Mình là vợ chồng mà!!

Hì hì… cô gái tuần sau mình gặp sẽ như thế nào nhỉ? Có dể thương hog ta? Sao mình muốn tuần đó đến nhanh quá. Để mình biết cô ta là ai?
Sáng hôm sau…..
Tôi ngồi ăn sáng cùng cả nhà, chú 3 lên tiếng:
– Hì hì… sắp hết tuần rồi đó, con chuẩn bị xong hết rồi chứ?
– Chuẩn bị gì chú?
– Chuẩn bị nhận chức vụ và một sự bất ngờ.
– Con cũng không biết ( tôi giả đò như không hề biết gì cả)
– Àh, chú sẽ cho con biết chức vụ của con là gì, nhưng còn sự bất ngờ thì đến công ty làm việc con sẽ biết.
– Chức vụ gì chú?
– Giám đốc điều hành bên Marketing.
– Ủa? chứ hog phải???
– Hog phải gì cháu.
– Àh dạ không? Hì hì…. (vậy là cha và chú 3 đổi kế hoạch ùi hả )
– Cha hy vọng con sẽ làm tốt việc này.
– Dạ, con là con của cha mà.
– Àh! Hay là hôm nay con ghé công ty tham quan đi. Ùi vài bữa nữa bắt tay vào việc cho xuôn sẻ. Con đi chung với cha, hay đi một mình.
– Dạ, để con đi một mình.
– Uhm.
Khoảng 9h là tôi tự lấy chiếc xe hơi,chạy đến chỗ công ty của cha tôi. Lúc đến công ty, thì tôi thấy một cô gái, rất quen, hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi. Tôi đi theo phía sau cô ấy, để xem là tôi có quen cô ấy hay không?
Trên tay cô ấy đang cầm một sắp tài liệu, bỗng dưng cô ta bị vấp, té xuống thế là đống tài liệu văn tung tóe, tôi chạy lại nhặt giúp cô ta. Khi đứng lên, thì tôi mới nhìn kỉ mặt cô ta, àh thì ra cô gái ở vũ trường tôi gặp chính là cô ta, cô ta nhìn thật dể thương, với chiếc răng khển, tóc cột đuôi gà, dáng người thon thả, cô ta thấp hơn tôi một cái đầu.
– Ah!
– Cảm ơn anh ( cô ta cảm ơn tôi rối rít) , anh biết tôi sao?
– Àh không! ( hình như cô ấy không nhớ gì cả)
– Anh làm việc ở công ty này hả?
– Không! Chỉ là khách hàng thôi! ( sao tôi lại nói dối nhỉ? )
– Hì hì… vậy cảm ơn quý khách đã giúp tôi.
– Àh! Không có gì ( sao cô ta nói chuyện dể thương thế nhỉ, khác hẳn lúc ở vũ trường)
– Thôi tôi phải đi. Chào quý khách!
– Ò ờ…..
Rồi cô ấy đi khuất, lúc đó tôi mới chợt nhớ , chết rồi mình quên mất hỏi tên cô ta là gì rồi? sao mà tệ quá!!!
Thế là tuần làm việc với tôi nó cũng đến, tôi cùng cha và cả gia đình đi lên công ty, để tôi nhân chức Giám đốc Marketing, cuộc nhận chức của tôi diễn ra suông sẽ, tôi được bao nhiêu những lời khuyên và chúc mừng.
Cha, chú ba và tôi,cùng nhau đi đến phòng làm việc mới của tôi. Tôi ngồi vào chiếc ghế của tôi, chiếc ghế giám đốc Marketing. Cha và chú nhìn tôi cười. Chú nói:
– Hì hì,,, chú có bất ngờ cho con đây! ( lúc đó chú mở cửa cho một cô gái bước vào, lúc đó tôi vô cùng bất ngờ khi biết người con gái đó, chính là cô gái mà tôi đã nhặt giúp hồ sơ giùm cô ta)
– Hả? Là anh? ( cô ta cũng bất ngờ không kém gì mình )
– Chú: ủa? hai đứa con biết nhau hả?
– Dạ, anh ấy là người đã nhặt hồ sơ giùm con. Anh ấy nói với cháu anh ấy là khách hàng,
– Cha: àh! Con bác nó vậy đó cháu. Không bao giờ khoe thân thế cả?
– Chú: hì hì… vậy càng tốt, từ giờ trở đi Thiên Thiên sẽ là thư kí của con đó! Àh con không được ăn hiếp Thiên Thiên đâu đó?
– Tại sao?
– Vì Thiên Thiên là con của chủ tịch Nun, đối tác của gia đình mình rất thân thiết. Cô ấy làm việc cho cả hai công ty lun. Nhà mình và nhà cô ấy!
– Wow ( tôi nói lớn ) có cơ hội làm việc chung với nhau rồi. Tên em là Thiên Thiên hả? dể thương nhỉ? Còn anh là Caca
– Cha: thiên thiên và caca nghe cũng đẹp đôi nhỉ?
– Cha àh!! ( tôi nhìn cha)
– Thôi hai tụi con làm quen nhau đi ha, ùi vào công việc, cha và chú ra ngoài.
Vậy là tôi và cô ấy sẽ làm việc chung với nhau sau này sao? Lạ thật? có khi nào ý trời không nhỉ? Cho mình gặp cô ấy trong hoàn cảnh cô ấy mún gây sự với mình? Rồi cho mình gặp cô ấy lúc cô ấy dể thương nhất? rồi cho mình cùng làm việc chung với cô ấy nữa??
……….
Tôi ngồi vào chiếc ghế của tôi, còn cô thứ kí dể thương kia thì ngồi bên tay phải của tôi, có một chiếc bàn dành riêng cho cô ấy. Tôi cũng không biết bắt đầu công việc như thế nào, thế là tôi đứng dậy đi lại phía cô ấy, hai tay sọt vào túi quần.
– Thiên Thiên nè!
– Dạ, giám đốc muốn nói gì?
– Hả? Thôi, đừng xưng hô như vậy, anh không quen, cứ kêu anh là caca được rồi.
– Hihi.. ok. Có chuyện gì vậy anh?
– Đây là công việc đầu tiên của anh, anh không biết phải bắt đầu như thế nào nữa?
– Oh! Sorry anh nha, nãy giờ em quên mất, đưa cho anh xem bản kế hoạch này, chúng ta sắp phải làm.
– Tôi cầm bản kế hoạch trên tay, coi từng tờ một, thì ra công việc tiếp theo của tôi là cùng với cô ấy, đi khảo sát thị trường, đi tìm những cái mà khách hàng người ta cần đến tập đoàn chúng tôi, sau đó phải nộp bản báo cáo cho chú ba.
– Em nè! Chừng nào mình mới nộp bản báo cáo cho chú ba vậy?
– Dạ, 1 tháng.
– Oh! Oh! Nhiều như thế này chỉ có một tháng thôi sao?
– Vì thế chúng ta phải hợp tác ăn ý với nhau, để hoàn thành xong dự kiến chứ!( lúc đó cả tôi và cô ấy cùng nhìn nhau cười, tôi nhìn thật kỉ cô ấy hơn, cô ấy dể thương quá, đôi mắt nhìn đáng yêu làm sao, tự nhiên cô ấy quay mặt qua chỗ khác, như thẹn thùng)
– Em làm sao vậy? đang nói chuyện với anh tự nhiên quay qua chỗ khác.
– Àh thì tại anh nhìn em hoài( cô ấy lại cười )
– Thì đang nói chuyện phải nhìn nhau mà! ( tôi trả lời thật tình), àh em là con của chủ tịch Nun hả?
– Dạ! có gì không anh?
– Hihi… anh đang thắc mắc tại sao con của chủ tịch Nun vào quán bar uống say như chết, rồi đi gây sự với một chàng trai không hề quen biết?
– ( cô ấy trố mắt nhìn tôi, không biết tại sao, tôi biết cô ấy vào quán bar) Sao… sao… anh biết?
– Em thật sự không nhớ gì hả?
– Dạ không?
– Hì hì… em gậy sự với anh chứ ai? Sao vậy? có chuyện gì mà phải say như thế?
– Hihi… em cũng không biết trả lời sao nữa? Lâu lâu em hay như vậy? dù không có gì hết, uống say bí tỉ, sau đó chẳng nhớ mình đã làm gì.
– Wow, lần đầu tiên anh mới nghe đó. Hì hì….
– Anh về bàn làm việc đi, tính đứng đây nói chuyện với em luôn hả?
– ờ ờ… ( cô ấy không nhắc chắc tôi cũng đứng đó nói chuyện với cô ấy luôn)
Trong căn phòng chỉ có hai người mà thôi, chỉ có tiếng gõ của bàn phím, tiếng soạt soạt của những giấy tờ.Một lúc sau thì có một nhân viên gọi tôi xuống phòng làm việc của chú ba.
– Chào con! Cháu trai yêu vấu!
– Chú kêu con có gì hog?
– Hì hì.. công việc mới có thích hợp với cháu không?
– Cũng thích hợp, nhưng cháu không muốn suốt ngày phải ngồi trong 4 bức tường đó đâu.
– Àh!! Cháu trai của ta muốn khám phá thế giới đây mà. Cô thư kí cháu thấy thế nào?
– Sao chú hỏi cháu vậy?
– Để xem cháu trai của ta có động lòng trước cô thư kí dể thương đó không thôi mà?
– Ủa? sao ba cô ấy cũng có tập đoàn, mà sao cô ấy không về làm việc cho ba cô ấy, mà qua đây.
– Hì hì… cô bé đó, con nên tìm hiểu đi, hỏi chú chú đâu biết câu trả lời đâu. Nè ngày mai con và cô ấy sẽ đi khảo sát thị trường đó.
Tôi đang có cảm giác, bên gia đình tôi muốn tôi và cô ấy trở thành vợ chồng thì phải, vì ban đầu đến giờ, tôi nghe bên gia đình tôi khen cô ấy nức nỡ, chưa thấy ai chê cô ấy ở chỗ nào hết. Mà thật sự có một người con gái toàn vẹn như vậy sao?Không lẽ mình là kẻ may mắn sao?
………
Buổi sáng hôm sau, hog hiểu vì sao tôi đến công ty rất sớm, tôi và thiên thiên hẹn nhau xuống căn tin của công ty, ngồi uống trà ở đó, tôi không có thói quen uống cà phê, chỉ uống trà vào buổi sáng, với chiếc laptop đọc báo, và xem thị trường hôm nay như thế nào, khi tôi đang cầm tách trà lên thưởng thức, tôi phát hiện ra hình như hôm nay cũng có người đến sớm hơn tôi thì phải, đó là thiên thiên. Cô ấy đang ngồi bên kia, đối diện với tôi, cô ấy đang dùng một tách cà phê nóng, trên tay đang xem hồ sơ thì phải. Tôi tính kêu cô ấy, nhưng chợt nghĩ lại. Tôi lấy mắt kính đen đeo vào để cô ấy không nhận ra, kế hoạch của tôi là sẽ ngồi bất động coi như tôi là người tới trể, để xem thái độ của cô ấy như thế nào.
Tôi ngồi im khoảng 30p, tôi bắt đầu thấy sắc mặt cô ta bắt đầu nhăn nhó, coi đồng hồ liên tục, cô ấy có vẻ rất bực, tôi bắt đầu thấy run, hình như mình thử cô ấy không đúng lúc thì phải, tôi đứng dậy và xuất hiện ở sau lưng cô ấy, trong đầu tôi thế nào cũng bị cô ấy la cho một tăng:
– Anh xin lỗi , anh đến trể.
– Àh! Hì hì… không sao? Em mới đến mà. ( sao cô ấy nói dối, không nhằn tôi )
– Mới đến? anh tưởng em đến sớm chứ!
– Không? Em mới đến thiệt mà.
– Anh không tin đâu, mới đến sao li cà phê nóng đã cạn hết rồi.
– Thì thì…. ( cô ấy bắt đầu lúng túng)
– Thôi chúng mình đi làm việc được rồi đó.
– (cô ấy nhẹ nhàng gật đầu)
Tôi cùng với cô ấy ra xe, tôi mở cửa xe cho cô ấy bước vào, rồi xe bắt đầu lăn bánh đến những địa điểm có ghi trong bản kế hoạch, chúng tôi đi với nhau từ sáng cho đến trưa, đi đến từng công ty lớn nhỏ, thậm chí đi đến các căn hộ của nhà dân mà tìm hiểu, cô ấy đúng là một người đặc biệt, cô ấy nhanh nhẹn, cô ấy luôn nhắc tôi là mấy giờ sẽ đến đâu, sau đó sẽ làm gì. Cô ấy đi với tôi như người hỗ trợ đắc lực, chúng tôi chia nhau ra để cho công việc thấy nhẹ nhàng hơn. Lay hoay như thế mà đã đến trưa rồi.
Chúng tôi cùng nhau ghé vào một nhà hàng, tương đối cũng được, không quá sang trọng, tôi lịch sự xuống xe trước, mở cửa cho cô ấy bước ra. Tôi và cô ấy đi song song với nhau vào nhà hàng. Chúng tôi chọn một cái bàn ngồi gần cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài, tôi kéo ghế và mới cô ấy ngồi.
– Wow, ngồi ở trong đây mát thật, ở bên ngoài nóng quá!
– Hihi… ở bên đâu làm sao mát được, như ở bên anh ở chứ?
– Hì hì… chuyện hồi sáng đó.
– Chuyện gì vậy anh?
– Sao em lại nói dối với anh là em mới tới chứ, thật chất em dã đến sớm, ngồi đợi anh mà.
– Em….
– Hì hì…. Anh đã đến sớm 30p khi em ngồi đợi, anh là người ngồi đối diện với em, đeo kính đen, anh chỉ muốn thử xem, nếu anh đến trể thái độ của em như thế nào, anh thấy em có vẻ bực, nhưng lúc anh lại thì em nói là em mới tới, sao vậy?
– Vì anh là sếp của em.
– Haha… ( tôi cười lớn, mọi người xung quanh quay lại nhìn tôi) chỉ là sếp thôi hả? em bỏ cái ý nghĩ đó đi, sếp hay không thì cũng phải biết lắng nghe cấp dưới của mình chứ, như thế chúng ta mới phối hợp ăn ý.
– ( cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi cười, tôi lại được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô ấy một lần nữa)
– Sao em lại cười, anh nói đúng mà!
– Hihi… thì anh đúng.
Vậy là buổi trưa của chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, rồi tiếp tục bắt tay tiếp công việc cho đến chiều tối. Rồi tôi chở cô ấy về nhà.