Kem Bạc Hà

Đôi lời của tgiả: Thả lỏng tâm hồn và thử phong cách viết buồn man mác chơi. Ý tưởng về One-Shot Kem Bạc Hà (Mint Ice-Cream) được nung nấu trong vòng 4 ngày ko-phải-dài-mà-là-quá-dài cuối tháng 6 bạn Nấm sống xa cái lap yêu quý (xa cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng), nên tới khi rớ tới được cái máy là viết muốn khùng luôn (cái này na ná ông M. Sô-lô-khốp nè)(thông cảm em nó còn ám ảnh vụ học Văn). Nhưng đương nhiên sau đó lại ngâm dấm Fic tiếp đặng đọc tới đọc lui để hoàn chỉnh vài chi tiết nên mới lâu thế đấy. Mong mọi người bỏ chút thời gian đọc + ủng hộ cho em nó mừng, có gì cứ góp ý thoải mái.

kem_bac_ha

~o0o~

Author: Nấm Đông.
Category: Shounen Ai + Lãng mạn Nhẹ nhàng (Romance) + Buồn bã Vật vã (Angst).
Rating: Truyện hoàn-toàn-trong-sáng (nghe mới thiệt-đáng-sợ): K+ (9+).
Warning: Fic hơi buồn bã vật vã xíu xiu, và có dây dưa zán tip với mấy vụ Đồng tính Nam.
Status: One-Shot.
Summary: Em yêu Kem Bạc Hà. Nhưng em cũng ghét Kem Bạc Hà.

~o0o~

Mint Ice-Cream (by Chika)

~o0o~

Em yêu kem bạc hà. Em có thể vừa nhâm nhi từng muỗng kem the lạnh vừa thỏa thích ngắm trai cho tới khi trai làm hết ca, hoặc đơn giản hơn, là cho tới khi hết ly kem.

Em ghét kem bạc hà. Chả biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà trai nọ lại lựa đúng lúc em nổi hứng măm nguyên một thìa kem bự chảng để tới… cười hiền với em một cái, để rồi em đáp lại bằng một cái nhăn như khỉ-ăn-ớt. Thôi, thế là đi luôn cái ‘Ấn tượng đầu tiên’.

Em yêu kem bạc hà. Không yêu sao được khi có một chàng cứ lượn qua lượn lại mãi, cuối cùng sau (gần) mười lăm phút cũng chịu đặt xuống bàn một cốc kem bạc hà nghi ngút hơi lạnh và nói thật nhanh “Ly này tui mời em” trước khi dông thẳng.

Em ghét kem bạc hà. ‘Nhờ’ cái-của-nợ-đó em đã để ‘mất’ nụ hôn đầu đời vào ‘tay’ (đúng hơn là ‘môi’) cái chàng-trai-tiệm-kem với nụ cười bừng sáng nhưng không kém phần hiếm hoi như sao chổi Halley kia. Từ nay nhất thiết phải nâng cao cảnh giác! (ta nói ‘Mất bò mới lo làm chuồng’)

Em yêu kem bạc hà. Nhất là mỗi tối khi hai đứa hẹn nhau ngồi miệt mài ở cửa hàng kem cho tới tận khuya chỉ để nhâm nhi cùng nhau từng muỗng kem bạc hà và bàn luận sôi nổi về một ngày thật dài không bên nhau, dù đôi khi lạc đề nghiêm trọng: từ bàn-luận-sôi-nổi qua tới cãi-nhau-chí-chóe.

Em ghét kem bạc hà. Vì chỉ cần có nó cộng nụ cười xin lỗi lấp lánh của anh cộng ánh mắt ngây-thơ-vô-số-tội của anh là mọi giận hờn (phải mở ngoặc là rất) không ‘chính đáng’ của em đều trôi veo theo thìa kem… đi đâu mất tiêu.

Cho tới những ngày,

Em yêu kem bạc hà. Những buổi tối bên nhau em một mực nâng niu qúy trọng, mặc dù ngày một ít ỏi và thưa thớt. Em mơ hồ nhận ra sự thay đổi trong nụ cười sao chổi của anh, sự thay đổi trong những cuộc gọi ngắn ngủi chúc ngủ ngon, và sự thay đổi trong những dư vị còn sót lại sau thìa kem lạnh.

Em ghét kem bạc hà. Mọi điều anh làm đều toát lên cái gì đó miễn cưỡng, miễn cưỡng từ những mẩu tin nhắn lỗi hẹn cụt lủn, từ những cái cúi đầu mặc cơn gió thổi bay đi những điều em nói, cho đến cả ly kem bạc hà – miễn cưỡng đặt xuống trước mặt.

Em yêu kem bạc hà. Đó gần như là thứ duy nhất nhắc nhở em về những giờ phút êm đềm cạnh nhau. Em hiểu rằng có một ngày thật buồn đang đến gần, và em biết rằng em không thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ nuốt trôi những thìa kem bạc hà lạnh thật lạnh kia. Em chờ.

Em ghét kem bạc hà. Vì cái vị đặc trưng của nó là thứ duy nhất em cảm nhận được khi lỗ tai em lùng bùng lời chia tay của anh. Thật đáng ghét, sao em vẫn cảm thấy nóng mặt và cay mắt quá? Em đã biết trước là sẽ có ngày hôm nay cơ mà? Không! Em không khóc! Em không…

Những tháng ngày yêu thương đã ngừng trôi.
Những giờ phút chờ đợi một cái kết cũng đã dừng lại.
Em chỉ còn lại vài giây ngắn ngủi để bước ra khỏi quán kem trước khi không thể ngăn nổi dòng nước mắt.

Ly kem bạc hà ấy, em chưa bao giờ ăn hết.

Từ đấy em không ăn, hay suy nghĩ thật nhiều về kem bạc hà nữa.
Nhưng em vẫn yêu kem bạc hà.

Vì em đã yêu kem bạc hà ngay từ những ngày đầu.

Và vì vốn dĩ mọi thứ đã như thế.