LIFE – Jewel

Tháng thứ 6….Rhode Island….

_ Lok! Nhìn này!

Simon giơ con cá vừa câu được lên cho anh xem. Mặt đầy phấn khởi.

_ Cậu bé câu khá đấy chứ ?!- Già John bật cười.

_ Sao hả? Anh câu được mấy con rồi nhà chuyên nghiệp?- Simon tinh nghịch nhìn vào cái xô trống rỗng của anh.

_ Đợi đấy! Anh sẽ cho em biết tay!- Anh hầm hừ.

Anh và Simon đã dọn đến căn nhà nhỏ trên đảo Rhode được hai tháng. Khí hậu trong lành sẽ tốt cho sức khỏe của Simon hơn là ở lại L.A.

Ngôi nhà nhỏ sơn màu trắng có mảnh vườn xinh xinh. Vừa gần rừng nhưng cũng không cách bãi biển bao xa. Tất cả đều là ý kiến của Simon.

_ Nếu vậy thì nhanh lên nhà chuyên nghiệp! Có vẻ như trời sắp mưa đấy, phải không già John?

Già John là hàng xóm thân thiết của hai anh em. Ông lão gần bảy mươi tuổi nhưng còn khỏe mạnh chán. Mấy ngày đầu lúc mới chuyển đến đây anh thường hay bay đi bay về giữa Rhode Island và L.A. Lúc có chuyện ở L.A anh vẫn thường để Simon ở nhà một mình, những lúc đó có già John anh yên tâm phần nào. Nhưng tháng cuối đang gần kề anh không đi nữa. Anh bỏ tất cả công việc lại L.A. Anh không thèm nghe điện thoại hay nhận thư từ gì. Anh chẳng buồn làm chuyện gì ngoài việc được ở bên cạnh Simon.

_ Hay là hôm nay lão chiêu đãi hai anh em nhé!- Già John khoan thai đứng dậy. Ông cuốn cần câu lại, dọn dẹp đồ đạc.

_ Đợi chút đã!- Anh năn nỉ.- Tôi sẽ câu được một con!

_ Nhưng…em đói rồi!- Simon nhìn anh ủ rũ.

Anh nhìn xuống nước nuối tiếc rồi thở dài thu dọn đồ câu.

Bữa tối ở căn chòi nhỏ của già John cho anh cảm thấy dễ chịu. Sau khi tạm biệt già John anh và Simon tản bộ về nhà.

_ Hôm nay em cảm thấy khỏe lắm!- Simon chợt nói.

_ Từ lúc đến đây anh thấy em khỏe hơn nhiều đó! Có vẻ đây là một lựa chọn đúng…

Anh và Simon chẳng nói gì nữa. Chỉ im lặng bước đi.

Anh biết thời gian cận kề rồi. Anh sợ mỗi buổi sáng thức dậy sẽ không được nhìn thấy nụ cười của Simon nữa.

_ Lok!

Simon chợt chỉ lên trời. Sao băng!

_ Đẹp quá!

_ Cuộc sống nhiều màu sắc quá anh nhỉ?!- Giọng Simon trầm hẳn xuống.

Anh im lặng. Tim anh chợt rung mạnh. Một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong anh.

_ Lok này! Anh làm giùm em một chuyện nhé?!

_ Em nói đi!

_ Nơi đây đẹp lắm! Lại thanh bình nữa! Sống ở đây anh sẽ thấy một khía cạnh khác của cuộc sống! Khía cạnh mà có lẽ em sẽ không thấy được…

_ Simon….

_ Không! Em nói thật đấy! Hứa với em nha Lok?!

_ Simon anh….

_ Hứa với em là anh sẽ cho em thấy cuộc sống này có bao nhiêu màu sắc! Em sẽ nhìn thấy những màu sắc đó qua mắt anh! Lúc đó em sẽ tìm thấy sự yên bình trong trái tim anh! Hứa nha anh?!

…..Tối đó anh nằm ngủ ôm chặt lấy Simon. Anh hôn lên đôi môi say ngủ. Anh biết mình đang khóc…..

Tháng thứ 7…..Rhode Island……

Ngôi mộ nằm trong một nghĩa trang nhỏ nhưng rất đẹp. Thảm cỏ xanh mượt mà. Xung quanh trồng rất nhiều hoa. Mộ của cha mẹ anh, của Azure cũng ở đây. Tất cả những người anh thương yêu nhất đang ở đây.

_ Lok….

Jack bước ra khỏi xe, tiến về phía anh.

_ Tôi sẽ không trở lại đâu Jack!- Anh trả lời.

_ Nhưng chúng tôi cần anh! Anh không thể bỏ đi như vậy!

_ Tôi biết làm vậy sẽ khiến anh khó xử nhưng thật sự tôi muốn tìm cho mình một lối thoát! Tôi mệt mỏi với những gì tôi làm lắm rồi!

_ Anh không định….- Jack sững sờ.

_ Không!- Anh lắc đầu buồn bã.- Tôi cũng có nghĩ đến chuyện đó nhưng giờ thì không thể…bởi vì tôi đã hứa…

_ Tôi không hiểu…

_ Tôi đã hứa với Simon tôi sẽ tiếp tục sống….sống cho Simon! Nhưng không phải với cách sống như trước đây!

Jack chẳng nói gì. Rồi anh ta đặt một tay lên vai anh và quay bước ra xe.

Chỉ còn anh đứng đó. Anh cúi xuống đặt ngay ngắn vòng hoa lên mộ Simon. Anh chỉ mới ba mươi bốn. Cuộc đời của anh còn dài nhưng bây giờ sẽ chẳng còn ai chung bước đi cùng anh trên con đường dài này nữa. Anh cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Bất chợt hình ảnh ngôi sao băng đêm đó hiện về. Đời người có mấy ai được nhìn thấy sao băng?! Anh sẽ làm gì đây cho phần đời còn lại của mình?! Cuộc sống là những mảng màu khác nhau. Anh đã nhìn thấy bao nhiêu mảng màu rồi? “Em sẽ nhìn thấy những màu sắc đó qua mắt anh!”…..phải! Anh sẽ cho em nhìn thấy!

Rồi có một ngày anh sẽ nhìn thấy ngôi sao băng của riêng anh……

The end.