Last winter

Author : Nostalgic
Gerne : mild-yaoi
Rating : G
Summary : Một mùa đông trước và là mùa đông cuối cùng của hai người yêu nhau.

A/N : Viết mừng ngày thi xong một trong những kỳ thi khốn nạn nhất của năm =__=

Btw, tớ rất cảm ơn Kate. Gần đây nhờ bạn ấy mà tớ có thể viết được rất nhiều thứ xD Iu thế. Vậy nên, 1 cái fic về Mùa đông… nhé

*

mua_dong_cuoi

Anh đã từng nghĩ anh sẽ không bao giờ để cậu ra đi.
Đó là trước khi câu chuyện này bắt đầu.

*

– Kei! Dậy đi, sáng rồi.

– Khônggg…

Cậu trả lời bằng giọng nhừa nhựa, kéo chăn qua đầu và rúc mình sâu hơn nữa vào lớp bông dày. Một buổi sáng bình thường và quá đỗi quen thuộc với anh. Anh khép nhẹ cửa phòng ngủ, sau khi lặp lại câu thoại của kịch bản mỗi ngày :

– Anh có làm món bánh em thích đó.

Và Kei đáp, vẫn như mọi lần trước :

– Em xuống liền!

Và ‘xuống liền’ có nghĩa là nửa tiếng, hoặc ba mươi phút không kém.

Lúc anh cau mày nhìn cậu uể oải bước xuống bàn ăn, vẫn quấn quanh người cái chăn –mà theo Kei, là tấm áo ấm áp nhất đời này- và bắt đầu ăn một cách ngon lành món ga-tô của anh, anh lại có cái suy nghĩ kỳ quặc trong đầu rằng giống như mình vừa trở thành một ông bố ở tuổi 20.

Kei nhỏ hơn anh 2 tuổi, và cả hai quen nhau khi anh còn học cấp ba. Gặp, rồi tự nhiên yêu lúc nào không biết, và anh cũng chả rõ vì sao sáng nào Kei cũng thức dậy trong…nhà mình. Nhưng rồi riết thành cái lệ. Giống như khi ngủ dậy người ta dứt khoát phải rửa mặt, việc đầu tiên anh làm khi thức dậy luôn là nhìn sang bên phải, để thấy một con mèo nhỏ cuộn mình trong chăn ngủ say và mỉm cười như có chút gì hạnh phúc.

Và sau đó thì lục đục xuống bếp làm bánh cho con mèo ăn. Trong khi món ăn bổ dưỡng anh yêu thích là mì gói, thì cậu lại khoái những món nghe đậm chất phim như bánh kem hoặc mấy thứ chả bổ béo gì chỉ để nhìn cho no mắt.

– Sao ngày nào em cũng ăn bánh ngọt vậy, không ngán sao? – Anh ngán ngẩm chống cằm nhìn cậu đang xắn từng miếng bánh to uỳnh tống vào miệng.

Kei cố nuốt miếng bánh thật nhanh, lúng búng đáp :

– Đang ăn…nên em không trả lời được đâu!

Anh đưa tay giật lấy cái đĩa.

– Không cho ăn nữa.

– Yuichiii…

Cậu bắt đầu cái giọng nhõng nhẽo đó –thứ vũ khí cậu luôn dùng để đánh bại anh trong mọi trường hợp-. Và khả năng phòng vệ của anh là 0.

Anh chồm người qua cái bàn ăn nhỏ -thật may là cái bản nhỏ- để hôn nhẹ lên bờ môi hé mở của cậu. Một ngày mới không thể bắt đầu với anh, nếu anh chưa hôn được cậu. Anh coi đó là một trong những điều đáng để chờ đợi nhất mỗi lúc nhắm mắt đi ngủ.

Anh thích nhắm mắt khi hôn, còn cậu thì không. Nên lúc anh mở mắt ra, thứ đầu tiên anh thấy là đôi mắt màu đen sâu thẳm của cậu. Anh yêu cái nhìn đó.

Anh xoa nhẹ mái tóc rối của cậu :

– Ăn xong đi tắm đi.

– Vânggg…

Lúc đó, anh thấy đời không còn gì đẹp hơn khi mỗi tối trước khi đi ngủ được hôn cậu, và mỗi sáng mở mắt ra, thấy cậu nằm bên cạnh đầu tiên.

Hình như khi yêu nhau, ai cũng thấy thế.

– Em đi học đây!

Kei xốc chiếc ba lô nhỏ trên vai và đẩy cửa bước ra ngoài. Lớp học của cậu bắt đầu lúc 8 giờ và anh cho rằng bắt tụi nhóc dậy sớm như thế thật là ngược đãi trẻ em. Với những đứa như Kei thì có khi 4 giờ chiều mới là giờ thức dậy buổi sáng lí tưởng. Kei luôn luôn ganh tị với anh vì anh chỉ cần đến trường khi nào anh muốn, lúc 9 giờ, và một tuần 2 ngày.

Còn anh thì anh thà được đi học lúc 6 giờ sáng còn hơn là è cổ ra dọn dẹp nhà cửa thế này. Nhất là khi đó đâu phải đồ của mình.

Lúc hai đứa yêu nhau được hơn hai tháng, tức là hồi anh còn học năm cuối, đùng một cái Kei đòi ra ở chung với anh. Và khả năng phòng vệ của anh là không có. Và khả năng từ chối hai đấng sinh thành ‘Nhờ cậu giúp đỡ cháu nó!’ kia đang coi anh như 1 senpai mẫu mực, hoàn toàn bằng không.

Nhưng mà khi đó giá như anh biết tình hình sẽ thế này thì anh đâu có ham xin bố mẹ cho ra ở riêng để làm việc quần quật như một thằng oshin! Kei không khác gì một đứa con nít, và quần áo cậu ta thường xuyên vứt lung tung mỗi thứ một nơi. Thậm chí bộ pyjama cậu mặc trước lúc ngủ, khi thức dậy, nó nhất định phải nằm đâu đó trên sàn bếp (!) và anh thề rằng anh chưa hề đụng gì đến chúng! Thói quen ưa thích của cậu là không mặc áo, quấn cái chăn bông to sụ của anh đi lòng vòng trong nhà. Trông kỳ cục không thể tả!

Nhưng mà lại dễ thương chết người! Lẽ ra người ta nên cấm cái vụ này –anh nghĩ- nếu không cậu sẽ phạm tội ngộ sát bất cứ lúc nào! Nói không đùa đâu, anh s‎uýt chết mấy lần vì mất máu.

Lảm nhảm thành thông lệ, đến gần đâu giờ chiều (a, hôm nay lại nghỉ học) anh vớ vội vài thứ rồi đến trường của Kei. Ngày nào anh cũng phải đi đón cậu, riết rồi tụi nhỏ trong trường không thể quên được cái mặt anh. Mà từ hồi đó đã vậy, tụi nó vẫn cứ tưởng anh là thành viên lớp cậu, vì hơn 2/3 thời gian anh có mặt trong trường nghĩa là có mặt bên cậu, 1/3 còn lại là giờ học bắt buộc.

Hôm nay anh đến trường cậu sớm hơn một chút, đủ để lẩn thẩn dạo quanh những góc kỉ niệm nơi anh gửi một thời học sinh ở lại. Nhưng anh không tiếc, cậu vẫn đang ở bên cạnh anh và điều đó có nghĩa một quãng thời gian kia không hề mất đi mà vẫn đang tiếp diễn.

– Eh…? Kato phải không?

Một chàng trai trạc tuổi Yuichi đang mỉm cười chào anh khi anh bước ngang qua một dãy cầu thang. Xét theo bộ sơ mi chỉnh tề với cà vạt sọc anh ta đang mặc, có thể đoán đó là một thầy giáo trẻ trong trường. Bạn bè anh có ai làm giáo viên nhỉ…?

Người quen đưa tay vò rối mớ tóc nâu vốn đã không mấy gọn ghẽ của mình (một cử chỉ không ra dáng một ông thầy chút nào), nói tiếp :

– Trời, quên anh rồi hả ?

Yuichi sực nhớ ra. Gương mặt xinh đẹp với mái tóc nâu rối đó, anh tự hỏi sao mình không thể nhận ra anh ấy ngay từ giây đầu tiên anh ấy gọi anh.

– Tsukino-senpai!

Tsukino Hiroki là một cựu sinh viên xuất sắc của trường Yuichi, đến nỗi dù senpai đã ra trường khi Yuichi bắt đầu nhập học thì anh vẫn biết đến tên senpai. Và sở dĩ hai người quen nhau là vì anh có một chân trong hội học sinh – mà đứng đầu là một ông hội trưởng cực rắc rối – trong khi senpai là cựu hội trưởng và thường xuyên quay về trường giúp đỡ cái tên rắc rối kia thoát khỏi mớ lùm xùm do chính hắn tạo nên.

– Em làm gì ở đây vậy?

– Em…đợi bạn. Còn anh?

– Trời. Hỏi gì kỳ vậy. Tất nhiên anh dạy ở đây rồi! Nhìn đồ đẹp vầy mà hông biết sao!?

– Sao mấy lần trước em đâu thấy anh? – Yuichi ngạc nhiên hỏi.

– Anh mới về thôi… Ủa mà em quen ai ở đây? – Hiroki hỏi lại.

Yuichi giải thích:

– Hồi đó em học ở đây mà.

– A. Bạn em tên gì, không chừng anh dạy nó đó!

– Akihito…

Hiroki hơi nhíu mày:

– Akihito gì nhỉ? Lớp nào?

– Lớp 12.

– A! – Hiroki nói như reo – Anh biết rồi. Thằng nhóc vừa nhận học bổng du học phải không?

– Hả? Không phải đâu anh. – Yuichi đáp mà buồn cười không thể tả. Không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Kei có thể sống một mình, và thậm chí ở một nơi xa lắc như thế. Và trước giờ chưa hề nghe Kei nói về việc đăng kí học bổng gì cả.

– Đâu…anh nhớ rõ mà…! Akihito…Akihito Kei phải không?

– Eh…

Yuichi hơi bối rối trước cái tên Hiroki đưa ra, nhưng anh lập tức nhún vai:

– Chắc trùng tên quá.

– Chứ bạn em không nói với em à?

– Không…

– Chắc nó muốn cho em bất ngờ chơi!

Bất ngờ khỉ gì. Yuichi làu bàu trong bụng. Không hiểu sao anh cảm thấy khó chịu trước thông tin của Hiroki. Kei đi du học? Không thể nào. Cậu vẫn còn ở đây mà, chốc nữa cậu sẽ lại về với anh… Không. Anh chưa bao giờ nghe cậu đề cập đến vấn đề này. Cậu sẽ không đi đâu cả. Và nếu có đi chăng nữa, cậu hẳn đã phải nói cho anh biết rồi chứ…

Không. Tất cả chỉ là một sự trùng hợp. Người giống người còn có, huống gì một cái tên.

– Anh hai…!

Có tiếng gọi. Và Yuichi chắc là gọi Hiroki, vì anh không có em trai và hiển nhiên Kei cũng chưa điên đến mức này.

Yuichi nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi. Lúc này đã là tan trường và người vừa gọi Hiroki có lẽ là cậu nhóc tóc đen đang đi ra cùng một cô bé xinh xắn và một thằng bạn cũng tóc đen nhưng cao hơn hẳn hai đứa còn lại.

– A. Anh có hẹn rồi, chắc phải đi trước quá! – Hiroki vội vã nói.

Yuichi nheo mắt:

– Hẹn hò với cả học sinh à?

Hiroki nhún vai:

– Được vậy đã mừng. Em trai anh đó.

– Còn cô bé kia? Em dâu anh?

– Không. Nhưng có em rể kia kìa.

Chưa kịp để cho Yuichi mắt chữ O miệng chữ A, Hiroki đã rảo nhanh về phía ba đứa nhóc. Yuichi cũng vội dõi mắt vào đám đông để tìm Kei. Và Kei không phải là đứa thích lặng lẽ giữa đám đông. Từ rất xa, anh đã nghe tiếng cậu gọi lanh lảnh:

– Yuichiii….

Và nhất định là Tsukino-senpai với cả ba đứa nhóc kia đang nhìn anh chăm chăm. Kei chạy ào tới, thở gấp:

– Chào anh…

– Này…có cần gọi lớn vậy không! – Yuichi nói, lấy khăn tay lau nhẹ những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán Kei.

– Akihito-senpai! – Yuichi nghe tiếng đứa con gái (cứ tạm coi là) ‘em dâu’ của Tsukino-senpai kêu lên. Không hiểu là may mắn hay thế nào mà trời sinh Yuichi cái khả năng nghe khá rõ những âm thanh dù rất nhỏ xung quanh (còn gọi là năng khiếu nghe trộm). Hoặc là con bé nói khá to, nổi lần giữa cả đống tiếng ồn ào hỗn độn. Trong khi Kei thì hoàn toàn mất khả năng nhận biết mình đang làm gì và cũng chẳng thèm để ‎tâm đến chuyện người ta nói gì về mình.

Một trong hai thằng con trai hỏi:

– Là ai?

– Một trong những đàn anh xuất sắc nhất trường mình, tất nhiên. Và là một hotboy.

– Có nghĩa là một cái đích mà cậu không bao giờ đạt đến được. – Thằng con trai còn lại nói bằng giọng châm chọc.

Hình như hai thằng nhóc còn cự nhau gì nữa và bây giờ thì Yuichi bắt đầu hiểu từ ‘em rể’ mà Tsukino-senpai dùng có nghĩa là gì.

– Yuichiiii…anh có đang nghe em không vậy?

– Hả…Gì cơ?

– Em mệt quá đi! – Kei nói bằng giọng nhõng nhẽo. Thường thì Yuichi không thấy có vấn đề gì lắm, nhưng hôm nay tụi nó có 4 khán giả bất đắc dĩ mà Kei thì vẫn cứ như đang cầm micro mà diễn.

Yuichi kéo tay Kei:

– Thôi mình về.

Kei ngoan ngoãn nghe theo và đan mấy ngón tay của mình vào những ngón tay của Yuichi. Cậu luôn thích cách nắm tay như vậy.

Trước lúc cả hai có thể bước ra khỏi cổng trường, Yuichi còn ráng nghe thêm được vài câu nhí nhố của ba đứa nhóc kia – thiệt tình anh vẫn không hiểu vì sao mình chỉ nghe được mỗi đám này nói chuyện:

– Eh…Họ nắm tay thật kìa!

– Taiyou!!! Cậu bắt chước ảnh đi chứ!

– Hâm à.

– Oa oa…cậu ác quá!!

– Takumi, nắm tay anh nè. – Là giọng Tsukino-senpai. Vậy là thằng nhóc lên tiếng đầu tiên chính là em trai của senpai, Yuichi nghĩ. Hình như không giống senpai lắm, mặc dù nó cũng khá xinh xắn dễ thương.

– Không thèm đâu…! Taiyou…!!!

Đến đây thì không nghe được thêm gì nữa. Yuichi chỉ có thể rút ra kết luận rằng từ ‘em rể’ mà Tsukino-senpai dùng quả thật rất ư là đắt.

Còn bây giờ thì phải chú ‎ý đến nhóc con đang đi bên cạnh, không thì bị dỗi chết.

– Yuichiii… Tối nay mình ăn gì?

– Em không còn chuyện khác ngoài ăn với uống à?

– Hông.

– Tùy em thôi.

– Kem!

Biết ngay mà. Yuichi ngán ngẩm hỏi lại :

– Vani hay…

– Đừng bắt em lựa chọn chứ! – Kei kêu lên.

Kei vẫn luôn là người nếu bị đưa vào thế lựa chọn nhất định sẽ chọn cả hai. Và anh lấp đầy cái dạ dày trống rỗng tối đó bằng cả hai hũ kem ăn dở dang của cậu.

Khi bước vào nhà, như thành thông lệ, Kei quăng phịch chiếc ba lô xuống đất (và thật sự thì từ khi tan học, người xách nó là Yuichi) và nằm dài một cách lười nhác trên ghế sofa.

– Đi tắm đi Kei.

– Không! Em mệt lắm.

– Ngày nào cũng vậy hết!

– Bản tính con người khó đổi lắm anh ơi.

Yuichi nhún vai. Không bao giờ anh có thể cãi nổi cậu. Cậu lúc nào cũng biết cách để dễ thương đủ cho người ta mềm lòng.

– Cho em 5 phút đó.

– Không thích không thích không thích… – Kei cố nói giọng mè nheo.

– Kei, đủ rồi.

– Vậy em đi. – Cậu nói, nghe vô cùng hí hửng. Nhưng Yuichi không kịp bất ngờ trước sự ngoan ngoãn bất thường này, khi nghe Kei nói tiếp:

– Nhưng là anh tắm cho em.

Và 15 phút sau đó, anh đã lôi được cậu vào phòng tắm và nhấn cậu xuống mờ bọt xà phòng trắng xóa trong bồn.

– Yuichiiiii….nước lạnh lắm! – Kei rùng mình.

– Em có phải con nít đâu mà đòi nước nóng.

– Không có nước nóng em không tắm đâu.

Yuichi làm như không nghe thấy, vẫn lấy bông tắm xoa nhẹ lên vai cậu.

– Yuichi, anh vào luôn đi.

– Đừng ngớ ngẩn.

– Lo gì, em đủ tuổi rồi!

Yuichi lừ mắt nhìn gương mặt ngây thơ của Kei:

– Không phải chuyện đó.

– Nhưng…

– Tự tắm đi.

Yuichi đột ngột đứng lên.

– Anh để bộ pyjama bên ngoài đó. Tắm nhanh coi chừng cảm.

– Eh……Yuichiiiii……

Kei gọi với theo, nhưng Yuichi vẫn kiên quyết bước đi. Lúc anh đóng cửa phòng tắm lại, anh nghe mặt mình nóng ran. Cậu thật sự không hiểu cậu đang làm cái quái gì đâu. Mời gọi anh như thế trong khi anh đang cố giữ lời hứa với bản thân rằng sẽ không đụng đến một sợi tóc của cậu khi cậu chưa đủ sẵn sàng. Anh biết cậu của lúc này sẽ khóc thét lên khi anh chỉ vừa mới đi đến nửa đường. Vậy nên bây giờ dù có muốn bao nhiêu, anh vẫn phải tự bắt bản thân kiềm chế. Trong khi cậu vẫn vô tư không hiểu gì hết, cứ tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản và nhẹ nhàng tựa như việc ăn bánh ga tô hằng sáng. Và điều đó thật sự là một rắc rối to đùng với anh.

– Lại đây anh lau tóc cho. – Anh nói khi thấy cậu bước vào phòng ngủ.

– Không thèm.

Cậu trả lời bằng giọng giận dỗi và ngồi xuống giường, không nhìn anh.

– Thôi mà.

Anh hôn mẹ lên má cậu. Làn da trắng nõn của cậu có mùi sữa tắm ngọt lịm.

– Sao lúc nào anh cũng không chịu vậy?

– Thôi đi, Kei. Đừng nói chuyện đó nữa.

– Em đã nói em chịu được mà…

Yuichi lại ngắt lời Kei bằng một nụ hôn khác, dài hơn và nồng nhiệt trên môi. Rồi anh đứng dậy, cầm lấy cái khăn tắm trên tay cậu:

– Anh đi tắm đây. Còn bánh trong tủ lạnh đó.

– Á á ! Bánh! Bánh! – Kei reo lên và chạy mất hút ra ngoài.

Yuichi bắt đầu có cái suy nghĩ rằng ‘chuyện đó’ với cậu chắc cũng chẳng hề gì, nếu khi cậu chuẩn bị khóc thét lên, anh nhét một tảng bánh vào miệng cậu. Nhưng mà trời ơi, đã bảo là không nhắc nữa mà!