Khoảnh Khắc Khi Anh Không Nhìn Em

Tác giả: mui-mui

Vài dòng nhắn nhủ: ^^ Nhìn cái chủ đề của cuộc thi fic và ko hiểu sao mui cảm thấy muốn viết. Viết chỉ để có ai đó đọc chứ ko có ý viết để dự thi, vì dù muốn hay ko thì bút lực của mui vẫn chưa đủ để bon chen nhiều quá. ^^

Lời dẫn: Có những thứ không cần nói mà chỉ cần cảm nhận. Bạn chỉ cần đọc, và nếu được hãy lưu lại ở đâu đó trong bạn một chút của nó.

………..o0o………..

_ Mi thấy gì?

_ ….

_ Hắn vẫn ở đó chứ?

_ ….

_ Hắn vẫn đang cười chứ?

Chẳng thể nghe thêm được điều gì nữa.
Nó bật khóc…
Tất cả những dồn nén bấy lâu như vỡ òa trong từng làn khói thuốc cay xè, những giọt lệ thấm đầy tuyệt vọng cứ thế tuôn ra như vô tận.

_ Lúc mi mới gặp ta, cảm nhận đầu tiên của mi về ta là cái gì?

_ Sao mi hỏi vậy?

_ … Thích!

_ Tóc mi.

_ Tóc ta?

_ Uhm, tóc…

Hắn khẽ cười tiếp tục nhấm nháp tách café nghi ngút khói, mắt thờ ơ nhìn về một hướng vô định.

Hắn là vậy.
Lạ lùng và thật sự khó hiểu.

Khó hiểu như cái lần đầu nó gặp hắn vậy. Đó là lúc nó chỉ vừa mới biết về một thế giới mơ mộng mà người ta gọi là Otaku. Một cái tên người ta dành để gọi những kẻ tôn sùng và đam mê thứ truyện tranh xuất phát từ cái đất nước hoa anh đào ấy. Đó cũng là lúc nó bắt đầu gặp những nhân vật có tiếng tăm trên mạng. Những kẻ được xem là có tiếng nói trong nền truyện tranh online Việt Nam.

Trong tất cả những con người đó, nó đặc biệt chú ý đến hắn.

_ Cậu nhìn cái gì? Bộ trông tôi lạ lắm à?

Hắn hỏi cùng cái cười nhếch mép cố hữu. Trông hắn như một công tử phong trần hơn là một thằng sẵn sàng bỏ hàng tiếng đồng hồ với đống truyện tranh. Môi hắn vẫn phì phèo điếu thuốc.

_ Cậu không khó chịu khi ngửi mùi khói thuốc chứ? – Hắn nhoẻn miệng cười với nó. – Nếu có thì cũng ráng mà chịu cho quen nhé, vì tôi có thói quen hút thuốc khi bàn công việc.

Điều hắn nói khiến nó phải bật cười. Công việc gì với mấy cái trò trẻ con này chứ. Việc mà nó, hắn với những người ở đây đang làm cùng lắm chỉ là vì sở thích.

Những giấc mơ nho nhỏ được dệt nên từ gió và khí, thứ không bao giờ có thể thành hình.

_ Cuối cùng cậu cũng chịu cười rồi nhỉ? – Hắn nhìn nó với đôi mắt dịu dàng. – Tôi thích cậu cười.

Nó không phải loại người dễ kết thân với một ai đó. Nhưng không hiểu sao từ khi gặp hắn, nó lại rất mến con người quái lạ này. Vậy là chúng trở thành bạn, những người bạn vô cùng đặc biệt.

_ Đêm qua ta lại mơ đấy!

_ Mi có biết mi thật sự rất phiền phức hay không? Mi luôn làm ta lo lắng.

Hắn cũng chỉ cười và chẳng nói thêm được điều gì, vẫn chỉ là những làn hơi thuốc lặng lẽ bao trùm lấy một tâm hồn trống rỗng. Mệt mỏi, đau khổ, căm hận, và bi thương. Tất cả những từ ngữ tồn tại chỉ để tạo nên một con người cách biệt như hắn. Một con người chán ghét sự sinh tồn… Cái sống, cái chết.

Sự tồn tại.

_ Vẫn giấc mơ cũ à?

_ Uhm..

_ Vậy sao mi không gọi cho ta? Nhìn mi thảm quá, chắc lại thức trắng tới sáng nữa phải không?

Nó lo lắng nhìn hắn nhưng cái nó nhận lại cũng chỉ là nụ cười vô cảm. Đó có lẽ lại là câu trả lời thành thật nhất. Nó hiểu, hắn hiểu. Dù hắn có tồi tệ đến thế nào đi nữa, thì nó vẫn không thể ở bên cạnh khi hắn cần. Nó còn có hoàn cảnh của riêng nó.

_ Nam này, Tại sao mi lại thích đọc truyện? – Nó hỏi, mắt lướt đi để dừng lại nơi đôi mắt hắn hướng đến.

_ Chỉ là thích thôi không có tại sao cả!

Nó im lặng, nhưng chẳng phải vì đã chấp nhận câu trả lời. Hơi thở dài, nó khẽ dựa người ra thành ghế chờ đợi.

_ Mi cũng thật sự phiền phức mi biết chứ!

Hắn dụi điếu thuốc, mắt nhìn nó. Lần này hắn đã chẳng mở nổi một nụ cười.

_ Mi biết cuộc đời này nhiều dối trá lắm không? Nó thật quá xô bồ, với quá nhiều những hỗn loạn.

_ Và mi ngộp bởi nó?

_ …. – Hắn im lặng và mồi tiếp một điếu nữa đặt lên môi khẽ rít dài. – Ta mệt mỏi bởi nó, nhưng ta biết sự tồn tại của nó.

_ Và mi muốn sống trong sự không thật của truyện? Những thứ tốt đẹp, kì ảo, và một thứ hạnh phúc mà không bao giờ con người có thể có được nếu ở một cuộc sống đời thường?

_ Đó không phải điều ta muốn. Mi hiểu điều đó hơn bất kì ai mà.

Và lần này người cười lại là nó.
Phải, Nó hiểu điều hắn nói.

Từ lần đầu gặp nhau tới giờ cũng thấm thoát được hơn nữa năm rồi đấy. Nói lâu thì cũng chẳng lâu lắm, nhưng cũng chẳng thể cho là mới gần đây được. Cũng đủ để nó hiểu những gì cần phải hiểu về người bạn “mới” này rồi.

Khi hắn nói chuyện của mình, nó cũng không bất ngờ lắm. Bởi lẽ, với một kẻ đặc biệt cũng cần có một lí lịch vô cùng hoành tráng. Cái khiến nó cảm thấy lạ là một kẻ có cái đầu óc bất cần đời như hắn, lại có một cuộc sống quá đổi hoàn hảo. Nhà hắn giàu lắm, cha mẹ hắn lại quá sức nổi tiếng và đặc biệt hắn lại là thủ khoa của một trường đại học nhất nhì thành phố.

Vậy mà có ai nào biết, hằng tháng hắn vẫn phải đều đặn ra vào bệnh viện bởi căn bệnh mà bất kì ông, bà bác sĩ nào cũng bó tay toàn tập. Căn bệnh thuộc phương diện tinh thần.

_ Khi nào mi lại vào đó nữa? Lần này phải vào trỏng bao lâu thế?

_ Chả biết, ổng nói vài ngày nữa phải vào kiểm tra lại. Nếu vẫn còn phát cơn thì sẽ được ở lại chơi với ổng một thời gian. – Hắn cười chế nhạo – Mà ông đó già háp rồi, ổng nghĩ ta ham hố gì nổi ổng nữa mà cứ réo ta ở lại với ổng hoài nhỉ. Cũng còn may là mấy nhỏ y tá trong đó nhìn cũng được được.

Hắn lại cười và tiếp tục khoe mẻ mấy cô nàng y tá trong khu hắn vẫn thường điều trị. Nó cũng chỉ biết cười cười và hơi buốt buốt ở đâu đó phía bên kia cảm xúc.

Ừ, thì hắn phải nhắc nó mới nhớ. Hắn là “straight” đấy, và tất nhiên kiểu người mà hắn thích là con gái cơ… Hắn khác nó. Về quá nhiều thứ. Gia đình, tiền bạc, cha mẹ, học thức, cả giới tính của người yêu nữa. Nó bật cười bởi chẳng vì cái gì cả.

Nó quen hắn dường ấy tháng. Hắn chia sẻ khá nhiều điều với nó. Những áp lực của gia đình, trường lớp mà hắn phải chịu. Những giấc mơ hằng đêm khiến hắn cứ phải chong đèn tới tận sáng với từng cơn đau đến nhức buốt cả tay, tê dại cả óc.

Vậy mà cái bí mật nho nhỏ đó của riêng nó, vẫn muôn đời được nhốt kín chưa một lần hé mở. Nó là gay! Phải và nó chẳng muốn tiết lộ việc đó với hắn một chút nào. Nói để làm gì? Để lại mất đi một người bạn? Nó không muốn. Có quá nhiều thứ nó không muốn.

Nó sợ!
Nỗi sợ hãi vô hình.

_ Mi có cảm thấy bất công không?

_ Huh? Bất công? Về cái gì chứ? – Nó hỏi, hơi giật mình khi vô tình bị gián đoạn dòng suy nghĩ bởi câu hỏi của hắn.

_ Ta tin mi lắm nhưng có lẽ mi chẳng tin tưởng ta thì phải.

Lại là điều mà nó không bao giờ muốn nhắc tới.

_ Ta sao lại không tin mi?

_ Vì mi chưa bao giờ nói cho ta nghe bất kì điều gì về mi cả. Bộ ta không đáng tin cậy vậy sao?

_ Đừng nghĩ vậy mà tội ta. Ta không nói chỉ là ta chẳng có gì đáng để nói với mi cả.

Những gì nó nói đều là thật. Cuộc sống của nó hoàn toàn khác hắn. Nó không có cha mẹ, cũng không có gia đình. Từ khi nó bắt đầu biết chuyện, thì đã được mọi người dạy rằng nó là một đứa mồ côi. Từ nhỏ nó sống với gia đình dì nó. Bà là chị gái của mẹ nó. Dì không xấu, dì cho nó ăn, nuôi nó lớn. Bà cũng có cho nó đi học, dù rằng cũng chỉ được tới lớp 12 nhưng với nó vậy cũng là quá đủ.

Nó luôn biết giới hạn của một đứa trẻ côi cút. Nó luôn biết nó là một kẻ không thể có những thứ mình hằng mong muốn. Và nó phải biết chấp nhận với điều đó. Nó không hề có quyền lựa chọn.

Nó không được và cũng không thể khóc.

_ Dạo này việc học của mi ra sao rồi?

_ Ta ấy hả? Cũng vậy. Năm nay phải làm đề án tốt nghiệp.

_ Vậy mi tính lấy đề tài gì?

_ Chưa chọn. Nhưng chắc sẽ làm một cái hoạt hình 2D liên quan tới giáo dục hay gì đó. Nói chung sẽ đánh mạnh vào tính thực tiễn để kiếm điểm. Hi vọng được cái bằng hạng một, vậy mới mong ra trường có việc sớm mà tự nuôi cơm.

_ Vậy còn việc làm thêm thì sao hả? Nghe nói đã nghĩ chổ cũ rồi hả?

_ Uhm, cái chổ bán thời gian ấy lương cao nhưng khổ cái nó làm theo mùa. Giờ xong rồi, chắc phải đi kiếm việc khác.

_ Vậy có ổn không? Đủ tiền xài không đó?

_ Ổn mà, mới đóng tiền nhà xong. Học phí năm nay ta cũng đóng rồi… Giờ chỉ lo ngày ba bữa tới đầu tháng sau thôi. – Nó cười xòa – Dù gì cũng còn nhuận bút từ mấy bài vẽ truyện cho tạp chí. Không đói, không đói. Chịu khó tìm việc mới là được.

_ Mi yêu đời quá hén. Để ta ráng chóng mắt lên coi tới cuối tháng không tìm ra việc, mi còn không đói được không nhé. Con trai gì mà hai mươi ba tuổi rồi mà cứ như một đứa trẻ. – Hắn xoa xoa cái đầu nó như xoa đầu một đứa con nít, Hắn đã từng nói hắn thích mái tóc nó, thích cái sự không gọn gàng của nó. – Cái mặt cũng chẳng già hơn một thằng nhóc mười tám là bao nhiêu. Vẫn chỉ là một đứa trẻ ranh.

Hắn cười, Và có một điều gì đó đau lắm. Chẳng biết…
Có những khoảnh khắc khiến con tim lỗi nhịp.