Mình là vợ chồng mà!!

Hắn nhìn xung quanh cười một cách hài lòng, hắn lần này hắn quan sát nhà tôi kĩ hơn, tôi cảm thấy khó chịu về điều này, tôi bước ngay trước mặt hắn, mặt đối mặt. chúng tôi nói chuyện chỉ đủ để hai bên nghe mà thôi.
– Oh! Anh chàng Caca đây mà! Ý cô nàng chứ! ( hắn chết miệng cười)
– Ngươi đến đây làm gì? Ta không có mời ngươi!
– Cô nàng bớt nóng nào, chỉ là chung vui thôi mà.
– Người đi ra chỗ này lập tức!
– Nếu ta không đi thì sao nào?
– Ngươi…..
– Cảm phiền anh đi về dùm tôi! ( Bảo đi đến gần chúng tôi nói lớn)
– Hai đứa bay dám đuổi tao!
– Chả có gì mà không đuổi! nếu không muốn có quánh lộn ở đây!
– Oh lâu rồi ta không được đánh lộn đó. Tụi bay lên bắt đứa bé cho tao!
Thế là hắn đã ra tay trước, hai tên đang cầm quà quăn qua một bên đi về phía Thiên Thiên, tôi nhanh chân chụp hai tên từ đằng sau, nắm cổ áo hai tên giật ngược lại, lấy chân đạp mạnh vào khủy chân của hai tên đó, đi nhanh ra phía trước, cho hai tên đó mỗi tên một quả đấm xỉu tại chỗ.
Lúc đó bắt đầu xuất hiện thêm nhiều tên, Bảo cùng với thuộc hạ xông lên hạ gục từng tên, tôi kêu Jerry cầm súng bên mình theo sát Thiên Thiên, để dưới đây tụi này sẽ lo, các khách khứa họ sợ đến nổi chạy toán loạn hết ra bên ngoài, cả nhà tôi cũng vậy.Trong căn phòng ấy chỉ còn tụi tôi và bọn ác ôn. Tôi không để đứa bé bị bắt bởi hắn được
.
Một trận đánh với nhau cùng với đồng bọn của Thắng ngay tại căn nhà gia đình tôi, mấy đứa em của tôi, chỉ có Lâm là biết võ, cũng may lúc đó có Phúc ra hỗ trợ chúng tôi phần nào. Chúng phá nát tất cả các bàn ghế xung quanh, đồ ăn thì văng tứ tung, tôi và Lâm bị 3 đứa ép vào một thế, chúng tôi liền nhảy qua cái bàn, tôi thấy có chai rượu, tôi liền đưa rượu vào miệng phun ra cùng với bật lửa của mình, tạo thành một đám cháy phù phù khổng lồ làm cho tụi kia phải lùi lại, cứ như thế còn Lâm thì đổ rượu hết vào tấm khăn trải bàn. Tôi hết rượu trên tay quăn luôn cái bật lửa lên tấm khăn bàn, tạo thành đám cháy.
Tôi và Lâm cùng nhau đá cái bàn cho dính vào đám tụi nó rồi tiếp cách thoát khỏi cái thế đó, một tên ngã quỵ dưới đất, nhanh tay ôm lấy chân của tôi làm tôi té đập mặt xuống đất, tôi nhanh chóng xoay người, dùng chân đạp thật mạnh vào mặt hắn, cho hắn rời khỏi tôi cách khoảng 1m.
Bất chợt tôi nhìn quanh không thấy Thắng đâu, nhìn phía dưới hắn đâu rồi, nhìn lên phía trên lầu thì thấy Hắn đang tiến lại gần Thiên Thiên cùng với đứa bé, trên tay Jerry không có súng, khẩu súng bị rớt dưới đất. Tôi nhanh chóng chạy nhanh về hướng cầu thang lúc đó có hai tên chặn đứng đó, tôi nhanh chóng quơ lấy tấm rèm, khi đến thẩy tấm rèm trùm chúng lại, rôi lấy bình bông đập từng thằng, hai thắng xỉu tại chỗ. Đi lên được cầu thang thì có một tên tiếp theo.
Hắn vung nấm đấm thật mạnh vào mặt tôi, may quá tôi đá né kip bằng cách đứa người qua trái, rồi đu theo tay cầm của cầu thang bay lên, lấy chân kẹp cổ hắn, cho hắn nằm xuống đất luôn.
Cuối cùng tôi cũng đến gấn hắn, tôi nắm lấy cổ áo của hắn nhưng không được, hắn nhanh tay làm cho cái áo vest đó thoát ra, trên tay tôi đang cầm chiếc vest của hắn, chưa kip ra thế hắn cho tôi một vọng vào mắt, tôi nhanh chóng đưa chân dặm thật mạnh vào chân hắn, hắn đau điến ôm chân, trên tường có khung hình, tôi đập thật mạnh vào đầu hắn, nhưng hắn không xi nhê gì. Hắn đá vào đầu gối của tôi làm tôi phải khum xuống vì quá đau, hắn nhất người tôi lên quăn xuống sàn. Hắn tính lấy chân dặm vào mình tôi, tôi lăn qua chuyển tư thế, dùng hai chân mình kẹp hai chân của hắn làm hắn ngã nhào xuống đầu đập mạnh dưới sàn.
Khi tôi và Thắng chiến đấu như thế thì Thiên Thiên, jeryy và đứa bé đã thoát được chỗ đó an toàn, có một tên chặn đường , Jerry nhanh chóng móc từ trong áo ngực mình ra thuốc phun cay mắt, xịt ngay vào mắt hắn, khiến cho hắn không còn thấy đường, cho một đá vào chổ hiểm, hắn nằm quay đơ.
Cả hài cùng đứa bé chạy lại phòng khóa chốt cửa lại, jerry đem hết những gì có thể chặn cánh cửa lại. Mấy tên ở bên dưới xử gần như xong, Phúc thấy tôi và Thắng đang chiến đấu như thế cùng bay lên giúp tôi được phần nào! Phúc chạy đến té lên người hắn không cho hắn đứng dậy nổi, Phúc ôm lấy hắn bắt hắn đứng dậy không cho tay chân hắn cửa quậy, tôi cho vào mặt hắn những cú đấm không ngừng, rồi cho vào bụng. Hắn không chịu nổi nữa, hắn vùng mình lao thẳng đầu vào phía tôi, Phúc không còn giữ hắn được nữa, hắn xông vào người tôi, đầu hắn cho vào bụng tôi, tôi đau điến cả người.
Hắn móc cây súng trong người ra chỉa vào tôi và Phúc, lúc đó trận đánh trên dưới đều kết thúc, cả đồng bọn của hắn đồng loạt rút súng ra, vì nãy giờ lo đánh cả bọn quên rằng mình có đem theo súng, còn caca và Thắng đấu tay với nhau liên tục làm gì có thời gian mà móc súng ra mà đấu với nhau.
Khuôn mặt hắn và tôi bây giờ là những vết máu vết bầm, quần áo thì sốc sếch dơ hết cả lên, máu dính tùm lum. Cuộc chiến thôi cuộc, không có súng chúng tôi bất lực không làm gì cả, hắn đi xuống dưới ngồi trên ghế sofa kêu đồng bọn đi lên lầu bắt hai người cùng đứa bé xuống phòng khách. Hai tên tuân lệnh đi lên ngay.
…..
Hai tên đi lên phòng nơi mà Thiên Thiên, jerry và đứa bé đang trốn ở trong đó, hai tên tiến đến phía cửa, mở cửa thì không được cửa bị khóa trái, bên trong em và Jerry đều nghe tiếng chúng vặn cửa, hai tên bực mình vì biết cánh cửa đã được khóa bên trong, một tên lấy chân ra sức đạp cánh cửa nhưng vô ích, phía trong đã bị chặn lại hết rồi, một tên khác xùng máu lên lấy súng bắn liên tục vào cánh cửa, đến mức cánh cửa phải xúc ra ngã về hướng của tụi nó.
Thì ra bên trong Jerry và Thiên Thiên dùng cái tủ chặn lại không cho chúng nó vào, nhưng không thể làm gì hơn, chúng có vẻ khi dể jerry và Thiên Thiên, nghĩ rằng phụ nữ không làm gì được chúng nhưng chúng đã sai lầm trầm trọng khi quăn súng qua một bên, bước vào trong bằng tay không, Jerry nhìn thấy thế cũng hiểu ý của chúng đang nghĩ gì, Jerry giả bộ sợ sệt đưa hai tay lên đầu hàng, hai tên có vẻ khoái chí khi nghĩ rằng lên bắt hai cô nàng một cách dể dàng.
Một tên thì đứng canh, một tên thì đẩy cái tủ ra đi cho dể dàng, Jerry để hay tai lên trên đi từ từ về phía tên kia, tên kia không để ý đã để Jerry cho một đá vào chỗ hiểm, khi thấy đồng bọn mình như thế, tên kia liền lấy tay ôm chặt Jerry lại, Thiên Thiên thì né ra đứng né vào góc hoản sợ, Jerry chân mang giày cao gót đạp ngay ngón chân của tên còn lại, hắn buôn Jerry ra ngay lập tức vì ngón chân của hắn bị sức móng rùi, jerry nhanh chân chạy ra tới cửa lụm ngay hai khẩu súng chỉa vào hai tên kia, kêu Thiên Thiên đi sau lưng mình,
Hai tên này đúng là ngu thật, khi dễ phụ nữ nên giờ phải thế này đây, súng chỉa vào người như thế thì hai tên đó chỉ biết đưa tay lên đầu đi ra chịu trận mà thôi, hai tên đi trước jerry chỉa súng đi sau.
Tên Thắng cứ tưởng là hai tên đàn em của hắn bắt hai người phụ nữ xuống dể dàng, ai ngờ thế cờ bị lật, hai phụ nữ chúng ta đang làm chủ tình hình. Tên Thắng mặt biến sắc và tức giận với hai tên đàn em không làm được việc.
Khi thấy như thế cả 3 chúng tôi, Bảo, Lâm và Phúc đảo ngược tình thế làm cho mấy tên kia hạ gục nằm dưới đất, Jerry nhanh chóng ném súng về phía tôi, thật may mém tý nữa cây súng rơi vào tay tên Thắng, chụp được súng tôi chỉa thẳng vào tráng hắn.
– Kêu đàn em của mày dừng tay lại!
– Tụi bay ngưng! ( hắn mặt xanh mét)
– Kêu đàn em của mày thẩy súng vào một chỗ, mau lên!!! ( tôi hét văn nước bọt vào măt hắn)
– Làm theo lời nó mau lên!
– Tiếp theo, kêu tụi nó đứng dồn thành một chỗ!
– Tụi bay làm theo đi, còn ở đó đứng nhìn nữa!
– Còn mày!!! Tao không biết phải xử mày như thế nào! Cho mày một viên thì quá nhẹ nhàng với mày!
– Muốn làm gì thì làm mẹ đi, đừng dỡ giọng đó!
– Oh oh….. thế ư???? Mày ngồi xuống đây! Tao hỏi gì mày phải khai, nếu không thì phát đạn này bắn vào người mày chứ không phải vào đầu mày đâu nghe chưa??? ( hắn thở xanh mặt)
– Nghe tao hỏi: tại sao mày lấy hết công ty của Thiên Thiên? ( tôi đưa súng cho Bảo chỉa vào người hắn)
– Tao thích! ( hắn vừa nói xong tôi lấy tay vọng vào mắt hắn một cái bốp thật đau)
– Thích cái con mẹ mày chứ thích! Nghe tao hỏi tiếp, có phải mày cùng con Ngân phá hoại gia đình tao không?
– Uhm, thì sao nào?
– Sao hả? ( tôi lấy đầu gối thục vào bụng hắn liên hồi) tại sao mày lúc nào cũng phá hoại gia đình của tao?
– Tao ghét con vợ mày, nó làm tao vào tù!
– Thứ chó như mày ngồi tù cả đời cũng không hết tội! ( tôi lấy chân đạp vào mặt hắn, làm cho hắn té xuống đất)
Hắn nằm im ru dưới đất, y như không chịu được nữa vậy, Bảo bỏ súng vào lưng quần của mình.
– Giải hắn cùng đồng bọn lên cảnh sát đi!
Bảo vừa tính chụp lấy tay hắn, hắn đá Bảo va vào người tôi, làm cho cả hai đứa té lộn nhào xuống dưới đất một cái thật đau, rồi hắn cùng đồng bọn thoát khỏi căn nhà của tôi. Làm sao tôi có thể không đoán được hắn sẽ giả bộ xỉu chứ, trời ơi, thế là tính mạng của con tôi vẫn còn nguy hiểm, nó chưa được an toàn. Tôi tức mình dùng chân đá vào mấy chiếc ghế.
– Bây giờ trở đi chúng ta phải tăng cường thêm lực lượng, nhờ cảnh sát được rồi đó! ( bảo để tay lên vai tôi
– Uhm!!!
Căn nhà tôi lúc này bây giờ chỉ là một đống đỗ vỡ tan nát, thân thể chúng tôi bây giờ toàn là những vết bầm, vết máu trên khắp người, chúng tôi đều có người đặc biệt chăm sóc. Tôi cảm nhận được sự lo lắng của em, em sợ lắm sợ những điều xấu nhất xảy ra với tôi và đứa bé.
– Em đừng lo gì hết! anh sẽ không sao đâu mà!
– Em lo lắm, thôi gia đình mình nhúng tay vào được không, để cảnh sát người ta lo là được rôi!
– Không được! ( tôi ôm em vào lòng của mình) anh phải có trách nhiệm với việc này!
– Nhưng caca ah……
– Anh đã nói không sao là không sao mà! Anh sẽ không để ai đụng vào em và đứa bé hết! Anh đã mua bao hiểm hết rồi, có chuyện gì xảy ra với anh thì em và đứa bé vẫn còn số tiền đó, để em có thể lo cho đứa bé đên 18t.
Tôi và em ngắm nhìn đứa bé, bé như một thiên thần, nhưng thiên thần này sắp gặp chuyện không hay rồi!
……
Đêm đó tôi và em ôm lấy nhau mà ngủ, chúng tôi đem baby qua phòng của chúng tôi nằm ngủ, chúng tôi không đủ can đảm để baby ngủ một mình, với lại căn phòng cũng đã tan hoan mất rồi. Hôm sau, tôi alo cho người đến dọn dẹp lại nhà cửa, mọi thứ lung tung cả lên, coi như dọn hết cả căn nhà. Tôi nghĩ làm một ngày để đưa hai mẹ con đi công viên chơi, với lại ở nhà cũng đang lu bu nữa, bụi bặm không tốt cho em bé.
Thế là kế hoạch đã dựng sẵn trong đầu của tôi, đưa baby ra ngoài tôi cũng cần có người của Bảo đi theo để hỗ trơ, ai biết được hắn ra tay lúc nào, nên lúc nào cũng phải đề phòng hết, không được xem thường từng phút giây nào hết.
– Thiên Thiên hôm nay anh chở hai mẹ con đi chơi há!!!
– Đi đâu?
– Đi công viên chơi!!!
– Thôi em không đi đâu! Baby!
– Chứ em ở nhà thì bụi lắm, họ đang dọn dẹp mà!
– Lỡ có chuyện gì thì sao?
– Không sao đâu mà! Đã có người của Bảo đi theo chúng ta rồi, tên đó không dám làm gì đâu, nhìn nè? ( tôi cho em thấy khẩu sung)
– Hả?
– Thôi đi đi! Hít thở không khí suốt ngày ở nhà ngột ngạt!!!
Tôi không chờ sự đồng ý của em, đã lôi em và baby vào xe, đem mọi thứ của baby lên xe, rồi em cũng không chống cự nữa khi thấy chiếc xe hơi trắng của tôi kẹp giữa hai chiếc xe hơi đen, đó là những vệ sĩ của Bảo theo hộ tống chúng tôi, họ ăn mặc như người thường quần jean để cho mọi thứ xung quanh trở nên bình thường, không có gì gọi là trầm trọng.
Vừa đến công viên thì vệ sĩ của Bảo đển giúp tôi đưa xe vào bãi, tôi cùng em đẩy baby trên chiếc xe nôi, đi thẳng vào phía trong công viên, hôm nay là CN nên có vẻ đông hơn ngày thường, các ông bố bà mẹ cũng dẫn con của mình vào đây chơi, các cặp tình nhân cũng rủ nhau vào đây, công viên bán khắp bong bong xung quanh, đều nghe tiếng cười giỡn của lũ trẻ nghe vui tai quá, có những ông bán kẹo bong gòn, rồi có những gian hàng trò chơi, bắn sung để có gấu bong, chơi thẩy đồng xu vào các ô thì sẽ được quà, thẩy vòng tròn vào các cây đinh, vào số nào thì lấy số đó.
– ủa? caca mấy người vệ sĩ đâu rồi?
– hì hì…. Họ đang ở đây thui, mặc đồ bình thường không ai biết đâu.
– Đây để anh chỉ cho em yên tâm ha!
– Đâu anh?
– Thấy cái anh đang mặc quần jean và áo thun trắng có khoác chiếc áo jean bên ngoài không?
– Vệ sĩ mà chơi cùng con nít sao?
– Hì hì… đâu ai cấm điều đó đâu em, họ cũng là người có trái tim mà! Họ hết long vì chủ nhưng họ cũng yêu trẻ em lắm!
Bên phía gian hàng của chàng vệ sĩ.
– Wow chú ném đồng xu hay quá! Chú ném cho cháu với!
– Uhm, dược rồi chú ném!
– Trời ơi! Trúng nữa kìa, chú ném cho cháu với! ( mấy đứa trẻ bu quanh đòi quíu quích)
Cái tên chủ trò chơi bắt đầu thấy khó chịu khi anh chàng vệ sĩ này ném đến đâu trúng đến đó, làm tên chủ hàng này méo mặt vì trên kệ không còn một con gấu bong hay thứ khác cả.
– Đó em thấy chưa Thiên Thiên! Vệ sĩ cũng dễ thương lăm chứ bộ!
– Hì hì,…. Em thấy rồi! Em thấy người đó có gì đó lạ lắm!
– Sao lạ? anh thấy bình thường mà!
– Không! Em thấy cái người vệ sĩ đó giống anh đó!
– Giống cái gì??
– Là con gái!
– Hả? con gái sao? Sao anh không biết nhỉ?
– Hì hì…. Em chỉ đoán vậy thui!
– ờ ờ….
– Em thấy tội cho mấy người như vậy quá!
– Sao tội?
– Lúc nào họ cũng bị người ta dòm ngó soi mói hết áh!
– Anh có bị soi mói đâu!
– Tại vì anh được gia đình chấp nhận, đâu phải gia đình nào cũng chấp nhận điều này đâu, họ lúc nào cũng muốn con mình bình thường.
– Uhm.
– Em nói cái này, anh đừng giận em nha!
– Sao?
– Em muốn con mình nó không phải như cô gái đó! ( tôi im lặng)
– Vì em không muốn con mình bị xã hội chê cười, ùi mọi thứ nữa!
– Uhm, không sao đâu, anh hiểu mà, nếu anh là em anh cũng nghĩ như em thui!
– Anh không giận em thật chứ, em không muốn làm anh buồn đâu, nhưng em vẫn yêu anh vẫn muốn được ở bên anh, tuy anh là con gái đi chăng nữa.
– Uhm. ( tôi cũng cảm thấy hơi buồn một chút)
– Em xin lỗi, đừng buồn em nha!
Tôi ấy nhìn tôi với gương mặt dể thương làm sao? Làm sao tôi có thể giận có thể buồn khi thấy em được chứ, nhưng dù gì em cũng nói đúng, em là một người con gái bình thường chứ không phải là Fem như cái con Ngân kia, tôi có thể hiểu được tâm trạng của em, em cũng chỉ mong muốn những gì tốt nhất cho đứa bé mà thôi, tôi cũng vậy, nhưng sự mong muốn của em có được hay không còn phải tùy thuộc vào đứa bé rất nhiều, đó chi là điều em muốn thôi. Nhưng với tôi dù đứa bé ấy có như thế nào đi nữa tôi cũng thương yêu nó như chính con ruột của mình, tuy nó không phải do tôi tạo thành.
Tôi bây giờ chỉ muốn điều tốt đẹp nhất đến với đứa bé, nó yêu ai cũng được, trai hay gái gì cũng được, nhưng tôi cũng có điều kiện riêng của riêng tôi, đâu phải nó yêu là cho nó yêu được, ít nhât nó yêu một người phải có sự nghiệp đàn hoàn, yêu thương nó thật long chứ không phải như cái tên Thắng chết tiệt kia. Nhắc đến tên đó là tôi muốn nổi khùng.
Đó là điều kiện mà tôi yêu cầu, với xã hội bây giờ ngay cả nam hay nữ it nhất phải có nghề nghiệp đàn hoàn ổn định, thì mới có thể tiến tới hôn nhân chứ không phải riêng gì SB hay Fem. Cái tôi đánh giá bây giờ không phải về mặc giới tính nữa, về mặt đạo đứa là trên hết.
Hì hì…. Tôi ôm nhẹ lấy em vào lòng của mình, tôi cảm thấy hạnh phúc khi có một gia đình hoàn hảo như thế này, chắc có lẽ tôi là người may mắn nhất trên thế gian này.Bỗng dưng đứa bé nó khóc, làm tôi và me giật cả mình. Hì hì…. Nó tè rồi nên khó chịu khóc òa lên đây mà, tôi và em đẩy baby và WC làm vệ sinh cho nó.
Khoảng 15p sau thì baby được thay một bộ đồ mới, tôi và em ngồi ở ghế đá nghĩ ngơi chút, tôi đi lại đằng kia một một chùm bong bong đủ màu sắc cho baby. Lúc đó ở xung quanh em và baby có một cảm giác không an toàn, tôi đi về phía đằng kia nên không thấy được cảm giác đó.