Ma Dấu

Hồi mới giải phóng, chuyện ma quái nhiều nhan nhản. Người ta bảo Chiến tranh qua đi chết chóc nhiều, âm thịnh dương suy nên đi đâu cũng gặp ma. Tối trời bước ra ngõ cũng gặp ma hù, ma nhát rồi, buổi trưa đứng bóng, lúc chính ngọ gặp ma là chuyện thường.

ma_giau

Quê tôi hồi đó đói nghèo lắm, giải phóng lên, lại gặp cái lúc nhà nước thực hiện chính sách “ tự cung tự cấp “ , rồi thành lập mấy cái hợp tác xã này nọ, nên cuộc sống rất khó khăn thiếu thốn, thậm chí có nhà đói lay lắt.
Một vùng quê ven biển đầy nắng gió, nghèo xơ xác nghèo. Thủy hải sản đánh bắt được rất nhiều nhưng cũng chẳng bán đi đâu được nếu không tham gia vào hợp tác xã thủy sản, đến nỗi có nhà hết gạo phải ăn cá, mực trừ cơm.
Cái nghèo ám lên từng ngôi nhà, từng khuôn mặt khắc khổ của bà con. Cuộc sống vốn dĩ quá thiếu thốn, nên chẳng ai nghĩ đến việc cho con cái đi học để biết được cái mặt chữ. Học Chữ là một việc quá xa xỉ và lạ lẫm đối với phần lớn người dân ở đây.
Cả một vùng chỉ có cậu Út con trai ông Hương Bộ – Chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệp là được đi học. Cậu út được cha cho theo học ở 1 thầy giáo làng vùng bên.
Vì đi học xa nhà, nên cậu được cha gửi gạo rồi ở luôn bên nhà thầy, cứ mỗi tháng cậu Út được thầy cho về thăm nhà 3 lần, cứ 10 ngày về 1 lần.
Như thường lệ, đến ngày mùng 10 của tháng , cậu xin phép thầy về thăm nhà. 7h sáng hôm đó, cậu Út bắt đầu lên đường. Quảng đường 18km quả là một khoảng cách không nhỏ đối với mộ cậu nhóc 15 tuổi.
Cậu Út vừa đi vừa nghỉ . Mặt trời lên bằng con sào thì cậu dừng lại, vừa đói vừa mệt cậu ngồi xuống gốc cây mù u cổ thụ bên đường rồi giở cơm nắm ra ăn. Đang ngồi suy nghĩ miên mang thì chợt thấy đằng xa có một người đàn bà đang đi lại phía mình.
Tới gần chỗ cậu Út, người đàn bà nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười.
-Con là con của anh Hương Bộ chủ nhiệm HTX phải không? Người đàn bà hỏi.
-Dạ, con là con trai út.
-Đúng là dì không nhìn nhầm, con giống ba con như đúc.
-Mà dì là ai vậy, con chưa gặp dì bao giờ cả.
-Chắc con không biết dì rồi,dì cũng họ Lê, là em họ của ba con đó. Cũng lâu lắm rồi dì không ghé thăm nhà nên con không biết dì là phải.
-Con đi đâu mà ngồi ở đây ?
-Dạ, con đi học ở vùng này, bây h con về thăm nhà dì ạ.
-Tội nghiệp con quá, còn nhỏ thế này mà phải đi học xa nhà, con đã ăn uống gì chưa?
Giở gói cơm nắm xòe ra bàn tay, cậu út nói:
-Dạ, con có đem theo cơm nắm, con chuẩn bị ăn đây.
-Tội con quá, thôi cất cơm nắm đi, về nhà dì ăn một bữa cơm rồi hẳng về. Dì mới mua được một mớ cá bống nấu canh thơm( quả Dứa) ngon lắm .
Khẽ đưa mắt nhìn gói cơm nắm, rồi lại nhìn trời, nắng chói chang thế này làm sao mà nuốt nổi. Cậu út đồng ý theo bà ta về nhà.
Men theo con bờ ruộng đã bỏ hoang từ lâu , Cậu út đi theo người đàn bà dưới hàng cây mù u cổ thụ to lớn. Càng đi khung cảnh càng hoang vắng, không gian im lặng đến lạ lùng, không một ngọn gió, chẳng một tiếng chim.
Lúc sau, Một căn nhà ngói đỏ hiện ra trước mặt người đàn bà dừng lại rồi mở cổng bước vào. Cậu út thực sự choáng ngợp trước sự giàu có của bà Dì này.
Bước vào cổng, hai con chó sủa toáng lên, nhìn cậu Út khẽ gầm gừ, rồi ba bốn con ở nhanh nhẩu chạy xích 2 con chó và cột nhà. Vào nhà, bà kêu con ở đem nước mát lên cho cậu uống rồi người đàn bà khẽ gọi:
-Bây đâu mang cơm lên cho cháu của mợ ăn, nhanh lên.
Vừa dứt tiếng gọi thì 2 con ở lễ mễ bưng lên 1 mâm cơm to tướng, nhìn mâm cơm nào là: thịt Heo luộc chấm mắm tôm, Cá bống nấu canh thơm, rồi cá đối kho lạt, thơm nức cả mũi. Toàn là món mình thích cậu Út khẽ nuốt nước bọt .
Liếc nhìn cậu út , người đàn bà nói khẽ: Con ăn cơm đi , kẻo đói.
Chỉ chờ người đàn bà nói xong, cậu Út xúc cơm vào chén ăn một cách ngon lành, chưa bao h cậu được ăn một bữa cơm ngon như thế này. Cậu ăn đến 5 chén cơm to, no đến căn bụng.
Ăn xong, người đàn bà kêu người đàn bà kêu người mang nước lên cho cậu uống rồi bảo:
-Cũng trưa lắm rồi, nắng thế này con vào phản ngủ một giấc rồi chiều mát hẳng về. Người đàn bà nhìn cậu với 1 ánh mắt sắc lạnh
Cậu Út ngoan ngoãn làm theo như một cái máy, bước tới phản nằm lên rồi ngủ thiếp đi.
Ở nhà, ông Hương Bộ biết rằng hôm nay cậu con trai quý tử của mình về nên dặn người nhà làm luôn mấy món ngon .Nhưng quái lạ , sao 2h chiều mà vẫn chưa thấy bóng dáng cậu Út đâu cả,…. Hay là con trai mình đã gặp phải chuyện gì rồi.
Cả nhà đi ra đi vào, đứng ngồi không yên. Sự chờ đợi cũng có giới hạn, đến 3h chiều Ông Hương Bộ cùng 6 người trong nhà ủa ra đi tìm. Ông vẫn luôn hy vọng rằng cậu Út vì 1 lý do nào đó, nen hôm nay không về nhà.
Đến nhà thầy, lúc đó trời cũng đã chập choạng tối. Vào hỏi thăm thì được thầy cho biết Cậu Út đã về nhà từ hồi sáng sớm.
Hoang mang đến cực độ, ông Hương Bộ kêu lên một tiếng: Trời ơi con trai tôi…
Rồi cả nhóm cùng thầy giáo đốt đuốt lên đi tìm. Cả một nhóm người đốt đuốc lập lòe đi theo con đường duy nhất mà cậu Út đã đi, họ cũng ko quên nhìn ao hồ, cây bụi rậm rập bên đường. Tìm tới tìm lui cái đoạn đường 18km đó cả mấy làn những vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu út đâu cả. Cậu như biến mất khỏi cuộc sống này rồi. Ông Hương Bộ có 1 dự cảm không hay về tính mạng của cậu con trai mình.
Đêm càng về khuya…1h sáng rồi, ai cũng mệt nên ngồi xuống ngỉ bên cạnh cây cổ thụ mà cậu Út đã ngồi hồi sáng. Bất chợt ông giáo nhìn xuống chân thì thấy gói cơm nắm mà hồi sáng mình gói cho cậu học trò để ăn đi đường.
:
-Anh hương Bộ ơi, gói cơm của thằng Út đây này. nắm cơm nó vứt ở đây thì nó đi đâu – ông giáo la lên.
Mọi người cùng nhìn vào nắm cơm , rồi chẳng ai bảo ai , tất cả hướng mắt nhìn về hàng cây mù u cổ thụ đầy vẻ u ám, ma mị.
Ông Hương Bộ xăm xăm càm đuốc đi vào cái hàng cây mù u, mọi người hối hả đi theo sau lưng… Nửa đêm, có âm can, sương xuống lảng bảng, những ánh đuốc lập lòe trong cảnh sương khói nhìn như ánh đuốc ma trơi vậy…
Đến cuối con đường, sũng sững trước mặt mọi người à một cây mù u to lớn cành lá um tùm, che kín cả một khoảng đất rộng lớn. Cây mù u này to lớn quá độ, chừng 5 đến 6 người ôm mới xuể. Ngta bảo rằng, Ma quỷ thường trú ngụ ở những tàng cây cao bóng cả như thế này nên ai cũng cảm thấy rờn rợn.
Bất chợt có tiếng chim lợn từ trên cây kêu lên 3 tiếng :
Éc..éc….éc… rồi vỗ cánh bay đi .
Các cụ thương bảo rằng chim lợn mà kêu ở đâu thì nhất định chỗ đó có người sắp chết, hoặc ốm thập tử nhát sinh. Nó mà kêu ở nhà nào thì nhà đó chắc chắn có tai họa sắp ập xuống, nên ngta kỵ nó lắm
Trong cái khung cảnh sương khói bảng lảng này, bất chợt có tiếng chim cú kêu làm mọi người rùng mình sởn gai ốc . Chẳng ai bảo ai, nhưng trong mắt mọi người ánh lên sự hoang mang đế cực độ.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, một anh giơ đuốc vào chỗ con chim lợn vừa kêu thì:
Trời đất ơi, có một cái xác người nằm tòng ten trên cái cành cây to lớn vươn ngang qua đường
Nghĩ là ma nhác, nên cả bọn quăng đuốc chạy trối chết.
Duy chỉ có ông Hương Bộ là còn bình tĩnh, ông giơ đuốc rọi thằng vào chỗ cành cây mà người đó đang nằm. Định thần nhìn lại thì mới biết đó là cậu út. Cậu đang nằm ngủ ngon lành trên “phản” của người đàn bà lạ mặt đó .
Vất vả lắm mới đưa được cậu xuống đất an toàn, gọi mãi vẫn cậu vẫn không tỉnh. Biết là cậu đã bị ma dấu, mọi người xúm lại móc từ họng cậu ra nào là phân trâu, mãnh sành sứ, lá cây…đủ cả….
Ông hương bộ hứng lấy nước tiểu rồi phả vào mặt Cậu Út , cậu giật mình tỉnh giấc rồi lớ ngớ hỏi:
Con ngủ lâu chưa, ba đến nhà dì từ lúc nào vậy….
…….
Về nhà , cậu Út lơ ngơ cả tuần mới trở lại bình thường.
Sau này nge cậu Út thuật lại mọi chuyện, ông Hương Bộ khẽ thở dài và bảo:
Vậy người đàn bà mà con gặp chính là cô em họ của ông. Bà này lấy chồng địa chủ rất giàu có, sau này cách mạng nổi lên, gặp ngay cái lúc bài trừ phong kiến địa chỉ nên họ đã xử bắn rồi tịch bien toàn bộ gia sản nhà bà.