Kết Hôn Rồi Yêu – Ngôn Tình Hiện Đại

Địa điểm mở tiệc chúc mừng của bọn họ là ở trên giường.
Toàn bộ hai tuần lễ, cô ở Đài Bắc giám sát tiến trình, không có thời gian trở về miền Nam, cũng không muốn để hắn đến đây quấy rầy cô, bọn họ không gặp nhau thời gian dài rất nhớ nhau, mãi cho đến thời khắc gặp mặt này, cô mới phát hiện thì ra cô thật sự muốn gặp hắn, loại nhớ nhung đáng sợ này giống như tình dục vậy, không thể kiểm soát được.
“A…” Lưng của cô tựa vào cánh cửa, toàn thân trần truồng, một chân chống xuống đất, chân khác mềm nhũn khoác lên bả vai hắn. Trình Dịch Dương tỉ mỉ nếm hương vị ngọt ngào ở giữa hai chân cô.
“Ưm… Nơi đó… A…”
Thân thể tê dại không ngừng, Thẩm Kiều cơ hồ muốn cưỡi lên người hắn.
Môi lưỡi của hắn bừa bãi hoạt động ở nơi xinh đẹp ướt át của cô, đầu lưỡi đưa vào trong hoa huyệt chật hẹp, uống nước cam lộ chảy từ nơi bí mật, hàm răng cắn cắn đỉnh phấn châu, ngậm nó, lôi kéo.
“Ừ…” Trong cơ thể trào lên dục tình, ngón chân cô co quắp lại, thân thể cong lên đưa mình vào môi của hắn sâu hơn.
Tiếng hắn bú mút từ chỗ kín của cô truyền tới, xen lẫn tiếng nước chảy, cái loại thanh âm dâm mỹ này làm cho người ta nghe được đều sẽ đỏ mặt.
“Trình… Trình.” Loại cảm giác này thực sự quá kịch liệt, cô thét lên rên rỉ, vội vàng đẩy hắn ra, nóng nảy đứng lên.
“Gọi anh cái gì, hửm?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, trên môi đường cong rõ ràng có vệt nước sáng, ngón giữa cắm vào trong cơ thể cô, đưa đẩy không nhanh không chậm.
“Chồng… à.” Cô nũng nịu hô, ánh mắt ướt át, giọng nói mềm mại ngọt ngào, nghe vào lòng người cũng sẽ mềm đi.
“Ngoan.” Hắn hài lòng nhếch miệng, đưa một ngón tay vào nữa để thăm dò, hai ngón tay đồng thời càn quấy cơ thể cô mang theo những giọt nước, “Thưởng cho em.”
Động tác ngón tay trở nên nhanh gấp, khoái cảm cũng kéo dài tăng thêm gấp bội, khiến cô cất tiếng rên rỉ yêu kiều.
Cô run rẩy, hô hấp nặng nề, thời gian không tới một phút cơ thể đã gần tới cực hạn, lập tức xông lên cao triều. Một cỗ chất lỏng nồng đặc cuồn cuộn ra từ trong cơ thể cô, toàn thân cô co rút, rất nhiều mồ hôi tiết ra, toàn thân nóng lên.
“Em thật nhạy cảm.” Hắn rút ngón tay ra, tơ dịch sáng như bạc dính ở ngón giữa hắn, kéo thật dài, hắn đưa ngón tay bỏ vào miệng mút hết.
Cô thở hổn hển, nhìn hắn, chờ đợi hơi thở hòa hoãn, rồi chợt khuôn mặt xinh đẹp cười một tiếng, ngón tay trượt vào theo cổ áo đã mở rộng của hắn, vuốt ve bắp thịt rắn chắc, đè lại đầu ngực hắn, đầu ngón tay khẽ cào, làm cả người hắn cứng đờ.
Đôi mắt sáng trong như mắt mèo nửa nhắm nửa mở, nhìn vào đôi mắt đen, đầu lưỡi phấn hồng khẽ vươn ra lơ đãng liếm qua đôi môi ướt át, ngón tay đi xuống phía dưới thành thục cởi thắt lưng của hắn để chui vào, nắm cái vật nam tính đã sớm kích động cứng lên, to và dài ra vì dục vọng.
Cô từ từ nắm phía dưới sau đó dần dần phủ lên trên, cuối cùng phủ lên đỉnh giống như tơ lụa, ngón cái mơn trớn cái đầu tròn, móng tay cạo nhẹ vào khe rãnh.
“A, em đúng là yêu tinh.” Hắn hít một hơi, nhìn chằm chằm vào cô gái đang hóa thân làm nữ thần hấp dẫn hắn, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
“Chồng à, anh quả nhiên, cũng rất nhạy cảm.” Cô cười nhẹ, cầm cái vật nam tính mà nắm tay không vừa được kia khuấy động lên xuống. Cô luôn là học trò giỏi, những gì hắn dạy chỉ cần một lần cô có thể học được, hơn nữa làm rất tốt.
Trình Dịch Dương âm thầm cắn răng, cô gái này, lòng háo thắng quá mạnh mẽ, hơn nữa lớn mật cuồng dã, bỏ xuống những ngây ngô xấu hổ lúc ban đầu đối với tình dục, cô liền vô cùng thành thục.
Cô không ngừng kích thích vật nam tính của hắn, bàn tay trắng mềm nhỏ bé cầm vào khiến hắn vừa thoải mái vừa thống khổ, hi vọng cô nắm chặt một chút, tốc độ mau hơn một chút nữa.
Lòng bàn tay của cô cọ lên đỉnh khiến hắn tiết ra dịch trơn trợt, dùng ngón tay trỏ quẹt lấy bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng mút, ánh mắt yêu mị nhìn hắn, môi đỏ mọng hé mở, lưỡi hồng hơi đưa ra, cái bộ dáng này, thật là câu dẫn đáng chết.
Hắn thô thở gấp một tiếng, không thể để cô đùa bỡn thêm nữa, một tay ôm chầm cô quay cô lại để cho cô vịn lấy thành ghế sofa, hắn đưa tay dò phía dưới cô, tách cánh hoa đang đóng chặt, một tay cầm chính dục vọng của mình chống đỡ nơi mềm mại của cô. Đầu của vật to lớn đảo qua ở nơi mềm mại như tơ mật giữa hai chân cô, liền tìm đến nơi cửa động yếu ớt, cái mông dùng sức thẳng tắp đâm vào.
“A…” Thật sâu, thật trướng! Cô ngửa đầu lên, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, ngón tay dùng sức nắm lấy ghế sofa bằng da.
“Thả lỏng một chút, được không?” Hắn ôm eo thon của cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm ở bên tai cô, bàn tay đưa về phía trước, ôm trọn ngực cô, mạnh mẽ xoa lấy đôi vú nặng trĩu, trắng nõn vô cùng, cầm thật thích.
Cô quá chặt, loại tư thế sau lưng này khiến hoa huyệt của cô càng kẹp chặt hơn, mà hắn lại đâm rất sâu, trong thời gian ngắn hắn hề không động mạnh.
Khoái cảm tê dại từ bộ ngực truyền tới, nơi non mềm của cô chảy xuống đầy xuân thủy tràn qua dục vọng của hắn nhỏ xuống dưới.
Hắn rút ra, hai cánh hoa còn chưa kịp đóng lại thì đã bị hắn hung hăng đi vào, cắm thật sâu.
Chương 6.2
“Nhẹ… Nhẹ một chút…” Động tác của hắn quá lớn, khiến cho cô nhất thời không thích ứng được, cái mông không thuận theo uốn éo đẩy hắn ra.
Thời điểm này, gặp giọng nói như vậy, đàn ông làm sao có thể nhẹ được? Trình Dịch Dương nâng cao cái mông tròn của cô, tận tình động ở sau lưng cô, mỗi một cái đều cọ xát vào chỗ sâu nhất của cô, chỉa vào mảnh thịt non nơi mềm mại nhất, đổi lấy hàng loạt tiếng rên rỉ của cô.
Ngón tay của hắn kẹp đầu vú cô, sau đó mạnh mẽ xoa nắn, vân vê, đến khi cô kêu đau kháng nghị thì buông tay. Hoa huyệt của cô chợt xoắn theo động tác của hắn…
“A.” Hắn nhất thời kinh hoảng, thiếu chút nữa liền nộp khí giới ra, cô gái này, lá gan càng lúc càng lớn, cần phải dạy dỗ! Không hề bận tâm cô nữa, hắn hung hăng động, nước dịch của cô theo động tác kịch liệt của hắn, không ngừng chảy ra ngoài, rơi xuống sàn nhà, sau một hồi chảy xuống một bãi mật dịch trên mặt đất.
Kích thích như vậy, khoái cảm như vậy sẽ nhanh chóng khiến cho cô lên đỉnh. Co rút, mềm nhũn, cô nằm úp sấp trên ghế sofa, thân thể mềm yếu vô lực.
Trình Dịch Dương rút ra từ cơ thể đang co rút của cô, trên dục vọng đỏ tím dính đầy dịch sáng trong không ngừng rỏ xuống. Hắn ôm lấy cô thả lên giường rồi đè lên cô, nâng bắp đùi cô để trên vai đi vào lần nữa.
“A…” Khoái cảm đột kích lần nữa, cô khóc ngâm nga, ngón tay nắm ra giường phía dưới thật chặt.
Trình Dịch Dương đứng thẳng dậy giữa hai đùi cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào nơi đang kết hợp của hai người, tiểu huyệt của cô đỏ tuơi xinh đẹp, cánh hoa thịt non mềm mại lộ sắc màu hồng phấn theo sự rút ra của hắn, mà khi hắn đi vào lại bị che đi, cứ ra vào như vậy, cánh hoa đáng thương cứ theo đó mà đóng mở, từng tia dịch theo dục vọng của hắn không ngừng trào ra làm hạ thể của bọn họ trơn trượt.
Loại cảnh tượng tràn đầy hơi thở dâm dục này mỗi lần thấy sẽ khiến hắn kích động không thôi.
“A…” Thẩm Kiều không thuận theo quay người, không muốn nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô, cô phát hiện hắn có thói quen này, mỗi lần ân ái đều tỷ mỉ quan sát chỗ kín của cô, ánh mắt nóng rực như vậy cho dù cô là người lớn mật cũng không chịu nổi.
Hơn nữa, theo tầm mắt của hắn, cô cảm giác được hắn đang trở nên lớn hơn hơn tráng kiện hơn trong cơ thể cô, trướng khiến cô muốn nứt ra.
Thời gian dài ở vào thời điểm này mất đi ý nghĩa, hắn kéo dài sự chịu đựng đến tận cùng, để cho cô kéo dài trong cực độ trong khoái cảm bay lên cao trào, thời gian dài cọ xát khiến cho chỗ kín của cô thực đau nhưng hắn căn bản không có ý định ra ngoài.
“Chồng à, ưm, chồng…” Đôi mắt trong suốt mang theo ý kiều mị, thanh âm mềm mại mỏng manh, hông cô chủ động uốn éo, nâng thân thể lên nghêng hợp với hắn, theo hắn đâm vào cô lại xoắn thật chặt khiến hắn thật muốn ra.
“Cô gái này.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhìn cánh hoa kiều diễm đã thoáng sưng đỏ, biết thời gian dài ân ái đã khiến cho cô chịu không nổi, vì vậy hắn gia tăng tốc độ điên cuồng động ở giữa hai chân cô.
m thanh nơi kết hợp của hắn và cô truyền đến theo động tác của hắn càng lớn và trầm, sau mấy chục lần ra vào, hắn nằm trên người cô mặc cho khoái cảm bao phủ mình. Thẩm Kiều nặng nề thở gấp, nhịp tim giống như muốn nện vào lồng ngực, da trở nên nóng đỏ, toàn thân vô lực.
Trình Dịch Dương lật xuống từ người cô, nhìn cô mềm rũ, lượng dịch hắn vừa bắn vào cơ thể cô lẫn vào thủy dịch từ từ chảy ra trong cơ thể cô, nơi cửa động thần bí hơi lộ ra màu hồng phấn và dính chất lỏng màu trắng, cái cảnh đẹp dâm mỹ này lại khiến cho bụng dưới của hắn nóng lên. Bọn họ thống nhất chung, trong vòng vài năm sẽ không có con nên trừ đêm tân hôn vào lúc khác hắn đều làm biện pháp phòng tránh, chỉ là sau khi hắn biết kỳ sinh lý của cô vô cùng chuẩn xác liền lựa chọn kỳ an toàn làm biện pháp ngừa thai, hơn nữa hắn vô cùng thích cảm giác hai người không có bất kỳ trở ngại nào, loại cảm giác này chỉ có thân là đàn ông mới hiểu. Thật là, thế nào cũng yêu không đủ, đáng tiếc, hôm nay cô thật sự mệt mỏi, nhìn quầng mắt cô hơi thâm liền biết từ khi hai người tạm biệt, cô nhất định nghiêm túc trong công việc, ít ngủ cho nên hôm nay hắn không đành lòng khiến cô mệt mỏi thêm.
Đứng dậy đi đến nhà tắm chuẩn bị, ý định để cho cô tắm thoải mái một lát, quay trở lại ôm lấy cô đi tắm mà cô đã sớm ngủ say mặc hắn định đoạt.
Hắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn ở môi cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đây là vợ yêu của hắn, duy nhất chỉ thuộc về một người là Trình Dịch Dương mà thôi.
Theo công tác đầu tiên hoàn thành xuất sắc, Thẩm Kiều bắt tay vào làm việc, đơn đặt hàng từ từ nhiều lên, uy tín ở ngành này phải được tạo dựng từ tích lỹ dần dần, hơn nữa thực lực của cô đã được chứng minh, từ những việc nhỏ sẽ mở ra cục diện lớn hơn, càng ngày càng nhiều người tìm tới cô hi vọng cô giúp thiết kế nội thất cho họ.
Cô ở trường học thành tích rất ưu tú, các giáo sư thường khen cô có tài năng thiên phú. Hiện tại cô một mình làm công việc mình thích, mỗi ngày đồ họa, hạnh phúc vô cùng, cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Có đối tác ở Đài Bắc, cũng có ở tại Miền Nam, may mắn bây giờ xã hội thông tin phát triển, chỉ cần có máy vi tính là có thể hoàn thành công việc ở nhà.
Bận rộn cả buổi sáng thêm nửa buổi chiều, cô khép lại laptop, nhẹ nhàng đấm đấm bả vai ê ẩm, kể từ tìm được công ty lắp đặt lý tưởng, cô cũng không cần phải tự mình đi giám sát, chỉ cần đưa ra bản thiết kế, bàn bạc thống nhất cùng công ty, thì tất cả đều không thành vấn đề. Như vậy, lượng công việc cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa cũng không cần xa Trình Dịch Dương quá lâu.
Khóe miệng khẽ mỉm cười, rót cho mình một ly trà nóng, đây là hắn làm cho cô từ buổi sáng, để trong phích nước nóng nói là mùa đông uống cái này vừa ấm dạ dày lại khỏe mạnh.
Từ từ uống hai ngụm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua thật là mau, thời điểm bọn họ kết hôn là vào tháng bảy nóng nực mà giờ đây đã bước sang tháng muời hai, đã năm tháng trôi qua, thì ra bất giác họ đã chung sống với nhau được gần nửa năm.
Không thể không thừa nhận, quyết định ban đầu khi gả cho hắn là do có chút giận dỗi và nản chí. Nhưng giờ cô cảm thấy trong lúc vô ý cô đã chọn cho mình ông chồng tốt đến chín chín phần trăm, còn một phần trăm không hài lòng là do hắn mỗi ngày cứ dùng khốc hình bắt cô chạy bộ, tuy mệt chết đi nhưng thân thể của cô đã thực sự thấy được hiệu quả của nó. Thân thể cô bây giờ khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều. Đoạn đường lên núi thật dài nhưng cô càng ngày càng thấy nhẹ nhàng, sắc mặt hồng hào, thân thể hoạt bát, ngay cả mỗi lần mẹ cô thấy cô đều nói khí sắc của cô thật tốt, khẳng định chắc chắn rằng mỗi ngày Trình Dịch Dương nấu nhiều đồ ăn dinh dưỡng để nuôi cô béo trắng. Có thể nói rằng tuy mẹ cô không ở bên cạnh hắn nhiều, nhưng bà lại hiểu rõ con gái mình, biết cô tuy là gái đã có chồng nhưng sẽ không chịu thay đổi thói quen ngón trỏ không dính nước, tất cả mọi chuyện trong nhà chắc chắn là do Trình Dịch Dương làm. Đôi lúc cô nghĩ, hắn nam tính mười phần như vậy, những việc kia đều dành cho phụ nữ liệu trong lòng hắn có mất hứng hay không?
Ừm, nhớ lần đó, cô đã thật hỏi hắn, mà hắn đang vo gạo xong chuẩn bị nấu cơm nghe vậy chỉ nhàn nhạt trả lời: “Việc nhà có phân giới tính sao? Anh không nghe nói là đàn ông thì không làm được việc nhà, anh chỉ biết là để em làm anh thấy không nỡ.”
Tất nhiên, kết hôn thời gian dài như vậy, đó là câu nói giống như là tâm sự duy nhất mà hắn nói. Cô nghe xong ngay lập tức liền ngây ngẩn người. Hắn nói xong lại tiếp tục làm việc, vo gạo, nấu cơm, rửa rau, thái thức ăn, làm nóng chảo nấu nướng, một loạt động tác vô cùng thành thạo, vô cùng lưu loát, thì ra anh khí và đẹp trai của đàn ông khi ở phòng bếp nho nhỏ cũng sẽ không mất đi được.
Hôm đó, cô cứ đứng ngây ngốc ở cửa phòng bếp nhìn hắn, trong lòng tràn đầy thứ tình cảm phức tạp không thể gọi tên được, không dùng ngôn từ hoa mỹ, không có hoa tươi và nến, chỉ có ở trong phòng nhỏ vỏn vẹn mấy mét vuông, giữa tiếng máy hút khói rầm rầm, cô lại cảm thấy có một loại cảm giác động lòng từ nơi rất sâu trong trái tim mình. Giống như âm thanh nở rộ của đóa hoa, rõ ràng và động lòng người.
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm giác được mình hình như rất nhớ hắn. Lấy điện thoại di động ra, do dự có nên gọi điện cho hắn hay không, thành thật mà nói, bọn họ không giống như một cặp đôi yêu nhau, một ngày phải gọi đến chục cuộc điện thoại mới thỏa mãn, trừ khi có chuyện, nếu không bọn họ sẽ không tùy tiện gọi điện thoại. Hơn nữa cô cũng biết, trong lúc làm việc hắn vô cùng nghiêm túc, không thích tự nhiên bị quấy rầy, như vậy cô có nên gọi hay không?
Chiếc điện thoại mỏng dính nắp trượt cứ trượt lên trượt xuống, cô vẫn chưa quyết định xong. Đột nhiên màn hình sáng lên, tiếng chuông nhẹ nhàng cắt đứt suy nghĩ của cô. Nhìn trên điện thoại là bạn tốt nhiều năm Đỗ Thanh Dương, cô vui mừng vội vàng nhận cuộc gọi.
“Thanh Dương.”
“E hèm, Thẩm đại tiểu thư, Trình phu nhân, cô rốt cuộc chịu để ý tôi sao?” m thanh dễ nghe của Đỗ Thanh Dương từ trong điện thoại di động truyền đến.
“Haizzz, bà cũng biết gần đây công của tôi việc khá bận rộn, không có nhiều thời gian, thật xin lỗi nha.” Áy náy không dứt, Đỗ Thanh Dương là bạn thân của cô từ thời học tiểu học, lớn như vậy nhưng cô chỉ có mình cô ấy là bạn tốt thôi. Mặc dù tốt nghiệp trung học xong là đi nước ngoài nhưng liên lạc thì chưa bao giờ cắt đứt, hằng năm về Đài Loan cũng sẽ đi chơi cùng nhau, tình bạn của hai người càng lâu càng bền chặt.
Tính tình của Đỗ Thanh Dương và Thẩm Kiều không khác biệt nhau lắm, hai người ở chung một chỗ đều sẽ chơi rất điên cuồng.
“Dám hỏi hôm nay Thẩm tiểu thư có thời gian để ra ngoài gặp bạn cũ hay không?”
“Ừm…”
“Nếu bà mà nói không có thời gian thì tôi sẽ tức giận đó.” Đỗ Thanh Dương lớn tiếng dọa người, ngẫm lại xem, từ khi Thẩm Kiều kết hôn đến bây giờ, trên cơ bản là không có thời gian tụ họp, ngay cả đi uống café cũng không có, bây giờ sao Thẩm Kiều còn bận hộn người mỗi ngày kiếm được tỷ bạc thế?
“Trêu bà đó, đúng lúc hôm nay đang rảnh, có thời gian.”
“Được, mấy giờ sau gặp ở chỗ cũ.”
“OK!” Sảng khoái đồng ý, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kiều thay quần áo khác, liền lái xe đi đến chỗ hẹn.
Phụ nữ hẹn nhau dĩ nhiên không thể bỏ qua dạo phố mua đồ, điên cuồng shopping. Sau bốn giờ đi dạo phố, trong tay là đầy chiến lợi phẩm, ngồi ở quán café, uống một ly cà phê thơm, ăn xong bữa ăn đơn giản rồi nếm vị ngon của điểm tâm ngọt để khao thưởng sự vất vả của mình.
“Ôi, thật rất lâu chưa tới nơi này ăn, vẫn ngon như vậy.” Thẩm Kiều ngậm muỗng nhỏ, hương vị ngọt ngào của sữa đặc và kem của bánh tràn ra trong miệng, cô thỏa mãn từ từ nhắm mắt.
“Đúng vậy.” Đỗ Thanh Dương dùng sức xúc kem, ăn cực kỳ cao hứng.
Họ hợp nhau chính là chỗ này, cùng thích thức ăn ngon, thích náo nhiệt, trời sanh cuồng nhiệt với việc mua đồ, cho dù đi dạo cả ngày cũng sẽ không biết mệt.
“A Kiều, nghe anh trai tôi nói, bà đã được lên thiết kế chính, hợp đồng rất nhiều sao? Anh trai của Đỗ Thanh Dương là Đỗ Viễn Dương rất hiểu rõ công việc của Thẩm Kiều, đơn giản vì anh ta mở công ty nội thất, mà chuyện hợp tác Thẩm Kiều đều tìm đến anh ta thương lượng, cho nên anh ta hiểu rõ công việc của cô vô cùng.
“Ừ, còn phải cảm ơn bà giới thiệu công ty anh bà cho tôi, như vậy làm tôi nhẹ đi không ít việc.” Cô xúc bánh ngọt trên đĩa, trước đó hai người đi dạo phố nói chuyện toàn là chuyện riêng của con gái, không bàn đến đề tài công việc nghiêm túc này.
Đỗ Thanh Dương phất tay: “Dù sao bà tìm anh ấy thì anh ấy mừng còn không kịp đấy. Chỉ là anh ấy vẫn oán trách tôi là có bạn tốt xinh đẹp như vậy nhưng không giới thiệu cho anh ấy trước, hại anh ấy giờ nuốt hận không dứt.”
Thẩm Kiều nháy mắt xinh đẹp: “Hiện tại cũng không muộn nha, bà cứ nói với anh trai bà, bảo anh ấy đến tìm tôi.”
“Làm ơn, cái đứa này, không cần phóng điện với tôi.” Đỗ Thanh Dương không chịu nổi xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, “Loại người có hình dáng như bà, đàn ông nhìn thấy trái tim làm sao chịu nổi? Chồng bà thể lực tốt chứ?”
Thẩm Kiều để muỗng nhỏ xuống, nâng má lên: “Dĩ nhiên, mỗi ngày hắn ít nhất phải chạy mười nghìn mét, như vậy, mới miễn cưỡng thích hợp, nếu không, tôi đã sớm đổi hắn đi, đổi làm chị dâu bà rồi.”
“Tôi thấy Trình Dịch Dương là người đàn ông nghiêm chỉnh khẳng định là không thể chịu nổi bà, nhưng mà kết hôn đến nửa năm vẫn chưa ly hôn. Ôi! Thẩm Kiều, bà đã sáng lập nên kỳ tích đó.”
“… Vậy sao?” Thấp giọng cười, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía bạn tốt: “Vậy bà có muốn tôi giúp bà sáng lập kỳ tích? Tôi sẽ gọi điện cho bạn trai bà, nói là Thanh Dương không hài lòng về biểu hiện của hắn, định….”
“Hô, tôi nhận thua.” Đỗ Thanh Dương giơ tay đầu hàng, cô tự nhận miệng lưỡi không đủ cay độc, đấu không lại Thẩm kiều, hơn nữa cô gái này to gan lớn mật, nói thế nào cũng không thấy xấu hổ, ngược lại là cô, muốn giễu cợt Thẩm Kiều thì chính cô cũng đã không thể chịu nổi.
“Không cần nhanh nhận thua như vậy chứ. Bạn trai bà lịch sự như vậy, chắc không phải là đối thủ của bà chứ? Như thế nào, có muốn tôi truyền thụ mấy chiêu trong khuê phòng bí thuật cho bà, có thể tóm được hắn?”
“Không cần á!”
“Nếu không bà gọi hắn đi tìm chồng tôi, huấn luyện hắn một tháng, bảo đảm có thể phục vụ bà đến hài lòng thì thôi.”
“Phốc!” Ngụm cà phê cứ thế phun ra từ miệng Đỗ Thanh Dương, mà đầu sỏ gây nên vẫn cứ thong thả cầm khăn giấy tỉ mỉ lau, “Thanh Dương, bà cũng quá không cẩn thận, nơi công chúng thất lễ như thế coi chừng bác trai bác gái thấy sẽ tức giận.”
Hai cụ Đỗ gia cũng là giáo sư nổi tiếng, dòng dõi thư hương thế gia, gia quy của nhà Đỗ Thanh Dương không nghiêm khắc như Thẩm gia nhưng cũng rất đáng sợ. Bọn họ được giáo dục lễ nghi quy củ làm sao là đối thủ của Thẩm Kiều, đôi ba lời làm cho mặt Đỗ Thanh Dương đỏ bừng, trợn mắt nhìn: “Thẩm Kiều, tôi muốn gọi điện cho chồng bà vạch trần bộ mặt thật của bà.”
“Ôi, xin à.” Thẩm Kiều lấy ra điện thoại di động, đưa cho cô: “Có muốn tôi giúp bà nhấn số điện thoại?”
Người này! Đỗ Thanh Dương sững sờ lần nữa, coi như cô ác hơn! Cô nhận thua, “Được rồi, được rồi, bữa này tôi mời, vậy được rồi chứ? Bà tạm tha cho tôi, Đại Tiểu Thư.”
“Ai, làm sao không biết xấu hổ vậy, lúc đầu bà không phải nói bữa này là mời tôi sao?”
“Là chính tôi vô cùng muốn mời Thẩm đại tiểu thư ăn cơm, ngài có thể nể mặt là đại vinh hạnh của tôi rồi, nếu là ý muốn của ngài thì tất nhiên tôi sẽ phụng bồi. Đỗ Thanh Dương nói xong mấy câu đó liền nghiến răng nghiến lợi.
“Ai, như vậy nếu tôi từ chối chẳng phải là rất không nể mặt bà?” Thẩm Kiều cắn môi, mặt phân vân, “Vậy… Được rồi.”
Cái gì? Còn được nữa chứ? Đỗ Thanh Dương thiếu chút nữa phun một một ngụm máu tươi ra ngoài.
Sao cô lại quên, Thẩm Kiều luôn luôn đều là miệng lưỡi bén nhọn, qua nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nói thắng nổi. Nhưng mà nói thật, tính khí Thẩm Kiều cũng không tệ lắm, nhất là đối với bằng hữu, ngoài nói giỡn, họ trên căn bản không khúc mắc chuyện gì cả. Lần này, bị Thẩm Kiều nói đến mức độ này, thật đúng là hiếm có.
Cô ấy…
Đỗ Thanh Dương chợt có hận ý, bộ mặt cười tà ác, đưa mặt về phía trước, “Thẩm Kiều, không phải bà đau lòng vì tôi nói chồng bà cho nên đang giúp hắn báo thù chứ?”
Thẩm Kiều ngước mắt nhìn cô.
“Ừ, thì ra là như vậy, có người động lòng.” Đỗ Thanh Dương cười vui vẻ, giận hờn trước mắt tan biến hết.
Thấy Thẩm Kiều mở miệng muốn nói, cô lại nghĩ tới sự thảm hại của mình vừa rồi, liền vội vàng đứng lên, “A, tôi muốn đi toa lét rửa tay, xin lỗi không tiếp được nha.”
Điềm tốt bắt được là tốt rồi, không nên đấu tới cùng nếu không người thua thiệt sẽ là Đỗ Thanh Dương cô. Đối với những cô gái thông minh thì chỉ cần nói một chút là được rồi, nếu không sẽ phản hiệu quả.
Thẩm Kiều ngồi đó một mình, vẻ mặt mất hồn.
Cô động lòng sao? Vậy sao?
Về đến nhà đã gần mười giờ, vốn Đỗ Thanh Dương còn muốn hẹn cô đến Night Club mà họ thường đến để chơi liền một đêm nhưng Thẩm Kiều nghĩ ngày mai cần phải xong bản thiết kế liền cự tuyệt.
Chiếc xe màu trắng dừng lại trong garage chợt thấy xe của Trình Dịch Dương đã để ở đó từ lúc nào. Cũng đúng, thời gian này hắn chắc chắc đã sớm về rồi. Cầm túi đồ trong tay, tâm tình vui vẻ mở cửa vào nhà. Trong nhà các bóng đèn được mở lên sáng rực, vừa nhìn qua đã thấy Trình Dịch Dương mặc đồ ở nhà, ngồi trên ghế sofa đọc một quyển sách thật dày, im lặng, hơn nữa rất bình thản.
Nhìn thấy cô ở cửa, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, “Đã về?”
“Ừm.” Cô trả lời, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục đi lên, ở nơi khúc quanh chuẩn bị lên lầu chợt thấy trên bàn ăn ở trong phòng ăn vẫn để nguyên bát đũa thì bỗng chốc dừng lại.
Trình Dịch Dương khá thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để thức ăn đã ăn xong dư lại trên bàn không dọn dẹp. Như vậy, những thứ này…
Cô để túi đồ xuống, trở lại phòng khách lần nữa, “Dịch Dương.”
“Ừ?”
“Thức ăn trên bàn…”
“A, anh nghĩ là buổi tối em sẽ về nhà ăn cơm.”
Cảm giác áy náy xông lên đầu, cô cúi đầu, thì thầm tỉ mỉ: “Hôm nay Thanh Dương hẹn em đi ra ngoài dạo phố, bọn em đã ăn rồi.”
“Thì ra là như vậy.” Hắn để quyển sách trên tay xuống, “Như vậy anh sẽ dọn dẹp bàn ăn vậy.”
“Anh…” Cô nhớ tới những thứ trên bàn kia còn chưa có ai động đến, “Không phải là chưa ăn đó chứ?”
“Anh muốn chờ em về nhà ăn chung.”
Như vậy, hắn còn chưa ăn cơm? Lần này không chỉ là cảm giác áy náy, cảm giác đau lòng từ sâu trong lòng cô thẳng tắp xông lên, hít một hơi thật sâu, mới có thể nói: “Anh vẫn đợi em?” Hiện tại mấy giờ rồi? Hơn mười giờ, sắp mười một giờ rồi, mà hắn còn chưa ăn cơm?
“Không có gì, dù sao cũng không đói lắm.” Hắn dọn dẹp bát đĩa trên bàn rồi đáp.
Cô nhìn thức ăn trên bàn, cá kho tàu, sườn xào chua ngọt, đậu xào, còn một bát canh bắp non, ba món đơn giản và một món canh nhưng đều là món cô thích ăn.
Cô nhớ tới mình kết hôn thời gian dài như vậy, thức ăn xuất hiện trên bàn ăn đều là sở thích của cô. Cô cho tới bây giờ của chưa nói với hắn mình thích ăn hay không thích ăn món gì, nhưng mà hắn lại rất rõ ràng sở thích của cô. Điều này chứng tỏ cái gì? Cho tới bây giờ đều biết hắn là một người đàn ông tỉ mỉ hơn nữa rất biết săn sóc, chẳng qua cô thật là không ngờ hắn lại tốt với cô như vậy, tốt quá khiến mắt của cô có cảm giác cay xè.
Xúc động, đột nhiên liền đi tới, cô tiến lên, dùng sức ôm hắn từ phía sau, đầu ngón tay ôm cái eo biền chắc thật chặt, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Luôn miệng nói xin lỗi vì cô đã quá tùy hứng và không để ý đến hắn. Cô luôn luôn làm theo ý mình, là người tự do tự tại, cho đến bây giờ cũng không để ý rằng cô đã quên mất mình đã kết hôn thì tự do và mong muốn của bản thân sẽ phải giảm xuống một nửa. Cho nên hôm nay hẹn Thanh Dương cô cũng không nghĩ đến phải nói cho hắn biết, chỉ nghĩ khi hắn về nhà mà không có cô ở đây thì chứng tỏ cô đã có chuyện đi ra ngoài.
Cô thật là không ngờ, hắn lại đợi cô cùng ăn cơm, thậm chí đợi đến sắp mười một giờ.
Nhưng cô về đến nhà, hắn không có một câu chất vấn, không có một câu trách cứ, chỉ lẳng lặng dọn dẹp bát đũa, hắn bao dung cô như vậy, sao cô không khỏi đau lòng?
“Được rồi, sao phải nói xin lỗi?” Trình Dịch Dương bỏ bát đũa xuống, vỗ nhẹ bàn tay cô.
“Về sau em đi ra ngoài, nhất định gọi điện thoại nói với anh một tiếng.”
“Ừ.”
“Nếu như mà em có trở về ăn cơm, cũng sẽ nói trước nói cho anh biết.”
“… Ừ.”
“Về sau không có sự tình đặc biệt, em nhất định ở nhà chờ anh trở về cùng nhau ăn cơm.”
“Được.”
“Chồng à…” Cô dịu dàng gọi, mấy phần làm nũng, mấy phần xin khoan dung.
“… Ừ?” Trong ngày thường, cô chưa bao giờ sẽ gọi hắn là “Chồng à”, trừ khi kích tình ở trên giường. Cho nên, chỉ cần một tiếng “Chồng à” đã khiến cho hô hấp của Trình Dịch Dương ngừng lại.
“Anh xoay người, có được hay không?” Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, là đàn ông tất cũng không ngăn cản được thế công như vậy.
Trình Dịch Dương quay lại nhìn cô, đôi mắt cô trong suốt, lả lướt như sóng.
Nhón chân lên, khẽ hôn nhẹ lên môi hắn: “Anh, thật không đói bụng, sao?” Hơi thở thơm như hoa lan, phun nhẹ trên môi hắn, nóng bỏng muốn châm lửa.
“… Ừm.” Hắn trầm mặc tựa như tròng mắt sâu của hắn, vẻ mặt coi như là bình tĩnh.
“Như vậy, để tỏ lòng áy náy của em, em tắm với anh, có được hay không?” Thân thể xinh đẹp liền cọ xát vào ngực hắn, đôi vú mềm mại đầy đặn nhẹ cọ vào lồng ngực cứng rắn. Cọ qua lại trên ngực, bàn tay từ từ đi xuống, cách quần nhẹ nhàng đụng vào dục vọng đã cương lên: “Lấy tay giúp anh nha?”
Đưa ra đầu lưỡi phấn hồng nhẹ liếm cằm hắn,nếm vị mằn mặn nam tính, một cảm giác khiến cô động lòng không dứt, “Hay là anh thích em dùng miệng?”
Tay của cô cách quần vải câu dẫn trêu chọc cái vật nam tính khiến nó ngày càng kích động cứng như sắt, về phần dùng miệng để làm gì tất nhiên đáp án đã rõ ràng rồi.
Trình Dịch Dương đương nhiên là đồng ý, một tay bế cô lên, chạy lên trên lầu như điên.
Nghe nói, từ đó về sau, Trình Dịch Dương liền cực thích tư vị tuyệt diệu khi tắm cùng của hai người, mỗi ngày sẽ ôm kiều thê cùng nhau tắm, mà mỗi lần tắm, không đủ hai giờ sẽ tuyệt đối không ra ngoài.
Nghe nói nữa, từ ngày đó về sau, Thẩm Kiều ngày ngày ở nhà chờ chồng cùng nhau ăn cơm, bộ dáng khéo léo kia ngay cả người sinh và nuôi cô như mẹ cũng nói là không thể tưởng tưởng nổi.
Đây, có tính là một phương diện hoàn mỹ?
Phòng làm việc yên tĩnh, gọn gàng sạch sẽ, Trình Dịch Dương ngồi ở bên trong, cầm công văn trong tay, nghiêm túc đọc.
Phụ tá Trần Chí Vĩ của hắn đứng ở một bên, “Hôm nay đội cảnh sát gửi một hồ sơ tới đây, hình như là Phương Đội Trưởng nói đến việc liên quan người lần trước anh đã đề cập đến, chính là tên trùm ma túy. Những tài liệu mà anh yêu cầu đều ở trong đây.” Hắn trình lên một túi tài liệu.
Trình Dịch Dương nhận lấy, để qua một bên.
“Chưa tới ba ngày, vụ án Hứa Lập Uy sẽ phải mở phiên toà, phương diện tài liệu tòa án liên quan…”
“Việc này, trong lòng tôi có tính toán.”
“Đúng chín giờ, Kiểm sát Trưởng Đài Bắc Dương Hành gọi điện tới đây hỏi anh về việc chuyển công tác, bảo sau khi anh trở lại thì gọi cho ông ấy.”
“… Ừ.”
“Trình tiên sinh, anh thật không nghĩ đến chuyện về Đài Bắc sao? Trước đó Dương tiên sinh đã gọi điện thoại nhiều lần.” Trần Chí Vĩ thật không thể hiểu nổi cấp trên của mình nữa, rõ ràng tốt nghiệp thạc sỹ đại học danh tiếng của Đức, nghe nói sau khi hắn tốt nghiệp chuẩn bị về Đài Loan thì bên Đức đã giữ lại hắn với mức lương khủng nhưng vẫn không thuyết phục nổi hắn. Trình Dịch Dương kiên quyết trở về Đài Loan, ở Đài Bắc, Dương Hành vẫn hi vọng ông có thể giữa hắn bên mình, mấy năm sau có thể kế nhiệm vị trí của ông. Nhưng mà Trình Dịch Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nhất định phải ở lại trấn nhỏ này làm Kiểm sát trưởng bình thường, trừ thỉnh thoảng có nhiệm vụ giúp đội cảnh sát một tay, cuộc sống của Trình Dịch Dương rất đơn giản và bình thản.
Trần Chí Vĩ biết cấp trên của mình rất ưu tú, hồ sơ khó giải quyết như vậy đến tay hắn cũng hoàn thành dễ dàng, hơn nữa Trình Dịch Dương không thèm quan tâm đến kẻ đó là ai, bất kể có thế lực lớn cỡ nào, phàm đã vào tay hắn hoàn toàn không cho chút tình cảm và thể diện nào hết, mà hắn cũng không sợ bất kỳ ai trả thù.
Suy nghĩ một chút, ngay cả tên buôn lậu súng ống đạn dược và thuốc phiện trùm ma túy Lâm Đống cũng không sợ, há lại sẽ sợ những tên nghị sỹ như Hứa Lập Uy kia?
“Chuyện này, tôi có chừng mực.” Trình Dịch Dương mở túi tài liệu kia ra, nhanh chóng lật xem tài liệu bên trong.
Trần Chí Vĩ tức thời gật đầu, “Ba giờ chiều sẽ mở phiên tòa.”
Nhắc nhở xong, liền lui ra ngoài.
Trình Dịch Dương nhìn tài liệu trong tay, khẽ nhíu mày. Thật ra thì những chuyện này đều là chức trách của cảnh sát, căn bản quan hệ với hắn không lớn, nhưng Phương Nhĩ Chính thật là bạn tốt, mỗi lần gặp khó khăn đều đẩy sang cho hắn, nói không thể lãng phí người có năng lực như vậy. Bởi vì trấn nhỏ này không nhiều công vụ lắm, thật ra công việc coi như là thanh nhàn, cho nên hắn thường xuyên phải giúp bạn tốt, thỉnh thoảng còn phải xử lý vụ án Dương Hành nhờ.
Dương Hành là ân sư của hắn, lúc học đại học ở Đức, môn trinh sát tình báo là do Dương Hành dạy. Qua nhiều năm vẫn vô cùng quan tâm tới hắn, Trình Dịch Dương vốn là người tôn sư trọng đạo, cho nên càng thêm kính trọng Dương Hành. Nhưng mà ân sư lại muốn hắn lên Đài Bắc nhậm chức, chuyện này chỉ sợ làm ông ấy thất vọng rồi.
Nghĩ đến nguyên nhân không đi, đôi mắt hắn mang mấy phần dịu dàng.
Nhìn những vụ án dày đặc xếp thật chỉnh tề trên bàn, hắn âm thầm thở dài lần nữa, mặc dù không lên Đài Bắc nhưng Dương Hành vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, nhìn văn kiện muốn chất thành đống cao lên trần nhà, hắn có xử lý mau hơn nữa, lợi hại hơn nữa cũng không theo kịp tốc độ. Dương Hành đẩy nhiều việc tới tay hắn như vậy chính là hy vọng trong tương lai hắn có thể mau chóng tiếp nhận chức vụ của ông.
Hắn vuốt vuốt lông mày, chuẩn bị tiếp tục xử lý công sự, bỗng điện thoại di động đột nhiên vang lên.
“Anh rể.”
“Ừ.” Thì ra là Thẩm Luật.
“Tối hôm qua chị em…”
“Cô ấy và Đỗ Thanh Dương đi dạo phố.” Tay trái cầm điện thoại di động, tay phải cầm bút vạch ra trọng điểm trên giấy.
“Thì là cùng chị ấy, em đã nói rồi, anh khẩn trương quá, chị em thì có thể có chuyện gì.” Tính tình chị gái mình thế nào, Thẩm Luật hiểu rõ cực kỳ. Thẩm Kiều từ nhỏ đến lớn là người không chịu ngồi yên một chỗ, yên tĩnh không chịu được. Bảy giờ tối hôm qua, Trình Dịch Dương gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có biết bạn thân của Thẩm Kiều không, hắn liền biết chị gái mình nhất định chưa nói một tiếng với anh rể đã chạy ra ngoài đi chơi rồi.
“Ừ, hiện tại không sao.”
“Thế tối hôm qua chị ấy về anh có hỏi gì hay không?” Thẩm Luật thử dò xét hỏi, hắn biết Thẩm Kiều ghét nhất là bị người khác kiểm soát, hỏi lung tung này nọ, nhớ trước kia chị có một người bạn trai, bởi vì thường xuyên tra hỏi nên Thẩm Kiều thấy quá phiền đã trực tiếp cho out. Còn anh Trình thì thế nào đây? Với tình huống như vậy chắc sẽ rất tức giận, Thẩm Kiều lại là cái loại tính tình hỏa bạo, có phải đã rất ầm ĩ?
“Không có.”
“Hử?” Đây cũng là suy nghĩ và dự đoán của Thẩm Luật, “Sao anh nói với chị mà chị lại không tức giận?”
“Không nói gì.” Trình Dịch Dương lật sang tài liệu khác.
“Ừm, được rồi,không có gì đâu, anh rể, gặp lại sau nha.” Biết lời của Trình Dịch Dương đều quý như vàng, hắn không nói thì có hỏi cũng không ra. Sinh lòng hiếu kỳ nặng, Thẩm Luật tiếp tục gọi điện cho người trong cuộc khác.
“Này, Thẩm Kiều”
“Có chuyện nói mau, chị hiện tại không có rảnh.” Thẩm Kiều mở laptop ra, trau chuốt bản thiết kế lần cuối cùng, xế chiều nay phải bàn giao cho chủ nhà.
“Ừ, ngày hôm qua anh rể gọi điện cho em, hình như khoảng chín giờ, anh ấy nói chị không có ở nhà, chị đi đâu vậy? Hắn vòng vèo, cuối cùng cũng chịu hỏi điểm mấu chốt.
“Mắc mớ gì tới em?” Thẩm Kiều phiền nhất loại vấn đề này rồi, cô đã là người lớn, muốn đi đâu thì đi, không phải là cha mẹ cô, thì cô việc gì phải báo cáo với người ta? Hơn nữa, Thẩm Luật còn là em trai của cô, nào có đạo lý em trai trông nom chị?
“Haizz, chị không cần tức giận nha, em chỉ lo lắng anh rể sẽ nói gì chị, cho nên gọi điện đến quan tâm thôi.”
“Hắn không phải là gà mẹ.” Xem nào, phòng khách cần mở rộng một chút, như vậy không gian sẽ tốt hơn, Thẩm Kiều rê chuột tiến hành sửa đổi.
“Em chỉ sợ hai người sẽ ầm ĩ, hiếm khi người ta quan tâm mà chị lại không cho em cơ hội.”
“Hắn không hỏi chị.”
“Nói cũng không?”
“Ừ.”
“Vậy…”
“Em thật phiền.” Hiện tại Thẩm Kiều đã biết tại sao em trai của mình lại không chịu làm đại luật sư mà lại đi mở cái văn phòng thám tử kia, vì hắn thích xem chuyện bát nháo. Xem ra không hỏi ra hắn cũng sẽ biết, cô cũng muốn kết thúc cuộc điện thoại sớm, “Hôm qua chị trở lại, anh ấy một câu cũng không hỏi. Chỉ là đã khuya chưa ăn cơm, một mực chờ chị khiến chị rất đau lòng.” Bây giờ nói đến chuyện này trong lòng vẫn thấy ê ẩm.
“À… Như vậy à…”
“Bọn chị không gây gổ, cũng không có tranh chấp, anh ấy không giống cái loại thích bao đồng, hiếu kỳ như em.”
“… À.”
“Hiện tại, em hài lòng chưa?”
“Vô cùng hài lòng.”
Thẩm Kiều cúp rụp một cái.
Thẩm Luật nghe điện thoại di động đứt mạch tút tút một tiếng, hồi sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm thần bí. Trình Dịch Dương quả không hổ là xuất thân chuyên nghiệp, một chiêu lấy lui làm tiến thật sự thành công.
Hắn hiểu tính khí của Thẩm Kiều, cứng đối cứng với cô chỉ làm cho hai bên đều tổn hại. Hắn thông minh lựa chọn dùng một phương thức khác, kết quả là thành công ngoài mong đợi. Hắn nghĩ, tối qua Thẩm Kiều nhất định là ” cắt đất bồi thường”, hơn nữa còn rất vui vẻ bồi thường. Trình Dịch Dương thật là người có thể kiềm chế tức giận tốt.
Không được, tay thật là ngứa, không nhịn được gọi điện thoại lần nữa, vừa thông xong, hắn chỉ nói một câu, “Em thật sự là càng ngày càng sùng bái anh, anh rể.”
Sau đó, dứt khoát cúp máy.
Bàn về tâm cơ, chị gái của hắn đâu phải là đối thủ của Trình Dịch Dương? Thẩm Luật nhìn tấm hình với nét mặt tươi cười như hoa trên bàn, âm thầm than thở.
Ừm, không sao, dù sao Thẩm Kiều rất được Trình Dịch Dương bảo bọc, nhất định là không thiệt thòi. Về phần hắn ư, xem chút nào, Lý phu nhân xin hắn giúp bắt gian là mấy giờ ấy nhỉ?
Thiết kế lần này được chủ nhà tán dương nhiều, Thẩm Kiều hẹn Đỗ Viễn Dương cùng đi xem phòng, nói qua những chi tiết sẽ lắp ráp xong, cô gói đồ chuẩn bị về nhà.
“A Kiều, hôm nay em phải về nhà sao?” Đỗ Viễn Dương hào hoa phong nhã vô cùng thưởng thức cô gái đa tài mà kiều mỵ đáng yêu này, đáng tiếc cô đã kết hôn rồi, ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không có.
“Vâng.” Nhà này ở Đài Trung, muốn về miền Nam phải lên đường sớm hơn một chút, xe của cô đã đưa đi bảo dưỡng, xem ra phải quá giang ai đó về nhà rồi.
“Vừa lúc hôm nay anh cũng chuẩn bị về nhà thăm ba mẹ, có thể tiễn em một đoạn đường?”
“Tốt quá.” Cô cười ngọt ngào, có xe đi nhờ không thể tốt hơn, hơn nữa hắn lại là anh trai Thanh Dương, mặc dù không coi là quen thuộc, nhưng cũng coi như yên tâm, “Vậy làm phiền anh rồi.”
Xe của Đỗ Viễn Dương là BMW màu đen, chạy nhanh hơn, nhanh chóng hòa vào đường cao tốc. Dọc theo đường đi, bọn họ tùy ý trò chuyện, Đỗ Viễn nói với cô một vài chuyện vui về em gái của hắn khi còn bé, Thẩm Kiều nghe say sưa, mặc dù cô và Đỗ Thanh Dương là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng trong mắt anh trai thì em gái sẽ mang hình ảnh khác, về sau cô nhất định phải trêu Đỗ Thanh Dương mới được.
Đỗ Viễn Dương cảm thấy đoạn đường này thật sự quá ngắn, cảm giác nói chuyện phiếm với cô thật sự quá tốt, cô là một người thông tuệ cơ trí, nói năng rất tự nhiên hào phóng không điệu bộ, còn mang theo vài phần thiếu nữ hồn nhiên. Cô gái như vậy thật hiếm thấy.
Tiếc hận đã sinh Du sao còn sinh Lượng, không để cho hắn gặp cô trước một chút? Như vậy nói không chừng người đi bên cạnh cô sẽ là hắn.
Xe đang từ từ về trấn nhỏ, hắn thật sự không nỡ nói lời tạm biệt với cô, “A Kiều, lần trước anh về nhà ba mẹ có nhắc tới em lâu lắm không tới nhà anh ăn cơm, bọn họ rất nhớ em.
Đỗ gia ở đầu trấn, mà Thẩm gia ở tại trấn cuối, hắn từ nhỏ đã lên Đài Bắc học vẫn không có cơ hội gặp mặt Thẩm Kiều, hơn nữa sau khi Thẩm Kiều ra nước ngoài, qua nhiều năm nhưng bọn họ thực chất mới quen biết vài tháng.
“Vâng, nhưng…” Thật ra thì Thẩm Kiều rất muốn về nhà cùng ăn cơm với Trình Dịch Dương, chẳng qua là Đỗ Viễn Dương nhắc tới hai cụ Đỗ gia, cô quả thật cũng rất lâu không ghé thăm bọn họ, bọn họ biết cô từ nhỏ tới lớn, thương yêu cô tựa như Đỗ Thanh Dương. Cô cũng thật rất quý hai người, tuy có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra rất hiền.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, Thẩm Kiều miệng ngọt biết làm nũng, đặc biệt có nhân duyên với người già, cứ nhìn những người già mỗi ngày được Trình Dịch Dương dạy Thái Cực Quyền thì biết họ thích cô cỡ nào.
“Nếu để cho Thanh Dương biết anh chở em về nhưng không mời em tới nhà, em ấy nhất định sẽ nói anh.” Đỗ Viễn Dương cười cười, mặt sáng lạn.
“…” Cô cảm có chút khó khăn.
“Nếu không, anh gọi cho Thanh Dương vậy.”
Cô không còn kịp ngăn cản, Đỗ Viễn Dương đã bấm số điện thoại, Thẩm Kiều không đỡ được Thanh Dương oanh tạc bên tai đành đáp ứng đến dùng cơm. Vì hai cụ Đỗ gia có việc không ở nhà, mà anh em nhà Đỗ gia đều không am hiểu chuyện nấu nướng nên bọn họ quyết định đến nhà hàng ăn.
Tiến vào nhà hàng, nhìn thấy không gian đẹp và nghe nhạc hay khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái.
Đỗ Thanh Dương đã sớm tới, nhìn thấy bọn họ đi vào, liền vẫy tay gọi.
“Thẩm Kiều, hôm nay chúng ta cần phải ăn nhiều mới đáp lại thịnh tình của anh trai tôi đó.” Đỗ Thanh Dương cầm menu lên, chuẩn bị gọi thức ăn.
Thẩm Kiều cầm ly nước lên uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ một chút, đến sáu giờ rồi, cô lấy di động bước ra hành lang gọi cho Trình Dịch Dương.
“Là em.”
“Ừ.”
“Anh… Đã về nhà sao?”
“Mới vừa trở về, lúc tan sở đi siêu thị một chuyến.”
“Ừm.” Cô nhẹ giọng nói, “Tối nay em sẽ không trở về nhà ăn cơm.”
“… Ừ.”
Hắn không hỏi tới, nhưng mà cô lại cảm thấy cần thiết nhiều lời với hắn, “Là do… Anh Viễn Dương, chính là anh trai của Thanh Dương, Đỗ Viễn Dương, anh ấy mời bọn em ăn cơm.”
“… Biết.”
“Vậy tối nay em sẽ về nhà.”
“Được.”
Nói hết lời xong cô nên cúp điện thoại, nhưng không biết vì sao lại có chút không nỡ, ngón tay khẽ xoa xoa má.
Mà hắn, cũng không cắt đứt. Trong lúc nhất thời, yên tĩnh lại, cô có thể nghe tiếng hít thở của hắn ở đầu dây bên kia.
Hồi lâu, cô mở miệng hỏi, “Mới vừa đi siêu thị, anh mua gì?”
Xa xa, tựa hồ nghe tiếng thở dài của hắn “Không có gì, chỉ là một chút đồ dùng hằng ngày.”
“À.”
“Vậy trước tiên…”
“Đồ hằng ngày là gì? Trong nhà có thiếu cái gì sao?” Chỉ sợ hắn nói muốn cúp điện thoại, cô vội vã hỏi.
“…”
“Anh cứ nói đi.” Giọng làm nũng đã không tự chủ thốt ra.
“Hôm nay thấy tôm hùm rất tươi, mua rất nhiều định làm tôm nướng cho em ăn.”
“A!” Cô rất thích ăn hải sản, nhất là tôm hùm.
“Chất lượng tôm hùm mua lần này rất tốt, rất chắc nên mùi vị sẽ rất ngon.”
“…” Nước miếng của cô sắp chảy ra, biết thủ nghệ của hắn rất tốt, hắn làm hải sản, mỗi lần đều có vị phong phú, lại xuất sắc giữ nguyên được hương vị thật của đồ ăn, cô rất thích.
“Anh còn mua dâu tây.”
Trời ạ, đều là thức ăn cô yêu thích, lòng của cô bị hấp dẫn mãnh liệt.
“Nhưng mà thôi, tôm hùm anh sẽ bỏ tủ lạnh ngày mai làm cho em ăn, dâu tây cũng thế, em cứ yên tâm dùng cơm.” Giọng đàn ông trầm thấp loáng thoáng mang vẻ tiếc nuối.
“… Chồng à…” Ngữ điệu kéo dài giống như có vô hạn uất ức.
“Ừ?”
“Em muốn về nhà ăn cơm.” Giống như trẻ con cực độ chờ đợi, cực độ khát vọng.
“Như vậy, được không?”
“Hai mươi phút sau, em sẽ về đến nhà.”
“… Được.”
Tắt điện thoại di động, Thẩm Kiều từ từ đi trở về chỗ ngồi.
“A Kiều, tôi đã gọi nhiều món, bà xem có muốn ăn gì thêm không? Đỗ Thanh Dương cười ngọt ngào ngắm lại thực đơn.
Đỗ Viễn Dương cũng cười nhìn về cô, “Em mau gọi thức ăn đi, nếu không đứa quỷ tham ăn này ngay cả phần em cũng sẽ ăn hết đó.”
“Tôi đi rửa tay.” Nhìn khuôn mặt Đỗ Thanh Dương vui vẻ tưoi cười, cô không thể mở miệng nói là muốn đi được. Không còn cách nào khác hơn là đứng dậy, bất đắc dĩ dùng cách khiến người ta khinh bỉ nhất là trốn đi toalet.
Không nghĩ tới Thẩm Kiều cô, một Nữ Vương dám nói dám làm, thế mà hôm nay lại làm ra chuyện như thế này, cô vừa khinh bỉ mình vừa chặn taxi chạy về một mạch. Ở trên xe nhắn cho Đỗ Thanh Dương một tin nhắn, sau đó nhanh chóng tắt máy.
So với bữa tiệc tôm hùm lớn, so với dâu tây mà cô thích nhất, thật ra thì cô phát hiện, mình càng muốn ngồi ở bàn ăn với Trình Dịch Dương, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, cái loại cảm giác ấm áp cùng tự tại như vậy mới là tốt nhất. Như vậy bất kỳ món ngon nào cũng không thể thay thế được, thì ra bất chợt, cô đã quen có hắn làm bạn. Cô nghĩ nếu như có một ngày phải xa hắn, có thể không phải là Trình Dịch Dương không chịu nổi, người trước tiên sẽ thống khổ chính là cô, Thẩm Kiều. Nghĩ lại, cô là người luôn thích tự do, không ép buộc, trên khuôn mặt kiều diễm không phải mang chút u sầu, mà luôn vui vẻ ngọt ngào ở tổ ấm của họ, nơi mà ông chồng hoàn hảo trăm phần trăm của cô luôn ở đó đợi cô. Loại cảm giác đó thực sự thật tốt.