[Lại kể chuyện nữa] VỀ QUÊ – Chuyện Hư Cấu 18+ ( Đã END )

-VI-

Hôm sau tôi lái xe lên Hà Nội, tôi đã quyết định không đợi nữa, tôi muốn kết thúc sớm. Gói tài liệu tôi sẽ nặc danh gửi cho anh Cảnh, sau đó tùy anh quyết định. Mấy hôm vừa rồi xem qua camera, tôi cũng nhìn ra sự tiều tụy của lão và cả sự giận dữ khi lão đập phá đồ đạc trong nhà, nhưng lại thấy bất nhẫn khi lão chút giận sang cả Hương. Từ khi chị Ngọc đi, lão coi như bán hợp pháp đưa Hương về nhà. Trong gần hai năm qua tôi đã nhìn ra sự thống khổ của Hương, có lẽ Hương cũng bị nhiều bất đắc dĩ, tôi vẫn cho rằng đó là cái giá cô phải trả. Nhưng nhìn cô bị lão chút giận mấy tuần này, tôi thực sự có chút không đành lòng.

Thêm nữa nhìn sự lạc quan và rạng rỡ của Thu sau khi vất bỏ đi quá khứ, tôi lại thấy không đáng để mình lãng phí thời gian thêm nữa, còn cả tương lai phía trước đang chờ tôi hưởng thụ. Còn lão thì có gì, ngoài sự hoảng sợ, thêm cả sự cô đơn và có lẽ cả sự hận thù của người khác.

Về đến căn hộ cho thuê, tôi thật sự cảm thấy áy náy, số cây cảnh mà tôi mang từ nhà cũ về, một số cây đã có hiện tượng úa vàng do thiếu chăm sóc. Tôi cũng quên khuấy mất chúng. Mất cả buổi chiều để kiểm tra, cắt tỉa mới yên tâm một chút, hi vọng sẽ không vấn đề gì.

Tối hôm đó tôi cũng không ra khỏi nhà, đeo găng tay, bịt mặt tôi sắp xếp lại một lần nữa các tài liệu một lần nữa, chụp lại toàn bộ sau đó gửi lên địa chỉ lưu trữ trên mạng và xóa sạch khỏi điện thoại. Những tập tài liệu cũng được xịt dầu để không lưu lại dấu vết, đóng vào một cái túi nylon dán lại thật cẩn thận, in một cái nhãn rồi dán ra bên ngoài lại cẩn thận lau qua một lớp dầu rồi mới nhét vào balo.

Lại sắp có một bông hoa quỳnh sắp nở, tôi tự nhiên ngẩn ngơ nhớ chị Ngọc, chẳng biết chị như thế nào. Thờ dài một hơi, tôi giơ điện thoại chụp lại bông hoa quỳnh và đăng nhập tài khoản mạng xã hội, post cái ảnh vào bài post cũ của chị, đánh một dòng chữ “Nữ hoàng mãi mãi phô diễn vẻ đẹp và sự quyến rũ”. Sau đó lại thoát ra, hai năm tài khoản của chị có vẻ vẫn ở trạng không hoạt động.

Sáng hôm sau, lấy bộ râu giả dán vào cằm, đội một mái tóc giả đốm bạc và đeo cái kính trắng nhìn qua gương tôi như biến thành người khác. Đeo cái túi qua vai, tôi đi xuống đường vậy một chiếc xe ôm và đến gần cơ quan anh Cảnh. Tôi đứng quan sát một hồi, rồi gọi một cậu bé đánh giày, đưa hai tờ năm trăm để cậu bé mang túi nylon gửi cho anh Cảnh.

Tôi từ đằng xa quan sát lại, khi thấy người cảnh vệ nhận tập hồ sơ, mới quay người bước đi, đến chỗ vắng tôi lột bộ tóc giả và hàm râu giả ra nhét vào thùng rác. Tự nhiên tôi lại thấy nhẹ nhõm, coi như đã tạm biệt quá khứ vậy.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác nhột nhột sau lưng, cố gắng không quay người tôi thử kiểm tra lại cảm giác của mình, khá chắc chắn. Đến ngã tư, tôi bước nhanh một chút để băng qua đường khi đèn xanh gần hết. Qua đến bên kia, tôi đột ngột quay đầu lại, không thấy gì khả nghi. Tự nhiên trên lưng tôi toát lên một luồng hơi lạnh. Vẫy một chiếc xe ôm tôi leo lên, đọc đại một địa chỉ, cứ như vậy qua bốn đổi xe ôm, băng qua một cái chợ tôi mới về đến nhà.

Tĩnh tâm lại một chút, tôi rà soát các hành động của mình cũng không có gì bất thường, hay là vấn đề chuyển thành phố quá vội vàng? Nghĩ đi nghĩ lại tôi đoán chỉ có vậy. May mà tôi cũng chưa động đến số tiền vàng lấy được và đã dấu rất kỹ. Nghĩ kỹ một lát tôi cũng yên tâm, tôi không cho rằng mình bị lộ, vì đã qua mấy tuần vẫn chưa thấy có gì bất thường, vụ của tôi cũng đã trôi qua được ba năm, trong suốt thời gian đó tôi đã nín nhịn rất lâu, chắc cũng chẳng ai có thể liên hệ các sự kiện như vậy tới nay. Hay là tôi đánh giá lão kia quá thấp, lão có những mối liên hệ rất sâu với một số người có máu mặt. Từ sổ sách của lão có thể nhìn ra, nhưng khi gửi đi tôi đã lọc hầu hết chỉ để lại một số manh mối trực tiếp liên quan đến lão thôi. Hay là gặp Hương, đầu tôi lóe lên ý nghĩ, liệu có thể thăm dò được gì không? Có chủ ý, tôi quyết định rất nhanh, đầu nghĩ cách để gặp cô.

Hôm sau tôi chạy qua cửa hàng sửa xe của anh Hùng lấy chiếc xe motor cũ của tôi đã gửi ở đây lúc tôi chuyển đi, sau một hồi độ đẽo tôi lại chuyển về nguyên bản, tôi thích kiểu xe classic như thế này, đi rất lành, thanh lịch và ít bị chú ý. Tôi đã chú tới một dòng xe cổ điển mới, phân khối lớn hơn và quan trọng là hàng chính hãng chẳng lo về giấy tờ, chiếc này để lại cho anh Hùng đi chơi.

Tôi dành hai ngày để quan sát Hương, trông cô không có vẻ lo lắng, căng thẳng chỉ có chút lặng lẽ, hàng ngày đến công ty một lúc, rồi lại về nhà luôn. Tôi có chút cũng không rõ tâm trạng của cô. Rồi tôi cũng thấy cơ hội, khi cô từ công ty về sớm, nhưng không về nhà mà đến một quán café khá xa công ty và cũng tương đối yên tĩnh. Tương đối khó quan sát từ bên ngoài do xung quanh cũng không có chỗ để quán nếu không muốn người trong quán nhìn thấy. Chiếc xe Hương đi đang đỗ trước quán, để chắc chắn cô ở trong đó.

Tôi cũng kệ, phóng xe đến quán, chiếc xe quen thuộc mà tôi đã dùng từ lâu, chỉ cần nhìn qua là Hương có thể nhận ra. Đỗ xe tôi khẽ liếc một vòng qua cửa kính nhưng không thấy Hương, tôi bước thẳng vào quán cũng chẳng ngó nghiêng xung quanh cắm cúi đi vào cái bàn chống đập vào mắt ở ngay giữa quán. Tôi ngồi xuống cái ghế hướng ra của, gọi ly café và mở cái máy tính lên.

Ngồi một lúc tự nhiên tôi lại thấy chán nản, suy cho cùng cũng chẳng giải quyết được việc gì, biết thì làm sao chứ? Gập cái máy tính lại, tôi trả tiền và bước ra khỏi quán. Vừa bước ra khỏi quán thì điện thoại trong túi vang lên, rút điện thoại thì thấy số của anh Cảnh.

Anh Cảnh đang đơi tôi ở chỗ hẹn, hôm nay còn chưa qua mồng mà anh đã hẹn ở quán thịt chó, ngồi xuống cái ghế đối diện, nhận chén rượu anh đưa tôi cụng với anh rồi ngửa cổ làm một hơi.

– Hôm nay anh hẹn em ra đây chỉ để uống rượu hay có chuyện gì khác không?

– Không, chỉ để uống rượu thôi.

– Vâng, vậy em kính anh một ly. Chúc anh sức khỏe, công tác tốt.

– Anh cũng chúc thằng em hanh thông thuận lợi.

Tôi có chút yên tâm, hai em anh nói chuyện khá cởi mở, tôi cũng không dấu ý định tương lai, anh Cảnh cũng giới thiệu một số bạn ở thành phố tôi chuyển đến và hứa nếu tôi gặp khó khăn gì anh sẽ giúp hết sức. Vậy thôi, tôi uống khá say và lúc về đã không đứng vững, cũng chẳng nhớ đi đi xe máy về kiểu gì nữa. Thả mình lên giường, ngủ thiếp đi.

Đang ngủ ngon, tiếng chuông điện thoại vang lên, ở trạng thái mơ màng tôi nghe cũng chẳng rõ và cũng chẳng phân biệt được ai, chỉ nhớ có tiếng hỏi đang ở đâu, thuận miệng tôi đọc địa chỉ rồi tiếp tục ngủ.

Cũng chẳng biết ngủ được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, phải vất vả lắm tôi mới nhấc mình lên được để đi ra mở cửa. Tôi chẳng cảm giác gì khi thấy trước mặt là Hương, mở cửa cho cô vào nhà rồi lụng bụng mời cô cứ tự nhiên, sau đó tôi lại đi vào phòng ngủ thả mình xuống giường ngủ tiếp.

Tôi tỉnh dậy lúc trời đã tối, đầu vẫn mơ hồ, miệng khô khốc, mồ hôi dính trên người nhơm nhớp, vớ chai nước dở trên cái bàn đầu giường tôi tu một mạch, sau đó đi vào nhà tắm xả vòi nước và đứng dưới vòi một lúc mới có cảm giác thoải mái và nhớ lại những những gì xảy ra khi đang ngủ. Nhếch mép cười khổ một tiếng, tôi lau người đi ra ngoài thay bộ quần áo sạch.

Hương đang nằm trên cái ghế dài ở phòng khách ngủ ngon lành, trời nóng cô lại không bật điều hòa nên trên mặt có chút bóng do mồ hôi tiết ra. Tôi đi đến nhặt cái điều khiển điều hòa và mở nó lên, sau đó đóng hết các cửa kính lại.

Beer trong tủ lạnh cũng hết, tôi đi xuống tầng một và mua mấy lon tại cửa hàng tiện lợi, tiện thể mua hai hộp bánh mỳ kẹp tại cửa hàng bánh gần đó sau đó trở về nhà. Hương vẫn ngủ ngon lành, tôi cũng chẳng đánh thức lấy thêm cái chăn mòng đắp lên người cô khi thấy cô co người ngủ.

Vừa uống beer vừa ăn hộp bánh mỳ kẹp, vừa nghĩ chuyện trưa nay, anh Cảnh không nói gì, chứng tỏ không có gì liên quan đến tôi. Chỉ là cảm giác gợn gợn hôm đó vẫn làm tôi có chút không yên lòng.

Không có việc gì làm tôi lại mang máy tính ra, tính toán khoản tiền cần thiết để đầu tư cho cái xưởng của tôi, cứ nghĩ đến số tiền lấy được tôi sẽ không phải suy nghĩ đến việc này, nhưng bây giờ tôi lại không yên lòng để sử dụng nó. Tiền tôi có cũng tiêu gần hết, mua xe, mua đất, trả tiền thuê xưởng cũng chẳng còn mấy. Chắc phải nghĩ đến việc đi vay ngân hàng.

Hương tỉnh dậy lúc giữa đêm, tôi cũng không để ý vì mải suy nghĩ, khi vươn vai do mỏi thì thấy cô đang ngồi tên ghế bó gối nhìn tôi.

– Em đói không?

Nhìn cô tôi cũng chẳng biết hỏi gì hơn. Hương gật đầu, rồi lại lắc.

– Lúc nãy em ngủ ngon quá, anh không muốn gọi. Có bánh kẹp, em có muốn ăn không?

Hương không có phản ứng gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

– Anh có tốt không?

Cô đột nhiên hỏi.

– Anh tốt.

– Sao … sao anh lại ở đây? Nhà cũ anh đâu?

Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng lộn xộn, tưởng loang lổ, đồ đạc chắp vá.

– Anh bán rồi, đang thuê tạm chỗ này.

– Anh … có khó khăn … gì à?

Cô có chút ngập ngừng hỏi.

– Không, anh về quê thôi, không ở đây nữa.

– Anh … em tưởng công việc anh đang tốt mà.

– Mấy năm ở trên này càng ngày càng cảm thấy bí bạch. Anh muốn thay đổi để cho một khởi đầu mới thôi.

Tôi có chút cảm khái, nói ra tâm trạng cũng chẳng suy nghĩ gì.

Hương ngẩn người một lúc, rồi giọng có chút buồn bã nói.

– Em xin lỗi.

– Em xin lỗi về cái gì? Em có lỗi gì đâu.

– Về … về … chuyện ngày trước.

– Anh cũng quên rồi nó rồi. Suy cho cùng cũng tại cái tính ngựa non háu đá, tự mãn mũi cao hơn đầu của anh. Không sớm thì muộn cũng xảy ra vấn đề thôi. Đàn ông mà, va đập một chút để trưởng thành cũng tốt. Thôi không nói chuyện về anh nữa, sao hôm nay tìm anh?

– Không có gì, chỉ là … muốn gặp anh thôi.

Tôi im lặng. Cô im lặng. Hai chúng tôi nhìn nhau.

– Mình đi ăn đêm đi.

Một lúc sau cô đột nhiên nói, tôi gật đầu, tốt hơn là ngồi nhìn nhau, tôi thật chẳng biết nói chuyện gì.

Đi xuống dưới nhà định bắt taxi, cô lại muốn đi xe máy.

Hồi chúng tôi còn quan hệ, cô gần như không bao giờ ngồi xe máy của tôi, hồi đó chúng tôi cũng ít đi chơi riêng với nhau.

Hương lúc đầu còn e dè ngồi khá xa tôi, một lúc sau cô rụt rè dịch xát lại, sau đó vòng tay ôm lấy eo tôi. Phóng xe đến khu phố mà tôi và con bé Thu hay đến ăn khuya, định đỗ lại chỗ quán quen, thì Hương lại lên tiếng.

– Đừng dừng lại được không anh, em muốn đi lòng vòng một lát.

Tôi lại tiếp tục chạy, chầm chậm lòng vòng không chủ đích. Tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì, chỉ có cảm giác thư thái, thật ít khi tôi mới có dịp thư thả để nhìn ngắm phố xá về đêm, yên bình và tĩnh lặng đến vậy.

Lòng vòng khoảng hơn tiếng đồng hồ, Hương chỉ một quán phở đêm trên vỉa hè, quán không bày bàn ghế, chỉ có những cái ghế nhựa bé tí, mỗi người tự bưng bát phở của mình. Khá đông khách ăn đêm, có mấy anh taxi, có mấy chị lao đông, có mấy cô gái ăn mặc táo bạo chắc từ mấy cái quán bar kín đáo quanh đây. Tôi đang lúng túng cầm bát phở nóng, chưa biết xử lý thế nào với cái thìa và đôi đũa, thì thấy Hương có vẻ thành thạo để cái thìa vào cái rổ nhựa đựng mấy lọ gia vị, sau đó dùng đũa gắp phở, môi ghé vào thành bát húp nước phở. Tôi mỉm cười, bắt chước làm theo. Kiểu ăn phở này khá thú vị và tôi cảm thấy bát phở ngon hơn rất nhiều.

Sau đó chúng tôi lại lòng vòng một lát rồi đi về nhà. Hương vẫn đi theo tôi. Lên đến nhà tôi còn đang nghĩ để cô ngủ trong phòng, còn tôi ngủ ngoài ghế, Hương đứng trước mặt nhìn tôi nói.

– Em ngủ với anh đêm nay nhé.

Nhìn cô có chút chờ mong, tôi gật đầu, tự nhiên lại nghĩ coi như là món quà cho cô trước khi tôi rời xa cái thành phố này.

Đánh răng rửa mặt, cũng chẳng còn bộ mới, Hương cũng chẳng ngần ngại dùng chung với tôi. Bật cái điều hòa, tôi lên giường trước. Hương đứng cạnh cái cây treo quần áo, cô chậm rãi cởi từng món đồ trên người rồi treo lên mắc áo. Hương vẫn vậy, chẳng có mấy thay đổi, vẫy xinh đẹp và hấp dẫn như ngày nào.

Cô đi đến bên giường đứng nhìn tôi nhưng không trèo lên, toàn bộ cơ thể của cô lồ lộ trước mắt, phản ứng của tôi rất nhanh lại xôi lên sùng sục. Chỉ là mắt tôi lại nhìn thấy vết tím xung quanh đã chuyển màu vàng trên bắp vai của cô, nổi bật trên làn da trắng mịn màng của cô, mắt tôi chợt giật giật mấy cái.

Tôi giang hai tay ra, cô nhào ngay vào vòng tay của tôi, môi cô hôn như mưa trên mặt tôi, nước mắt ứa ra từ khóe mắt. Tôi cũng hôn lại cô, nước mắt dính vào môi mằn mặn. Hôn một lúc, cô đột nhiên ôm chặt lấy đầu tôi, rồi gục đầu vào hõm vai tôi khóc nức nở. Trong tôi chợt chào lên sự chua xót, im lặng ôm cô, bàn tay vuốt ve bắp vai có vùng da khác màu trở nên đặc biệt chơi mắt.

Mười năm phút … nửa tiếng … tiếng khóc của cô đã ngừng, tiếng nấc cùng dần dần biến mất. Cô cựa quậy rồi dựng người ngồi lên bụng tôi. Hai bay ôm lấy mặt tôi.

– Anh cho em lại được hưởng thụ những cảm giác như ngày nào nhé.

Tôi gật đầu, đưa tay kéo cái áo thun lột qua đầu, người ngồi thẳng lại hai tay ôm lấy lưng cô, đầu rướn lên đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó lần môi hôn xuống hõm cổ, đi xuống ngậm bầu vú của cô vào miệng.

Cũng rất nhanh, tiếng rên của cô đã vang lên, hai tay vò mạnh ép đầu chặt đầu tôi vào vú cô, muốn tôi nhay đầu ti của cô mạnh hơn nữa. Háng cô miết từng cái trên bụng tôi, nhểu ra từng đám nước khiến bụng tôi lành lạnh.

Nhay hết hai bên bầu vú của cô, tôi ngả người cô xuống giường, hai tay đỡ lưng để người cô vòng lên, dịch người ra sau một chút, cúi xuống ngoạm lấy cái lồn của cô đang giương lên trước mặt. Tôi mút hai cái cánh, nhay nhay cái nhân đỏ hồng, quét cái lưỡi vào trong khiến bụng cô giật lên từng cái, sau đó hai chân của cô co lên rời khỏi giường làm cả nửa dưới cơ thể cô nặng trĩu trên tay tôi, làm tôi phải hạ hẳn người cô xuống giường để tiếp tục bú mút.

Người cô giật lên càng mạnh, hai chân cô vòng lên đặt trên lưng tôi, đập bình bịch vào lưng tôi sau mỗi cái giật. Rồi cô cứng người, ép chặt hai đầu tôi xuống háng cô và bật lên một tiếng hét. Ngay sau đó cô vội vàng kéo đầu tôi lên.

– Địt … em … nhanh … nhanh … lên … anh …

Đẩy cái quần xuống, cái buồi căng cứng của tôi nhanh chóng đi vào cái lồn của cô, cảm giác ấm áp, trơn mượt, khít khắn bao chùm cái buồi. Cô vẫn rối rít hảy cái mông, để tôi nhanh chóng địt cô.

Cái buồi thun thút đi ra vào lồn cô làm cô càng ngày càng rối loạn, miệng hết rên lại hét lên sau đó là những tiếng gừ gừ nghẹn trong cổ, chốc lại biến thành tiếng rên, rồi lại hét lên. Người cô giật lên liên tục, hai tay hết tóm chặt vào lưng tôi lại đấm bồm bộp lên lưng. Cái buồi tôi vẫn miệt mài thun thút địt vào.

Tiếng ngân rất dài của cô thoát ra, lưng tôi bị móng tay của cô bấm vào đau điếng, hai chân cô đập bình bịch vào mông tôi. Buồi tôi vẫn không ngừng, tôi cũng đăng căng cứng người đòi hỏi để được phun ra, những cái địt càng nhanh, càng mạnh hơn ép tất cả tinh lực xuống dưới để cái buồi sẵn sàng bùng nổ.

Tiếng hét cô vẫn tiếp tục phát ra, to hơn dài hơn, móng tay cô tiếp tục đâm sâu hơn, hai chân cô không đập lên mông tôi nữa mà giơ thẳng lên cao, cổ cô bạnh ra đỏ lừ ép mạch máu dưới da tràn xuống ngực, xuống bụng cô làm nó càng ngày càng rực rỡ. Tiếng rên của cô dần dần nhỏ lại bị ép sâu trong cuống họng khiến mặt cô bạnh ra thống khổ, rồi khi toàn bộ bị nén chặt lại đến cực hạn, nó bỗng nhiên bung ra, lao khỏi cổ họng cô biến thành một tiếng hét thống khoái, cũng khiến người nổ tung, xung kích đến mọi bộ phận trên cơ thể cô khiến chúng rung lên bần bật. Sự bùng nổ của cô kéo theo cả tôi bùng nổ, toàn bộ tinh lực được giải thoát qua cái buồi bắn sâu vào trong cô, lại như tiếp thêm năng lượng để sự rung động của cô dữ dội hơn. Tiếng hét của cô lại vút lên cao thêm nữa, hai tay cô bật khỏi lưng tôi đập rầm xuống đệm, hai chân bật lên rơi xuống không ngừng, hông cô đập bèm bẹp vào háng tôi.

Rất lâu sau, người cô mới an tĩnh trở lại, hai tay, hai chân giang ra bất động, chỉ có tiếng nấc trong cổ đều đặn bật ra khiến ngực cô nảy lên làm hai bầu vú rung rinh. Tôi cũng nghiêng người nằm xuống cạnh cô, tay chống lên đỡ lấy đầu, một tay vuốt ve trên bụng cô.

Thêm một lúc nữa mắt cô mới mở ra, khẽ nhấp nháy nhìn tôi, môi cô mấp máy phát ra mấy âm thanh rất nhẹ.

– Ôm em.

Tôi nhấc đầu, luồn cánh tay dưới gáy, tay kia ôm lấy eo cô kéo tấm thân mềm nhũn bất động của cô nằm lên người tôi. Sau đó, chúng tôi yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô vẫn an tĩnh nằm trên ngực tôi an lành ngủ.

Bỏ ý định thức dậy để chạy sớm như mọi ngày, tôi tiếp tục nằm yên, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

Ánh sáng ngày mới sáng dần lên rồi chan hòa khắp phòng, người tôi đã có chút tê dại thì cô cũng tỉnh lại ngọ nguậy trên ngực tôi. Cô chống tay hơi nhấc mình lên, nhưng lại hạ tay xuống tiếp tục nằm trên người tôi, ba bốn lần như vậy cô mới vùng hẳn dậy và đi vào nhà tắm. Cô ở trong đó rất lâu, tôi không đợi nữa, mặc quần áo vào tôi đi ra ngoài. Tự nhiên lại thèm điếu thuốc.

Lắc lắc đầu, lấy cái bình xịt và xịt cho các chậu cây cảnh. Lần này tôi sẽ mang tất cả chúng đi theo. Tự nhiên tôi lại nhớ con Thu, hôm qua con ranh gọi điện xong khóc tu tu bảo vì nhớ tôi.

Hương đã mặc lại quần áo, tay cầm cái túi sắc nhỏ của cô, đứng đợi tôi xịt hết các chậu hoa rồi mới lên tiếng.

– Cám ơn anh! Chúc anh có những khởi đầu tốt đẹp. Em …

Cô định nói gì đó nhưng lại đột ngột quay người đi nhanh ra cửa và biến mất sau cánh cửa đóng vội không khép chặt. Tôi lại thở dài một tiếng, đặt cái bình lên bàn và đi vào phòng ngủ làm vệ sinh buổi sáng.

Tôi muốn về rồi.