Khi gió lặng

Author: Tinhvặn
Email: Tinhvanwing@yahoo.com
Proof-reader: Stunami
Rate: K+
Genre: shounen ai, angst
Warning: một người chết, kẻ ở lại tan nát trái tim
Status: oneshot
Summary: Đối với thế giới cậu chỉ là một con người. Đối với một người cậu là cả thế giới.

A/N: Dành tặng Hallen. Vốn định tặng tỷ món quà tươi vui, nhưng vì tỷ thích những câu chuyện buồn, giờ theo đúng ý rồi nhé. Tết nhớ lì xì cho em.

A/N 2: Hình bên dưới là Stunami tìm trên google và gredit thêm chữ. Vô cùng cảm ơn bạn Stunami đã giúp đỡ đứa dốt vi tính như tớ.

Khi gió lặng

Khi nào gió lặng?

Là khi gió ngừng thổi

Năm lớp Bốn tôi thích một người bạn cùng lớp, thật ra chúng tôi học chung trường tiểu học từ lớp Một. Tôi lớn hơn cậu ấy hai tuổi, bởi vì tôi đi học trễ cộng thêm tuổi nhỏ ham chơi hơn ham học.

Cậu ấy tên Lâm Thiên Diệp. Ngoài cặp kính cận gần như che hết khuôn mặt, Diệp không gây ấn tượng gì. Diệp rất gầy, da trắng xanh, thường ngồi trong lớp học bài vào giờ ra chơi. Chúng tôi hay trêu chọc, gọi Diệp là ‘mọt sách’. Lúc đó tôi là thủ lĩnh bọn con trai, quá bận rộn với nhiều trò nghịch ngợm, hoàn toàn không để ý đến một cậu bé lặng lẽ như Diệp.

Một lần tôi quay vào lớp lấy xấp hình siêu nhân để khoe lũ bạn. Bàn Diệp ngồi gần cửa sổ, cậu cúi đầu nhìn trang sách chăm chú, ánh nắng vàng nhạt bao phủ khắp người. Tôi đã tưởng thân hình mảnh mai ấy sẽ từ từ tan trong hư vô. Tôi bước tới kéo tay cậu như sợ nếu buông tay cậu sẽ biến mất.

Diệp chớp mắt nhìn tôi. Đôi mắt đen láy xoe tròn kinh ngạc làm tim tôi bỗng chốc đập nhanh.

Lần đầu tiên bắt chuyện với Diệp, tôi lúng túng tìm đề tài. May nhìn thấy cuốn sách cậu cầm trên tay, liền nói:

-Cậu đang xem gì vậy?

Cậu nhìn tôi dò xét nhưng ánh mắt lại như muốn nói hãy tiến đến gần hơn. Giọng cậu nhỏ, nếu một cơn gió thổi nhẹ cũng đủ làm vỡ tan.

-Thám Tử Lừng Danh Conan tập 5.

-Ồ, tớ kiếm cuốn này hoài mà không mua được! Mình coi chung hen?

-Ừ.

Diệp cười, tôi phát hiện khi cậu nhếch môi lúm đồng tiền gần khóe miệng sẽ hiện ra.

Một ngày xuân năm lớp Hai, chúng tôi trở thành bạn.

Diệp hay bị bắt nạt. Tôi luôn đứng ra bảo vệ cậu ấy, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng làm vài trò trêu chọc, ngoài bản thân mình, tôi không cho phép ai tiếp cận Diệp, có thể nói đấy là tính ích kỷ của trẻ con. Năm lớp Ba, trong trường rộ phong trào đôi bạn học tập, một người giỏi hơn kèm người dở. Tôi cố ý chọn Diệp, nhờ vậy đa số tôi thong thả ngồi chơi để mặc cậu cố gắng giảng bài, cuối cùng là cậu cặm cụi chép giùm.

Có lúc tôi xem Diệp như công chúa còn mình là kỵ sĩ. Cũng tại Diệp yếu ớt quá, thường xuyên nghỉ học vì bệnh. Lúc vắng cậu tôi chẳng buồn chơi đùa với ai khác, tất cả đều không khiến tôi hứng thú bằng lúc bên Diệp. Cảm giác này là cô đơn chăng?

Chúng tôi cùng học, cùng chơi, cùng chạy nhảy với thời gian. Nhưng cơn lũ số phận đã xô đẩy dìm mất Diệp.

Đầu năm lớp Bốn, vào học được vài tháng bỗng nhiên Diệp biến mất. Hai ngày, ba ngày rồi một tuần trôi qua, Diệp vẫn không xuất hiện. Bạn học dường như quên mất cái tên Lâm Thiên Diệp được nhắc đến mỗi lần lớp điểm danh, chỉ có tôi lo lắng phát hoảng. Muốn đến nhà tìm cậu ấy, nhưng chợt nhận ra ngoài con người yếu ớt và hiền lành gặp ở trường, tôi hoàn toàn không biết chút gì về cậu. Không biết số điện thoại, không biết địa chỉ nhà, không biết gia đình cậu có những ai. Hoàn toàn là con số không to tướng. Tôi bàng hoàng, những cảm xúc lạ lùng tràn vào tâm trí. Lồng ngực trở nên trống rỗng, không đau mà là rỗng. Với một đứa trẻ mười một tuổi như tôi hiểu đó là cảm giác bức bối và hụt hẫng, còn những điều khác trong lòng chỉ có thể cảm nhận, không thể gọi tên.

Ngày tốt nghiệp tôi vẫn không ngừng tìm kiếm Diệp, thăm dò tin tức từ các giáo viên. May mắn hôm đó tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của thầy hiệu trưởng với cô chủ nhiệm về Diệp. Nhà Diệp là gia đình đơn thân, cậu không có cha. Mẹ cậu một mình gánh vác gia đình, vì tiền thuốc của cậu mà mượn rất nhiều tiền, đến khi vỡ nợ đã dắt con chạy trốn.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần vì thầy cô đi về phía hội trường. Tôi núp sau cây cột, không rõ lắm những điều nghe được, chỉ biết sẽ không còn gặp cậu nữa. Hiểu ra điều này, thế giới trong mắt tôi dường như biến mất, một mũi dao nhọn vô hình đâm thẳng vào lồng ngực xuyên qua trái tim. Tôi chới với, hoang mang, sợ hãi và cả phân vân. Mãi nhiều năm sau mới hiểu cảm giác khi xưa là gì.

Thời gian qua đi, tôi đậu vào Đại Học Kinh Tế, ra trường làm trong công ty của ba, hơn nữa còn nhanh chóng thăng tiến. Lúc nhỏ tôi không bao giờ nghĩ mình sau này sẽ đóng bộ công nhân viên chức. Đời luôn đầy rẫy sự việc bất ngờ. Mỗi ngày đi qua những con người xa lạ, như một thói quen, tôi luôn ngoái đầu tìm kiếm một hình bóng mờ nhạt trong ký ức. Nghĩ cũng thật nực cười, dù Diệp có xuất hiện trước mặt tôi chưa chắc nhận ra. Thế nhưng tôi nghĩ bất luận cậu có thay đổi đến thế nào, chỉ cần gặp được, tôi nhất định biết đó chính là cậu.

Khi rảnh rỗi, tôi lên mạng giải khuây, quen nhiều bạn bè ‘cùng thế giới’. Trong các trang web, tôi thường vào Yaoiland, dành tình cảm thân thương cho trang web này. Có lẽ vì nó là nơi đầu tiên tôi biết đến, xem như ngôi nhà trong thế giới ảo chăng? Vào Yal chủ yếu đọc truyện, tìm về khoảnh khắc khi còn niên thiếu, một trang web để kết bạn chứ không phải tìm người tình. Tôi đã quá mệt mỏi tình một đêm, những cuộc chia tay chóng vánh sau khi quen vài tuần, thậm chí là vài ngày. Cũng có người muốn tình yêu nghiêm túc, ngay lúc đó tôi vội vàng trốn tránh. Một sự từ chối vô thức. Khi người ta hỏi tôi có người yêu chưa, lập tức khuôn mặt Diệp hiện lên trong tâm trí. Diệp là mối tình đầu vụng dại, mà có lẽ nó chưa tới ngưỡng cửa yêu. Chỉ là chút nhớ thương và khắc khoải. Bây giờ tôi không nhớ nổi nét mặt của cậu, nhưng cái tên Lâm Thiên Diệp vẫn in dấu đậm sâu trong tim không phai.

Trong các tác giả viết truyện, tôi chú ý một người có nick Dao Triều. Không hiểu rõ nghĩa, có chút kỳ quái, điều đó làm tôi tò mò. Mới đầu đọc truyện của Dao Triều, tôi nghĩ đó là đứa con nít sắp trưởng thành, câu chuyện trong sáng, cái kết hạnh phúc dành cho hai gã trai yêu nhau. Tôi đã nhếch môi cười chế nhạo, nhưng phong cách viết rất dễ thương khiến tôi muốn đọc. Thế giới thực tại quá khô khan với sự thật tàn nhẫn, tìm quên một chút trong cổ tích cũng hay.

Bẵng đi vài tháng sau đó vào Yal, vô tình đọc một truyện ngắn, mới đầu chỉ lướt mắt, sau đó xem chậm rãi, cuối cùng tôi khựng lại, đờ người ra. Nhân vật trong truyện mang tính cách thờ ơ nhưng tôi thấy ẩn sâu là chất điên muốn phá nát thế giới này. Một sự cuồng loạn giấu dưới chiếc mặt nạ băng giá. Nhân vật cứ như một phần tính cách sâu thẳm trong tôi, tác giả đã nhìn thấu suốt qua không gian và viết ra nó. Cái kết là một màn giết người yêu rồi tự tử. Nếu không có cái kết phi lý, tôi dám quả quyết rằng đây là câu chuyện về một con người thật sự tồn tại. Nhìn tên tác giả, không ngờ chính là Dao Triều tôi từng chế nhạo. Tại sao chỉ trong vài tháng mà cách hành văn đã chững chạc nhiều đến vậy? Cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau. Tôi thú vị add nick yahoo của Dao Triều. Ngờ ngợ khi thấy cái tên: Thiendieplam.

“Bạn là Dao Triều phải không?”

“Phải.”

“Tôi rất thích truyện bạn viết.”

“Cám ơn. Thật ra tôi viết còn kém lắm.”

“Cho tôi hỏi, có phải bạn từng học trường tiểu học Nguyễn Huệ?”

“Bạn hỏi chi vậy?”

“Thì cứ trả lời đi!”

“Phải.”

“Bạn đeo kiếng, thường nghỉ học vì bệnh, học đến đầu năm lớp Bốn thì nghỉ ngang?”

Tôi nôn nóng chờ đợi rất lâu sau mới thấy dòng chữ hiện lên.

“Thật ra bạn là ai?”

Tay tôi run run gõ nhanh bàn phím.

“Tôi là Thiên Hoàng, Hà Thiên Hoàng. Chúng ta đã học chung lớp 1/2, 2/3, 3/6 và 4/1 ở trường Nguyễn Huệ!”

“Ah!”

Số phận thường tạo lắm sự tình cờ và oái ăm, lúc tưởng như đã quên thì đột nhiên gặp lại. Đây là một điều kỳ diệu không tưởng nổi. Nghĩ thử xem, trong thế giới mạng rộng lớn ta không biết tên và hình dáng thật, thậm chí là giới tính của một người. Vậy mà tôi và Diệp đã tái ngộ tại vùng đất ảo đó, hai chữ duyên phận này mãi đến bây giờ tôi mới tin.

Hai mươi năm không thể nói quá ngắn, đủ dài để quên mất khuôn mặt một người và chút tình còn chưa kịp đơm hoa. Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ trái tim lại đập rộn ràng vì cậu. Mỗi ngày tôi đều mong mau đến lúc trò chuyện cùng Diệp. Chúng tôi nói rất nhiều điều, về thế giới, về chính bản thân tôi, tuy nhiên, Diệp ít khi nói về mình. Thường là tôi gọi điện tìm Diệp, cậu chưa bao giờ tỏ ra muốn gặp tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất buồn.

Đột nhiên một ngày, lần đầu tiên Diệp chủ động gọi điện.

-Hey, đang làm gì vậy?

-Đang họp!

-Vậy lát tôi gọi lại!

-Có gì cứ nói đi! Cậu gặp rắc rối à?

-Tối ngày hai mươi tháng mười, Hoàng rảnh không?

-Rảnh, có chuyện gì?

-Hôm đó sinh nhật tôi, nhớ mua quà!

-Chúng ta gặp ở đâu?

Ngày 20/10 chúng tôi hẹn gặp trong một quán bar, ngồi uống vài ly, tôi vờ thờ ơ đưa túi quà cho Diệp. Trong đó là cái điện thoại di động Diệp từng nói rất thích nhưng không đủ tiền mua. Lúc đến cửa hàng, tôi phân vân giữa màu trắng và đen, cuối cùng tôi mua màu trắng gói thành quà, còn màu đen tôi xài. Không phải tôi có dụng ý gì, chỉ là tình cờ muốn thay điện thoại mới.

-Hôm nay tôi đãi, Hoàng cứ thoải mái kêu đồ ăn, thức uống!

-Nhắm trả tiền nổi không, đại gia?

-Thì chúng ta…cưa hai.

-Ế, đã nhận quà rồi còn bắt tôi móc tiền trả? Chơi khôn quá đấy!

Diệp vỗ vai tôi rất kịch, lên giọng nhão nhoẹt:

-Đừng keo kiệt vậy chứ, chồng yêu. Chồng làm đến chức giám đốc mà trả một bữa nhậu cho tình nhân cũng tính toán sao?

Tôi vờ cộc cằn hất tay Diệp ra, tò mò hỏi điều luôn muốn biết, hy vọng nhờ men rượu cậu sẽ tiết lộ:

-Thôi đi! Ớn lạnh quá! Mà hiện giờ cậu làm nghề gì?

Diệp nhún vai, tay xoay ly rượu, mắt nhìn thứ nước màu hổ phách sóng sánh miệng ly chực trào:

-Chút chuyện này và chuyện kia.

-Có muốn vô công ty tôi làm không?

Diệp nhìn tôi rồi phá ra cười:

-Cái đứa thất học này sao làm trong công ty lớn được? Hơn nữa thích tự do bay nhảy hơn. Dù sao rất cám ơn ông xã quan tâm! Để bà xã ‘mi’ một cái nào!

-Này, ngồi đàng hoàng, té bây giờ!

Tôi vừa nói xong là y như rằng cái chân ghế lung lay, vừa kịp giang tay đỡ Diệp ngã vào người mình. Hơi thở cậu thoảng mùi rượu, dù rất nhẹ cũng đủ làm tôi say. Tôi luôn mơ về môi Diệp, chúng không mềm như trong tưởng tượng, tôi liếm ướt môi cậu, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, tách ra rồi lại chạm vào.

Qua giây phút choáng ngợp, hai chúng tôi xoay người đối mặt với Bartender đang pha chế rượu, ngượng ngùng không dám nhìn đối phương.

Tôi nói mà không nhìn Diệp:

-Cậu say rồi.

-Ừm. Rượu đúng thật làm loạn trí. Nói trước, tôi không thích lẫn lộn giữa bạn và người yêu. Chúng ta là anh em thân thiết, lỡ có gì sau này khó nhìn mặt nhau. Nhưng nếu cậu chịu làm ‘bottom’ thì được.

-Câu đó tôi nói mới phải!

Diệp cười lớn, tôi cũng hùa theo. Hai chúng tôi đều không chịu làm kẻ yếu, sao có thể thành người yêu? Đúng là chuyện tức cười. Nhưng tôi không thể cười nổi. Nếu có một phần trăm hy vọng để chúng tôi thành đôi, sâu tận đáy lòng tôi rất muốn thử.

Nụ hôn say rượu hoàn toàn không lưu lại trong tâm trí Diệp. Còn tôi, có lẽ cả đời không thể quên. Cái đêm trong quán bar giúp tôi hiểu một sự thật, từ trước đã yêu cậu, bây giờ càng yêu nhiều hơn, sau này vẫn yêu. Tôi đã gần nửa đời người, không phải thằng nhóc mười một tuổi ngây ngô, hiểu ra lòng mình khiến tôi thở phào nhẹ nhõm và thêm khổ sở.

Diệp nói trái tim cậu còn trinh, chưa từng yêu ai dù cậu luôn viết về tình yêu. Cậu kêu ca rằng yêu rất mệt mỏi, rất khổ sở, tình yêu nếu đã biết trước không có gì vui thì đâm đầu vào làm gì? Khi tôi hỏi vậy sao viết được truyện tình cảm? Cậu bảo đó là nhờ đọc sách rồi tưởng tượng, thêm thắt. Tôi không nghĩ vậy, tình cảm chân thật hiện lên trong từng câu chữ, gây xúc động lòng người, tôi không tin người chưa biết yêu có thể viết như vậy.

Tôi tin rằng cậu đã từng trải qua cảm giác nhớ mong một người. Tôi cảm thấy tức giận và ganh tỵ, mối tình đầu của cậu là ai? Cậu nhớ đến ai khi viết về những cuộc tình dang dở?

Diệp là người luôn tự mâu thuẫn với bản thân, gần như hai con người đối lập. Đọc truyện của cậu thì biết, cậu có thể vừa viết thứ truyện cổ tích, giây sau quay ra viết kiểu yêu điên loạn tưới máu nuôi dưỡng mối tình. Diệp có thể cười nói vui vẻ, rồi lập tức cáu bẳn chỉ vì tâm trạng không được tốt. Tôi thường ví von cậu là cơn gió bất trị, lúc thì dịu dàng thổi mát, khi nổi cuồng phong nghịch ngợm đánh cắp trái tim tôi bay xa chân trời, tôi với tay giành lại nhưng không bắt kịp.