Hương Nồng Trong Gió – Truyện 18+ Mới 2021 (Update Tập 31)

TẬP 6
Còn đang nằm thở hổn hển vì mệt, nghe bà Mẹo hỏi vặn vẹo nên thằng Sơn nổi cáu :

– Bà với ổng chứ ai !

Nghe thằng con quý hóa nói tới đó, bà Mẹo như dẫm phải ổ kiến lửa, nhảy dựng lên :

– Tao … tao với ổng chỉ mày hồi nào ??

Thằng Sơn cười khẩy, trả lời mà mắt không thèm nhìn má nó một cái :

– Thì ông bà không chỉ … mà ông bà làm sao … thì … tui bắt chước y như vậy à !

Càng nghe Thằng Sơn nói bà Mẹo càng thấy ngạc nhiên hơn. Nhớ hồi còn sống chung với ba nó, có khi nào hai người làm chuyện vợ chồng mà có mặt nó đâu, chỉ lúc bốn – năm tuổi nó có ngủ chung giường lúc đó nó còn nhỏ xíu … hơn nữa lúc ông bà chiến đấu thì nó ngủ say sưa có biết trời trăng gì.

Xem ra thằng Sơn vẫn còn nhiều điều bí mật mà bà chưa biết vì trước giờ nó là đứa lầm lì ít nói, chỉ ưa hành động. Biết không thể làm bộ mặt hung dữ hay đe nẹt, bà Mẹo lập tức thay đổi ngay thái độ, miệng cười cười và tay thì xoa vùng ngực trần, giọng ngọt như mía lùi nhằm khai thác thông tin mật :

– Con … kể cho má nghe … con thấy ba má làm gì… mà bắt chước ??

Nãy giờ nghe bà Mẹo hỏi với giọng cáu kỉnh nên Thằng Sơn cũng trả lời kiểu nhát gừng, bây giờ đột nhiên bà đổi giọng êm ái thì nó cũng đổi tông, giọng đều đều :

– Hồi tui sáu, bảy tuổi gì đó… quên rồi…

– Rồi sao nữa con ?

Bà Mẹo không giấu được sự tò mò, hỏi dồn dập.

– Ừ thì …

Thằng Sơn ngừng lại liếm mép một cái rồi nói tiếp :

– Thì bữa đó tui với má đang ngủ trong buồng … ổng nhậu về leo lên giường rồi bà với ổng giỡn rân trời…

– Sao nữa con … ?

Bà Mẹo càng lúc càng sốt ruột như ai đổ nước sôi trong bụng.

Thấy má nó hối thúc nhưng thằng Sơn mặc kệ, cứ thủng thẳng trả lời không có gì phải vội vàng.

– Rồi tui thấy ổng thọc tay vô quần bà … không biết làm gì… mà lát tui nghe bà nói ” ướt hết rồi anh ơi ” …

Lúc kể tới đó thì nó trở nằm nghiêng, mặt xoay về hướng bà Mẹo đang ngồi dựa vách tường, bàn tay bất giác kéo tấm mền ra, đặt lên đùi bà Mẹo vuốt ve âu yếm rồi tiến dần lên rừng U Minh để tìm cua biển.

Thấy nó mơn trớn vùng cấm địa, bà Mẹo mím môi để ngăn tiếng rên khẽ, không dám … mà thật ra là không nỡ … gạt tay nó ra.

– Trời đất… sao mày …à …sao con thấy ?

– Giỡn muốn sập giường ông nội ai ngủ được bà già ?

Thằng Sơn phì cười, ngón tay không quên gảy nhẹ nhẹ cái mồng đốc ẩm ướt. Thấy bà Mẹo im lặng nên nó thủng thẳng kể tiếp, bụng cười thầm ” đang phê nên hết muốn mở miệng chứ gì … haha “.

– Rồi tui nghe ổng nói ” ướt thì để anh chịch cho nghe cưng ” … nói xong ổng lột quần bà y như tui làm hồi nãy , mà hồi đó bà không có chống cự, cũng không tát ổng.

Nói tới đây Thằng Sơn đưa tay kia ra xoa xoa cái gò má vẫn còn in nguyên bàn tay của bà Mẹo, kiểu vẫn còn đau.

– Còn đau không con ?

Bà Mẹo hỏi vẻ lo lắng, trong lòng có chút hối hận vì mình đã quá mạnh tay, vừa hỏi vừa đưa tay lên vuốt ve cái gò má đỏ ửng.

– Đau chết mẹ !

Thằng Sơn đáp cộc lốc, ngón tay đang khều mồng đốc bà Mẹo co lại rồi búng mạnh một cái làm bà nhảy nhổm , giọng đĩ đượi :

– Á …đau … !!

Thằng Sơn cười hăng hắc :

– Đau hả … thì đau vậy cho huề …

Nghe nó cười bà Mẹo cũng bật cười theo, bàn tay không ai bảo cũng tự động di chuyển từ trên mặt nó thụt dần xuống vai, xuống bụng rồi cầm lấy quả đạn vẫn còn sần sật cứng vuốt lên xuống nhè nhẹ.

– Rồi sao nữa ông con ?

Tới lúc này bà Mẹo hỏi mà cái miệng cứ đả đớt, ánh mắt lúng liếng như con gái mười tám lần đầu bén hơi trai.

– Rồi ổng quăng cái quần xém tí trúng mặt tui luôn… xong ổng nằm đè lên người bà … nhún muốn rớt tui xuống đất.

Ngồi nghe thằng con kể chuyện mà bà Mẹo chẳng những không cảm thấy ngại ngùng mà còn hơi thích thích, không biết thích vì câu chuyện nó kể hay vì bàn tay nó cứ táy máy những điểm nhạy cảm khiến bà tâm trí cứ xốn xang bứt rứt. Rồi không ai bảo ai, ngón tay thằng Sơn chầm chậm đút vào cái hang động đẫm nước và nhanh chóng mất hút trong đó. Còn bà Mẹo thì lấy ngón cái và ngón trỏ miết miết cái đầu đạn, tay kia mân mê hai quả cà săn cứng trong bìu dái.

– Nhưng lúc đó con ngủ mà ?

Bà Mẹo làm bộ hỏi, hỏi cho có chứ bà thừa hiểu nếu nó ngủ thì làm sao biết bà với ba nó làm những gì.

– Ngủ cái l…

Thằng Sơn định văng tục nhưng nó kịp dừng lại khi nhớ ra đây không phải tụi bạn bè đồng trang lứa.

– Ngủ được mới sợ, chịch muốn bể nhà.

Nghe nó nói từ ” chịch ” bà Mẹo tự nhiên thấy khoai khoái , có chút ngồ ngộ nên bụm miệng cười tủm tỉm. Thì ra những gì nó biết là do hồi nhỏ ngủ chung giường, hai vợ chồng xà nẹo làm nó thức giấc. Mà cũng phải thôi, thằng cha nó mỗi lần giao ban là ầm ầm chứ có nhẹ nhàng gì đâu, đã vậy còn bày ra đủ thứ kiểu cọ, nhất là cái kiểu mà phải chổng mông chổng đít mỏi muốn chết.

– Rồi còn ai ” chỉ ” nữa hôn ?

Bà Mẹo hỏi vu vơ, kiểu muốn kết thúc câu chuyện hỏi xoáy đáp xoay vì nghĩ thằng con cũng chẳng còn gì để kể.

– Chú Hai néo !

Câu trả lời của Thằng Sơn làm bà Mẹo giật thót. Hai néo là thằng cha làm nghề mổ heo cho bà Tư Sạn, cũng là người phụ bà Tư ra thịt ra xương để bán lẻ ngoài chợ. Bà Mẹo lấy mối chỗ bà Tư nên cũng biết ông này. Ổng tên Hai , mà mập quá lại hành nghề đồ tể nên ai cũng kêu Hai néo, đọc ngược là heo nái.

– Thằng chả nói gì hả Sơn ?

Bà Mẹo hỏi mà không ngăn được sự tò mò trên nét mặt.

– Ổng nói ” má mày nhìn múp quá mậy , Sơn ! ”

Tui hỏi ổng ” múp là sao ? ”

Ổng cười hề hề ” múp là vú mớm ngon lành, đít nở nang, cái mu ướt rượt … he he he …”

Vừa nói nó vừa xòe bàn tay đang mò mẫm nhỏ em bà Mẹo, chúm nguyên cái gò mu cỏ mọc rậm rì nước nôi nhão nhoét, bụng bảo dạ ” đúng là múp thiệt luôn”

“Thằng cha mắc dịch” – bà Mẹo chửi thầm trong bụng. Nét mặt cau có bực bội vì thằng cha ” heo nái ” chuyên môn chỉ con nít mấy thứ tầm bậy tầm bạ.

Miệng thì kể còn ngón tay nó cũng thọc vô cái lỗ ướt át ngoáy ngoáy, ấn ấn day day vào tận cùng đồ. Bà Mẹo bàn tay đang tưng tiu quả đạn cũng xốc lên xốc xuống mấy cái, mặt đỏ bừng, cố mím chặt môi để ngăn tiếng rên ” ưm …ứm … ” sắp bật ra khỏi cổ họng mình.

Đúng lúc đó thằng Sơn ngồi bật dậy giật phăng tấm mền quẳng sang một bên, nắm hai chân Bà Mẹo kéo nằm dài xuống giường, tay xoa xoa chòm lông mu nham nhám còn miệng thì cười đểu giả :

– Để tui làm cái nữa nghe má !

Bà Mẹo từ nãy giờ cũng đã ” muốn” lắm rồi, hiệp một vừa qua nó chỉ mới làm bà cảm thấy ngưa ngứa chứ có thấm tháp gì đâu, giống như kiểu người nhịn đói lâu ngày mà giờ chỉ cho húp nửa chén cháo. Tuy trong lòng rất muốn vật thằng nhỏ ra để thỏa mãn nhưng bà Mẹo càng làm bộ đẩy đưa, kèn cựa :

– Thôi … được rồi… nhiêu đó đủ rồi… con về phòng ngủ đi … nha !

Miệng nói mà tay bà Mẹo thì siết chặt dương vật thằng Sơn hơn nữa như thể sợ nó sẽ vuột mất không tìm lại được. Còn thằng Sơn từ nhỏ đã lăn lộn ngoài đường cơm hàng cháo chợ học được đủ thứ mánh khóe ranh ma thì làm gì không hiểu những lời má nó nói trái ngược hẳn những gì bà đang mong muốn. Không nói không rằng, nó lầm lì ngã người nằm đè lên Bà Mẹo, đầu gối đẩy hai đùi dạng ra còn tay thọc vào trong áo nhồi bóp cái vú thỗn thện lắc lư theo từng nhịp thở. Thấy tay thằng Sơn cầm quả chuối quệt tới quệt lui trên cái khe ẩm ướt, không để nó kịp đút vào, Bà Mẹo ngồi dậy, giọng miễn cưỡng :

– Thôi để má ” làm ” cho con …

Vừa nói bà vừa đẩy nó nằm ngửa ra, quỳ gối ngay bên cạnh và kề miệng bắt đầu hôn hít mơn trớn trên cổ trên vai thằng nhỏ, một tay để xuống nắm ngay gốc dương vật xốc xốc. Cũng đã lâu rồi bà không có được những giây phút làm tình đầy hứng khởi như thế này, lúc trước cũng như bao người phụ nữ quê mùa khác bà chỉ biết nằm im hưởng thụ một cách thụ động. Nhưng ba thằng Sơn vốn là một tay chơi gái sừng sỏ nên lúc hành sự đã bắt bà phải làm thế này, thế kia mà bà thì không thể từ chối nếu không muốn bị ăn vài cái tát. Dần dà, từ chỗ bị ép buộc, bị cưỡng bức … bà Mẹo từ từ cảm thấy nghiện ngập cái trò chơi ái tình dục lạc này từ bao giờ không biết.

Rà rà cái miệng xuống ngực thằng Sơn, bà Mẹo thè cái lưỡi như con rắn liếm hai đầu vú làm nó sướng nổi gai ốc, quả chuối cương lên giần giật trong tay. Hơi mỉm cười, bà lại rà xuống dưới chút nữa, dừng lại ở giữa trung tâm gây mê, nhìn quả lựu đạn vươn cao sừng sững bà Mẹo lập tức kề miệng liếm một đường từ gốc dương vật lên đầu nấm, cái lưỡi như cái cọ sơn tường quét tới quét lui xung quanh đầu rùa làm thằng Sơn cứ giật lùi vì nhột nhạt, cảm giác mà nó chưa bao giờ có. Biết con chưa quen được phụ nữ thổi kèn, Bà Mẹo quay lại, nhìn nó trấn an :

– Không sao đâu… từ từ sẽ quen thôi à …

Đúng là thằng Sơn không quen thế này thiệt. Mấy tháng trước nó tuy đã được ông Hai néo dẫn đi ” khai cu ” sau chầu nhậu tưng tưng nhưng đó là chơi gái điếm. Mà nhắc lại vụ đó tới giờ nó vẫn còn mắc cỡ. Nó cứ tưởng lên giường với đàn bà thì phải hôn hít mơn trớn như trong mấy video phim người lớn ông Hai néo đưa nó coi, ai dè bữa nó bị chị gái kia cười chế giễu ” chơi đĩ bày đặt làm tình ” khiến nó quê một cục, dương vật đang cương cứng bỗng xìu xuống mềm xèo oặt ẹo trông thật thảm hại. Nhưng cũng may nhờ vậy mà nó chưa bị mất đời trai vào tay mấy chị bán hoa bán nụ, cái mà đa số tụi con trai mới lớn đều vướng vào. Hiệp một vừa qua với bà Mẹo cũng chính là lần đầu tiên của nó.

Còn bà Mẹo lúc vừa trấn an nó xong thì cũng ngồi dậy cởi luôn cái áo trên mình thảy xuống đất rồi đưa một chân qua bụng nó, một chân bên này, nhích mông dần dần về phía cái mặt Thằng Sơn đang nằm ngửa lên trời, hạ thấp mông xuống gần sát mặt nó, miệng thều thào :

– Bú … bú má đi con … !!

Hiểu ý, Thằng Sơn ngốc đầu lên thè lưỡi liếm láp cái âm hộ nhốp nhoáp trơn tuột rồi thọc một ngón vào lỗ âm đạo móc móc làm bà Mẹo sướng tỉ tê, người chồm về phía trước há miệng ngậm trọn quả chuối trong miệng rồi mím môi siết chặt nó, vừa nhả ra Bà Mẹo lại ngậm vào, cái miệng chu ra tròn như cái chữ O cứ thế kéo lên kéo xuống làm dương vật thằng Sơn cứ giật bần bật trong miệng bà. Đến lúc này thằng Sơn cũng thấy sướng kinh khủng, mấy lần nó xém phọt luôn trong miệng má nó nhưng nó ráng kiềm nén để không bị rơi vào cảnh mới ra tới chợ đã hết tiền.

Trong khi phía dưới Bà Mẹo vẫn miệt mài đùa giỡn với cây kèn harmonica thịt thì phía bên trên Thằng Sơn cũng lấy tay ôm hông Bà Mẹo ghì xuống, kéo âm hộ má nó sát vào miệng rồi táp cái ” phập ” y như chó táp xương.

– Ứm …ưm… xuýt xoà ….

Bà Mẹo không chịu nổi khi thằng Sơn há miệng ngậm hết múi thịt này lại sang múi thịt kia, cái lưỡi ngoáy ngoáy trong lỗ âm đạo bóng nhẫy dâm thủy trơn trượt. Lúc nó ngậm múi bưởi mút lấy mút để như con nít mút cà rem thì bà cũng nhả trái chuối ra khỏi miệng, ngẩng lên trời rên ư ư như mèo cái động dục tình.

Biết không thể chờ lâu hơn nữa, thằng Sơn lật má nó qua để đứng dậy. Nó kéo bà Mẹo nằm sấp, úp mặt xuống giường rồi lấy gối kê xuống bụng, cái mông hơi nhổng lên cao sau đó hạ mình xuống, cầm dương vật đút vào cái rãnh nhão nhoẹt ấn ấn tìm cửa hang rồi nhấn mạnh vào.

– Ứa … ưa … ươm ….

Bà Mẹo lại ngẩng đầu lên rên rỉ khi cảm nhận được quả chuối thằng con đã xuyên hết vào cửa mình. Cảm giác rờn rợn sướng, hai tay bà nắm chặt thành giường khi thằng Sơn đâm từng nhát chí mạng vào cặp mông tròn nung núc, cái đầu rùa đâm sâu vào tận đáy âm hộ khiến nó muốn giãn ra, sướng bấn người.

Bên trên thằng Sơn cứ nhịp nhàng kéo ra lại thụt vào, dương vật như thanh kiếm gặp kẻ tử thù truyền kiếp, hết đâm lút cán lại xoáy vòng vòng theo bản năng giống đực.

Được năm phút, nó lật bà Mẹo nằm nghiêng qua, ôm một chân bà Mẹo đưa thẳng lên trời còn chân kia thả xuôi theo chiếc giường rồi ngồi lên chân bên dưới, áp bộ chỉ huy vào háng má nó tiếp tục nắc lia lịa, tay nhào nắn xoa bóp cặp vú thỗn thện đang lắc lư theo từng cú hẩy người của nó , mấy ngón tay véo véo hai núm vú khiến đầu vú săn cứng lại. Bà Mẹo sướng quá , cứ rên rẩm rên rỉ như người sắp đứt hơi :

– Hớ hơ …hứa hưa …hớ hơ …

Được vài phút nó lại kéo bà Mẹo nằm ngửa ra , hai chân dang rộng. Biết nó chơi kiểu này là nó sắp tới đỉnh rồi nên bà Mẹo cũng đã chuẩn bị trước trong đầu. Lúc nó hẩy lia lịa thì bà liền ngồi bật dậy, đẩy nó bật ra rồi nhanh tay cầm dương vật nó xốc liên tiếp, cái miệng há ra kề sát vào đầu khấc. Chưa tới 10 giây thì cả người nó nẩy lên như đỉa phải vôi, dòng tinh trắng đục kẹo sệt phụt thẳng vào miệng Bà Mẹo má nó, dính bết cả trên mặt vì của chuối giật mạnh hơn cả người bị động kinh.

Bà Mẹo ngậm miệng nhanh chóng nuốt hết mớ thành quả vừa thu hoạch vào trong bụng, cảm giác chất tinh ngọt lịm, beo béo chứ không phải đăng đắng chua chua như khi nuốt của ông chồng già. Đúng là trai tơ có khác !

Lấy tay gạt hết mớ tinh dịch còn dính trên mặt, bà Mẹo kéo áo lên chùi sạch, miệng nhìn thằng Sơn tình tứ hỏi :

– Lần thứ mấy rồi ông tướng… ??

– Hả , cái gì !?

Thằng Sơn không hiểu ý nên hỏi lại. Bà Mẹo cười tủm tỉm , bụng nghĩ ” dù sao nó cũng chỉ là con nít mới lớn, biết nhiêu đó cũng đủ chết con gái người ta “.

– Má hỏi con được ” chịch ” mấy lần rồi ??

Bà Mẹo sử dụng lại cái từ hồi nãy Thằng Sơn nói, trong bụng thấy hưng hứng vì được khẩu dâm không cần e dè ngần ngại.

– Mới hai à … nãy là một …

Nghe nó vừa thở hồng hộc vừa trả lời, bà Mẹo chỉ ” à ” một tiếng nhỏ rồi im bặt , miệng mỉm cười khoái chí. Hèn chi mà ngọt lịm hà !

Đứng dậy lấy quần áo mặc vào, bà Mẹo hối thúc nó :

– Thôi về ngủ đi ông kẹ … bữa nay vầy là tui muốn ná thở với ông rồi.

Miệng nói mà ánh mắt nhìn nó thật gợi tình, đĩ thỏa. Lúc này bà thấy nó không còn là đứa con bé nhỏ để bà bồng ẵm nâng niu như hồi trước mà là một người đàn ông thực sự, mạnh mẽ và đầy sức hấp dẫn. Bà Mẹo đâu phải là người không hiểu chuyện, không biết đạo lý luân thường nhưng bà cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, cũng ham muốn dục vọng ái ân, mà cũng đã lâu bà phải ” nhịn ” rồi, hôm nay được ” ăn ” thì tại sao phải giả vờ. Thằng Sơn còn quá nhỏ để biết thế nào là ” loạn luân ” , nó chỉ nghĩ đàn ông với đàn bà cứ tuột quần ra là chịch chứ đâu đủ trí khôn mà nhận ra thế nào là đúng thế nào là sai. Còn bà Mẹo tuy biết như vậy là tội lỗi nhưng vì nhu cầu thể xác của bà quá cao, nhà lại chỉ có hai mẹ con, hoàn cảnh đẩy đưa nó buộc bà phải đưa cho người ta ” đẩy “.

– Thôi tui ngủ lại đây với bà.

Thằng Sơn nói ngắn gọn rồi nằm xuống, kéo tấm mền đắp ngang bụng, cứ trần truồng mà lăn ra ngủ. Lúc này bà Mẹo cũng chẳng muốn đôi co lời lẽ gì, cứ mặc kệ nó rồi gieo mình nằm xuống, lấy tấm mền khác đắp qua người rồi quay sang ôm nó âu yếm nhìn , chồm lên hôn gò má nó như người tình rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trên môi nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Nửa đêm, đang ngủ say sưa thì bà Mẹo chợt bừng tỉnh khi cảm giác có bàn tay đang ngọ ngoạy giữa hai đùi. Trời đất, nó lại ” muốn ” nữa hả ? Gì mà sung dữ vậy nè ? Thò tay qua nắm lấy quả đạn nồng nỗng cứng, bà Mẹo thì thầm :

– Ngủ đi con … có gì mai mốt…

Nói xong bà Mẹo im bặt vì không biết mình có lỡ lời hay không, nói vậy chẳng khác nào bật đèn xanh cho nó, rằng mai mốt lúc nào muốn cũng được. Hôm nay ở nhà chỉ có hai mẹ con chứ nó đòi chỗ khác, như ngoài quán chẳng hạn, thì bà chỉ có đội quần với thiên hạ.

Nhưng thằng Sơn đâu dễ gì chịu nghe lời, nó lột phăng cái quần bà Mẹo xuống, nâng hai chân lên rồi đút dương vật vào lỗ âm đạo vẫn còn ươn ướt, trơn tuột mà đẩy nhấp nhấp mấy cái, sau đó nẩy mạnh người đút sâu vào tận trong người má nó. Cảm giác sung sướng đê mê lan dần vào từng thớ thịt của hai người đang chìm đắm trong cơn mê ái tình bản năng hoang dại.

Lần thứ ba này Thằng Sơn làm lâu hơn, hết truyền thống lại doggy , đủ thứ kiểu cọ mà nó học lỏm trong phim nhật. Bà Mẹo cũng chiều nó hết mình, muốn làm thì làm chỉ không làm tình như hiệp hai, vì bà cũng mệt quá rồi. Chưa bao giờ bà được một bữa sướng đã đời ngất ngây như tối đêm nay, kể cả lúc sống với ba thằng Sơn. Bấy nhiêu đó cũng quá đủ cho những ngày thiếu thốn phải nhịn đói nhịn khát thèm thuồng mà chẳng biết kiếm đâu ra.

Sáng hôm sau bà Mẹo nghỉ bán một bữa, ở nhà dọn dẹp bãi chiến trường tối qua vì sau trận chiến, tinh trùng với dâm thủy hai mẹ con dính tèm lem trên giường, trên nệm… và cũng để nghỉ ngơi dưỡng sức chứ tối qua nó quần liên tục khiến bà mệt đứ đừ chứ bộ trâu bò sao mà không biết mệt.

Sau khi ngủ dậy, thằng Sơn xuống bếp lục cơm nguội ăn no rồi đi chơi tới tận chiều tối không thấy về. Bà Mẹo ngồi chờ cửa tới gần 12h đêm cũng không thấy bóng dáng tăm hơi nó, gọi điện thì ò í e không tín hiệu nên bà Mẹo buồn bã đứng dậy đóng cửa lên giường nằm. Những lúc bình thường khác nó cũng đi thâu đêm suốt sáng hoài mà bà có bồn chồn trông ngóng thế này đâu, vậy mà hôm nay cảm giác thật khác lạ. Cái thằng tệ hết biết, vừa mới cho bà ” ăn ” có một bữa đã cắt cơn bắt phải nhịn thèm thì làm sao chịu nổi. Mới hôm qua , cũng giờ này còn hùng hục mà giờ chỉ một mình bà nằm đực mặt ra.

Tới đầu giờ sáng bà dậy thay đồ đi chợ về nấu nướng buôn bán như mọi khi. Đến tầm giác trưa trưa , lúc đang dọn dẹp thì có người trên ủy ban xã xuống nhà ,đưa bà tờ giấy mời lên ủy ban xã làm việc. Bà Mẹo chưng hửng :

– Có chuyện gì không mấy chú ??

Mấy chú dân phòng mặt còn khá trẻ , tầm 19 – 20 nhìn bà cười nói :

– Không có gì đâu cô , ủy ban mời cô lên hỏi thăm Thằng Sơn chút thôi !

Trả lời xong tụi nó gật đầu chào bà Mẹo 2 cái rồi quay xe ra đề máy vọt.

– ” Không biết có chuyện gì nữa đây … cầu trời …. ”

Bà Mẹo rên thầm, trong bụng tự nhiên cảm thấy bất an hồi hộp không yên.

Đầu giờ chiều bà lên thì ủy ban khá vắng vẻ vì người dân chủ yếu đi lên xã buổi sáng khi có việc cần như công chứng xác minh giấy tờ hộ khẩu này nọ.

– Chị có biết bây giờ thằng Sơn đang ở đâu không ?

Anh trưởng công an xã , dáng người cao ráo khỏe mạnh, hớt tóc kiểu húi cua, nhìn bà Mẹo nhẹ nhàng hỏi sau khi rót ly nước để trước mặt.

– Dạ …tui ..tui hổng biết. Mà …có gì không chú Mạnh ?

Anh Mạnh nói luôn vì không việc gì phải vòng vo giấu diếm :

– Hôm qua thằng Sơn tụ tập nhậu nhẹt rồi quánh lộn quánh lạo , nó quánh con người ta gãy tay phải vô bệnh viện băng bột. Người ta viết đơn thưa nó nè.

Vừa nói anh Mạnh vừa thảy lá đơn trước mặt bà Mẹo.

– Trời đất ơi … khổ quá… tui ở nhà lo buôn bán có biết gì đâu nè.

Mặt bà Mẹo xanh như tàu lá chuối, lấm lét nhìn anh công an như thể chính mình là thủ phạm chứ không phải thằng con ôn vật. Thấy vẻ mặt tội nghiệp của bà Mẹo, anh Mạnh đứng dậy khoát tay :

– Thôi được rồi, giờ chị về đi. Lo tiền bạc thang thuốc cho con người ta. Chừng thằng Sơn về thì dắt nó lên đây xin lỗi người ta, xin người ta rút lại giấy thưa kiện. Nếu không nó phải đi tù chứ không phải giỡn chơi.

– Dạ …dạ … thưa chú Mạnh tui về !

Bà Mẹo thất thểu bước ra cổng ủy ban xã, lê từng bước nặng nhọc đi về phía nhà mình, cảm giác con đường hôm nay sao quá xa xôi dù nhà bà cách ủy ban xã chừng 500m.

Hôm sau, buôn bán xong bà Mẹo nhanh chóng thu gom dọn dẹp rồi lục túi lấy hết tiền bạc dành dụm bấy lâu, vay mượn thêm hàng xóm một mớ nữa rồi tất tả lên nhà thằng bé bị đánh để nói chuyện phải quấy với người ta. Lúc đầu gia đình thằng bé làm khó dễ không chịu nhận bồi thường thiệt hại, một hai bắt thằng Sơn phải ra đầu thú để ủy ban xử lý … nhưng sau đó thấy bà Mẹo hết năn nỉ đến lạy lục van xin thì họ cũng mềm lòng, châm chước bỏ qua và đồng ý rút đơn bãi nại sau khi chấp nhận cầm số tiền đền bù gần cả chục triệu để thuốc thang , viện phí và bồi dưỡng cho thằng nhỏ.

Một tuần lễ sau đó, Thằng Sơn vẫn không thấy bóng dáng đâu !

Bà Mẹo sau khi đã giải quyết xong cục nợ thằng con để lại thì cũng an tâm phần nào, không còn rầu lo phiền muộn nữa, mỗi ngày vẫn mở ra buôn bán như bình thường. Có điều mỗi khi đêm về, nằm một mình trên giường bà cứ thao thức trằn trọc không ngủ được, trong lòng cứ nhớ Thằng Sơn, nhớ cái hôm nó với bà tò te tí. Bà Mẹo như nàng dâu mới bén hơi chồng, chịu kịp hưởng thú yêu đương thì đã vội chia lìa đôi ngã. Trong đêm thanh vắng, một mình đối diện với bốn bức tường, bà Mẹo càng thấm thía nỗi cô đơn buồn tủi.

Một tuần sau nữa Thằng Sơn vẫn không về !

Cái cảm giác nhớ nhung trông ngóng vẫn chưa kịp nguôi ngoai thì ông Dậu đến và sau một màn kịch kinh điển, ông Dậu đã đặt dấu chấm hết cho khoảng thời gian sống phòng không gối chiếc của bà Mẹo. Ngày hai ông bà đùm túm khăn áo về với nhau, Thằng Sơn vẫn biền biệt bóng chim tăm cá. Phải đến gần năm – bảy năm sau nó mới về, ghé thăm ông bà một chút rồi lại đi, tuyệt nhiên không đá động gì tới cái hôm “động phòng” dạo trước.

Còn chuyện hai người lấy nhau Thằng Sơn cũng không phản đối hay khó dễ gì với ông Dậu, nó chỉ bảo là ” Dượng với má người Mẹo người Dậu … làm sao làm đừng để người nói thứ mèo mả gà đồng là được rồi … ” Thiệt cái thằng, ít ăn ít học mà biết nói một câu nghe lọt lỗ tai hết biết !

Sau gần chục năm trời trôi qua những tưởng mọi thứ đã trôi vào quên lãng, bỗng nhiên hôm nay Thằng Sơn nói một câu bóng gió úp mở làm bà Mẹo nghe mà nhột nhạt cả người. Không biết nó đã quên hết hay vẫn còn nhớ chuyện ngày xưa : đó là câu hỏi lớn trong đầu mà bà biết chắc sẽ khó tìm được câu trả lời, trừ khi chính nó nói ra, chứ bà thì mặt mũi nào lại dám đi hỏi nó cái chuyện vô cùng tế nhị và quan trọng như thế. Thật tâm trong lòng bà cũng mong rằng nó đã quên mọi chuyện để cho quá khứ được ngủ yên và tương lai phía trước không bị ảnh hưởng bởi những vết bụi mờ của một thời dĩ vãng xa xôi.

__________________

– Dì … dì ơi … có chuyện gì mà trông dì như người mất hồn vậy nè … hay đang tưởng nhớ ông nào phải hôn ?!

Đang đứng thẫn thờ nhớ lại chuyện xưa, Bà Mẹo bỗng giật mình khi nghe tiếng Mỹ Hạnh vừa cười hihi vừa châm chọc nên vội quay lại, vỗ vai đứa con dâu rồi cười giả lả :

– Con quỷ này … chọc dì không hà. Dì đang suy nghĩ xem lát mua quà gì gởi con mang về biếu anh chị sui với mấy em mấy cháu ?

Bà Mẹo đúng là cao thủ ngành tổ lái, chỉ một câu đã hướng sự quan tâm của Mỹ Hạnh sang hướng khác và cũng gỡ rối cho mình một cách dễ dàng.

– Dạ được rồi dì … ba mẹ con với gia đình nhỏ em đi du lịch hết rồi, chắc tuần sau mới về. Thay mặt gia đình con xin cảm ơn dì nhiều lắm ạ !

Nghe Mỹ Hạnh nói vậy bà Mẹo làm bộ giận dỗi :

– Cái con nhỏ này … người trong nhà không à , khách sáo chi bây. Ông Dậu sáng nay có hái mớ trái cây tươi ngon lắm, chiều bây về trển mang về bỏ tủ lạnh ăn dần, con bé Linh nó mê chôm chôm nhãn với măng cụt lắm à bây.

– Dạ … dạ … !!

Mỹ Hạnh chỉ biết gật đầu lia lịa chứ không phải dám từ chối nữa vì biết nói một hồi thế nào bà Mẹo thế nào cũng giận hờn mát mẻ cho mà xem. Tới chừng năn nỉ xong rồi thì ngoài trái cây còn bắt tay xách nách mang thêm con gà , bó rau con cá … ôi thôi lỉnh ca lỉnh kỉnh đủ thứ hết. Tấm lòng người quê là vậy, lâu lâu con cháu về chơi nhà có thứ gì là một hai bắt mang đi hết, gọi là có chút quà chứ có khi ăn ” móm mỏ ” luôn.

– Thôi dì … nhà trên mọi người ăn xong hết rồi !

Thấy bà Mẹo định múc thêm chén nước mắm tỏi ớt chua ngọt mang lên chấm món gỏi gà, Mỹ Hạnh vội ngăn lại rồi nói tiếp :

– Thôi để con lên dọn dẹp rửa ráy, nhà hôm ai cũng ăn ít xịt, cái gì cũng còn ê hề không biết xử lý sao luôn !

– Cái nào còn lại thì con lấy lồng bàn đậy lại, chiều ăn chặp nữa rồi hẵng về ha bây.

Bà Mẹo nói xong thì tất tả đi lên nhà trên phụ Mỹ Hạnh một tay dọn dẹp chén bát nồi niêu mang ra sàn nước…

Sau bữa ăn cả nhà tán gẫu thêm chút nữa rồi mạnh ai nấy kiếm chỗ nghỉ trưa. Phúc Minh uống thuốc vô thì buồn ngủ nên vô phòng nằm dài đánh một giấc không còn biết gì. Hải Sơn cứ sàng tới sàng lui tìm cơ hội xáp lại gần Mỹ Hạnh nhưng thấy cô hết đứng cạnh bà Mẹo lại ôm con bé Linh cười giỡn nên khá bực bội, xách chiếc xe máy su sì po ra rồi quần sọt áo thun kéo te te thoáng cái đã mất hút bóng dáng sau làn khói trắng thơm tho.

– Thằng Sơn đi đâu vậy dì ?

Mỹ Hạnh vừa đòng đưa chiếc võng mắc trên hai cây ổi già gần sàn nước dỗ bé Linh ngủ, vừa buột miệng hỏi thăm khi thấy Thằng Sơn xách xe ra.

– Ôi trời… ai biết nó đi đâu. Chắc ở nhà chán nên kiếm tụi bạn bè nhậu nhẹt gì đó chớ gì.

Bà Mẹo khoát tay, kiểu muốn nói nó làm gì kệ nó hơi đâu quan tâm cho mệt. Mỹ Hạnh hiểu ý nên cũng không hỏi han gì nữa, một chân chống xuống đất đưa võng, một chân gác lên trên, miệng hát ru con :

– Ầu ơ … ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học…

Mỹ Hạnh còn chưa hát hết bài thì con bé đã ngủ chèo queo từ lúc nào không biết. Cô cũng nhắm mắt thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn Mỹ Hạnh cảm giác như có ai đó lảng vảng trước mặt mình nhưng cô nghĩ đó chỉ là mơ thôi nên yên tâm ngủ tiếp…