Mê Loạn Tình Dục – Tiếp Tục Siêu Phẩm ( FULL END )

Chương 25, 26:

Trên tầng cũng vô cùng im ắng, Trình Tuyết không có trực tiếp trở về phòng ngủ của mình, biết Lý Thiên Hạo cũng không có chủ động ở trong đó chờ nàng.

Dừng bước chân ở ngoài thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa. Phẫn nộ đã cướp mất lý trí của nàng, vì tránh cho hai người xảy ra khắc khẩu, Trình Tuyết hít hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Bên trong không có tiếng đáp lại. Lại gõ cửa, như trước im ắng không một tiếng động.

Trình Tuyết nóng nảy, cửa thư phòng thế nhưng lại bị Lý Thiên Hạo khóa trái lại. Oán giận trong lòng không có chỗ nào để phát tiết, Trình Tuyết trừng mắt nhìn cửa thư phòng, cắn chặt cánh môi.

Bỗng nhiên, đuôi mắt quét qua một góc, cách đó không xa là cửa phòng của Lý Kiều, nghĩ đến bàn ăn tràn đầy món ăn mà Lý Kiều yêu thích, một cỗ quái dị lại dâng lên trong lòng nàng.

Một cái ý niệm không thế nào tin tưởng xẹt qua trong đầu. Trình Tuyết lắc đầu, kháng cự ý nghĩ vớ vấn này, nhất định là nàng suy nghĩ quả nhiều. Nhưng đến cùng là trực giác của người phụ nữ hay tò mò hấp dẫn? Hoài nghi?

Vô luận xuất phát từ cái gì, Trình Tuyết đã không tự chủ được bước đến bên ngoài cửa phòng của Lý Kiều. Nâng tay, gõ cửa, trong phòng cũng không có người đáp lại.

Như thể âm thanh gõ cửa lúc trước đều là ảo giác của nàng. Trình Tuyết không cần để ý đến Lý Kiều đồng ý hay không, tự nhiên sẽ không bận tâm cái gì riêng tư của con gái.

Lâu không thấy có hồi đáp, Trình Tuyết lại tự giác mở khóa cửa.

Lý Kiều cùng Lý Thiên Hạo vành tai tóc mai chạm vào nhau, thời điểm nghe thấy tiếng gõ cửa, choáng vàng đến mơ hồ. Đối với tiếng đập cửa của Trình Tuyết không để ý, may mắn phản ứng của Lý Thiên Hạo nhanh, ôm lưng Lý Kiều nhanh chóng lăn xuống gầm giường, vốn có đủ thời gian để cho hắn trở lại thư phòng, nhưng hắn lại lựa chọn phương án này.

Chỉ là không thể tưởng tượng được, Trình Tuyết cứ thế mở khóa cửa.

Lý Thiên Hạo cùng với Lý Kiều nằm ở dưới gầm giường, ánh sáng bị thành giường che khuất, không nhìn rõ được gì, chỉ có thế nghe âm thanh bước chân của Trình Tuyết.

Lý Kiều khẩn trương cầm lấy bả vai Lý Thiên Hạo, sao đột nhiên Trình Tuyết lại xuất hiện ở đây.

Mày liễu nhướng lên, đôi mắt hoảng sợ cùng với nghi vấn nhìn Lý Thiên Hạo.

Lý Thiên Hạo bị biểu tình của Lý Kiều chọc cười, hắn cảm thấy dù cho có bị Trình Tuyết phát hiện cũng không sao, chỉ là xuất phát từ việc bảo vệ Lý Kiều, hắn chỉ có thể trốn đi.

Không gian gầm giường thấp bé, Lý Kiều không thể không kề sát vào Lý Thiên Hạo, chỉ có thể nâng phần trên thân thể lên.

Ban đầu khăn tắm còn chỉnh tề, bây giờ đã muốn nới lỏng buông ra, một bên vú nảy nở của Lý Kiều nhảy ra, đè ép lên ngực của Lý Thiên Hạo.

Lý Kiều vội vàng giữ khăn tắm, vặn vẹo thân mình lặng lẽ châm lên dục hoả của Lý Thiên Hạo.

Ngay tại lúc Lý Kiều đang còn chăm chú nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, sợ Trình Tuyết phát hiện ra bọn họ, dưới thân cô Lý Thiên Hạo dùng sức, tách hai chân

Lý Kiều ra, vật nam tính cứng rắn vô cùng rõ ràng, chỉ cách lớp nội y quần lót của cô, hùng dũng đầy khí thế cọ sát hoa huyệt, Lý Kiều nhất thời không thể thở nổi.

Lý Thiên Hạo xoay mặt của cô, ngậm lấy kiều môi hồng nhuận, tiếp tục màn kích tình bị gián đoạn vừa rồi.

Hai tay đi xuống vuốt ve, niết lấy bầu vú mượt mà cùng với hai quả anh đào đỏ thắm, tiện thể đem khăn tắm cởi xuống.

Lý Kiều cắn môi ngăn tiếng rên rỉ chỉ trực trào ra khỏi miệng, thở gấp, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Thế nhưng Lý Thiên Hạo không có để ý đến, gầm giường đã không đủ không gian, chỉ có thể cúi đầu cắn mút đầu v* bị hắn đẩy lên cao, liếm mút vào cái núm vú hồng

nhuận vì kích tình mà sưng cứng lên của cô, lại ngẩng đầu cắn miệng tiểu Kiều bé nhỏ, đầu lưỡi quay cuồng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, nhất thời ôn nhu cùng nóng bỏng khiêu khích, khiến cho Lý Kiều cả người khô nóng, hoa tâm đã không tự chủ chảy ra d*m thủy động tình.

Lý Thiên Hạo kêu gào phóng thích thịt căn, kéo quần lót của Lý Kiều xuống, thịt căn cực đã ở giữa hai chân non mềm chọc chọc.

Hai tay nắm mông Lý Kiều vì động tình mà vặn vẹo, côn thịt nhắm ngay cửa huyệt, lợi dụng dâm thuỷ liền đâm vào bên trong hoa huyệt.

Tiểu huyệt chặt chẽ bao vây lấy thịt căn của Lý Thiên Hạo, vội vàng phun ra nuốt vào tiếp nhận hắn, d*m thủy bị cự vật chặn lại trong hoa huyệt, không chảy ra được, ngược lại càng làm huyệt động thêm trướng, tràn đầy.

Lý Kiều vừa sợ vừa hưng phấn, cắn răng chịu đựng, nếu không sẽ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người. Da thịt vì hưng phần mà trở nên phấn hồng, càng phát ra vẻ mị hoặc.

Thịt căn thô dài của Lý Thiên Hạo như ở vùng nước ấm áp, thầm than Lý Kiều bao bọc hắn đến sảng khoái, ôm chầm lấy cổ trắng thon dài của Lý Kiều, hôn lên đôi môi anh đào của cô, dưới thân dùng hết sức mà động, côn thịt bành trướng ở hoa nguyệt ấm nóng trồng hoa, rút ra cắm vào.

Bên ngoài, Trình Tuyết vào phòng không thấy Lý Kiều đâu, ở trong phòng quan sát một lát, thậm chí mở cả cửa tủ quần áo cũng không tìm thấy cô, cũng không tìm thấy đối tượng nàng hoài nghi.

Nghe được trong phòng tắm có tiếng nước, giật mình nghĩ mình hiểu lầm Lý Kiều, chắc nó ở bên trong, trong lòng hoài nghi tiêu tan một nửa. Trình Tuyết thầm cười chính mình, thần kinh suy nghĩ quá nhiều.

Để tránh Lý Kiều đột nhiên đi ra, Trình Tuyết nhanh bước chân rời khỏi phòng cô. Hoá ra lúc nãy, Lý Thiên Hạo gõ cửa, Lý Kiều nhất thời vội vàng ra ngoài mà quên tắt nước, không thể tưởng tượng được lại thành bằng chứng thuyết phục nhất.

Lý Thiên Hạo nghe được tiếng bước chân Trình Tuyết rời đi xa dần, không có lập tức đi ra, nói không chừng Trình Tuyết ở bên ngoài nghe lén, hơn nữa hiếm khi làm tình ở địa điểm như vậy, tựa như càng thêm kích thích.

Lý Thiên Hạo nhất thời một trận say mê điên cuồng, ôm lấy mông của Lý Kiều, đôi môi nóng bỏng chu du trên tai của nàng, nói lời thô tục: “Bảo bối, phía dưới của em muốn hút chặt ba không buông a.”

Bàn tay xoa nắn mông thịt,huyệt nhỏ của Lý Kiều run rẩy càng thêm hút thịt côn cứng rắn của hắn, Lý Thiên Hạo thiếu chút nữa muốn bắn ra.

Lý Thiên Hạo dừng động tác lại, thở dốc trong chốc lát, dưỡng sức chân khí, lại một trận điên cuồng tiếp theo, rất nhanh hạ thân đâm thẳng tới hoa tâm, đâm đến cho Lý kiều vừa thẹn vừa sợ, cắn môi thở gấp không thôi

Lý Thiên Hạo thấy cô động tình, thịt căn cứ hoạt động càng mạnh mẽ, Lý Kiều cực lực thừa nhận, thấp giọng anh anh, tiểu huyệt dâm thuỷ từng chút một lại theo động tác rút ra đâm vào của hắn mà chảy ra, dính trên đùi cả hai một mảnh ẩm ướt…

Sáng thứ 2

Mùa đông, sau trận mưa ướt át đêm qua, không khí có vẻ càng trở nên lạnh lẽo.

Lý Kiều bước xuống xe bus, hít một hơi thật sâu, không khí lạnh tràn đầy trong phổi, đầu óc hỗn độn ngay lập tức tràn ngập tỉnh táo tựa như chút mơ hồ hỗn độn kia chỉ là ảo giác.

Sau khi quàng xong khăn choàng cổ màu xám đậm, Lý Kiều chậm rãi tiến vào công trường.

Thời gian đã không còn sớm, gần đến giờ vào học…. khối lớp 12 đã vào học từ lâu, vườn hoa bên ngoài càng lộ vẻ an tĩnh trống trải,

Lý Kiều vòng qua đường đá nhỏ trong vườn hoa, ở chỗ rẽ là đến tầng học cấp 3, đi lên phía trên nữa đến tầng 3 chính là lớp học của cô.

Tựa hồ có chút không thích ứng chỉ sau một đêm liền chuyển sang tiết trời mùa đông, Lý Kiều vốn đang chậm rãi bước đi càng tăng thêm vài phần do dự.

Trong phòng học có Lâm Bỉnh. Thế nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô sẽ không quên được.

Hành động càn rỡ tà mị của hắn vẫn còn đang ở trong kí ức, hơi thở áp bức xâm phạm kia tựa như đang ở cách đó không xa phóng túng ngạo mạn.

Lý Kiều nắm chặt điện thoại di động trong tay, nàng cần Lý Thiên Hạo.

Ý muốn vừa xuất hiện, lại hiện ra cảnh tượng ra cửa lúc sáng sớm.

Sáng sớm, Lý Thiên Hạo đã muốn đưa Lý Kiều đến trường học, gần cuối học kì, hắn không muốn cô chen chúc trên xe bus.

Trước đây, hắn có thể cho Lý Kiều tùy ý, nhưng hiện tại không giống với trước kia, giờ đây ở trong lòng hắn, nàng là người phụ nữ của hắn, coi như là trải nghiệm chịu khổ cũng không được, hơn nữa chen chúc trên xe bus rất dễ gặp phải sắc lang, hắn đương nhiên phải đề phòng.

Thật ra từ khi học kỳ mới của Lý Kiều bắt đầu, Lý Thiên Hạo hầu như là mỗi ngày đều đưa Lý Kiều đi học, ở Lý gia chuyện này chưa từng thay đổi vậy mà sáng nay đùng một cái liền thay đổi.

Trình Tuyết ở bên cạnh ngăn cản Lý Thiên Hạo, ôn nhu nói: ” Thời gian có hạn, anh không phải là phải đi họp sao, hôm nay để em đưa Tiểu Kiều đi,” giọng nói ôn nhu săn sóc của một hiền thê.

Lý Kiều liếc mắt nhìn Trình Tuyết dựa vào vai Lý Thiên Hạo, chợt cảm thấy trong lòng buồn bực đến phát hoảng. Cướp lời của Lý Thiên Hạo, nàng kiên trì ngồi xe bus đến trường.

Có Trình Tuyết ở đây nên Lý Thiên Hạo cũng không tiện kiên trì nữa, liền đồng ý.

Trình Tuyết cười đến càng kiều mị hào phóng, rõ ràng đã buông lỏng sắc mặt. Lý Kiều nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng liền nhảy lên bang bang.

Xuất phát từ giác quan thứ 6 của nữ nhân, Trình Tuyết khác thường như vậy hẳn là phải có nguyên nhân, lại nhớ đến hành động hôm qua Trình Tuyết lặng lẽ tiến vào phòng mình. Lý Kiều vội vã ra cửa chỉ sợ trên mặt mình không giấu được chuyện gì, khiến Trình Tuyết càng thêm nghi ngờ bọn họ.

Đúng như vậy, Trình Tuyết đã bắt đầu hoài nghi. Lý Kiểu thất thần bất an đến trường. Nhưng mà loại tâm tình này tại thời điểm khi bước vào vườn hoa trường đã vơi đi một nửa. Có Lý Thiên Hạo luôn luôn an ủi, nàng tin tưởng người đàn ông này có thể giải quyết mọi chuyện.

Chuyện này vừa hạ xuống thì ngay lập tức việc phiền não khác lại xuất hiện trong lòng. Lý Thiên Hạo ngoại trừ việc công ty bận rộn, vẫn còn phải xử lí chuyện Trình Tuyết. Chuyện này liệu có nên giao cho hắn không đây?

Lý Kiều tự hỏi lòng mình mãi, nắm rồi lại buông điện thoại di động. Tuy rằng Lý Thiên Hạo có năng lực nhưng nàng không muốn ở thời điểm hỗn loạn này mà tăng thêm gánh nặng cho hắn. Huống chi trường học nhiều người như vậy, Lâm Bỉnh cũng không dám động ty động chân đi.

Nắm chặt tay cho mình thêm động lực, Lý Kiều cất bước đi đến phòng học. Trong phòng học kém xa bên ngoài an tĩnh, coi như là học sinh cấp 3, ngày đầu tiên đi học cũng không thể nhịn được kể chuyện bát quái. Mỗi người tổ chức thành một nhóm nói chuyện lí thú nóng hổi trong kì nghỉ.

Đi vào phòng học, Lý Kiều chào hỏi mấy bạn học trước mặt, sau đó trở về chỗ ngồi. Vẫn còn chưa buông xuống túi xách, nàng bốn phía tìm kiếm bóng dáng Lâm Bỉnh, dĩ nhiên vẫn chưa phát hiện ra mục tiêu.

Đối với da mặt Lâm Bỉnh, tuyệt đối sẽ không ngượng ngùng đối mặt với mình đi. Lý Kiều còn đang nghi hoặc, bạn tốt Vương Đình Đình từ ngoài cửa đi tới.

“Sớm”. Lý Kiều cười tươi nói.

” Sớm. Cậu vẫn còn có tâm trạng cười được sao?” Vương Đình Đình ngồi bên cạnh Lý Kiều thần bí hề hề đè thấp giọng nói hỏi.

” Vì sao lại không có tâm trạng, cậu hỏi rất kì quái nha” Lý Kiều nhíu mày hỏi ngược lại, nhìn vẻ mặt bạn tốt lo lắng, tựa như mình vừa phát sinh chuyện gì lớn. Bạn tốt cũng không biết chuyện của Lâm Bỉnh. Trừ bỏ chuyện này cô không nghĩ ra còn có sự kiện lớn khác không.

Vương Đình Đình nằm úp sấp lên mặt bàn, thấp giọng an ủi: ” Cậu không có việc gì là tốt rồi.” Hiểu lầm Lý Kiều đang giả bộ bình tĩnh, Vương Đình Đình cnf vỗ bả vai của nàng, ám chỉ hãy nỗ lực lên.

Tính cách bạn tốt hoạt bát, rất ít i như vậy… Nghiêm úc, trầm trọng, vẻ mặt thận trọng. Lý Kiều có chút nghi ngờ. Thu hồi nụ cười nghiêm mặt nói: ” Mình thật sự không biết xảy ra chuyện gì a ”

“Chính là chuyện của mẹ cậu a, tớ đã gửi ảnh cho cậu rồi mà” Vương Đình ĐÌnh ngồi dậy, kề sát vào nói. Nhìn Lý Kiều vẫn mơ hồ ngây ngô, tính tình nàng vội vàng xao động liền lấy điện thoại ra, mở ra ảnh chụp tối hôm thứ 6.

Lý Kiều khóe mắt liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động, ánh mắt bị đôi tình nhân thân thiết ôm nhau làm cho đông lại. Trình Tuyết còn có một nam nhân trẻ tuổi, biểu lộ cử chỉ thân mật không thể nghi ngờ.

Nhưng….có khả năng này sao. Trình Tuyết yêu Lý Thiên Hạo như vậy mà cũng sẽ làm việc này sao.

” Ầy, chính là buổi tối thứ 6, ở rạp chiếu phim, tớ nhớ kĩ người này là mẹ cậu chứ?” Vương Đình Đình nói thêm.

Kỳ thực nhìn biểu tình khiếp sợ của Lý Kiều, liền có thể xác định là mẹ Lý Kiều. Qua một lúc lâu, Lý Kiều mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường, đối vớ bạn tốt nghi ngờ nói: ” Cậu nói cậu gửi cho tớ, thế nhưng điện thoại tớ không có nhận được a”

” Không thể nào, tớ gửi cho cậu ở box chat, tớ còn nhắn tin nhắc nhở cậu mà” Vương Đình Đình chắc như đinh đóng cột nói. Vương Đình Đình sẽ không lấy loại chuyện này ra để nói đùa. Lý Kiều phản ứng kịp, lấy điện thoại di động mở box chat ra, xác thực là không có ghi lại ảnh chụp, ngay cả tin nhắn cũng không có.

“Y, thật không có, thật kì quái a. Tớ rõ ràng gửi cho cậu buổi tối thứ 6, tớ tuyệt đối không nhớ lầm, điện thoại tớ còn ghi lại ngày gửi đây này” Vương Đình Đình cầm điện thoại thì thào nói nhỏ.

Buổi tối ngày thứ sáu giống như một sợ dây rạch ra nghi hoặc của Lý Kiều, Buổi tối thứ sáu cô ở cùng Lý Thiên Hạo cả đêm, mình trước khi đi ngủ không thấy được tin, nhưng Lý Văn Hạo có cơ hội nhìn thấy, điện thoại cô đặt ở cái bàn thấp bên giường.

Lại nhớ lại ngày hôm qua Trình Tuyết ở nhà, Lý Thiên Hạo lại hành động lớn mật như trước. Lý Kiều hoàn toàn xác định hắn nhất định biết chuyện này.

Tin nhắn lại chính là Lý Thiên Hạo xóa bỏ, người đàn ông này cũng không nghĩ để cho nàng biết chuyện này. Trong lòng Lý Kiều chua ngọt lẫn lộn, Lý Thiên Hạo đối với nàng bảo vệ là ngọt, Trình Tuyết phản bội khiến cho nàng không khỏi đau lòng thay hắn.

Trình Tuyết cho đến nay bên ngoài biểu hiện yêu Lý Thiên Hạo, cùng với việc lần này biểu hiện chênh lệch làm Lý Kiều cảm thấy mười phần khó chịu.

Nếu như cô không có ở cùng với Lý thiên Hạo, cái nhà này cũng sẽ mất đi. Có lẽ Lý Kiều mượn sự việc lần này làm biến mất đi điểm hổ thẹn cuối cùng trong nội tâm, có lẽ tình yêu vốn là ích kỉ.

Tâm trạng khó chịu qua đi, Lý Kiều thở dài một hơi, Nhưng nghĩ đến Lý Thiên Hạo, ý nghĩ trong đầu lại tràn ngập yên tâm, khẽ thở dài một hơi, Lý Kiều nhẹ giọng nói:” Đình Đình, giúp tớ kiếm lí do xin nghỉ đi, bây giờ tớ phải về nhà.”

” Hả? Ách…Vậy nhớ chú ý thân thể, đừng quá kích động, dù sao đây cũng là chuyện của người lớn” Vương Đình Đình an ủi, lấy lại điện thoại, lo lắng nhìn Lý Kiều.

” Hừm, có việc gì mình sẽ gọi điện cho cậu” Nói xong Lý Kiều cầm lấy túi sách vừa mới buông xuống, bước nhanh rời khỏi phòng học. May là còn chưa đến giờ vào lớp, thời gian Lý Kiều bước vào phòng học mới có mười mấy phút mà tâm tình Lý Kiều đã nhấp nhô đến vài lần.

Nhanh chóng sau cơn mưa trời lại sáng, Lý Kiều trong lòng không giống với vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh. Mãi cho đến khi nàng đi ra khỏi vườn trư