I’m your guardian angel – Hyo Ren

1 tác phẩm khác cũng của Hyo_Ren

Ratting: 13+
Genre: SA
Sumary: Bảo vệ cậu là nhiệm vụ của tôi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.

bao_ve_cau

—oOo—



Giờ tan học, mọi người đều đã ra về, chỉ còn lại một mình tôi trong phòng thí nghiệm hóa sinh để thu dọn dụng cụ. Khi mọi việc đã gần xong thì cánh cửa phòng xịch mở, một cô gái e thẹn bước vào.

_ Bạn để quên gì à? – Tôi mỉm cười thật tươi với cô ta.

Mặt của cô gái ấy đỏ bừng cả lên, trông buồn cười thật. Cô ta lúng túng chìa ra một bức thư cho tôi, rồi cúi gầm mặt xuống. Lại thư tình, biết ngay mà! Con gái mà tìm tôi thì chỉ có mỗi lí do đó mà thôi. Tuy nhiên tôi vẫn đáp lại cô ta bằng một nụ cười mà tôi tin chắc rằng nếu nó không xuyên thủng được tim cô ta thì tôi không còn là con người nữa.

Quả nhiên cô nàng đã gục ngã. Đợi tôi nhận lấy lá thư xong, cô ta liền bỏ chạy, nhanh đến nỗi tên lửa e cũng không bằng.

Tôi khẽ liếc mắt nhìn lá thư trên tay, không buồn mở ra xem mà vò nó lại, ném vào sọt rác.

_ Đã không thích thì thôi. Nhận làm chi để rồi lại vứt đi như thế?

Tôi quay lại, là hắn. Hắn đang ngồi trên bệ cửa sổ, giương cái bộ mặt khinh khỉnh nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách của hắn chứa đầy vẻ khó chịu. Tôi lườm hắn, cái vẻ mặt đã cưa đổ toàn bộ con gái của cái trường này thoắng cái biến mất tiêu.

_ Sao thế? Không có nên ghen tị à?

Hắn ta phì cười, nói:

_ Tôi mà thèm ghen sao? Tôi mà muốn thì sẽ có cả hàng dài những cô gái muốn tôi nhận thư đấy.

Tôi quay mặt đi. Tôi ghét phải đấu lí với một kẻ như hắn. Nhưng không vì thế mà hắn chịu buông tha.

_ Cô bé ấy là đồ chơi mới của cậu à?

_ Con bé ấy chẳng đáng để tôi chơi nữa là. – Tôi khịt mũi – Đồ hạ cấp!

Hắn khẽ lắc đầu, cười một mình, mắt nhìn xa xăm về một phía nào đó. Hắn thường có biểu hiện như thế mỗi khi tôi bình phẩm về những cô gái đến tỏ tình với tôi. Dường như hắn không thích điều đó và cái cách hắn thể hiện ra khiến tôi bực mình. Hắn có quyền gì mà dám ý kiến ý cò với việc làm của tôi chứ?

_ Sao cậu lại đối xử như thế với những cô gái đó? Làm cho họ hy vọng, rồi lại để họ thất vọng.

_ Anh nói cho đàng hoàng nhé. Có phải là tôi dụ dỗ họ không? Là họ tự chuốc lấy cả thôi.

_ Cậu hoàn toàn có thể từ chối mà.

Tôi quay đầu lại, sự lắm lời của hắn bắt đầu khiến tôi mất bình tĩnh. Sao hắn cứ thích dạy đời người khác thế nhỉ?

_ Đủ rồi đấy! Anh biến đi giùm cho tôi nhờ! – Tôi cau mày nói.

Hắn ta nhún vai, khẽ mỉm cười. Những tia nắng yếu ớt cuối ngày hắt qua khung cửa sổ, xuyên qua người hắn. Cơ thể hắn mờ nhạt dần rồi biến mất, nhẹ tênh như một cơn gió thoảng. Tôi xem xét lại cửa nẻo rồi cũng xách cặp về.

Ngày lễ tình nhân cũng đã đến gần, khắp nơi trên đường, các shop bày bán đầy chocolate, còn các cặp tình nhân thì tay trong tay quấn quít bên nhau. In bóng cô độc trên con phố dài, tôi ngắm nhìn những đôi nam nữ mà không khỏi buồn cười. Tình yêu ư? Đối với tôi, đó chỉ là một thứ vô nghĩa. Đã từ lâu, tôi không còn tin và cái từ đó nữa. Yêu thương làm gì? Chỉ tổ chuốc lấy phiền lụy và đau khổ. Do đó tôi sống giả dối với tất cả mọi người. Tôi thân thiết với bất kì cô gái nào đến với tôi, đơn giản chỉ đề đùa vui, và sau đó, khi đã chán chê rồi, tôi sẽ tìm đến niềm vui khác. Cả cái trường nơi tôi học, không ai lạ gì tiếng đào hoa của tôi, thế mà bọn con gái vẫn theo tôi nườm nượp. Đúng là một lũ ngốc!

Tôi dừng lại trước một cửa hàng hoa. Hôm nay hoa bách hợp tươi hơn bình thường. Tôi nhanh chóng chọn một bó to rồi rời khỏi đó. Cái nhìn hình trái tim của cô bán hàng cứ liên tục bắn về phía tôi khiến tôi ngạt thở.

Ở một bệnh viện tư cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố, trong căn phòng chỉ độc nhất một màu trắng, lọ hoa đặt trên bàn đã phần nào héo úa. Còn người nằm trên giường với vô số thiết bị hỗ trợ xung quanh là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ gì phiền muộn. Đôi mắt khép hờ dưới vầng trán cao rộng, mái tóc dài đen huyền trải trên nền gối trắng. Tôi thay hoa vào lọ, rồi ngồi xuống cạnh bà.

_ Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây.

Đáp lại lời tôi chỉ có hơi thở đều đều của bà và âm thanh phát ra từ những cái máy đặt bên cạnh. Mặc dù đã quen với sự im lặng ấy, nhưng sao tim tôi vẫn nhói đau lên. Suốt hai năm nay, bà đã không nói với tôi bất kì điều gì. Bà nằm đó, chìm sâu trong giấc ngủ triền miên mà không ai biết được rằng bao giờ bà sẽ tỉnh lại.

Hai năm trước, bà gặp một tai nạn, và bà đã bất tỉnh như thế cho đến hôm nay. Tôi áp bàn tay mềm mại nhưng lạnh lẽo của bà vào má. Trước đây cũng có lần tôi làm thế, và đó chính là lần đầu tiên hắn xuất hiện.

_ Này, cậu nhóc, cậu khóc đấy à?

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên với khuôn mặt tèm lem nước mắt. Đứng cạnh tôi bây giờ là một gã có mái tóc dài óng vàng như nắng, đôi mắt tuyệt đẹp màu hổ phách trong veo. Trang phục của hắn toàn một màu trắng. Tôi tròn mắt nhìn hắn ta, trong phòng bệnh này vốn chỉ có mẹ và tôi, thế mà hắn vào khi nào tôi chẳng hay.

_ Đừng lo, tôi không phải là người xấu đâu. – Hắn vội trấn an.

_ Anh…anh là ai…?

_ Tôi là thần hộ mệnh của cậu. – Hắn ta cười nói.

Tôi trợn mắt nhìn hắn. Hắn nghĩ tôi là trẻ con chắc, đem chuyện thần tiên ra mà nói với tôi.

_ Khó tin lắm, đúng không? – Hắn lại cười.

Tôi lùi người lại, có cái gì nơi hắn khiến tôi sờ sợ. Vừa lúc đó thì bác sĩ bước vào. Hắn thở dài, mặt lộ vẻ thất vọng, và rồi hắn biến mất, ngay trước mặt tôi. Tuy nhiên ông bác sĩ lại chẳng phản ứng gì cả. Ông ta không thấy hắn sao?

Vài ngày sau đó, tôi bị một đám đầu gấu chặn đánh trên đường đi học về. Nhưng chưa ra tay được bao nhiêu thì bọn chúng đột nhiên ngã lăn ra đất hết.

_ Cậu không sao chứ? – Hắn xuất hiện trước mặt tôi, nhìn tôi lo lắng.

_ Sao anh lại ở đây? – Tôi tròn mắt, mặc cho cái chân bị trặc đang nhói lên từng cơn.

_ Đã bảo tôi là thần hộ mệnh của cậu mà. Bảo vệ cậu là nhiệm vụ của tôi.

Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác trông hắn thật hơn. Ý tôi là nhìn hắn rõ ràng hơn, không mờ mờ ảo ảo với những tia sáng vàng nhạt tỏa ra xung quanh như trước nữa. Hắn đưa tay ra, bế tôi lên. Mặc dù tôi ngượng đến chín cả mặt nhưng vẫn không dám đòi xuống. Nhỡ hắn mà bỏ tôi xuống thật thì tôi có nước lết về nhà. Chân tôi đau đến nỗi đứng còn không vững đây này.

Hắn đi nhanh về nhà tôi, cánh cửa tự động bật mở khi hắn bước đến gần. Hắn đặt tôi xuống ghế, vén ống quần tôi lên.

_ Này…anh làm gì thế? – Mặt tôi đỏ ửng cả lên.

_ Làm cậu đỡ đau hơn. – Hắn cười.

Bàn tay ấm áp của hắn xoa nhẹ lên cổ chân tôi. Một cảm giác khoan khoái lan khắp cơ thể, và rồi cơn đau nơi chân tôi biến mất như thể nó chưa từng xuất hiện. Tôi nhìn hắn thật lâu rồi hỏi:

_ Anh…anh là thần thật sao?

Hắn ta không đáp, chỉ khẽ nhún vai. Tôi tiếp:

_ Tại sao anh lại bảo vệ tôi?

Hắn ngước lên, và trả lời tôi bằng một câu mà từ đó về sau, cuộc đời tôi đã thay đổi:

_ Vì tôi thích cậu.

Tôi đã sai lầm khi cho rằng hắn là người tốt bụng. Hắn liên tục dạy đời tôi sau khi tôi đá cô bồ đầu tiên một cách không thương tiếc. Hắn bình phẩm về hành động của tôi, và cho tôi những lời khuyên rỗng tuếch. Nếu không nghĩ tình hắn đã trên dưới chục lần bảo vệ cho tôi, thì tôi đã tống cổ hắn đi rồi.


_ Này, cậu không định về nhà hay sao? – Một bàn tay xoa nhẹ lên tóc tôi.

Tôi bật người dậy, hắn đang đứng cạnh tôi, cười cười. Hóa ra tôi đã ngủ quên mất, trời tối rồi còn đâu. Tôi đứng lên, mỉm cười với mẹ:

_ Con về nha mẹ. Mai con sẽ đến.

Hắn ta đưa tôi về nhà. Bên trong, bàn ăn thịnh soạn đã được bày sẵn. Tôi chẳng ngạc nhiên vì việc đó, từ ngày có hắn theo bên cạnh, tôi đỡ được khoản nấu nướng.

Hắn ngồi đối diện tôi, thích thú ngắm tôi ăn.

_ Làm gì mà nhìn tôi ghê thế? – Tôi cau mày khó chịu.

_ Khi ăn trông cậu thật dễ thương đấy. – Hắn cười híp cả mắt.

Tôi gần như muốn phun ra hết những gì có trong miệng. Sao hắn có thể nói ra một điều như thế mà không biết ngượng nhỉ? Thật…thật là biến thái!

(to be continued)