Hương Nồng Trong Gió – Truyện 18+ Mới 2021 (Update Tập 31)

TẬP 4

Sáng nay chủ nhật nên ông Dậu dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi vệ sinh cá nhân xong và làm vài động tác thể dục cho giãn gân giãn cốt , ông lại chiếc bàn đá trước hiên rót ly trà nóng đưa lên miệng hớp một ngụm rồi khà một tiếng rõ to ra chiều sảng khoái. Đoạn ông ngồi xuống với tay lấy gói thuốc lá hiệu bastos thủng thẳng châm lửa , kéo một hơi dài rồi nhả ra từng đụn khói trắng vào khoảng không trước mặt. Ông Dậu không có thói quen uống cà phê sáng như người khác, thay vào đó là một ấm trà thật nóng và đậm đặc kèm theo một điếu thuốc. Trà thì sáng nào bà Mẹo vợ ông cũng chờ khi nào thấy ông bước chân xuống giường mới thủng thẳng đi pha , vì ông còn con cà con kê rồi mới uống , còn thuốc thì thằng Minh con ông mua sẵn một lần năm bảy cây , hút khi nào hết thì mua tiếp. Nó có ý mua Jet hay 555 nhưng ông không chịu , bảo tao hút ” bát tô ” quen rồi. Thằng Sơn hay đùa ” anh Hai mua thuốc kiểu này dượng hút móm mỏ cũng không hết “. Cái thằng ăn nói bỗ bã quen thói nhưng không phải có ý hỗn hào gì. ” Móm mỏ ” là kiểu nói đùa , miêu tả động tác lúc hút thuốc phải rít vô một hơi mới nhả khói ra. Ý nó là thằng Minh mua nhiều hút hoài không hết , còn mỗi lần bà Mẹo hỏi còn thuốc không để tui kêu thằng Minh gởi về thì ông cười tủm tỉm rồi trả lời gọn hơ : binh thiên !

Ông Dậu năm nay đã bước vào tuổi sáu lăm nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm. Từ nhỏ ông đã quen với khoảng ruộng khúc sông con trâu cái cuốc nên không cần tập thể dục nhiều cũng nở nang rắn chắc. Do công việc đồng áng suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời nên nước da ông đen sạm , mái tóc ngã màu muối tiêu nhưng tiêu thì ít hơn muối. Vài năm gần đây thấy ông đã lớn tuổi nên Phúc Minh không cho ông làm ruộng nữa mà cho người khác thuê. Thằng Sơn gạ bán quách đi nhưng ông chưa chịu , dù sao cũng ruộng đất ông bà để lại bán coi sao đặng.

Tuy không làm ruộng nhưng bù lại ông có mảnh vườn mấy hecta trồng đủ loại cây trái nằm sát bờ sông. Lúc trước ông chỉ ra xịt thuốc bón phân làm cỏ bắt sâu một lúc rồi về nhà nghỉ ngơi, nhưng dạo này ăn trộm nhiều quá nên ông dựng cái chòi cặp mé sông để tiện chăm sóc vườn tược. Cả ngày ông ở ngoài vườn lọ mọ đến tối mới vô nhà.

Bà Mẹo vợ ông năm nay bốn tám nhưng nhìn mặt còn khá trẻ , dáng người hơi mập nhưng không đến mức như mấy võ sĩ sumo của nhật mà chỉ tầm năm mấy sáu mươi ký đổ lại. Bà Mẹo có nước da bánh mật chứ không trắng trẻo như tụi con gái mới lớn bây giờ. Điểm ăn tiền nhất ở bà Mẹo là hay cười, có lẽ vì cười nhiều nên trông bà trẻ hơn tuổi thật của mình.

Bà Mẹo là má Hải Sơn còn Phúc Minh là con ông Dậu mặc dù hai người là anh em với nhau. Đó là kiểu anh em đứa con ông thằng con bà. Sở dĩ như vậy là vì ông bà rổ rá cạp lại chứ trước kia ai cũng có gia đình riêng hết. Má Phúc Minh qua đời một thời gian sau ông mới rước bà về. Còn bà Mẹo trước khi về ở với ông Dậu cũng có một đời chồng, sinh được đứa con là thằng Sơn. Chồng bà thuộc dạng gia trưởng nên tính cách vũ phu hung bạo , mỗi lần ăn nhậu say xỉn thường kiếm cớ đánh đập vợ con , mà lại rất mê gái gú. Năm thằng Sơn lên mười tuổi ông bỏ nhà theo mẹ nào giá chồng tận đâu Bình Long, Bình Phước rồi lập nghiệp ở luôn trên đó , không biết còn sống hay đã chết mà mười mấy năm không thấy vác mặt về.

Bà Mẹo làm nghề buôn bán chứ không làm ruộng vườn như ông Dậu. Nhà bà có quán cháo lòng bán buổi sáng cho dân địa phương cùng một ít khách vãng lai , buổi trưa và chiều bán đồ nhậu , mồi màng chủ yếu là khô mực cá đuối… và một tiệm tạp hóa nhỏ. Mấy cha trong xóm hay kéo tới kêu có tô cháo cùng xị rượu mà ngồi dần lân có khi cả ngày mới chịu xách đít ra về. Tuy vậy chưa bao giờ bà Mẹo tỏ ra khó chịu hay gắt gỏng mà lúc nào cũng tươi cười đon đả, quán xá mà không có ai vô , ngồi ngáp ruồi không thì có nước ngủ gục.

Còn chuyện bà ” quen ” ông Dậu thì là câu chuyện cách đây cũng mười năm , lúc thằng Sơn mười lăm tuổi , bây giờ nó hai lăm. Bữa đó ông Dậu cùng mấy người bạn tới ăn nhậu ngồi miết tận sáu bảy giờ tối mới tàn cuộc. Ai cũng tỉnh bơ chỉ mình ông Dậu là quắc cần câu , nằm gục tại bàn không còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Mấy ông bạn người xốc nách kẻ lôi chân cũng không thể nào khiến cho ông Dậu tỉnh táo lại.

– Hay chị cho ổng ngủ nhờ bữa nay chứ say quá rồi chắc về không nổi quá.

Một ông vừa nhìn bà Mẹo vừa đề nghị.

– Ý … đâu được , nhà có mình tui đàn bà con gái sao cho ổng ngủ lại được ?

Ông khác cười giả lả :

– Chị cho ổng mượn chiếc chiếu nằm ngoài quán nè , có vô nhà đâu mà sợ.

Bà Mẹo lắc đầu :

– Lỡ ổng trúng gió rồi ngủm làm sao mấy cha ?

– Ổng khỏe lắm, trời đánh không chết được đâu, chị đừng lo !

Mấy ông bạn cười ha hả.

Bà Mẹo hết nhìn ông Dậu lại ngó mấy người bạn ổng , đang phân vân không biết xử trí thế nào thì một ông lên tiếng :

– Quyết định vậy đi nghen , sáng mai tụi này rước ổng sớm.

Rồi kéo nhau ra về.

Bà Mẹo tặc lưỡi ” đô yếu thì uống ít thôi, ai biểu ham hố chi rồi rũ rượi như xác chết “.

Dọn dẹp quán xong bà Mẹo đi tắm rửa rồi vô nhà đóng cửa lấy số sách ra ngồi tính tiền chợ búa lời lãi trong ngày. Loay hoay cả buổi mới xong. Định đi ngủ thì sực nhớ ông Dậu nằm chèo queo ngoài quán. Sợ đêm hôm muỗi mồng nên bà lấy mùng mền chiếu gối thằng Sơn đem ra cho ổng mượn đỡ. Nó thì đi miết có đêm nào ở nhà.

Lúc trở ra , bà thấy ông Dậu nằm co quắp dưới đất nhìn tội tội làm sao. Chắc ổng buồn vì vợ mất nên mới uống say bí tỉ. Bà cúi xuống lay lay ông Dậu định kêu ổng lấy mùng giăng cho khỏi muỗi thì giật mình vì người ông Dậu lạnh ngắt.

” Thôi chết, chắc trúng gió rồi, khổ quá ! ”

Bà lay mạnh một hồi sau ông Dậu mới uể oải mở mắt ra vẻ rất mệt không còn chút sức lực nào.

– Thôi ông vô giường thằng Sơn mà nằm , nằm đây có gì khổ tui lắm. Vô đó tui cạo gió dùm cho chứ ông trúng gió rồi kìa.

Ông Dậu ” ờ … ờ ” mấy tiếng rồi cố gắng ngồi dậy loạng choạng bước đi. Bà Mẹo sợ ông ngã nên vội đưa tay ra đỡ rồi dìu ông vào nhà. Khóa cửa cẩn thận xong , bà Mẹo lấy chai dầu xanh hiệu con Ó với tấm thẻ bài inox lại chỗ giường thằng Sơn.

– Ông cởi áo ra đi , để tui cạo gió dùm cho.

Vừa nói bà vừa ngồi xuống cạnh giường rồi xoay vô đỡ ông Dậu ngồi dậy. Bà vừa khom xuống thì bất ngờ ông Dậu nắm cánh tay kéo mạnh làm bà ngã dài nằm đè lên người ông , tay kia vòng qua ôm chặt tấm lưng mềm mại.

– Ớ ơ … cái ông này …

Bà Mẹo hoảng hốt kêu lên , chưa hết câu thì ông Dậu đã lật bà nằm ngửa ra giường rồi nằm đè lên trên , cái miệng tham lam cứ nhằm vùng da trên nhạy cảm trên cổ mà cắn cắn còn tay phải đưa đi du lịch thám hiểm khắp người bà Mẹo …

Chỉ mấy phút sau , trong không gian tĩnh mịch của màn đêm người ta chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích , xen lẫn tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của hai con người đã từ lâu thiếu vắng cảm giác hương nồng lửa đượm mưa Sở mây Tần.

Kể từ hôm đó người ta thấy ông Dậu thường xuyên có mặt tại quán bà Mẹo, lăng xăng bưng bê dọn dẹp như người một nhà. Lúc đầu thiên hạ còn bàn tàn , nói ra nói vào nhưng dần dà thấy hai người gần như công khai quan hệ nên không ai nói gì nữa. Đời nó ngộ vậy đó :

” Lén lút thì móc thì bươi ,
Công khai thì lại cười cười ngoảnh đi “.

Ba tháng sau , ông Dậu làm mâm cơm mời bà con lối xóm tới ăn nhậu rồi giới thiệu bà Mẹo với mọi người. Sau bữa tiệc, bà Mẹo với thằng Sơn dọn tới ở chung nhà ông Dậu luôn, nhà cũ thì kêu người bán.

Trong cách xưng hô hằng ngày, Hải Sơn kêu ông Dậu là dượng còn Phúc Minh gọi bà Mẹo là dì. Hai ông bà thì mặc kệ tụi nó kêu cũng được miễn đừng phản đối là tốt rồi. Phúc Minh thì nghĩ ” thôi hai ông bà đã lớn tuổi, nay về hủ hỉ với nhau cho có bầu có bạn vậy cũng tốt , con chăm cha không bằng bà chăm ông ” , còn Hải Sơn thì nói ” sao cũng được, chỉ cần ông Dậu không vũ phu gia trưởng như ba nó là nó ủng hộ liền.

Từ khi bà Mẹo theo chồng , ông Dậu mở cho bà cái quán nhỏ để bán cháo lòng buổi sáng , xong rồi dọn dẹp nghỉ ngơi chứ không bán đồ nhậu phải quần quật cả ngày như trước , cũng không bán tạp hóa.

” Bà giờ là gái đã có chồng phải dành thời gian chăm sóc gia đình nữa chứ…?? ”

Ông Dậu ngày nào cũng nói vậy để nhắc nhở bà về bổn phận làm vợ làm mẹ.

– Hứ , ở đó mà chăm sóc gia đình, chăm sóc ông thì có !

Nghe bà nhấn mạnh chữ ” chăm sóc ” … ông Dậu quay lại cười hề hề, mặt tỏ vẻ khoái chí. Ai chứ bà là bà rành ông quá mà, cái gì cái chứ ” cái kia ” phải đều đều mỗi ngày mới chịu. Gớm lắm, cứ hùng hục như thanh niên mới lớn , mà có khi thanh niên mới lớn cũng chẳng theo kịp ổng. Rồi bà nhớ lại cái hôm ông giả vờ say để ở lại nhà bà , diễn kịch tài tình còn hơn diễn viên Hô Ly Cút đến mức bà cũng bị lừa , nhưng là một cú lừa ngọt ngào và êm ái.



– Chừng nào sắp nhỏ về chơi vậy má thằng Sơn ?

Ông Dậu lên tiếng hỏi khi thấy bà Mẹo tất tả xách giỏ đi chợ sớm , ra sạp thịt heo để lấy lòng , gan ,tim , cật …về nấu cháo bán.

– Chắc tầm trưa trưa à , tui điện cho con Hạnh nghe nó nói vậy. Thôi ông ở nhà coi nhà , tui đi chợ à.

– Bà nói xong là quay ngoắt đi luôn ra cổng chứ không chờ nghe ông Dậu trả lời. Tính bà là vậy, cái gì cũng nhanh lẹ mau mắn chứ không cà rịt cà tang , kể cả việc lấy chồng !

Còn ông Dậu nghe vợ nói vậy cũng ” ờ ” một tiếng cho có rồi đứng lên đi tìm cái giỏ xách với cây sào , định bụng lát nữa ra vườn hái mớ trái cây loại ngon để dành cho con bé Trúc Linh – cháu nội ông – nó là nó mê món này dữ lắm.

___________________________

Sáng nay Mỹ Hạnh dậy thật sớm. Cô phải chuẩn bị mọi thứ để lát nữa cùng hai cha con về quê thăm ông bà nội bé Linh , hơn nữa hôm qua sau khi làm chuyện ấy mà không tắm rửa vệ sinh cô thấy trong người cứ khó chịu và bực bội thế nào ấy. Trước giờ cô vốn là người ưa sạ nên chỉ cần có chút dơ bẩn trên người là không chịu được, vậy mà suốt cả đêm qua phải trân mình chịu đựng.

Ngó sang con , Mỹ Hạnh thấy bé Linh vẫn còn say sưa ngủ. Khẽ đưa tay lên, mắt liếc nhìn đồng hồ ” mới 5h30h chứ mấy, vẫn còn sớm chán , bình thường chủ nhật cả nhà ngủ hơn 8h00 mới thức cơ ! ” Mỹ Hạnh khẽ cười rồi đứng dậy bước sang phòng mình để lấy quần áo đi tắm. Như thói quen tự nhiên trước giờ cô hướng ánh mắt nhìn về phía Phúc Minh xem anh còn ngủ hay đã thức. ” Ảnh ngủ say quá ! chắc dạo này công việc nhiều nên mệt mỏi đây mà ! “. Trong lòng cô bất giác dâng một nỗi buồn không tên làm cô buông tiếng thở dài ” haizz … ”

Những giọt nước mát lạnh nhanh chóng khiến cô cảm thấy tinh thần thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều . Trong nhà tắm, Mỹ Hạnh hết xoay ngang rồi xoay dọc tự ngắm mình trong gương mà thấy vô cùng hãnh diện với vóc dáng của mình : làn da trắng trẻo mịn màng , bờ môi căng mộng , đôi chân dài thon thả cùng cặp mông no tròn săn chắc, cặp mông mà ông bà xưa hay nói ” đụng vô là đẻ ” còn đám đàn ông con trai thì xì xầm bàn tán sau lưng ” đít này mà doggy thì hết sảy con bà bảy = )) ” với ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi. Cánh tay Mỹ Hạnh tròn lẳng , bàn tay với những ngón suông dài như búp măng tô màu hồng cánh sen trông thật dịu dàng và nữ tính. Tay Mỹ Hạnh khá nhiều lông , những sợi lông đen mượt, mềm nhuyễn nổi bật giữa làn da trắng ngần gợi lên vẻ hấp dẫn lôi cuốn khó tả. Nếu làm cuộc thăm dò dư luận thì một trăm phần ngàn ý kiến sẽ đồng tình với suy nghĩ ” lông tay cỡ này thì lông kia chắc như rừng U Minh luôn ấy chứ … ”

Đúng là trước kia chỗ ấy của Mỹ Hạnh lông mọc rất nhiều, tuy mềm mại nhưng mọc lộn xộn và bù xù như đám rừng nguyên sinh. Tuy nhiên sau nhiều lần đi spa chăm sóc sắc đẹp và được mấy cô bé nhân viên hướng dẫn cách tỉa tót thì bây giờ vùng cấm địa địa hình vô cùng thông thoáng và quang đãng , rất có tiềm năng trở thành khu du lịch nổi tiếng thu hút khách tham quan ghé thăm và thưởng lãm nét đẹp tự nhiên của tạo hóa…

Tắm xong bước ra Mỹ Hạnh thấy chồng vẫn chưa thức nên bước lại khẽ lay anh và gọi :

– Anh ơi dậy đi … anh … anh ơi …

Thấy Phúc Minh vẫn nằm im , cô lo sợ có chuyện chẳng lành nên hốt hoảng lôi cánh tay chồng, miệng la bai bải :

– Anh Minh ơi … anh Minh …

Lúc này Phúc Minh mới chầm chậm mở mắt ra và nhìn về phía Mỹ Hạnh. Bất giác anh đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, oái lạ sao đầu mình đau như búa bổ thế này. Anh khẽ nhăn mặt. Mỹ Hạnh nhìn chồng vẻ lo lắng :

– Anh không khỏe hả … anh thấy trong người thế nào anh … ??

– Anh nhức đầu quá !

Phúc Minh đáp gọn lỏn rồi uể oải ngồi dậy. Mỹ Hạnh vừa sắp xếp chăn mền vừa nói :

– Chắc anh bị trúng gió rồi, để lát em mua đồ ăn sáng xong rồi lấy thuốc cho anh. Anh dậy đi , lát vợ chồng mình về thăm ba với dì nữa đó.

Nói dứt lời Mỹ Hạnh quay sang lấy tay sờ trán chồng, chỉ hơi âm ấm, chắc không đến nỗi nào – cô thầm nhủ.

Phúc Minh chỉ ” à ” một tiếng nhỏ rồi bước xuống giường đi vào toilet. Nửa tiếng sau anh bước ra mặt có vẻ tươi tỉnh hơn đôi chút. Mỹ Hạnh định đi mua đồ ăn sáng nhưng Phúc Minh khoát tay :

– Thôi để lát về ăn với gia đình luôn cũng được, em kêu thằng Sơn lấy xe ra đi. Anh thay đồ cái.

– Nãy giờ em không thấy nó đâu , chắc ra ngoài uống cà phê á anh.

– Uhm , thôi mình chuẩn bị đi em , xong thì ra kêu nó rồi đi luôn.

– Dạ anh !

Mỹ Hạnh nhỏ nhẹ trả lời, không quên bước tới ôm chồng hôn nhẹ lên môi.

Bên kia phòng , Bé Linh cũng đã thức. Mỹ Hạnh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân cho con rồi thay cho nó bộ đầm trắng , nhìn đáng yêu và nhí nhảnh như nàng cô chúa nhỏ vậy. Cô ôm chầm lấy con , hôn lên hai má bầu bĩnh rồi cười cười :

– Con gái có thích về quê thăm ông bà nội hay không nè ?

Nghe nhắc ông bà nội , con bé đang đứng bỗng nhảy cẫng lên :

– Á về nội … dạ con thích lắm … được về nội rồi… là lá la …

Con bé vừa nhảy chân sáo vừa hát líu lo. Mỹ Hạnh nhìn con phì cười.

Lúc cả nhà xong xuôi thì Hải Sơn cũng đã về tới. Nghe anh nói về quê, hắn chỉ gật đầu rồi lầm lì lấy chìa khóa de xe ra chờ sẵn. Nãy giờ Mỹ Hạnh không dám nhìn thẳng vào Hải Sơn, cảm giác ngại ngùng khiến cô không được tự nhiên cho lắm. Tuy không nhìn nhưng cô biết hắn quan sát và để ý cô từng chút một. Hôm nay Mỹ Hạnh mặc chiếc quần tây ôm sát vào đùi làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ của phụ nữ. Chiếc áo lửng ngang eo không che hết được phía dưới nên nhìn chỗ đó mum múp và tròn trịa rất hấp dẫn khiến bất cứ ông nào nhìn vào cũng dựng cờ khởi nghĩa. Mỹ Hạnh thừa biết mình ăn mặc cũng hơi sexy nhưng cô thích như vậy, cô thích mọi người nhìn cô với vẻ mặt ngưỡng mộ khát khao.

Trên đường về cô ghé mua con vịt quay và chục ổ bánh mì không để lát về cùng gia đình thưởng thức , bà Mẹo rất thích vịt quay do cô mua về, thịt mềm và đậm đà chứ không phải dai nhách và nhạt nhẽo như trên này , chưa kể có khi gặp con vịt còn hôi lông thì có nước bỏ luôn chứ nuốt sao nổi.

Đúng là tiền nào của đó !