tâm chạy ra chúc mừng cho tôi.
– Chào anh caca. Sắp lấy vợ ùi nha, Sướng nha.
– Hì hì… cảm ơn em. Bữa đó nhớ tham gia tiệc cưới của anh nha.
– Hì hì… chắc chắn sẽ có mặt, không say không về.
– Em có bạn thì dẫn theo luôn cho vui.
– Như vậy có phiền anh không?
– Không sao đâu, càng đông càng vui mà. Ngày vui của anh mà.
– Ok.