I Long Way For You

I LONG WAY FOR YOU



doi_em_ve

Bình minh lên, một ngày mới lại bắt đầu. Đôi mắt trống rỗng nhìn ánh bình minh dần hiện lên nơi chân trời. Trong đôi mắt không phản chiếu ánh đỏ kiêu sa hay sắc cam dịu dàng. Mặc cho những tia sáng cố xuyên qua để rồi từng mảng ánh sáng vỡ vụn nơi đáy mắt sâu như vực thẳm. Nhìn mà như không nhìn, chỉ nghiêng đầu hờ hững với ánh bình minh đang dần lụi tắt nơi chân trời, thay thế là những tia nắng vàng nghịch ngợm vờn nhẹ mái tóc đen như màn đêm

Khoảnh khắc tia sáng đầy sắc màu tuyệt đẹp của bình minh bao phủ lấy cơ thể người, tuyệt mỹ như một bức tượng thần, người đẹp và hoàn hảo nhưng sao trống rỗng đến đáng sợ. Mỗi sáng khi bình minh lên, ta liền ôm chặt lấy người, vì ta sợ, sợ người sẽ tan biến theo bình minh kia, nơi những tia sáng lấp lánh đang gọi mời. 

Đôi mắt hờ hững một vài lần khẽ lướt qua gương mặt cậu bé đang run rẩy ôm lấy mình, chỉ nhìn, đôi mắt trống rỗng, không nhìn mà như đang nhìn




Có không
Có không
Người có yêu ta không?

Tôi yêu em, luôn luôn yêu em! ( doc truyen )




Người ôm ta, thì thầm câu trả lời mỗi khi ta hỏi hàng đêm, lập đi lập lại chỉ mỗi một từ đến mức nghe sao quá giả dối. Ngàn năm không thay đổi, trái tim người vẫn lạnh đến thế sao? Người bên ta hàng đêm có phải vì gương mặt xinh đẹp hay cơ thể hoàn mỹ này? Gương mặt đẹp rồi sẽ già đi theo năm tháng, thời gian rồi sẽ bào mòn cơ thể hoàn mỹ. Có chăng chỉ còn một linh hồn non nớt yêu người cuồng nhiệt, một trái tim khắc ghi tên người, sâu, đến chảy máu không dứt



Nói dối!
Nói dối!
Nếu yêu ta sao trong mắt người không có bóng hình ta
Nếu yêu ta sao người mãi bên nhiều kẻ khác
Và người nhìn ta cười lạnh lùng
Nụ cười làm tim ta đau nhói
Đau
Đau lắm người có biết không
Đau…





Biết em đứng bên ngoài cửa nên tôi đã đưa cô gái này vào phòng, để em thấy tôi đang phản bội tình yêu của em. Nhưng vẫn như những lần trước, em lặng lẽ khép cánh cửa lại, bước đi nhẹ như cánh bướm, như cánh hoa rơi. Sao em không mở tung cánh cửa tội lỗi, trừng phạt kẻ đã nhiều lần giẫm nát trái tim em? Sao em có thể lại tươi cười với tôi như chưa từng biết gì? Đừng gượng cười, đừng cố giấu nước mắt, em làm tôi đau, biết không em? Tôi biết đang dần phá huỷ chính tôi và em, nhưng có hề chi. Vì tôi chỉ là một kẻ nghiện nặng, người ta nghiện ma tuý, còn tôi, tôi nghiện nước mắt của em. Em không nói yêu tôi nhiều bao nhiêu và tôi cứ mãi hoài nghi tình em. Tôi chỉ còn biết không ngừng làm tổn thương em, từng giọt nước mắt là minh chứng tình em dành cho tôi. Yêu không chỉ có trân trọng, yêu với tôi là huỷ diệt, huỷ diệt cả em và tôi

Hơi thở gấp gáp, âm thanh rên rỉ đầy thoả mãn, tôi ôm một cô gái và cứ ngỡ người trong vòng tay chính là em, như hương thơm dịu chỉ riêng em có đang quấn quít lấy tôi. Trong tôi chỉ còn một ý nghĩ



Tôi muốn…!
Trọn vẹn em!
Cả trái tim!
Cả cơ thể!
Ý nghĩ muốn có em thiêu cháy con người điên cuồng của tôi
Thiêu đốt cả thế gian này
Thiêu trụi cả tôi và em
Cơ thể và linh hồn tôi đang gào thét
Tôi khao khát
Khao khát em
Khao khát…






Đêm nay người lại ru ta vào cơn mê tình ái, ta ôm xiết lấy người, ta cầu xin người hãy thiêu đốt ta trong vòng tay người. Nếu người không thể huỷ diệt ta, xin cho ta được say. Quên đi hết đất trời, quên đi nhân gian đầy trói buộc, để ta mộng tưởng chỉ còn ta với người bên nhau. 

Đêm nay vẫn như hàng đêm trước, bầu trời một màu đen không trăng sao. Ta lại hỏi người câu hỏi xưa cũ, dù rằng đã biết câu trả lời ta vẫn mãi hỏi người, và ta chờ đợi người đáp lại. Như thời gian không ngừng chuyển động, như trái tim ta mãi không thay đổi, như người cũng mãi không đổi thay




Có không
Có không
Người có yêu ta không?

Tôi yêu em!!!
Hơn cả chữ yêu!!!
Yêu em!!
Yêu em!
Yêu em…





Lần này người không trả lời ta câu nói tương tự như những lần trước, và ta cũng không còn là ta của ngày xưa. Ta mỉm cười hài lòng về câu trả lời, còn người thì lại đang khóc. Kỳ lạ, ta bối rối lau khô từng giọt nước mắt đọng trên mi người. Ta ngước nhìn người. Lần đầu tiên ta nhìn thật gần, thật kỹ đôi mắt của người, và thấy trong đôi mắt đen tối tăm có hình bóng ta đang nhìn người ngơ ngác. Người cúi xuống hôn ta, một nụ hôn trìu mến đầy yêu thương. Môi người ngọt, vị ngọt ngào độc dược. Nếu người là thần chết, vị thần chết dịu dàng, nguyện hiến dâng linh hồn ta đến người, không phải dâng cho chúa vì ta không tin chúa, ta chỉ tin người. Người lại khóc nữa rồi, ta đã nói gì sai sao? Ta muốn lau đi những giọt nước mắt, nhưng giờ đã không còn sức giơ tay lên, tiếc nuối nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi xuống mãi, vỡ tan trên nền đất giá lạnh. Tiếng người thì thầm bên tai ngày càng nhỏ dần, những lời cuối cùng tan vào ánh bình minh nơi chân trời. 

Bình minh có phải nỗi đau và sắc đỏ là nước mắt trời cao?



Bình minh đỏ phải chăng là lời chúc phúc
Bình minh đỏ phải chăng là lời nguyền rủa
Ta không biết
Người không biết
Tay nắm tay
Tay đan vào nhau
Nụ cười mãn nguyện nở trên môi
Có phải chăng đó là hạnh phúc?
Có phải chăng đó là bất hạnh?
Ta không biết
Người không biết
Chỉ là ta và người muốn bên nhau mãi mãi
Chỉ là người và ta cùng nhau đến vùng đất yêu thương đầy hoa mộng
Nơi ấy có ta
Nơi đó có người
Bên nhau mãi mãi
Vĩnh viễn không chia lìa

Bình minh đang lên, bình minh đỏ, bình minh cuối chân trời

END