Lột Xác Vì Em

Về đến khách sạn tao nằm lăn ngay ra giường (vác hẳn nửa tạ đi cả km lại chả mệt) Em nằm giường bên cạnh cứ bụm miệng cười. Đến điên, quay qua hỏi:
– Cười giề
– Quân đi tắm đi, hôi quá rồi kìa
– Ai cho gọi tên cộc lốc thế hả thấy người ta thương làm tới phải không
– Xí, Ta thương cho là may, còn chảnh hả >”< – Thương ai cũng vậy, thương Quân Quân cảm ơn :’x – Ghét *chu mỏ* – Anh tắm tẹo đã, em cũng chuẩn bị đồ đi rồi tắm rửa, mai về lại thành phố nhé. – *im lặng* Tao lấy đồ rồi vào phòng tắm tắm, vừa ra biển ngồi về tắm cảm giác đã thật, bao nhiêu muối mặn như trôi tuột đi đâu hết. Ở ngoài nghe em đang ngân nga hát một bài gì đó rất trẻ con, cơ mà tao chả biết tên. Rồi bỗng dưng em nói: – Hay mình ở chơi 1 ngày nữa đi anh, em chưa muốn về. – Sao thế, sợ về nhà à, em còn đi học nữa, bỏ thi một môn rồi đúng không – Zạ, nhưng… em muốn ở cạnh Quân lâu lâu tý – Còn nhiều cơ hội mà em, mai về đi, khi nào rảnh khắc anh dẫn đi chơi. Thôi em vào tắm đi này, anh tắm xog rồi. – Hj Tao lại nằm lăn ra giường chờ em tắm xog, tranh thủ lấy đt xem có ai gọi hay nhắn tin gì không. Trống rỗng chả có gì, cũng đúng, ở HCM bao lâu nay chắc chỉ có em là thân, inbox tin nhắn trong đt cũng chỉ có hơn 1000 tin, toàn là từ em, lẩm nhẩm tính xem thế thì hết bao nhiêu tiền rồi =)) Từ khi quen em tới giờ, em cũng chẳng bắt tap lo cho cái gì, lâu lâu đi ăn em vẫn giành trả, vẫn vô tư vui vẻ. Có khi vì thế mà tao lại không cảm thấy nặng nề khi quen em cũng nên. Đang mải suy nghĩ thì em bước ra, mặc một bộ đồ bộ mặc ở nhà bằng thun, trông đáng yêu lạ, hình như em không mặc …áo trong thì phải. Mặt em đỏ ửng lên khi bắt gặp ánh mắt của tao. Em nũng nịu: – Ai cho nhìn đó hả. – Anh đâu có muốn nhìn, tại mắt anh nó bị dán vào mất rồi ấy. – Ghét >”<
Nói đoạn em xà vào lòng tao, aaaaaaaa mát kinh dị, em quay ngược người tao lại, dí 2 lòng bàn chân vào lưng tao. Lạnh buốt cơ mà cảm giác thích lắm. Tao quay lại kéo em siết chặt vào lòng. Tim bỗng đập nhanh, không gian trở nên im lặng cơ mà đầy ấm áp. Em khẽ nhắm mắt lại, đôi môi hồng mở nhẹ, tao cúi nhẹ xuống đón lấy đôi môi ấy. Lần đầu tiên có cảm giác hòa quyện vào một đứa con gái làm người tao tê cứng, luống cuống không biết làm gì. Nhưng âu cũng là bản năng gốc của con người, 2 tay tao luồn vào áo đặt lên lưng em, vuốt nhẹ dọc sống lưng. Em khẽ rùng mình, người em thật mềm và mịn màng. Thời gian trôi qua thật lâu, tao không biết 2 đứa hôn nhau bao lâu nữa, lưng áo em dần được vén lên qua eo rồi dần dần lộ ra phần ngực. Tao hé mở mắt chiêm ngưỡng tuyệt tác đó, khẽ đặt em nằm hẳn xuống, giờ em dưới tao trên. Mắt em vẫn nhắm chặt…
– Khoan, mày được quyền bỏ qua đoạn này không kể cũng được, kể thế này đếu khác nào giết tao đâu:
– Yên xem nào, cứ để tao kể nốt. Thằng dở ạ
Tay tao kẽ chạm vào ngực em, bỗng dưng em buông tay khỏi người tao hai tay nắm chặt lại. Mắt nhắm nghiền lại, người em bỗng gồng lên cứng ngắc. Gương mặt em tỏ vẻ sợ hãi. Tao kéo nhẹ áo em xuống, hạ người xuống thủ thỉ vào tai em:
– Em chưa sẵn sàng đúng không, thôi ngủ nào cả ngày mệt lắm rồi đấy
Tao kẽ nằm xuống, ôm em vào lòng rồi cả 2 ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong tâm trí tao lúc ấy, tất cả chỉ muốn Thụy được thoải mái. Tao không cần gì cả, nếu Thụy muốn giữ lại, tao sẽ cho Thụy giữ lại. Bởi vì tao biết rằng, tao đến với Thụy không vì cái ấy. Chỉ đơn giản là tình cảm thăng hoa mà thôi… Hôm đó là một ngày dài….
Sáng hôm sau tao chở em về Tp sớm, cảm giác lúc về sao mà khác lúc đi quá (Giá mà đi 2 về 3 thì đẹp =]]). Em cứ ngồi sau cười cười nói nói, thấy gì cũng chỉ chỏ như lần đầu tiên được đi chơi ấy. Cơ mà sao, trong lòng tao cứ có cảm giác bồn chồn. Quãng đường về cảm giác thật nhanh, mới đó mà đã tới trước cửa nhà em. Vừa đáp xe ở đầu cổng đã thấy ngay chiếc SH (chiếc xe định mệnh ở chap 2 anh em nào nhớ không) đang đáp ở đấy. 1 thằng tầm tuổi tao, tướng tá cũng ngon lành, có điều mặt nhìn bựa quá, lại còn xăm mình này kia nhìn là không ưa rồi đang ngồi trên xe, vừa thấy em nó đã ngoác cái miệng ố vàng vì thuốc lá ra nói:
– Ơ kìa, công chúa về rồi đấy à, dạo này dám đi chơi qua đêm cơ đấy. Ơ, lại còn có bạn trai chở nữa sao, tướng em mà đi chiếc xe ghẻ sao mà hợp. Chắc là nó dụ dỗ em rồi *liếc liếc tao*
– Kệ nó đi anh, em vào nhà đây, anh về cẩn thận, nhớ nt cho em.
Thằng cờ hó kia nhảy ào xuống nắm lấy tay em xoa xoa:
– Để anh đưa em vào nhé, đi chơi về chắc mệt lắm đúng không *cười đểu vãi đái*
– Này anh, buông tay bạn gái tôi ra được không?
Tao thề với mày lúc đấy tim tao đập nhanh dã man, chưa bao giờ tao mặt đối mặt với một thằng nào như thế này cả, nhưng không hiểu sao tao vẫn làm thế. 2 tay tao nắm chặt, dự là sẽ chơi luôn nếu thằng này làm tới.
– *Buông tay, bỏ vào túi quần quay lại nhìn tao* Bạn gái?? Haha, anh bạn này nghĩ mình là ai vậy?? 1 thằng Bắc Kỳ?? (có lẽ cái chất giọng của tao nên nó nói thế). Mày nhìn lại mày đi (đổi giọng nhanh vđ) mày không thấy đứng với mày làm Thụy của tao mất giá đi nhiều lắm sao ?? Cút cmmđ trước khi tao điên lên.
– Anh nói gì thế *bước tới sát mặt nó* – Cảm giác của tao bây giờ không có gì sợ hãi cả, chỉ muốn lột cmn da thằng này ra cho hả giận.
– Tao nói mày cút đi đấy Thằng – Bắc – Kỳ. *Lấy tay đẩy vào ngực tao, nắm cổ áo tao*
– Chuyện gì ngoài này thế
Một thằng khác từ nhà đi ra, à thằng Quang, anh trai của Thụy. Mất chừng 20 giây để cả 4 đứa im lặng nhìn nhau. Thụy có vẻ sợ hãi, thằng Quang thì chăm chăm nhìn mình mắt nheo lại, có vẻ nó nhận ra mình là ai. Thật ra ngày xưa 2 thằng học cùng trường, mỗi lần thi cử gì là nó lại xếp chung phòng với tao. Nó vẫn hỏi bài tao nhưng tao không chỉ, có 1 lần nó chặn đánh tao ngoài cổng trường vì không chỉ bài cho nó. Nên nói thẳng ra cũng chả ưa gì nhau lắm. Bắt đầu lên cấp 3 thì nó nghỉ học hẳn, thực ra là bị nhà trường đuổi vì nghỉ quá nhiều. Mày có nhớ cái lần nó đi theo 1 thằng nữa trộm chó bị bắt ngay gần nhà mày, rồi oz mày ra can xin người ta tha cho nó không?? Thằng Quân bất chợt quay qua hỏi tôi câu ấy.
– Uhm tao nhớ rồi, lần ấy tao cũng ra xem, thấy người ta đánh nó sưng hết mặt lên, cơ mà mặt nó vẫn lì lắm. Không có oz tao thì tao cũng ra bơm cho mấy phát.
– Uhm, nó nhìn tao một hồi lâu rồi kéo thằng cờ hó kia lên xe đi mất. Thằng cờ hó kia không hiểu chuyện gì, quay lại nhứ nhứ tao
– Mày coi chừng tao đó, cứ léng phéng đừng trách tao có ngày. – Nói đoạn 2 thằng đã mất hút rồi
– Anh không sao chứ, kệ nó đi anh, đừng gây sự với nó làm gì, nó giang hồ lắm đấy. – Thụy ôm tao vừa nói vừa nấc lên
– Anh không sao đâu, em vào nhà đi, anh về nghỉ tý, chạy xe mệt quá.
Tao đứng nhìn em đi vào nhà rồi mới lên xe đi về, nói là về vậy thôi chứ tao ghé vào một quán cà phê gần nhà ngồi. Lần đầu tiên kêu cà phê uống, có lẽ cần trẫn tĩnh, cần suy nghĩ nhiều. Thằng cờ hó kia nó nói đúng, có lẽ hiện tại tao chẳng có gì để có thể chăm sóc cho em được theo ý tao muốn. Rồi còn những lời dọa dẫm của nó nữa (thực ra thì sau này nó làm thật chứ không dọa). Cà phê sao đắng quá, cơ mà nó lại làm cho con người ta thấy thoải mái hơn, từng nhấp, từng nhấp, sâu lắng và đậm. Có lẽ con người ta uống cà phê cũng như muốn nhấp từng vị của cuộc sống này vậy…
Rồi sau cái hôm ấy cuộc sống của tao và em vẫn cứ diễn ra. Vui vẻ hơn nhiều, vì giờ tao và em đã là người yêu của nhau rồi mà. Em chăm sóc tao nhiều hơn, công khai hơn, đôi khi vẫn hôn lên má tao ngay trước cổng trường trước vẻ mặt ghen tị của nhiều thằng FA khác. Nhưng mà có tình yêu nào mà không có chông gai đâu. Một hôm em đưa đt cho tao cầm, nhờ down ít nhạc cho em. Mang về nhà để đó thì có sđt gọi tới, một số lạ, cứ nghĩ là do em lấy đt ai đó gọi nên tao cũng nghe máy:
– Alo
– Có phải đt này của Thụy không vậy bạn?
– À, ừ đúng rồi bạn, Thụy để đt ở nhà mình. Bạn có gì không mình nhắn lại cho
– Thụy để đt ở nhà bạn?? Bạn là gì của Thụy thế
– *hơi gai gai rồi đấy* Ừ, mình là bạn trai Thụy bạn ạ.
– Bạn trai?? Đm mắc cười, kakaka, tao mới là bạn trai Thụy này, đmm thằng chó, mày tư cách gì mà đòi làm bạn trai Thụy. Biến cmm đi nha, mày hỏi Thụy xem có biết anh Ti quận 12 không nha. Cút đi thằng chó, đừng để tao gặp đó
– Hì, có lẽ mình nc không hợp với bạn rồi, mình cúp máy nhé, có gì mình nhắn lại cho Thụy sau
Thực sự lúc đấy tao tức lắm, nhưng kiềm chế vì không muốn như tụi thất học đó. Rồi tụi nó thay nhau gọi, đòi tao đưa địa chỉ, tao cũng đưa luôn, lúc ấy nếu tụi nó qua thật chắc cũng chiến luôn. Cơ mà tụi nó không qua, có lẽ chó sủa là chó không cắn. Tụi nó kêu tao qua quận 12, tao chả rảnh cũng chả ngu, mặc kệ, để im lặng rồi cố gắng vỗ về giấc ngủ. Trong đầu cứ thao thức tại sao em lại quen tụi này nhỉ. Cuối cùng gần 3 giờ sáng tao cũng ngủ đc, thế mà tụi nó có tha cho tao đâu, trong mơ tao cũng mơ thấy Thụy đang đi với tụi nó…
6h sáng hôm sau, tao dậy chạy ngay qua nhà Thụy, đứng trước hẻm đợi em ra. Gần 7h30 em mới ngủ dậy lon ton rông bộ đi mua đồ ăn sáng.
– Ơ, anh Quân, sao anh qua sớm thế, đứng đây lâu chưa?? Khi nào lên trường trả đt em cũng được mà.
– Mình đi ăn sáng nc đi em
– Dạ vâng, hj. Tối qua không có đt nt cho anh buồn ghê luôn ấy. Nhớ Quân của em quá à. Hj
– *Im lặng lái xe*
Đến 1 quán bánh cuốn mà cả tao và em đều thích, kêu 2 đĩa. Em cứ ngồi ăn vô tư vừa ăn vừa nói như trẻ con ấy. Hồi sau em hỏi
– Quân có gì giấu em đúng không? Hôm nay Quân lạ quá
– Em có quen anh Ti nào Quận 12 không??
– Em… zạ có, hồi trước em có quen mấy anh bên đấy, nhưng mà lâu lắm rồi không gặp anh ạ. Có gì vậy anh, nói em nghe đi mau lên.
Tao kể chuyện cho em nghe, đưa cho em xem tin nhắn của mấy thằng đó gửi tới.
– Chắc ai chọc phá đó anh, chứ anh Ti không vậy đâu, ảnh không đi học, nhưng mà chơi được lắm.
– Chơi được?? ý em là sao, chơi được mà thế à.
– Hồi ba em chết, mấy ảnh cũng qua nhà em giúp nhiều lắm. Chắc…
Em lấy đt gọi lại số đó, hỏi ai vậy, rồi bla bla bla, đủ thứ chắc chừng nửa tiếng rồi cúp máy.
– Tối qua ảnh nhậu vs mấy thằng bạn, mấy thằng ấy lấy đt giả danh chọc đó anh. Đừng giận nha
– Thôi em ăn đi rồi về
Quả thực tao không biết phải đôi co gì với em nữa, là một thằng con trai chắc anh em hiểu, chả thằng nào hèn tới độ phải lấy tên người khác như thế. Nhưng rồi chuyện đó cũng qua, tao nói em thay sđt, không liên lạc với những người bạn bè đó nữa. Tao muốn em quen tao, em là một con người mới, không muốn em tiếp xúc quá nhiều với những người như thế “ngưu tầm ngưu mã tầm mã” mà. Ngưu tầm mã trước sau gì cũng bị lai tạp mà thôi…